Sau khi đoàn người vào xong, Kỷ Tùy Châu tùy ý kéo ghế ra ngồi, rồi châm điếu thuốc.
Doãn Ước vốn đang đứng, Địch tổng thấy anh đi vào liền đứng lên, chỉ còn Chung Vi ngồi ở đó lấy khăn tay lau nước mắt. Hiện giờ vừa thấy dáng vẻ này của anh, cũng do dự đứng lên.
Kỷ Tùy Châu lại rất khách sáo, đưa tay ý bảo họ ngồi xuống cả đi.
Sau đó anh chỉ vào một người đàn ông trung niên hơi gầy: “Đây là luật sư Triệu.”
Luật sư Triệu bước lên trước tự giới thiệu, nói thêm: “Tôi muốn hỏi cô Chung vài vấn đề, có thể không?”
“Có thể, có thể mà.” Địch tổng nhanh chóng đáp lại.
Luật sư Triệu không quan tâm đến Địch tổng, lại đi lên vài bước, tới gần Chung Vi: “Cô Chung, có thể chứ?”
Chung Vi nâng hai mắt sưng đỏ lên nhìn ông, nghĩ nghĩ rồi đồng ý.
“Được, vậy tôi hỏi câu thứ nhất: Cô Chung, xe của chủ tịch Kỷ hiệu gì?”
“Bent…ley.”
Doãn Ước nhủ nhầm, rốt cuộc có nói bừa hay không? “Biển số xe bao nhiêu?”
Chung Vi há hốc, sau đó lắc đầu.
“Cô nói cùng chủ tịch Kỷ đến khách sạn, xin hỏi là khách sạn nào?”
“Grand Hyatt.”
“Phòng số mấy?”
Chung Vi lần nữa há hốc mồm: “Tôi… không nhớ.”
“Sau khi vào phòng hai người có tắm không?”
Vấn đề này cũng muốn hỏi? Doãn Ước nhìn Kỷ Tùy Châu, chỉ thấy anh đang nhàn nhã hút thuốc, không chút ngại ngùng.
“Tắm…”
“Ai cởi đồ trước?”
“Không biết!”
“Là tự mình cởi đúng không?”
…
Chung Vi không đáp, luật sư Triệu cũng không buông tha cô: “Cô Chung, phiền cô trả lời câu hỏi của tôi.”
“Tôi không nhớ mà, tôi uống rất nhiều rượu, sao nhớ được mấy chuyện nhỏ nhặt đó.”
“Được, vậy sáng mấy giờ hai người ra về?”
“Mười giờ rưỡi.”
“Cùng nhau ăn sáng?”
“Không có, lúc tôi dậy anh ấy đã đi rồi.”
Luật sư Triệu vờ ra vẻ ngạc nhiên: “Cho nên cô Chung, từ lúc cô ở trạng thái tỉnh táo đến giờ vẫn chưa nhìn thấy chủ tịch Kỷ?”
“Là sáng dậy tôi không thấy anh ấy, nhưng tối hôm trước tôi có thấy.”
“Vừa rồi cô nói cô uống rất nhiều, vậy cô có thể khẳng định người mà cô nhìn thấy chính là chủ tịch Kỷ?”
“Đương nhiên có thể.”
“Vậy xem ra cô uống còn chưa đủ nhiều, vậy sao cô lại không nhớ được mấy chi tiết đơn giản chứ?”
“Đó là bởi vì anh ta chuốc say tôi ở trên xe.”
“Hai người ở trên xe uống cái gì?”
“Bia.”
“Hiệu nào?”
“…”
Doãn Ước tựa như đang xem hai người chơi trò chơi, một người là tuyệt đỉnh cao thủ, người còn lại là lính mới. Trải qua trận đấu, cô thấy cột máu của Chung Vi bị người ta đánh cho chỉ còn lại một chút, mà bên Kỷ Tùy Châu vẫn đầy tràn, đầy tràn!
Sau đó, luật sư Triệu lại tung một đòn trí mạng: “Xin hỏi cô Chung, tối đó hai người phát sinh quan hệ là dùng tư thế cơ thể nào?”
Nếu ở đây có người đang uống trà, lúc này chắc chắc sẽ phun ra hết.
Doãn Ước thầm nghĩ quá độc, cô dám khẳng định vấn đề này tuyệt đối là Kỷ Tùy Châu bảo người ta hỏi. Cô thật đồng tình với Chung Vi, hai cô cùng tuổi, năm nay Chung Vi cũng mới hai lăm, lại phải trải qua chuyện khó xử thế này.
Câu hỏi vừa ra, trong phòng lập tức im ắng. Chung Vi há miệng rì rầm cả buổi, cuối cùng chỉ cắn chặt môi, mặt đỏ bừng bừng.
Luật sư Triệu vẻ mặt như cũ, rốt cuộc cũng mỉm cười: “Xem ra tối đó cô Chung uống không ít nhỉ. Tôi tin sự việc cô nói quả thật đã xảy ra, nhưng mà nam chính là ai, cô Chung tốt nhất phải làm rõ. Đợi sau khi có báo cáo, có thể đưa cho bên chúng tôi một bản không, chúng tôi cũng rất hiếu kỳ.”
Chung Vi hoàn toàn suy sụp, mất khống chế, khóc lớn: “Người đó chính là Kỷ Tùy Châu, các người đừng mong chống chế.”
“Không sao hết, cô Chung có báo cáo xét nghiệm, nếu muốn lên tòa, đến lúc đó xin cô nhớ kỹ, cần phải nộp hết cho tòa án.”
Doãn Ước nhìn bộ dạng định liệu trước của luật sư Triệu, trong lòng đắn đo. Hai bên nhìn qua đều nắm chắc như vậy, trung gian rốt cuộc đã xảy ra nhầm lẫn gì?
Vấn đề hỏi đến đây, hình như không hỏi thêm được nữa. Điếu thuốc Kỷ Tùy Châu hút cũng sắp hết, anh dúi đầu lọc vào gạt tàn, giương mắt lên nhìn chằm chằm vào Doãn Ước.
“Cô Doãn…” Anh lên tiếng, giọng trầm ấp dễ nghe, ngữ điệu lại khách sáo xa cách, “Mời cô đến là muốn cô đứng ra làm chứng.”
“Làm chứng gì?”
“Chứng minh tối hôm đó, người ở cùng với cô Chung không phải tôi.”
Doãn Ước nhìn đội quân hùng hậu của đối phương, nhíu mày, “Tôi không hiểu lắm, anh có thể giải thích một chút không?”
“Tối hôm đó hơn mười giờ, cô Doãn ăn cơm trong một tiệm ăn trên phố Đông Minh, nếu tôi không nhìn nhầm, ngồi đối diện cô chính là bác sĩ phó chủ nhiệm khoa mắt của bệnh viện gần đó- Trịnh Đạc, tôi nói đúng chứ?”
Doãn Ước thoáng giật mình: “Hóa ra người đó chính là anh?”
Hại cô bị đầu tôm đâm chảy máu tay!
“Xem ra cô Doãn vẫn còn nhớ, tốt lắm.”
Chung Vi tức giận, thêm một câu: “Lời này nói ra ai tin.”
Luật sư Triệu tiếp lời: “Tuyệt đối có người tin. Cô Doãn là người của quý công ty, là trợ lý của cô Chung, cô ấy làm nhân chứng thời gian cho bên chúng tôi, hoàn toàn phù hợp điều kiện.”
Chung Vi muốn nói Doãn Ước và Kỷ Tùy Châu thông đồng nhau, nghĩ lại luật sư chắc chắn đòi cô đưa bằng chứng, bất đắc dĩ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Luật sư Triệu lại nói: “Muốn biết sự thật rất đơn giản, đi hỏi nhân viên lễ tân và các nhân viên khác ở khách sạn Grand Hyatt tối đó, rồi xem băng ghi hình của khách sạn là biết ngay. Mặt khác, chỗ tôi còn có một báo cáo, là giấy chuẩn đoán bệnh của chủ tịch Kỷ vào buổi tối hôm đó. Đêm đó chủ tịch Kỷ đau đầu, đi khám bác sĩ, bác sĩ đã ra toa. Đây là đơn thuốc.”
Chuẩn bị đầy đủ chứng cứ như vậy, cho dù là thật hay giả, trận này Chung Vi thua hoàn toàn triệt để.
Doãn Ước xem trận quyết đấu này mà chấn động lòng người, khi kết thúc mới phát hiện, sau lưng mình đã phát lạnh.
Căng thẳng đến độ đổ cả mồ hôi lạnh.
Ở đây, người tuyệt vọng nhất không phải là Chung Vi, mà là Địch tổng. Vốn đang hăng hái chuẩn bị dựa vào nguồn đầu tư của Thịnh Thế, thả dây dài câu cá lớn, thuận tiện nâng Chung Vi lên một tầm cao mới.
Hiện giờ xem như toàn bộ xong rồi.
Thời điểm ba người rời khỏi Thịnh Thế, hai người kia quả thực mặt xám mày tro. Chỉ mỗi Doãn Ước là được một chút. Nhưng cô cũng rất khiếp sợ, không ngờ chỉ ăn bữa cơm với Trịnh Đạc, lại bị Kỷ Tùy Châu bắt gặp.
Muốn tránh lại cứ đụng phải, cô cảm thấy mình như đi vào ngõ cụt.
Ngày hôm sau, Địch tổng nhờ quen biết tìm đến khách sạn, nhận được một đoạn băng ghi hình vào buổi tối khi Chung Vi vào khách sạn. Băng ghi hình chứng tỏ Chung Vi quả thực được một người đàn ông đỡ vào khách sạn, nhưng người này không phải Kỷ Tùy Châu, mà là Lạc Phong, một nam diễn viên trẻ từng chụp hình quảng cáo chung với Chung Vi.
Quấy phá một trận lớn như vậy, Wenda chết chắc, không cần lăn lộn trong ngành này nữa.
Cũng may sự việc bắt nguồn từ Thịnh Thế, bên Kỷ Tùy Châu ra tay đối phó với truyền thông và phóng viên, mới không để cho sự việc này lan truyền trên mạng và tiếp tục xấu đi. Nhưng Doãn Ước nghe nói Địch tổng đặc biệt tức giận, quay về liền hủy hợp đồng với Chung Vi, lại đến Thịnh Thế nhận lỗi, hy vọng đối phương đừng cắt đầu tư, cứu vãn tổn thất.
Lúc thư ký Đinh và Doãn Ước cùng nhau ăn cơm trưa cũng tán gẫu chuyện này: “Không biết kết quả thế nào, chị mà là Kỷ Tùy Châu, chắc chắn không nuốt trôi cơn giận này.”
Doãn Ước khẩy thức ăn không ngon miệng, nghe nói vậy chỉ mỉm cười.
Kỷ Tùy Châu này con người rất kiêu căng, Chung Vi cắn anh ta như vậy, bất quá thì anh sẽ kéo mọi người trong Wenda chôn cùng. Cô bất giác nhớ đến luật sư Triệu nghiêm nghị lên án: “Grand Hyatt là khách sạn bốn sao, chủ tịch Kỷ cho dù có thuê phòng cũng sẽ không đến loại khách sạn đó. Còn nữa, chủ tịch Kỷ không uống bia, lại càng không uống bất cứ thứ gì khi ở trên xe.”
Nghe qua, người này nhiều kén chọn, một chi tiết có thể thấy được toàn cảnh.
Cho dù Wenda may mắn không sụp đổ, Chung Vi nhất định khó tránh.
Sau khi rõ ràng chân tướng, Chung Vi đã tới công ty một lần, cầu xin Địch tổng tha thứ. Địch tổng chỉ kém không quỳ xuống xin cô ta: “Bà nhỏ của tôi à, hiện giờ thân tôi còn khó giữ. Bên Thịnh Thế vẫn một mực không cho câu trả lời chính xác, nếu bây giờ họ cắt đầu tư, vốn đầu tư giai đoạn trước của tôi coi như mất trắng. Đến lúc đó đừng nói là cô, ngay cả tôi cũng phải húp cháo. Coi như tôi cầu xin cô đi, đừng gây rắc rối cho tôi nữa.”
Chung Vi quậy rất dữ dội, nhưng chỉ có thể khóc mà thôi. Sức công phá của tiếng khóc cô ấy khiến ai cũng chịu không nổi, cuối cùng Địch tổng hết cách, đành nói nhiều lời ngon ngọt, thiếu điều chưa nói mấy lời hoang đường đại loại như nếu tôi có cơm ăn thì sẽ chia cho cô một nửa.
Dỗ dỗ dành dành cũng dỗ được người đi, ông còn cố ý kêu ‘tình trẻ’ lúc trước của Chung Vi- Ngô Thành, và Doãn Ước, cùng đưa cô ấy về nhà.
Đến nhà của Chung Vi, nhìn thấy trong nhà bừa bãi, chai rượu rỗng ném đầy sàn, còn có ly mỳ gói và hộp bánh quy. Cô ấy không buồn thu dọn, cứ vậy kêu họ vào nhà ngồi.
Doãn Ước nhìn không thuận mắt, tiện tay dọn rác mang vào nhà bếp. Trong bếp cũng không khá hơn bên ngoài là bao, dưới đất toàn lon bia.
Cô Chung Vi này, đúng là một kẻ nát rượu.
Trong đống rác còn có quyển sách ảnh, Doãn Ước nhặt lên mở xem, bên trong là Chung Vi thời trẻ, thanh thuần xinh tươi, căng tràn sức sống.
Cô đang xem, Chung Vi bước đến liếc mắt một cái, bĩu môi nói; “Có gì đẹp đâu, xấu muốn chết.”
“Xấu à? Tôi cảm thấy rất đẹp mà.”
Ít nhất đẹp hơn hiện tại.
“Cô còn cần không, không cần tôi ném nhé?”
“Đương nhiên cần.” Chung Vi mau chóng lấy sổ ảnh lại, “Có xấu thì cũng xinh đẹp hơn cô.”
Doãn Ước liền mỉm cười, Chung Vi cũng chưa đến mức hồ đồ đến ngốc. Lúc cô ta uống rượu còn xem sách ảnh cũ để làm gì, có phải không trở lại được thời thanh xuân tuổi trẻ, rồi cảm khái sự sa đọa phóng đãng hiện giờ không?
Dọn dẹp xong, cô và Ngô Thành cùng nhau ra về, vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không gặp Chung Vi nữa, không ngờ qua mấy ngày lại truyền đến một tin tức lớn.
Thư ký Đinh- bà tám số một ở Wenda- lại kề tai to nhỏ với Doãn Ước: “Đã trở lại, Thịnh Thế rút đầu tư thì có người đổ vào, còn muốn lăng xê Chung Vi. Chị thấy cô ta đến thời rồi.”
Người nào đui mù vậy nhỉ.
“Nghe nói là tổng giám đốc Giang của Liên Chúng.”
“Giang Thái?”
Mũi vừa lành liền nâng đỡ nữ minh tinh, người này đúng là không chịu dừng lại. Hắn làm vậy là trong lòng có ý xấu với Kỷ Tùy Châu rồi. Nâng đỡ Chung Vi, để Kỷ Tùy Châu sau này thường xuyên phải nhìn thấy gương mặt này trên tivi.
Không ngờ tên Giang Thái này ra tay cũng độc ác quá.
Càng khiến Doãn Ước khó chịu chính là, Giang Thái đầu tư vào Wenda, hai công ty có hợp tác càng chặt chẽ, hắn có thể công khai ra vào Wenda, thường nhảy ra làm cô buồn nôn. Ví dụ như sai cô pha cà phê này nọ.
Doãn Ước rất muốn chửi tục.
Doãn Ước vốn đang đứng, Địch tổng thấy anh đi vào liền đứng lên, chỉ còn Chung Vi ngồi ở đó lấy khăn tay lau nước mắt. Hiện giờ vừa thấy dáng vẻ này của anh, cũng do dự đứng lên.
Kỷ Tùy Châu lại rất khách sáo, đưa tay ý bảo họ ngồi xuống cả đi.
Sau đó anh chỉ vào một người đàn ông trung niên hơi gầy: “Đây là luật sư Triệu.”
Luật sư Triệu bước lên trước tự giới thiệu, nói thêm: “Tôi muốn hỏi cô Chung vài vấn đề, có thể không?”
“Có thể, có thể mà.” Địch tổng nhanh chóng đáp lại.
Luật sư Triệu không quan tâm đến Địch tổng, lại đi lên vài bước, tới gần Chung Vi: “Cô Chung, có thể chứ?”
Chung Vi nâng hai mắt sưng đỏ lên nhìn ông, nghĩ nghĩ rồi đồng ý.
“Được, vậy tôi hỏi câu thứ nhất: Cô Chung, xe của chủ tịch Kỷ hiệu gì?”
“Bent…ley.”
Doãn Ước nhủ nhầm, rốt cuộc có nói bừa hay không? “Biển số xe bao nhiêu?”
Chung Vi há hốc, sau đó lắc đầu.
“Cô nói cùng chủ tịch Kỷ đến khách sạn, xin hỏi là khách sạn nào?”
“Grand Hyatt.”
“Phòng số mấy?”
Chung Vi lần nữa há hốc mồm: “Tôi… không nhớ.”
“Sau khi vào phòng hai người có tắm không?”
Vấn đề này cũng muốn hỏi? Doãn Ước nhìn Kỷ Tùy Châu, chỉ thấy anh đang nhàn nhã hút thuốc, không chút ngại ngùng.
“Tắm…”
“Ai cởi đồ trước?”
“Không biết!”
“Là tự mình cởi đúng không?”
…
Chung Vi không đáp, luật sư Triệu cũng không buông tha cô: “Cô Chung, phiền cô trả lời câu hỏi của tôi.”
“Tôi không nhớ mà, tôi uống rất nhiều rượu, sao nhớ được mấy chuyện nhỏ nhặt đó.”
“Được, vậy sáng mấy giờ hai người ra về?”
“Mười giờ rưỡi.”
“Cùng nhau ăn sáng?”
“Không có, lúc tôi dậy anh ấy đã đi rồi.”
Luật sư Triệu vờ ra vẻ ngạc nhiên: “Cho nên cô Chung, từ lúc cô ở trạng thái tỉnh táo đến giờ vẫn chưa nhìn thấy chủ tịch Kỷ?”
“Là sáng dậy tôi không thấy anh ấy, nhưng tối hôm trước tôi có thấy.”
“Vừa rồi cô nói cô uống rất nhiều, vậy cô có thể khẳng định người mà cô nhìn thấy chính là chủ tịch Kỷ?”
“Đương nhiên có thể.”
“Vậy xem ra cô uống còn chưa đủ nhiều, vậy sao cô lại không nhớ được mấy chi tiết đơn giản chứ?”
“Đó là bởi vì anh ta chuốc say tôi ở trên xe.”
“Hai người ở trên xe uống cái gì?”
“Bia.”
“Hiệu nào?”
“…”
Doãn Ước tựa như đang xem hai người chơi trò chơi, một người là tuyệt đỉnh cao thủ, người còn lại là lính mới. Trải qua trận đấu, cô thấy cột máu của Chung Vi bị người ta đánh cho chỉ còn lại một chút, mà bên Kỷ Tùy Châu vẫn đầy tràn, đầy tràn!
Sau đó, luật sư Triệu lại tung một đòn trí mạng: “Xin hỏi cô Chung, tối đó hai người phát sinh quan hệ là dùng tư thế cơ thể nào?”
Nếu ở đây có người đang uống trà, lúc này chắc chắc sẽ phun ra hết.
Doãn Ước thầm nghĩ quá độc, cô dám khẳng định vấn đề này tuyệt đối là Kỷ Tùy Châu bảo người ta hỏi. Cô thật đồng tình với Chung Vi, hai cô cùng tuổi, năm nay Chung Vi cũng mới hai lăm, lại phải trải qua chuyện khó xử thế này.
Câu hỏi vừa ra, trong phòng lập tức im ắng. Chung Vi há miệng rì rầm cả buổi, cuối cùng chỉ cắn chặt môi, mặt đỏ bừng bừng.
Luật sư Triệu vẻ mặt như cũ, rốt cuộc cũng mỉm cười: “Xem ra tối đó cô Chung uống không ít nhỉ. Tôi tin sự việc cô nói quả thật đã xảy ra, nhưng mà nam chính là ai, cô Chung tốt nhất phải làm rõ. Đợi sau khi có báo cáo, có thể đưa cho bên chúng tôi một bản không, chúng tôi cũng rất hiếu kỳ.”
Chung Vi hoàn toàn suy sụp, mất khống chế, khóc lớn: “Người đó chính là Kỷ Tùy Châu, các người đừng mong chống chế.”
“Không sao hết, cô Chung có báo cáo xét nghiệm, nếu muốn lên tòa, đến lúc đó xin cô nhớ kỹ, cần phải nộp hết cho tòa án.”
Doãn Ước nhìn bộ dạng định liệu trước của luật sư Triệu, trong lòng đắn đo. Hai bên nhìn qua đều nắm chắc như vậy, trung gian rốt cuộc đã xảy ra nhầm lẫn gì?
Vấn đề hỏi đến đây, hình như không hỏi thêm được nữa. Điếu thuốc Kỷ Tùy Châu hút cũng sắp hết, anh dúi đầu lọc vào gạt tàn, giương mắt lên nhìn chằm chằm vào Doãn Ước.
“Cô Doãn…” Anh lên tiếng, giọng trầm ấp dễ nghe, ngữ điệu lại khách sáo xa cách, “Mời cô đến là muốn cô đứng ra làm chứng.”
“Làm chứng gì?”
“Chứng minh tối hôm đó, người ở cùng với cô Chung không phải tôi.”
Doãn Ước nhìn đội quân hùng hậu của đối phương, nhíu mày, “Tôi không hiểu lắm, anh có thể giải thích một chút không?”
“Tối hôm đó hơn mười giờ, cô Doãn ăn cơm trong một tiệm ăn trên phố Đông Minh, nếu tôi không nhìn nhầm, ngồi đối diện cô chính là bác sĩ phó chủ nhiệm khoa mắt của bệnh viện gần đó- Trịnh Đạc, tôi nói đúng chứ?”
Doãn Ước thoáng giật mình: “Hóa ra người đó chính là anh?”
Hại cô bị đầu tôm đâm chảy máu tay!
“Xem ra cô Doãn vẫn còn nhớ, tốt lắm.”
Chung Vi tức giận, thêm một câu: “Lời này nói ra ai tin.”
Luật sư Triệu tiếp lời: “Tuyệt đối có người tin. Cô Doãn là người của quý công ty, là trợ lý của cô Chung, cô ấy làm nhân chứng thời gian cho bên chúng tôi, hoàn toàn phù hợp điều kiện.”
Chung Vi muốn nói Doãn Ước và Kỷ Tùy Châu thông đồng nhau, nghĩ lại luật sư chắc chắn đòi cô đưa bằng chứng, bất đắc dĩ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Luật sư Triệu lại nói: “Muốn biết sự thật rất đơn giản, đi hỏi nhân viên lễ tân và các nhân viên khác ở khách sạn Grand Hyatt tối đó, rồi xem băng ghi hình của khách sạn là biết ngay. Mặt khác, chỗ tôi còn có một báo cáo, là giấy chuẩn đoán bệnh của chủ tịch Kỷ vào buổi tối hôm đó. Đêm đó chủ tịch Kỷ đau đầu, đi khám bác sĩ, bác sĩ đã ra toa. Đây là đơn thuốc.”
Chuẩn bị đầy đủ chứng cứ như vậy, cho dù là thật hay giả, trận này Chung Vi thua hoàn toàn triệt để.
Doãn Ước xem trận quyết đấu này mà chấn động lòng người, khi kết thúc mới phát hiện, sau lưng mình đã phát lạnh.
Căng thẳng đến độ đổ cả mồ hôi lạnh.
Ở đây, người tuyệt vọng nhất không phải là Chung Vi, mà là Địch tổng. Vốn đang hăng hái chuẩn bị dựa vào nguồn đầu tư của Thịnh Thế, thả dây dài câu cá lớn, thuận tiện nâng Chung Vi lên một tầm cao mới.
Hiện giờ xem như toàn bộ xong rồi.
Thời điểm ba người rời khỏi Thịnh Thế, hai người kia quả thực mặt xám mày tro. Chỉ mỗi Doãn Ước là được một chút. Nhưng cô cũng rất khiếp sợ, không ngờ chỉ ăn bữa cơm với Trịnh Đạc, lại bị Kỷ Tùy Châu bắt gặp.
Muốn tránh lại cứ đụng phải, cô cảm thấy mình như đi vào ngõ cụt.
Ngày hôm sau, Địch tổng nhờ quen biết tìm đến khách sạn, nhận được một đoạn băng ghi hình vào buổi tối khi Chung Vi vào khách sạn. Băng ghi hình chứng tỏ Chung Vi quả thực được một người đàn ông đỡ vào khách sạn, nhưng người này không phải Kỷ Tùy Châu, mà là Lạc Phong, một nam diễn viên trẻ từng chụp hình quảng cáo chung với Chung Vi.
Quấy phá một trận lớn như vậy, Wenda chết chắc, không cần lăn lộn trong ngành này nữa.
Cũng may sự việc bắt nguồn từ Thịnh Thế, bên Kỷ Tùy Châu ra tay đối phó với truyền thông và phóng viên, mới không để cho sự việc này lan truyền trên mạng và tiếp tục xấu đi. Nhưng Doãn Ước nghe nói Địch tổng đặc biệt tức giận, quay về liền hủy hợp đồng với Chung Vi, lại đến Thịnh Thế nhận lỗi, hy vọng đối phương đừng cắt đầu tư, cứu vãn tổn thất.
Lúc thư ký Đinh và Doãn Ước cùng nhau ăn cơm trưa cũng tán gẫu chuyện này: “Không biết kết quả thế nào, chị mà là Kỷ Tùy Châu, chắc chắn không nuốt trôi cơn giận này.”
Doãn Ước khẩy thức ăn không ngon miệng, nghe nói vậy chỉ mỉm cười.
Kỷ Tùy Châu này con người rất kiêu căng, Chung Vi cắn anh ta như vậy, bất quá thì anh sẽ kéo mọi người trong Wenda chôn cùng. Cô bất giác nhớ đến luật sư Triệu nghiêm nghị lên án: “Grand Hyatt là khách sạn bốn sao, chủ tịch Kỷ cho dù có thuê phòng cũng sẽ không đến loại khách sạn đó. Còn nữa, chủ tịch Kỷ không uống bia, lại càng không uống bất cứ thứ gì khi ở trên xe.”
Nghe qua, người này nhiều kén chọn, một chi tiết có thể thấy được toàn cảnh.
Cho dù Wenda may mắn không sụp đổ, Chung Vi nhất định khó tránh.
Sau khi rõ ràng chân tướng, Chung Vi đã tới công ty một lần, cầu xin Địch tổng tha thứ. Địch tổng chỉ kém không quỳ xuống xin cô ta: “Bà nhỏ của tôi à, hiện giờ thân tôi còn khó giữ. Bên Thịnh Thế vẫn một mực không cho câu trả lời chính xác, nếu bây giờ họ cắt đầu tư, vốn đầu tư giai đoạn trước của tôi coi như mất trắng. Đến lúc đó đừng nói là cô, ngay cả tôi cũng phải húp cháo. Coi như tôi cầu xin cô đi, đừng gây rắc rối cho tôi nữa.”
Chung Vi quậy rất dữ dội, nhưng chỉ có thể khóc mà thôi. Sức công phá của tiếng khóc cô ấy khiến ai cũng chịu không nổi, cuối cùng Địch tổng hết cách, đành nói nhiều lời ngon ngọt, thiếu điều chưa nói mấy lời hoang đường đại loại như nếu tôi có cơm ăn thì sẽ chia cho cô một nửa.
Dỗ dỗ dành dành cũng dỗ được người đi, ông còn cố ý kêu ‘tình trẻ’ lúc trước của Chung Vi- Ngô Thành, và Doãn Ước, cùng đưa cô ấy về nhà.
Đến nhà của Chung Vi, nhìn thấy trong nhà bừa bãi, chai rượu rỗng ném đầy sàn, còn có ly mỳ gói và hộp bánh quy. Cô ấy không buồn thu dọn, cứ vậy kêu họ vào nhà ngồi.
Doãn Ước nhìn không thuận mắt, tiện tay dọn rác mang vào nhà bếp. Trong bếp cũng không khá hơn bên ngoài là bao, dưới đất toàn lon bia.
Cô Chung Vi này, đúng là một kẻ nát rượu.
Trong đống rác còn có quyển sách ảnh, Doãn Ước nhặt lên mở xem, bên trong là Chung Vi thời trẻ, thanh thuần xinh tươi, căng tràn sức sống.
Cô đang xem, Chung Vi bước đến liếc mắt một cái, bĩu môi nói; “Có gì đẹp đâu, xấu muốn chết.”
“Xấu à? Tôi cảm thấy rất đẹp mà.”
Ít nhất đẹp hơn hiện tại.
“Cô còn cần không, không cần tôi ném nhé?”
“Đương nhiên cần.” Chung Vi mau chóng lấy sổ ảnh lại, “Có xấu thì cũng xinh đẹp hơn cô.”
Doãn Ước liền mỉm cười, Chung Vi cũng chưa đến mức hồ đồ đến ngốc. Lúc cô ta uống rượu còn xem sách ảnh cũ để làm gì, có phải không trở lại được thời thanh xuân tuổi trẻ, rồi cảm khái sự sa đọa phóng đãng hiện giờ không?
Dọn dẹp xong, cô và Ngô Thành cùng nhau ra về, vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không gặp Chung Vi nữa, không ngờ qua mấy ngày lại truyền đến một tin tức lớn.
Thư ký Đinh- bà tám số một ở Wenda- lại kề tai to nhỏ với Doãn Ước: “Đã trở lại, Thịnh Thế rút đầu tư thì có người đổ vào, còn muốn lăng xê Chung Vi. Chị thấy cô ta đến thời rồi.”
Người nào đui mù vậy nhỉ.
“Nghe nói là tổng giám đốc Giang của Liên Chúng.”
“Giang Thái?”
Mũi vừa lành liền nâng đỡ nữ minh tinh, người này đúng là không chịu dừng lại. Hắn làm vậy là trong lòng có ý xấu với Kỷ Tùy Châu rồi. Nâng đỡ Chung Vi, để Kỷ Tùy Châu sau này thường xuyên phải nhìn thấy gương mặt này trên tivi.
Không ngờ tên Giang Thái này ra tay cũng độc ác quá.
Càng khiến Doãn Ước khó chịu chính là, Giang Thái đầu tư vào Wenda, hai công ty có hợp tác càng chặt chẽ, hắn có thể công khai ra vào Wenda, thường nhảy ra làm cô buồn nôn. Ví dụ như sai cô pha cà phê này nọ.
Doãn Ước rất muốn chửi tục.
Danh sách chương