Trong bóng đêm, anh đứng giữa một đám lưu manh, đôi mắt lạnh lùng đảo qua trên người của người phụ nữ của mình, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên một tia lo lắng mà người ngoài khó phát giác được.
Trong nháy mắt lo lắng qua đi liền trở lại bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng như băng.
Anh tiến về phía trước một bước, mười mấy người đàn ông đang cầm dao vậy mà lại vô thức lùi về phía sau vài bước,
không có người nào mà không bị khí thế trên người của anh dọa cho phát sợ.
Cực kì lạnh lùng, âm u, tàn nhẫn, kinh khủng!
Tầm nhìn như thế này, ánh mắt như thế này, khí tức như thế này, giống như là Tu La đến từ địa ngục!
"Cậu, cậu cả Mộ..." Có người mím môi nói ra ba chữ khiến cho người ta phải sợ hãi.
Cậu cả Mộ, là cậu cả Mộ đó, Sao chuyện này lại có liên quan đến cậu cả Mộ vậy chứ?
Bọn hắn chỉ là nhận tiền rồi làm việc, ai mà ngờ đến cậu cả Mộ vậy mà lại tham gia vào? Ở Bắc Lăng, cho dù có đắc tội với thần linh thì cũng không thể đắc tội đến cậu cả Mộ, anh còn đáng sợ hơn so với thần linh!
Anh đáng sợ giống như là ma quỷ vậy! "Đại ca, anh ta, anh ta cũng chỉ có một mình thôi..." Có người nhỏ giọng nói ở bên tai của đại ca.
Tên đại ca nhìn chằm chằm Mộ Tu Kiệt, ánh mắt vốn sợ sệt đến nỗi run rẩy, thật vất vả mới bình tĩnh lại được.
Đúng rồi, tối ngày hôm nay cậu cả Mộ cũng chỉ có một mình thôi.
Mặc dù là sức lực của anh lớn đến nỗi có thể lập tung trời đất, mặc dù là anh thật sự rất đáng sợ, nhưng mà dù sao cũng đã đắc tội rồi!
Cho dù là hiện tại đi khỏi, e là cậu cả Mộ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn.
Đã như thế này rồi, không bằng... hoặc là không làm, còn đã làm thì làm cho trót.
"Xông lên cho tao, đều xông lên hết cho tao, muốn sống thì phải giết anh ta."
Chỉ có xử lý anh thì tất cả bọn họ mới có cơ hội sống sót.
Nếu không, chỉ cần để cho cậu cả Mộ còn sống rời khỏi nơi này bọn họ đều phải chết hết.
Hơn hai mươi người nhìn nhau, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nắm chặt con dao ở trong tay cùng nhau xông về phía Mộ Tu Kiệt.
Cố Cơ Uyển bị dọa đến nỗi trong lòng siết chặt, muốn đi qua giúp đỡ, lại bị Mộ Hạo Phong kéo lại.
Mộ Hạo Phong kéo của một phát, kéo cô đến bên cạnh của Đàm Kiệt.
Anh ta nhặt con dao của Cố Cơ Uyển rơi trên mặt đất, lại đá một con dao khác ở trên mặt đất về phía Mộ Tu Kiệt.
Mộ Tu Kiệt hờ hững nhìn anh ta một cái, tiện tay nhận lấy con dao, bổ một dao vê phía người đàn ông đang xông lên ở trước mặt. "A..." Người đàn ông hét lên thảm thiết, nửa cánh tay lập tức lỏng lẻo dán ở trên người.
Hắn ta trợn mắt rồi bịch một tiếng đau nhức bất tỉnh nằm dưới đất, máu tươi tuôn trào.
Cậu cả Mộ đã ra tay, vừa nhanh vừa chuẩn lại vừa hung ác! Không đến mức muốn mạng, nhưng mà so với mất mạng thì càng đáng sợ hơn.
Hơn hai mươi người lại nhịn không được mà hơi lùi vê phía sau nửa bước, đối với người đàn ông giống như Tu La đang ở trước mắt, bọn họ sợ đến cực điểm.
"Xông lên, xông lên cho tao, hắn ta không chết thì tất cả chúng ta đều phải chết."
Đại ca cũng chỉ dám ra lệnh chứ cũng không dám bước đi qua đó nữa bước.
Nhưng mà lời nói của đại ca nói là thật.
Hôm nay đã đắc tội với cậu cả Mộ, cậu cả Mộ không chết, đổi ngày khác truy cứu thì bọn họ cũng sẽ không có cơ hội để sống sót.
"Xông lên." Rốt cuộc hơn hai mươi người lại giơ dao một lân nữa, rồi vọt lên phía trước.
Mộ Hạo Phong và Mộ Tu Kiệt, một trước một sau bảo vệ ba người ngồi ở dưới đất.
Nhưng mà cũng chỉ có hai người mà thôi, đằng kia có hai mươi người nhưng mà cũng phải bất lực với bọn họ.
Để chọc thủng hai tuyến phòng thủ này còn khó hơn là so với lên trời!
Mỗi một lần mà dao của bọn họ chạm vào nhau, Cố Cơ Uyển và Đàm Kiệt đều cảm thấy hãi hùng khi khiếp vía.
Nhất là Cố Cơ Uyển đang ngồi cách đó không xa ở sau lưng của Mộ Tu Kiệt, nhìn thấy mười mấy người đồng thời nâng dao bổ về phía Mộ Tu Kiệt, trái tim của cô giống như bị vọt lên đến cổ họng vậy.
Nếu như xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, trái tim này chắc chắn sẽ trực tiếp vọt ra, rốt cuộc cũng không thể đặt nó trở lại được.
Người đàn ông hiên ngang giống như là một ngọn núi lớn đứng ở trước mặt của bọn họ, ngăn cản một đám người đang xông về phía bọn họ.
Bình tĩnh như vậy, đứng sừng sửng như thần, cho dù là cảnh tượng đáng sợ nhưng chỉ cân một bóng lưng như vậy cũng khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
"Quá là đẹp trai luôn...' Không biết là Tô Tử Lạp đã tỉnh lại từ lúc nào.
Nhìn thấy bóng dáng của Mộ Tu Kiệt và Mộ Hạo Phong vững chãi như núi, sau khi tỉnh dậy ngay lập tức không phải cảm thấy sợ hãi bởi vì mùi máu tươi tanh nồng, mà là bị vẻ đẹp trai hoa mắt.
Thật là quá đẹp rồi!
Hai người đàn ông này khí chất lạnh lùng như nhau, bóng lưng cũng tàn khốc như nhau!
Vào giây phút này, không hiểu sao lại cảm thấy có bọn họ cũng không cần phải sợ cái gì nữa
Mộ Hạo Phong cũng không ngờ đến, mình với Mộ Tu Kiệt lại phối hợp ăn ý với nhau như vậy.
Hai người bọn họ canh giữ bốn phương tám hướng, bọn họ ăn ý với nhau cực kỳ, phòng thủ không hề có một chút sơ hở nào.
"Không tốt, có người đến rồi." Một người đàn ông hốt hoảng hét lên.
"Là, là người của cậu cả Mộ..."
Một câu nói "người của cậu cả Mộ” dọc cho sắc mặt của hai mươi người này lập tức sợ hãi.
Trong giây phút đó, người nào còn có thể chạy thì ngay lập tức quăng dao ra xoay người bỏ chạy.
Chỉ là một mình cậu cả Mộ, liền đã làm cho bọn họ không có sức lực để đánh trả.
Bây giờ người của anh đã tới, trận chiến này còn tính toán thắng thua cái gì nữa?
Lúc này còn không đi, chậm trễ thêm hai giây nữa thì chắc chắn sẽ trốn không thoát!
Về phần những người bị ngã trên mặt đất, ngay cả bò cũng bò dậy không nổi, hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
"Cậu chủ." Lâm Duệ vội vàng chạy tới, nhìn thấy Mộ Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển không có chuyện gì mới dám đưa tay vuốt mồ hôi lạnh ở trên trán.
Lúc nãy bọn họ đã rời đi rồi, nhưng mà không biết tại sao cậu cả bỗng nhiên lại kêu anh ta quay đầu xe lại.
Kết quả vừa mới dừng xe lại thì cậu cả liền lập tức chạy đến đây.
Lâm Duệ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt của cậu chủ rất nghiêm trọng, anh ta cũng không cần suy nghĩ gì lập tức gọi điện thoại cho Tân Nhất.
Tốc độ của cậu cả thật sự quá nhanh chóng, anh ta vừa gọi điện thoại vừa đuổi theo, vậy mà lại còn đuổi không kịp.
Đến cuối cùng còn không nhìn thấy tăm hơi của cậu ở đâu.
Không ngờ đến là cậu chủ vội vàng chạy đến đây để cứu mợ chủ, nhưng mà sao cậu chủ lại biết được mợ chủ xảy ra chuyện chứ?
Chẳng lẽ là cái gọi là tâm linh tương thông?
Ở phía sau, một người đàn ông có thân thủ mạnh mẽ đá người đàn ông đang chắn đường ở phía trước một phát.
Đôi chân dài của anh ta sải bước đến trước mặt của Mộ Tu Kiệt, trâm giọng nói: "Có mười tám người đã rời khỏi."
Mộ Tu Kiệt nhìn về phía những bóng dáng hoảng hốt bỏ chạy ở trước mắt, hai mắt híp lại: "Một người cũng không buông tha."
"Vâng," thân là Tần Nhất vệ sĩ ảnh tử vậy mà lại làm mất dấu của cậu cả, lần này anh ta đã cảm thấy tội lỗi muốn chết đi.
Còn về đám người kia, đương nhiên là không thể buông tha một người nào, nếu không thì sao mình có thể lấy công chuộc tội.
Tần Nhất mang theo một đám người đuổi theo.
Lâm Duệ nói: "Cậu chủ, có người báo cảnh sát rồi, để tôi xử lý chuyện này cho, cậu chủ dẫn mợ chủ về nhà nghỉ ngơi trước đi.
Dựa vào mấy vết máu ở chỗ này, không khó để tưởng tượng ra mức độ chiến đấu kịch liệt đến cỡ nào.
Mợ chủ cũng chỉ là một cô nhóc vừa tròn mười tám tuổi, không bị dọa sợ mới lạ đó.
Mộ Tu Kiệt quay đầu lại đi đến trước mặt Cố Cơ Uyển đang ngồi ở dưới đất, vươn tay ra.
Cố Cơ Uyển lại ngồi dậy, vội vàng la lên: "Tôi không thể..."
Anh nắm chặt cổ tay của cô, không nhịn được mà nói: "Cùng tôi về nhà."
Cái cô nhóc này còn muốn làm cái gì nữa chứ?
Xảy ra chuyện như thế này, chẳng lẽ là bây giờ không bị dọa đến nổi trốn ở trong ngực của người đàn ông mà khóc thút thít?
Vậy mà lại còn không có ý trở vê?
"Hạo Phong bị thương rồi, tôi không thể đi được." Cố Cơ Uyển hơi giấy dụa.
Không ngờ tới là người đàn ông lại nắm chặt như thế, cô giãy dụa đến mấy nhưng mà cũng không thể thoát được.
Cô vội vàng la nên: "Tôi muốn đưa Hạo Phong đến bệnh viện trước."
Lúc nãy Hạo Phong vì cô cho nên mới bị thương, nếu như một dao kia không phải là Hạo Phong đã đỡ cho cô thì người nằm trên mặt đất chảy máu chính là mình rồi.
Lúc này sao cô có thể bỏ rơi Hạo Phong mà trở về cùng với cậu cả Mộ được?
Trong nháy mắt lo lắng qua đi liền trở lại bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng như băng.
Anh tiến về phía trước một bước, mười mấy người đàn ông đang cầm dao vậy mà lại vô thức lùi về phía sau vài bước,
không có người nào mà không bị khí thế trên người của anh dọa cho phát sợ.
Cực kì lạnh lùng, âm u, tàn nhẫn, kinh khủng!
Tầm nhìn như thế này, ánh mắt như thế này, khí tức như thế này, giống như là Tu La đến từ địa ngục!
"Cậu, cậu cả Mộ..." Có người mím môi nói ra ba chữ khiến cho người ta phải sợ hãi.
Cậu cả Mộ, là cậu cả Mộ đó, Sao chuyện này lại có liên quan đến cậu cả Mộ vậy chứ?
Bọn hắn chỉ là nhận tiền rồi làm việc, ai mà ngờ đến cậu cả Mộ vậy mà lại tham gia vào? Ở Bắc Lăng, cho dù có đắc tội với thần linh thì cũng không thể đắc tội đến cậu cả Mộ, anh còn đáng sợ hơn so với thần linh!
Anh đáng sợ giống như là ma quỷ vậy! "Đại ca, anh ta, anh ta cũng chỉ có một mình thôi..." Có người nhỏ giọng nói ở bên tai của đại ca.
Tên đại ca nhìn chằm chằm Mộ Tu Kiệt, ánh mắt vốn sợ sệt đến nỗi run rẩy, thật vất vả mới bình tĩnh lại được.
Đúng rồi, tối ngày hôm nay cậu cả Mộ cũng chỉ có một mình thôi.
Mặc dù là sức lực của anh lớn đến nỗi có thể lập tung trời đất, mặc dù là anh thật sự rất đáng sợ, nhưng mà dù sao cũng đã đắc tội rồi!
Cho dù là hiện tại đi khỏi, e là cậu cả Mộ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn.
Đã như thế này rồi, không bằng... hoặc là không làm, còn đã làm thì làm cho trót.
"Xông lên cho tao, đều xông lên hết cho tao, muốn sống thì phải giết anh ta."
Chỉ có xử lý anh thì tất cả bọn họ mới có cơ hội sống sót.
Nếu không, chỉ cần để cho cậu cả Mộ còn sống rời khỏi nơi này bọn họ đều phải chết hết.
Hơn hai mươi người nhìn nhau, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nắm chặt con dao ở trong tay cùng nhau xông về phía Mộ Tu Kiệt.
Cố Cơ Uyển bị dọa đến nỗi trong lòng siết chặt, muốn đi qua giúp đỡ, lại bị Mộ Hạo Phong kéo lại.
Mộ Hạo Phong kéo của một phát, kéo cô đến bên cạnh của Đàm Kiệt.
Anh ta nhặt con dao của Cố Cơ Uyển rơi trên mặt đất, lại đá một con dao khác ở trên mặt đất về phía Mộ Tu Kiệt.
Mộ Tu Kiệt hờ hững nhìn anh ta một cái, tiện tay nhận lấy con dao, bổ một dao vê phía người đàn ông đang xông lên ở trước mặt. "A..." Người đàn ông hét lên thảm thiết, nửa cánh tay lập tức lỏng lẻo dán ở trên người.
Hắn ta trợn mắt rồi bịch một tiếng đau nhức bất tỉnh nằm dưới đất, máu tươi tuôn trào.
Cậu cả Mộ đã ra tay, vừa nhanh vừa chuẩn lại vừa hung ác! Không đến mức muốn mạng, nhưng mà so với mất mạng thì càng đáng sợ hơn.
Hơn hai mươi người lại nhịn không được mà hơi lùi vê phía sau nửa bước, đối với người đàn ông giống như Tu La đang ở trước mắt, bọn họ sợ đến cực điểm.
"Xông lên, xông lên cho tao, hắn ta không chết thì tất cả chúng ta đều phải chết."
Đại ca cũng chỉ dám ra lệnh chứ cũng không dám bước đi qua đó nữa bước.
Nhưng mà lời nói của đại ca nói là thật.
Hôm nay đã đắc tội với cậu cả Mộ, cậu cả Mộ không chết, đổi ngày khác truy cứu thì bọn họ cũng sẽ không có cơ hội để sống sót.
"Xông lên." Rốt cuộc hơn hai mươi người lại giơ dao một lân nữa, rồi vọt lên phía trước.
Mộ Hạo Phong và Mộ Tu Kiệt, một trước một sau bảo vệ ba người ngồi ở dưới đất.
Nhưng mà cũng chỉ có hai người mà thôi, đằng kia có hai mươi người nhưng mà cũng phải bất lực với bọn họ.
Để chọc thủng hai tuyến phòng thủ này còn khó hơn là so với lên trời!
Mỗi một lần mà dao của bọn họ chạm vào nhau, Cố Cơ Uyển và Đàm Kiệt đều cảm thấy hãi hùng khi khiếp vía.
Nhất là Cố Cơ Uyển đang ngồi cách đó không xa ở sau lưng của Mộ Tu Kiệt, nhìn thấy mười mấy người đồng thời nâng dao bổ về phía Mộ Tu Kiệt, trái tim của cô giống như bị vọt lên đến cổ họng vậy.
Nếu như xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, trái tim này chắc chắn sẽ trực tiếp vọt ra, rốt cuộc cũng không thể đặt nó trở lại được.
Người đàn ông hiên ngang giống như là một ngọn núi lớn đứng ở trước mặt của bọn họ, ngăn cản một đám người đang xông về phía bọn họ.
Bình tĩnh như vậy, đứng sừng sửng như thần, cho dù là cảnh tượng đáng sợ nhưng chỉ cân một bóng lưng như vậy cũng khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
"Quá là đẹp trai luôn...' Không biết là Tô Tử Lạp đã tỉnh lại từ lúc nào.
Nhìn thấy bóng dáng của Mộ Tu Kiệt và Mộ Hạo Phong vững chãi như núi, sau khi tỉnh dậy ngay lập tức không phải cảm thấy sợ hãi bởi vì mùi máu tươi tanh nồng, mà là bị vẻ đẹp trai hoa mắt.
Thật là quá đẹp rồi!
Hai người đàn ông này khí chất lạnh lùng như nhau, bóng lưng cũng tàn khốc như nhau!
Vào giây phút này, không hiểu sao lại cảm thấy có bọn họ cũng không cần phải sợ cái gì nữa
Mộ Hạo Phong cũng không ngờ đến, mình với Mộ Tu Kiệt lại phối hợp ăn ý với nhau như vậy.
Hai người bọn họ canh giữ bốn phương tám hướng, bọn họ ăn ý với nhau cực kỳ, phòng thủ không hề có một chút sơ hở nào.
"Không tốt, có người đến rồi." Một người đàn ông hốt hoảng hét lên.
"Là, là người của cậu cả Mộ..."
Một câu nói "người của cậu cả Mộ” dọc cho sắc mặt của hai mươi người này lập tức sợ hãi.
Trong giây phút đó, người nào còn có thể chạy thì ngay lập tức quăng dao ra xoay người bỏ chạy.
Chỉ là một mình cậu cả Mộ, liền đã làm cho bọn họ không có sức lực để đánh trả.
Bây giờ người của anh đã tới, trận chiến này còn tính toán thắng thua cái gì nữa?
Lúc này còn không đi, chậm trễ thêm hai giây nữa thì chắc chắn sẽ trốn không thoát!
Về phần những người bị ngã trên mặt đất, ngay cả bò cũng bò dậy không nổi, hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
"Cậu chủ." Lâm Duệ vội vàng chạy tới, nhìn thấy Mộ Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển không có chuyện gì mới dám đưa tay vuốt mồ hôi lạnh ở trên trán.
Lúc nãy bọn họ đã rời đi rồi, nhưng mà không biết tại sao cậu cả bỗng nhiên lại kêu anh ta quay đầu xe lại.
Kết quả vừa mới dừng xe lại thì cậu cả liền lập tức chạy đến đây.
Lâm Duệ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt của cậu chủ rất nghiêm trọng, anh ta cũng không cần suy nghĩ gì lập tức gọi điện thoại cho Tân Nhất.
Tốc độ của cậu cả thật sự quá nhanh chóng, anh ta vừa gọi điện thoại vừa đuổi theo, vậy mà lại còn đuổi không kịp.
Đến cuối cùng còn không nhìn thấy tăm hơi của cậu ở đâu.
Không ngờ đến là cậu chủ vội vàng chạy đến đây để cứu mợ chủ, nhưng mà sao cậu chủ lại biết được mợ chủ xảy ra chuyện chứ?
Chẳng lẽ là cái gọi là tâm linh tương thông?
Ở phía sau, một người đàn ông có thân thủ mạnh mẽ đá người đàn ông đang chắn đường ở phía trước một phát.
Đôi chân dài của anh ta sải bước đến trước mặt của Mộ Tu Kiệt, trâm giọng nói: "Có mười tám người đã rời khỏi."
Mộ Tu Kiệt nhìn về phía những bóng dáng hoảng hốt bỏ chạy ở trước mắt, hai mắt híp lại: "Một người cũng không buông tha."
"Vâng," thân là Tần Nhất vệ sĩ ảnh tử vậy mà lại làm mất dấu của cậu cả, lần này anh ta đã cảm thấy tội lỗi muốn chết đi.
Còn về đám người kia, đương nhiên là không thể buông tha một người nào, nếu không thì sao mình có thể lấy công chuộc tội.
Tần Nhất mang theo một đám người đuổi theo.
Lâm Duệ nói: "Cậu chủ, có người báo cảnh sát rồi, để tôi xử lý chuyện này cho, cậu chủ dẫn mợ chủ về nhà nghỉ ngơi trước đi.
Dựa vào mấy vết máu ở chỗ này, không khó để tưởng tượng ra mức độ chiến đấu kịch liệt đến cỡ nào.
Mợ chủ cũng chỉ là một cô nhóc vừa tròn mười tám tuổi, không bị dọa sợ mới lạ đó.
Mộ Tu Kiệt quay đầu lại đi đến trước mặt Cố Cơ Uyển đang ngồi ở dưới đất, vươn tay ra.
Cố Cơ Uyển lại ngồi dậy, vội vàng la lên: "Tôi không thể..."
Anh nắm chặt cổ tay của cô, không nhịn được mà nói: "Cùng tôi về nhà."
Cái cô nhóc này còn muốn làm cái gì nữa chứ?
Xảy ra chuyện như thế này, chẳng lẽ là bây giờ không bị dọa đến nổi trốn ở trong ngực của người đàn ông mà khóc thút thít?
Vậy mà lại còn không có ý trở vê?
"Hạo Phong bị thương rồi, tôi không thể đi được." Cố Cơ Uyển hơi giấy dụa.
Không ngờ tới là người đàn ông lại nắm chặt như thế, cô giãy dụa đến mấy nhưng mà cũng không thể thoát được.
Cô vội vàng la nên: "Tôi muốn đưa Hạo Phong đến bệnh viện trước."
Lúc nãy Hạo Phong vì cô cho nên mới bị thương, nếu như một dao kia không phải là Hạo Phong đã đỡ cho cô thì người nằm trên mặt đất chảy máu chính là mình rồi.
Lúc này sao cô có thể bỏ rơi Hạo Phong mà trở về cùng với cậu cả Mộ được?
Danh sách chương