Edit: Đinh Lam

"Tĩnh Sơ, tỉnh..." Trong bóng tối lạnh băng, có một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, mí mắt nặng trĩu của Thẫm Tĩnh Sơ hơi chuyển động, cố hết sức vật lộn, rốt cuộc nàng đã có thể mở ra hai mắt.

"Mẫu... Thân?" Nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm đọc lên hai tiếng, nơi khóe mắt có vài phần mê mang, không dám nháy mắt, cũng không dám làm thêm bất kì động tác nào, nàng sợ người trước mắt chỉ là một giấc mơ, nhẹ nhàng đụng một cái, sẽ biến mất không thấy gì nữa.

Ninh thị mỉm cười, nhu hòa vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng: "Mẫu thân ở đây, mẫu thân đã phạt Lam nhi cùng Lưu di nương quỳ trong sân rồi."

Lam tỷ? Lưu di nương? Lưu di nương không phải đã hại chết mẫu thân, rồi sau đó bước lên dòng chính thất hay sao? Nàng cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng cầm chặt tay Ninh thị, ấm áp, không phải lạnh băng như trong giấc mơ.

Chẳng lẽ nàng không có nằm mơ?

Ninh thị cảm thấy thần sắc của nàng có chút quái dị, cho rằng nàng còn đang trong cơn ác mộng, dịu dàng xoa đầu ôn nhu dỗ nàng: "Không sao."

Rồi lại nói tiếp: "Lưu di nương dám không để ta vào trong mắt, ngày thường ỷ có lão gia sủng ái, lỗ mũi đều hướng lên trời, hôm nay lại dung tung để Lam nhi tranh cãi với con, đã vậy còn dám xô con rơi vào trong hồ sen!" Ninh thị khinh thường khẽ hừ một tiếng, trong lời nói mang theo vài tia phẫn nộ: "Cũng không nhìn lại cái thân phận của mình, lão gia dù có sủng nàng như thế nào đi chăng nữa, di nương chính là di nương, thứ xuất chính là thứ xuất, vĩnh viễn không thể đứng dậy! Hừ!"

Thấy nàng có vài phần hoảng hốt, khuôn mặt Ninh thị thêm vài phần kỳ quái: "Tĩnh Sơ con đã quên rồi sao? Buổi sáng con cùng Di nhi đang vui vẻ bên hồ sen, vừa vặn trông thấy Lam nhi cùng Thu nhi, các ngươi vừa gặp liền tranh cãi, Thu nhi đứng ở một bên khuyên can, không ngờ Lam nhi liền đẩy con cùng Thu nhi rơi xuống hồ sen. Lam nhi vốn không biết kính trên nhường dưới, cần phải hảo hảo giáo huấn lại nàng!"

Nàng cùng Thẫm Tĩnh Lam cãi nhau, Thẩm Tĩnh Lam đẩy nàng cùng Thẫm Tĩnh Thu vào hồ hoa sen?

Đây rõ ràng là sự việc của ba năm trước!

Chẳng lẽ nói... Nàng sống lại?

Nàng vội vàng hỏi: "Mẫu thân, năm nay ta bao nhiêu tuổi?"

Mặc dù Ninh thị cảm thấy hôm nay Thẫm Tĩnh Sơ có chút quái dị, rồi lại sờ sờ đầu của nàng, ôn nhu nói: "Tĩnh Sơ con quên rồi sao? Con vừa mới qua sinh nhật mười ba tuổi!"

Mười ba tuổi! Quả nhiên là ba năm trước!

Năm nàng mười ba tuổi, mẫu thân chưa bị bệnh mà chết, ca ca cũng chưa vì sự tình bình định loạn sự mà trúng kế, những người thân yêu vẫn còn bên cạnh nàng, chưa từng bỏ nàng đi.

Không chỉ có như thế, lúc này, nàng chưa nhận thức Lý Thế Hành, chưa bị Thẫm Tĩnh Di cùng Lý Thế Hành hợp lại đưa nàng rơi vào trong kế hoạch của hắn, lại càng không yêu mến hắn. Những phản bội tính toán còn chưa có phát sinh.

Đến đây, còn kịp. Thật tốt, thật tốt. Thẫm Tĩnh Sơ yên lặng thì thầm.

"Mẫu thân." Thẫm Tĩnh Sơ mạnh mẽ dấu lại kích động trong lòng, vẫn không ngừng nằm trong lòng Ninh thị làm nũng: "Nữ nhi rất nhớ người..."

Năm mười lăm tuổi, Ninh thị chết vì bệnh, nàng khóc ba ngày ba đêm. Sau đó, phụ thân Thẫm Hoằng Uyên đưa Lưu di nương lên làm chính thất, Thẫm Nguyên Thanh từ con của di nương biến thành đích tử(con trai trưởng), Thẫm Tĩnh Lam từ thứ nữ trở thành đích nữ.

Ninh thị cứ nghĩ rằng nàng vẫn còn chút sợ hãi, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng an ủi.

Trong phòng một mảnh ôn nhu, chợt nghe trong sân có tiếng ầm ĩ, bên ngoài nha hoàn cuống quít chạy vào, mặt hoang mang kinh hoảng: "Phu nhân, không tốt rồi!"

Trang ma ma rất lo lắng, đảo mắt nhìn qua nha hoàn với mới chạy vào: "Không được nói bậy! Phu nhân còn rất khỏe!" Thấy tiểu nha hoàn không giấu được vẻ sợ hãi, nàng thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nha hoàn bị Trang ma ma quát, dưới chân đều mềm nhũn: "Phu nhân, Lưu di nương... Thấy máu đỏ rồi!"

"Thấy máu đỏ?" Ninh thị cau mày: "Không phải là đến ngày nguyệt sự chứ?"

Nha hoàn run rẩy nói: "Nha hoàn Lưu di nương nói... Nói tháng này nguyệt sự của Lưu di nương đến chậm hơn sao với bình thường, chỉ sợ là nàng đang mang thai..."

Ninh thị kinh sợ toát ra mồ hôi lạnh, nếu đúng là Lưu di nương mang thai, vì mình phạt Lưu di nương mà dẫn đến Lưu di nương đẻ non, khẳng định đều là do mình, nhất thời tinh thần xa sút, nàng phải nhanh chóng đến xem: "Trang ma ma, chúng ta đi nhìn xem."

Thẫm Tĩnh Sơ trong lòng thầm cả kinh, tuy nàng vẫn đắm chìm ở trong sự sung sướng vẫn không hề quên mọi chuyện, kiếp trước Ninh thị trách phạt Lưu di nương, lại để cho Lưu di nương thấy máu đỏ, suýt chút nữa thì đẻ non!

Nhưng nàng nhớ kỹ, là suýt chút nữa, chứ không đẻ non.

Nàng lôi kéo tay áo của Ninh thị rồi nói: "Mẫu thân, Lưu di nương thấy máu đỏ, nhưng thai nhi có lẽ vẫn giữ lại được, mẫu thân mau chóng đi tìm đại phu cho Lưu di nương."

Nghe được lời nói của Thẫm Tĩnh Sơ, bước chân Ninh thị dừng lại, Trang ma ma đỡ lấy Ninh thị, thì thầm bên tai Ninh thị: "Phu nhân, không cần phải lo lắng, cho dù là đẻ non, vốn Lưu di nương không đúng, người chỉ phạt nàng theo đúng gia pháp mà thôi, Lão phu nhân đã biết, cũng không nói cái gì.

Cho dù là đẻ non hay chỉ ra máu đỏ, Thẫm Tĩnh Sơ vẫn là một cô nương chưa chồng, tự nhiên sẽ không thích hợp nhìn những cảnh tượng dơ bẩn này, Ninh thị được Trang ma ma dìu đi rồi cùng nhau bước ra ngoài.

Bên ngoài viện là mấy gốc cây quế hoa, hôm nay không ngửi thấy mùi thơm của hoa quế, trong không khí lại lơ lửng truyền đến mùi máu tươi ngai ngái khiến người ta có chút buồn nôn. Sắc mặt Lưu di nương có chút tái nhợt, quần áo có dính ít máu, mấy nha hoàn thay nhau chăm sóc nàng, Thẫm Tĩnh Lam đang đứng ở một bên đong đưa thân thể: "Di nương..."

Nhìn thấy Ninh thị đi ra, sắc mặt Thẫm Tĩnh Lam bỗng dưng đỏ lên, vô cùng tức giận, ngón tay chỉ vào Ninh thị và nói: "Ngươi, ngươi cái hung thủ giết người này!"

Lưu di nương bỗng dưng chuyển động thân thể, trong mắt hiện lên một tia âm hàn cùng hận ý, giãy giụa nói: "Ngươi hại chết đứa con trong bụng ta, ngươi hại chết huyết mạch của Thẩm gia, ta muốn liều mạng với ngươi..."

Thân hình Ninh thị chấn động, Trang ma ma tranh thủ thời gian đỡ lấy Ninh thị, sau đó quay mặt về phía Thẫm Tĩnh Lam rồi nghiêm nghị quát: "Lưu di nương, Tứ tiểu thư các người không biết quy cũ sao! Lưu di nương có chắc rằng mình sẽ đẻ non không? Các ngươi dám vu oan cho phu nhân? Như Lưu di nương ra máu đỏ cũng có thể là nguyệt sự, lão nô muốn nhìn xem đến lúc đó các người ăn nói như thế nào với Lão phu nhân!"

Thẫm Tĩnh Lam hoảng hồn, lúc này mới thu lại ngón tay, quay người nhìn Lưu di nương, Ninh thị lấy lại bình tĩnh, trầm ổn phân phó nói: "Mấy người các ngươi còn không mau đỡ Lưu di nương quay về Hương Uyển nghỉ ngơi?"

Các nha hoàn bên cạnh, tay chân bắt đầu loạn choạng nâng Lưu di nương dậy, thân thể Lưu di nương mềm nhũn, đứng cũng không đứng thẳng nổi, trong miệng phát ra từng tiếng khóc thê lương: "Phu nhân hại chết hài nhi của ta, còn nói là nguyệt sự, ta muốn gặp Lão phu nhân, ta muốn gặp lão gia! Nhanh cứu con của ta!"

Tiếng khóc tràn ngập khắp nơi trong sân nhỏ, sắc mặt Ninh thị trầm xuống, Lưu di nương, thật không biết quy củ, muốn đem sự tình nháo loạn lên, nàng cũng muốn nhìn xem, sự tình càng làm to ra, nàng ta sẽ được cái lợi gì!

"Lưu di nương!"

Âm thanh đột nhiên vang tới khiến Lưu di nương ngừng khóc, khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn rồi tỉnh lại, khuôn mặt hơi chút trắng bạch của Thẫm Tĩnh Sơ, nàng không còn kiêu căng như trước, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Lưu di nương, trầm giọng nói: "Hôm nay Lưu di nương đẻ non hay chỉ là nguyệt sự còn chưa biết rõ, sao Lưu di nương dám ở đây vu oan cho mẫu thân, trong mắt Lưu di nương còn coi mẫu thân ta là phu nhân ở đây nữa không? Còn đặt quy củ của Thẩm gia vào trong mắt nữa hay không? Cho dù thân thể Lưu di nương đang mang thai, nhưng chỉ là thấy máu đỏ, vậy mà Lưu di nương đã nguyền rủa đẻ con non, nguyền rủa Thẩm gia mất đi cốt nhục? Nếu thật sự ngươi muốn như vậy, vốn ngay từ đầu đã không đẻ non, thì bây giờ có thể sẽ đẻ non vì ngươi rồi đó!"

Thân thể Lưu di nương chấn động, không dám lên tiếng. Ninh thị thấy thế, để tránh nghiêm trọng hóa vấn đề, phân phó nha hoàn mau chóng đỡ nàng về Hương Uyển.

Trở về phòng lần nữa, Ninh thị sai người bưng một ly trà nòng lên cho Thẫm Tĩnh Sơ, mặt mày lo lắng hỏi: "Con vừa mới tỉnh lại, đã khá hơn chút nào chưa? Con vẫn là một khuê nữ chưa chồng, cảnh tượng dơ bẩn như lúc nãy không nên nhìn."

Thẫm Tĩnh Sơ uống trà nóng rồi lấy lại bình tĩnh, thân thể tuy còn chút suy yếu, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Mẫu thân, ta không sao." Đặt ly trà trong tay xuống, nàng tiếp tục nói: "Mẫu thân không cần phải lo lắng, Lưu di nương chỉ thấy chút máu đỏ mà thôi, sẽ không sinh non đâu."

Ninh thị kinh ngạc nói: "Sao con biết rõ như vậy được?"

Thẫm Tĩnh Sơ mím môi mỉm cười: "Mẫu thân có phúc khí, không thể vì một sự việc nhỏ như vậy mà bị trách phạt được".

Ninh thị cho rằng Thẫm Tĩnh Sơ chỉ an ủi nàng thôi, miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn lo lắng bất an, cho đến khi có nha hoàn vào thông báo : "Phu nhân, Trương di nương cùng bát tiểu thư xin cầu kiến."

Ninh thị vốn đang khó chịu trong lòng, xua xua tay không muốn gặp, như không biết sao lại nói: "Cho các nàng vào đi."

Trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ có chút căng thẳng, bát tiểu thư Thẫm Tĩnh Di! Cái người kiếp trước đã phản bội nàng, cấu kết cùng với phu quân của nàng, đẩy nàng rơi vào trong ao sen!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện