Cách giải đấu đối kháng cờ vây nghiệp dư Trung Hàn còn có một tháng nhỏ, tin tức đã muốn liên tục không ngừng.
Lần này giải đấu đối kháng là một trong trận đấu uy tín nhất trong trận đấu của Trung Quốc, cũng là trận đấu có nhân số tham dự nhiều nhất, rất nhiều truyền thông cũng sẽ chú ý.
Nhất là Lý trận liên tục mười một Quán quân, sau khi đánh bại Cửu đẳng Nhật Bản lấy được Quán quân thế giới, kỳ đàn Trung Quốc đã muốn vắng vẻ đằng đẳng mười năm.
Mười năm này là một gián đoạn, lại không có kỳ thủ gì có thể triển lộ tài năng, có lẽ là bởi vì Lý Trận quá mức huy hoàng, bất luận kẻ nào ở trước mặt anh ta cũng sẽ kém cỏi.
Trong mười năm này, kỳ thủ Hàn Quốc Phác Hạo Kình đột nhiên vọt thành danh, Phác Hạo Kình bốn mươi tuổi liên tiếp giành thắng lợi chín trận cấp quốc tế, biến thành cái Lý Trận thứ hai.
Có người nói kỳ phong Lý Trận tàn nhẫn sắc bén, giống một dạng dao sắc đạp bằng mọi chông gai, mà Phác Hạo Kình kỳ phong quỷ dị lại mang theo phong độ thân sĩ, chưa bao giờ chủ động công kích người khác, lại ở thời khắc mấu chốt bắt lấy nhược điểm của đối thủ, nhất cử đánh bại.
Người cùng ông ta đấu cờ qua đều cảm thấy, kỳ phong Phác Hạo Kình là đáng sợ, nhược điểm của mình tựa như một dạng trong suốt, không hề che lấp bày ra ở trước mặt ông ta, đây không thể nghi ngờ là đáng sợ nhất.
Phác Hạo Kình hơn bốn mươi tuổi, ở giới cờ vây, ba mươi tuổi định hình, bốn mươi tuổi xem như là thời kì đỉnh cao, Phác Hạo Kình thu một cái đồ đệ, trong kỳ đàn đại sư sẽ thu đồ đệ đây chẳng qua là chuyện phổ biến, nhưng ông ta thu đồ đệ, đã có hai mươi lăm tuổi, cũng không phải kỳ thủ chuyên nghiệp.
Nói hiểu rõ một chút nữa, cái đồ đệ này ngay cả đẳng cấp nghiệp dư cũng không có, cho nên lần này đấu đối kháng, Phác Hạo Kình cửu đẳng cố ý mang theo đồ đệ của bản thân đi đến Nam Kinh, dự định bắt thẻ dự bị này, tiến tới tham gia trận đấu Tân vương.
Đồ đệ của Phác Hạo Kình, còn không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, đây là có nhiều tin tức dự liệu, các báo chí lớn tranh nhau để phát tin, thế cho nên trận đấu còn chưa có bắt đầu, mọi người liền đều biết, trận đấu lần này, chưa xác định kết quả đã muốn định ra rồi, còn là một người Hàn Quốc, gọi là Phác Hằng Huyền.
Trên báo chí đăng qua kỳ phổ của Phác Hằng Huyền, Lý Dịch Chi là vô tình nhìn qua, anh đã nghe nói qua tên Phác Hằng Huyền này, đời trước cũng là một kỳ thủ rất lợi hại, nhưng là bởi vì đủ loại nguyên nhân, hai người cũng chưa có chính diện đấu cờ qua, khi thời điểm anh xem kỳ phổ trên báo, trong lòng ‘Lộp bộp’ một tiếng.
Chẳng qua là cái kỳ phong này anh nhớ rất rõ ràng, bởi vì đã từng thua cờ trong tay người này, cho nên ký ức phi thường sâu sắc, đúng là ngày đó ở trên mạng tìm mình đấu cờ ‘Cà rốt’.
Phong cách của anh ta vô cùng rõ nét, tính toán đường đi cực kỳ tinh chuẩn, đi cờ rất sâu sắc, giống như một dạng các kỳ thủ đã phân tích, Phác Hằng Huyền hoàn toàn truyền thừa kỳ phong của sư phụ Phác Hạo Kình, anh ta tựa hồ có thể nhìn thấu mỗi một chỗ nhược điểm của bạn.
Điểm này là vô cùng đáng sợ.
Lý Dịch Chi mấy ngày nay trừ ăn cơm ra, cơ hồ không đi ra ngoài chơi lắm, đều là ở trong khách sạn học đánh cờ, hoặc là ngâm mình ở trên mạng xem kỳ phổ, tìm người đấu cờ.
Diệp Nhiên mỗi ngày đều sẽ tìm anh đến nuôi cờ, hưng trí thứ nhất là hằng ngày sẽ hạ hai bàn, thời gian hai người cùng nghề đấu cờ rất vất vả, thường thường một bàn chiếu đến bốn năm giờ lận.
Đồ đệ nhỏ vẫn luôn không có login, thoạt nhìn quả thật vô cùng bận rộn.
Không thể không nói Lý Dịch Chi ngày đó nhìn thấy lời nhắn, xác thật là cực kỳ mất mát, anh cả đêm trằn trọc, khẩn trương muốn cùng đồ đệ gặp mặt, lại sẽ không tự chủ được nghĩ đến Trần Cảnh, nghĩ đến một chút về cùng Trần Cảnh sống chung, kết quả, ngày hôm sau toàn bộ suy nghĩ trống rỗng.
Lý Dịch Chi nhẹ nhàng thở dài, đồng thời cũng cảm thấy mất mát, tình cảm như vậy thật là vô cùng phức tạp.
Lý Dịch Chi login, đồ đệ nhỏ như trước không lên, thời gian login gần nhất vẫn luôn dừng lại vào ngày cậu ta đi công tác, Than Bánh trong bạn tốt cũng không lên, tên Diệp Dương Dương sáng, Diệp Dương Dương nguyên là nói như vầy —— “Treo mày còn có thể kiếm được điểm tích lũy đó!”
Lý Dịch Chi chọt một chút cái avatar Cà Rốt, avatar là màu xám, không lên tuyến, thời gian login gần nhất giữ nguyên ở lần đầu tiên cùng mình đấu cờ.
Anh liền có chút buồn bực, chẳng lẽ cái người Phác Hằng Huyền chính là vì thăm dò kỳ phong của mình, mới cố ý đăng kí áo khoác, có lẽ đã muốn thay đổi những cái áo khoác khác.
Lý Dịch Chi nghĩ tới nghĩ lui, cũng không cảm thấy bản thân lại nổi tiếng, nếu như đời trước có người tìm ra đến dò xét rõ ràng kỳ phong của mình, việc này nói ra còn hiểu được, dù sao mình đời trước cũng là nhân vật cấp quốc tế, nhưng anh bây giờ vẫn là một dân thường, ở giới cờ vây ngay cả cái công danh cũng không có, có cái gì đáng giá để anh ta tra xét chứ.
Có khả năng nhất cũng chính là mình là đồ đệ của Kỳ Vương Lý Trận, vì thế Phác Hằng Huyền cảm thấy mình là một đối thủ mạnh…Chẳng qua là cái đồ đệ trên danh nghĩa, tính cách của Lý Trận không thích hợp thu đồ đệ, tuy rằng vẫn luôn cùng Lý Trận đấu cờ, nhưng đem Lý Dịch Chi giết đến không còn manh giáp, sau đó bắt đầu tâm tình vui sướng đi nói chuyện phiếm cùng hàng xóm, đôi khi nhớ tới sẽ giảng giải phục bàn cho Lý Dịch Chi một lần, nghĩ không ra thì cứ nghĩ không ra…
Lý Dịch Chi đối với máy tính ngẩn người, đời trước anh hình như cũng đã được nghe nói qua về tin tức của Phác Hằng Huyền, anh ta thật là người nghiệp dư, bởi vì Lý Dịch Chi không có chú ý tập trung việc này, nên không biết Phác Hằng Huyền sau là làm sao trèo thân lên chuyên nghiệp, hiện tại suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là bởi vì Phác Hằng Huyền ở trên trường đấu đối kháng lấy được thẻ dự bị? Nghĩ đến đây, trong lòng của Lý Dịch Chi càng hoảng hốt, anh nhắm đôi mắt lại, nếu như mình không thể lấy được thẻ dự bị, vậy sẽ phải đợi vòng tiếp theo, tuy rằng giải đấu đối kháng không có giới hạn tuổi, nhưng anh đợi không được, ba năm sau chính là Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh chính diện giao phong, nếu đợi lượt tiếp theo nữa, anh sẽ vuột mất cuộc tỷ thí này.
Lý Dịch Chi không biết vì sao lại kiên trì ý nghĩ cùng Trần Cảnh quyết đấu một lần, có lẽ là bởi vì cuộc quyết đấu đời trước bị thua, cho nên không cam lòng, đã có cơ hội để thắng lại, vậy phải cố gắng mà thắng.
Anh đang ngẩn người, đột nhiên trên màn hình tên rau củ của người nào đó nhảy nhảy sáng lên.
Lý Dịch Chi nhìn chằm chằm cái tài khoản này, nghĩ có nên hay không khiêu chiến một bàn thì đối phương lại chủ động tìm tới Lý Dịch Chi.
Cà Rốt mời Phái Thần tiến vào ván cờ.
Lý Dịch Chi chỉ là dừng vài giây, lập tức nhấn đồng ý.
Hai người vào phòng, Cà Rốt vẫn là nắm đen, Lý Dịch Chi nắm trắng, ván cờ bắt đầu vô cùng hòa bình, bởi vì khi bắt đầu Lý Dịch Chi còn chưa có sai lầm gì để có thể làm đối phương bắt bí.
Cùng loại người như Phác Hằng Huyền đối chiến, chính là càng mạnh thì càng yếu, nếu bản thân có rất nhiều nhược điểm, như vậy Phác Hằng Huyền có thể bám vào nhược điểm đó mà mãnh liệt công kích, nếu như bản thân kỳ thủ không có sai lầm để anh ta khai thác, như vậy anh ta liền sẽ không đáng sợ như thế.
Bất quá đây cũng chỉ là nói nói thôi, cho dù sẽ đấu một bàn đẹp, hai bên cũng không có khả năng cam đoan bản thân không có sai lầm, không có khả năng toàn là diệu thủ, chỉ có thể tận lực đem sai lầm của bản thân giảm đến thấp nhất.
Lý Dịch Chi hạ rất cẩn thận, nhưng là bởi vì áp lực tâm lý lớn, càng cẩn thận lại càng do dự.
Tuy rằng không có đặt sẵn giờ quy định, không quy định thời gian của một người chơi nhiều nhất bao lâu, nhưng cạnh đó có hiện thời gian, một người chơi dùng bao lâu thời gian đều sẽ ghi lại, điều này làm cho Lý Dịch Chi áp lực lớn hơn nữa.
Lý Dịch Chi đã liên tục chơi cờ vây mấy tháng, tuy rằng đã sẽ không ngượng tay, nhưng còn rất nhiều thứ chưa nhặt lấy lại, mấy thứ đó nhất thời cũng nghĩ không ra, chỉ có thể không ngừng ở thời điểm đấu cờ cùng phục bàn phát hiện, không ngừng hoàn thiện.
Trong phòng dần dần có rất nhiều người tiến vào, trong đó có cả tên Diệp Dương Dương.
Diệp Dương Dương vây xem trong chốc lát, anh mới đầu thấy đối thủ là một nick nhỏ, còn tưởng rằng Lý Dịch Chi thật sự nhàm chán, bắt đầu ngược nick nhỏ, kết quả không có chuyện như vậy.
Diệp Nhiên cũng có xem báo chí, hơn nữa anh cùng Phác Hạo Kình đã giao thủ qua, biết rõ lối kỳ phong của đối phương, tuy rằng cái áo khoác này đi cờ thoạt nhìn còn chưa cay độc như thế, nhưng phong cách hoàn toàn nhất trí, làm cho cũng không cần nghĩ, người này có lẽ là đồ đệ của Phác Hạo Kình.
Anh rốt cuộc hiểu vì cái gì Phác Hạo Kình muốn thu một cái đồ đệ mà ngay cả tuyển thủ nghiệp dư cũng không phải, anh ta có thể đem phong cách của Phác Hạo Kình phát huy đến mức cực hạn, đại sư nào lại không muốn đem tinh hoa của bản thân truyền thừa lại, cho dù người đó không phải là kỳ thủ chuyên nghiệp.
Theo thời gian đấu cờ càng ngày càng dài, nhân số trong phòng càng ngày càng nhiều, trong diễn đàn có người gửi lên bài post chuyển tiếp, bởi vì Phái Thần gần đây tiếng tăm dần dần lớn lên, người chú ý anh cũng nhiều, bài post rất nhanh liền qua trang.
Lý Dịch Chi đem chuột máy tính cầm thật chặt, anh chỉ cần vừa xuất hiện sai lầm, sai lầm vừa xuất hiện, cái áo khoác gọi Cà Rốt kia sẽ lập tức triển khai tấn công, điều này làm cho Lý Dịch Chi trong lòng đều có chút lạnh, tâm hoảng hốt, bước đi cờ tiếp theo liền càng không chuẩn xác, kể từ đó chính là tuần hoàn ác tính.
Lý Dịch Chi vẫn muốn tận lực vãn hồi sai lầm, tuy rằng phần sau chơi vô cùng hay, nhưng vẫn cứ là thua.
Lúc trận đấu hai người đồng thời chấm dứt, diễn đàn lập tức náo nhiệt lên, có người ở trong bài post đột nhiên dự đoán, Phái Thần cùng Phác Hằng Huyền đấu cờ, là cuộc quyết đấu cuối cùng của thế hệ kỳ đàn thứ hai.
Đời thứ nhất tự nhiên là nhấc lên sóng to gió lớn Lý Trận cùng Phác Hạo Kình, mà đời thứ hai chính là đồ đệ bọn họ.
Có người đào ra áo khoác của Phái Thần cùng Cà Rốt, nói bọn họ chính là đồ đệ của Lý Trận cùng Phác Hạo Kình, trước đó Cà Rốt tìm Lý Dịch Chi đấu một bàn cũng có người cắt ảnh, còn gửi trong bài post.
Tiếp theo nói kỳ đàn phải đổi thành thiên hạ của Phác thị, rau củ đem Phái Thần ngược đến thảm.
Diệp Nhiên xem bài post, tức giận đến dứt khoát đập bàn phím, cũng không biết là ai không có đạo đức như vậy, sinh hoạt mấy ngày liền bình thường đều bị bới ra, thậm chí có người chụp ảnh, ảnh chụp của Lý Dịch Chi cùng Phác Hằng Huyền đều bị chụp post lên diễn đàn.
Hấp dẫn hơn cả là đứng đầu cạnh thanh tìm kiếm phía trên đều biểu hiện ‘Phái Thần’ ‘Cà Rốt’.
Diệp Nhiên nổi giận thì nổi giận, phải đi an ủi Lý Dịch Chi một chút, để cho anh ta thả lỏng tâm tình, thua cờ chẳng có gì ghê gớm, cho dù Cửu đẳng còn thua cờ đó, đó là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng anh vừa nghĩ đến đối thủ là Phác Hằng Huyền, lần này trận đẫu sẽ chính diện xung đột, bản thân cũng cảm thấy lo lắng chứ nói chi là an ủi người khác.
Lý Dịch Chi hôm nay rất sớm liền đóng máy tính, vọt vào tắm rửa, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, anh không muốn xem kỳ phổ, đối với máy tính mắt cũng căng mỏi.
Lý Dịch Chi nằm ở trên giường hít một hơi thật sâu, anh cảm thấy tri thức cờ vây của mình không phải không đủ, hay là cảm giác sống chết không mạnh, mà là vấn đề về tâm tình.
Anh đem trận đấu này xem thành then chốt quan trọng, trong lòng vẫn luôn ám chỉ mình không thể thua trận, càng như thế áp lực tự nhiên càng nặng, Phác Hằng Huyền đột nhiên xuất hiện, không thể nghi ngờ làm cho sợi dây gốc rễ trong lòng anh bị kích thích căng chặt, dây không chịu nổi gánh nặng sẽ đứt rớt, cũng là điều cực kỳ tự nhiên.
Lý Dịch Chi cũng muốn điều chỉnh tâm tình của bản thân, chẳng qua đó không phải nói điều chỉnh là có thể điều chỉnh.
Trận đấu đang đến gần, không tới vài ngày là có thể chuẩn bị chiến đấu, Lý Dịch Chi liên tục thua hai lần ở trên tay của Phác Hằng Huyền, anh đêm nay mất ngủ thêm.
Ngày hôm sau Lý Dịch Chi sớm dậy rửa mặt, không phải bởi vì anh không thích lười biếng giường, mà là bởi vì anh cả đêm cũng không ngủ, trong đầu anh rất loạn, buổi sáng dậy đều chóng mặt hồ hồ, toàn thân không sức lực.
Lý Dịch Chi mở máy tính ra, ngoài ý muốn chính là hệ thống vậy mà có lời nhắn, là đồ đệ nhỏ.
0 Thiên Nguyên 0: Tôi xem diễn đàn, sư phụ anh so với anh ta không kém, quan trọng là…Đừng nên quá khẩn trương.
Avatar của Thiên Nguyên đản đản là sáng, thời gian login là hơn ba giờ khuya, thẳng cho tới hiện tại bảy giờ vẫn ở.
Phái Thần: Cậu còn ở à? Không ngủ sao
0 Thiên Nguyên 0: Tôi đang đợi anh
Phái Thần: À
Phái Thần: Sớm a
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ
Phái Thần: Ừ?
0 Thiên Nguyên 0: Anh đêm qua có phải hay không ngủ không ngon
Phái Thần: …
Phái Thần: Làm sao cậu biết
0 Thiên Nguyên 0: Đoán
0 Thiên Nguyên 0: Bởi vì thua cờ, tôi nghĩ anh nhất định ngủ không ngon
Phái Thần: Có chút, hiện tại cảm thấy rất mệt
0 Thiên Nguyên 0: Lúc tôi thua cờ cũng ngủ không ngon giấc
0 Thiên Nguyên 0: Trong nhà gia giáo đặc biệt nghiêm, chưa bao giờ cho phép con cái thua bởi người nào, vừa công tác vừa muốn chơi cờ, khó tránh khỏi thua qua mấy trận, những ngày đó vẫn luôn ngủ không ngon, càng muốn lại càng thua, dường như đem bản thân đến gần ngõ cụt
Lý Dịch Chi không gõ chữ, nhìn chằm chằm màn hình, tiểu đồ đệ nói chính là tâm tình của mình, anh giống như chú mèo xù lông, ở trong ngõ cụt lúng túng đi đi lại lại, càng ngày càng nôn nóng, tìm không thấy lối ra.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ cho bản thân thả vài ngày nghỉ đi, anh hiện tại cần phải làm là nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức
Lý Dịch Chi cách đến nửa ngày, đồ đệ nhỏ chưa bao giờ sẽ nói ra một đoạn lời dài như vậy, đều là bởi vì muốn an ủi mình, anh dù lại ngốc cũng sẽ nhìn ra được, Lý Dịch Chi thở dài.
Phái Thần: Cám ơn
0 Thiên Nguyên 0: Tôi bên này bận rộn công tác không thoát được, mấy ngày nay không login
0 Thiên Nguyên 0: Tận lực nhanh kết thúc công việc, để tiện chạy về Nam Kinh xem thi đấu
Phái Thần: Tốt a
Phái Thần: Không có thời gian còn rời vị trí, tôi xem cậu hơn ba giờ đã login, có bản lĩnh thì đi chợp mắt ngủ một chút.
0 Thiên Nguyên 0: Ừm
0 Thiên Nguyên 0: Trận đấu đầu của sư phụ, tôi nhất định sẽ chạy về xem
Thiên Nguyên đản đản gõ xong những lời này, lập tức đã logout ra.
Lý Dịch Chi cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, kỳ thật anh đều quên mất, bản thân căn bản không cùng tiểu đồ đệ nói qua cái gì chuyện tình trận đấu, cho nên cũng không suy xét đối phương làm sao biết trận đấu đầu của mình.
Lý Dịch Chi nhìn đồ đệ nhỏ logout, duỗi cái thắt lưng lười biếng, lại bò lên giường đi ngủ cho đủ giấc.
Vừa ngủ dậy đã qua qua giữa trưa mười hai giờ, giữa chừng Diệp Nhiên lại đây gõ cửa, chẳng qua Lý Dịch Chi không có nghe thấy, nghe ngóng gọi cũng tắt máy, Diệp Nhiên cấp bách gào gào còn tưởng rằng Lý Dịch Chi ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, vọt tới trước lễ tân tìm cái chìa khóa dự phòng, làm cô em nhỏ lễ tân sợ hãi, dù sao vị ngày chính là khách của giám đốc Mạt Mạt Sùng Viễn, cũng không nên chậm trễ.
Kết quả lễ tân mang theo Diệp Nhiên mở cửa, người ở bên trong lại đang ngủ, Diệp Nhiên nổi giận muốn đem Lý Dịch Chi tóm lên dùng sức lắc, chẳng qua rốt cuộc không lên tiếng, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, để cho anh tiếp tục ngủ.
Đợi Lý Dịch Chi rời giường, vẫn cái gì cũng không biết.
Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên ăn cơm trưa, hai người bỏ chạy vào phòng cờ vây hạ một bàn cờ, giữa trưa ánh sáng mặt trời vô cùng mạnh, Diệp Nhiên làm cho lễ tân chuẩn bị một ấm trà Vũ Hoa, một bên chơi cờ một bên thưởng thức trà, khỏi phải nói rất thích ý.
Một ván này hạ thời gian cũng không ngắn, sau khi kết thúc công việc đã vào hoàng hôn, Diệp Nhiên thế nhưng bị anh giết đến quăng mũ cởi giáp, chỉ là một đêm không gặp, Diệp Nhiên không nghĩ tới Lý Dịch Chi trạng thái tốt như vậy.
Dùng lời của Diệp Nhiên, chính là đánh máu gà…
Trận đấu đang đến gần, kỳ thủ từ các nơi đến dự thi cũng đã đến không sai biệt lắm, đại đa số cùng bọn họ ở trong cùng khách sạn, cho nên đụng phải Phác Hằng Huyền cũng là trong dự kiến.
Bộ dáng của Phác Hằng Huyền nhận thức không tính là tốt lắm, đặt ở trong đám người liếc mắt một cái không phân biệt được, xem như là gương mặt đại chúng, ngược lại rất có cảm giác phong độ.
Thời điểm gặp mặt rất hữu nghị hướng Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên làm chào hỏi, đối với Lý Dịch Chi nói rằng: “Rất chờ mong cùng Lý tiên sinh đấu cờ.”
Sau cũng không nói nhiều lời, liền vào thang máy, đơn giản là bọn họ cũng không ở cùng tầng.
Thương nhân tài trợ vốn nên là Mạt Sùng Viễn ra mặt, nhưng là bởi vì hợp tác Thượng Hải có vấn đề, Mạt Sùng Viễn cũng không thể bứt ra, nên phó đổng tập đoàn Trần thị Trần Tùng Duệ cố ý từ Hong Kong chạy tới.
Trần Tùng Duệ ở trước mặt truyền thông cũng là nhân vật phong vân, có anh ta là có mánh khóe lớn, trận đấu có vẻ càng thêm long trọng, báo chí cũng theo phong trào đưa tin bài post trên Cờ vây online, nguyên lai truyền nhân hai vị Kỳ Vương sớm đã giao thủ, hơn nữa thắng bại đã phân, tựa hồ thẻ dự bị giải đấu đối kháng này đã muốn bị Phác Hằng Huyền quyết định nội bộ rồi.
Nhưng cũng có nhiều người giữ thái độ khác biệt, kỳ phong Lý Dịch Chi chắc chắn sắc bén, chẳng qua có vài chỗ sai lầm ‘Đơn giản’, nếu như có thể tránh đi những sai lầm ‘Đơn giản’ này, bắt bí Phác Hằng Huyền không thành vấn đề.
Loại chuyện chưa xảy ra chính là trọng điểm của hành động cãi vả, ý kiến càng không thống nhất càng tốt.
Vì đồ đệ dự thi, Kỳ Vương Hàn Quốc Phác Hạo Kình cũng đang đi đến Nam Kinh, khó tránh khỏi trở thành tiêu đề của các báo chí lớn.
Phác Cửu đẳng rất có phong độ tiếp nhận phỏng vấn, cũng tỏ vẻ đối thủ rất lớn mạnh, bọn họ sẽ không khinh địch.
Trận đấu bắt đầu vài ngày vô cùng thoải mái, Lý Dịch Chi dễ dàng đánh bại đối thủ vào vòng trong, loại đấu vòng loại này cấp bậc giống như làm nóng người, thắng đẹp quyết đoán.
Mấy trận đấu này bị báo chí chuyển tiếp ra ngoài, nhóm kỳ thủ chuyên nghiệp càng thêm xem trọng Lý Dịch Chi, những sai lầm ở trên Internet trước đó căn bản không tồn tại, thật nhiều người nghi ngờ, có lẽ Lý Dịch Chi cùng Phác Hằng Huyền ở trên Internet giao thủ là cố ý bảo tồn thực lực.
Rất nhanh, hai người kỳ thủ được xem trọng nhanh chóng sát nhập tứ cường.
Cuộc đấu tứ cường cũng không có điều gì trì hoãn, cuối cùng liền biến thành Lý Dịch Chi cùng Phác Hằng Huyền đấu cờ, cuộc đấu cho ra một người Quán quân, thi đấu áp dụng quy chế năm ván ba thắng.
Trần Cảnh ở trên biển thấy được trận đấu chuyển tiếp, ngày trước trạng thái của Lý Dịch Chi vô cùng tốt, hơn nữa càng đánh càng hăng, cái loại phong thái khí thế bức người này phi thường chói mắt.
Trần Cảnh đem hợp tác Thượng Hải giải quyết, lập tức liền đặt vé máy bay muốn về Nam Kinh, chẳng qua bởi vì gần đây nước mưa tràn trề, máy bay buộc phải kéo dài vài chuyến, Lý Dịch Chi cùng Phác Hằng Huyền trước đấu hai ván, Trần Cảnh vẫn là không bắt kịp.
Trần Cảnh xuống máy bay, để cho trợ lý mang hành lý của mình trước đưa đến công tay, bản thân khởi động xe hướng khách sạn chạy đi.
Bởi vì anh không phải là thành viên dự thi, theo quy định không thể tiến nhập hội trường, trận đấu nổi tiếng chế độ bảo vệ cũng rất nghiêm khắc, Trần Cảnh biết vào không được, vào thang máy khách sạn lên tầng cao nhất, văn phòng tầng cao nhất có trực tiếp hội trường.
Lúc Trần Cảnh đến, Trần Tùng Duệ đang nhàn nhã ngồi trên ghế dựa lớn da thật, đem chân gác trên bàn làm việc, một bên uống cà phê một bên xem trực tiếp.
Màn hình trực tiếp phi thường lớn, cơ hồ chiếm dụng cả một mặt vách tường, camera vừa lúc cho Lý Dịch Chi một cái đặc tả.
Anh ấy cúi đầu, mày hơi hơi nhăn, anh mắt gắt gao nhìn thẳng bàn cờ, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn vô cùng tốt, chính là cỗ phong thái bức người này, khiến cho Trần Cảnh nhất thời không chuyển dời ánh mắt được.
Lần này giải đấu đối kháng là một trong trận đấu uy tín nhất trong trận đấu của Trung Quốc, cũng là trận đấu có nhân số tham dự nhiều nhất, rất nhiều truyền thông cũng sẽ chú ý.
Nhất là Lý trận liên tục mười một Quán quân, sau khi đánh bại Cửu đẳng Nhật Bản lấy được Quán quân thế giới, kỳ đàn Trung Quốc đã muốn vắng vẻ đằng đẳng mười năm.
Mười năm này là một gián đoạn, lại không có kỳ thủ gì có thể triển lộ tài năng, có lẽ là bởi vì Lý Trận quá mức huy hoàng, bất luận kẻ nào ở trước mặt anh ta cũng sẽ kém cỏi.
Trong mười năm này, kỳ thủ Hàn Quốc Phác Hạo Kình đột nhiên vọt thành danh, Phác Hạo Kình bốn mươi tuổi liên tiếp giành thắng lợi chín trận cấp quốc tế, biến thành cái Lý Trận thứ hai.
Có người nói kỳ phong Lý Trận tàn nhẫn sắc bén, giống một dạng dao sắc đạp bằng mọi chông gai, mà Phác Hạo Kình kỳ phong quỷ dị lại mang theo phong độ thân sĩ, chưa bao giờ chủ động công kích người khác, lại ở thời khắc mấu chốt bắt lấy nhược điểm của đối thủ, nhất cử đánh bại.
Người cùng ông ta đấu cờ qua đều cảm thấy, kỳ phong Phác Hạo Kình là đáng sợ, nhược điểm của mình tựa như một dạng trong suốt, không hề che lấp bày ra ở trước mặt ông ta, đây không thể nghi ngờ là đáng sợ nhất.
Phác Hạo Kình hơn bốn mươi tuổi, ở giới cờ vây, ba mươi tuổi định hình, bốn mươi tuổi xem như là thời kì đỉnh cao, Phác Hạo Kình thu một cái đồ đệ, trong kỳ đàn đại sư sẽ thu đồ đệ đây chẳng qua là chuyện phổ biến, nhưng ông ta thu đồ đệ, đã có hai mươi lăm tuổi, cũng không phải kỳ thủ chuyên nghiệp.
Nói hiểu rõ một chút nữa, cái đồ đệ này ngay cả đẳng cấp nghiệp dư cũng không có, cho nên lần này đấu đối kháng, Phác Hạo Kình cửu đẳng cố ý mang theo đồ đệ của bản thân đi đến Nam Kinh, dự định bắt thẻ dự bị này, tiến tới tham gia trận đấu Tân vương.
Đồ đệ của Phác Hạo Kình, còn không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, đây là có nhiều tin tức dự liệu, các báo chí lớn tranh nhau để phát tin, thế cho nên trận đấu còn chưa có bắt đầu, mọi người liền đều biết, trận đấu lần này, chưa xác định kết quả đã muốn định ra rồi, còn là một người Hàn Quốc, gọi là Phác Hằng Huyền.
Trên báo chí đăng qua kỳ phổ của Phác Hằng Huyền, Lý Dịch Chi là vô tình nhìn qua, anh đã nghe nói qua tên Phác Hằng Huyền này, đời trước cũng là một kỳ thủ rất lợi hại, nhưng là bởi vì đủ loại nguyên nhân, hai người cũng chưa có chính diện đấu cờ qua, khi thời điểm anh xem kỳ phổ trên báo, trong lòng ‘Lộp bộp’ một tiếng.
Chẳng qua là cái kỳ phong này anh nhớ rất rõ ràng, bởi vì đã từng thua cờ trong tay người này, cho nên ký ức phi thường sâu sắc, đúng là ngày đó ở trên mạng tìm mình đấu cờ ‘Cà rốt’.
Phong cách của anh ta vô cùng rõ nét, tính toán đường đi cực kỳ tinh chuẩn, đi cờ rất sâu sắc, giống như một dạng các kỳ thủ đã phân tích, Phác Hằng Huyền hoàn toàn truyền thừa kỳ phong của sư phụ Phác Hạo Kình, anh ta tựa hồ có thể nhìn thấu mỗi một chỗ nhược điểm của bạn.
Điểm này là vô cùng đáng sợ.
Lý Dịch Chi mấy ngày nay trừ ăn cơm ra, cơ hồ không đi ra ngoài chơi lắm, đều là ở trong khách sạn học đánh cờ, hoặc là ngâm mình ở trên mạng xem kỳ phổ, tìm người đấu cờ.
Diệp Nhiên mỗi ngày đều sẽ tìm anh đến nuôi cờ, hưng trí thứ nhất là hằng ngày sẽ hạ hai bàn, thời gian hai người cùng nghề đấu cờ rất vất vả, thường thường một bàn chiếu đến bốn năm giờ lận.
Đồ đệ nhỏ vẫn luôn không có login, thoạt nhìn quả thật vô cùng bận rộn.
Không thể không nói Lý Dịch Chi ngày đó nhìn thấy lời nhắn, xác thật là cực kỳ mất mát, anh cả đêm trằn trọc, khẩn trương muốn cùng đồ đệ gặp mặt, lại sẽ không tự chủ được nghĩ đến Trần Cảnh, nghĩ đến một chút về cùng Trần Cảnh sống chung, kết quả, ngày hôm sau toàn bộ suy nghĩ trống rỗng.
Lý Dịch Chi nhẹ nhàng thở dài, đồng thời cũng cảm thấy mất mát, tình cảm như vậy thật là vô cùng phức tạp.
Lý Dịch Chi login, đồ đệ nhỏ như trước không lên, thời gian login gần nhất vẫn luôn dừng lại vào ngày cậu ta đi công tác, Than Bánh trong bạn tốt cũng không lên, tên Diệp Dương Dương sáng, Diệp Dương Dương nguyên là nói như vầy —— “Treo mày còn có thể kiếm được điểm tích lũy đó!”
Lý Dịch Chi chọt một chút cái avatar Cà Rốt, avatar là màu xám, không lên tuyến, thời gian login gần nhất giữ nguyên ở lần đầu tiên cùng mình đấu cờ.
Anh liền có chút buồn bực, chẳng lẽ cái người Phác Hằng Huyền chính là vì thăm dò kỳ phong của mình, mới cố ý đăng kí áo khoác, có lẽ đã muốn thay đổi những cái áo khoác khác.
Lý Dịch Chi nghĩ tới nghĩ lui, cũng không cảm thấy bản thân lại nổi tiếng, nếu như đời trước có người tìm ra đến dò xét rõ ràng kỳ phong của mình, việc này nói ra còn hiểu được, dù sao mình đời trước cũng là nhân vật cấp quốc tế, nhưng anh bây giờ vẫn là một dân thường, ở giới cờ vây ngay cả cái công danh cũng không có, có cái gì đáng giá để anh ta tra xét chứ.
Có khả năng nhất cũng chính là mình là đồ đệ của Kỳ Vương Lý Trận, vì thế Phác Hằng Huyền cảm thấy mình là một đối thủ mạnh…Chẳng qua là cái đồ đệ trên danh nghĩa, tính cách của Lý Trận không thích hợp thu đồ đệ, tuy rằng vẫn luôn cùng Lý Trận đấu cờ, nhưng đem Lý Dịch Chi giết đến không còn manh giáp, sau đó bắt đầu tâm tình vui sướng đi nói chuyện phiếm cùng hàng xóm, đôi khi nhớ tới sẽ giảng giải phục bàn cho Lý Dịch Chi một lần, nghĩ không ra thì cứ nghĩ không ra…
Lý Dịch Chi đối với máy tính ngẩn người, đời trước anh hình như cũng đã được nghe nói qua về tin tức của Phác Hằng Huyền, anh ta thật là người nghiệp dư, bởi vì Lý Dịch Chi không có chú ý tập trung việc này, nên không biết Phác Hằng Huyền sau là làm sao trèo thân lên chuyên nghiệp, hiện tại suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là bởi vì Phác Hằng Huyền ở trên trường đấu đối kháng lấy được thẻ dự bị? Nghĩ đến đây, trong lòng của Lý Dịch Chi càng hoảng hốt, anh nhắm đôi mắt lại, nếu như mình không thể lấy được thẻ dự bị, vậy sẽ phải đợi vòng tiếp theo, tuy rằng giải đấu đối kháng không có giới hạn tuổi, nhưng anh đợi không được, ba năm sau chính là Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh chính diện giao phong, nếu đợi lượt tiếp theo nữa, anh sẽ vuột mất cuộc tỷ thí này.
Lý Dịch Chi không biết vì sao lại kiên trì ý nghĩ cùng Trần Cảnh quyết đấu một lần, có lẽ là bởi vì cuộc quyết đấu đời trước bị thua, cho nên không cam lòng, đã có cơ hội để thắng lại, vậy phải cố gắng mà thắng.
Anh đang ngẩn người, đột nhiên trên màn hình tên rau củ của người nào đó nhảy nhảy sáng lên.
Lý Dịch Chi nhìn chằm chằm cái tài khoản này, nghĩ có nên hay không khiêu chiến một bàn thì đối phương lại chủ động tìm tới Lý Dịch Chi.
Cà Rốt mời Phái Thần tiến vào ván cờ.
Lý Dịch Chi chỉ là dừng vài giây, lập tức nhấn đồng ý.
Hai người vào phòng, Cà Rốt vẫn là nắm đen, Lý Dịch Chi nắm trắng, ván cờ bắt đầu vô cùng hòa bình, bởi vì khi bắt đầu Lý Dịch Chi còn chưa có sai lầm gì để có thể làm đối phương bắt bí.
Cùng loại người như Phác Hằng Huyền đối chiến, chính là càng mạnh thì càng yếu, nếu bản thân có rất nhiều nhược điểm, như vậy Phác Hằng Huyền có thể bám vào nhược điểm đó mà mãnh liệt công kích, nếu như bản thân kỳ thủ không có sai lầm để anh ta khai thác, như vậy anh ta liền sẽ không đáng sợ như thế.
Bất quá đây cũng chỉ là nói nói thôi, cho dù sẽ đấu một bàn đẹp, hai bên cũng không có khả năng cam đoan bản thân không có sai lầm, không có khả năng toàn là diệu thủ, chỉ có thể tận lực đem sai lầm của bản thân giảm đến thấp nhất.
Lý Dịch Chi hạ rất cẩn thận, nhưng là bởi vì áp lực tâm lý lớn, càng cẩn thận lại càng do dự.
Tuy rằng không có đặt sẵn giờ quy định, không quy định thời gian của một người chơi nhiều nhất bao lâu, nhưng cạnh đó có hiện thời gian, một người chơi dùng bao lâu thời gian đều sẽ ghi lại, điều này làm cho Lý Dịch Chi áp lực lớn hơn nữa.
Lý Dịch Chi đã liên tục chơi cờ vây mấy tháng, tuy rằng đã sẽ không ngượng tay, nhưng còn rất nhiều thứ chưa nhặt lấy lại, mấy thứ đó nhất thời cũng nghĩ không ra, chỉ có thể không ngừng ở thời điểm đấu cờ cùng phục bàn phát hiện, không ngừng hoàn thiện.
Trong phòng dần dần có rất nhiều người tiến vào, trong đó có cả tên Diệp Dương Dương.
Diệp Dương Dương vây xem trong chốc lát, anh mới đầu thấy đối thủ là một nick nhỏ, còn tưởng rằng Lý Dịch Chi thật sự nhàm chán, bắt đầu ngược nick nhỏ, kết quả không có chuyện như vậy.
Diệp Nhiên cũng có xem báo chí, hơn nữa anh cùng Phác Hạo Kình đã giao thủ qua, biết rõ lối kỳ phong của đối phương, tuy rằng cái áo khoác này đi cờ thoạt nhìn còn chưa cay độc như thế, nhưng phong cách hoàn toàn nhất trí, làm cho cũng không cần nghĩ, người này có lẽ là đồ đệ của Phác Hạo Kình.
Anh rốt cuộc hiểu vì cái gì Phác Hạo Kình muốn thu một cái đồ đệ mà ngay cả tuyển thủ nghiệp dư cũng không phải, anh ta có thể đem phong cách của Phác Hạo Kình phát huy đến mức cực hạn, đại sư nào lại không muốn đem tinh hoa của bản thân truyền thừa lại, cho dù người đó không phải là kỳ thủ chuyên nghiệp.
Theo thời gian đấu cờ càng ngày càng dài, nhân số trong phòng càng ngày càng nhiều, trong diễn đàn có người gửi lên bài post chuyển tiếp, bởi vì Phái Thần gần đây tiếng tăm dần dần lớn lên, người chú ý anh cũng nhiều, bài post rất nhanh liền qua trang.
Lý Dịch Chi đem chuột máy tính cầm thật chặt, anh chỉ cần vừa xuất hiện sai lầm, sai lầm vừa xuất hiện, cái áo khoác gọi Cà Rốt kia sẽ lập tức triển khai tấn công, điều này làm cho Lý Dịch Chi trong lòng đều có chút lạnh, tâm hoảng hốt, bước đi cờ tiếp theo liền càng không chuẩn xác, kể từ đó chính là tuần hoàn ác tính.
Lý Dịch Chi vẫn muốn tận lực vãn hồi sai lầm, tuy rằng phần sau chơi vô cùng hay, nhưng vẫn cứ là thua.
Lúc trận đấu hai người đồng thời chấm dứt, diễn đàn lập tức náo nhiệt lên, có người ở trong bài post đột nhiên dự đoán, Phái Thần cùng Phác Hằng Huyền đấu cờ, là cuộc quyết đấu cuối cùng của thế hệ kỳ đàn thứ hai.
Đời thứ nhất tự nhiên là nhấc lên sóng to gió lớn Lý Trận cùng Phác Hạo Kình, mà đời thứ hai chính là đồ đệ bọn họ.
Có người đào ra áo khoác của Phái Thần cùng Cà Rốt, nói bọn họ chính là đồ đệ của Lý Trận cùng Phác Hạo Kình, trước đó Cà Rốt tìm Lý Dịch Chi đấu một bàn cũng có người cắt ảnh, còn gửi trong bài post.
Tiếp theo nói kỳ đàn phải đổi thành thiên hạ của Phác thị, rau củ đem Phái Thần ngược đến thảm.
Diệp Nhiên xem bài post, tức giận đến dứt khoát đập bàn phím, cũng không biết là ai không có đạo đức như vậy, sinh hoạt mấy ngày liền bình thường đều bị bới ra, thậm chí có người chụp ảnh, ảnh chụp của Lý Dịch Chi cùng Phác Hằng Huyền đều bị chụp post lên diễn đàn.
Hấp dẫn hơn cả là đứng đầu cạnh thanh tìm kiếm phía trên đều biểu hiện ‘Phái Thần’ ‘Cà Rốt’.
Diệp Nhiên nổi giận thì nổi giận, phải đi an ủi Lý Dịch Chi một chút, để cho anh ta thả lỏng tâm tình, thua cờ chẳng có gì ghê gớm, cho dù Cửu đẳng còn thua cờ đó, đó là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng anh vừa nghĩ đến đối thủ là Phác Hằng Huyền, lần này trận đẫu sẽ chính diện xung đột, bản thân cũng cảm thấy lo lắng chứ nói chi là an ủi người khác.
Lý Dịch Chi hôm nay rất sớm liền đóng máy tính, vọt vào tắm rửa, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, anh không muốn xem kỳ phổ, đối với máy tính mắt cũng căng mỏi.
Lý Dịch Chi nằm ở trên giường hít một hơi thật sâu, anh cảm thấy tri thức cờ vây của mình không phải không đủ, hay là cảm giác sống chết không mạnh, mà là vấn đề về tâm tình.
Anh đem trận đấu này xem thành then chốt quan trọng, trong lòng vẫn luôn ám chỉ mình không thể thua trận, càng như thế áp lực tự nhiên càng nặng, Phác Hằng Huyền đột nhiên xuất hiện, không thể nghi ngờ làm cho sợi dây gốc rễ trong lòng anh bị kích thích căng chặt, dây không chịu nổi gánh nặng sẽ đứt rớt, cũng là điều cực kỳ tự nhiên.
Lý Dịch Chi cũng muốn điều chỉnh tâm tình của bản thân, chẳng qua đó không phải nói điều chỉnh là có thể điều chỉnh.
Trận đấu đang đến gần, không tới vài ngày là có thể chuẩn bị chiến đấu, Lý Dịch Chi liên tục thua hai lần ở trên tay của Phác Hằng Huyền, anh đêm nay mất ngủ thêm.
Ngày hôm sau Lý Dịch Chi sớm dậy rửa mặt, không phải bởi vì anh không thích lười biếng giường, mà là bởi vì anh cả đêm cũng không ngủ, trong đầu anh rất loạn, buổi sáng dậy đều chóng mặt hồ hồ, toàn thân không sức lực.
Lý Dịch Chi mở máy tính ra, ngoài ý muốn chính là hệ thống vậy mà có lời nhắn, là đồ đệ nhỏ.
0 Thiên Nguyên 0: Tôi xem diễn đàn, sư phụ anh so với anh ta không kém, quan trọng là…Đừng nên quá khẩn trương.
Avatar của Thiên Nguyên đản đản là sáng, thời gian login là hơn ba giờ khuya, thẳng cho tới hiện tại bảy giờ vẫn ở.
Phái Thần: Cậu còn ở à? Không ngủ sao
0 Thiên Nguyên 0: Tôi đang đợi anh
Phái Thần: À
Phái Thần: Sớm a
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ
Phái Thần: Ừ?
0 Thiên Nguyên 0: Anh đêm qua có phải hay không ngủ không ngon
Phái Thần: …
Phái Thần: Làm sao cậu biết
0 Thiên Nguyên 0: Đoán
0 Thiên Nguyên 0: Bởi vì thua cờ, tôi nghĩ anh nhất định ngủ không ngon
Phái Thần: Có chút, hiện tại cảm thấy rất mệt
0 Thiên Nguyên 0: Lúc tôi thua cờ cũng ngủ không ngon giấc
0 Thiên Nguyên 0: Trong nhà gia giáo đặc biệt nghiêm, chưa bao giờ cho phép con cái thua bởi người nào, vừa công tác vừa muốn chơi cờ, khó tránh khỏi thua qua mấy trận, những ngày đó vẫn luôn ngủ không ngon, càng muốn lại càng thua, dường như đem bản thân đến gần ngõ cụt
Lý Dịch Chi không gõ chữ, nhìn chằm chằm màn hình, tiểu đồ đệ nói chính là tâm tình của mình, anh giống như chú mèo xù lông, ở trong ngõ cụt lúng túng đi đi lại lại, càng ngày càng nôn nóng, tìm không thấy lối ra.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ cho bản thân thả vài ngày nghỉ đi, anh hiện tại cần phải làm là nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức
Lý Dịch Chi cách đến nửa ngày, đồ đệ nhỏ chưa bao giờ sẽ nói ra một đoạn lời dài như vậy, đều là bởi vì muốn an ủi mình, anh dù lại ngốc cũng sẽ nhìn ra được, Lý Dịch Chi thở dài.
Phái Thần: Cám ơn
0 Thiên Nguyên 0: Tôi bên này bận rộn công tác không thoát được, mấy ngày nay không login
0 Thiên Nguyên 0: Tận lực nhanh kết thúc công việc, để tiện chạy về Nam Kinh xem thi đấu
Phái Thần: Tốt a
Phái Thần: Không có thời gian còn rời vị trí, tôi xem cậu hơn ba giờ đã login, có bản lĩnh thì đi chợp mắt ngủ một chút.
0 Thiên Nguyên 0: Ừm
0 Thiên Nguyên 0: Trận đấu đầu của sư phụ, tôi nhất định sẽ chạy về xem
Thiên Nguyên đản đản gõ xong những lời này, lập tức đã logout ra.
Lý Dịch Chi cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, kỳ thật anh đều quên mất, bản thân căn bản không cùng tiểu đồ đệ nói qua cái gì chuyện tình trận đấu, cho nên cũng không suy xét đối phương làm sao biết trận đấu đầu của mình.
Lý Dịch Chi nhìn đồ đệ nhỏ logout, duỗi cái thắt lưng lười biếng, lại bò lên giường đi ngủ cho đủ giấc.
Vừa ngủ dậy đã qua qua giữa trưa mười hai giờ, giữa chừng Diệp Nhiên lại đây gõ cửa, chẳng qua Lý Dịch Chi không có nghe thấy, nghe ngóng gọi cũng tắt máy, Diệp Nhiên cấp bách gào gào còn tưởng rằng Lý Dịch Chi ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, vọt tới trước lễ tân tìm cái chìa khóa dự phòng, làm cô em nhỏ lễ tân sợ hãi, dù sao vị ngày chính là khách của giám đốc Mạt Mạt Sùng Viễn, cũng không nên chậm trễ.
Kết quả lễ tân mang theo Diệp Nhiên mở cửa, người ở bên trong lại đang ngủ, Diệp Nhiên nổi giận muốn đem Lý Dịch Chi tóm lên dùng sức lắc, chẳng qua rốt cuộc không lên tiếng, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, để cho anh tiếp tục ngủ.
Đợi Lý Dịch Chi rời giường, vẫn cái gì cũng không biết.
Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên ăn cơm trưa, hai người bỏ chạy vào phòng cờ vây hạ một bàn cờ, giữa trưa ánh sáng mặt trời vô cùng mạnh, Diệp Nhiên làm cho lễ tân chuẩn bị một ấm trà Vũ Hoa, một bên chơi cờ một bên thưởng thức trà, khỏi phải nói rất thích ý.
Một ván này hạ thời gian cũng không ngắn, sau khi kết thúc công việc đã vào hoàng hôn, Diệp Nhiên thế nhưng bị anh giết đến quăng mũ cởi giáp, chỉ là một đêm không gặp, Diệp Nhiên không nghĩ tới Lý Dịch Chi trạng thái tốt như vậy.
Dùng lời của Diệp Nhiên, chính là đánh máu gà…
Trận đấu đang đến gần, kỳ thủ từ các nơi đến dự thi cũng đã đến không sai biệt lắm, đại đa số cùng bọn họ ở trong cùng khách sạn, cho nên đụng phải Phác Hằng Huyền cũng là trong dự kiến.
Bộ dáng của Phác Hằng Huyền nhận thức không tính là tốt lắm, đặt ở trong đám người liếc mắt một cái không phân biệt được, xem như là gương mặt đại chúng, ngược lại rất có cảm giác phong độ.
Thời điểm gặp mặt rất hữu nghị hướng Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên làm chào hỏi, đối với Lý Dịch Chi nói rằng: “Rất chờ mong cùng Lý tiên sinh đấu cờ.”
Sau cũng không nói nhiều lời, liền vào thang máy, đơn giản là bọn họ cũng không ở cùng tầng.
Thương nhân tài trợ vốn nên là Mạt Sùng Viễn ra mặt, nhưng là bởi vì hợp tác Thượng Hải có vấn đề, Mạt Sùng Viễn cũng không thể bứt ra, nên phó đổng tập đoàn Trần thị Trần Tùng Duệ cố ý từ Hong Kong chạy tới.
Trần Tùng Duệ ở trước mặt truyền thông cũng là nhân vật phong vân, có anh ta là có mánh khóe lớn, trận đấu có vẻ càng thêm long trọng, báo chí cũng theo phong trào đưa tin bài post trên Cờ vây online, nguyên lai truyền nhân hai vị Kỳ Vương sớm đã giao thủ, hơn nữa thắng bại đã phân, tựa hồ thẻ dự bị giải đấu đối kháng này đã muốn bị Phác Hằng Huyền quyết định nội bộ rồi.
Nhưng cũng có nhiều người giữ thái độ khác biệt, kỳ phong Lý Dịch Chi chắc chắn sắc bén, chẳng qua có vài chỗ sai lầm ‘Đơn giản’, nếu như có thể tránh đi những sai lầm ‘Đơn giản’ này, bắt bí Phác Hằng Huyền không thành vấn đề.
Loại chuyện chưa xảy ra chính là trọng điểm của hành động cãi vả, ý kiến càng không thống nhất càng tốt.
Vì đồ đệ dự thi, Kỳ Vương Hàn Quốc Phác Hạo Kình cũng đang đi đến Nam Kinh, khó tránh khỏi trở thành tiêu đề của các báo chí lớn.
Phác Cửu đẳng rất có phong độ tiếp nhận phỏng vấn, cũng tỏ vẻ đối thủ rất lớn mạnh, bọn họ sẽ không khinh địch.
Trận đấu bắt đầu vài ngày vô cùng thoải mái, Lý Dịch Chi dễ dàng đánh bại đối thủ vào vòng trong, loại đấu vòng loại này cấp bậc giống như làm nóng người, thắng đẹp quyết đoán.
Mấy trận đấu này bị báo chí chuyển tiếp ra ngoài, nhóm kỳ thủ chuyên nghiệp càng thêm xem trọng Lý Dịch Chi, những sai lầm ở trên Internet trước đó căn bản không tồn tại, thật nhiều người nghi ngờ, có lẽ Lý Dịch Chi cùng Phác Hằng Huyền ở trên Internet giao thủ là cố ý bảo tồn thực lực.
Rất nhanh, hai người kỳ thủ được xem trọng nhanh chóng sát nhập tứ cường.
Cuộc đấu tứ cường cũng không có điều gì trì hoãn, cuối cùng liền biến thành Lý Dịch Chi cùng Phác Hằng Huyền đấu cờ, cuộc đấu cho ra một người Quán quân, thi đấu áp dụng quy chế năm ván ba thắng.
Trần Cảnh ở trên biển thấy được trận đấu chuyển tiếp, ngày trước trạng thái của Lý Dịch Chi vô cùng tốt, hơn nữa càng đánh càng hăng, cái loại phong thái khí thế bức người này phi thường chói mắt.
Trần Cảnh đem hợp tác Thượng Hải giải quyết, lập tức liền đặt vé máy bay muốn về Nam Kinh, chẳng qua bởi vì gần đây nước mưa tràn trề, máy bay buộc phải kéo dài vài chuyến, Lý Dịch Chi cùng Phác Hằng Huyền trước đấu hai ván, Trần Cảnh vẫn là không bắt kịp.
Trần Cảnh xuống máy bay, để cho trợ lý mang hành lý của mình trước đưa đến công tay, bản thân khởi động xe hướng khách sạn chạy đi.
Bởi vì anh không phải là thành viên dự thi, theo quy định không thể tiến nhập hội trường, trận đấu nổi tiếng chế độ bảo vệ cũng rất nghiêm khắc, Trần Cảnh biết vào không được, vào thang máy khách sạn lên tầng cao nhất, văn phòng tầng cao nhất có trực tiếp hội trường.
Lúc Trần Cảnh đến, Trần Tùng Duệ đang nhàn nhã ngồi trên ghế dựa lớn da thật, đem chân gác trên bàn làm việc, một bên uống cà phê một bên xem trực tiếp.
Màn hình trực tiếp phi thường lớn, cơ hồ chiếm dụng cả một mặt vách tường, camera vừa lúc cho Lý Dịch Chi một cái đặc tả.
Anh ấy cúi đầu, mày hơi hơi nhăn, anh mắt gắt gao nhìn thẳng bàn cờ, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn vô cùng tốt, chính là cỗ phong thái bức người này, khiến cho Trần Cảnh nhất thời không chuyển dời ánh mắt được.
Danh sách chương