Vài ngày sau, Doãn Ước biết được tin tức Trịnh Đạc sắp đi Mỹ.

Tin tức này là Kỷ Tùy Châu nói với cô, điều này khiến cô có hơi bất ngờ.

– Có muốn đi tiễn không? – Có được không?

– Anh là người nhỏ nhen vậy à?- Kỷ Tùy Châu bật cười.

– Không- Doãn Ước nhún va-, nhớ đến anh không nhìn thấy, sửa lại lời- Anh là người quảng đại nhất mà em thấy.

Lời ngon tiếng ngọt tuôn ra, không cho đi cũng nhất định phải cho. Cũng may Kỷ Tùy Châu vốn dĩ không định ngăn cô lại, dù sao nếu anh không nói, Trịnh Đạc nhất định cũng sẽ liên lạc với Doãn Ước, đến lúc đó vẫn sẽ đi thôi.

Tình địch cũng bị nốc-ao rồi, anh vui vẻ hào phóng một chút, để tiện thuận nước đẩy thuyền.

Để cô đi tiễn, cũng để anh ta hết hy vọng.

Doãn Ước gọi điện cho Trịnh Đạc, biết được ngày mốt anh xuất ngoại, nhịn không được liền hỏi:

– Sao đi đột ngột vậy?

– Ý nguyện của gia đình, bảo anh qua đó tịnh dưỡng một thời gian. Không phải di dân đâu, anh sẽ mau chóng về thôi.

Anh cũng không hỏi Doãn Ước có muốn đợi anh không, nhưng đáp án này trong lòng anh cũng rõ. Nếu nhất định là có duyên không phận, vậy thì dứt khoát quên đi. Làm một người bạn tốt trong ký ức còn hơn là người theo đuổi làm cô chán ghét.

Anh nói thời gian chuyến bay của mình cho Doãn Ước, nửa đùa nửa thật:

– Kỷ Tùy Châu cho em đến tiễn anh à?

– Liên quan gì đến anh ấy, tiễn hay không là chuyện của em mà.

Trịnh Đạc cười, anh đã sớm nhìn ra, Kỷ Tùy Châu không có cách nắm được Doãn Ước, dù tính nóng có lớn đến đâu gặp cô cũng phải xìu xuống. Chợt nghe ý tứ vừa rồi của Doãn Ước, đã biết Kỷ Tùy Châu không áp chế được cô rồi.

Cô gái này thoạt nhìn thì yếu đuối, nhưng lúc lấy nhu thắng cương, ai cũng không phải đối thủ của cô.

Doãn Ước cúp máy rồi không nhắc lại chuyện này, Kỷ Tùy Châu cũng hiểu nên không nói gì. Đến ngày đi tiễn anh vẫn lo lắng, bảo Lão Tần lái xe đưa Doãn Ước ra sân bay, lại dặn dò chú chờ ở bên ngoài, đừng đi theo cô vào trong.

Loại hành vi vừa chu đáo lại rộng lượng của anh, trong mắt Doãn Ước gây được rất nhiều ấn tượng tốt.

Chuyến bay của Trịnh Đạc vào giữa trưa, lúc Doãn Ước đến anh đã đăng ký xong thủ tục, đứng trước cửa xuất phát chờ cô. Doãn Ước tay không đi đến, vừa gặp cả hai đều tươi cười.

Trịnh Đạc nói anh sẽ không đi lâu, nhanh nhất là mấy tháng sẽ về. Cũng không biết tại sao, Doãn Ước cảm thấy lần từ biệt này, sẽ không gặp lại nữa.

Nghĩ đến đây, cô lại đến gần hơn vài bước, nhìn thật kỹ gương mặt của đối phương.

Qua một thời gian tịnh dưỡng, Trịnh Đạc thoạt nhìn khá hơn rất nhiều. Người không biết chắc chắn không tưởng tượng được anh mới vừa bị trọng thương. Nhưng khi anh nói chuyện thường ho khan vài tiếng, hiển nhiên bên trong vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Đi Mỹ cũng tốt, hít nhiều không khí mới, nói không chừng sức khỏe sẽ hồi phục nhanh hơn.

Hai người gặp mặt, khó trách nhắc đến Phương Thành Tựu. Doãn Ước liền hỏi Trịnh Đạc có gặp anh ta chưa.

– Gặp một lần, ở trong trại giam. Còn em?

Doãn Ước cũng muốn gặp anh ta, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Triệu Sương, Hà Mỹ Hi, còn chuyện em trai cô tự sát nữa. Nhưng Kỷ Tùy Châu không cho cô đi, thậm chí vận dụng quan hệ mình có cấm Phương Thành Tựu gặp cô.

Doãn Ước đành chịu rồi lại nổi giận, thế nhưng không thể không nghe anh giải thích. Kỷ Tùy Châu nói:

– Thời cơ đến tự nhiên sẽ cho em gặp. Bây giờ em gặp cũng không hỏi ra được gì đâu.

Hiện tại nghe Trịnh Đạc nói, quả thật không hỏi ra được gì.

– Anh có gặp cậu ta một lần, nhưng cậu ta không nói gì. Chỉ nói bệnh viện không công bằng với cậu ta, cậu ta phải đòi lại công bằng cho bản thân. Còn nói xin lỗi em và Bạch Lục, để mọi người bị hoảng sợ rồi.

– Còn có gì khác không?

Trịnh Đạc nghĩ nghĩ rồi mím môi lắc đầu.

Anh có điều giấu giếm Doãn Ước, thực tế Phương Thành Tựu còn hỏi anh tại sao phải cứu Doãn Ước.

Vừa nhắc đến chuyện anh trúng đạn, Phương Thành Tựu nước mắt ràn rụa, không ngừng nói xin lỗi anh:

– Em thật sự không muốn làm anh bị thương, anh tin em đi. Tại sao anh lại đỡ viên đạn đó cho cô ta, hoàn toàn không đáng. Cô ta đâu có yêu anh!

– Chuyện tình cảm cậu không hiểu đâu- Trịnh Đạc sắc mặt lặng lẽ đứng trước mặt anh ta, im lặng một chút rồi nói.

Phương Thành Tựu quả thật không hiểu, anh ta vĩnh viễn không hiểu biết nhiều về tình cảm. Bất luận là Triệu Sương hay Hà Mỹ Hi, toàn bộ đều là giả tạo. Các cô ấy trong mắt anh ta chỉ là con mồi, dã thú đối xử với con mồi, chưa từng tồn tại thứ gọi là tình cảm.

Trịnh Đạc không muốn nói những điều quá tàn khốc với Doãn Ước, chuyện tới nước này có nhiều lời cũng vô ích.

Hai người cứ vậy mà tạm biệt nhau, trước kia chia xa Trịnh Đạc yêu cầu một điều với Doãn Ước:

– Anh có thể ôm em một cái không?

– Không, là anh có thể ôm em một chút không?- Doãn Ước ngạc nhiên, không đáp mà chỉ sửa lại lời của đối phương.

Trường hợp này yêu cầu như vậy, cô dường như không có cách để từ chối. Vì thế cô thoải mái bước đến, ôm chặt lấy Trịnh Đạc.

Anh mặc đồ rộng thoải mái, nên ôm mói phát hiện anh rất ốm. Trong lòng Doãn Ước lại tràn ra áy náy, trên đường trở về nhà cô vô cùng lặng lẽ.

Đến nhà cô cũng không vào thư phòng tìm Kỷ Tùy Châu, mà một mình về phòng ngã người xuống giường.

Trịnh Đạc cứ vậy mà đi rồi, nói là đi tịnh dưỡng sức khỏe, thật sự là bị cô làm thương tâm mà đi. Một người đàn ông vì cô đến mạng cũng không cần, cô lại không cách gì cho anh lời hứa hẹn mà anh muốn. Cẩn thận nghĩ lại cô đúng là người vô tình vô nghĩa.

Kỷ Tùy Châu hẳn là biết cô đã về, nhưng không đến tìm cô. Hai người đều bận, mãi cho đến giờ cơm chiều, Tùy Ý lại đến ăn chực, mới kéo hai người cùng ngồi vào bàn ăn.

Không khí trong nhà như bình thường, ngoại trừ Tùy Ý có hơi ồn ào ra, những người khác đều rất bình thường.

Lúc ăn cơm, Tùy Ý vẫn kén chọn, còn cướp lời của Kỷ Tùy Châu:

– Tuy rằng em không thích ăn, nhưng em vẫn sẽ thường xuyên đến. Mẹ nhớ anh, lại không muốn đến quấy rầy anh, chỉ có thể để người làm em gái này mặt dày thường đến. Doãn Ước, cô có chăm sóc tốt cho anh tôi không đó?

Doãn Ước rất muốn nói với cô, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Kỷ Tùy Châu đã tăng ba ký.

Bữa cơm sắp kết thúc, Tùy Ý đột nhiên phát hiện ra một sự thật, nhìn chằm chằm Kỷ Tùy Châu hồi lâu:

– Anh, hình như gần đây anh mập hơn đó.

Kỷ Tùy Châu cũng biết mình mập, nhẹ lòng thì mập người, hơn nữa vận động không đủ, tăng mấy kí cũng bình thường. Anh cao hơn mét tám, lên vài kí cũng không nhìn ra. Do Tùy Ý quá quan tâm anh, mới có thể nhìn ra khác biệt.

Ăn xong, lúc ngồi uống trà, Tùy Ý lại bắt đầu ca cẩm. Lúc ấy Kỷ Tùy Châu đi vào phòng nhận điện thoại, để hai cô gái ở lại phòng khách bên ngoài.

Doãn Ước vẫn luôn có chút khó ở với Tùy Ý, muốn tìm cớ chạy lấy người, đối phương lại cố tình gọi cô lại:

– Doãn Ước, chúng ta tâm sự đi.

– Tâm sự cái gì?

– Cô có biết Hạ Tịch không?

Nói không biết là xạo, Doãn Ước gật đầu.

– Hai người chắc đã gặp nhau rồi, theo quyết định nội bộ thì cô ta là người thừa thế tập đoàn Nhất Phẩm đó, gia thế không nhỏ đâu.

Doãn Ước mặt không biến sắc, cứ vậy mà nhìn Tùy Ý. Tùy Ý bị nhìn đến khó chịu, bắt đầu xem lại quần áo của mình.

– Có chỗ nào lạ à?

– Không có gì lạ hết, tôi đang chuẩn bị nghe cô nói chuyện về Hạ Tịch.

– Họ muốn kết hôn, cô không biết à?- Tùy Ý trừng mắt với cô.

– Anh trai cô hình như không có ý định này- Doãn Ước nhún vai.

– Anh ấy không có, nhưng Hạ Tịch có. Lúc trước vì chuyện làm ăn, anh tôi và Hạ Tịch từng diễn vai tình nhân trong một thời gian, để dỗ dành ông nội cô ta. Hiện giờ ông ta tưởng thật, cứ thúc giục họ kết hôn, cô nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?

– Tôi sao biết giải quyết thế nào, tự anh cô gây chuyện, thì tự anh ấy đi mà giải quyết.

– Cô không lo lắng cô lao tâm thế này, đến cuối cùng chỉ là công dã tràng hay sao?

Doãn Ước không lo lắng, cô vốn không kỳ vọng gì cả, thì nói gì đến thất vọng chứ?

– Cô cũng đâu có ngốc, tôi nói ngộ nhỡ anh tôi và Hạ Tịch kết hôn, thì cô phải làm sao?

– Cô quan tâm tôi như vậy làm gì- Doãn Ước hơi tò mò- Tôi bị anh cô đá, chẳng phải cô sẽ rất vui sao?

Tùy Ý cắn môi không nói, bộ dạng giận dỗi thật trẻ con. Mặc dù cô ấy cùng tuổi với Doãn Ước, nhưng vì hôn mê suốt năm năm, tính tình hiện giờ vẫn như một nữ sinh.

Cô giận dỗi một hồi, cuối cùng mới nói:

– So với cô, tôi càng ghét Hạ Tịch làm chị dâu tôi hơn.

Một cô gái còn tiểu thư khuê các hơn cả cô, nếu thật sự gả cho anh cô, về sau sẽ lấy cô ra để so sánh với cô ta. Cô không chịu nổi cục tức này. Ngược lại nếu là Doãn Ước, cô còn có thể tìm được một ít cảm giác ưu việt.

Xuất phát từ mục đích này, hiện tại cô ngược lại hy vọng Doãn Ước có thể giữ được anh cô. Có kết hôn hay không thì tính sau, nhưng tốt xấu gì cũng đá bay Hạ Tịch đi trước đã.

– Doãn Ước, cô phải biết cơ hội rất dễ vụt mất, cô phải nắm chặt mới được.

Cô ta nói trắng ra như thế, Doãn Ước bật cười. Cô lười nhiều lời với cô ta, nương theo ý cô ta gật đầu:

– Được, tôi sẽ cố gắng, cám ơn cô.

Tùy Ý nhận được cam đoan của cô liền vui vẻ, không chờ anh cô đi ra, cô đã đi về.

Kỷ Tùy Châu sau đó có hỏi hai người nói chuyện gì, Doãn Ước thuật lại hai câu nói trong đoạn đối thoại một lần, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu:

– Con người em gái anh thật sự không xấu.

Kỷ Tùy Châu nhủ thầm, thì không xấu, chỉ là hơi ngốc, nằm trên giường suốt năm năm, nên thoái hóa luôn cả đầu óc.

– Em đừng quản chuyện Hạ Tịch, anh sẽ giải quyết.

– Kỷ Tùy Châu, hai người từng yêu đương à?

– Không vui?- Kỷ Tùy Châu ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô.

– Đâu có, chỉ là tò mò.

– Vậy anh nói không có, em tin không?

Tin chứ! Cô quả thật nghĩ không ra, nếu Kỷ Tùy Châu thật sự yêu đương với Hạ Tịch, thì cần gì quay lại chọc ghẹo cô. Anh đâu thiếu phụ nữ, mình cũng chẳng có gì hơn người.

Có lẽ sự thật giống như anh nói, là cô, vì anh đã dùng quen tay, anh lười thích ứng với người khác.

Kỷ Tùy Châu bảo cô đừng đụng đến chuyện Hạ Tịch, cô sẽ không quản. Hai người ở nhà suốt một tuần, ngày nọ Kỷ Tùy Châu cuối cùng bảo cô cùng đến công ty một chuyến.

Mắt anh vẫn không thấy, nhưng các giác quan khác vẫn nhạy bén. Trong phòng tổ chức hội nghị lâm thời, chỉ họp với quản lý cấp cao, chỉ ra vấn đề xuất hiện gần đây trong công ty.

Mấy quản lý cấp cao vốn định lừa gạt anh bị anh làm cho một trận, ai nấy đều mướt mồ hồi, ra ban công chân vẫn còn run rẩy.

Kỷ Tùy Châu quả nhiên không dễ lừa, muốn kiếm lợi trong tay anh à, họ còn non lắm.

Doãn Ước còn đang ở đó chờ Kỷ Tùy Châu, cuộc họp diễn ra hơi lâu, đến giờ tan ca, nhân viên trong văn phòng đều lục đục ra về. Doãn Ước chờ có hơi nhàm chán, ngồi ở đó ngủ gật.

Giữa lúc mơ màng cô cảm giác có bàn tay sờ trán mình, hoảng sợ mở mắt. Nhưng giương mắt lại không thấy ai, khiến cô nghĩ vừa rồi chẳng qua chỉ đang nằm mơ thôi.

Cho đến khi sau lưng có người gọi tên cô, cô mới phát hiện Từ Tri Hoa không biết từ khi nào đứng ở sau lưng cô. Trong văn phòng đèn đuốc bất giác mờ tối, bà lại đứng ngược sáng, làm Doãn Ước không thấy rõ biểu cảm trên mặt bà.

Dù sao cũng cảm thấy Từ Tri Hoa lạ lạ sao đó.

Doãn Ước đứng lên chào hỏi bà:

– Giám đốc Từ đến tìm chủ tịch Kỷ?

– Nghe nói lão Kỷ về công ty, tôi có chút việc muốn bàn với anh ta. Gần đây cô thế nào, bị anh ta dày vò dữ quá à?

Khi bà nói câu này, nhìn Doãn Ước từ trên xuống dưới mấy lần, liền khiến Doãn Ước liên tưởng đến chuyện khác.

Cái bà gọi là “giày vò”, càng có hàm nghĩa sâu xa hơn.

Đúng lúc này cửa phòng họp bật mở, Kỷ Tùy Châu hẳn nghe được tiếng nói của Từ Tri Hoa, hướng về phía họ gọi một tiếng:

– Doãn Ước, đến đây.

Cảm giác ấy giống như không muốn cô tiếp xúc nhiều với đối phương.

Hai người họ kiếp trước là kẻ thù à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện