Đám người Liễu Tú Nhã bước vào thông đạo không bao lâu thì ánh sáng bị mất, Lý Ngự phóng ra vô số quả cầu lửa nhỏ để nó trôi lơ lửng soi sáng đường đi.

Mọi người cố gắng quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ sợ có sơ sẩy gì thì thật sự nằm luôn tại đây, không nhắc đến nguy hiểm nào khác chỉ nói đến cái đám bùn thịt mà bọn họ gặp, nếu xuất hiện tại đoạn đường nhỏ hẹp này thì chính là mười phần mười chết không còn đường sống.

Nhóm 11 người chậm rãi bước đi tiến dần vào trong, dọc theo con đường là sự an tĩnh quỷ dị nhưng ích ra cũng khố có biến dị thú hay quái vật nào xuất hiện.

Mọi người điều nghi hoặc, cái lối đi này rốt cuộc thông ra chỗ nào, phía trước điều là quang mang u ám.

"Hình như phía trước có gì đó" Ngọc Lan Hân chỉ về phía trước nói.

"Hình như là một lỗ rỗng trong đất" Võ Dũng cố gắng nhìn rồi cho ra kết luân.

Đích xác là một lỗ rỗng giống như một căn phòng ngầm trong đất chu vi xung quanh rộng chừng 50 m, một căn phòng khổng lồ, nói là phòng nhưng thật ra nó chỉ là một chỗ đất trống dưới lòng đất không có gì cả.

Mọi người quan sát xung quanh căn phòng, nó trống trãi rộng lớn nhưng lại khiến nhóm người Liễu Tú Nhã lâm vào khó khăn, bởi vì_______không có đường.

"Này....Nhã tỷ....làm sao bây giờ" Ngọc Lan Hân nhìn căn phòng trống rỗng này nhất thời có chút há hốc mồm

Cô thật không ngờ mọi người đi cả đoạn đường không gặp nguy hiểm gì nhưng lại đi vào ngõ cụt.

"Quay ra đi ngõ khác" Liễu Tú Nhã cũng không so đo Ngọc Lan Hân phạm xuẩn, bình tĩnh nói.

"Khoan đã" Lâm Hạo Trạch vội gọi mọi người lại, làm thủ thế im lặng.

Mọi người yên tĩnh làm theo nhưng càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.

Đột nhiên một vòi nước từ phía bên trái phá nát tường đất xông ra đập thẳng vào người Liễu Tú Nhã.

"Động thủ" Lý Tu hét lớn một tiếng, không kịp suy nghĩ, trực tiếp phóng ra một bức tường băng thật dầy chặn đứng vòi nước kia.

Ngọc Lan Hân, Võ Chiếu cùng Võ Dũng bị bất biến hóa bất thình lình dọa sợ nhưng rất nhanh cũng gian nhập chiến đấu.

Hạ Hầu Nghị tốc độ cực kì mau phóng ra vô số mầm móng hướng về phía sau vòi nước bay đi, cấp tốc thôi thúc chúng nảy mầm làm thành một cái Đằng Võng.

"Gào____" Vật phía sau bị Đằng Võng bó chặt rít gào một tiếng rồi chợt phun ra một hỏa cầu, ầm ầm đánh lên Đằng Võng, rất nhanh liền đem Đằng Võng thiêu cháy hầu như không còn.

Liễu Tú Nhã từ hai tay bay ra vô số sợi tơ đỏ bắn về phía thứ đó, cuốn chặt lấy khắp người nó. Tống Cảnh Hàn bổ ra mấy tia sét điện đánh thẳng lên con biến dị thú, con biến dị thú ăn đau dĩ nhiên đổi hướng về phía nhóm Ngọc Lan Hân có cấp bậc thấp nhất.

Ngọc Lan Hân, Võ Chiếu cùng Võ Dũng sắc mặt biến đổi, trên tay công kích liên tục nhưng không có cách nào ngân chặn con biến dị thú kia.

"Cẩn thận" Lâm Hạo Trạch hô to một tiếng, dựng lên một tấm chắn bằng đất Mộc Tuấn Khanh lập tức nhảy ra phía sau tấm chắn, con biến dị thú kia rống lớn một tiếng, trong miệng hộc ra một cái hỏa cầu.

"Bộc" Mộc Tuấn Khanh miệng quát lớn, một tay để lên tường đất lập tức bức tường đất ánh lên kim quang, hỏa cầu của biến dị thù đụng vào nổ mạnh một cái, "Phá" Mộc Tuấn Khanh hét tiếp một tiếng bức tường vở nát biến thành hàng loạt mãnh vụn sắt bén ghim thẳng vào con biến dị thú.

Biến dị thú không chịu nổi công kích liên tục sau cùng ngã xuống, đó là một con trùng đất đã biến dị, thân dài ra hơn hai mươi mét, thân mình từng khúc từng khúc giống sâu, toàn thân màu trắng sần sùi lốm đốm đen, không có mắt, mũi phía trên đầu chỉ có một lỗ tròn chứa toàn răng nanh sắc nhọn.

"Ôi mẹ ơi, quả là xấu đến đau mắt" Ngọc Lan Hân nhìn con biến dị thú bĩu môi

"Phanh__Phanh___Phanh" Vài tiếng động vang lên tựa hồ là thâm âm đổ nát của cái gì đó nhất thời mọi người cảm thấy không ổn.

Chỗ bọn họ đứng hoàn toàn không thấy thứ gì có thể sụp xuống như vậy tiếng động sụp đất đó chỉ có thể là.....

Toàn bộ mặt đất ầm ầm nứt ra, mọi người không kịp đề phòng ngã nhào trên đất, cái đường cũ lập tức bị sụp xuống, theo sau là đất đá phía trên không ngừng rơi xuống.

"Chạy theo hướng kia" Liễu Tú Nhã hét lên chỉ vào cái thông đạo mà con trùng lúc này vừa đi.

Mọi người vội vàng hướng thông đạo chạy, Liễu Tú Nhã tay phải hiện ra Âm Huyền kiếm phòng bị khả năng có công kích, Âm Huyền Kiếm linh lực quá mạnh, thân thể hiện tại chỉ có tu vi Trúc Cơ không thể kham nỗi nhưng hiện tại không có cách nào khác, nơi này quá nguy hiểm, nàng đã không thể nắm chắt có thể an toàn đi ra hay không phải liều thôi.

Mọi người cũng vừa chạy vừa thôi động dị năng tùy thời phát ra công kích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện