“Đông Phương huynh đệ!”Đinh Điển cũng đi một bước lớn đến bên giường, nói:“Có phải do mấy ngày nay lên đường quá mệt mỏi không?” Dứt lời, trong lòng suy nghĩ một lát, liền lẳng lặng đẩy cửa rời đi.
Đông Phương Bất Bại không nói, chỉ nhắm mắt lại không nhúc nhích. Y chỉ cảm thấy mấy ngày nay quả thực rất mệt mỏi, mệt đến mức khiến y hiện tại cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nói.
Địch Vân thấy sắc mặt y trắng đến mất tự nhiên, trong lòng bỗng nhiên bất an, đưa tay bắt mạch cho y. Vốn tưởng rằng đối phương sẽ né tránh, dù sao người luyện võ nào cũng sẽ không dễ dàng để người khác chạm vào mạch môn, như vậy chẳng khác nào đem nửa cái mạng giao cho người khác.
Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, cảm nhận xúc cảm ấm áp trên cổ tay, tựa nhưđược than ủấm, không còn cảm giác đau đớn, ánh mắt lại chua xót đến lợi hại, chỉ sợ nhẹ nhàng mở mắt, nước mắt sẽ lập tức tràn ra.
Địch Vân cả kinh, hắn tuy rằng không hiểu y thuật, chỉ làở trên giàng hồ bôn tẩu, người nào sẽ rách da, thụ thương, xem như bệnh lâu thành y. Người trên tháp rõ ràng là nhiễm hàn khí, hơn nữa nguyên khíđại hư, mệt nhọc quáđộ. Lúc này mạch tượng tuy rằng có vẻ vững vàng, những có thể cảm giác được huyết khí vận hành hỗn loạn.
Địch Vân cổ tay vừa lật, nhẹ nhàng cầm lấy tay y, truyền qua một cổ nội kình nhỏ, Thần Chiếu Kinh trong cơ thể hắn là nội công thuần dương, có thể giúp khu hàn.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy một trận ấm áp chảy qua tứ chi bách hải, thực hưởng thụ, chỉ là trong lòng lại không thoải mái, lại không muốn mở mắt. Y nhớđến lúc trước khi ở Hắc Mộc Nhai, nhớđến mỗi lần cùng Địch Vân lên đỉnh núi luyện kiếm, dĩ vãng, luôn là đối phương kéo lấy tay y trên đường đi, truyền cho y một cỗ nội lực, nói rằng thân thể y vốn úy hàn, nội công bản thân vừa lúc có thể giúp y làm ấm.
Chỉ là hiện tại…… hết thảy đã bất đồng.
Đông Phương Bất Bại không dám mở mắt, sợ sẽ nhìn thấy sự xa lạ trong ánh mắt của Địch Vân. Bỗng nhiên lại nhớ tới lời của Mai Niệm Sinh, nhưng lúc này mới hiểu được……
Địch Vân truyền công lực lần này, mới bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, Thần Chiếu Kinh trong cơ thể hắn căn bản không có thâm hậu như thế. Âm thầm vận chuyển nội tức, mới phát hiện khi vừa tỉnh lại, võ công đúng bản thân đã tăng trưởng đến ba bốn thành, không khỏi chấn động.
Mà càng làm hắn kinh ngạc chính là tay phải của mình……
Tay phải hắn đang khoát lên cổ tay Đông Phương Bất Bại, truyền nội lực cho đối phương, chỉ là……Địch Vân một trận mê mang, tay phải của hắn sao có thể lành lặn, rõ ràng đã bị chặt đứt trong lao. Hơn nữa…… bản thân rõ ràng đã có rất nhiều năm không dùng qua tay phải, vì sao có thể dùng tự nhiên như thế? Địch Vân giật mình suy nghĩ, nhưng cái gì cũng nghĩ không được. Thẳng đến khi Đông Phương Bất Bại khí tức bình ổn mới rút về nội kình, ngơ ngác ngồi ở bên giường một lúc lâu, bỗng nhiên đứng lên, đi khắp phòng tìm gương.
Đây vốn là phòng của Đinh Điển cùng Lăng Sương Hoa, tất nhiên sẽ cóđài trang điểm, tự nhiên sẽ có gương. Địch Vân hai bước vọt qua, cúi đầu nhìn lên, nháy mắt liền cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn động. Tựa như bị lôi điện oanh tạc, cái gì cũng nghĩ không được.
Gương mặt trong gương rất xa lạ, căn bản không phải chính mình. Nhưng ngươi nói hắn xa lạ, Địch Vân lại cảm thấy có chút quen thuộc. Nhìn nhìn chút cảnh tượng thoảng qua trong đầu, nơi đó mỗi người đều gọi mình là“Dương Liên Đình”!“Dương tổng quản”!, còn có hồng sam nam tử kia, cũng gọi mình như thế.
Địch Vân mặt nhăn mày nhíu, kíức tựa như rất xa xôi, lại rất rõ ràng, Nhật Nguyệt thần giáo trên Hắc Mộc Nhai, khi đó Giáo chủ vẫn là Nhậm Ngã Hành. Sau lại đổi chủ, hắn được Đông Phương Bất Bại đề bạt làm Đại tổng quản……
Địch Vân đem cái trán đểở trên bàn, trong lòng không đơn giản chỉ là mê mang, còn có phiền táo, bản thân là Dương Liên Đình? Sẽ như thế nào? Chỉ là kíức thái thanh tích (rất rõ ràng), khiến hắn không tin cũng không được. Nhưng Đinh đại ca bọn họđều nói hắn là người tốt thiên hạ tối ngốc tối xuẩn, nhưng vì sao hắn lại có một tính cách như vậy? Dương Liên Đình tâm cơ, hắn ngốc nghếch, vậy tính là cái gì?……
Địch Vân dựa đầu lên bàn, giương mắt liền thấy hồng sam nam tửđang nằm trên giường kia, hai người mặc dù cách nhau không gần, nhưng mi mục hình dáng kia đều rõ ràng. Người này là Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủĐông Phương Bất Bại, hắn bỗng nhiên nhớ rõ một điều, người này đối với hắn rất tốt, cho hắn quyền lợi, cho hắn vàng bạc, chỉ là vì cái gì bản thân lại luôn làm phiền tới y.
Địch Vân không rõ lắm, hắn nhớ rõ bản thân làĐịch Vân, nhớ rõ tất cảở Tương Tây, nhưng vì sao trong trí nhớ, rất nhiều người lại gọi hắn là Dương tổng quản?
Địch Vân càng buồn rầu lại càng phiền lòng, xoay người liền ra khỏi cửa. Ngoại viên cơ hồ cái gì cũng không có, một mảnh trắng xoáđều là tuyết.
Địch Vân thở phài, hắn nhớ rõ nơi này là Tuyết Sơn không giả. Chỉ là bỗng nhiên trong đầu nấn ná một câu, hắn đã từng nói muốn cùng ai đến Tuyết Sơn xem cảnh sắc? Chỉ là quá mức mơ hồ, cho dù cóđưa tay bắt lấy thì cái gì cũng bắt không được.
“…… Đinh đại ca.”Địch Vân nhìn thấy người đứng cách đó không xa, cẩn thận nhìn lại, không phải Đinh Điển còn có thể là ai?
“Đông Phương huynh đệ sao rồi?”Đinh Điển phục hồi tinh thần, vỗ vỗ bả vai Địch Vân, hỏi.
“…… Giáo chủ ngủ.”Địch Vân khẽ nhíu mi, nói.
Đinh Điển nhất thời không nói chuyện, lập tức lắc lắc đầu, kéo hắn ngồi xuống, nói: “Hai huynh đệ chúng ta đã lâu không hàn huyên, trước ngồi xuống, chậm rãi nói chuyện.”
Địch Vân nhìn thấy Đinh Điển vẫn tốt, vốn hẳn nên cao hứng, chỉ là trong lòng lại cao hứng không nổi, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh.
Đinh Điển nhìn nhìn hắn, nói:“Ngươi cảm thấy thân thể thế nào, vừa bệnh nặng mới khỏi a.”
Địch Vân lắc đầu, cách nửa ngày mới nói:“Ta bệnh nặng mới khỏi?…… Ta không nhớ rõ. Chỉ cảm thấy như gặp một quái mộng, khi tỉnh lại tất cả mọi thứđều có chút bất đồng.”
“Không nhớ rõ……”Đinh Điển không có kinh ngạc, phản ứng vừa rồi của Địch Vân hắn nhìn thấy rõ ràng.
“Đúng vậy.”Địch Vân nói:“Ta nhớ rõđãđang tro cốt của ngươi cùng Lăng tiểu thư hợp táng, hiện tại Đinh đại ca lại hảo hảo đứng ở chỗ này……. Hơn nữa, hiện tại trong đầu ta thực đầu loạn, vì sao trong kíức có rất nhiều người đều gọi ta là Dương Liên Đình?…… Ta, ta không nhớ rõ khi nào thì sửa đổi danh tự. Nhưng kíức lại rất rõ ràng, mỗi một chuyện đều cảm thấy như tự mình đã trải qua. Nhưng ta sao lại……” Sao lại là một người như vậy……
Đinh Điển vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:“Đừng nóng vội, vừa tỉnh lại đừng nên liền tìm khổ, đầu còn chưa linh quang thìđừng miên man suy nghĩ.”
“Đại ca nói đúng.”Địch Vân bị hắn nói không khỏi sờ sờ mũi, cười nói.
“Vậy, ngươi còn nhớĐông Phương huynh đệ?”Đinh Điển tạm dừng một chút hỏi.
“Giáo chủ?”Địch Vân có chút kỳ quái, nói:“Ta còn đang cảm thấy kỳ quái, Giáo chủ sao lại ở trong Tuyết Sơn?”
Đinh Điển một trận cười khổ, nói:“Y đưa ngươi tới. Ngươi bị thương hôn mê một trận.”
“Đưa ta tới……?”Địch Vân có chút mê mang, trên mặt cũng không biết là biểu tình gì. Hắn rõ ràng cảm thấy Đông Phương Bất Bại đối với hắn có một loại cảm giác thân cận khó nói nên lời, vừa rồi động tác đem y ôm vào trong lòng vô cùng quen thuộc, còn có loại an tâm không hiểu tại sao.
Nhưng trong trí nhớ, hắn đối với Đông Phương Bất Bại vĩnh viễn đều là lạnh lùng thản nhiên không có hảo cảm gì. Lại nói tiếp cũng đúng, Giáo chủ cao cao tại thượng, võ lâm đệ nhất cao thủ, ai không kính sợ, chỉ là tính tình như vậy, hỉ nộ vô thường, tính cách kỳ quái, nói giết người liền giết, ai lại không đề phòng.
“Xem ra ngươi là không nhớđi?”Đinh Điển không nói được cảm giác hiện tại của bản thân là như thế nào, quan hệ của Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại hắn tự nhiên biết rõ. Nếu có một ngày Sương Hoa bỗng nhiên nói không nhận ra, bản thân hắn có thể sẽ thương tâm đến phát cuồng. MàĐông Phương Bất Bại hiện tại trong lòng cũng không tốt cho nổi đi.
Đinh Điển ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ do vách núi đối diện rất cao, đem ánh trăng che khuất. Ngày đó hắn từ Tuyết Cốc ra ngoài mang vài thứ trở về, chợt nghe nói Đông Phương Bất Bại ở trên Hắc Mộc Nhai muốn thành hôn, lúc ấy trong lòng hắn thực cao hứng, người khác không biết nhân vật chính của đại hôn là ai, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Nhưng lúc đó muốn đi đã là không kịp, đành phải để sau mới mang theo lễ vật tốt nhất đến Hắc Mộc Nhai chúc mừng ngốc tiểu tửĐịch Vân này.
Ai có thể ngờ mới vài ngày ra ngoài tìm hiểu tin tức lại chợt nghe được bản thân Địch Vân bị trọng thương đang nguy kịch? Nay vốn nên thở phào vì mọi chuyện đã qua nhưng tên ngốc tử kia lại đem tất cả mọi chuyện quên sạch sẽ……
“Đinh đại ca, ta không nhớ cái gì?”Địch Vân có chút khó hiểu, hỏi.
Đinh Điển cười có chút khổ, nói:“Ta nói huynh đệ ngươi quả nhiên là một kẻ ngu dốt, quên cái gì không quên, lại cố tình quên đi thứ quan trọng nhất.”
“Cái gì……”
“Sư phụ!”
Địch Vân vừa định hỏi xem thứ quan trọng kia là gì, bỗng nhiên bị một thanh âm cắt ngang, quay đầu liền thấy một bóng đen chạy tới, đến gần mới nhìn rõ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt khá xinh đẹp.
Thiếu niên này không phải Hạ Tuyết Nghi thì là ai. Hạ Tuyết Nghi thấy Địch Vân tỉnh, nhanh chóng chạy tới, nói:“Sư phụ, ngươi rốt cục tỉnh rồi!”
Địch Vân nhíu nhíu mày, người trước mặt có chút nhìn quen mắt, chỉ là không thể nhớ rõđược. Hắn gọi mình là sư phụ, nhưng hắn lại không nhớ bản thân mình từng thu nhận đồđệ.
Đinh Điển thấy vậy liền nói:“Sư phụ ngươi vừa tỉnh, còn cóđiểm mệt, để hắn nghỉ ngơi trước, sáng mai nói tiếp.”
Hạ Tuyết Nghi chỉ thấy Địch Vân vừa tỉnh lại, nghĩ cũng đúng, hôn mê nhiều ngày như vậy tinh thần tất nhiên không được tốt, vì thế liền rời đi.
“Hắn là……?”Địch Vân lại mờ mịt, nhìn Đinh Điển.
Đinh Điển lắc đầu, nói:“Xem ra ngươi đúng làđã quên hết mọi chuyện.” Nói xong dừng một chút: “Hôm nay đã trễ, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta mới cùng ngươi chậm rãi nói chuyện.”
“Đợi đã.”Địch Vân thấy Đinh Điển phải đi, nhanh chóng giữ người lại, nói:“Đinh đại ca, ngươi bảo ta trở về làm sao nghỉ ngơi đi a? Giáo chủđang nghỉở trong phòng kia a.”
Đinh Điển không đểý tới hắn, nói:“Ngươi cũng không định ngủ cùng ta đi, vậy Sương Hoa phải chạy đi đâu ngủđây?”
Địch Vân nghe xong một trận quẫn bách, nhất thời xấu hổ không nói nên lời, Đinh Điển liền không còn thân ảnh.
Thời tiết trong Tuyết Sơn rất lạnh, buổi tối lại càng lạnh đến khiến người run rẩy. Địch Vân nghĩ cùng lắm thìở bên ngoài ngủ một đêm làđược, nhưng ngây người trong chốc lát đã thật sự chịu không nổi. Đành phải nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào.
Đông Phương Bất Bại nghiêng thân nằm ở trên giường, mặt hướng vào trong, chắc làđang ngủ. Địch Vân từ trong bóng tới nhẹ nhàng tiến vào, chỉ cảm thấy bản thân giống nhưđang làm tặc, ở trong phòng tìm một vòng, liền thấy một cái ghế nhỏở bên giường. Nhưng cái ghế kia cực kì nhỏ, ngồi một đêm thì ngay cả xương sống thắt lưng cũng sẽđau, càng đừng nói là ngồi xếp bằng vận công.
Địch Vân nấn ná nửa ngày, cuối cùng mới đi qua nằm bên cạnh Đông Phương Bất Bại. Người nọ nghiêng người mà nằm, tựa hồ là thói quen, bên ngoài để lại một nửa phần giường.
Địch Vân nhẹ nhàng ngưỡng mặt mà nằm, muốn nghiêng người quay ra ngoài, nhưng chỉ vừa động, ván giường liền xèo xèo nha nha loạn kêu. Khiến hắn động cũng không dám động, thẳng tắp nằm im.
Nghiêng đầu liền thấy mái tóc đen dài như lụa của người nọ, tán ra trên vai cùng gối đầu. Địch Vân cảm thấy có chút không được tự nhiên, lại cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu. Nhìn mái tóc dài thuận hoạt kia, bỗng nhiên muốn đưa tay vuốt ve.
Chỉ là hắn không dám động, trong trí nhớ, Địch Vân đối Đông Phương Bất Bại là sợ hãi, nào dám đưa tay đi sờ.
Cách trong chốc lát, thần kinh căng thẳng của Địch Vân mới chùng xuống dưới, thật lâu sau mới ngủđược.
Đông Phương Bất Bại nghiêng người mà nằm, làm sao có thể ngủđược, Địch Vân tiến vào, nằm ở trên giường, y đều cảm nhận được rõ ràng. Chỉ là người nọ không giống như trước kia màđem y ôm vào trong ngực.
Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại, đợi đến khi Địch Vân ngủ rồi cũng có chút buồn ngủ. Nhẹ nhàng phiên thân, chuyển đến gần, liền thấy người nọ nằm thẳng, sắc mặt thực an bình. Không khỏi nhích gần thêm một ít, đem trán đặt ở trên vai đối phương, thế này mới nhẹ nhàng thở ra.
Địch Vân ngủ không yên, hắn lại gặp một quái mộng. Trong mộng không có Tương Tây ngõa ốc, không có sư phụ sư muội. Trong mộng mỗi người đều gọi hắn là Dương Liên Đình, nói hắn là Nhật Nguyệt thần giáo Đại tổng quản. Hắn mơ thấy Đông Phương Bất Bại, người kia đối với hắn rất tốt, cóứng tất đáp. Chỉ là bản thân như thế nào cũng không quan tâm, luôn đề phòng, cảnh giác. Địch Vân cảm thấy người trong mộng thật sự rất không giống mình, tâm kế thâm sâu, lại không từ thủđoạn, đem danh lợi vàng bạc xem rất nặng. Nhưng nếu không giống mình, sao lại cảm thấy rất rõ ràng, chuyện này rõ ràng đã từng trải qua, rõ ràng hắn……
Đông Phương Bất Bại không nói, chỉ nhắm mắt lại không nhúc nhích. Y chỉ cảm thấy mấy ngày nay quả thực rất mệt mỏi, mệt đến mức khiến y hiện tại cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nói.
Địch Vân thấy sắc mặt y trắng đến mất tự nhiên, trong lòng bỗng nhiên bất an, đưa tay bắt mạch cho y. Vốn tưởng rằng đối phương sẽ né tránh, dù sao người luyện võ nào cũng sẽ không dễ dàng để người khác chạm vào mạch môn, như vậy chẳng khác nào đem nửa cái mạng giao cho người khác.
Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, cảm nhận xúc cảm ấm áp trên cổ tay, tựa nhưđược than ủấm, không còn cảm giác đau đớn, ánh mắt lại chua xót đến lợi hại, chỉ sợ nhẹ nhàng mở mắt, nước mắt sẽ lập tức tràn ra.
Địch Vân cả kinh, hắn tuy rằng không hiểu y thuật, chỉ làở trên giàng hồ bôn tẩu, người nào sẽ rách da, thụ thương, xem như bệnh lâu thành y. Người trên tháp rõ ràng là nhiễm hàn khí, hơn nữa nguyên khíđại hư, mệt nhọc quáđộ. Lúc này mạch tượng tuy rằng có vẻ vững vàng, những có thể cảm giác được huyết khí vận hành hỗn loạn.
Địch Vân cổ tay vừa lật, nhẹ nhàng cầm lấy tay y, truyền qua một cổ nội kình nhỏ, Thần Chiếu Kinh trong cơ thể hắn là nội công thuần dương, có thể giúp khu hàn.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy một trận ấm áp chảy qua tứ chi bách hải, thực hưởng thụ, chỉ là trong lòng lại không thoải mái, lại không muốn mở mắt. Y nhớđến lúc trước khi ở Hắc Mộc Nhai, nhớđến mỗi lần cùng Địch Vân lên đỉnh núi luyện kiếm, dĩ vãng, luôn là đối phương kéo lấy tay y trên đường đi, truyền cho y một cỗ nội lực, nói rằng thân thể y vốn úy hàn, nội công bản thân vừa lúc có thể giúp y làm ấm.
Chỉ là hiện tại…… hết thảy đã bất đồng.
Đông Phương Bất Bại không dám mở mắt, sợ sẽ nhìn thấy sự xa lạ trong ánh mắt của Địch Vân. Bỗng nhiên lại nhớ tới lời của Mai Niệm Sinh, nhưng lúc này mới hiểu được……
Địch Vân truyền công lực lần này, mới bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, Thần Chiếu Kinh trong cơ thể hắn căn bản không có thâm hậu như thế. Âm thầm vận chuyển nội tức, mới phát hiện khi vừa tỉnh lại, võ công đúng bản thân đã tăng trưởng đến ba bốn thành, không khỏi chấn động.
Mà càng làm hắn kinh ngạc chính là tay phải của mình……
Tay phải hắn đang khoát lên cổ tay Đông Phương Bất Bại, truyền nội lực cho đối phương, chỉ là……Địch Vân một trận mê mang, tay phải của hắn sao có thể lành lặn, rõ ràng đã bị chặt đứt trong lao. Hơn nữa…… bản thân rõ ràng đã có rất nhiều năm không dùng qua tay phải, vì sao có thể dùng tự nhiên như thế? Địch Vân giật mình suy nghĩ, nhưng cái gì cũng nghĩ không được. Thẳng đến khi Đông Phương Bất Bại khí tức bình ổn mới rút về nội kình, ngơ ngác ngồi ở bên giường một lúc lâu, bỗng nhiên đứng lên, đi khắp phòng tìm gương.
Đây vốn là phòng của Đinh Điển cùng Lăng Sương Hoa, tất nhiên sẽ cóđài trang điểm, tự nhiên sẽ có gương. Địch Vân hai bước vọt qua, cúi đầu nhìn lên, nháy mắt liền cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn động. Tựa như bị lôi điện oanh tạc, cái gì cũng nghĩ không được.
Gương mặt trong gương rất xa lạ, căn bản không phải chính mình. Nhưng ngươi nói hắn xa lạ, Địch Vân lại cảm thấy có chút quen thuộc. Nhìn nhìn chút cảnh tượng thoảng qua trong đầu, nơi đó mỗi người đều gọi mình là“Dương Liên Đình”!“Dương tổng quản”!, còn có hồng sam nam tử kia, cũng gọi mình như thế.
Địch Vân mặt nhăn mày nhíu, kíức tựa như rất xa xôi, lại rất rõ ràng, Nhật Nguyệt thần giáo trên Hắc Mộc Nhai, khi đó Giáo chủ vẫn là Nhậm Ngã Hành. Sau lại đổi chủ, hắn được Đông Phương Bất Bại đề bạt làm Đại tổng quản……
Địch Vân đem cái trán đểở trên bàn, trong lòng không đơn giản chỉ là mê mang, còn có phiền táo, bản thân là Dương Liên Đình? Sẽ như thế nào? Chỉ là kíức thái thanh tích (rất rõ ràng), khiến hắn không tin cũng không được. Nhưng Đinh đại ca bọn họđều nói hắn là người tốt thiên hạ tối ngốc tối xuẩn, nhưng vì sao hắn lại có một tính cách như vậy? Dương Liên Đình tâm cơ, hắn ngốc nghếch, vậy tính là cái gì?……
Địch Vân dựa đầu lên bàn, giương mắt liền thấy hồng sam nam tửđang nằm trên giường kia, hai người mặc dù cách nhau không gần, nhưng mi mục hình dáng kia đều rõ ràng. Người này là Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủĐông Phương Bất Bại, hắn bỗng nhiên nhớ rõ một điều, người này đối với hắn rất tốt, cho hắn quyền lợi, cho hắn vàng bạc, chỉ là vì cái gì bản thân lại luôn làm phiền tới y.
Địch Vân không rõ lắm, hắn nhớ rõ bản thân làĐịch Vân, nhớ rõ tất cảở Tương Tây, nhưng vì sao trong trí nhớ, rất nhiều người lại gọi hắn là Dương tổng quản?
Địch Vân càng buồn rầu lại càng phiền lòng, xoay người liền ra khỏi cửa. Ngoại viên cơ hồ cái gì cũng không có, một mảnh trắng xoáđều là tuyết.
Địch Vân thở phài, hắn nhớ rõ nơi này là Tuyết Sơn không giả. Chỉ là bỗng nhiên trong đầu nấn ná một câu, hắn đã từng nói muốn cùng ai đến Tuyết Sơn xem cảnh sắc? Chỉ là quá mức mơ hồ, cho dù cóđưa tay bắt lấy thì cái gì cũng bắt không được.
“…… Đinh đại ca.”Địch Vân nhìn thấy người đứng cách đó không xa, cẩn thận nhìn lại, không phải Đinh Điển còn có thể là ai?
“Đông Phương huynh đệ sao rồi?”Đinh Điển phục hồi tinh thần, vỗ vỗ bả vai Địch Vân, hỏi.
“…… Giáo chủ ngủ.”Địch Vân khẽ nhíu mi, nói.
Đinh Điển nhất thời không nói chuyện, lập tức lắc lắc đầu, kéo hắn ngồi xuống, nói: “Hai huynh đệ chúng ta đã lâu không hàn huyên, trước ngồi xuống, chậm rãi nói chuyện.”
Địch Vân nhìn thấy Đinh Điển vẫn tốt, vốn hẳn nên cao hứng, chỉ là trong lòng lại cao hứng không nổi, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh.
Đinh Điển nhìn nhìn hắn, nói:“Ngươi cảm thấy thân thể thế nào, vừa bệnh nặng mới khỏi a.”
Địch Vân lắc đầu, cách nửa ngày mới nói:“Ta bệnh nặng mới khỏi?…… Ta không nhớ rõ. Chỉ cảm thấy như gặp một quái mộng, khi tỉnh lại tất cả mọi thứđều có chút bất đồng.”
“Không nhớ rõ……”Đinh Điển không có kinh ngạc, phản ứng vừa rồi của Địch Vân hắn nhìn thấy rõ ràng.
“Đúng vậy.”Địch Vân nói:“Ta nhớ rõđãđang tro cốt của ngươi cùng Lăng tiểu thư hợp táng, hiện tại Đinh đại ca lại hảo hảo đứng ở chỗ này……. Hơn nữa, hiện tại trong đầu ta thực đầu loạn, vì sao trong kíức có rất nhiều người đều gọi ta là Dương Liên Đình?…… Ta, ta không nhớ rõ khi nào thì sửa đổi danh tự. Nhưng kíức lại rất rõ ràng, mỗi một chuyện đều cảm thấy như tự mình đã trải qua. Nhưng ta sao lại……” Sao lại là một người như vậy……
Đinh Điển vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:“Đừng nóng vội, vừa tỉnh lại đừng nên liền tìm khổ, đầu còn chưa linh quang thìđừng miên man suy nghĩ.”
“Đại ca nói đúng.”Địch Vân bị hắn nói không khỏi sờ sờ mũi, cười nói.
“Vậy, ngươi còn nhớĐông Phương huynh đệ?”Đinh Điển tạm dừng một chút hỏi.
“Giáo chủ?”Địch Vân có chút kỳ quái, nói:“Ta còn đang cảm thấy kỳ quái, Giáo chủ sao lại ở trong Tuyết Sơn?”
Đinh Điển một trận cười khổ, nói:“Y đưa ngươi tới. Ngươi bị thương hôn mê một trận.”
“Đưa ta tới……?”Địch Vân có chút mê mang, trên mặt cũng không biết là biểu tình gì. Hắn rõ ràng cảm thấy Đông Phương Bất Bại đối với hắn có một loại cảm giác thân cận khó nói nên lời, vừa rồi động tác đem y ôm vào trong lòng vô cùng quen thuộc, còn có loại an tâm không hiểu tại sao.
Nhưng trong trí nhớ, hắn đối với Đông Phương Bất Bại vĩnh viễn đều là lạnh lùng thản nhiên không có hảo cảm gì. Lại nói tiếp cũng đúng, Giáo chủ cao cao tại thượng, võ lâm đệ nhất cao thủ, ai không kính sợ, chỉ là tính tình như vậy, hỉ nộ vô thường, tính cách kỳ quái, nói giết người liền giết, ai lại không đề phòng.
“Xem ra ngươi là không nhớđi?”Đinh Điển không nói được cảm giác hiện tại của bản thân là như thế nào, quan hệ của Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại hắn tự nhiên biết rõ. Nếu có một ngày Sương Hoa bỗng nhiên nói không nhận ra, bản thân hắn có thể sẽ thương tâm đến phát cuồng. MàĐông Phương Bất Bại hiện tại trong lòng cũng không tốt cho nổi đi.
Đinh Điển ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ do vách núi đối diện rất cao, đem ánh trăng che khuất. Ngày đó hắn từ Tuyết Cốc ra ngoài mang vài thứ trở về, chợt nghe nói Đông Phương Bất Bại ở trên Hắc Mộc Nhai muốn thành hôn, lúc ấy trong lòng hắn thực cao hứng, người khác không biết nhân vật chính của đại hôn là ai, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Nhưng lúc đó muốn đi đã là không kịp, đành phải để sau mới mang theo lễ vật tốt nhất đến Hắc Mộc Nhai chúc mừng ngốc tiểu tửĐịch Vân này.
Ai có thể ngờ mới vài ngày ra ngoài tìm hiểu tin tức lại chợt nghe được bản thân Địch Vân bị trọng thương đang nguy kịch? Nay vốn nên thở phào vì mọi chuyện đã qua nhưng tên ngốc tử kia lại đem tất cả mọi chuyện quên sạch sẽ……
“Đinh đại ca, ta không nhớ cái gì?”Địch Vân có chút khó hiểu, hỏi.
Đinh Điển cười có chút khổ, nói:“Ta nói huynh đệ ngươi quả nhiên là một kẻ ngu dốt, quên cái gì không quên, lại cố tình quên đi thứ quan trọng nhất.”
“Cái gì……”
“Sư phụ!”
Địch Vân vừa định hỏi xem thứ quan trọng kia là gì, bỗng nhiên bị một thanh âm cắt ngang, quay đầu liền thấy một bóng đen chạy tới, đến gần mới nhìn rõ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt khá xinh đẹp.
Thiếu niên này không phải Hạ Tuyết Nghi thì là ai. Hạ Tuyết Nghi thấy Địch Vân tỉnh, nhanh chóng chạy tới, nói:“Sư phụ, ngươi rốt cục tỉnh rồi!”
Địch Vân nhíu nhíu mày, người trước mặt có chút nhìn quen mắt, chỉ là không thể nhớ rõđược. Hắn gọi mình là sư phụ, nhưng hắn lại không nhớ bản thân mình từng thu nhận đồđệ.
Đinh Điển thấy vậy liền nói:“Sư phụ ngươi vừa tỉnh, còn cóđiểm mệt, để hắn nghỉ ngơi trước, sáng mai nói tiếp.”
Hạ Tuyết Nghi chỉ thấy Địch Vân vừa tỉnh lại, nghĩ cũng đúng, hôn mê nhiều ngày như vậy tinh thần tất nhiên không được tốt, vì thế liền rời đi.
“Hắn là……?”Địch Vân lại mờ mịt, nhìn Đinh Điển.
Đinh Điển lắc đầu, nói:“Xem ra ngươi đúng làđã quên hết mọi chuyện.” Nói xong dừng một chút: “Hôm nay đã trễ, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta mới cùng ngươi chậm rãi nói chuyện.”
“Đợi đã.”Địch Vân thấy Đinh Điển phải đi, nhanh chóng giữ người lại, nói:“Đinh đại ca, ngươi bảo ta trở về làm sao nghỉ ngơi đi a? Giáo chủđang nghỉở trong phòng kia a.”
Đinh Điển không đểý tới hắn, nói:“Ngươi cũng không định ngủ cùng ta đi, vậy Sương Hoa phải chạy đi đâu ngủđây?”
Địch Vân nghe xong một trận quẫn bách, nhất thời xấu hổ không nói nên lời, Đinh Điển liền không còn thân ảnh.
Thời tiết trong Tuyết Sơn rất lạnh, buổi tối lại càng lạnh đến khiến người run rẩy. Địch Vân nghĩ cùng lắm thìở bên ngoài ngủ một đêm làđược, nhưng ngây người trong chốc lát đã thật sự chịu không nổi. Đành phải nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào.
Đông Phương Bất Bại nghiêng thân nằm ở trên giường, mặt hướng vào trong, chắc làđang ngủ. Địch Vân từ trong bóng tới nhẹ nhàng tiến vào, chỉ cảm thấy bản thân giống nhưđang làm tặc, ở trong phòng tìm một vòng, liền thấy một cái ghế nhỏở bên giường. Nhưng cái ghế kia cực kì nhỏ, ngồi một đêm thì ngay cả xương sống thắt lưng cũng sẽđau, càng đừng nói là ngồi xếp bằng vận công.
Địch Vân nấn ná nửa ngày, cuối cùng mới đi qua nằm bên cạnh Đông Phương Bất Bại. Người nọ nghiêng người mà nằm, tựa hồ là thói quen, bên ngoài để lại một nửa phần giường.
Địch Vân nhẹ nhàng ngưỡng mặt mà nằm, muốn nghiêng người quay ra ngoài, nhưng chỉ vừa động, ván giường liền xèo xèo nha nha loạn kêu. Khiến hắn động cũng không dám động, thẳng tắp nằm im.
Nghiêng đầu liền thấy mái tóc đen dài như lụa của người nọ, tán ra trên vai cùng gối đầu. Địch Vân cảm thấy có chút không được tự nhiên, lại cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu. Nhìn mái tóc dài thuận hoạt kia, bỗng nhiên muốn đưa tay vuốt ve.
Chỉ là hắn không dám động, trong trí nhớ, Địch Vân đối Đông Phương Bất Bại là sợ hãi, nào dám đưa tay đi sờ.
Cách trong chốc lát, thần kinh căng thẳng của Địch Vân mới chùng xuống dưới, thật lâu sau mới ngủđược.
Đông Phương Bất Bại nghiêng người mà nằm, làm sao có thể ngủđược, Địch Vân tiến vào, nằm ở trên giường, y đều cảm nhận được rõ ràng. Chỉ là người nọ không giống như trước kia màđem y ôm vào trong ngực.
Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại, đợi đến khi Địch Vân ngủ rồi cũng có chút buồn ngủ. Nhẹ nhàng phiên thân, chuyển đến gần, liền thấy người nọ nằm thẳng, sắc mặt thực an bình. Không khỏi nhích gần thêm một ít, đem trán đặt ở trên vai đối phương, thế này mới nhẹ nhàng thở ra.
Địch Vân ngủ không yên, hắn lại gặp một quái mộng. Trong mộng không có Tương Tây ngõa ốc, không có sư phụ sư muội. Trong mộng mỗi người đều gọi hắn là Dương Liên Đình, nói hắn là Nhật Nguyệt thần giáo Đại tổng quản. Hắn mơ thấy Đông Phương Bất Bại, người kia đối với hắn rất tốt, cóứng tất đáp. Chỉ là bản thân như thế nào cũng không quan tâm, luôn đề phòng, cảnh giác. Địch Vân cảm thấy người trong mộng thật sự rất không giống mình, tâm kế thâm sâu, lại không từ thủđoạn, đem danh lợi vàng bạc xem rất nặng. Nhưng nếu không giống mình, sao lại cảm thấy rất rõ ràng, chuyện này rõ ràng đã từng trải qua, rõ ràng hắn……
Danh sách chương