Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cái tin tình cảm kia thực ra cũng không gây ra nhiều oanh động lắm, người có IQ cao ai cũng có thể nhìn ra được là trong tin đó có nhiều chuyện là bịa đặt. Nhưng cũng không có ít người không có não lên mạng phát tiết tâm tình, chạy đến trang mạng xã hội của Trương Thần Phi rồi bình luận mỉa mai hắn.

[Lúc học đại học thì theo đuổi hoa hậu giảng đường bạch phú mỹ, tốt nghiệp xong thì theo đuổi Tiêu thiếu gia, đúng là có tâm cơ.]

[Năm đó Thạch Phi Khoa Kỹ chỉ là một công ty nhỏ, theo đuổi Tiêu thiếu gia là muốn dựa vào ba vợ mà phát tài chứ gì?]

Nhưng mà fan của Trương Thần Phi rất nhiều, lại lấy giá trị con người bây giờ của hắn mà nói hắn ôm bắp đùi ai cũng là truyện cười, antifan nhanh chóng bị fan mắng lại, những bình luận ấy cũng chìm luôn trong biển bình luận. Không nói đến những người ngốc nghếch kia, có một số ít fan còn chạy đến trang xã hội của Tiếu Hoạ mắng cô.

[Ghê gớm thật, hám fame của ba ba Thần Phi thì cũng được đi, nhưng vì sao không chịu buông tha cho Cao mập mạp vô tội!]

[Có hai người đàn ông theo đuổi cô, *tát bụp bụp*, tiểu thuyết Mary Sue (1) cũng không dám viết như vậy.]

(1) Tiểu thuyết Mary Sue: là tiểu thuyết trong đó mộtnhân vật thường thì chỉ là một người bình thường nhưng đột nhiên trở thành không gì không làm được, bị phóng đại quá mức. Tiểu thuyết này thường bị các nhà phê bình văn học đánh giá là tiểu thuyết trình độ thấp.

Còn có rất nhiều người chạy đến trang xã hội mà Tiêu Tê cả vạn năm không đăng nhập vào nhắn tin cho cậu, khuyên cậu đừng nên tức giận. Đợi đến khi Tiêu Tê về đến nhà thì trên trang xã hội của Tiếu Hoạ có đăng một status mới.

[Luật sư Tiếu Hoạ: Là tôi theo đuổi Trương Thần Phi chứ không phải người ta theo đuổi tôi. Người ta thích con trai, cho nên lúc trước thẳng thừng từ chối luôn. Trương tiên sinh là nhân sĩ đã có gia đình, đừng quấy rầy đến người ta. Truyền thông cố ý bịa đặt, chúng ta cứ gặp nhau trên toà án nhé.]

Đăng kèm là một tấm hình chụp một bản kiện của luật sư.

Xử lý sạch sẽ lưu loát, khiến cho Tiêu Tê sinh ra vài phần thưởng thức với vị Tiếu tiểu thư này. Có vài cô gái không muốn thừa nhận chuyện mình theo đuổi người khác, rõ ràng là Tiếu Hoạ không nằm trong tập hợp đó, làm việc thẳng thắn quả quyết, thảo nào tuổi còn trẻ mà đã trở thành luật sư có tiếng.

“Em đang xem gì vậy?” Trương Thần Phi bưng một dĩa dâu tay đến, đặt vào trong tay Tiêu Tê đang xem trí não.

“Xem tin tình cảm của anh.” Tiêu Tê cầm lấy một quả dâu, chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng. Cơm tối là mì xào nước tương, có chút mặn, lúc này ăn hoa quả thì cực vừa vặn.

“Chồng trên danh nghĩa của em có chuyện xấu với người phụ nữ khác mà em còn có tâm tư xem náo nhiệt!” Liếc mắt nhìn trí não một cái, lại nhìn nhìn tiểu kiều thê không tim không phổi ăn dâu tây, Dior tiên sinh hết sức thất vọng. Ai nói trói hắn lại nghiêm phạt? Ai nói đưa hắn lên giường lăn qua lăn lại đến kiệt sức? Người đàn ông này, thật ra không hề quan tâm hắn chút nào!

“Hả?” Không theo kịp suy nghĩ của ông xã, Tiêu Tê quay đầu lại nhìn hắn, người nọ đã thở phì phò đi đến thư phòng viết nhật ký. Tổng tài đại nhân đa sầu đa cảm bị thiếu gia vô tâm tổn thương, tình cảnh này phải viết một bài trường hận ca.

Có nên phối hợp một chút với anh ấy không? Tiêu Tê có chút phiền não, nhưng mình thật sự không hiểu trong đầu ông xã bị bao dưỡng nghĩ cái gì.

“Tinh!” Trí não thông báo có tin nhắn đến, cúi đầu nhìn Anne, trên đó không có gì cả. Không phải là Anne, là Trương Thần Phi vừa đi rửa dâu tay để Louis XIV ở đây.

Trên màn hình trí não có chức năng hiện người gửi, trên đó có hai chữ “Tiếu Hoạ”.

Tiêu Tê nhíu mày, mới vừa rồi còn muốn cho vị Tiếu tiểu thư này một like, mới quay đầu lại đã gửi tin nhắn cho Trương Thần Phi? Giơ tay lên ấn mở, trên màn hình lập tức hiện ra tin nhắn đầy đủ.

[Đã lâu không liên hệ với anh, đột nhiên nhớ đến chuyện này. Anh có còn nhớ là bảy năm trước em giúp anh làm trung gian với công ty tài chính kia không? Gần đây em gặp chút phiền phức, em đang làm hạng mục này, anh có dính líu gì với bọn họ nữa không?]

Vứt nguyên tắc không đọc tin nhắn của đối phương ra sau đầu, Tiêu Tê trực tiếp hỏi lại: [Công ty nào?]

[Chính là lúc anh gặp khủng hoảng về quyền kinh doan đó, công ty kia chính là công ty cho anh mượn. Lúc đó em còn nói sao anh không mượn ba vợ mình.]

Cửa sổ không đóng chặt bị gió đêm thổi vào khiến đầu ngón tay Tiêu Tê phát lạnh. Bảy năm trước là lúc bọn họ đã kết hôn, quyền kinh doanh là chuyện lớn như thế vậy mà đến giờ Trương Thần Phi chưa từng nói với cậu!

Trương Thần Phi viết xong nhật ký, đi ra đi tắm, chuẩn bị thực hiện nghiêm phạt “Một đêm bảy lần” do hắn tự nghĩ ra.

Tiêu Tê đứng dậy đi đến thư phòng, gọi điện thoại cho Cao Thạch Khánh.

“Tiêu ca.” Cao Thạch Khánh nhận được điện thoại, không đợi Tiêu Tê hỏi mà bắt đầu giải thích, “Chuyện hoa hậu giảng đường lúc trước tôi đã nói với anh, anh không tin Đại Phi thì cũng nên tin tưởng tôi chứ. Anh nghĩ tôi là loại người sẽ đi theo đuổi hoa hậu giảng đường à?”

“Không phải hỏi cậu chuyện này.” Tiêu Tê lấy một điếu thuốc từ trong ngăn kéo, ngậm vào miệng, “Bảy năm trước, có một lần Thạch Phi gặp vấn đề về quyền kinh doanh, cậu còn nhớ rõ không?”

“Đương nhiên nhớ rõ, lần đó suýt nữa là tôi và Đại Phi đã xong đời rồi…” Cao Thạch Khánh dừng một chút, “Tiêu ca, sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?”

“Anh ấy thảo luận chuyện này cùng với hoa hậu giảng đường của các anh.” Giọng nói của Tiêu Tê giống như mang theo vụn bang rét lạnh.

Cùng hoa hậu giảng đường? Thảo luận chuyện tiểu kiều thê không biết? Cao Thạch Khánh sợ đến hồn phi phách tán, nhanh chóng nói hết mọi chuyện một cách rõ ràng. Cũng cường điệu lần hai là Đại Phi ca của hắn là cong, còn cong hơn là nhanh muỗi xoắn.

Lúc đó, Thạch Phi mới vừa sáng lập nhưng đã là một công ty phát triển mạnh, dựa vào nhân khí trò chơi của trí não mà bùng nổ và bộc lộ tài năng trong giới trò chơi. Lúc đó trò chơi cho di động ở trong nước đều đang cố gắng chuyển mình, có một công ty lớn muốn chiếm đoạt Thạch Phi, Trương Thần Phi không đồng ý.

Không ngờ đối phương đã âm thầm chiếm cổ phần không nhỏ của công ty, lúc Trương Thần Phi từ chối lần thứ hai thì người đại diện bên đối phương đã ngồi vào ghế đại hội cổ đông của Thạch Phi. Công ty trò chơi kia là một công ty lâu đời tài đại khí thô, mượn cơ hội Thạch Phi kêu gọi đầu tư thì thu hết thêm một số lớn cổ phần vào tay nữa, pha loãng đi cổ phần của hai người sáng lập là Trương Thần Phi và Cao Thạch Khánh.

Lúc đó Trương Thần Phi đưa phần cổ phần của mình cho ba vợ làm sính lễ, nếu như không muốn đánh mất quyền kinh doanh thì sẽ lấy cổ phần trong tay ba vợ về trước rồi dùng tiền bù vào. Cuối cùng Trương Thần Phi lựa chọn tìm công ty tài chính mượn tạm, cuối cùng cũng bảo vệ được quyền kinh doanh.

Mượn tạm công ty tài chính thì tiền lời cũng không cao lắm.

Tiêu Tê cúp điện thoại, đốt điếu thuốc trong miệng, chậm rãi hít một hơi. Bảy năm trước, hai người bọn họ mới vừa kết hôn, chính là khoảng thời gian tân hôn ngọt ngào, vì sao Trương Thần Phi thiếu tiền lại không nói cho cậu? Lúc đó công ty bất động sản Kiêu Dương như mặt trời ban trưa, chuyển một chút tiền cho hắn dùng là không thành vấn đề.

Tự mình chịu đựng áp lực lớn như vậy, về nhà còn trêu chọc mình, sao người này có thể làm được? Vô ý thức xoay nhẫn cưới trên ngón áp út, bỗng nhiên nhớ tới năm đó Trương Thần Phi nói với cậu những lời này.

“Anh đưa sính lễ cho ba em rồi, yên tâm, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý.”

“Bây giờ tài sản của anh không cách nào so được với nhà em nhưng anh sẽ cố gắng. Tối đa là ba năm, nhất định sẽ khiến ba em hài lòng.”

Tiêu Tê cầm điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, mùi thuốc xông thẳng vào mũi khiến cậu bị ngạt một chút. Chồng chồng chính là một thể, Trương Đại Điểu làm như thế đúng là quá khách sáo nhưng lại không thể trách móc hắn được chút nào. Cẩn thận đưa thứ mình có duy nhất cho ba vợ để đổi người, đó là lúc cố gắng chứng minh bản thân mình thì sao có thể há miệng trông chờ mượn tiền ba vợ? Nghe được tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Tiêu Tê ném điếu thuốc đi. Muốn quản không cho Trương Thần Phi hút thì mình cũng phải làm được mới có tư cách nói hắn.

Tàn thuốc còn đỏ tắt ngúm trong gạt tàn thuốc. Bên cạnh gạt tàn thuốc còn có một quyển sổ nhỏ, chính là nhật ký mà tiểu ngoạn vật Dior tiên sinh dùng.

Có lẽ do đã hiểu tâm tình của Trương Thần Phi nên đột nhiên Tiêu Tê rất muốn nhìn một chút xem trong đó viết cái gì.

Do dự một chút, mở quyển nhật ký ra.



Thứ bảy, hải đảo. Viêm Viêm rất yếu ớt, nhất định phải nhớ kỹ, không thể dẫn em ấy đến chỗ nguy hiểm.



Một đoạn này viết ở trang tên sách, chữ viết rất lớn. Đầu ngón tay Tiêu Tê khẽ run, nhẹ nhàng vuốt ve câu nói cuối cùng, nhìn kỹ một lúc mới tiếp tục đọc tiếp.



Chủ Nhật, máy bay.

9:30 – Để cứu Thạch Phi, chuộc lão Cao bị tụi cho vay nặng lãi bắt đi, tôi chịu nhục làm đồ chơi cho Tiêu Tê. Thế giới đen tối này, vì sao có thể đối xử với tôi như thế!

10:30 – Cậu ấy thật đẹp mắt, muốn “làm”.

Thứ Hai, Thạch Phi.

15:30 – Cậu ấy cho tôi mượn tiền trả tiền mua máy bay, thật ra đối xử với tôi rất tốt, tôi không không chế được mà thích cậu ấy. Quá thích, làm sao bây giờ, không được! Tôi chỉ là đồ chơi mà thôi. Thế giới không sạch sẽ này, sao có thể đối xử với tình yêu như thế!

19:00 – Đại trượng phu co được dãn được, Việt vương nằm gai nếm mật, Hàn Tín chịu nhục chui h*ng, Đại Điểu một đêm bảy lần. Đợi đến khi tôi Đông Sơn tái khởi, nhất định chuyện này sẽ trở thành một sự kiện quan trọng trong truyền kỳ đời tôi. (Chú thích: Đoạn này có thể dùng để viết truyện).

19:05 – Cậu ấy thật đáng yêu, muốn “làm”.

Thật ra đối với yêu cầu một đêm bảy lần của cậu ấy cũng không khó khăn lắm, nhưng hình như cậu ấy không quá nguyện ý. Có phải là tôi không được yêu thích không?



Tiêu Tê yên lặng khép quyển nhật ký lại, đầu ngón tay không lạnh, mũi cũng không xót. Người có can đảm viết loại chuyện này ra thì không cần đồng tình.

Dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa, Tiêu Tê đứng dậy đi ra ngoài kiểm tra, bên kia Trương Thần Phi đã lệt xệt dép đi mở cửa. Quay về phòng ngủ bò lên lường, ăn hết hai trái dâu còn dư lại trong dĩa, như thế thì lát nữa hôn môi sẽ không có mùi thuốc lá.

Ý thức được chính mình đang suy nghĩ gì, Tiêu Tê nhanh chóng xoa xoa mặt. Vừa buông dĩa xuống thì Trương Thần Phi đã loẹt xoẹt cầm đồ được giao đi đến, phía sau là cục lông vàng đang tung tăng vui vẻ đi theo.

“Lúc này mà còn mua gì nữa?” Tiêu Tê ôm cục lông vàng đang bò lên giường.

Dior tiên sinh cầm một hộp lớn màu đen, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu kiều thê, trực tiếp mở ra.

“Ai, đừng ăn trên giường…” Câu nói tiếp theo kẹt trong cổ họng, Tiêu Tê nhanh chóng che kín hai mắt của Quang Tông.

“Xoạt xoạt xoạt”, một đống không thích hợp cho cún xem gì gì đó đổ đầy lên chăn, bao gồm một cái giây đỏ và hai mươi cục tròn tròn có điều khiển từ xa.

“Đêm nay đã là cực hạn, em phải theo tôi…” Trương Thần Phi mím môi, đưa cún con ra ngoài rồi đóng cửa lại, cầm hai cục tròn tròn lại gần, “Nghe nói em thích chơi trò đẻ trứng, tuy rằng tôi không thể giải thích được loại ham mê này của em nhưng tôi sẽ cố gắng phối hợp với em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện