Quán quân cuộc đấu dường như đã có dấu vết xác định, Phác Hằng Huyền năm trận đã muốn thắng hai trận, chỉ cần vào bắt một ván nữa, còn lại liền không cần phải so đấu.
Bởi vì nguyên do liên tục thua hai trận, toàn cục này đối với Lý Dịch Chi mà nói là then chốt quan trọng, nếu thua trận, chính là thua mất một năm cuộc sống cờ vây, cũng sẽ cùng Trần Cảnh lướt qua bên người thôi.
Trên màn hình lớn Lý Dịch Chi hơi mím môi, đầu cúi nhìn thẳng bàn cờ, mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, mà Phác Hằng Huyền ngồi ở đối diện liền có vẻ vô cùng nhàn nhã, còn thường thường cầm lấy nước lên uống.
Cho tới trưa trận đấu đã vượt qua giữa trận, hai người vẫn không hạ xong, giữa trưa trường thi đấu phong bế, thời gian nghỉ ngơi qua đi hội trường sẽ tiếp tục bắt đầu lặp lại thi đấu.
Trần Tùng Duệ nhìn thấy Trần Cảnh cũng không kinh ngạc, đem chân thả xuống, đặt tách cà phê lên bàn, nói: “Vừa mới xuống máy bay?”
Trần Cảnh vẫn cứ nhìn chằm chằm màn hình, lúc này camera đã đem ống kính nhắm ngay bàn cờ, hướng lên mặt bàn để mọi người thấy nhất thanh nhị sở, trên mặt chi chít đều là quân cờ, dân thường đã muốn nhìn không ra nguyên cớ.
Tuy rằng Lý Dịch Chi vẻ mặt khẩn trương, Phác Hằng Huyền nhìn như thoải mái, kỳ thật là bởi vì Lý Dịch Chi áp lực tâm lý quá lớn, thua một bàn trận này anh chính là thua trận toàn bộ giải đấu đối kháng, mà Phác Hằng Huyền thua bàn trận này, vẫn chiếm trạng thái tiên phong, cho nên không đáng kể chút nào.
Trần Cảnh ở trên máy bay đã xem chuyển tiếp, đương nhiên biết thế cục, ánh mắt không sai nhìn chằm chằm màn hình, chỉ là gật đầu, xem như trả lời câu hỏi của Trần Tùng Duệ.
Trần Tùng Duệ cũng không làm chuyện quanh co nữa, anh đương nhiên biết tính tình đứa cháu của mình, cũng biết cái người sư phụ Lý Dịch Chi có trọng lượng ở trong suy nghĩ của nó.
Trần Tùng Duệ nói: “Cậu ta đã liên tục thua hai bàn.”
Trần Cảnh nheo mắt nhìn chằm chằm màn hình, cách nửa ngày, thởi điểm Trần Tùng Duệ cho rằng anh sẽ không nói, Trần Cảnh bỗng nhiên nói: “Ván này sẽ không thua.”
Trần Tùng Duệ nghe tiếng cũng quay đầu nhìn màn hình, hơi chút suy tư trong chốc lát, nhịn không được cười cười lớn một tiếng, dường như nhìn thấu chuyện thú vị gì đó.
Lý Dịch Chi đích xác khẩn trương, bởi vì khi khởi đầu của anh đã lớn, anh đời trước không ai bì nổi, nhưng đời này vẫn luôn kéo dài lê thê, như thế cùng Trần Cảnh đã muốn kém đến ngàn dặm, người kia đã là Tam đẳng chuyên nghiệp, nhưng mình là một người dân thường.
Nhưng Lý Dịch Chi không phải người một mực khẩn trương sau đó cam chịu, anh cũng bắt được cửa đột phá.
Lý Dịch Chi cùng Phác Hằng Huyền trên Internet giao thủ hai bàn, lại ở trên trận đấu chính thức giao thủ hai lần, Lý Dịch Chi tổng cộng thua bốn trận, tựa như Diệp Nhiên nói, thua thì thua, ở trong giới cờ vây, ai cũng không có khả năng vĩnh viễn bất bại.
Nhưng bắt đầu đã thua…
Lý Dịch Chi rất nhanh bắt được nhược điểm của Phác Hằng Huyền, Phác Hằng Huyền quá mức mù quáng tự phụ, khả năng cũng là bởi vì nguyên do thắng liên tiếp bốn lần, anh ta tự cho là đã quen thuộc kỳ phong của Lý Dịch Chi, Lý Dịch Chi chỗ nào có lỗ hỏng, chỗ nào yếu kém đều nhất thanh nhị sở.
Mà Lý Dịch Chi đang muốn lợi dụng điểm này, chế tạo điểm yếu, đem Phác Hằng Huyền rẽ vào trong bẫy rập.
Lý Dịch Chi từ khi bắt đầu tới giờ thì vẻ mặt khẩn trương, Phác Hằng Huyền theo quán tính cho rằng anh thật sự khẩn trương, là ai cũng không lường trước được dưới tình huống liên tục thua lại có thể trầm tĩnh, cho nên Phác Hằng Huyền trạng thái chuẩn bị chiến đấu không phải lý tưởng nhất.
Bắt đầu vô cùng hòa bình, Phác Hằng Huyền nắm đen đi trước, vừa đi là bắt đầu bằng một mục tiểu tinh (một điểm nhỏ trong tám điểm trên bàn cờ), Lý Dịch Chi cũng là mục tiểu tinh, người chơi đi tới thời gian ba mươi tám, bạch kỳ đã bày ra bẫy rập, bất quá Phác Hằng Huyền đang có tư duy theo quán tính căn bản không có phát hiện, người chơi hạ đến gần chín mươi, hắc kỳ đột nhiên hướng quay lại bổ khuyết bên trái, hiển nhiên Phác Hằng Huyền lúc này mới ý thức được điều gì, nhưng cũng không xác định.
Lý Dịch Chi nắm trắng đem hắc kỳ đánh gãy, hắc kỳ không thể không triển khai con đường tự cứu, đến hơn một phần mười hắc kỳ của người chơi Phác Hằng Huyền vẫn không thể sống hết, tình thế bắt đầu khẩn trương, lúc này Phác Hằng Huyền hoàn toàn ý thức được bản thân ở trong thòng lọng.
Đó cũng là vì sao Trần Cảnh nói Lý Dịch Chi nhất định sẽ thắng, anh dám nói không có ai so với anh hiểu rõ Lý Dịch Chi hơn, mặc kệ là trước đó hay là hiện tại, suy nghĩ của Lý Dịch Chi anh hiểu rõ.
Trần Tùng Duệ sở dĩ suy nghĩ vui vẻ như thế, là đang cười Phác Hằng Huyền tự đại, cho là mình có thể dễ dàng thắng liên tiếp ba trận lấy quán quân, kết quả lại lật thuyền.
Quân đen một đường đánh cướp, đến người chơi một trăm bốn mươi rốt cục cứu sống thành công.
Hai bên tiếp đó tiến nhập giai đoạn thu hoạch, nhìn tình thế như là không có bao nhiêu chênh lệch, nhưng hắc kỳ ở tại góc biên tiêu phí rất nhiều thời gian, Lý Dịch Chi trung phục (phạm vi thích ứng) đi cờ mơ hồ mở rộng ra đại hợp chi thế (xu thế phối hợp toàn diện), liên tục đi vài bước diệu thủ, khiến cho Diệp Nhiên ngồi ở một bên thiếu chút nữa trầm trồ khen ngợi ra tiếng.
Phác Hằng Huyền ở trung phục ngoan cường đánh cướp, ý đồ xoay chuyển thế cục, cuối cùng dùng hết một lần cướp tài nguyên, chung quy vẫn bại bởi Lý Dịch Chi, trận thứ ba thua nửa mục.
Bắt đầu từ giữa bàn, Lý Dịch Chi ở tuyệt địa phản kích khá đẹp rõ ràng, hơn nữa trung phục là sở trường của anh, là thiên hạ của Lý Dịch Chi, đi kỳ liền càng thêm rõ ràng lưu loát, lại không chút nào dài dòng dây dưa.
Một trận đấu khi chấm dứt, hai bên bắt tay, Phác Hằng Huyền cũng không nói thêm gì, nhìn ra được, anh ta thua cờ cảm thấy rất không cam lòng.
Thời điểm bước ra hội trường bên ngoài chất không ít phóng viên, kỳ thật phóng viên này đó đều là chờ phỏng vấn Phác Hằng Huyền, đều cho rằng anh ta sẽ liên tục thắng ba trận, thoải mái bắt giải đấu đối kháng, phóng viên đã chuẩn bị tốt câu hỏi, tỷ như hỏi một chút tâm đắc của Phác Hằng Huyền dễ dàng lấy được Quán quân, cảm tưởng, sư phụ đối với anh ta trợ giúp có nhiều hay không, vân vân.
Sau đó bọn họ không nghĩ tới cư nhiên là một hồi kết cục như vậy, phóng viên có thể tới hội trường phỏng vấn cũng đều có chút kiến thức chuyên nghiệp, rất nhiều trong số họ hâm mộ cờ vây, dù sao cũng hiểu được một chút thường thức.
Lý Dịch Chi phản kích không thể làm cho người ta không khen hay, không chỉ có thắng, còn thắng được đẹp như thế, những ngôn từ của phóng viên lập tức đã thay đổi.
Cửa chính hội trường mở ra, đối với phóng viên ở bên ngoài một phần thay đổi là vì đi phỏng vấn Lý Dịch Chi.
“Lý tiên sinh, hiện tại tâm trạng như thế nào?”
“Lý tiên sinh, một ván này thắng được đẹp như thế, có phải hay không trước đó giữ gìn thực lực?”
“Xin hỏi Lý Cửu đẳng vì sao không có cùng Lý tiên sinh cùng lên Nam Kinh dự thi đấu, so với bên kia, thoạt nhìn Phác Hạo Kình Cửu đẳng đối với đệ tử càng thêm quan tâm hơn có phải không?”
Tuy rằng Phác Hằng Huyền cũng có phóng viên vây quanh, nhưng có vẻ lạnh lùng rất nhiều, dù sao anh ta thua bàn này.
Lý Dịch Chi thật lâu đã không thể nghiệm qua cảm giác bị phóng viên vây quanh, anh đời trước thường xuyên bị phóng viên bao vây truy đuổi chặng đường, có thể nói đối mặt màn hình hư vinh tâm đã bị chai sạn, nhưng lúc này đây, Lý Dịch Chi thế nhưng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Thắng cờ đương nhiên là một cái chuyện làm lòng vẻ, hơn nữa Lý Dịch Chi hiện tại, không phải bị ép đi chơi cờ, đi thắng cờ, đi làm vẻ vang cho gia môn, loại vui sướng này liền càng thêm dễ chịu.
Lý Dịch Chi đối mặt với truyền thông, bỗng nhiên nghĩ đến đời trước lúc tài năng hiển lộ đối với truyền thông nói, anh thế nhưng không chút suy nghĩ liền nói một câu giống thế ——
“Vẫn còn hai trận đấu, chuyên tâm chơi cờ, mặt khác còn chưa suy xét, suy nghĩ về toàn bộ hãy đợi sau trận đấu.”
Loại thái độ này của Lý Dịch Chi được truyền thông truyền lời đi vô cùng kỳ diệu, giống như chính là một dạng tiên nhân không nhiễm phải khói lửa trần gian, vừa lúc phù hợp với hình tượng lòng người trong mắt của tuyệt đại đa số kỳ thủ.
Thắng cờ, có lẽ cao hứng nhất không phải Lý Dịch Chi, mà là Trần Cảnh.
Trần Cảnh nhìn Lý Dịch Chi trong màn hình mỗi một bước đi, cơ hồ ngừng thở, cuối cùng thời điểm kết thúc, hai tay vẫn luôn nắm chặt mới chậm rãi buông ra, thở ra một hơi dài.
Trần Tùng Duệ trêu ghẹo anh nói: “Làm sao giống như so với trận đấu của cháu còn khẩn trương hơn?”
Trần Cảnh cũng không để ý gì tới trêu chọc của anh, chỉ là nói: “Cháu đi ra ngoài một chuyến.”
Nói xong vội vã cất bước ra văn phòng, hướng dưới lầu đi.
Thời điểm Lý Dịch Chi bị phóng viên vây quanh, Trần Cảnh liền từ tầng cao nhất xuống dưới, anh không ngồi thang máy, từ bên trong cầu thang đi xuống dưới, trong cầu thang rất tối, cũng không có ai, hay tay của anh thọc vào túi quần âu, không vội không chậm đi xuống dưới.
Trần Cảnh tựa hồ đang lo lắng anh cùng Lý Dịch Chi gặp nhau nói câu đầu tiên nên nói cái gì, Lý Dịch Chi còn có nhớ hay không cái thằng nhóc hôi sữa mười năm trước, hiện tại bản thân anh ngẫm lại, cũng hiểu được trước đó buồn cười quá, một cái thái tử gia không biết ưu sầu, lại là kiều gia truyền thống học cờ vây, thật là là rất cực kỳ hoang đường.
Chẳng qua thời gian đó là những hồi ức đáng giá nhất của Trần Cảnh, anh vẫn luôn chưa từng quên đi, bất luận ở đâu, Trần Cảnh cũng sẽ mang theo cờ vây thủy tinh lấy từ trong tứ hợp viện, mười năm này, Trần Cảnh chạy làm ăn ở trời nam biển bắc, cờ vây thủy tinh cũng đi theo anh, cơ hồ chạy khắp các nơi toàn quốc.
Thủy tinh không thể rơi, quân vỡ cũng không ít, nhưng Trần Cảnh vẫn cứ cẩn thận ôm bọn nó cất kỹ, mang theo bên người, đây chính là ký thác của anh.
Thời gian bản thân học cờ là chuyện buồn tẻ mà vất vả, một bên công tác một bên học cờ, liền càng thêm không dễ dàng, Trần Cảnh đã từng nghĩ qua, bản thân cố gắng như vậy rốt cuộc là vì cái gì, gánh một năng lực yếu, tính buông tha vứt đi giấc mộng không phù hợp thực tế của bản thân, chuyên tâm tiếp nhận gia nghiệp, xuất hiện ở trước mặt các phương tiện truyền thông, đây không phải là tốt lắm sao…
Trần Cảnh đã nghĩ qua buông tha, lại không cam lòng, lại thường xuyên nhớ tới ngày bắt đầu chơi cờ cùng Lý Dịch Chi.
Anh đi rất chậm, Lý Dịch Chi bên kia bởi vì có phóng viên chặn, cho nên xuống dưới cũng rất chậm.
Lúc Trần Cảnh từ tầng cao nhất đi đến lầu tám, đầu đều có chút xoay tròn chóng mặt, anh đứng ở trong cầu thang không có đi ra, vừa ra chính là hàng lang buồng của Lý Dịch Chi.
Lý Dịch Chi ngồi thang máy xuống dưới, phóng viên vô cùng ‘Nhiệt tình’, cứng rắn muốn bắt Lý Dịch Chi nói cảm nghĩ, hơn nữa nhất định làm cho Lý Dịch Chi thừa nhận, sư phụ của mình không cùng mình đến Nam Kinh, chính là bản thân không được xem trọng, không có như Phác Hạo Kình đối với đồ đệ mình xem trọng.
Lý Dịch Chi thật vất vả thoát thân, ngồi thang máy xuống lầu, ra thang máy mới đầu vẫn phải hướng vào trong đi tới buồng của mình.
Lý Dịch Chi từ trong túi ngoài lấy thẻ phòng, Diệp Nhiên không có cùng anh cùng nhau trở về, nghe nói Mạt Sùng Viễn từ Thượng Hải quay về, sau trận đấu Diệp Nhiên hạnh phúc vui vẻ chạy mất, bởi vì Lý Dịch Chi không cẩn thận trước đó nhìn thấy điều không nên nhìn, cho nên đã muốn biết quan hệ của bọn họ, cũng sẽ không có nhiều lời.
Gần đến giờ cơm chiều, Lý Dịch Chi nghĩ Diệp Nhiên khẳng định sẽ không trở về cùng mình ăn cơm, trận đấu vừa mới chấm dứt, trên mặt anh tuy rằng vẫn là vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng vẫn có chút phấn khởi, tim đập rất nhanh, tuy rằng không phải là quán quân sau cùng, nhưng loại hưng phấn này anh đời trước vĩnh viễn đời trước không cảm nhận được, phát ra từ nội tâm.
Lý Dịch Chi tay cầm thẻ phong đều có chút run rẩy.
Anh đi tới trước cửa, mở cửa bước vào, đang chuẩn bị đóng cửa.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang ở lối ra cầu thang, một mình bước đi ra liền đứng ở trước cửa bất động.
“Sư phụ.”
Lý Dịch Chi cầm nắm cửa, vẫn duy trình động tác muốn đóng cửa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua đó, ở nơi không đến năm bước chân, một chàng trai đứng ở đó.
Chàng trai mặc âu phục, một tay bỏ vào túi quần âu phục, một tay tự nhiên buông xuống, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, giống như một dạng bọn họ ở đời trước lần đầu tiên gặp mặt, cái gì cũng không có thay đổi, nghiêm mặt, lạnh nhạt như thế.
Lý Dịch Chi nhìn cậu ta đều quên nói chuyện, anh cảm thấy biểu tình hiện tại của bản thân nhất định đặc biệt ngốc, nhưng lại có hơi ngẩn ra, cổ họng chuyển động một cái, tựa hồ có chút nghẹn khô.
Lý Dịch Chi không nghĩ tới, mười năm, người này còn nhận thức mình…
Trần Cảnh nói một tiếng sau liền không nói lời gì nữa, hai người đối diện phải đến năm sáu giây thật dài, Lý Dịch Chi mới giật mình lấy lại tinh thần, cũng không biết nên có biểu tình gì, có chút vui mừng, có chút kinh ngạc, còn có chút phức tạp.
Trần Cảnh đương nhiên không biết anh đời trước, cậu là người duy nhất có thể thắng được Lý Dịch Chi, mười năm trước mắt Lý Dịch Chi không nhìn thấy, mười năm sau mắt Lý Dịch Chi có thể thấy được, lần thứ hai nhìn thấy cậu, loại rung động này tự nhiên không thể so được.
Lý Dịch Chi rốt cục lấy lại chút tinh thần khóe miệng hơi hơi kéo lên cười một chút.
Bởi vì đang là thời gian ăn cơm, Trần Cảnh liền nói ra cho Lý Dịch Chi một cái chúc mừng thành công, Trần Cảnh từ nhỏ sinh ra ở Nam Kinh, liền mang theo Lý Dịch Chi xuống lầu, ở gara lấy xe, tùy Trần Cảnh lái xe đi ra ngoài tìm địa phương tương đối không tệ.
Dọc theo đường đi hai người đều không nói lời nào, Lý Dịch Chi bỗng nhiên cười nói: “Anh nghĩ rằng em sẽ không nhận ra anh rồi đó.”
“Sẽ không.”
Trần Cảnh rất nhanh đáp lại một cậu, ngay cả một giây đồng hồ cũng chưa đến.
Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng Lý Dịch Chi không hiểu sao có chút cao hứng, có thể bởi vì Trần Cảnh là một trong những số bạn bè không nhiều lắm của anh đi, hơn nữa còn là bạn bè tình cảm tương đối thân thiết.
Năm đó thời điểm hai người còn ở tứ hợp viện, Lý Dịch Chi luôn bị đời trước làm cho rối rắm, thoát không ra vòng lẩn quẩn đó, mặc dù Trần Cảnh cũng không thích nói chuyện, nhưng chính bởi vì Trần Cảnh ở đó, tính cách của Lý Dịch Chi cởi mở hơn nhiều, cũng được khuyên bảo thay đổi một cách vô tri vô giác rất nhiều.
Lái xe không đến hai mươi phút, Trần Cảnh liền ngừng xe, nghe nói là một nhà hàng không quá lớn, nhưng rất có danh tiếng, phụ cận không có nơi đỗ xe, cho nên chỉ có thể trước xuống xe, hai người liền biến thành đi bộ qua.
Vừa đến giờ ăn cơm, trong nhà hàng đã không sai biệt lắm ngồi chật đầy, bọn họ ngồi xuống, có nhân viên phục vụ đến tiếp đón, bởi vì cho Lý Dịch Chi chúc mừng thành công, Trần Cảnh còn gọi rượu.
Trần Cảnh hai mươi tuổi, nhưng tửu lượng đã luyện đến thuần, yến hội lớn nhỏ không đáng kể, tiệc rượu cũng muốn anh đến tham gia, tất cả quý tộc thương giới đều biết Trần Cảnh là người thừa kế tập đoàn Trần thị, đó chính là người cầm quyền sau này, mỗi lần tiệc rượu đều sẽ có rất nhiều người đến nịnh bợ anh, mời rượu tất nhiên không ít.
Tuy rằng đại đa số là rượu đỏ rượu trắng khá cao cấp, bất quá thời điểm nói chuyện hợp tác gặp được bên đối tác thẳng thắng, cũng sẽ thùng bia từng lon từng lon.
Lý Trận là người không uống rượu không hút thuốc, cái nghiện duy nhất chính là chơi cờ, cho nên trong nhà không có rượu cũng không có thuốc, ngày lễ ngày tết cũng sẽ không uống rượu, Lý Dịch Chi tất nhiên liền không uống, đời trước anh cũng không làm sao uống rượu, nhưng tuyệt đối có uống qua, hơn nữa mỗi lần uống rượu đều là chuyện không vui.
Sau khi bị truyền thông chụp ánh sáng, Lý Dịch Chi bị báo chí tạp chí chỉ là biến thái, vũ nhục kỳ đàn, khi đó anh rất nản lòng, có một lần có chút say rượu, chính là cồn căn bản không gây tê cái gì, chỉ có thể ở giữa túy sinh mộng tử* thống khổ.
*醉生梦死 – Túy sinh mộng tử: Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao.
Lý Dịch Chi không nghĩ tới đời này lần đầu tiên uống rượu, cư nhiên là vì chúc mừng thành công, này tự nhiên có chút cảm khái.
Trần Cảnh gọi món ăn đều có chút đặc sản, đặc sản quê hương cùng nơi khác hương vị chính là không giống, mùi vị món ăn của Hoài Dương tương đối nhẹ, nhà hàng nhỏ tuy rằng làm không tính rất tinh xảo, nhưng cũng thuộc đẹp khéo.
Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi hai người lời tuy rằng cũng không nhiều, nhưng bầu không khí vẫn luôn tốt lắm, dường như đây là thói quen, thói quen được dưỡng thành, đối phương làm chuyện gì cũng không cần nói rõ, bản thân cũng hiểu được, lĩnh hội.
Vẫn còn hai trận thi đấu phân chia sắp xếp hạ vào cuối tuần, cho nên ngày mai không cần dự thi, cũng không có gì để dự đoán, Lý Dịch Chi bởi vì cao hứng uống nhiều rượu, cũng không biết bởi vì thắng ván cờ, hoặc là bởi vì gặp được Trần Cảnh, luôn bởi vì trước đó không uống qua, khó tránh khỏi đối với cồn liền mẫn cảm.
Lý Dịch Chi có chút đầu choáng váng, hơi rượu xông lên đầu, trên mặt đều đỏ bừng, anh không phải là mặt mặt chùy (mặt dày), đường cong uốn lượn trên gương mặt nhiễm đỏ, liền có vẻ càng thêm xinh đẹp.
Lý Dịch Chi sinh ra có chút gầy yếu, tuy rằng cũng không nữ khí, nhưng cùng Trần Cảnh cái loại anh tuấn này cũng không giống nhau, quả thật phải dùng xinh đẹp để hình dung.
Anh cùng lúc uống quá nhiều rượu, đầu tê tê, cùng lúc bởi vì nhìn thấy Trần Cảnh rất cao hứng, cũng không suy xét đến vì sao Trần Cảnh nhìn thấy mình hồi phục thị lực tuyệt không kinh ngạc.
Hai người ăn không sai biệt lắm, Trần Cảnh thanh toán hóa đơn, chuẩn bị đưa Lý Dịch Chi đi trở về khách sạn, xe đỗ không tính xa, dọc theo đường đi ngồi ở trong xe, Lý Dịch Chi uống rất nhiều rượu vẫn còn tốt, cũng sẽ không hét lớn hô to, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không ngủ say.
Trần Cảnh muốn đưa anh lên lầu, Lý Dịch Chi đầu tê tê cũng không có cự tuyệt, vẫn ngồi như vậy không biết gì, bỗng nhiên từ trong xe đi ra, hai đùi có chút như nhũn ra, Lý Dịch Chi thiếu chút nữa bổ nhào trên mặt đất.
Trần Cảnh đành phải nâng anh ấy lên, trong thang máy không có người, Lý Dịch Chi mượn cảm giác say dựa vào trên người anh, hơi hơi từ từ nhắm hai mắt, bởi vì thân cao khác biệt, Trần Cảnh nhìn không thấy vẻ mặt của anh ấy, chỉ có thể cảm giác được cổ khí tức rất nhỏ trên cổ mình.
Buồng của Lý Dịch Chi ở trong tận cùng, muốn đi qua liền tất nhiên đi ngang qua buồng của Diệp Nhiên, thời gian xấp xỉ chín giờ, Diệp Nhiên hình như đã trở lại, cửa phòng đóng không có chặt, lúc hai người đi ngang qua chợt nghe thấy bên trong có tiếng ái muội thở dốc, tiếng rên rỉ đứt quãng.
Lý Dịch Chi lúc này còn đem trọng tâm dựa vào trên người Trần Cảnh, nghe được âm thanh cả người giật mình một cái, thân thể dựa vào Trần Cảnh đều cứng ngắc, trong nháy mắt cảm thấy trong cổ họng giống như muốn thiêu đốt…
Đều là người trưởng thành, tất nhiên biết người trong phòng đang làm gì, có thể Trần Cảnh cũng không biết bên trong là Mạt Sùng Viễn cùng Diệp Nhiên, bất quá Lý Dịch Chi biết, hôm nay sau trận đấu Diệp Nhiên liền cao hứng chạy mất, phải đi tìm Mạt Sùng Viễn, mà lúc này trong phòng truyền ra âm thanh xấu hổ như vậy, đương nhiên không chọn được người thứ hai.
Lý Dịch Chi trên mặt càng hồng, bất quá Trần Cảnh cũng không có phản ứng quá lớn, vẫn cứ đỡ lấy anh, Lý Dịch Chi từ trong túi lấy ra thẻ cửa, tay có chút không tự giác phát run, lấy hai lần cũng chưa cầm chắc.
Trần Cảnh rất tự nhiên giúp anh từ trong túi lấy ra thẻ buồng, thời tiết có chút nóng, ăn mặc đơn bạc, cách một tầng vật liệu may mặc, cái loại cọ xát vô ý này, khiến cho Lý Dịch Chi mãnh liệt run lên, độ ấm cơ thể người dường như thấm qua quần áo.
Lý Dịch Chi tất nhiên không quên được đời trước bản thân vì cái gì thân bại danh liệt…
Anh là đồng tính luyến ái, anh thích đàn ông.
Bởi vì nguyên do liên tục thua hai trận, toàn cục này đối với Lý Dịch Chi mà nói là then chốt quan trọng, nếu thua trận, chính là thua mất một năm cuộc sống cờ vây, cũng sẽ cùng Trần Cảnh lướt qua bên người thôi.
Trên màn hình lớn Lý Dịch Chi hơi mím môi, đầu cúi nhìn thẳng bàn cờ, mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, mà Phác Hằng Huyền ngồi ở đối diện liền có vẻ vô cùng nhàn nhã, còn thường thường cầm lấy nước lên uống.
Cho tới trưa trận đấu đã vượt qua giữa trận, hai người vẫn không hạ xong, giữa trưa trường thi đấu phong bế, thời gian nghỉ ngơi qua đi hội trường sẽ tiếp tục bắt đầu lặp lại thi đấu.
Trần Tùng Duệ nhìn thấy Trần Cảnh cũng không kinh ngạc, đem chân thả xuống, đặt tách cà phê lên bàn, nói: “Vừa mới xuống máy bay?”
Trần Cảnh vẫn cứ nhìn chằm chằm màn hình, lúc này camera đã đem ống kính nhắm ngay bàn cờ, hướng lên mặt bàn để mọi người thấy nhất thanh nhị sở, trên mặt chi chít đều là quân cờ, dân thường đã muốn nhìn không ra nguyên cớ.
Tuy rằng Lý Dịch Chi vẻ mặt khẩn trương, Phác Hằng Huyền nhìn như thoải mái, kỳ thật là bởi vì Lý Dịch Chi áp lực tâm lý quá lớn, thua một bàn trận này anh chính là thua trận toàn bộ giải đấu đối kháng, mà Phác Hằng Huyền thua bàn trận này, vẫn chiếm trạng thái tiên phong, cho nên không đáng kể chút nào.
Trần Cảnh ở trên máy bay đã xem chuyển tiếp, đương nhiên biết thế cục, ánh mắt không sai nhìn chằm chằm màn hình, chỉ là gật đầu, xem như trả lời câu hỏi của Trần Tùng Duệ.
Trần Tùng Duệ cũng không làm chuyện quanh co nữa, anh đương nhiên biết tính tình đứa cháu của mình, cũng biết cái người sư phụ Lý Dịch Chi có trọng lượng ở trong suy nghĩ của nó.
Trần Tùng Duệ nói: “Cậu ta đã liên tục thua hai bàn.”
Trần Cảnh nheo mắt nhìn chằm chằm màn hình, cách nửa ngày, thởi điểm Trần Tùng Duệ cho rằng anh sẽ không nói, Trần Cảnh bỗng nhiên nói: “Ván này sẽ không thua.”
Trần Tùng Duệ nghe tiếng cũng quay đầu nhìn màn hình, hơi chút suy tư trong chốc lát, nhịn không được cười cười lớn một tiếng, dường như nhìn thấu chuyện thú vị gì đó.
Lý Dịch Chi đích xác khẩn trương, bởi vì khi khởi đầu của anh đã lớn, anh đời trước không ai bì nổi, nhưng đời này vẫn luôn kéo dài lê thê, như thế cùng Trần Cảnh đã muốn kém đến ngàn dặm, người kia đã là Tam đẳng chuyên nghiệp, nhưng mình là một người dân thường.
Nhưng Lý Dịch Chi không phải người một mực khẩn trương sau đó cam chịu, anh cũng bắt được cửa đột phá.
Lý Dịch Chi cùng Phác Hằng Huyền trên Internet giao thủ hai bàn, lại ở trên trận đấu chính thức giao thủ hai lần, Lý Dịch Chi tổng cộng thua bốn trận, tựa như Diệp Nhiên nói, thua thì thua, ở trong giới cờ vây, ai cũng không có khả năng vĩnh viễn bất bại.
Nhưng bắt đầu đã thua…
Lý Dịch Chi rất nhanh bắt được nhược điểm của Phác Hằng Huyền, Phác Hằng Huyền quá mức mù quáng tự phụ, khả năng cũng là bởi vì nguyên do thắng liên tiếp bốn lần, anh ta tự cho là đã quen thuộc kỳ phong của Lý Dịch Chi, Lý Dịch Chi chỗ nào có lỗ hỏng, chỗ nào yếu kém đều nhất thanh nhị sở.
Mà Lý Dịch Chi đang muốn lợi dụng điểm này, chế tạo điểm yếu, đem Phác Hằng Huyền rẽ vào trong bẫy rập.
Lý Dịch Chi từ khi bắt đầu tới giờ thì vẻ mặt khẩn trương, Phác Hằng Huyền theo quán tính cho rằng anh thật sự khẩn trương, là ai cũng không lường trước được dưới tình huống liên tục thua lại có thể trầm tĩnh, cho nên Phác Hằng Huyền trạng thái chuẩn bị chiến đấu không phải lý tưởng nhất.
Bắt đầu vô cùng hòa bình, Phác Hằng Huyền nắm đen đi trước, vừa đi là bắt đầu bằng một mục tiểu tinh (một điểm nhỏ trong tám điểm trên bàn cờ), Lý Dịch Chi cũng là mục tiểu tinh, người chơi đi tới thời gian ba mươi tám, bạch kỳ đã bày ra bẫy rập, bất quá Phác Hằng Huyền đang có tư duy theo quán tính căn bản không có phát hiện, người chơi hạ đến gần chín mươi, hắc kỳ đột nhiên hướng quay lại bổ khuyết bên trái, hiển nhiên Phác Hằng Huyền lúc này mới ý thức được điều gì, nhưng cũng không xác định.
Lý Dịch Chi nắm trắng đem hắc kỳ đánh gãy, hắc kỳ không thể không triển khai con đường tự cứu, đến hơn một phần mười hắc kỳ của người chơi Phác Hằng Huyền vẫn không thể sống hết, tình thế bắt đầu khẩn trương, lúc này Phác Hằng Huyền hoàn toàn ý thức được bản thân ở trong thòng lọng.
Đó cũng là vì sao Trần Cảnh nói Lý Dịch Chi nhất định sẽ thắng, anh dám nói không có ai so với anh hiểu rõ Lý Dịch Chi hơn, mặc kệ là trước đó hay là hiện tại, suy nghĩ của Lý Dịch Chi anh hiểu rõ.
Trần Tùng Duệ sở dĩ suy nghĩ vui vẻ như thế, là đang cười Phác Hằng Huyền tự đại, cho là mình có thể dễ dàng thắng liên tiếp ba trận lấy quán quân, kết quả lại lật thuyền.
Quân đen một đường đánh cướp, đến người chơi một trăm bốn mươi rốt cục cứu sống thành công.
Hai bên tiếp đó tiến nhập giai đoạn thu hoạch, nhìn tình thế như là không có bao nhiêu chênh lệch, nhưng hắc kỳ ở tại góc biên tiêu phí rất nhiều thời gian, Lý Dịch Chi trung phục (phạm vi thích ứng) đi cờ mơ hồ mở rộng ra đại hợp chi thế (xu thế phối hợp toàn diện), liên tục đi vài bước diệu thủ, khiến cho Diệp Nhiên ngồi ở một bên thiếu chút nữa trầm trồ khen ngợi ra tiếng.
Phác Hằng Huyền ở trung phục ngoan cường đánh cướp, ý đồ xoay chuyển thế cục, cuối cùng dùng hết một lần cướp tài nguyên, chung quy vẫn bại bởi Lý Dịch Chi, trận thứ ba thua nửa mục.
Bắt đầu từ giữa bàn, Lý Dịch Chi ở tuyệt địa phản kích khá đẹp rõ ràng, hơn nữa trung phục là sở trường của anh, là thiên hạ của Lý Dịch Chi, đi kỳ liền càng thêm rõ ràng lưu loát, lại không chút nào dài dòng dây dưa.
Một trận đấu khi chấm dứt, hai bên bắt tay, Phác Hằng Huyền cũng không nói thêm gì, nhìn ra được, anh ta thua cờ cảm thấy rất không cam lòng.
Thời điểm bước ra hội trường bên ngoài chất không ít phóng viên, kỳ thật phóng viên này đó đều là chờ phỏng vấn Phác Hằng Huyền, đều cho rằng anh ta sẽ liên tục thắng ba trận, thoải mái bắt giải đấu đối kháng, phóng viên đã chuẩn bị tốt câu hỏi, tỷ như hỏi một chút tâm đắc của Phác Hằng Huyền dễ dàng lấy được Quán quân, cảm tưởng, sư phụ đối với anh ta trợ giúp có nhiều hay không, vân vân.
Sau đó bọn họ không nghĩ tới cư nhiên là một hồi kết cục như vậy, phóng viên có thể tới hội trường phỏng vấn cũng đều có chút kiến thức chuyên nghiệp, rất nhiều trong số họ hâm mộ cờ vây, dù sao cũng hiểu được một chút thường thức.
Lý Dịch Chi phản kích không thể làm cho người ta không khen hay, không chỉ có thắng, còn thắng được đẹp như thế, những ngôn từ của phóng viên lập tức đã thay đổi.
Cửa chính hội trường mở ra, đối với phóng viên ở bên ngoài một phần thay đổi là vì đi phỏng vấn Lý Dịch Chi.
“Lý tiên sinh, hiện tại tâm trạng như thế nào?”
“Lý tiên sinh, một ván này thắng được đẹp như thế, có phải hay không trước đó giữ gìn thực lực?”
“Xin hỏi Lý Cửu đẳng vì sao không có cùng Lý tiên sinh cùng lên Nam Kinh dự thi đấu, so với bên kia, thoạt nhìn Phác Hạo Kình Cửu đẳng đối với đệ tử càng thêm quan tâm hơn có phải không?”
Tuy rằng Phác Hằng Huyền cũng có phóng viên vây quanh, nhưng có vẻ lạnh lùng rất nhiều, dù sao anh ta thua bàn này.
Lý Dịch Chi thật lâu đã không thể nghiệm qua cảm giác bị phóng viên vây quanh, anh đời trước thường xuyên bị phóng viên bao vây truy đuổi chặng đường, có thể nói đối mặt màn hình hư vinh tâm đã bị chai sạn, nhưng lúc này đây, Lý Dịch Chi thế nhưng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Thắng cờ đương nhiên là một cái chuyện làm lòng vẻ, hơn nữa Lý Dịch Chi hiện tại, không phải bị ép đi chơi cờ, đi thắng cờ, đi làm vẻ vang cho gia môn, loại vui sướng này liền càng thêm dễ chịu.
Lý Dịch Chi đối mặt với truyền thông, bỗng nhiên nghĩ đến đời trước lúc tài năng hiển lộ đối với truyền thông nói, anh thế nhưng không chút suy nghĩ liền nói một câu giống thế ——
“Vẫn còn hai trận đấu, chuyên tâm chơi cờ, mặt khác còn chưa suy xét, suy nghĩ về toàn bộ hãy đợi sau trận đấu.”
Loại thái độ này của Lý Dịch Chi được truyền thông truyền lời đi vô cùng kỳ diệu, giống như chính là một dạng tiên nhân không nhiễm phải khói lửa trần gian, vừa lúc phù hợp với hình tượng lòng người trong mắt của tuyệt đại đa số kỳ thủ.
Thắng cờ, có lẽ cao hứng nhất không phải Lý Dịch Chi, mà là Trần Cảnh.
Trần Cảnh nhìn Lý Dịch Chi trong màn hình mỗi một bước đi, cơ hồ ngừng thở, cuối cùng thời điểm kết thúc, hai tay vẫn luôn nắm chặt mới chậm rãi buông ra, thở ra một hơi dài.
Trần Tùng Duệ trêu ghẹo anh nói: “Làm sao giống như so với trận đấu của cháu còn khẩn trương hơn?”
Trần Cảnh cũng không để ý gì tới trêu chọc của anh, chỉ là nói: “Cháu đi ra ngoài một chuyến.”
Nói xong vội vã cất bước ra văn phòng, hướng dưới lầu đi.
Thời điểm Lý Dịch Chi bị phóng viên vây quanh, Trần Cảnh liền từ tầng cao nhất xuống dưới, anh không ngồi thang máy, từ bên trong cầu thang đi xuống dưới, trong cầu thang rất tối, cũng không có ai, hay tay của anh thọc vào túi quần âu, không vội không chậm đi xuống dưới.
Trần Cảnh tựa hồ đang lo lắng anh cùng Lý Dịch Chi gặp nhau nói câu đầu tiên nên nói cái gì, Lý Dịch Chi còn có nhớ hay không cái thằng nhóc hôi sữa mười năm trước, hiện tại bản thân anh ngẫm lại, cũng hiểu được trước đó buồn cười quá, một cái thái tử gia không biết ưu sầu, lại là kiều gia truyền thống học cờ vây, thật là là rất cực kỳ hoang đường.
Chẳng qua thời gian đó là những hồi ức đáng giá nhất của Trần Cảnh, anh vẫn luôn chưa từng quên đi, bất luận ở đâu, Trần Cảnh cũng sẽ mang theo cờ vây thủy tinh lấy từ trong tứ hợp viện, mười năm này, Trần Cảnh chạy làm ăn ở trời nam biển bắc, cờ vây thủy tinh cũng đi theo anh, cơ hồ chạy khắp các nơi toàn quốc.
Thủy tinh không thể rơi, quân vỡ cũng không ít, nhưng Trần Cảnh vẫn cứ cẩn thận ôm bọn nó cất kỹ, mang theo bên người, đây chính là ký thác của anh.
Thời gian bản thân học cờ là chuyện buồn tẻ mà vất vả, một bên công tác một bên học cờ, liền càng thêm không dễ dàng, Trần Cảnh đã từng nghĩ qua, bản thân cố gắng như vậy rốt cuộc là vì cái gì, gánh một năng lực yếu, tính buông tha vứt đi giấc mộng không phù hợp thực tế của bản thân, chuyên tâm tiếp nhận gia nghiệp, xuất hiện ở trước mặt các phương tiện truyền thông, đây không phải là tốt lắm sao…
Trần Cảnh đã nghĩ qua buông tha, lại không cam lòng, lại thường xuyên nhớ tới ngày bắt đầu chơi cờ cùng Lý Dịch Chi.
Anh đi rất chậm, Lý Dịch Chi bên kia bởi vì có phóng viên chặn, cho nên xuống dưới cũng rất chậm.
Lúc Trần Cảnh từ tầng cao nhất đi đến lầu tám, đầu đều có chút xoay tròn chóng mặt, anh đứng ở trong cầu thang không có đi ra, vừa ra chính là hàng lang buồng của Lý Dịch Chi.
Lý Dịch Chi ngồi thang máy xuống dưới, phóng viên vô cùng ‘Nhiệt tình’, cứng rắn muốn bắt Lý Dịch Chi nói cảm nghĩ, hơn nữa nhất định làm cho Lý Dịch Chi thừa nhận, sư phụ của mình không cùng mình đến Nam Kinh, chính là bản thân không được xem trọng, không có như Phác Hạo Kình đối với đồ đệ mình xem trọng.
Lý Dịch Chi thật vất vả thoát thân, ngồi thang máy xuống lầu, ra thang máy mới đầu vẫn phải hướng vào trong đi tới buồng của mình.
Lý Dịch Chi từ trong túi ngoài lấy thẻ phòng, Diệp Nhiên không có cùng anh cùng nhau trở về, nghe nói Mạt Sùng Viễn từ Thượng Hải quay về, sau trận đấu Diệp Nhiên hạnh phúc vui vẻ chạy mất, bởi vì Lý Dịch Chi không cẩn thận trước đó nhìn thấy điều không nên nhìn, cho nên đã muốn biết quan hệ của bọn họ, cũng sẽ không có nhiều lời.
Gần đến giờ cơm chiều, Lý Dịch Chi nghĩ Diệp Nhiên khẳng định sẽ không trở về cùng mình ăn cơm, trận đấu vừa mới chấm dứt, trên mặt anh tuy rằng vẫn là vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng vẫn có chút phấn khởi, tim đập rất nhanh, tuy rằng không phải là quán quân sau cùng, nhưng loại hưng phấn này anh đời trước vĩnh viễn đời trước không cảm nhận được, phát ra từ nội tâm.
Lý Dịch Chi tay cầm thẻ phong đều có chút run rẩy.
Anh đi tới trước cửa, mở cửa bước vào, đang chuẩn bị đóng cửa.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang ở lối ra cầu thang, một mình bước đi ra liền đứng ở trước cửa bất động.
“Sư phụ.”
Lý Dịch Chi cầm nắm cửa, vẫn duy trình động tác muốn đóng cửa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua đó, ở nơi không đến năm bước chân, một chàng trai đứng ở đó.
Chàng trai mặc âu phục, một tay bỏ vào túi quần âu phục, một tay tự nhiên buông xuống, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, giống như một dạng bọn họ ở đời trước lần đầu tiên gặp mặt, cái gì cũng không có thay đổi, nghiêm mặt, lạnh nhạt như thế.
Lý Dịch Chi nhìn cậu ta đều quên nói chuyện, anh cảm thấy biểu tình hiện tại của bản thân nhất định đặc biệt ngốc, nhưng lại có hơi ngẩn ra, cổ họng chuyển động một cái, tựa hồ có chút nghẹn khô.
Lý Dịch Chi không nghĩ tới, mười năm, người này còn nhận thức mình…
Trần Cảnh nói một tiếng sau liền không nói lời gì nữa, hai người đối diện phải đến năm sáu giây thật dài, Lý Dịch Chi mới giật mình lấy lại tinh thần, cũng không biết nên có biểu tình gì, có chút vui mừng, có chút kinh ngạc, còn có chút phức tạp.
Trần Cảnh đương nhiên không biết anh đời trước, cậu là người duy nhất có thể thắng được Lý Dịch Chi, mười năm trước mắt Lý Dịch Chi không nhìn thấy, mười năm sau mắt Lý Dịch Chi có thể thấy được, lần thứ hai nhìn thấy cậu, loại rung động này tự nhiên không thể so được.
Lý Dịch Chi rốt cục lấy lại chút tinh thần khóe miệng hơi hơi kéo lên cười một chút.
Bởi vì đang là thời gian ăn cơm, Trần Cảnh liền nói ra cho Lý Dịch Chi một cái chúc mừng thành công, Trần Cảnh từ nhỏ sinh ra ở Nam Kinh, liền mang theo Lý Dịch Chi xuống lầu, ở gara lấy xe, tùy Trần Cảnh lái xe đi ra ngoài tìm địa phương tương đối không tệ.
Dọc theo đường đi hai người đều không nói lời nào, Lý Dịch Chi bỗng nhiên cười nói: “Anh nghĩ rằng em sẽ không nhận ra anh rồi đó.”
“Sẽ không.”
Trần Cảnh rất nhanh đáp lại một cậu, ngay cả một giây đồng hồ cũng chưa đến.
Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng Lý Dịch Chi không hiểu sao có chút cao hứng, có thể bởi vì Trần Cảnh là một trong những số bạn bè không nhiều lắm của anh đi, hơn nữa còn là bạn bè tình cảm tương đối thân thiết.
Năm đó thời điểm hai người còn ở tứ hợp viện, Lý Dịch Chi luôn bị đời trước làm cho rối rắm, thoát không ra vòng lẩn quẩn đó, mặc dù Trần Cảnh cũng không thích nói chuyện, nhưng chính bởi vì Trần Cảnh ở đó, tính cách của Lý Dịch Chi cởi mở hơn nhiều, cũng được khuyên bảo thay đổi một cách vô tri vô giác rất nhiều.
Lái xe không đến hai mươi phút, Trần Cảnh liền ngừng xe, nghe nói là một nhà hàng không quá lớn, nhưng rất có danh tiếng, phụ cận không có nơi đỗ xe, cho nên chỉ có thể trước xuống xe, hai người liền biến thành đi bộ qua.
Vừa đến giờ ăn cơm, trong nhà hàng đã không sai biệt lắm ngồi chật đầy, bọn họ ngồi xuống, có nhân viên phục vụ đến tiếp đón, bởi vì cho Lý Dịch Chi chúc mừng thành công, Trần Cảnh còn gọi rượu.
Trần Cảnh hai mươi tuổi, nhưng tửu lượng đã luyện đến thuần, yến hội lớn nhỏ không đáng kể, tiệc rượu cũng muốn anh đến tham gia, tất cả quý tộc thương giới đều biết Trần Cảnh là người thừa kế tập đoàn Trần thị, đó chính là người cầm quyền sau này, mỗi lần tiệc rượu đều sẽ có rất nhiều người đến nịnh bợ anh, mời rượu tất nhiên không ít.
Tuy rằng đại đa số là rượu đỏ rượu trắng khá cao cấp, bất quá thời điểm nói chuyện hợp tác gặp được bên đối tác thẳng thắng, cũng sẽ thùng bia từng lon từng lon.
Lý Trận là người không uống rượu không hút thuốc, cái nghiện duy nhất chính là chơi cờ, cho nên trong nhà không có rượu cũng không có thuốc, ngày lễ ngày tết cũng sẽ không uống rượu, Lý Dịch Chi tất nhiên liền không uống, đời trước anh cũng không làm sao uống rượu, nhưng tuyệt đối có uống qua, hơn nữa mỗi lần uống rượu đều là chuyện không vui.
Sau khi bị truyền thông chụp ánh sáng, Lý Dịch Chi bị báo chí tạp chí chỉ là biến thái, vũ nhục kỳ đàn, khi đó anh rất nản lòng, có một lần có chút say rượu, chính là cồn căn bản không gây tê cái gì, chỉ có thể ở giữa túy sinh mộng tử* thống khổ.
*醉生梦死 – Túy sinh mộng tử: Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao.
Lý Dịch Chi không nghĩ tới đời này lần đầu tiên uống rượu, cư nhiên là vì chúc mừng thành công, này tự nhiên có chút cảm khái.
Trần Cảnh gọi món ăn đều có chút đặc sản, đặc sản quê hương cùng nơi khác hương vị chính là không giống, mùi vị món ăn của Hoài Dương tương đối nhẹ, nhà hàng nhỏ tuy rằng làm không tính rất tinh xảo, nhưng cũng thuộc đẹp khéo.
Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi hai người lời tuy rằng cũng không nhiều, nhưng bầu không khí vẫn luôn tốt lắm, dường như đây là thói quen, thói quen được dưỡng thành, đối phương làm chuyện gì cũng không cần nói rõ, bản thân cũng hiểu được, lĩnh hội.
Vẫn còn hai trận thi đấu phân chia sắp xếp hạ vào cuối tuần, cho nên ngày mai không cần dự thi, cũng không có gì để dự đoán, Lý Dịch Chi bởi vì cao hứng uống nhiều rượu, cũng không biết bởi vì thắng ván cờ, hoặc là bởi vì gặp được Trần Cảnh, luôn bởi vì trước đó không uống qua, khó tránh khỏi đối với cồn liền mẫn cảm.
Lý Dịch Chi có chút đầu choáng váng, hơi rượu xông lên đầu, trên mặt đều đỏ bừng, anh không phải là mặt mặt chùy (mặt dày), đường cong uốn lượn trên gương mặt nhiễm đỏ, liền có vẻ càng thêm xinh đẹp.
Lý Dịch Chi sinh ra có chút gầy yếu, tuy rằng cũng không nữ khí, nhưng cùng Trần Cảnh cái loại anh tuấn này cũng không giống nhau, quả thật phải dùng xinh đẹp để hình dung.
Anh cùng lúc uống quá nhiều rượu, đầu tê tê, cùng lúc bởi vì nhìn thấy Trần Cảnh rất cao hứng, cũng không suy xét đến vì sao Trần Cảnh nhìn thấy mình hồi phục thị lực tuyệt không kinh ngạc.
Hai người ăn không sai biệt lắm, Trần Cảnh thanh toán hóa đơn, chuẩn bị đưa Lý Dịch Chi đi trở về khách sạn, xe đỗ không tính xa, dọc theo đường đi ngồi ở trong xe, Lý Dịch Chi uống rất nhiều rượu vẫn còn tốt, cũng sẽ không hét lớn hô to, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không ngủ say.
Trần Cảnh muốn đưa anh lên lầu, Lý Dịch Chi đầu tê tê cũng không có cự tuyệt, vẫn ngồi như vậy không biết gì, bỗng nhiên từ trong xe đi ra, hai đùi có chút như nhũn ra, Lý Dịch Chi thiếu chút nữa bổ nhào trên mặt đất.
Trần Cảnh đành phải nâng anh ấy lên, trong thang máy không có người, Lý Dịch Chi mượn cảm giác say dựa vào trên người anh, hơi hơi từ từ nhắm hai mắt, bởi vì thân cao khác biệt, Trần Cảnh nhìn không thấy vẻ mặt của anh ấy, chỉ có thể cảm giác được cổ khí tức rất nhỏ trên cổ mình.
Buồng của Lý Dịch Chi ở trong tận cùng, muốn đi qua liền tất nhiên đi ngang qua buồng của Diệp Nhiên, thời gian xấp xỉ chín giờ, Diệp Nhiên hình như đã trở lại, cửa phòng đóng không có chặt, lúc hai người đi ngang qua chợt nghe thấy bên trong có tiếng ái muội thở dốc, tiếng rên rỉ đứt quãng.
Lý Dịch Chi lúc này còn đem trọng tâm dựa vào trên người Trần Cảnh, nghe được âm thanh cả người giật mình một cái, thân thể dựa vào Trần Cảnh đều cứng ngắc, trong nháy mắt cảm thấy trong cổ họng giống như muốn thiêu đốt…
Đều là người trưởng thành, tất nhiên biết người trong phòng đang làm gì, có thể Trần Cảnh cũng không biết bên trong là Mạt Sùng Viễn cùng Diệp Nhiên, bất quá Lý Dịch Chi biết, hôm nay sau trận đấu Diệp Nhiên liền cao hứng chạy mất, phải đi tìm Mạt Sùng Viễn, mà lúc này trong phòng truyền ra âm thanh xấu hổ như vậy, đương nhiên không chọn được người thứ hai.
Lý Dịch Chi trên mặt càng hồng, bất quá Trần Cảnh cũng không có phản ứng quá lớn, vẫn cứ đỡ lấy anh, Lý Dịch Chi từ trong túi lấy ra thẻ cửa, tay có chút không tự giác phát run, lấy hai lần cũng chưa cầm chắc.
Trần Cảnh rất tự nhiên giúp anh từ trong túi lấy ra thẻ buồng, thời tiết có chút nóng, ăn mặc đơn bạc, cách một tầng vật liệu may mặc, cái loại cọ xát vô ý này, khiến cho Lý Dịch Chi mãnh liệt run lên, độ ấm cơ thể người dường như thấm qua quần áo.
Lý Dịch Chi tất nhiên không quên được đời trước bản thân vì cái gì thân bại danh liệt…
Anh là đồng tính luyến ái, anh thích đàn ông.
Danh sách chương