Không thể không nói, hôm nay Triệu Khả Nhiên đã thập phần làm chấn động mọi người. Ban đầu nghe xong Tần Y Miểu cùng Triệu Khả Nhân làm thơ động lòng người, ai cũng rối rắm, thơ của các nàng đều rất hay. Nhưng là không nghĩ tới, thơ của Triệu Khả Nhiên biểu đạt ý cảnh sâu sắc, so với Tần Y Miểu cùng Triệu Khả Nhân tuyệt đối động lòng người hơn nhiều.
Điều đối lập như vậy đều làm mọi người phản ứng kinh ngạc.
"Phách Phách Phách" Một trận âm thanh vang lên, làm mọi người đều sực tỉnh lại, quay đầu xem thì nguyên lai là Dật Vương vỗ tay.
"Thơ hay!" Chưa ai mở miệng thì Dật Vương ở một bên vỗ tay tán dương: "Thật có tài văn chương! Làm ra thơ hay như vậy, Triệu đại tiểu thư thật đúng là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!"
Nghe được lời nói của Dật Vương, Thái Tử cũng thập phần đồng ý, "Không nghĩ tới Triệu đại tiểu thư lại là giấu tài a! Bài thơ không biểu đạt ý cảnh mà trong thơ không hề có một chữ "mai" lại có thể làm nổi bật vẻ đẹp của hoa mai. Thật đúng là nhất thủ hảo thi! "
Đối với Thái Tử và Dật Vương khen ngợi, Triệu Khả Nhiên cũng không có đắc ý mà chỉ ảm đạm cười, "Thái Tử điện hạ quá khen, thần tài hèn học ít, cùng lắm cũng chỉ là tiểu thi nhất thủ mà thôi."
Chứng kiến Triệu Khả Nhiên này thần sắc không hề kinh động, tất cả mọi người đều không có cách nào đem nàng cùng cái lời đồn đãi kia có liên quan cho được.
Song, hôm nay mọi người rốt cục cũng biết lời đồn không thể tin đến cỡ nào, xem Triệu đại tiểu thư trước mắt này chẳng phải sẽ biết rõ sao? Là ai nói Triệu đại tiểu thư nhát gan yếu ớt, không tinh thông thi thư. Nhìn người này xem, tuy rằng nhan sắc không phải tuyệt mỹ nhưng lại thanh tú động lòng người, hơn nữa cả người đều tản ra khí chất lạnh nhạt, một người tinh xảo thông minh như vậy, thật hiếm có a!
Mà Tần Y Miểu và Triệu Khả Nhân cũng bày ra một bộ không dám tin, các nàng không ngờ tới Triệu Khả Nhiên lại có thể làm thơ hay như vậy. Nhất là Triệu Khả Nhân, nàng từ nhỏ đã cùng Triệu Khả Nhiên lớn lên, vẫn nghĩ mình hiểu Triệu Khả Nhiên nhất, nhưng kỳ thật nàng lại không hề hiểu nàng ta một chút nào. Cho đến nay, nàng không hề biết Triệu Khả Nhiên có tài hoa như vậy, lúc trước là thêu bình phong hai mặt cũng đã làm cho nàng kinh ngạc rồi. Có điều dù sao kia cũng chỉ là phương diện nữ công, Triệu Khả Nhiên có làm được thì nàng cũng không thèm để ý. Thế nhưng hiện tại lại khác, Triệu Khả Nhiên làm một bài thơ hay như vậy đã bộc lộ tài hoa không bỏ sót. Rốt cục nàng ta còn ẩn giấu bao nhiêu tài hoa nữa đây? Ngay lúc này, Triệu Khả Nhân nghĩ đến một điều đáng sợ, lúc trước Triệu Khả Nhiên tặng "Xuân ca đạp tuyết đồ" có phải hay không chỉ là vừa khéo? Chẳng lẽ nàng ta cố ý tính kế hãm hại mình? Nếu không, mình rõ ràng đã đổi bút tích thật, thế mà vì sao hôm nay bút tích thật lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhân dùng ánh mắt ngờ vữ nhìn về phía Triệu Khả Nhiên. Suy cho cùng là từ khi nào Triệu Khả Nhiên lại trở nên như vậy?
Thấy Triệu Khả Nhiên biểu hiện xuất sắc, trong lòng Tư Đồ Húc có một loại cảm giác tự hào, một hồi lâu hắn mới mở miệng hỏi: "Thái Tử điện hạ, huynh nói trong cuộc thi lần này là ai thắng đây?"
Thái Tử cười nói, "Tam đệ, đệ nói đi."
Tư Đồ Húc mỉm cười, "Thắng thua không phải đã hết sức rõ ràng rồi sao?"
"Đúng vậy." Thái Tử gật gật đầu, nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, "Triệu đại tiểu thư thâm tàng bất lộ, tài hoa hơn người, thật đúng là một tài nữ a!"
Triệu Khả Nhiên cúi người, "Thái Tử điện hạ quá khen, bất quá chính là đúng dịp mà thôi, nếu bàn về tài hoa, Y Miểu biểu tỷ còn hơn ta ngàn vạn lần. Hôm nay cũng chỉ là nhất thời cảm xúc hiện ra mới có thể làm một bài thơ như vậy."
Thái Tử còn chưa có mở miệng, Dật Vương liền chen vào nói: "Xem ra Triệu đại tiểu thư trừ bỏ tài hoa còn có đối nhân xử thế rất khiêm tốn a!"
Nói xong, Dật Vương còn có chút đăm chiêu nhìn về phía Triệu Khả Nhiên.
Thấy Dật Vương nhìn mình chăm chú, Triệu Khả Nhiên có chút nhíu mày, người này rốt cục là ai, thoạt nhìn thật quen mắt. Kỳ thật lúc vừa mới gặp, nàng liền cảm thấy Dật Vương rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đó mà nàng lại không nhớ ra.
Thái Tử nhìn về phía mọi người, nói, "Xem ra hôm nay "Hàn mai đồ" hẳn là thuộc về Triệu đại tiểu thư, ai có ý kiến hay không?"
Mấy tiểu thư tuy rằng không cam lòng nhưng vẫn là không thể không thừa nhận Triệu Khả Nhiên đích xác đã thắng, căn bản là không có bài thơi nào có thể sánh với bài thơ của nàng nên cũng không có ai mở miệng. Hơn nữa, Triệu Khả Nhiên tuy rằng làm thơ tốt nhưng nhan sắc cũng chỉ là thanh tú mà thôi, so với Tần Y Miểu và Triệu Khả Nhân vẫn là có sự uy hiếp lớn hơn, cho dù lần này nàng thắng cũng không có cách nào làm mấy vị hoàng tử liếc mắt tới không phải sao? Cho nên tất cả mọi người đều không nói gì.
Mà thái độ Tần Y Miểu cũng khác thường, nhìn Triệu Khả Nhiên không có một tia hận ý nào. Trừ cái kinh ngạc lúc đầu, sau tuy có chút bất mãn, nhưng tổng thể mà nói vẫn là tương đối bình tĩnh. Tuy rằng Triệu Khả Nhiên so với nàng làm thơ hay hơn những cũng chỉ thắng một lần này mà thôi. Cho dù Triệu Khả Nhiên làm thơ tốt thì cầm kì thư họa xem ra sẽ kém mình nhiều, cho nên nàng tuyệt đối không lo lắng Triệu Khả Nhiên sẽ trở thành mỗi đe dọa của nàng. Ngược lại Triệu Khả Nhân mới cần nàng chú ý.
Thấy tất cả mọi người không mở miệng, Thái tử nhìn đến Triệu Khả Nhiên nói, "Triệu đại tiểu thư, bản cung nói lời sẽ giữ lời, ta sẽ phái người đưa "Hàn mai đồ" đến phủ Thái sư."
Triệu Khả Nhiên cười trả lời, "Thần xin tạ ơn Thái tử điện hạ đã ban."
Không bao lâu, liền có người đến thỉnh ba vị điện hạ cùng các tiểu thư, nói là thọ yến đã bắt đầu. Rất nhanh mọi người đều rời hoa viên, đi đến sảnh chính tham gia thọ yến.
Thọ yến cực kì náo nhiệt nhưng không được hoàn mỹ bởi Tần Diệu Chí cùng Trương Mạn Nhi và đại ca Tần Y Miểu - thế tử Quốc công phủ - Tần Lễ Hiền không tham gia thọ yến. Tần Lễ Hiền đã đi nơi khác bận sự, không thể trở về gấp được.
Song, tại thọ yến, việc Triệu Khả Nhiên làm thơ hay đã truyền đi, mọi người đối với nàng cũng có cái nhìn mới. Nguyên lai Triệu đại tiểu thư cũng là một tài nữ. Đương nhiên, chuyện "Xuân ca đạp tuyết đồ" thật giả cũng bị truyền đi. Tuy rằng Tần lão phu nhân đã nhắc nhở mọi người nhưng chuyện như vậy làm sao có thể giấu giếm được đâu. Có điều những chuyện này là để nói sau.
Sau khi thọ yến chấm dứt, bởi vì đã muộn nên Triệu Tùng cùng Tần Hương Hà quyết định ở lại quốc công phủ một đêm, đợi sáng hôm sau sẽ trở về. Đối với quyết định này, Tần lão phu nhân thật cao hứng, lôi kéo Khả Nhiên và Khả Nhân nói chuyện, thẳng đến giờ hợi mới để các nàng về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì cả ngày gần như không được nghỉ cho nên Triệu Khả Nhiên rất mệt mỏi, về đến phòng, rửa mặt chải đầu xong liền chuẩn bị đi ngủ. Nhưng ngay lúc đó đột nhiên có tiếng gõ cửa. Triệu Khả Nhiên nhíu mày, là ai đây? Còn không cho người ta nghỉ ngơi nữa.Nhưng Triệu Khả Nhiên trong lòng cũng không hờn giận gì, bảo Cầm Hương đi mở cửa.
Không lâu sau, Triệu Khả Nhiên thấy Triệu Khả Nhân đi đến, hơn nữa nàng lại chỉ đi một mình, không mang theo nha hoàn nào cả. Nhìn Triệu Khả Nhân đã tới, Triệu Khả Nhiên cũng đứng lên, tươi cười mở miệng, "Khả Nhân, sao lại đến lúc này? Muội có chuyện gì ư?"
Triệu Khả Nhân cười cười, "Chỉ là không ngủ được cho nên mới muốn tìm tỷ nói chuyện phiếm, tỷ không ngại chứ?"
Kì thật, từ lúc trở về phòng, Triệu Khả Nhân liền nghĩ đến sự tình xảy ra ngày hôm nay, từ lúc tặng thọ lễ, đến lúc làm thơ ở hoa viên, chuyện này đã thoát ly khỏi phạm vi khống chế của nàng, nàng cũng không biết sự tình đến cùng như thế nào mà phát sinh nhưng nàng thật sự muốn biết, cho tới nay Triệu Khả Nhân có phải là diễn trò hay không, có phải nàng ta tìm cơ hội hại nàng hay không? Tóm lại Triệu Khả Nhân càng nghĩ càng rối rắm nên nàng quyết định tới tìm Triệu Khả Nhiên dò hỏi mới được.
Thấy bộ dáng cười gượng của Triệu Khả Nhân, trong lòng Triệu Khả Nhiên dâng lên phòng bị, nàng biết Triệu Khả Nhân nhất định không sẽ không tha cho mình nhưng nàng nhất định không cho nàng ta có cơ hội hại mình. Vì thế Triệu Khả Nhiên cười nói, "Sao để ý được chứ? Chúng ta là tỷ muội không phải sao? Có cơ hội cùng nhau tâm sự thật tốt a!"
Triệu Khả Nhân nhìn một bên còn có Cầm Hương, Thi Hương, Lung Nhi liền nói, "Tỷ tỷ, muội nghĩ chỉ nói chuyện riêng hai người chúng ta thôi được không?" Triệu Khả Nhân ý tứ nói các nàng tâm sự không muốn để người khác nghe. Triệu Khả Nhiên tuy rằng không biết Triệu Khả Nhân muốn nói gì nhưng hiện tại ở quốc công phủ, hơn nữa đã muộn thế này, Triệu Khả Nhân hẳn sẽ không làm gì được mình. Cho nên Triệu Khả Nhiên quay đầu nhìn về phía nha hoàn của mình, "Cầm Hương, Thi Hương, Lung Nhi, các ngươi đều đi nghỉ ngơi trước đi, ta cùng Khả Nhân tán gẫu một chút."
Lung nhi có chút lo lắng nhìn Triệu Khả Nhiên, nàng thực không muốn đại tiểu thư và nhị tiểu thư cùng một chỗ, nhưng đại tiểu thư đã phân phó, nàng cũng không dám cãi lời cho nên cũng rời đi. So với Lung Nhi, Cầm Hương và Thi Hương vẫn bình tĩnh hơn, chậm rãi lui ra ngoài. Thực ra không phải các nàng không quan tâm Triệu Khả Nhiên, mà là sẽ tránh mặt ở chỗ tốt bảo vệ tiểu thư.
Rất nhanh, trong phòng cũng chỉ còn lại Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân. Hai người cùng nhau ngồi xuống cái bàn bên cạnh. Triệu Khả Nhiên rót một ly trà cho Triệu Khả Nhân, nói "Khả Nhân, muội có chuyện gì muốn nói thì nói đi, tỷ đều nghe!"
Triệu Khả Nhân liếc Triệu Khả Nhiên một cái, mở miệng nói, "Kia, "Xuân ca đạp tuyết đồ" đến tột cùng là chuyện gì?"
Nghe được câu hỏi của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại, "Là chuyện gì xảy ra, muội không phải rõ ràng nhất sao? Có phải tỷ tỷ ta mới nên hỏi muội là chuyện gì xảy ra không?"
Nhìn Triệu Khả Nhiên một dạng trấn định như vậy, Triệu Khả Nhân không bình tĩnh được, "Tỷ nhất định cố ý. Tỷ cố ý đem "Xuân ca đạp tuyết đồ" tặng ngoại tổ mẫu, làm mất mặt ta có phải không?"
Triệu Khả Nhân gằn từng tiếng, tuy rằng là hỏi Triệu Khả Nhiên nhưng giọng nói cũng thập phần khẳng định.
"Đúng!"
"Tỷ đừng nghĩ muốn ngụy biện, ta biết tỷ là cố ý. Đợi chút, tỷ vừa nói cái gì?" Triệu Khả Nhân nghĩ rằng Triệu Khả Nhiên phải phản bác cho nên tức giận nhưng lại không ngờ rằng Triệu Khả Nhiên khẳng định là đúng như vậy. Vì thế, vừa nghe Triệu Khả Nhiên trả lwoif, Triệu Khả Nhân liền trừng mắt, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, "Tỷ nói, hết thảy đều là tỷ bày kế hại ta, có phải hay không?"
"Đúng vậy, đều là ta cố ý, thế nào, muội muội hẳn là vui chứ?'
Triệu Khả Nhiên không muốn cùng Triệu Khả Nhân dối trá nữa. Dù sao các nàng trong lòng đã không thích đối phương, kia vì sao còn cần duy trì vẻ mặt hòa thuận đâu! Hơn nữa, hôm nay Triệu Khả Nhân tới đây vốn chính là khởi binh vấn tội , nàng cần gì phải cố kị? Triệu Khả Nhân bỗng chốc liền đứng lên, “Triệu Khả Nhiên, quả nhiên là tỷ bày kế. Tỷ vì sao muốn lấy một bức tranh giả để lừa ta? Tỷ đến cùng là muốn làm cái gì, muốn hủy hoại ta, phải không?”
Khác với Triệu Khả Nhân kích động, Triệu Khả Nhiên thập phần bình tĩnh cười cười,“Muội muội, muội nghĩ đến nhiều quá, chuyện này nói đến cùng, không đều là muội mở đầu sao? Hiện tại làm sao có thể trách ta?”
Giờ phút này, Triệu Khả Nhân nghe được hai chữ “Muội muội”, cũng chỉ cảm thấy mỉa mai, nàng hung tợn nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, “Triệu Khả Nhiên, tỷ có ý tứ gì? Cái gì ta mở đầu, kia rõ ràng chính là tỷ hãm hại ta.”
Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu,“Muội đã quên sao? Là chính miệng muội nói với ta , muội muốn mượn "Xuân ca đạp tuyết đồ" để vẽ theo đưa cho Lâm lão phu nhân làm thọ lễ, không phải sao? Chính là tự vẽ , vậy mà muội lại khẳng định bức tranh sáng nay không phải bút tích thực a!”
Nghe được Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Khả Nhân mở to hai mắt nhìn,“Tỷ đều biết đến, cho nên, ngay từ đầu tỷ cũng đã tính kế tốt, chỉ chờ ta nhảy xuống mà thôi, phải không?”
Triệu Khả Nhiên lắc lắc đầu,“Ngay từ đầu, ta không biết muội muốn tráo đổi bức vẽ, bất quá, ta vẫn có nhãn tâm, trước khi muội mượn họa đã làm một ký hiệu trên bức họa mà thôi. Cho nên Lung Nhi đã đem bức họa thật về a!”
“Triệu Khả Nhiên, tỷ thật đúng là ngoan độc.” Triệu Khả Nhân mở miệng mắng, “Tỷ rõ ràng biết mà hôm nay còn đem "Xuân ca đạp tuyết đồ" đến đây , tỷ chính là muốn hại ta!"
Đối mặt Triệu Khả Nhân chửi rủa, Triệu Khả Nhiên vẫn bình tĩnh như trước, nàng chậm rãi uống một ngụm trà rồi mới trả lời,“Không có ai muốn hại muội cả, hết thảy đều là muội tự làm tự chịu mà thôi, không thể oán trách được ai.”
Nhìn đến Triệu Khả Nhiên bình tĩnh, Triệu Khả Nhân tức giận, giơ tay định đánh Triệu Khả Nhiên.
Thấy động tác của Triệu Khả Nhân, phản ứng của Triệu Khả Nhiên rất nhanh , cầm lấy tay Triệu Khả Nhân, nhẹ nhàng đẩy ra, cười lạnh nói,“Triệu Khả Nhân, muội còn tưởng muốn đánh ta? Muội dựa vào cái gì?”
"Vì sao ta không thể đánh ngươi? Triệu Khả Nhiên, nữ nhân ác độc này, ngươi cư nhiên hại ta!”
“Ta ác độc?” Triệu Khả Nhiên lạnh lùng cười,“Triệu Khả Nhân, nói ác độc, ta như thế nào so được với ngươi? Từ nhỏ đến lớn, ngươi hãm hại ta bao nhiêu lần, sợ là liệt kê cũng không đếm xuể! Lần trước ta rơi xuống nước, không phải cũng chính là ngươi hay sao? Ngươi muốn hại chết ta , còn không cho ta trả lại sao?”
“Ngươi, ngươi làm sao có thể biết?” Triệu Khả Nhân chấn động, “Có phải Triệu Oánh nói cho ngươi?”
Triệu Khả Nhiên cười nói, “Không cần Triệu Oánh nói, ta cũng biết. Khi đó, trong đình cũng chỉ có hai người chúng ta, thời điểm ta rơi xuống nước, ta cũng đã cảm giác được có người đẩy ta. Nếu không phải ngươi, chẳng lẽ còn người khác sao?”
Triệu Khả Nhân nhớ tới lúc trước mình hãm hại Triệu Oánh, nhất thời hiểu ra, “Cho nên, lúc trước ta rơi xuống nước, ngươi mới có thể giúp đỡ Triệu Oánh đúng không?”
Triệu Khả Nhiên lắc đầu,“Không phải mỗi người đều ngoan độc giống như ngươi, chuyện kia, ta tuyệt đối không có giúp ai, ta chính là đem hết thảy sự tình nói ra mà thôi.”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi!”
Nhìn Triệu Khả Nhân không khống chế được cảm xúc, Triệu Khả Nhiên cười lắc lắc đầu,“Kỳ thực, ngươi cũng không cần tức giận như vậy a! Tuy rằng lần đó ngươi không hãm hại được Triệu Oánh, nhưng ngươi đã đạt được mục đích khác không phải sao?”
Nghe được Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Khả Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên,“Triệu Khả Nhiên, ngươi, ngươi đều biết!”
“Ta nên biết a!” Triệu Khả Nhiên nghiêng đầu, cười hỏi, “Ta nên biết ngươi luôn luôn cùng Lâm Khê Nhiễm tư thông? Ta nên biết, kỳ thực ngươi muốn mượn cớ rơi xuống nước để bức ta từ hôn?”
Triệu Khả Nhân liền phát hoảng, “Nguyên lai ngươi đều biết hết mà còn giả bộ, Triệu Khả Nhiên, ngươi thật đáng sợ.”
“Ta đáng sợ?” Triệu Khả Nhiên cười châm biếm, “Nói đáng sợ, muội muội, ngươi mới là không đáng làm người, không phải sao? Cho tới nay, ngươi đều diễn trò với ta. Ở ngoài mặt đối tốt, trong lại không ngừng hại ta, không ngừng ở bên ngoài gièm pha thanh danh của ta. Triệu gia đại tiểu thư nhát gan bạc nhược, yếu đuối vô năng, còn có cầm kỳ thi họa mọi thứ không tinh thông. Những lời này không phải đều do ngươi truyền ra sao?”
“Chính là ta truyền ra, thì thế nào?” Dù sao đã muốn vạch mặt, Triệu Khả Nhân cũng không giấu diếm nữa, “Ta nói tất cả đều là thôi, chỉ là chính ngươi đã giả bộ bao nhiêu năm qua mà thôi.”
Triệu Khả Nhiên ở trong lòng cười khẩy, bản thân giả bộ sao? Trước kia mình luôn luôn không che giấu cái gì, bất quá, sau khi trọng sinh, bản thân đúng là có thay đổi.
"Triệu Khả Nhân, đây đều là do ngươi ban tặng. Nếu không có ngươi, sẽ không có Triệu Khả Nhiên hiện tại a! Lại nói, ta thật đúng là nên cảm kích ngươi, nếu không nhờ ngươi hãm hại, ta làm sao có thể trở nên như thế này này đâu?”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi!” Triệu Khả Nhân trợn mắt nhìn Triệu Khả Nhiên, “Ngươi đang khiêu chiến với ta sao?”
Triệu Khả Nhiên cười cười, “Muội muội, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng không có ý định cùng ngươi tuyên chiến. Ta cho tới bây giờ không thích chủ động khơi mào rắc rối, nhưng cũng không sợ phiền phức.”
Nhìn đến Triệu Khả Nhiên cường ngạnh, Triệu Khả Nhân nhất thời suy đoán, “Triệu Khả Nhiên, có phải bởi vì ta đoạt hôn ước của ngươi, nên ngươi mới đối phó ta? Ngươi ghen tị ta. Ngươi có biết hay không, người Khê Nhiễm thích là ta, Triệu Khả Nhiên ngươi cho rằng sau chuyện ngày hôm nay Khê Nhiễm sẽ bor ta, trở về bên người ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có nằm mơ.”
"Muội muội yên tâm, ta đối với Lâm Khê Nhiễm một chút hứng thú cũng không có. Lại nói tiếp ta còn phải cảm tạ muội muội ngươi, nếu không có chuyện của ngươi, ta liền tính là muốn cùng hắn giải trừ hôn ước a!”
Nhìn Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân lại nghĩ là Triệu Khả Nhiên chính là bảo vệ tự tôn mà thôi, nàng thập phần kiêu ngạo nói,“Triệu Khả Nhiên, ta biết, ngươi cũng chỉ là con vịt mạnh miệng mà thôi. Bất quá, vô luận xảy ra chuyện gì, ta cùng Khê Nhiễm đều sẽ không xa nhau, ngươi một chút cơ hội cũng không có.”
Triệu Khả Nhiên không biết nên nói như thế nào, cho nên cũng chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Khả Nhân, không nói lời gì nữa. Triệu Khả Nhiên trầm mặc, khiến cho Triệu Khả Nhân càng thêm xác định mình đã đoán đúng .
Triệu Khả Nhân ngẩng đầu, tự tin nói, “Triệu Khả Nhiên, đời này ngươi sẽ không có khả năng thắng ta. Chúng ta chờ xem đi!”
Nói xong, Triệu Khả Nhân đi ra ngoài. Ngay tại thời điểm Triệu Khả Nhân sắp rời đi, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm.
“Khả Nhân, ngươi đến tột cùng vì sao hận ta như vậy?”
Triệu Khả Nhân cái gì cũng không nói, lập tức rời phòng Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên, ngươi lại không biết vì sao ta hận ngươi. Thật đúng là trào phúng a! Ta hận ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cư nhiên không biết nguyên nhân. Bất quá, mặc kệ thế nào, giữa chúng ta đều nhất định không thể cùng tồn tại.
Mà ở trong phòng, Triệu Khả Nhiên tuy rằng đã rất mệt , nhưng một chút buồn ngủ cũng không có, lại là một đêm mất ngủ rồi
Điều đối lập như vậy đều làm mọi người phản ứng kinh ngạc.
"Phách Phách Phách" Một trận âm thanh vang lên, làm mọi người đều sực tỉnh lại, quay đầu xem thì nguyên lai là Dật Vương vỗ tay.
"Thơ hay!" Chưa ai mở miệng thì Dật Vương ở một bên vỗ tay tán dương: "Thật có tài văn chương! Làm ra thơ hay như vậy, Triệu đại tiểu thư thật đúng là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!"
Nghe được lời nói của Dật Vương, Thái Tử cũng thập phần đồng ý, "Không nghĩ tới Triệu đại tiểu thư lại là giấu tài a! Bài thơ không biểu đạt ý cảnh mà trong thơ không hề có một chữ "mai" lại có thể làm nổi bật vẻ đẹp của hoa mai. Thật đúng là nhất thủ hảo thi! "
Đối với Thái Tử và Dật Vương khen ngợi, Triệu Khả Nhiên cũng không có đắc ý mà chỉ ảm đạm cười, "Thái Tử điện hạ quá khen, thần tài hèn học ít, cùng lắm cũng chỉ là tiểu thi nhất thủ mà thôi."
Chứng kiến Triệu Khả Nhiên này thần sắc không hề kinh động, tất cả mọi người đều không có cách nào đem nàng cùng cái lời đồn đãi kia có liên quan cho được.
Song, hôm nay mọi người rốt cục cũng biết lời đồn không thể tin đến cỡ nào, xem Triệu đại tiểu thư trước mắt này chẳng phải sẽ biết rõ sao? Là ai nói Triệu đại tiểu thư nhát gan yếu ớt, không tinh thông thi thư. Nhìn người này xem, tuy rằng nhan sắc không phải tuyệt mỹ nhưng lại thanh tú động lòng người, hơn nữa cả người đều tản ra khí chất lạnh nhạt, một người tinh xảo thông minh như vậy, thật hiếm có a!
Mà Tần Y Miểu và Triệu Khả Nhân cũng bày ra một bộ không dám tin, các nàng không ngờ tới Triệu Khả Nhiên lại có thể làm thơ hay như vậy. Nhất là Triệu Khả Nhân, nàng từ nhỏ đã cùng Triệu Khả Nhiên lớn lên, vẫn nghĩ mình hiểu Triệu Khả Nhiên nhất, nhưng kỳ thật nàng lại không hề hiểu nàng ta một chút nào. Cho đến nay, nàng không hề biết Triệu Khả Nhiên có tài hoa như vậy, lúc trước là thêu bình phong hai mặt cũng đã làm cho nàng kinh ngạc rồi. Có điều dù sao kia cũng chỉ là phương diện nữ công, Triệu Khả Nhiên có làm được thì nàng cũng không thèm để ý. Thế nhưng hiện tại lại khác, Triệu Khả Nhiên làm một bài thơ hay như vậy đã bộc lộ tài hoa không bỏ sót. Rốt cục nàng ta còn ẩn giấu bao nhiêu tài hoa nữa đây? Ngay lúc này, Triệu Khả Nhân nghĩ đến một điều đáng sợ, lúc trước Triệu Khả Nhiên tặng "Xuân ca đạp tuyết đồ" có phải hay không chỉ là vừa khéo? Chẳng lẽ nàng ta cố ý tính kế hãm hại mình? Nếu không, mình rõ ràng đã đổi bút tích thật, thế mà vì sao hôm nay bút tích thật lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhân dùng ánh mắt ngờ vữ nhìn về phía Triệu Khả Nhiên. Suy cho cùng là từ khi nào Triệu Khả Nhiên lại trở nên như vậy?
Thấy Triệu Khả Nhiên biểu hiện xuất sắc, trong lòng Tư Đồ Húc có một loại cảm giác tự hào, một hồi lâu hắn mới mở miệng hỏi: "Thái Tử điện hạ, huynh nói trong cuộc thi lần này là ai thắng đây?"
Thái Tử cười nói, "Tam đệ, đệ nói đi."
Tư Đồ Húc mỉm cười, "Thắng thua không phải đã hết sức rõ ràng rồi sao?"
"Đúng vậy." Thái Tử gật gật đầu, nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, "Triệu đại tiểu thư thâm tàng bất lộ, tài hoa hơn người, thật đúng là một tài nữ a!"
Triệu Khả Nhiên cúi người, "Thái Tử điện hạ quá khen, bất quá chính là đúng dịp mà thôi, nếu bàn về tài hoa, Y Miểu biểu tỷ còn hơn ta ngàn vạn lần. Hôm nay cũng chỉ là nhất thời cảm xúc hiện ra mới có thể làm một bài thơ như vậy."
Thái Tử còn chưa có mở miệng, Dật Vương liền chen vào nói: "Xem ra Triệu đại tiểu thư trừ bỏ tài hoa còn có đối nhân xử thế rất khiêm tốn a!"
Nói xong, Dật Vương còn có chút đăm chiêu nhìn về phía Triệu Khả Nhiên.
Thấy Dật Vương nhìn mình chăm chú, Triệu Khả Nhiên có chút nhíu mày, người này rốt cục là ai, thoạt nhìn thật quen mắt. Kỳ thật lúc vừa mới gặp, nàng liền cảm thấy Dật Vương rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đó mà nàng lại không nhớ ra.
Thái Tử nhìn về phía mọi người, nói, "Xem ra hôm nay "Hàn mai đồ" hẳn là thuộc về Triệu đại tiểu thư, ai có ý kiến hay không?"
Mấy tiểu thư tuy rằng không cam lòng nhưng vẫn là không thể không thừa nhận Triệu Khả Nhiên đích xác đã thắng, căn bản là không có bài thơi nào có thể sánh với bài thơ của nàng nên cũng không có ai mở miệng. Hơn nữa, Triệu Khả Nhiên tuy rằng làm thơ tốt nhưng nhan sắc cũng chỉ là thanh tú mà thôi, so với Tần Y Miểu và Triệu Khả Nhân vẫn là có sự uy hiếp lớn hơn, cho dù lần này nàng thắng cũng không có cách nào làm mấy vị hoàng tử liếc mắt tới không phải sao? Cho nên tất cả mọi người đều không nói gì.
Mà thái độ Tần Y Miểu cũng khác thường, nhìn Triệu Khả Nhiên không có một tia hận ý nào. Trừ cái kinh ngạc lúc đầu, sau tuy có chút bất mãn, nhưng tổng thể mà nói vẫn là tương đối bình tĩnh. Tuy rằng Triệu Khả Nhiên so với nàng làm thơ hay hơn những cũng chỉ thắng một lần này mà thôi. Cho dù Triệu Khả Nhiên làm thơ tốt thì cầm kì thư họa xem ra sẽ kém mình nhiều, cho nên nàng tuyệt đối không lo lắng Triệu Khả Nhiên sẽ trở thành mỗi đe dọa của nàng. Ngược lại Triệu Khả Nhân mới cần nàng chú ý.
Thấy tất cả mọi người không mở miệng, Thái tử nhìn đến Triệu Khả Nhiên nói, "Triệu đại tiểu thư, bản cung nói lời sẽ giữ lời, ta sẽ phái người đưa "Hàn mai đồ" đến phủ Thái sư."
Triệu Khả Nhiên cười trả lời, "Thần xin tạ ơn Thái tử điện hạ đã ban."
Không bao lâu, liền có người đến thỉnh ba vị điện hạ cùng các tiểu thư, nói là thọ yến đã bắt đầu. Rất nhanh mọi người đều rời hoa viên, đi đến sảnh chính tham gia thọ yến.
Thọ yến cực kì náo nhiệt nhưng không được hoàn mỹ bởi Tần Diệu Chí cùng Trương Mạn Nhi và đại ca Tần Y Miểu - thế tử Quốc công phủ - Tần Lễ Hiền không tham gia thọ yến. Tần Lễ Hiền đã đi nơi khác bận sự, không thể trở về gấp được.
Song, tại thọ yến, việc Triệu Khả Nhiên làm thơ hay đã truyền đi, mọi người đối với nàng cũng có cái nhìn mới. Nguyên lai Triệu đại tiểu thư cũng là một tài nữ. Đương nhiên, chuyện "Xuân ca đạp tuyết đồ" thật giả cũng bị truyền đi. Tuy rằng Tần lão phu nhân đã nhắc nhở mọi người nhưng chuyện như vậy làm sao có thể giấu giếm được đâu. Có điều những chuyện này là để nói sau.
Sau khi thọ yến chấm dứt, bởi vì đã muộn nên Triệu Tùng cùng Tần Hương Hà quyết định ở lại quốc công phủ một đêm, đợi sáng hôm sau sẽ trở về. Đối với quyết định này, Tần lão phu nhân thật cao hứng, lôi kéo Khả Nhiên và Khả Nhân nói chuyện, thẳng đến giờ hợi mới để các nàng về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì cả ngày gần như không được nghỉ cho nên Triệu Khả Nhiên rất mệt mỏi, về đến phòng, rửa mặt chải đầu xong liền chuẩn bị đi ngủ. Nhưng ngay lúc đó đột nhiên có tiếng gõ cửa. Triệu Khả Nhiên nhíu mày, là ai đây? Còn không cho người ta nghỉ ngơi nữa.Nhưng Triệu Khả Nhiên trong lòng cũng không hờn giận gì, bảo Cầm Hương đi mở cửa.
Không lâu sau, Triệu Khả Nhiên thấy Triệu Khả Nhân đi đến, hơn nữa nàng lại chỉ đi một mình, không mang theo nha hoàn nào cả. Nhìn Triệu Khả Nhân đã tới, Triệu Khả Nhiên cũng đứng lên, tươi cười mở miệng, "Khả Nhân, sao lại đến lúc này? Muội có chuyện gì ư?"
Triệu Khả Nhân cười cười, "Chỉ là không ngủ được cho nên mới muốn tìm tỷ nói chuyện phiếm, tỷ không ngại chứ?"
Kì thật, từ lúc trở về phòng, Triệu Khả Nhân liền nghĩ đến sự tình xảy ra ngày hôm nay, từ lúc tặng thọ lễ, đến lúc làm thơ ở hoa viên, chuyện này đã thoát ly khỏi phạm vi khống chế của nàng, nàng cũng không biết sự tình đến cùng như thế nào mà phát sinh nhưng nàng thật sự muốn biết, cho tới nay Triệu Khả Nhân có phải là diễn trò hay không, có phải nàng ta tìm cơ hội hại nàng hay không? Tóm lại Triệu Khả Nhân càng nghĩ càng rối rắm nên nàng quyết định tới tìm Triệu Khả Nhiên dò hỏi mới được.
Thấy bộ dáng cười gượng của Triệu Khả Nhân, trong lòng Triệu Khả Nhiên dâng lên phòng bị, nàng biết Triệu Khả Nhân nhất định không sẽ không tha cho mình nhưng nàng nhất định không cho nàng ta có cơ hội hại mình. Vì thế Triệu Khả Nhiên cười nói, "Sao để ý được chứ? Chúng ta là tỷ muội không phải sao? Có cơ hội cùng nhau tâm sự thật tốt a!"
Triệu Khả Nhân nhìn một bên còn có Cầm Hương, Thi Hương, Lung Nhi liền nói, "Tỷ tỷ, muội nghĩ chỉ nói chuyện riêng hai người chúng ta thôi được không?" Triệu Khả Nhân ý tứ nói các nàng tâm sự không muốn để người khác nghe. Triệu Khả Nhiên tuy rằng không biết Triệu Khả Nhân muốn nói gì nhưng hiện tại ở quốc công phủ, hơn nữa đã muộn thế này, Triệu Khả Nhân hẳn sẽ không làm gì được mình. Cho nên Triệu Khả Nhiên quay đầu nhìn về phía nha hoàn của mình, "Cầm Hương, Thi Hương, Lung Nhi, các ngươi đều đi nghỉ ngơi trước đi, ta cùng Khả Nhân tán gẫu một chút."
Lung nhi có chút lo lắng nhìn Triệu Khả Nhiên, nàng thực không muốn đại tiểu thư và nhị tiểu thư cùng một chỗ, nhưng đại tiểu thư đã phân phó, nàng cũng không dám cãi lời cho nên cũng rời đi. So với Lung Nhi, Cầm Hương và Thi Hương vẫn bình tĩnh hơn, chậm rãi lui ra ngoài. Thực ra không phải các nàng không quan tâm Triệu Khả Nhiên, mà là sẽ tránh mặt ở chỗ tốt bảo vệ tiểu thư.
Rất nhanh, trong phòng cũng chỉ còn lại Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân. Hai người cùng nhau ngồi xuống cái bàn bên cạnh. Triệu Khả Nhiên rót một ly trà cho Triệu Khả Nhân, nói "Khả Nhân, muội có chuyện gì muốn nói thì nói đi, tỷ đều nghe!"
Triệu Khả Nhân liếc Triệu Khả Nhiên một cái, mở miệng nói, "Kia, "Xuân ca đạp tuyết đồ" đến tột cùng là chuyện gì?"
Nghe được câu hỏi của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại, "Là chuyện gì xảy ra, muội không phải rõ ràng nhất sao? Có phải tỷ tỷ ta mới nên hỏi muội là chuyện gì xảy ra không?"
Nhìn Triệu Khả Nhiên một dạng trấn định như vậy, Triệu Khả Nhân không bình tĩnh được, "Tỷ nhất định cố ý. Tỷ cố ý đem "Xuân ca đạp tuyết đồ" tặng ngoại tổ mẫu, làm mất mặt ta có phải không?"
Triệu Khả Nhân gằn từng tiếng, tuy rằng là hỏi Triệu Khả Nhiên nhưng giọng nói cũng thập phần khẳng định.
"Đúng!"
"Tỷ đừng nghĩ muốn ngụy biện, ta biết tỷ là cố ý. Đợi chút, tỷ vừa nói cái gì?" Triệu Khả Nhân nghĩ rằng Triệu Khả Nhiên phải phản bác cho nên tức giận nhưng lại không ngờ rằng Triệu Khả Nhiên khẳng định là đúng như vậy. Vì thế, vừa nghe Triệu Khả Nhiên trả lwoif, Triệu Khả Nhân liền trừng mắt, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, "Tỷ nói, hết thảy đều là tỷ bày kế hại ta, có phải hay không?"
"Đúng vậy, đều là ta cố ý, thế nào, muội muội hẳn là vui chứ?'
Triệu Khả Nhiên không muốn cùng Triệu Khả Nhân dối trá nữa. Dù sao các nàng trong lòng đã không thích đối phương, kia vì sao còn cần duy trì vẻ mặt hòa thuận đâu! Hơn nữa, hôm nay Triệu Khả Nhân tới đây vốn chính là khởi binh vấn tội , nàng cần gì phải cố kị? Triệu Khả Nhân bỗng chốc liền đứng lên, “Triệu Khả Nhiên, quả nhiên là tỷ bày kế. Tỷ vì sao muốn lấy một bức tranh giả để lừa ta? Tỷ đến cùng là muốn làm cái gì, muốn hủy hoại ta, phải không?”
Khác với Triệu Khả Nhân kích động, Triệu Khả Nhiên thập phần bình tĩnh cười cười,“Muội muội, muội nghĩ đến nhiều quá, chuyện này nói đến cùng, không đều là muội mở đầu sao? Hiện tại làm sao có thể trách ta?”
Giờ phút này, Triệu Khả Nhân nghe được hai chữ “Muội muội”, cũng chỉ cảm thấy mỉa mai, nàng hung tợn nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, “Triệu Khả Nhiên, tỷ có ý tứ gì? Cái gì ta mở đầu, kia rõ ràng chính là tỷ hãm hại ta.”
Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu,“Muội đã quên sao? Là chính miệng muội nói với ta , muội muốn mượn "Xuân ca đạp tuyết đồ" để vẽ theo đưa cho Lâm lão phu nhân làm thọ lễ, không phải sao? Chính là tự vẽ , vậy mà muội lại khẳng định bức tranh sáng nay không phải bút tích thực a!”
Nghe được Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Khả Nhân mở to hai mắt nhìn,“Tỷ đều biết đến, cho nên, ngay từ đầu tỷ cũng đã tính kế tốt, chỉ chờ ta nhảy xuống mà thôi, phải không?”
Triệu Khả Nhiên lắc lắc đầu,“Ngay từ đầu, ta không biết muội muốn tráo đổi bức vẽ, bất quá, ta vẫn có nhãn tâm, trước khi muội mượn họa đã làm một ký hiệu trên bức họa mà thôi. Cho nên Lung Nhi đã đem bức họa thật về a!”
“Triệu Khả Nhiên, tỷ thật đúng là ngoan độc.” Triệu Khả Nhân mở miệng mắng, “Tỷ rõ ràng biết mà hôm nay còn đem "Xuân ca đạp tuyết đồ" đến đây , tỷ chính là muốn hại ta!"
Đối mặt Triệu Khả Nhân chửi rủa, Triệu Khả Nhiên vẫn bình tĩnh như trước, nàng chậm rãi uống một ngụm trà rồi mới trả lời,“Không có ai muốn hại muội cả, hết thảy đều là muội tự làm tự chịu mà thôi, không thể oán trách được ai.”
Nhìn đến Triệu Khả Nhiên bình tĩnh, Triệu Khả Nhân tức giận, giơ tay định đánh Triệu Khả Nhiên.
Thấy động tác của Triệu Khả Nhân, phản ứng của Triệu Khả Nhiên rất nhanh , cầm lấy tay Triệu Khả Nhân, nhẹ nhàng đẩy ra, cười lạnh nói,“Triệu Khả Nhân, muội còn tưởng muốn đánh ta? Muội dựa vào cái gì?”
"Vì sao ta không thể đánh ngươi? Triệu Khả Nhiên, nữ nhân ác độc này, ngươi cư nhiên hại ta!”
“Ta ác độc?” Triệu Khả Nhiên lạnh lùng cười,“Triệu Khả Nhân, nói ác độc, ta như thế nào so được với ngươi? Từ nhỏ đến lớn, ngươi hãm hại ta bao nhiêu lần, sợ là liệt kê cũng không đếm xuể! Lần trước ta rơi xuống nước, không phải cũng chính là ngươi hay sao? Ngươi muốn hại chết ta , còn không cho ta trả lại sao?”
“Ngươi, ngươi làm sao có thể biết?” Triệu Khả Nhân chấn động, “Có phải Triệu Oánh nói cho ngươi?”
Triệu Khả Nhiên cười nói, “Không cần Triệu Oánh nói, ta cũng biết. Khi đó, trong đình cũng chỉ có hai người chúng ta, thời điểm ta rơi xuống nước, ta cũng đã cảm giác được có người đẩy ta. Nếu không phải ngươi, chẳng lẽ còn người khác sao?”
Triệu Khả Nhân nhớ tới lúc trước mình hãm hại Triệu Oánh, nhất thời hiểu ra, “Cho nên, lúc trước ta rơi xuống nước, ngươi mới có thể giúp đỡ Triệu Oánh đúng không?”
Triệu Khả Nhiên lắc đầu,“Không phải mỗi người đều ngoan độc giống như ngươi, chuyện kia, ta tuyệt đối không có giúp ai, ta chính là đem hết thảy sự tình nói ra mà thôi.”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi!”
Nhìn Triệu Khả Nhân không khống chế được cảm xúc, Triệu Khả Nhiên cười lắc lắc đầu,“Kỳ thực, ngươi cũng không cần tức giận như vậy a! Tuy rằng lần đó ngươi không hãm hại được Triệu Oánh, nhưng ngươi đã đạt được mục đích khác không phải sao?”
Nghe được Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Khả Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên,“Triệu Khả Nhiên, ngươi, ngươi đều biết!”
“Ta nên biết a!” Triệu Khả Nhiên nghiêng đầu, cười hỏi, “Ta nên biết ngươi luôn luôn cùng Lâm Khê Nhiễm tư thông? Ta nên biết, kỳ thực ngươi muốn mượn cớ rơi xuống nước để bức ta từ hôn?”
Triệu Khả Nhân liền phát hoảng, “Nguyên lai ngươi đều biết hết mà còn giả bộ, Triệu Khả Nhiên, ngươi thật đáng sợ.”
“Ta đáng sợ?” Triệu Khả Nhiên cười châm biếm, “Nói đáng sợ, muội muội, ngươi mới là không đáng làm người, không phải sao? Cho tới nay, ngươi đều diễn trò với ta. Ở ngoài mặt đối tốt, trong lại không ngừng hại ta, không ngừng ở bên ngoài gièm pha thanh danh của ta. Triệu gia đại tiểu thư nhát gan bạc nhược, yếu đuối vô năng, còn có cầm kỳ thi họa mọi thứ không tinh thông. Những lời này không phải đều do ngươi truyền ra sao?”
“Chính là ta truyền ra, thì thế nào?” Dù sao đã muốn vạch mặt, Triệu Khả Nhân cũng không giấu diếm nữa, “Ta nói tất cả đều là thôi, chỉ là chính ngươi đã giả bộ bao nhiêu năm qua mà thôi.”
Triệu Khả Nhiên ở trong lòng cười khẩy, bản thân giả bộ sao? Trước kia mình luôn luôn không che giấu cái gì, bất quá, sau khi trọng sinh, bản thân đúng là có thay đổi.
"Triệu Khả Nhân, đây đều là do ngươi ban tặng. Nếu không có ngươi, sẽ không có Triệu Khả Nhiên hiện tại a! Lại nói, ta thật đúng là nên cảm kích ngươi, nếu không nhờ ngươi hãm hại, ta làm sao có thể trở nên như thế này này đâu?”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi!” Triệu Khả Nhân trợn mắt nhìn Triệu Khả Nhiên, “Ngươi đang khiêu chiến với ta sao?”
Triệu Khả Nhiên cười cười, “Muội muội, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng không có ý định cùng ngươi tuyên chiến. Ta cho tới bây giờ không thích chủ động khơi mào rắc rối, nhưng cũng không sợ phiền phức.”
Nhìn đến Triệu Khả Nhiên cường ngạnh, Triệu Khả Nhân nhất thời suy đoán, “Triệu Khả Nhiên, có phải bởi vì ta đoạt hôn ước của ngươi, nên ngươi mới đối phó ta? Ngươi ghen tị ta. Ngươi có biết hay không, người Khê Nhiễm thích là ta, Triệu Khả Nhiên ngươi cho rằng sau chuyện ngày hôm nay Khê Nhiễm sẽ bor ta, trở về bên người ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có nằm mơ.”
"Muội muội yên tâm, ta đối với Lâm Khê Nhiễm một chút hứng thú cũng không có. Lại nói tiếp ta còn phải cảm tạ muội muội ngươi, nếu không có chuyện của ngươi, ta liền tính là muốn cùng hắn giải trừ hôn ước a!”
Nhìn Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân lại nghĩ là Triệu Khả Nhiên chính là bảo vệ tự tôn mà thôi, nàng thập phần kiêu ngạo nói,“Triệu Khả Nhiên, ta biết, ngươi cũng chỉ là con vịt mạnh miệng mà thôi. Bất quá, vô luận xảy ra chuyện gì, ta cùng Khê Nhiễm đều sẽ không xa nhau, ngươi một chút cơ hội cũng không có.”
Triệu Khả Nhiên không biết nên nói như thế nào, cho nên cũng chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Khả Nhân, không nói lời gì nữa. Triệu Khả Nhiên trầm mặc, khiến cho Triệu Khả Nhân càng thêm xác định mình đã đoán đúng .
Triệu Khả Nhân ngẩng đầu, tự tin nói, “Triệu Khả Nhiên, đời này ngươi sẽ không có khả năng thắng ta. Chúng ta chờ xem đi!”
Nói xong, Triệu Khả Nhân đi ra ngoài. Ngay tại thời điểm Triệu Khả Nhân sắp rời đi, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm.
“Khả Nhân, ngươi đến tột cùng vì sao hận ta như vậy?”
Triệu Khả Nhân cái gì cũng không nói, lập tức rời phòng Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên, ngươi lại không biết vì sao ta hận ngươi. Thật đúng là trào phúng a! Ta hận ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cư nhiên không biết nguyên nhân. Bất quá, mặc kệ thế nào, giữa chúng ta đều nhất định không thể cùng tồn tại.
Mà ở trong phòng, Triệu Khả Nhiên tuy rằng đã rất mệt , nhưng một chút buồn ngủ cũng không có, lại là một đêm mất ngủ rồi
Danh sách chương