“Là người phụ nữ xấu xa Dương Băng Băng đó cứ nói xấu cậu mãi nên Hạo Phong nổi giận...”
“Không sao!” Mộ Hạo Phong ngắt lời Tô Tử Lạp, nhìn Cố Cơ Uyển: “Cậu bị thương à?”
“Uyển Uyển bị thương?” Lúc này Tô Tử Lạp mới đường đường chính chính nhìn Cố Cơ Uyển.
Nhưng cái nhìn này lại không thấy vết thương trên trán Cố Cơ Uyển mà là... “Ặc, sao cậu không trang điểm nữa? Cậu... aiya, đây mới là diện mạo thật của cậu?”
Mặt đầy tàn nhang cái quỷ gì? Nữ thân Cố Cơ Uyển trong lòng cô vậy mà lại là cô gái tàn nhang!
Oa oa oal Đúng là vỡ mộng mà!
Đàm Kiệt cũng nhìn khuôn mặt sạch sẽ nhưng không thể nào... nho nhã được của Cố Cơ Uyển, giật mình suýt nữa nuốt kẹo cao su xuống.
“Uyển Uyển, cậu... cậu...”
“Làm sao, dáng vẻ bây giờ của tớ rất xấu à?” Cố Cơ Uyển nhìn chằm chằm mấy người bạn xấu trước mắt.
Tô Tử Lạp cũng giống cô, thích trang điểm mắt đen khoa trương, bây giờ lớp trang điểm bị nhoè, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lem nhem.
Còn Đàm Kiệt, tóc cậu ấy đã nhuộm thành màu tím, tai đeo khuyên vòng, còn đánh mắt, vừa nhìn là biết cậu nhóc phản nghịch.
Mộ Hạo Phong được coi là người bình thường nhất trong bốn người họ, không trang điểm, không đeo khuyên cũng không nhuộm tóc.
Nhưng tính cách cậu ấy lại rất quái gở bộp chộp, một lời không hợp là thích đánh nhau.
Ngoài Cố Cơ Uyển ra, cậu ấy không nghe lời ai nên tối nay Tô Tử Lạp mới vội vã tìm Cố Cơ Uyển.
Vì Hạo Phong đang chuẩn bị lát nữa đi báo thù!
Nhưng không biết bên phía người ta có bao nhiêu người, chỉ một mình Hạo Phong sao đánh lại được? “Cậu... vẫn nên trang điểm đi.” Tô Tử Lạp lập tức lấy hộp trang điểm của mình ra.
Cô ấy không muốn nói Cơ Uyển xấu nhưng khuôn mặt tàn nhang này thật sự là... ặc, vẫn nên trang điểm thì hơn.
“Không.” Cố Cơ Uyển liếc nhìn cô ấy, thật ra cô rất ghét mùi của đồ trang điểm, chỉ là đời trước bị Cố Vị Y dẫn dắt, ngu xuẩn!
Nhưng bây giờ thấy Tô Tử Lạp không sao, cuối cùng cô cũng khẽ thở phào.
Chỉ cần hai ngày nữa cô không bị bắt cóc thì Tử Lạp sẽ không vì cứu cô mà bị bắt cóc, cũng sẽ không có bi kịch phía sau.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Cô ngôi xổm trước mặt Mộ Hạo Phong, tiếp tục công việc của Tô Tử Lạp lúc nấy, băng bó cho cậu ấy.
“Không sao..."
“Ai nói không sao? Chính là Dương Băng Băng - em họ của chị gái cậu đó, không biết hôm nay cô ta uống nhầm thuốc gì mà lại dẫn theo hơn chục người tới tìm cậu.”
“Không tìm được cậu thì nói xấu cậu ở trường học, Hạo Phong tức giận nên đánh chúng chạy mất.”
“Một mình cậu đánh hơn mười người?” Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn Hạo Phong, đáy mắt có sự trách cứ: “Có phải tôi đã từng nói cậu không được tuy tiện đánh nhau không?”
“Tôi...” Hạo Phong siết chặt năm đấm, không giải thích.
Tô Tử Lạp không nhịn được nữa: “Cậu không biết Dương Băng Băng nói khó nghe thế nào đâu, cô ta nói cậu bỏ thuốc cậu cả Mộ, trèo lên giường cậu cả Mộ, còn câu dẫn cậu hai Mộ muốn ăn sạch cả hai anh em họ..."
“Im miệng!” Sắc mặt Hạo Phong trầm xuống, lời này sao có thể nói trước mặt Cơ Uyển, cô sẽ tổn thương thế nào?
“Sao phải im miệng?” Tô Tử Lạp không phục nhưng cô ấy sợ Hạo Phong nhất.
Nắm đấm của Hạo Phong thật sự rất đáng sợ, một mình đánh hơn mười người mà lại không chịu thiệt chút nào.
Mặc dù cậu ấy bị thương nhưng những người kia cũng không khá hơn, ai nấy đều cụp đuôi chạy trốn.
Hạo Phong không thèm để ý cô ấy, chỉ nhìn chằm chằm vết thương trên trán Cố Cơ Uyển: “Có chuyện gì vậy?”
“Không cẩn thận đụng trúng.” Cố Cơ Uyển băng bó vết thương trên cánh tay cậu ấy xong mới đứng dậy.
Nhìn họ, trong lòng cô luôn thấy chua xót, cô đối xử với họ không tốt chút nào, thậm chí vì lấy lòng Mộ Tu Kiệt mà xa lánh bọn họ.
Nhưng họ lại vì cô mà hy sinh mọi thứ.
Đời này cô nhất định sẽ không phụ tình bạn của họ nữa!
Cô lấy lại tinh thần: “Ăn gì chưa?”
Câu này của Cố Cơ Uyển khiến bụng Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt lập tức sôi ùng ục.
Cố Cơ Uyển cười nói: “Đi thôi, đi ăn một bữa thật ngon.”
.. Khi Cố Cơ Uyển dẫn mấy người bạn vào khách sạn Phượng Hoàng, Tô Tử Lạp lập tức lớn tiếng nói: “Cơ Uyển, sao cậu lại dám tới nơi này, cậu thật sự được cậu cả Mộ và cậu hai Mộ bao nuôi à?”
“Tô Tử Lạp!” Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Hạo Phong quét qua.
Tô Tử Lạp lập tức bịt miệng, cười hì hì: “Đùa thôi mà, có điều..."
Cô ấy khẽ kéo ống tay áo Cố Cơ Uyển, hạ thấp giọng: “Cơ Uyển, thật sự ăn ở đây sao? Đồ ăn ở đây rất đắt, nghe nói một bữa mất những vài chục triệu, thậm chí..."
“Đi thôi.” Khó khăn lắm mới được sống lại một đời, không đưa bạn bè đi ăn một bữa đàng hoàng thì sao có thể chúc mừng cô trùng sinh?
Quản lý đại sảnh đi tới, nhìn cách ăn mặc kỳ lạ của mấy cậu thiếu niên nam nữ, sắc mặt lập tức hơi khó coi.
Nhưng dù sao cũng được huấn luyện vào cương vị, trên mặt ít nhất vẫn hơi ý cười: “Chào mọi người, xin hỏi là nghỉ lại hay dùng cơm?”
Tô Tử Lạp núp sau lưng Cố Cơ Uyển, không dám nói chuyện với quản lý khách sạn cấp cao, không biết nói chuyện có thu phí phục vụ không?
Cô ấy không có tiền!
Đàm Kiệt cũng lo lắng, khách sạn Phượng Hoàng nổi tiếng ở Bắc Lăng, không phải nơi người bình thường có thể ăn nổi.
Mặc dù Cơ Uyển là cô ba nhà họ Cố nhưng trước nay ông Cố đều không thích người con gái này, tiền tiêu vặt cho cô còn không bằng số lẻ của cô hai.
Cố Cơ Uyển nghèo thế nào mọi người đều biết, không cần phải giả vờ giàu có trước mặt họ.
Thật ra ăn ở quán bán hàng cũng có thể ăn rất ngon, không phải sao?
Quản lý thấy mắt mấy người trẻ loé lên, rõ ràng là kiểu không có tiền, ý cười trên mặt ông ta dần biến mất, mặt cũng trầm xuống.
“Mấy cô cậu, nếu không phải tới ăn hay ở lại thì... mời về cho.”
“Uyển Uyển, nếu cậu thật sự muốn ăn ở đây thì ăn đi.” Mộ Hạo Phong vẫn luôn cưng chiều Cố Cơ Uyển nhất: “Tôi trả tiền”
“Cậu trả tiền? Cậu biết một bữa ăn ở đây bao nhiêu tiền không?”
Đàm Kiệt kéo ống tay áo cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Không có ba chục triệu thì không ăn no đâu.”
Ba mươi triệu! Cho dù một ngày Hạo Phong làm ba công việc thì một tháng cũng không trả nổi.
Đều biết Hạo Phong thương Cố Cơ Uyển nhưng cũng không thể dung túng tới mức này.
Bây giờ cậu ấy đã mỗi ngày làm thêm hai việc rồi, còn phải học đại học, thật sự muốn cậu ấy mệt chết ư?
“Tôi nói mấy cô cậu này, khách của khách sạn chúng tôi rất nhiều, thật sự không thể tiếp được mấy người, hay là mấy cô cậu..."
“Kia chẳng phải mấy người bạn của Cố Cơ Uyển ư?” Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo truyền tới: “Thế nào, các người làm thêm ở đây à?”
Mọi người quay đầu lại thấy một cô gái mười tám mười chín tuổi, ăn mặc xinh xắn động lòng người, khoác tay một người đàn ông đi vào.
Quan trọng nhất là cách ăn mặc và đồ trang sức của hai người này nhìn có vẻ là người có tiền chính hiệu.
Ánh mắt cô gái dừng trên mặt Cố Cơ Uyển, nhìn một lát mới ngạc nhiên hô lên: “Trời ơi! Cố Cơ Uyển, vậy mà lại là côI Thì ra đây là diện mạo thật của côi!”
Một khuôn mặt đầy tàn nhang xấu xí khiến người khác nhìn là chán!
Chẳng trách từ sáng đến tối Cố Cơ Uyển lại trang điểm đậm như thế, thì ra là vì quá xấu, không trang điểm đậm thì không che nổi!
“Ha, haha!” Dương Băng Băng không nhịn được cười yếu điệu: “Tất cả mọi người đều suy đoán dung mạo thật của Cố Cơ Uyển sẽ thế nào, không ngờ còn xấu hơn trong tưởng tượng!”
Cô ta nhìn quản lý, khinh thường nói: “Cho dù mấy người tuyển nhân viên cũng nên chọn ai có hình người dáng người chút chứ, tuyển người xấu xí thế này, khách hàng chỉ nhìn mặt cô ta thôi đã ăn không nổi rồi, còn ai muốn đến đây ăn nữa?”
“Không sao!” Mộ Hạo Phong ngắt lời Tô Tử Lạp, nhìn Cố Cơ Uyển: “Cậu bị thương à?”
“Uyển Uyển bị thương?” Lúc này Tô Tử Lạp mới đường đường chính chính nhìn Cố Cơ Uyển.
Nhưng cái nhìn này lại không thấy vết thương trên trán Cố Cơ Uyển mà là... “Ặc, sao cậu không trang điểm nữa? Cậu... aiya, đây mới là diện mạo thật của cậu?”
Mặt đầy tàn nhang cái quỷ gì? Nữ thân Cố Cơ Uyển trong lòng cô vậy mà lại là cô gái tàn nhang!
Oa oa oal Đúng là vỡ mộng mà!
Đàm Kiệt cũng nhìn khuôn mặt sạch sẽ nhưng không thể nào... nho nhã được của Cố Cơ Uyển, giật mình suýt nữa nuốt kẹo cao su xuống.
“Uyển Uyển, cậu... cậu...”
“Làm sao, dáng vẻ bây giờ của tớ rất xấu à?” Cố Cơ Uyển nhìn chằm chằm mấy người bạn xấu trước mắt.
Tô Tử Lạp cũng giống cô, thích trang điểm mắt đen khoa trương, bây giờ lớp trang điểm bị nhoè, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lem nhem.
Còn Đàm Kiệt, tóc cậu ấy đã nhuộm thành màu tím, tai đeo khuyên vòng, còn đánh mắt, vừa nhìn là biết cậu nhóc phản nghịch.
Mộ Hạo Phong được coi là người bình thường nhất trong bốn người họ, không trang điểm, không đeo khuyên cũng không nhuộm tóc.
Nhưng tính cách cậu ấy lại rất quái gở bộp chộp, một lời không hợp là thích đánh nhau.
Ngoài Cố Cơ Uyển ra, cậu ấy không nghe lời ai nên tối nay Tô Tử Lạp mới vội vã tìm Cố Cơ Uyển.
Vì Hạo Phong đang chuẩn bị lát nữa đi báo thù!
Nhưng không biết bên phía người ta có bao nhiêu người, chỉ một mình Hạo Phong sao đánh lại được? “Cậu... vẫn nên trang điểm đi.” Tô Tử Lạp lập tức lấy hộp trang điểm của mình ra.
Cô ấy không muốn nói Cơ Uyển xấu nhưng khuôn mặt tàn nhang này thật sự là... ặc, vẫn nên trang điểm thì hơn.
“Không.” Cố Cơ Uyển liếc nhìn cô ấy, thật ra cô rất ghét mùi của đồ trang điểm, chỉ là đời trước bị Cố Vị Y dẫn dắt, ngu xuẩn!
Nhưng bây giờ thấy Tô Tử Lạp không sao, cuối cùng cô cũng khẽ thở phào.
Chỉ cần hai ngày nữa cô không bị bắt cóc thì Tử Lạp sẽ không vì cứu cô mà bị bắt cóc, cũng sẽ không có bi kịch phía sau.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Cô ngôi xổm trước mặt Mộ Hạo Phong, tiếp tục công việc của Tô Tử Lạp lúc nấy, băng bó cho cậu ấy.
“Không sao..."
“Ai nói không sao? Chính là Dương Băng Băng - em họ của chị gái cậu đó, không biết hôm nay cô ta uống nhầm thuốc gì mà lại dẫn theo hơn chục người tới tìm cậu.”
“Không tìm được cậu thì nói xấu cậu ở trường học, Hạo Phong tức giận nên đánh chúng chạy mất.”
“Một mình cậu đánh hơn mười người?” Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn Hạo Phong, đáy mắt có sự trách cứ: “Có phải tôi đã từng nói cậu không được tuy tiện đánh nhau không?”
“Tôi...” Hạo Phong siết chặt năm đấm, không giải thích.
Tô Tử Lạp không nhịn được nữa: “Cậu không biết Dương Băng Băng nói khó nghe thế nào đâu, cô ta nói cậu bỏ thuốc cậu cả Mộ, trèo lên giường cậu cả Mộ, còn câu dẫn cậu hai Mộ muốn ăn sạch cả hai anh em họ..."
“Im miệng!” Sắc mặt Hạo Phong trầm xuống, lời này sao có thể nói trước mặt Cơ Uyển, cô sẽ tổn thương thế nào?
“Sao phải im miệng?” Tô Tử Lạp không phục nhưng cô ấy sợ Hạo Phong nhất.
Nắm đấm của Hạo Phong thật sự rất đáng sợ, một mình đánh hơn mười người mà lại không chịu thiệt chút nào.
Mặc dù cậu ấy bị thương nhưng những người kia cũng không khá hơn, ai nấy đều cụp đuôi chạy trốn.
Hạo Phong không thèm để ý cô ấy, chỉ nhìn chằm chằm vết thương trên trán Cố Cơ Uyển: “Có chuyện gì vậy?”
“Không cẩn thận đụng trúng.” Cố Cơ Uyển băng bó vết thương trên cánh tay cậu ấy xong mới đứng dậy.
Nhìn họ, trong lòng cô luôn thấy chua xót, cô đối xử với họ không tốt chút nào, thậm chí vì lấy lòng Mộ Tu Kiệt mà xa lánh bọn họ.
Nhưng họ lại vì cô mà hy sinh mọi thứ.
Đời này cô nhất định sẽ không phụ tình bạn của họ nữa!
Cô lấy lại tinh thần: “Ăn gì chưa?”
Câu này của Cố Cơ Uyển khiến bụng Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt lập tức sôi ùng ục.
Cố Cơ Uyển cười nói: “Đi thôi, đi ăn một bữa thật ngon.”
.. Khi Cố Cơ Uyển dẫn mấy người bạn vào khách sạn Phượng Hoàng, Tô Tử Lạp lập tức lớn tiếng nói: “Cơ Uyển, sao cậu lại dám tới nơi này, cậu thật sự được cậu cả Mộ và cậu hai Mộ bao nuôi à?”
“Tô Tử Lạp!” Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Hạo Phong quét qua.
Tô Tử Lạp lập tức bịt miệng, cười hì hì: “Đùa thôi mà, có điều..."
Cô ấy khẽ kéo ống tay áo Cố Cơ Uyển, hạ thấp giọng: “Cơ Uyển, thật sự ăn ở đây sao? Đồ ăn ở đây rất đắt, nghe nói một bữa mất những vài chục triệu, thậm chí..."
“Đi thôi.” Khó khăn lắm mới được sống lại một đời, không đưa bạn bè đi ăn một bữa đàng hoàng thì sao có thể chúc mừng cô trùng sinh?
Quản lý đại sảnh đi tới, nhìn cách ăn mặc kỳ lạ của mấy cậu thiếu niên nam nữ, sắc mặt lập tức hơi khó coi.
Nhưng dù sao cũng được huấn luyện vào cương vị, trên mặt ít nhất vẫn hơi ý cười: “Chào mọi người, xin hỏi là nghỉ lại hay dùng cơm?”
Tô Tử Lạp núp sau lưng Cố Cơ Uyển, không dám nói chuyện với quản lý khách sạn cấp cao, không biết nói chuyện có thu phí phục vụ không?
Cô ấy không có tiền!
Đàm Kiệt cũng lo lắng, khách sạn Phượng Hoàng nổi tiếng ở Bắc Lăng, không phải nơi người bình thường có thể ăn nổi.
Mặc dù Cơ Uyển là cô ba nhà họ Cố nhưng trước nay ông Cố đều không thích người con gái này, tiền tiêu vặt cho cô còn không bằng số lẻ của cô hai.
Cố Cơ Uyển nghèo thế nào mọi người đều biết, không cần phải giả vờ giàu có trước mặt họ.
Thật ra ăn ở quán bán hàng cũng có thể ăn rất ngon, không phải sao?
Quản lý thấy mắt mấy người trẻ loé lên, rõ ràng là kiểu không có tiền, ý cười trên mặt ông ta dần biến mất, mặt cũng trầm xuống.
“Mấy cô cậu, nếu không phải tới ăn hay ở lại thì... mời về cho.”
“Uyển Uyển, nếu cậu thật sự muốn ăn ở đây thì ăn đi.” Mộ Hạo Phong vẫn luôn cưng chiều Cố Cơ Uyển nhất: “Tôi trả tiền”
“Cậu trả tiền? Cậu biết một bữa ăn ở đây bao nhiêu tiền không?”
Đàm Kiệt kéo ống tay áo cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Không có ba chục triệu thì không ăn no đâu.”
Ba mươi triệu! Cho dù một ngày Hạo Phong làm ba công việc thì một tháng cũng không trả nổi.
Đều biết Hạo Phong thương Cố Cơ Uyển nhưng cũng không thể dung túng tới mức này.
Bây giờ cậu ấy đã mỗi ngày làm thêm hai việc rồi, còn phải học đại học, thật sự muốn cậu ấy mệt chết ư?
“Tôi nói mấy cô cậu này, khách của khách sạn chúng tôi rất nhiều, thật sự không thể tiếp được mấy người, hay là mấy cô cậu..."
“Kia chẳng phải mấy người bạn của Cố Cơ Uyển ư?” Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo truyền tới: “Thế nào, các người làm thêm ở đây à?”
Mọi người quay đầu lại thấy một cô gái mười tám mười chín tuổi, ăn mặc xinh xắn động lòng người, khoác tay một người đàn ông đi vào.
Quan trọng nhất là cách ăn mặc và đồ trang sức của hai người này nhìn có vẻ là người có tiền chính hiệu.
Ánh mắt cô gái dừng trên mặt Cố Cơ Uyển, nhìn một lát mới ngạc nhiên hô lên: “Trời ơi! Cố Cơ Uyển, vậy mà lại là côI Thì ra đây là diện mạo thật của côi!”
Một khuôn mặt đầy tàn nhang xấu xí khiến người khác nhìn là chán!
Chẳng trách từ sáng đến tối Cố Cơ Uyển lại trang điểm đậm như thế, thì ra là vì quá xấu, không trang điểm đậm thì không che nổi!
“Ha, haha!” Dương Băng Băng không nhịn được cười yếu điệu: “Tất cả mọi người đều suy đoán dung mạo thật của Cố Cơ Uyển sẽ thế nào, không ngờ còn xấu hơn trong tưởng tượng!”
Cô ta nhìn quản lý, khinh thường nói: “Cho dù mấy người tuyển nhân viên cũng nên chọn ai có hình người dáng người chút chứ, tuyển người xấu xí thế này, khách hàng chỉ nhìn mặt cô ta thôi đã ăn không nổi rồi, còn ai muốn đến đây ăn nữa?”
Danh sách chương