Địch Vân ra một thân mồ hôi, trời đang rất lạnh, gió theo khe hở cửa sổ thổi vào, hắn liền bịđông lạnh mà tỉnh. Thế này mới phát hiện trời vẫn còn tối, căn bản còn chưa ngủđến một canh giờ.
Muốn nâng tay lau mồ hôi, lại phát hiện có người kéo ống tay áo mình. Cẩn thận nhìn lại, liền cả kinh mà mở to hai mắt. Hắn đang nằm nghiêng, trán Đông Phương Bất Bại tựa trên ngực hắn, mà chính hắn còn vòng hai tay, đem người ôm vào trong lòng.
Động tác thân thiết như vậy khiến Địch Vân hoảng sợ. Người trong lòng không có tỉnh, một bàn tay khoát lên ống tay áo của hắn.
Địch Vân chỉ cảm thấy bản thân động cũng không dám động, sợi tóc mềm mại ma sát trên cằm có chút ngứa. Muốn đẩy người ra, nhưng thắt lưng mềm dẻo dưới tay lại khiến hắn có chút lưu luyến.
Hầu kết cao thấp khẽ trượt, Địch Vân bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút khô nóng, hơi thở nhẹ nhàng của Đông Phương Bất Bại đảo qua khiến đầu hắn nóng lên, có loại xúc động muốn hung hăng đem người ôm vào trong ngực. Dưới tay là y phục hoạt nhuyễn bằng tơ lụa, cách một lớp vải, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tuyến độ cong của thắt lưng kia, trắng mịn mang theo sự mềm dẻo của người luyện võ.
“Ngô……”
Đông Phương Bất Bại bị hắn ôm chặt, vừa thiếp đi liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa tìm được tiêu cự, đãđột nhiên cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, ngực áp thượng trọng vật, không khỏi thét lớn một tiếng.
Địch Vân cảm thấy trong đầu nổ tung, đến khi kịp phản ứng thìđãđem người đặt dưới thân. Khi nghe được người dưới thân mang theo giọng mũi rên rỉ, trong lòng lại một trận xao động, hạ thân thực nóng.
“Làm sao vậy……”Đông Phương Bất Bại bị người hung hăng áp thượng, vừa tỉnh lại nên suy nghĩ có chút không rõ ràng, mơ hồ mở miệng hỏi, nâng tay đặt trên ngực Địch Vân, nhưng cũng không dùng lực.
Địch Vân nhìn bộ dáng mờ mịt của người dưới thân, trong lòng lại một trận ngứa ngáy. Tuy rằng biết đối phương là một nam tử, chỉ là với mi mục kia thật sự rất tinh xảo, khóe mắt ướt át, cái mũi trắng nõn, cao thẳng, đôi môi đỏ mọng bán khai, còn đang nhẹ nhàng rung động. Tóc dài tán ra trên giường, thuận thế khoát lên vai.
Địch Vân nhìn đến si mê, muốn đoạt lấy, cho dù là nam nhân cũng không sao……
“Giáo chủ, ngươi đang dụ hoặc ta sao?”
Địch Vân mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên sửng sốt, chỉ cảm thấy rất không giống bản thân, nhưng đầu óc lại không nghe sai sử, tiếp tục trầm mê, một tay đè lại đầu vai người dưới thân, một tay bắt lấy cổ tay y đang đặt trên ngực mình, cúi đầu liền hôn lên đôi môi đang hé mở kia.
Đông Phương Bất Bại mở to hai mắt, trong đầu nhất thời trống rỗng. Trên tay dùng một chút lực muốn đẩy hắn đứng lên, chỉ là mạch môn bị chế trụ, rên rỉ một tiếng, cánh tay liền mềm nhũn không thểđộng đậy. Trong lòng bỗng nhiên một trận lạnh lẽo, Địch Vân trước kia cũng sẽ có lúc vui đùa, cợt nhả không đứng đắn, nhưng Địch Vân lúc này khiến y có chút xa lạ, ngữ khí còn mang theo vài phần lỗ mãng.
Trên môi bị tùy ý xâm lược, mang theo mười phần chiếm đoạt, thiếu vài phần ôn nhu. Đông Phương Bất Bại hé miệng hô hấp, nhịn không được khẽ rên, chọc người phía trên càng thêm tùy ý.
“Ngươi, ngô……” Qua thật lâu mới được buông ra, Đông Phương Bất Bại vừa định nói chuyện, liền cảm thấy trước người chợt lạnh, gió lạnh thổi qua da thịt khiến thân thể y khẽ run rẩy, một bàn tay nóng rực phủ lên thắt lưng tinh tế của y, cao thấp vuốt ve.
Đông Phương Bất Bại một trận mê mang, người phía trên cúi đầu hôn lên cổ y, cắn cắn xương quai xanh của y, có chút ngứa lại mang theo đau đớn rất nhỏ, khiến người ta không thoải mái, lại khó nhịn. Bàn tay trên lưng cũng chậm rãi trượt xuống, cao thấp châm ngòi, lại hướng về phía trước một đường sờ soạng, vuốt ve hồng anh trước ngực y.
Đông Phương Bất Bại cả kinh, thắt lưng run lên, thiếu chút nữa nhảy dựng, tóc dài do ma sát trên giường mà có chút hỗn độn, “A” than nhẹ một tiếng. Y chỉ cảm thấy Địch Vân có chút bất đồng, trên tay tất nhiên không dùng được khí lực, nhưng vẫn tận lực đặt trên ngực Địch Vân,“Ngươi làm cái gì, mau đứng lên.”
Địch Vân nhìn bộ dáng ẫn nhẫn của người dưới thân, càng thêm si mê, lại cúi đầu hôn lên môi y, đầu tiên là giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng ma sát, sau đó lập tức tăng thêm lực đạo mà chàđạp.
Đông Phương Bất Bại trưởng mi khẽ nhíu, trong lòng cũng không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết phải làm thế nào mới tốt. Vốn dĩ người nọ cùng mình thân thiết, y phải cao hứng mới đúng, nhưng chỉ cần nghĩđến bộ dáng khi hắn vừa tỉnh lại, hai mắt mờ mịt, còn có hai chữ“Giáo chủ” trong miệng kia thì y lại không được thoải mái.
Địch Vân động tình, bỗng nhiên cảm thấy trên môi đau xót, đúng là bị người cắn, không khỏi đứng dậy nâng tay xoa xoa khóe miệng, đúng làđã chảy máu.
Địch Vân đau đến hít vào một ngụm lãnh khí, cúi đầu thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt có chút không tốt, trưởng mi nhíu chặt, tựa hồ là đang tức giận. Y phục đã bị giải khai một nửa, bán che bán mở phủở trên vai, lộ ra bờ ngực tuyết trắng. Trong đầu đột nhiên ông một tiếng, có chút giật mình, hắn vừa rồi đã làm gì……?! Mạnh mẽ xoay người xuống giường, Địch Vân như bị kim đâm, nhanh chóng thối diên, tuy rằng y phục trên người hắn chưa bị giải khai, nhưng cũng rất hỗn độn. Chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết, chân tay luống cuống.
Đông Phương Bất Bại tựa như mất hết lực đạo, thở dài nằm ở trên giường không nhúc nhích, nhắm mắt lại. Nửa ngày sau tựa hồ nghe được thanh âm mở cửa mới nghiêng người, trong đầu thực loạn.
Địch Vân bị việc của bản thân làm dọa nhảy dựng, xấu hổđứng ở bên giường, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, qua một lúc lâu mới đẩy cửa ra ngoài, giống nhưđào tẩu mà chạy vào trong viện.
Bị gió lạnh thổi qua, thân thể khẽ run rẩy. Gió vù vù táp ở trên mặt, có chút sinh đau, nhưng lại khiến hắn thanh tỉnh. Địch Vân không khỏi âm thần tự thóa mạ bản thân, hắn lúc nãy tựa như quỷ phụ thân (bị ma ám), tuyệt không giống chính mình. Chỉ là nghĩđến Đông Phương Bất Bại nằm ở trên giường, có chút mờ mịt mặc hắn xâm chiếm, trong lòng lại xao động, cảm xúc khô nóng dâng tràn, từng chút toát ra.
Lắc lắc đầu, chạy ra ngoại viện đón gió. Nội công hắn luyện là Thần Chiếu Kinh, trụ cột chân khí là thuần dương, tất nhiên không sợ rét lạnh, nhưng hắn lúc này đến nửa điểm chân khí cũng không chạm vào, bịđông lạnh đến rụt cổ, nhưng vẫn cảm thấy nên để bản thân bị lạnh đến thanh tỉnh một chút nữa mới tốt.
Gió thổi một lát, hắn quả thật sắp bị đông thành người tuyết, lúc này mới thong thả tản bộ, tuy rằng tứ chi có chút cứng ngắc, bất quá lại không có trở ngại gì. Địch Vân vận công, nhất thời cảm thấy thân thể thư thái không ít, một chút lãnh ý cũng không còn. Chỉ cảm thấy trong thân thể nhiều ra thêm một tàng nội lực, nhưng có thể vận dụng tự nhiên cũng không có gì không ổn.
Địch Vân vận khí trong chốc lát, đột nhiên nhớđến chuyện của Đông Phương Bất Bại, có chút nghĩ không thông. Người nọ là Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủ, danh môn chính phái võ lâm đều rất e sợ, Ngũ Nhạc Kiếm Phái hợp lại đối kháng cũng không có kết quả. Một võ lâm đệ nhất cao thủ như vậy, nhưng vừa rồi khi hắn bắt mạch cho y, nội công của đối phương cư nhiên không đến bảy tám phần hiện tại của hắn……
Địch Vân miên man suy nghĩ một trận, như là nghĩđến Đông Phương Bất Bại, sau đó lại nghĩđến chuyện đã xảy ra ở Tuyết Sơn. Lại nghĩđến Đinh Điển cùng Lăng Sương Hoa, nghĩđến sư phụ của mình, nghĩđến sư muội đã gả cho Vạn Khuê. Cứ như thế, mơ mơ màng màng tựa vào một tảng đá lớn mà thiếp đi.
Trong mộng, hắn lại như lạc vào sương mù, chỉ là bỗng nhiên lại cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái. Nhìn đến một mảnh nước sông, thủy diện thực khoan (mặt nước êm ả), dòng nước từng đợt từng đợt nhấp nhô. Địch Vân cảm thấy bản thân đang dẫm lên mặt nước, chỉ có thểđứng bất động, chỉ cần một cái oai thân sẽ rơi vào trong nước. Bên tai đầu tiên là tiếng nước ào ào, sau đó lại nghe được một trận thanh âm cổ cầm.
Tiếng đàn kia ẩn ẩn nhược nhược, thanh âm không lớn, chỉ khẽ khàng vang ở bên tai, thật thật giả giả. Nghe không ra là thủ khúc gì, nhưng lại rất quen thuộc, tựa hồ hắn đã nghe qua vô số lần. Làn điệu thực nhu hòa, êm dịu, thư hoãn khí tức trong đan điền, khiến toàn thân đều được trầm tĩnh.
Sau một lúc lâu, khúc thanh trở nên có chút hỗn loạn, tinh tế nghe ra chính là do thanh âm của lá cây chêm vào. Hai loại âm sắc hòa quyện cùng nhau, nửa điểm vi hòa cũng không có……
Địch Vân cứ như vậy lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên nhớđến một câu chuyện xưa sư muội từng kể qua thật lâu trước kia, chuyện xưa về Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài đồng vu hóa điệp. Ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết sao lại đem hai chuyện này liên hệ với nhau. Cứ như vậy mà loạn tưởng một mạch, mộng vẫn sẽ tàn, bất tri bất giác mà ngủ sau.
Khi Địch Vân tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sao.
Điền Bá Quang thấy hắn tỉnh nhanh chóng chạy lại, nói:“Huynh đệ, thế nào? Ta nói ngươi không có việc gì làm nên chạy ra ngoài suy nghĩ muốn bịđại tuyết chôn sống đi?!”
Địch Vân nhìn Điền Bá Quang, một khắc sau mới thanh tỉnh lại,“Điền…… Bá Quang……?”
“U a!” Điền Bá Quang thấy vậy lại vỗ tay “Ha ha” mà cười một tiếng, nói:“Đinh huynh đúng là nói không sai, quả nhiên ngươi không nhớ rõ ai cả. Như thế là chuyện gì a?”
Địch Vân nghe mà cảm thấy phiền não, chỉ nói:“…… Ta trở về như thế nào?”
Điền Bá Quang nói:“Đương nhiên làĐông Phương giáo chủ mang ngươi trở về, hơn nửa đêm lại ra ngoài ngắm trăng, cứ ngốc như thế thêm một khắc nửa khắc, dù cho có nội lực thâm hậu nhưng thiếp đi mà không bịđông chết mới là chuyện lạ.”
“Nga…… Đa tạĐiền huynh.”Địch Vân lăng lăng gật đầu một cái, nói.
“U, điểm ấy vẫn không thay đổi a, luôn giữ cấp bậc lễ nghĩa a.”Điền Bá Quang cười nói.
“Địch đại ca tỉnh.”
Lăng Sương Hoa tiến vào, trên tay bưng một cái bát, nói:“Tỉnh rồi thì trước đem dược uống đi.” Nói xong đưa bát qua, tiếp tục:“Sáng sớm quả thực dọa người a, khi Đông Phương đại ca cõng ngươi trở về, mọi người đều hoảng sợ, thân thể ngươi bịđông lạnh đến cứng ngắc.”
Địch Vân ngẩng đầu thấy được Lăng Sương Hoa, ngốc lăng đến độ quên mất phải nhận lấy chén thuốc. Trước mắt thoảng qua cảnh tượng lúc khai quan (mở quan tài) nhìn thấy. Lăng Sương Hoa bị phụ thân của mình làm ngạt chết trong quan tài, khi được khai quan, hai cánh tay cứng ngắc giơ thẳng, cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, vẫn cố hoàn thành nguyện vọng của Đinh Điển, đem bí mật bảo tàng khắc trên nắp quan.
“Lăng tiểu thư……”Địch Vân sau một lúc lâu mới có thể mờ miệng, đôi mắt lập tức đỏ lên, nhanh chóng tiếp nhận chén thuốc, nói:“Lăng tiểu thư ngươi……” Nói đến một nửa cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thời điểm Lăng Sương Hoa cùng Đinh Điển đều mất, có lẽ chính là lúc hắn khổ nhất, chạy khỏi ngục lao, lại vô y vô dựa, bị người oan uổng bỏ mạng thiên nhai. Lúc này nhìn thấy Lăng Sương Hoa cùng Đinh Điển đều bình an, không khỏi cao hứng đến muốn nhảy dựng. Chỉ cảm thấy nếu hiện tại tất cả mọi thứđều chỉ là một giấc mộng, hắn tình nguyện vĩnh viễn không tỉnh lại, cho dù là hưảo, hắn cũng sẽ vui vẻ bị người cười là si cuồng.
Lăng Sương Hoa cũng không nhớ ra chuyện kiếp trước, chỉ khi cùng Đinh Điển đến Tuyết Sơn mới nghe hắn nói qua một lúc. Lúc này nhìn thấy bộ dáng của Địch Vân, cũng biết là hắn nhớ tới chuyện kiếp trước, liền nói:“Địch đại ca, ngươi sao lại bi thương a. Ngươi xem ta cùng Đinh đại ca hiện tại đều bình an, về sau cũng sẽ không rời khỏi đây. Ngươi hẳn nên cao hứng mới đúng. Nga, đúng rồi, nhanh uống dược đi, Đông Phương đại ca sau khi mang ngươi trở về liền một khắc cũng không nghỉ ngơi đã chạy ra Tuyết Sơn mua thuốc, lúc này vừa mới trở về. Bát dược này rất trân quýđó, uống nhanh đi.”
Điền Bá Quang nghe vậy nhíu mày, vỗ vỗ bả vai Địch Vân, nói:“Ta còn nghĩ Đông Phương giáo chủ là bị ngươi làm thương tâm cho nên mới một mình rời đi, nguyên lai là ra ngoài mua thuốc. Huynh đệ ngươi cũng thật tốt số a, thế gian này có thể khiếĐông Phương Bất Bại như thế, sợ là không có người thứ hai.”
Địch Vân lại ngẩn ra, hắn ở Tuyết Sơn không quá một năm rưỡi, tuy rằng bên ngoài đã là mùa xuân, nhưng tuyết trong núi vẫn chưa tan, sau khi ra ngoại lại nhanh chóng trở về, tất nhiên là không hề dễ dàng. Nghe lời nói của Lăng Sương Hoa cùng Điền Bá Quang, trong lòng đột nhiên không biết là tư vị gì.
“…… Giáo chủ, ởđâu?”Địch Vân bưng dược uống, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Đông Phương đại ca phòng cuối cùng bên phải. Tối hôm qua hẳn là không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt không tốt lắm, vừa mới trở về liền nói muốn đi nghỉ ngơi, sợ là ngủ rồi.” Lăng Sương Hoa nhận lại bát, nói xong liền đi ra ngoài.
Điền Bá Quang thấy Địch Vân không có chuyện gì cũng đi ra ngoài tìm Hạ Tuyết Nghi.
Địch Vân đứng ở trong phòng có chút do dự, muốn đi xem Đông Phương Bất Bại như thế nào nhưng lại không dám đi. Có lẽ chuyện tối hôm qua khiến hắn có chút chột dạ, cũng có lẽ do loại cảm giác không rõ trong lòng khiến hắn bất an. Chỉ là do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi ra ngoài.
***
Spum: Ta nói, Địch Vân ngươi hành xác mỹ nhân của ta quáđấy, cái này gọi là ngược thân a~~~ Vừa ngược tâm vừa ngược thân đó, ôôô ~~~
Eris: Từ khi nào ngược thân được định nghĩa như thế này? =.=
Spum: Với ta nó là thế!!~~~
END71
***
Muốn nâng tay lau mồ hôi, lại phát hiện có người kéo ống tay áo mình. Cẩn thận nhìn lại, liền cả kinh mà mở to hai mắt. Hắn đang nằm nghiêng, trán Đông Phương Bất Bại tựa trên ngực hắn, mà chính hắn còn vòng hai tay, đem người ôm vào trong lòng.
Động tác thân thiết như vậy khiến Địch Vân hoảng sợ. Người trong lòng không có tỉnh, một bàn tay khoát lên ống tay áo của hắn.
Địch Vân chỉ cảm thấy bản thân động cũng không dám động, sợi tóc mềm mại ma sát trên cằm có chút ngứa. Muốn đẩy người ra, nhưng thắt lưng mềm dẻo dưới tay lại khiến hắn có chút lưu luyến.
Hầu kết cao thấp khẽ trượt, Địch Vân bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút khô nóng, hơi thở nhẹ nhàng của Đông Phương Bất Bại đảo qua khiến đầu hắn nóng lên, có loại xúc động muốn hung hăng đem người ôm vào trong ngực. Dưới tay là y phục hoạt nhuyễn bằng tơ lụa, cách một lớp vải, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tuyến độ cong của thắt lưng kia, trắng mịn mang theo sự mềm dẻo của người luyện võ.
“Ngô……”
Đông Phương Bất Bại bị hắn ôm chặt, vừa thiếp đi liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa tìm được tiêu cự, đãđột nhiên cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, ngực áp thượng trọng vật, không khỏi thét lớn một tiếng.
Địch Vân cảm thấy trong đầu nổ tung, đến khi kịp phản ứng thìđãđem người đặt dưới thân. Khi nghe được người dưới thân mang theo giọng mũi rên rỉ, trong lòng lại một trận xao động, hạ thân thực nóng.
“Làm sao vậy……”Đông Phương Bất Bại bị người hung hăng áp thượng, vừa tỉnh lại nên suy nghĩ có chút không rõ ràng, mơ hồ mở miệng hỏi, nâng tay đặt trên ngực Địch Vân, nhưng cũng không dùng lực.
Địch Vân nhìn bộ dáng mờ mịt của người dưới thân, trong lòng lại một trận ngứa ngáy. Tuy rằng biết đối phương là một nam tử, chỉ là với mi mục kia thật sự rất tinh xảo, khóe mắt ướt át, cái mũi trắng nõn, cao thẳng, đôi môi đỏ mọng bán khai, còn đang nhẹ nhàng rung động. Tóc dài tán ra trên giường, thuận thế khoát lên vai.
Địch Vân nhìn đến si mê, muốn đoạt lấy, cho dù là nam nhân cũng không sao……
“Giáo chủ, ngươi đang dụ hoặc ta sao?”
Địch Vân mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên sửng sốt, chỉ cảm thấy rất không giống bản thân, nhưng đầu óc lại không nghe sai sử, tiếp tục trầm mê, một tay đè lại đầu vai người dưới thân, một tay bắt lấy cổ tay y đang đặt trên ngực mình, cúi đầu liền hôn lên đôi môi đang hé mở kia.
Đông Phương Bất Bại mở to hai mắt, trong đầu nhất thời trống rỗng. Trên tay dùng một chút lực muốn đẩy hắn đứng lên, chỉ là mạch môn bị chế trụ, rên rỉ một tiếng, cánh tay liền mềm nhũn không thểđộng đậy. Trong lòng bỗng nhiên một trận lạnh lẽo, Địch Vân trước kia cũng sẽ có lúc vui đùa, cợt nhả không đứng đắn, nhưng Địch Vân lúc này khiến y có chút xa lạ, ngữ khí còn mang theo vài phần lỗ mãng.
Trên môi bị tùy ý xâm lược, mang theo mười phần chiếm đoạt, thiếu vài phần ôn nhu. Đông Phương Bất Bại hé miệng hô hấp, nhịn không được khẽ rên, chọc người phía trên càng thêm tùy ý.
“Ngươi, ngô……” Qua thật lâu mới được buông ra, Đông Phương Bất Bại vừa định nói chuyện, liền cảm thấy trước người chợt lạnh, gió lạnh thổi qua da thịt khiến thân thể y khẽ run rẩy, một bàn tay nóng rực phủ lên thắt lưng tinh tế của y, cao thấp vuốt ve.
Đông Phương Bất Bại một trận mê mang, người phía trên cúi đầu hôn lên cổ y, cắn cắn xương quai xanh của y, có chút ngứa lại mang theo đau đớn rất nhỏ, khiến người ta không thoải mái, lại khó nhịn. Bàn tay trên lưng cũng chậm rãi trượt xuống, cao thấp châm ngòi, lại hướng về phía trước một đường sờ soạng, vuốt ve hồng anh trước ngực y.
Đông Phương Bất Bại cả kinh, thắt lưng run lên, thiếu chút nữa nhảy dựng, tóc dài do ma sát trên giường mà có chút hỗn độn, “A” than nhẹ một tiếng. Y chỉ cảm thấy Địch Vân có chút bất đồng, trên tay tất nhiên không dùng được khí lực, nhưng vẫn tận lực đặt trên ngực Địch Vân,“Ngươi làm cái gì, mau đứng lên.”
Địch Vân nhìn bộ dáng ẫn nhẫn của người dưới thân, càng thêm si mê, lại cúi đầu hôn lên môi y, đầu tiên là giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng ma sát, sau đó lập tức tăng thêm lực đạo mà chàđạp.
Đông Phương Bất Bại trưởng mi khẽ nhíu, trong lòng cũng không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết phải làm thế nào mới tốt. Vốn dĩ người nọ cùng mình thân thiết, y phải cao hứng mới đúng, nhưng chỉ cần nghĩđến bộ dáng khi hắn vừa tỉnh lại, hai mắt mờ mịt, còn có hai chữ“Giáo chủ” trong miệng kia thì y lại không được thoải mái.
Địch Vân động tình, bỗng nhiên cảm thấy trên môi đau xót, đúng là bị người cắn, không khỏi đứng dậy nâng tay xoa xoa khóe miệng, đúng làđã chảy máu.
Địch Vân đau đến hít vào một ngụm lãnh khí, cúi đầu thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt có chút không tốt, trưởng mi nhíu chặt, tựa hồ là đang tức giận. Y phục đã bị giải khai một nửa, bán che bán mở phủở trên vai, lộ ra bờ ngực tuyết trắng. Trong đầu đột nhiên ông một tiếng, có chút giật mình, hắn vừa rồi đã làm gì……?! Mạnh mẽ xoay người xuống giường, Địch Vân như bị kim đâm, nhanh chóng thối diên, tuy rằng y phục trên người hắn chưa bị giải khai, nhưng cũng rất hỗn độn. Chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết, chân tay luống cuống.
Đông Phương Bất Bại tựa như mất hết lực đạo, thở dài nằm ở trên giường không nhúc nhích, nhắm mắt lại. Nửa ngày sau tựa hồ nghe được thanh âm mở cửa mới nghiêng người, trong đầu thực loạn.
Địch Vân bị việc của bản thân làm dọa nhảy dựng, xấu hổđứng ở bên giường, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, qua một lúc lâu mới đẩy cửa ra ngoài, giống nhưđào tẩu mà chạy vào trong viện.
Bị gió lạnh thổi qua, thân thể khẽ run rẩy. Gió vù vù táp ở trên mặt, có chút sinh đau, nhưng lại khiến hắn thanh tỉnh. Địch Vân không khỏi âm thần tự thóa mạ bản thân, hắn lúc nãy tựa như quỷ phụ thân (bị ma ám), tuyệt không giống chính mình. Chỉ là nghĩđến Đông Phương Bất Bại nằm ở trên giường, có chút mờ mịt mặc hắn xâm chiếm, trong lòng lại xao động, cảm xúc khô nóng dâng tràn, từng chút toát ra.
Lắc lắc đầu, chạy ra ngoại viện đón gió. Nội công hắn luyện là Thần Chiếu Kinh, trụ cột chân khí là thuần dương, tất nhiên không sợ rét lạnh, nhưng hắn lúc này đến nửa điểm chân khí cũng không chạm vào, bịđông lạnh đến rụt cổ, nhưng vẫn cảm thấy nên để bản thân bị lạnh đến thanh tỉnh một chút nữa mới tốt.
Gió thổi một lát, hắn quả thật sắp bị đông thành người tuyết, lúc này mới thong thả tản bộ, tuy rằng tứ chi có chút cứng ngắc, bất quá lại không có trở ngại gì. Địch Vân vận công, nhất thời cảm thấy thân thể thư thái không ít, một chút lãnh ý cũng không còn. Chỉ cảm thấy trong thân thể nhiều ra thêm một tàng nội lực, nhưng có thể vận dụng tự nhiên cũng không có gì không ổn.
Địch Vân vận khí trong chốc lát, đột nhiên nhớđến chuyện của Đông Phương Bất Bại, có chút nghĩ không thông. Người nọ là Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủ, danh môn chính phái võ lâm đều rất e sợ, Ngũ Nhạc Kiếm Phái hợp lại đối kháng cũng không có kết quả. Một võ lâm đệ nhất cao thủ như vậy, nhưng vừa rồi khi hắn bắt mạch cho y, nội công của đối phương cư nhiên không đến bảy tám phần hiện tại của hắn……
Địch Vân miên man suy nghĩ một trận, như là nghĩđến Đông Phương Bất Bại, sau đó lại nghĩđến chuyện đã xảy ra ở Tuyết Sơn. Lại nghĩđến Đinh Điển cùng Lăng Sương Hoa, nghĩđến sư phụ của mình, nghĩđến sư muội đã gả cho Vạn Khuê. Cứ như thế, mơ mơ màng màng tựa vào một tảng đá lớn mà thiếp đi.
Trong mộng, hắn lại như lạc vào sương mù, chỉ là bỗng nhiên lại cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái. Nhìn đến một mảnh nước sông, thủy diện thực khoan (mặt nước êm ả), dòng nước từng đợt từng đợt nhấp nhô. Địch Vân cảm thấy bản thân đang dẫm lên mặt nước, chỉ có thểđứng bất động, chỉ cần một cái oai thân sẽ rơi vào trong nước. Bên tai đầu tiên là tiếng nước ào ào, sau đó lại nghe được một trận thanh âm cổ cầm.
Tiếng đàn kia ẩn ẩn nhược nhược, thanh âm không lớn, chỉ khẽ khàng vang ở bên tai, thật thật giả giả. Nghe không ra là thủ khúc gì, nhưng lại rất quen thuộc, tựa hồ hắn đã nghe qua vô số lần. Làn điệu thực nhu hòa, êm dịu, thư hoãn khí tức trong đan điền, khiến toàn thân đều được trầm tĩnh.
Sau một lúc lâu, khúc thanh trở nên có chút hỗn loạn, tinh tế nghe ra chính là do thanh âm của lá cây chêm vào. Hai loại âm sắc hòa quyện cùng nhau, nửa điểm vi hòa cũng không có……
Địch Vân cứ như vậy lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên nhớđến một câu chuyện xưa sư muội từng kể qua thật lâu trước kia, chuyện xưa về Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài đồng vu hóa điệp. Ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết sao lại đem hai chuyện này liên hệ với nhau. Cứ như vậy mà loạn tưởng một mạch, mộng vẫn sẽ tàn, bất tri bất giác mà ngủ sau.
Khi Địch Vân tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sao.
Điền Bá Quang thấy hắn tỉnh nhanh chóng chạy lại, nói:“Huynh đệ, thế nào? Ta nói ngươi không có việc gì làm nên chạy ra ngoài suy nghĩ muốn bịđại tuyết chôn sống đi?!”
Địch Vân nhìn Điền Bá Quang, một khắc sau mới thanh tỉnh lại,“Điền…… Bá Quang……?”
“U a!” Điền Bá Quang thấy vậy lại vỗ tay “Ha ha” mà cười một tiếng, nói:“Đinh huynh đúng là nói không sai, quả nhiên ngươi không nhớ rõ ai cả. Như thế là chuyện gì a?”
Địch Vân nghe mà cảm thấy phiền não, chỉ nói:“…… Ta trở về như thế nào?”
Điền Bá Quang nói:“Đương nhiên làĐông Phương giáo chủ mang ngươi trở về, hơn nửa đêm lại ra ngoài ngắm trăng, cứ ngốc như thế thêm một khắc nửa khắc, dù cho có nội lực thâm hậu nhưng thiếp đi mà không bịđông chết mới là chuyện lạ.”
“Nga…… Đa tạĐiền huynh.”Địch Vân lăng lăng gật đầu một cái, nói.
“U, điểm ấy vẫn không thay đổi a, luôn giữ cấp bậc lễ nghĩa a.”Điền Bá Quang cười nói.
“Địch đại ca tỉnh.”
Lăng Sương Hoa tiến vào, trên tay bưng một cái bát, nói:“Tỉnh rồi thì trước đem dược uống đi.” Nói xong đưa bát qua, tiếp tục:“Sáng sớm quả thực dọa người a, khi Đông Phương đại ca cõng ngươi trở về, mọi người đều hoảng sợ, thân thể ngươi bịđông lạnh đến cứng ngắc.”
Địch Vân ngẩng đầu thấy được Lăng Sương Hoa, ngốc lăng đến độ quên mất phải nhận lấy chén thuốc. Trước mắt thoảng qua cảnh tượng lúc khai quan (mở quan tài) nhìn thấy. Lăng Sương Hoa bị phụ thân của mình làm ngạt chết trong quan tài, khi được khai quan, hai cánh tay cứng ngắc giơ thẳng, cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, vẫn cố hoàn thành nguyện vọng của Đinh Điển, đem bí mật bảo tàng khắc trên nắp quan.
“Lăng tiểu thư……”Địch Vân sau một lúc lâu mới có thể mờ miệng, đôi mắt lập tức đỏ lên, nhanh chóng tiếp nhận chén thuốc, nói:“Lăng tiểu thư ngươi……” Nói đến một nửa cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thời điểm Lăng Sương Hoa cùng Đinh Điển đều mất, có lẽ chính là lúc hắn khổ nhất, chạy khỏi ngục lao, lại vô y vô dựa, bị người oan uổng bỏ mạng thiên nhai. Lúc này nhìn thấy Lăng Sương Hoa cùng Đinh Điển đều bình an, không khỏi cao hứng đến muốn nhảy dựng. Chỉ cảm thấy nếu hiện tại tất cả mọi thứđều chỉ là một giấc mộng, hắn tình nguyện vĩnh viễn không tỉnh lại, cho dù là hưảo, hắn cũng sẽ vui vẻ bị người cười là si cuồng.
Lăng Sương Hoa cũng không nhớ ra chuyện kiếp trước, chỉ khi cùng Đinh Điển đến Tuyết Sơn mới nghe hắn nói qua một lúc. Lúc này nhìn thấy bộ dáng của Địch Vân, cũng biết là hắn nhớ tới chuyện kiếp trước, liền nói:“Địch đại ca, ngươi sao lại bi thương a. Ngươi xem ta cùng Đinh đại ca hiện tại đều bình an, về sau cũng sẽ không rời khỏi đây. Ngươi hẳn nên cao hứng mới đúng. Nga, đúng rồi, nhanh uống dược đi, Đông Phương đại ca sau khi mang ngươi trở về liền một khắc cũng không nghỉ ngơi đã chạy ra Tuyết Sơn mua thuốc, lúc này vừa mới trở về. Bát dược này rất trân quýđó, uống nhanh đi.”
Điền Bá Quang nghe vậy nhíu mày, vỗ vỗ bả vai Địch Vân, nói:“Ta còn nghĩ Đông Phương giáo chủ là bị ngươi làm thương tâm cho nên mới một mình rời đi, nguyên lai là ra ngoài mua thuốc. Huynh đệ ngươi cũng thật tốt số a, thế gian này có thể khiếĐông Phương Bất Bại như thế, sợ là không có người thứ hai.”
Địch Vân lại ngẩn ra, hắn ở Tuyết Sơn không quá một năm rưỡi, tuy rằng bên ngoài đã là mùa xuân, nhưng tuyết trong núi vẫn chưa tan, sau khi ra ngoại lại nhanh chóng trở về, tất nhiên là không hề dễ dàng. Nghe lời nói của Lăng Sương Hoa cùng Điền Bá Quang, trong lòng đột nhiên không biết là tư vị gì.
“…… Giáo chủ, ởđâu?”Địch Vân bưng dược uống, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Đông Phương đại ca phòng cuối cùng bên phải. Tối hôm qua hẳn là không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt không tốt lắm, vừa mới trở về liền nói muốn đi nghỉ ngơi, sợ là ngủ rồi.” Lăng Sương Hoa nhận lại bát, nói xong liền đi ra ngoài.
Điền Bá Quang thấy Địch Vân không có chuyện gì cũng đi ra ngoài tìm Hạ Tuyết Nghi.
Địch Vân đứng ở trong phòng có chút do dự, muốn đi xem Đông Phương Bất Bại như thế nào nhưng lại không dám đi. Có lẽ chuyện tối hôm qua khiến hắn có chút chột dạ, cũng có lẽ do loại cảm giác không rõ trong lòng khiến hắn bất an. Chỉ là do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi ra ngoài.
***
Spum: Ta nói, Địch Vân ngươi hành xác mỹ nhân của ta quáđấy, cái này gọi là ngược thân a~~~ Vừa ngược tâm vừa ngược thân đó, ôôô ~~~
Eris: Từ khi nào ngược thân được định nghĩa như thế này? =.=
Spum: Với ta nó là thế!!~~~
END71
***
Danh sách chương