Edit: Đinh Lam
Hai mẹ con Trương di nương từ bên ngoài tiến vào, tất nhiên là đã biết hết mọi việc, trong lòng tuy rất hả hê, nhưng lúc bước vào phòng trên mặt vẫn rất cung kính: "Phu nhân, tỳ thiếp mới làm được một ít mức ôliu, thúc đẩy ăn uống, tâm tình sẽ tốt hơn, những việc buồn phiền trong lòng sẽ không còn nữa..."
Tiểu nha hoàn đón lấy đĩa sứ, đặt trên bàn, Ninh thị thở dài, vươn tay cầm lấy một miếng đặt lên miệng: "Làm sao có thể không phiền lòng... Ban đầu hai tỉ muội rơi xuống nước vừa mới tỉnh lại, Lưu di nương lại thấy máu đỏ, nếu mà sinh non thì..."
Trương di nương liền vội vàng tiến lên, đứng ở một bên của Ninh thị xoa xoa hai bả vai của nàng rồi nói: "Phu nhân, là Lưu di nương dung túng cho Lam nhi đẩy Sơ nhi cùng Thu nhi rơi xuống nước, phu nhân trừng phạt Lưu di nương và Lam nhi là chính xác, chính là chiếu theo gia pháp, nếu thật sự Lưu di nương có sinh non, cũng là do Lưu di nương sai, Lưu di nương mang thai mà không biết, không hảo hảo bảo vệ huyết mạch của Thẩm gia, lại để cho Thẩm gia mất đi một cốt nhục, mọi việc đều không có quan hệ với phu nhân..."
Trong lòng Ninh thị giật mình, Trương di nương nói không sai, trước đó nàng không biết rõ sự tình, chỉ dựa theo gia pháp mà xử lý Lưu di nương, Lưu di nương có thai, lại không thông báo cho nàng biết, nếu cốt nhục không giữ được, chính là do Lưu di nương.
Suy nghĩ đến đây, lòng Ninh thị hơi thả lỏng, nhưng lông mày vẫn chau lại còn chút lo lắng: "Thế nhưng mà nếu lão gia trách cứ..."
Thẫm Hoằng Uyên vốn luôn sủng ái Lưu di nương, mặc kệ việc này do bên nào sai, nàng vẫn phải gánh vác trách nhiệm.
Lực đạo trong tay Trương di nương thả nhẹ ra một chút: "Phu nhân cũng không làm sai, sao lão gia trách cứ được? Thái độ của Phu nhân cứng rắn một chút, bằng không thì lão gia sẽ bị Lưu di nương châm ngòi, nói không chừng còn tưởng rằng tất cả là do Phu nhân..."
"A......" Ninh thị nghe xong như đã có quyết định trong lòng.
Trương di nương thấy thế, vừa cười vừa hỏi: "Hai chị em không có sao chứ? Tỳ thiếp nghe Di nhi nói xong giật mình khiếp sợ!"
Thẫm Tĩnh Di nãy giờ cúi đầu đứng yên lặng ở bên cạnh cũng hơi ngẩng đầu, trong mắt đầy đủ ân cần: "Tỷ tỷ không có sao chứ? Đều do muội muội vô dụng, không khuyên can được Lam tỷ tỷ..."
Từ lúc mẹ con nàng bước vào, nàng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, nếm qua những sự việc kiếp trước, càng nhận ra sự dối trá của hai mẹ con trước mắt. Thẫm Tĩnh Di thật biết diễn, kiếp trước, trước mặt nàng luôn giả bộ ôn thuần(ôn hòa thuần hậu), rồi lại thừa dịp nàng không chú ý liền quay lại cắn nàng một cái, mà cái người Trương di nương này, cũng tuyệt đối không phải là dạng người lương thiện gì, tuy luôn ủng hộ mẫu thân nàng, nhưng trên thực tế chính là đang ly gian mẫu thân cùng phụ thân của nàng! Thẫm Tĩnh Sơ nắm chặt hai tay, các đốt ngón tay bị nàng bóp chặt đến trắng bệch, nhưng chỉ thản nhiên nói: "Không có việc gì."
Ninh thị lơ đễnh, cho rằng nàng mới vừa tỉnh, còn có chút mệt mỏi, liền đuổi hai mẹ con Trương di nương đi. Đối đãi hai mẹ con Trương di nương cần cẩn thận đề phòng, Thẫm Tĩnh Sơ đuổi hết nha hoàn đi xuống dưới, sắc mặt cực kì nghiêm túc, nói với Ninh thị: "Mẫu thân, người không nên dễ dàng tin tưởng những lời của Trương di nương!"
Ninh thị thập phần kinh ngạc: "Nàng nói cũng có đạo lý, trong sự việc này ta không có sai, nếu phụ thân ngươi trách cứ ta, chính là thiên vị rồi..."
"Mẫu thân!" Thẫm Tĩnh Sơ cắt ngang lời của Ninh thị: "Đạo lý này không sai, cho dù phụ thân có nghiêng qua một bên, nhưng mẫu thân nên nhớ một điều này mẫu thân không phải là di nương, mẫu thân đường đường là phu nhân của An Viễn hầu Hầu phủ, sao có thể đánh đồng cùng kiến thức với Trương di nương được!"
Thấy Ninh thị kinh ngạc nhìn mình, Thẫm Tĩnh Sơ mới ý thức tới giọng điệu của nàng quá nghiêm túc, cũng có chút ý vị răn dạy, giọng nói lập tức mền xuống: "Con nói như vậy là muốn tốt cho chúng ta, nếu như mẫu thân chịu nhín nhường phụ thân, phụ thân nhất định sẽ cảm thấy mẫu thân vừa hào phóng vừa ôn nhu lương thiện...sẽ không phải gánh vác danh hiệu ác phụ..."
Ninh thị nghe xong lông mày khẽ động.
Nàng vốn là nữ nhi của tướng quân, tính tình vốn ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng, cũng không thèm ở sau lưng làm những thứ mờ ám kia, so mưu với Lưu di nương ôn nhu mền mại, tất nhiên sẽ không bằng, không biết tại sao lại bị người ta đồn thổi rằng nàng chuyên ghen ghét ức hiếp những di nương khác, vì thế nàng được mọi người tặng cho danh hiệu là ác phụ, Ninh thị lại không biết chối cãi. Ác phụ đấy, chính là ức hiếp các di nương và thứ nữ.
Thấy lông mày của Ninh thị hơi thả lỏng, Thẫm Tĩnh Sơ lại nói: "Mẫu thân vốn tâm địa lương thiện, tính tình lại có chút ngang bướng, nếu không phải bị người ta xúi giục, phụ thân sao có thể hiểu lầm mẫu thân, chuyển sang sủng ái Lưu di nương được..."
Mặc dù Thẫm Hoằng Uyên không đến mức ái thiếp diệt vợ, đến cùng vẫn luôn bảo toàn thể diện của chính thê, nhưng Ninh thị biết rõ, mỗi lần tới Cẩm Uyển, chỉ là làm theo phép tắc, gia tăng huyết mạch Thẫm gia mà thôi.
"Trương di nương... Đối với ta trung thành và tận tâm... Làm sao sẽ xúi giục ta được..." Ninh thị do dự nói. Dường như nàng cũng nhớ mỗi lần nghe theo lời của Trương di nương, nàng luôn được ưu thế, chính là luôn tranh cãi huyên náo với Thẫm Hoằng Uyên.
Thẫm Tĩnh Sơ không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: "Mẫu thân, nếu như Trương di nương thật tâm trung thành với người, sao có thể bò lên giường của phụ thân! Nàng chỉ muốn mượn sức của mẫu thân mà thôi! Trương di nương như thế, Thẫm Tĩnh Di cũng như thế!"
Quả nhiên Ninh thị vừa nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, tuy rằng nàng không biết Thu Cúc rút cuộc đã dùng thủ đoạn gì lại để cho lão gia vừa ý nàng, nhưng sự thật là, từ khi nàng thăng lên làm di nương, tiếng xấu của nàng càng lớn hơn, quan hệ cùng Lưu di nương vốn cũng không tốt.
Cũng không biết tại sao Thẫm Tĩnh Sơ còn nhỏ lại hiểu nhiều như vậy, gõ gõ trán của nàng rồi nói: "Tiểu hài tử, về sau không cần phải ăn nói như người lớn như thế. Huống chi Di nhi cũng không làm chuyện gì có lỗi với con, con không cần phải đề phòng nàng, chớ làm tổn thương đến tình cảm tỷ muội."
Ai nói Thẫm Tĩnh Di chưa từng làm gì? Bắt gian tại giường, giết người diệt khẩu, những chuyện này nàng đều đã trải qua, mặc dù bây giờ mọi chuyện còn chưa có phát sinh, nhưng nó đã ăn sâu vào trong tâm trí nàng, mãi mãi không thể xóa nhòa.
Thẫm Tĩnh Sơ biết mẫu thân đã bắt đầu cảnh giác với Trương di nương, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nũng nịu nói: "Nữ nhi sao dám? Nhưng mà nữ nhi chỉ dám càn rỡ trước mặt mẫu thân mà thôi!"
Bên ngoài nha hoàn báo lại, bên Lê Uyển cửu tiểu thư cũng đã tỉnh, nhưng vẫn còn mê sảng, quên đi rất nhiều chuyện. Ninh thị thoáng nhíu mày, sau đó thưởng một chén tổ yến cho cửu tiểu thư bồi bổ cơ thể.
Nha hoàn lên tiếng rồi lui ra, Bảo Âm đi vào bẩm: "Phu nhân, đại phu đã tới xem qua Lưu di nương rồi, nàng đúng là đang mang thai, tuy đổ máu, nhưng không ảnh hưởng đến bào thai, phu nhân có thể an tâm."
Ninh thị nhẹ nhàng thở ra, thật sự làm nàng lo lắng muốn chết, mặc dù không phải là của nàng cốt nhục, nàng cũng không dám làm ra những sự tình bỉ ổi như thế.
"Nhưng mà..." Bảo Âm do dự nói: "Lão gia vừa mới đi qua Hương Uyển, Lưu di nương nói..."
Thấy Bảo Âm do dự, Ninh thị cũng hiểu Lưu di nương khẳng lại bắt đầu làm to chuyện, quát to một tiếng: "Nàng nói cái gì?"
Bảo Âm cắn cắn môi nói: "Lưu di nương nói tứ tiểu thư chỉ là vô tình đẩy ngã lục tiểu thư, phu nhân biết rõ thân thể nàng không khỏe, còn cố ý bắt nàng phải quỳ trong sân, còn nói phu nhân... Nói phu nhân cố ý mưu hại cốt nhục trong bụng nàng!"
"Cái gì!" Ninh thị giận dữ đạp bàn, Lưu di nương thật dám đối trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, dám trước mặt lão gia bôi nhọ sự trong sạch của nàng.
Bảo Âm không dám ngẩng đầu, Thẫm Tĩnh Sơ lập tức khuyên can Ninh thị: "Mẫu thân, Lưu di nương xưa nay vốn đã như vậy, nếu đã như vậy, mẫu thân khi trông thấy phụ thân, thái độ càng phải khiêm tốn, bằng không thì với thái độ bây giờ của mẫu thân, phụ thân chắc chắn sẽ càng hiểu lầm mẫu thân hơn mà thôi!"
Ninh thị nghe vậy, thu lại tức giận, lại trông thấy rèm che rung động, một bóng dáng nam tử trung niên anh tuấn cao ngất bước vào, giọng điệu không giận mà uy: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì!"
Hai mẹ con Trương di nương từ bên ngoài tiến vào, tất nhiên là đã biết hết mọi việc, trong lòng tuy rất hả hê, nhưng lúc bước vào phòng trên mặt vẫn rất cung kính: "Phu nhân, tỳ thiếp mới làm được một ít mức ôliu, thúc đẩy ăn uống, tâm tình sẽ tốt hơn, những việc buồn phiền trong lòng sẽ không còn nữa..."
Tiểu nha hoàn đón lấy đĩa sứ, đặt trên bàn, Ninh thị thở dài, vươn tay cầm lấy một miếng đặt lên miệng: "Làm sao có thể không phiền lòng... Ban đầu hai tỉ muội rơi xuống nước vừa mới tỉnh lại, Lưu di nương lại thấy máu đỏ, nếu mà sinh non thì..."
Trương di nương liền vội vàng tiến lên, đứng ở một bên của Ninh thị xoa xoa hai bả vai của nàng rồi nói: "Phu nhân, là Lưu di nương dung túng cho Lam nhi đẩy Sơ nhi cùng Thu nhi rơi xuống nước, phu nhân trừng phạt Lưu di nương và Lam nhi là chính xác, chính là chiếu theo gia pháp, nếu thật sự Lưu di nương có sinh non, cũng là do Lưu di nương sai, Lưu di nương mang thai mà không biết, không hảo hảo bảo vệ huyết mạch của Thẩm gia, lại để cho Thẩm gia mất đi một cốt nhục, mọi việc đều không có quan hệ với phu nhân..."
Trong lòng Ninh thị giật mình, Trương di nương nói không sai, trước đó nàng không biết rõ sự tình, chỉ dựa theo gia pháp mà xử lý Lưu di nương, Lưu di nương có thai, lại không thông báo cho nàng biết, nếu cốt nhục không giữ được, chính là do Lưu di nương.
Suy nghĩ đến đây, lòng Ninh thị hơi thả lỏng, nhưng lông mày vẫn chau lại còn chút lo lắng: "Thế nhưng mà nếu lão gia trách cứ..."
Thẫm Hoằng Uyên vốn luôn sủng ái Lưu di nương, mặc kệ việc này do bên nào sai, nàng vẫn phải gánh vác trách nhiệm.
Lực đạo trong tay Trương di nương thả nhẹ ra một chút: "Phu nhân cũng không làm sai, sao lão gia trách cứ được? Thái độ của Phu nhân cứng rắn một chút, bằng không thì lão gia sẽ bị Lưu di nương châm ngòi, nói không chừng còn tưởng rằng tất cả là do Phu nhân..."
"A......" Ninh thị nghe xong như đã có quyết định trong lòng.
Trương di nương thấy thế, vừa cười vừa hỏi: "Hai chị em không có sao chứ? Tỳ thiếp nghe Di nhi nói xong giật mình khiếp sợ!"
Thẫm Tĩnh Di nãy giờ cúi đầu đứng yên lặng ở bên cạnh cũng hơi ngẩng đầu, trong mắt đầy đủ ân cần: "Tỷ tỷ không có sao chứ? Đều do muội muội vô dụng, không khuyên can được Lam tỷ tỷ..."
Từ lúc mẹ con nàng bước vào, nàng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, nếm qua những sự việc kiếp trước, càng nhận ra sự dối trá của hai mẹ con trước mắt. Thẫm Tĩnh Di thật biết diễn, kiếp trước, trước mặt nàng luôn giả bộ ôn thuần(ôn hòa thuần hậu), rồi lại thừa dịp nàng không chú ý liền quay lại cắn nàng một cái, mà cái người Trương di nương này, cũng tuyệt đối không phải là dạng người lương thiện gì, tuy luôn ủng hộ mẫu thân nàng, nhưng trên thực tế chính là đang ly gian mẫu thân cùng phụ thân của nàng! Thẫm Tĩnh Sơ nắm chặt hai tay, các đốt ngón tay bị nàng bóp chặt đến trắng bệch, nhưng chỉ thản nhiên nói: "Không có việc gì."
Ninh thị lơ đễnh, cho rằng nàng mới vừa tỉnh, còn có chút mệt mỏi, liền đuổi hai mẹ con Trương di nương đi. Đối đãi hai mẹ con Trương di nương cần cẩn thận đề phòng, Thẫm Tĩnh Sơ đuổi hết nha hoàn đi xuống dưới, sắc mặt cực kì nghiêm túc, nói với Ninh thị: "Mẫu thân, người không nên dễ dàng tin tưởng những lời của Trương di nương!"
Ninh thị thập phần kinh ngạc: "Nàng nói cũng có đạo lý, trong sự việc này ta không có sai, nếu phụ thân ngươi trách cứ ta, chính là thiên vị rồi..."
"Mẫu thân!" Thẫm Tĩnh Sơ cắt ngang lời của Ninh thị: "Đạo lý này không sai, cho dù phụ thân có nghiêng qua một bên, nhưng mẫu thân nên nhớ một điều này mẫu thân không phải là di nương, mẫu thân đường đường là phu nhân của An Viễn hầu Hầu phủ, sao có thể đánh đồng cùng kiến thức với Trương di nương được!"
Thấy Ninh thị kinh ngạc nhìn mình, Thẫm Tĩnh Sơ mới ý thức tới giọng điệu của nàng quá nghiêm túc, cũng có chút ý vị răn dạy, giọng nói lập tức mền xuống: "Con nói như vậy là muốn tốt cho chúng ta, nếu như mẫu thân chịu nhín nhường phụ thân, phụ thân nhất định sẽ cảm thấy mẫu thân vừa hào phóng vừa ôn nhu lương thiện...sẽ không phải gánh vác danh hiệu ác phụ..."
Ninh thị nghe xong lông mày khẽ động.
Nàng vốn là nữ nhi của tướng quân, tính tình vốn ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng, cũng không thèm ở sau lưng làm những thứ mờ ám kia, so mưu với Lưu di nương ôn nhu mền mại, tất nhiên sẽ không bằng, không biết tại sao lại bị người ta đồn thổi rằng nàng chuyên ghen ghét ức hiếp những di nương khác, vì thế nàng được mọi người tặng cho danh hiệu là ác phụ, Ninh thị lại không biết chối cãi. Ác phụ đấy, chính là ức hiếp các di nương và thứ nữ.
Thấy lông mày của Ninh thị hơi thả lỏng, Thẫm Tĩnh Sơ lại nói: "Mẫu thân vốn tâm địa lương thiện, tính tình lại có chút ngang bướng, nếu không phải bị người ta xúi giục, phụ thân sao có thể hiểu lầm mẫu thân, chuyển sang sủng ái Lưu di nương được..."
Mặc dù Thẫm Hoằng Uyên không đến mức ái thiếp diệt vợ, đến cùng vẫn luôn bảo toàn thể diện của chính thê, nhưng Ninh thị biết rõ, mỗi lần tới Cẩm Uyển, chỉ là làm theo phép tắc, gia tăng huyết mạch Thẫm gia mà thôi.
"Trương di nương... Đối với ta trung thành và tận tâm... Làm sao sẽ xúi giục ta được..." Ninh thị do dự nói. Dường như nàng cũng nhớ mỗi lần nghe theo lời của Trương di nương, nàng luôn được ưu thế, chính là luôn tranh cãi huyên náo với Thẫm Hoằng Uyên.
Thẫm Tĩnh Sơ không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: "Mẫu thân, nếu như Trương di nương thật tâm trung thành với người, sao có thể bò lên giường của phụ thân! Nàng chỉ muốn mượn sức của mẫu thân mà thôi! Trương di nương như thế, Thẫm Tĩnh Di cũng như thế!"
Quả nhiên Ninh thị vừa nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, tuy rằng nàng không biết Thu Cúc rút cuộc đã dùng thủ đoạn gì lại để cho lão gia vừa ý nàng, nhưng sự thật là, từ khi nàng thăng lên làm di nương, tiếng xấu của nàng càng lớn hơn, quan hệ cùng Lưu di nương vốn cũng không tốt.
Cũng không biết tại sao Thẫm Tĩnh Sơ còn nhỏ lại hiểu nhiều như vậy, gõ gõ trán của nàng rồi nói: "Tiểu hài tử, về sau không cần phải ăn nói như người lớn như thế. Huống chi Di nhi cũng không làm chuyện gì có lỗi với con, con không cần phải đề phòng nàng, chớ làm tổn thương đến tình cảm tỷ muội."
Ai nói Thẫm Tĩnh Di chưa từng làm gì? Bắt gian tại giường, giết người diệt khẩu, những chuyện này nàng đều đã trải qua, mặc dù bây giờ mọi chuyện còn chưa có phát sinh, nhưng nó đã ăn sâu vào trong tâm trí nàng, mãi mãi không thể xóa nhòa.
Thẫm Tĩnh Sơ biết mẫu thân đã bắt đầu cảnh giác với Trương di nương, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nũng nịu nói: "Nữ nhi sao dám? Nhưng mà nữ nhi chỉ dám càn rỡ trước mặt mẫu thân mà thôi!"
Bên ngoài nha hoàn báo lại, bên Lê Uyển cửu tiểu thư cũng đã tỉnh, nhưng vẫn còn mê sảng, quên đi rất nhiều chuyện. Ninh thị thoáng nhíu mày, sau đó thưởng một chén tổ yến cho cửu tiểu thư bồi bổ cơ thể.
Nha hoàn lên tiếng rồi lui ra, Bảo Âm đi vào bẩm: "Phu nhân, đại phu đã tới xem qua Lưu di nương rồi, nàng đúng là đang mang thai, tuy đổ máu, nhưng không ảnh hưởng đến bào thai, phu nhân có thể an tâm."
Ninh thị nhẹ nhàng thở ra, thật sự làm nàng lo lắng muốn chết, mặc dù không phải là của nàng cốt nhục, nàng cũng không dám làm ra những sự tình bỉ ổi như thế.
"Nhưng mà..." Bảo Âm do dự nói: "Lão gia vừa mới đi qua Hương Uyển, Lưu di nương nói..."
Thấy Bảo Âm do dự, Ninh thị cũng hiểu Lưu di nương khẳng lại bắt đầu làm to chuyện, quát to một tiếng: "Nàng nói cái gì?"
Bảo Âm cắn cắn môi nói: "Lưu di nương nói tứ tiểu thư chỉ là vô tình đẩy ngã lục tiểu thư, phu nhân biết rõ thân thể nàng không khỏe, còn cố ý bắt nàng phải quỳ trong sân, còn nói phu nhân... Nói phu nhân cố ý mưu hại cốt nhục trong bụng nàng!"
"Cái gì!" Ninh thị giận dữ đạp bàn, Lưu di nương thật dám đối trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, dám trước mặt lão gia bôi nhọ sự trong sạch của nàng.
Bảo Âm không dám ngẩng đầu, Thẫm Tĩnh Sơ lập tức khuyên can Ninh thị: "Mẫu thân, Lưu di nương xưa nay vốn đã như vậy, nếu đã như vậy, mẫu thân khi trông thấy phụ thân, thái độ càng phải khiêm tốn, bằng không thì với thái độ bây giờ của mẫu thân, phụ thân chắc chắn sẽ càng hiểu lầm mẫu thân hơn mà thôi!"
Ninh thị nghe vậy, thu lại tức giận, lại trông thấy rèm che rung động, một bóng dáng nam tử trung niên anh tuấn cao ngất bước vào, giọng điệu không giận mà uy: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì!"
Danh sách chương