Quần hào thi nhau sát phạt uống rượu, bình phẩm trà, bàn luận kiếm, làm bầu không khí bữa tiệc trở lên hào hứng sôi động.
Chợt thấy quản gia Hoa Xung đang tiếp khách bên ngoài bỗng dưng chạy thẳng vào đại sảnh, nét mặt cực kỳ hứng thú.
Hoa Ngưỡng Hạc đang khách sáo hàn huyên cùng năm anh em Phi Ngư bang, vừa nhìn thấy quản gia chạy lại, ông biết là có khách quí tới thăm, lập tức ngưng trò chuyện với khách, quay sang hỏi quản gia.
Hoa Xung thấy Cao Phong đang bận bịu tiếp khách gần đấy, mới kề gần tai Hoa Ngưỡng Hạc nói nhỏ vài câu.
Hoa Ngưỡng Hạc nghe xong, sắc mặt hơi biến đổi, dường như cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng thoáng chốc đã lấy lại bình tĩnh, ông cũng rỉ thầm căn dặn Hoa Xung vài câu, Hoa xung vội vã gật đầu, lui ra.
Thời gian trôi qua khoảng uống nửa chum trà, tiệc rượu trong sảnh vốn vẫn ồn ào náo động, la hét ầm ĩ, bỗng nhiên trở lên yên tĩnh lạ thường.
Chỉ nghe có tiếng thì thào của vài thực khách kinh ngạc thốt lên:
“Sao lại là bọn họ?”
“Bọn họ lẽ nào đi chung với nhau?”
“Ông ta không phải là thiên hạ đệ nhất Kim Kiếm bang, Bang chủ Vân Phi Tường ư?”
Rất nhiều người lúc này mới lưu tâm, ở bên ngoài cổng viện đang tiến vào sáu nhân vật khiến mọi người trong sảnh đều chăm chú nhìn ra, bọn họ đi về phía đại sảnh.
Người dẫn đầu có thân hình cao lớn, ăn mặc võ phục, lông mày rậm mắt sáng, sắc mặt uy phong, tay cầm trường kiếm.
Bên trái ông ta là hai nam nhân trung niên, một người có thân hình gầy đét, mặt vuông dài đoan chính, chòm râu ngắn, lưng đeo trường kiếm, xem có phần khí phách, còn người kia vừa lùn vừa mập, đầu trọc bóng láng, trên vai vác cây chày sắt lớn, tướng đi hiên ngang, ngạo mạn, dường như xem Thúy Trúc trang danh chấn trong thiên hạ không ra gì.
Phía sau ba người còn có ba người khác, một nam hai nữ, người nam mặc bộ đồ đen, bước chân nhẹ nhàng, sắc mặt thẫn thờ, ánh mắt mơ mơ màng màng, tựa hồ như lòng mang đầy ưu tư, lại giống như đang tìm kiếm cái gì? Hai thiếu nữ đi bên cạnh y, thân hình uyển chuyển, nhanh nhẹn thanh nhã, nước da trắng, một người nét mặt đoan trang, người kia trái lại luôn tươi cười.
Trong quần hào có người khẽ nói: “Người của Thục trung Đường môn cũng tới!”
Hoa Ngưỡng Hạc nhanh chóng ra sảnh tiếp đón, nét mặt hân hoan, còn cách sáu người hơn mười bước, lão đã sang sảng nói: “Vân bang chủ! Đường ngũ hiệp! vất vả cho các vị đường xa tới đây, lão phu thật không cam lòng.
”
Người dẫn đầu chính là Kim Kiếm bang Bang chủ Vân Phi Tường, chỉ thấy gương mặt ông tươi cười, ôm quyền nói: “Hoa lão trang chủ quá khách sáo, lão là ơn trạch của thiên hạ, công đức vô lượng, thật đáng là ngày đại hỉ, anh hùng bốn phương đều tụ hội, Vân mổ nếu như không đích thân tới, thì không tránh khỏi thẹn với trời đất, và cũng xấu hổ với các hào kiệt trong thiên hạ đã có mặt hôm nay!”
Hoa Ngưỡng Hạc càng thêm ưng ý, vội vàng đáp lễ: “Vân bang chủ nói quá lời, Hoa lão phu hổ thẹn không dám nhận.
”
Chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên: “Vân bang chủ, Đường ngũ, các người quả nhiên đã đến.
” thì ra Cao Phong cũng chạy lại.
Vân Phi Tường cười nói: “Nếu chúng ta không tới, không phải là ngươi sẽ lo lắng cho ba huynh muội Đường gia ư.
” Nói xong ông quay lại nhìn ba anh em Đường gia ở phía sau mình không xa.
Bát muội Đường Đình Đình mặt ngọc ửng hồng, mỉn cười không nói.
Thất muội Đường San San đưa mắt nhìn Cao Phong, nhăn mặt làm hề.
Đường Trung Long vẻ mặt vốn thẫn thờ, lúc này cũng biến thành tươi tắn, nói: “Nhìn ngươi ở đây vui vẻ, ta thấy an tâm nhiều.
”
Cao Phong đi lại bên cạnh, nắm lấy tay y, nói: “Xem ngươi cũng tốt đẹp.
” Nhìn thấy ba người Kim Kiếm bang, hắn quay về Vân Phi Tường nói: “Vân bang chủ, thật là không đúng, tại hạ nhất thời hồ đồ, đã tạo ra sự hiểu lầm, làm cho Kim Kiếm bang phiền phức không ít.
”
Vân Phi Tường tươi cười, đang định trả lời đáp lễ, thì nghe có tiếng khàn khản thô lỗ vang lên: “Đừng lải nhải lắm lời! bọn lão đại ta đã khốn khổ vì huynh đệ các ngươi, sao có thể yên tâm được!”.
Vì Tôn Đại Hổ ấm ức khá lâu, lại không kềm chế được bản thân nên đã chen mỏ vào, rất may là Vân Phi Tường đã có dặn dò gã trước, nếu không thì không biết gã sẽ tuôn ra những lời lẽ khó nghe đến cỡ nào.
Hết chương 85
Chợt thấy quản gia Hoa Xung đang tiếp khách bên ngoài bỗng dưng chạy thẳng vào đại sảnh, nét mặt cực kỳ hứng thú.
Hoa Ngưỡng Hạc đang khách sáo hàn huyên cùng năm anh em Phi Ngư bang, vừa nhìn thấy quản gia chạy lại, ông biết là có khách quí tới thăm, lập tức ngưng trò chuyện với khách, quay sang hỏi quản gia.
Hoa Xung thấy Cao Phong đang bận bịu tiếp khách gần đấy, mới kề gần tai Hoa Ngưỡng Hạc nói nhỏ vài câu.
Hoa Ngưỡng Hạc nghe xong, sắc mặt hơi biến đổi, dường như cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng thoáng chốc đã lấy lại bình tĩnh, ông cũng rỉ thầm căn dặn Hoa Xung vài câu, Hoa xung vội vã gật đầu, lui ra.
Thời gian trôi qua khoảng uống nửa chum trà, tiệc rượu trong sảnh vốn vẫn ồn ào náo động, la hét ầm ĩ, bỗng nhiên trở lên yên tĩnh lạ thường.
Chỉ nghe có tiếng thì thào của vài thực khách kinh ngạc thốt lên:
“Sao lại là bọn họ?”
“Bọn họ lẽ nào đi chung với nhau?”
“Ông ta không phải là thiên hạ đệ nhất Kim Kiếm bang, Bang chủ Vân Phi Tường ư?”
Rất nhiều người lúc này mới lưu tâm, ở bên ngoài cổng viện đang tiến vào sáu nhân vật khiến mọi người trong sảnh đều chăm chú nhìn ra, bọn họ đi về phía đại sảnh.
Người dẫn đầu có thân hình cao lớn, ăn mặc võ phục, lông mày rậm mắt sáng, sắc mặt uy phong, tay cầm trường kiếm.
Bên trái ông ta là hai nam nhân trung niên, một người có thân hình gầy đét, mặt vuông dài đoan chính, chòm râu ngắn, lưng đeo trường kiếm, xem có phần khí phách, còn người kia vừa lùn vừa mập, đầu trọc bóng láng, trên vai vác cây chày sắt lớn, tướng đi hiên ngang, ngạo mạn, dường như xem Thúy Trúc trang danh chấn trong thiên hạ không ra gì.
Phía sau ba người còn có ba người khác, một nam hai nữ, người nam mặc bộ đồ đen, bước chân nhẹ nhàng, sắc mặt thẫn thờ, ánh mắt mơ mơ màng màng, tựa hồ như lòng mang đầy ưu tư, lại giống như đang tìm kiếm cái gì? Hai thiếu nữ đi bên cạnh y, thân hình uyển chuyển, nhanh nhẹn thanh nhã, nước da trắng, một người nét mặt đoan trang, người kia trái lại luôn tươi cười.
Trong quần hào có người khẽ nói: “Người của Thục trung Đường môn cũng tới!”
Hoa Ngưỡng Hạc nhanh chóng ra sảnh tiếp đón, nét mặt hân hoan, còn cách sáu người hơn mười bước, lão đã sang sảng nói: “Vân bang chủ! Đường ngũ hiệp! vất vả cho các vị đường xa tới đây, lão phu thật không cam lòng.
”
Người dẫn đầu chính là Kim Kiếm bang Bang chủ Vân Phi Tường, chỉ thấy gương mặt ông tươi cười, ôm quyền nói: “Hoa lão trang chủ quá khách sáo, lão là ơn trạch của thiên hạ, công đức vô lượng, thật đáng là ngày đại hỉ, anh hùng bốn phương đều tụ hội, Vân mổ nếu như không đích thân tới, thì không tránh khỏi thẹn với trời đất, và cũng xấu hổ với các hào kiệt trong thiên hạ đã có mặt hôm nay!”
Hoa Ngưỡng Hạc càng thêm ưng ý, vội vàng đáp lễ: “Vân bang chủ nói quá lời, Hoa lão phu hổ thẹn không dám nhận.
”
Chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên: “Vân bang chủ, Đường ngũ, các người quả nhiên đã đến.
” thì ra Cao Phong cũng chạy lại.
Vân Phi Tường cười nói: “Nếu chúng ta không tới, không phải là ngươi sẽ lo lắng cho ba huynh muội Đường gia ư.
” Nói xong ông quay lại nhìn ba anh em Đường gia ở phía sau mình không xa.
Bát muội Đường Đình Đình mặt ngọc ửng hồng, mỉn cười không nói.
Thất muội Đường San San đưa mắt nhìn Cao Phong, nhăn mặt làm hề.
Đường Trung Long vẻ mặt vốn thẫn thờ, lúc này cũng biến thành tươi tắn, nói: “Nhìn ngươi ở đây vui vẻ, ta thấy an tâm nhiều.
”
Cao Phong đi lại bên cạnh, nắm lấy tay y, nói: “Xem ngươi cũng tốt đẹp.
” Nhìn thấy ba người Kim Kiếm bang, hắn quay về Vân Phi Tường nói: “Vân bang chủ, thật là không đúng, tại hạ nhất thời hồ đồ, đã tạo ra sự hiểu lầm, làm cho Kim Kiếm bang phiền phức không ít.
”
Vân Phi Tường tươi cười, đang định trả lời đáp lễ, thì nghe có tiếng khàn khản thô lỗ vang lên: “Đừng lải nhải lắm lời! bọn lão đại ta đã khốn khổ vì huynh đệ các ngươi, sao có thể yên tâm được!”.
Vì Tôn Đại Hổ ấm ức khá lâu, lại không kềm chế được bản thân nên đã chen mỏ vào, rất may là Vân Phi Tường đã có dặn dò gã trước, nếu không thì không biết gã sẽ tuôn ra những lời lẽ khó nghe đến cỡ nào.
Hết chương 85
Danh sách chương