“Cô nói gì?” Đàm Kiệt và Tô Tử Lạp lập tức tiến lên một bước, chắn trước mặt Cố Cơ Uyển.
Mặc dù họ cũng cảm thấy ví tiền mình không cùng đẳng cấp với nhà hàng này nhưng không có nghĩa là Dương Băng Băng có thể chế giễu Cố Cơ Uyển!
Mộ Hạo Phong siết chặt nắm đấm, đốt năm ngón tay kêu lên răng rắc.
Oan gia ngõ hẹp, chiều nay Dương Băng Băng mới tận mắt chứng kiến cậu con trai này đánh người của mình chạy mất, bây giờ nhìn thấy cậu ấy ít nhiều vẫn hơi sợ hãi.
Nhưng vừa nghĩ tới người đàn ông bên cạnh mình, lá gan cô ta không sợ nữa, lập tức đứng thẳng lưng.
“Thế nào? Lại muốn đánh nhau à? Cố Cơ Uyển, sao cô cứ ở cùng đám rác rưởi này thế? Chẳng trách chị Vị Y đều nói cô không cứu nổi nữa rồi!”
Dương Băng Băng là cháu gái Dương Hiểu Nha, là em họ Cố Vị Y, trước nay vẫn luôn bắt chước cô ta.
“Cô nói ai rác rưởi! Cô nói lại lần nữa xem!” Tô Tử Lạp tức đỏ mặt.
“Lẽ nào các người không phải à?” Dương Băng Băng nhìn Giám đốc: “Ông thật sự mời mấy người này tới làm thuê?”
“Không phải thưa cô, họ không phải người của khách sạn chúng tôi."
Giám đốc vừa nhìn người đàn ông đi cùng Dương Băng Băng nên biết là người mình không chọc nổi.
Sắc mặt ông ta trâm xuống, nhìn mấy người Cố Cơ Uyển nói: “Nếu mấy người không có tiên thì mời ra ngoài.”
Dương Băng Băng cười lạnh nhìn họ: “Thì ra là tới ăn cơm à? Không sao, họ có tiền thì để họ ăn đi, có điều tôi thấy họ cũng chỉ có thể ăn cơm chùa mà thôi, ha!”
Giám đốc muốn gọi bảo vệ tới, bỗng Cố Cơ Uyển lên tiếng: “Chúng tôi tới để dùng bữa, lẽ nào khách sạn ông có quy định phải trả tiền trước mới được gọi món?”
“Điều này..." Quản lý khách sạn sững sờ, không có lời nào để nói.
Cố Cơ Uyển dắt Tô Tử Lạp đi về phía thang máy.
Quản lý muốn ngăn cản nhưng lại hoàn toàn không có lý do để ngăn họ.
Mặc dù họ nhìn có vẻ không có tiền nhưng người ta còn chưa gọi món, nếu đuổi đi lúc này cũng không có lý.
Mấy người Cố Cơ Uyển vào thang máy, Dương Băng Băng hừ lạnh: “Tôi phải xem xem họ ăn được thứ gì, đừng đến một món ăn nguội cũng không ăn nổi!"
Cô ta khoác tay người đàn ông bên cạnh, thoáng chốc thay đổi thành khuôn mặt nhu hoà: “Đi, chúng ta đi ăn thôi.”
Người đàn ông đưa thẻ cho Giám đốc, Giám đốc lập tức khom lưng cười nói: “Thì ra là cậu chủ nhà họ Mộ, mời lên tầng hai, tôi lập tức cho người chuẩn bị vị trí tốt nhất cho anh.”
“Không cần, chọn một bàn gần mấy người vừa nãy là được.”
Dương Băng Băng muốn xem xem mấy người Cố Cơ Uyển có phải bốn người ăn một món nguội hay không!
Cô ta khẽ lắc cánh tay Mộ Dạ Hàn, nũng nịu: “Là Cố Cơ Uyển đó làm chị họ em bị thương trước nên em mới ghét cô ta như thế, anh đừng để bụng.”
“Em nói cô ta khiến Cố Vị Y người đẹp số một Bắc Lăng bị thương?” Mộ Dạ Hàn rất ngưỡng mộ Cố Vị Y.
Nhưng nghe nói cậu hai đang theo đuổi Cố Vị Y, mặc dù anh ta cũng là cậu chủ nhà họ Mộ nhưng chỉ là con trai của ông hai, coi là chi bên.
Ở bên ngoài anh ta nở mày nở mặt nhưng trước mặt ba cậu chủ dòng chính nhà họ Mộ lại không có địa vị gì.
Nên lùi lại mà cầu cái khác, anh ta nói chuyện yêu đương với em họ Cố Vị Y là Dương Băng Băng.
Dù sao Dương Băng Băng cũng ngọt ngào động lòng người.
Hai người lên lầu, quản lý đích thân sắp xếp chỗ ngồi cho họ, dù là cậu chủ chi bên của nhà họ Mộ nhưng ở Bắc Lăng đều là nhân vật lớn!
Quả nhiên vị trí giám đốc tìm cho họ chỗ không liền nhau, còn Cố Cơ Uyển và ba người bạn ngồi bên cửa sổ.
Dương Băng Băng ngồi xuống nhìn Mộ Dạ Hàn: “Dạ Hàn, anh muốn ăn gì?”
“Em chọn đi.” Dương Băng Băng là người yêu mới của Mộ Dạ Hàn, anh ta đối xử với phụ nữ luôn rất hào phóng.
“Vậy em tự chọn nhé.” Mấy món Dương Băng Băng chọn đều là những món đắt nhất, giọng cô ta không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy.
Tô Tử Lạp vô tình nhìn thấy một món mà Dương Băng Băng chọn trong thực đơn, suýt nữa sợ hãi mặt trắng bệch.
Một món ăn ba mươi triệu, đồ thần kinh! Có cần ra vẻ thế không?
“Sao vậy? Muốn ăn gì?” Cố Cơ Uyển đưa thực đơn tới trước mặt họ nhưng không ai dám chọn.
Một món cũng mấy triệu, đúng là thần kinh!
Tiền của một món ở đây đủ cho mấy người họ ăn mấy ngày, ăn một bữa này có phải đến quần trong cũng phải đưa đi cầm đồ mới có thể trả nổi không?
Mộ Hạo Phong nhìn Cố Cơ Uyển, mặc dù giọng không lớn nhưng rất kiên định: “Cậu muốn ăn gì thì gọi đi, tôi...”
“Không, bữa này tôi mời mọi người, muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.” Cố Cơ Uyển cười nói.
Nhưng mấy người vẫn không dám chọn.
“Thế nào? Có phải lần đầu tiên tới không? Có cần tôi giới thiệu giúp mấy người món nổi tiếng của khách sạn này không?”
Dương Băng Băng không biết đã tới từ lúc nào, cười gió xuân ấm áp: “Nghe nói tôm hùm Y Diện ở đây rất ngon, tôm hùm từ biển lớn được chuyên cơ vận chuyển về trong ngày đó.”
Tôm hùm Y Diện biển lớn... Tô Tử Lạp vừa nhìn, mắt trợn lên.
29 triệu 4! Tôm hùm quỷ gì vậy! Ăn vàng lớn lên à?
“Được, vậy cho tôi một phần tôm hùm Y Diện.”
“Uyển Uyển...” Tô Tử Lạp còn chưa kịp ngăn cản thì Cố Cơ Uyển đã gọi món.
Sắc mặt Dương Băng Băng khẽ biến, hừ lạnh nói: “Cố Cơ Uyển, cho dù phùng má giả trang làm người mập (*) thì cũng phải xem mình có giả nổi hay không!”
(*) Phùng má giả trang làm người mập: ý chỉ làm việc quá khả năng
“Vậy ư? Tôi gầy thế này sao phải giả mập? Hơn nữa tôi cũng không muốn mập, lẽ nào phải chân thô như cô thì cô mới hài lòng?”
Lời của Cố Cơ Uyển khiến mặt Dương Băng Băng lập tức đỏ bừng.
Vóc người cô ta thật sự cũng không tệ nhưng xấu nhất là đôi chân, thịt mỡ trên đùi không thể nào giảm được!
Cô ta không mặc được váy quá ngắn chính vì chân quá thô!
“Đây đúng là lần đầu tiên tôi tới, cũng không biết khách sạn mấy người có món gì nổi tiếng.”
Cố Cơ Uyển nhìn nhân viên phục vụ, cười nhạt một tiếng: “Hay quá rồi, họ gọi gì thì cô cũng cho chúng tôi như vậy.”
Cô chỉ vào Dương Băng Băng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Không đúng, họ chỉ có hai người, chúng tôi bốn người... Thế này đi, gọi gấp hai phần của họ.”
“Hai... phần?” Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt trừng lớn hai mắt, quá mức sợ hãi, trái tim có phần không chịu nổi.
Nhân viên phục vụ cũng không dám tin: “Họ... gọi đều là món nổi tiếng của nhà hàng ạ..."
“Sao vậy? Lễ nào cô không tự tin với món nổi tiếng của nhà hàng mình?”
“Không phải ý này...”
“Vậy chốt đơn đi, đừng kéo dài thời gian của chúng tôi.” Cố Cơ Uyển nhìn ly rượu rồi cười nói: “Đúng rồi, cho chúng tôi
hai chai Sendevision bảy, tám năm nữa”
“Cái gì Sendevision bảy, tám năm? Cố Cơ Uyển, cô không hiểu về rượu thì đừng nói lung tung, không ngại mất mặt à?”
Dương Băng Băng tức giận không thôi, tên mập này, mạo xưng lớn đấy?!
Con nhóc chết tiệt Cố Cơ Uyển lại dám ăn giống họ! Còn hai phần! Cô ta có tư cách gì?
“Sao? Khách sạn mấy người đến Sendevision cũng không có?”
Cố Cơ Uyển nhìn cũng không thèm nhìn Dương Băng Băng, chỉ nhìn nhân viên phục vụ: “Vậy được rồi, không có thì cho tôi hai chai Consaice 1982 đi.”
Thấy nhân viên phục vụ vẫn mang vẻ mặt ngạc nhiên, Cố Cơ Uyển bất đắc dĩ nói: “Thôi bỏ đi, cho bốn chai Sprite, Sprite có chứ phải không?”
Dương Băng Băng lại cười lạnh: “Ha! Cố Cơ Uyển, bảy tám năm với chả 1982, rượu gì mà còn chưa nghe tên bao giờ. Nếu cô không biết thì đừng...”
Ở bên kia Mộ Dạ Hàn lại trầm mặt, không vui nói: “Băng Băng, về đây”
Mặc dù họ cũng cảm thấy ví tiền mình không cùng đẳng cấp với nhà hàng này nhưng không có nghĩa là Dương Băng Băng có thể chế giễu Cố Cơ Uyển!
Mộ Hạo Phong siết chặt nắm đấm, đốt năm ngón tay kêu lên răng rắc.
Oan gia ngõ hẹp, chiều nay Dương Băng Băng mới tận mắt chứng kiến cậu con trai này đánh người của mình chạy mất, bây giờ nhìn thấy cậu ấy ít nhiều vẫn hơi sợ hãi.
Nhưng vừa nghĩ tới người đàn ông bên cạnh mình, lá gan cô ta không sợ nữa, lập tức đứng thẳng lưng.
“Thế nào? Lại muốn đánh nhau à? Cố Cơ Uyển, sao cô cứ ở cùng đám rác rưởi này thế? Chẳng trách chị Vị Y đều nói cô không cứu nổi nữa rồi!”
Dương Băng Băng là cháu gái Dương Hiểu Nha, là em họ Cố Vị Y, trước nay vẫn luôn bắt chước cô ta.
“Cô nói ai rác rưởi! Cô nói lại lần nữa xem!” Tô Tử Lạp tức đỏ mặt.
“Lẽ nào các người không phải à?” Dương Băng Băng nhìn Giám đốc: “Ông thật sự mời mấy người này tới làm thuê?”
“Không phải thưa cô, họ không phải người của khách sạn chúng tôi."
Giám đốc vừa nhìn người đàn ông đi cùng Dương Băng Băng nên biết là người mình không chọc nổi.
Sắc mặt ông ta trâm xuống, nhìn mấy người Cố Cơ Uyển nói: “Nếu mấy người không có tiên thì mời ra ngoài.”
Dương Băng Băng cười lạnh nhìn họ: “Thì ra là tới ăn cơm à? Không sao, họ có tiền thì để họ ăn đi, có điều tôi thấy họ cũng chỉ có thể ăn cơm chùa mà thôi, ha!”
Giám đốc muốn gọi bảo vệ tới, bỗng Cố Cơ Uyển lên tiếng: “Chúng tôi tới để dùng bữa, lẽ nào khách sạn ông có quy định phải trả tiền trước mới được gọi món?”
“Điều này..." Quản lý khách sạn sững sờ, không có lời nào để nói.
Cố Cơ Uyển dắt Tô Tử Lạp đi về phía thang máy.
Quản lý muốn ngăn cản nhưng lại hoàn toàn không có lý do để ngăn họ.
Mặc dù họ nhìn có vẻ không có tiền nhưng người ta còn chưa gọi món, nếu đuổi đi lúc này cũng không có lý.
Mấy người Cố Cơ Uyển vào thang máy, Dương Băng Băng hừ lạnh: “Tôi phải xem xem họ ăn được thứ gì, đừng đến một món ăn nguội cũng không ăn nổi!"
Cô ta khoác tay người đàn ông bên cạnh, thoáng chốc thay đổi thành khuôn mặt nhu hoà: “Đi, chúng ta đi ăn thôi.”
Người đàn ông đưa thẻ cho Giám đốc, Giám đốc lập tức khom lưng cười nói: “Thì ra là cậu chủ nhà họ Mộ, mời lên tầng hai, tôi lập tức cho người chuẩn bị vị trí tốt nhất cho anh.”
“Không cần, chọn một bàn gần mấy người vừa nãy là được.”
Dương Băng Băng muốn xem xem mấy người Cố Cơ Uyển có phải bốn người ăn một món nguội hay không!
Cô ta khẽ lắc cánh tay Mộ Dạ Hàn, nũng nịu: “Là Cố Cơ Uyển đó làm chị họ em bị thương trước nên em mới ghét cô ta như thế, anh đừng để bụng.”
“Em nói cô ta khiến Cố Vị Y người đẹp số một Bắc Lăng bị thương?” Mộ Dạ Hàn rất ngưỡng mộ Cố Vị Y.
Nhưng nghe nói cậu hai đang theo đuổi Cố Vị Y, mặc dù anh ta cũng là cậu chủ nhà họ Mộ nhưng chỉ là con trai của ông hai, coi là chi bên.
Ở bên ngoài anh ta nở mày nở mặt nhưng trước mặt ba cậu chủ dòng chính nhà họ Mộ lại không có địa vị gì.
Nên lùi lại mà cầu cái khác, anh ta nói chuyện yêu đương với em họ Cố Vị Y là Dương Băng Băng.
Dù sao Dương Băng Băng cũng ngọt ngào động lòng người.
Hai người lên lầu, quản lý đích thân sắp xếp chỗ ngồi cho họ, dù là cậu chủ chi bên của nhà họ Mộ nhưng ở Bắc Lăng đều là nhân vật lớn!
Quả nhiên vị trí giám đốc tìm cho họ chỗ không liền nhau, còn Cố Cơ Uyển và ba người bạn ngồi bên cửa sổ.
Dương Băng Băng ngồi xuống nhìn Mộ Dạ Hàn: “Dạ Hàn, anh muốn ăn gì?”
“Em chọn đi.” Dương Băng Băng là người yêu mới của Mộ Dạ Hàn, anh ta đối xử với phụ nữ luôn rất hào phóng.
“Vậy em tự chọn nhé.” Mấy món Dương Băng Băng chọn đều là những món đắt nhất, giọng cô ta không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy.
Tô Tử Lạp vô tình nhìn thấy một món mà Dương Băng Băng chọn trong thực đơn, suýt nữa sợ hãi mặt trắng bệch.
Một món ăn ba mươi triệu, đồ thần kinh! Có cần ra vẻ thế không?
“Sao vậy? Muốn ăn gì?” Cố Cơ Uyển đưa thực đơn tới trước mặt họ nhưng không ai dám chọn.
Một món cũng mấy triệu, đúng là thần kinh!
Tiền của một món ở đây đủ cho mấy người họ ăn mấy ngày, ăn một bữa này có phải đến quần trong cũng phải đưa đi cầm đồ mới có thể trả nổi không?
Mộ Hạo Phong nhìn Cố Cơ Uyển, mặc dù giọng không lớn nhưng rất kiên định: “Cậu muốn ăn gì thì gọi đi, tôi...”
“Không, bữa này tôi mời mọi người, muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.” Cố Cơ Uyển cười nói.
Nhưng mấy người vẫn không dám chọn.
“Thế nào? Có phải lần đầu tiên tới không? Có cần tôi giới thiệu giúp mấy người món nổi tiếng của khách sạn này không?”
Dương Băng Băng không biết đã tới từ lúc nào, cười gió xuân ấm áp: “Nghe nói tôm hùm Y Diện ở đây rất ngon, tôm hùm từ biển lớn được chuyên cơ vận chuyển về trong ngày đó.”
Tôm hùm Y Diện biển lớn... Tô Tử Lạp vừa nhìn, mắt trợn lên.
29 triệu 4! Tôm hùm quỷ gì vậy! Ăn vàng lớn lên à?
“Được, vậy cho tôi một phần tôm hùm Y Diện.”
“Uyển Uyển...” Tô Tử Lạp còn chưa kịp ngăn cản thì Cố Cơ Uyển đã gọi món.
Sắc mặt Dương Băng Băng khẽ biến, hừ lạnh nói: “Cố Cơ Uyển, cho dù phùng má giả trang làm người mập (*) thì cũng phải xem mình có giả nổi hay không!”
(*) Phùng má giả trang làm người mập: ý chỉ làm việc quá khả năng
“Vậy ư? Tôi gầy thế này sao phải giả mập? Hơn nữa tôi cũng không muốn mập, lẽ nào phải chân thô như cô thì cô mới hài lòng?”
Lời của Cố Cơ Uyển khiến mặt Dương Băng Băng lập tức đỏ bừng.
Vóc người cô ta thật sự cũng không tệ nhưng xấu nhất là đôi chân, thịt mỡ trên đùi không thể nào giảm được!
Cô ta không mặc được váy quá ngắn chính vì chân quá thô!
“Đây đúng là lần đầu tiên tôi tới, cũng không biết khách sạn mấy người có món gì nổi tiếng.”
Cố Cơ Uyển nhìn nhân viên phục vụ, cười nhạt một tiếng: “Hay quá rồi, họ gọi gì thì cô cũng cho chúng tôi như vậy.”
Cô chỉ vào Dương Băng Băng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Không đúng, họ chỉ có hai người, chúng tôi bốn người... Thế này đi, gọi gấp hai phần của họ.”
“Hai... phần?” Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt trừng lớn hai mắt, quá mức sợ hãi, trái tim có phần không chịu nổi.
Nhân viên phục vụ cũng không dám tin: “Họ... gọi đều là món nổi tiếng của nhà hàng ạ..."
“Sao vậy? Lễ nào cô không tự tin với món nổi tiếng của nhà hàng mình?”
“Không phải ý này...”
“Vậy chốt đơn đi, đừng kéo dài thời gian của chúng tôi.” Cố Cơ Uyển nhìn ly rượu rồi cười nói: “Đúng rồi, cho chúng tôi
hai chai Sendevision bảy, tám năm nữa”
“Cái gì Sendevision bảy, tám năm? Cố Cơ Uyển, cô không hiểu về rượu thì đừng nói lung tung, không ngại mất mặt à?”
Dương Băng Băng tức giận không thôi, tên mập này, mạo xưng lớn đấy?!
Con nhóc chết tiệt Cố Cơ Uyển lại dám ăn giống họ! Còn hai phần! Cô ta có tư cách gì?
“Sao? Khách sạn mấy người đến Sendevision cũng không có?”
Cố Cơ Uyển nhìn cũng không thèm nhìn Dương Băng Băng, chỉ nhìn nhân viên phục vụ: “Vậy được rồi, không có thì cho tôi hai chai Consaice 1982 đi.”
Thấy nhân viên phục vụ vẫn mang vẻ mặt ngạc nhiên, Cố Cơ Uyển bất đắc dĩ nói: “Thôi bỏ đi, cho bốn chai Sprite, Sprite có chứ phải không?”
Dương Băng Băng lại cười lạnh: “Ha! Cố Cơ Uyển, bảy tám năm với chả 1982, rượu gì mà còn chưa nghe tên bao giờ. Nếu cô không biết thì đừng...”
Ở bên kia Mộ Dạ Hàn lại trầm mặt, không vui nói: “Băng Băng, về đây”
Danh sách chương