Đường Đình Đình tức cảnh sinh tình, thở dài ai oán, miệng lẩm bẩm một mình: “Tiếc thay cho một gã tình si, đúng là lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình.
”
Đột nhiên Lưu Hàn Tùng nhìn chăm chăm vào mặt Cao Phong nói: “Ta vừa mới hỏi ngươi? Ngươi sao không đi cùng với Đinh Hiểu Lan? Chẳng phải hai người đã thành thân rồi sao?”
Cao Phong nói: “Ta và Đinh Hiểu Lan ngày mai mới làm lễ cưới, hôm nay không tiện gặp mặt, do đó ta mới ra ngoài một mình.
”
Lưu Hàn Tùng lắc đầu, cặp mắt lờ đờ trông rất khủng khiết, một lát sau mới nói: “Thì ra là ngày mai, chắc chắn bây giờ nàng hạnh phúc lắm, chỉ cần nàng hạnh phúc là được rồi.
”
Gã đột nhiên ném bình rượu trong tay xuống đất, nắm lấy ngực áo Cao Phong, hét lên: “Ngươi nhất định phải đối xử với nàng thật tốt, nghe rõ chưa?”
Cao Phong gật gật đầu.
Sau khi nghe đối phương khẳng định câu trả lời, Lưu Hàn Tùng mới chịu buông tay ra.
Lúc gã buông tay, lòng bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, cảm giác giống như hồi còn bé được mẹ ẵm trong tay.
Gã đột nhiên quay người, nói với Lưu Hàn Bách: “Đại ca, chúng ta về nhà thôi.
”
Lưu Hàn Bách hơi ngạc nhiên: “Được rồi.
” y bước lại gần, đưa tay dìu Lưu Hàn Tùng về nhà.
Cao Phong đưa mắt nhìn theo Lưu Hàn Tùng cho tới khi mất hẳn, lòng thầm nghĩ, tình yêu mang lại cho con người vui vẻ và hạnh phúc, nhưng đồng thời nó cũng tạo cho con người đau thương và thù hận.
******
Thật vậy, tình yêu đã mang lại cho Đinh Hiểu Lan vui vẻ và hạnh phúc, cho dù có dùng hết các hoa từ tốt đẹp trên đời này cũng khó mà miêu tả nổi.
Quần áo cưới cô dâu đỏ rực lộng lẫy, tha thướt khoan thai, càng làm tăng thêm vẻ đẹp kiều diễm của nàng.
Chu Bình đứng bên cạnh giúp nàng trang điểm đầu tóc, nàng ta cũng cảm nhận được nỗi vui sướng của nàng.
Nhìn qua kính đồng, như chợt phát hiện điều gì, Chu Bình không ngăn được cười, nói: “Lan tỷ tỷ, con người khi có chuyện vui mừng thì đều biểu lộ hết ra mặt, tỷ tỷ không những mặt mày tươi thắm thêm, mà giữa chân mày cũng có biến hóa.
”
Đinh Hiểu Lan cười nói: “Muội chỉ khéo vớ vẩn.
”
Chu Bình liền chỉ tay vào chân mày trái của Đinh Hiểu Lan, nói: “Tỷ xem có phải ở đây đã xuất hiện một điểm hồng nho nhỏ, tỷ đã nhìn thấy nó chưa?”
Đinh Hiểu Lan cũng cảm thấy kỳ lạ, ồ lên một tiếng rồi nói: “Quả nhiên là nó, tỷ không biết nó đã có từ bao giờ.
”
Chu Bình nói: “Ngay cả bản thân mình mà cũng không biết nữa, nhưng điểm hồng này không hiển thị gần chỗ mắt, vị trí của nó càng làm tăng thêm vẻ đẹp của mỹ nhân, thật là khéo léo vô cùng.
”
Đinh Hiểu Lan kéo lấy tay nàng ta nói: “Xem miệng lưỡi muội ngọt ngào như vậy, chắc mới ăn mật ong phải không?”
Chu Bình cười nói: “Ai nói là không ăn, muội từ khi bước chân vào Đinh gia trang đã bị bầu không khí vui vẻ làm cho miệng lưỡi ngọt ngào rồi, và cũng không biết đã ăn bao nhiêu mật ong nữa?”
Đinh Hiểu Lan bị nàng ta trêu chọc, nàng làm bộ giận, rồi lắc đầu cười ngặt nghẽo.
Một lát sau, bỗng Chu Bình hỏi: “Lan tỷ tỷ, tỷ yêu Cao Phong sâu đậm như vậy, không biết tỷ đã yêu huynh ấy ở điểm nào?”
Đinh Hiểu Lan bị hỏi một câu làm cho ngây người ra, nàng trầm ngâm nói: “Tỷ thích huynh ấy ở tính kiên cường, thành thực, thẳng thắn và đối xử với người có trung nghĩa.
”
Chu Bình nghe xong, có vẻ tư lự, nói: “Ồ, nếu một nam nhân có đầy đủ nhân cách như vậy, thật đáng khâm phục.
”
Đinh Hiểu Lan cười nói: “Nếu muội thích thì gả cho huynh ấy, làm thứ thiếp cũng được mà?”
Chu Bình lập tức đỏ hồng hai má, nói: “Chỉ sợ hai chị em mình bằng lòng, nhưng huynh ấy lại không đồng ý?”
Trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, thì bỗng nhiên ở bên ngoài cửa sổ có tiếng đốt pháo, rồi có tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ lên, thì ra là trẻ con của các gia đình quen biết chung quanh đang rủ nhau kéo tới để xem mặt cô dâu.
Chu Bình vội hốt một nắm kẹo điểm tâm, đem ra phân phát cho đám trẻ.
Nàng đang phát kẹo điểm tâm thì thấy ở phía sau đám trẻ, Đinh Tương Ngọc đang dẫn hai thiếu nữ xinh đẹp đi vào phòng.
Đinh Tương Ngọc mỉn cười nói: “Chu sư muội, thật khổ cho muội.
”
Chu Bình lên tiếng đáp lại, trong lòng hơi có bất ngờ, nàng đưa mắt nhìn hai thiếu nữ.
Hai người đó chính là thất muội Đường San San và bát muội Đường Đình Đình của Đường gia.
Đinh Tương Ngọc vội nói: “Hai vị này là khách xa từ Đường gia tới, tiểu muội đã hay biết chưa?”
Chu Bình nói: “Muội bây giờ mới biết.
”
Bốn người cùng bước vào phòng Đinh Hiểu Lan.
”
Đinh Hiểu Lan lúc đó ở trong phòng đã nghe được, vừa thấy mọi người bước vào, lập tức đứng lên nói: “Nhị ca, là huynh mới tới đó à.
”
Đinh Tương Ngọc chưa kịp mở miệng giới thiệu, thì đã nghe một trong hai thiếu nữ đó cười nói: “Cô dâu xinh đẹp thật!”
Đinh Hiểu Lan đỏ mặt, liền chắp tay hành lễ.
”
Đột nhiên Lưu Hàn Tùng nhìn chăm chăm vào mặt Cao Phong nói: “Ta vừa mới hỏi ngươi? Ngươi sao không đi cùng với Đinh Hiểu Lan? Chẳng phải hai người đã thành thân rồi sao?”
Cao Phong nói: “Ta và Đinh Hiểu Lan ngày mai mới làm lễ cưới, hôm nay không tiện gặp mặt, do đó ta mới ra ngoài một mình.
”
Lưu Hàn Tùng lắc đầu, cặp mắt lờ đờ trông rất khủng khiết, một lát sau mới nói: “Thì ra là ngày mai, chắc chắn bây giờ nàng hạnh phúc lắm, chỉ cần nàng hạnh phúc là được rồi.
”
Gã đột nhiên ném bình rượu trong tay xuống đất, nắm lấy ngực áo Cao Phong, hét lên: “Ngươi nhất định phải đối xử với nàng thật tốt, nghe rõ chưa?”
Cao Phong gật gật đầu.
Sau khi nghe đối phương khẳng định câu trả lời, Lưu Hàn Tùng mới chịu buông tay ra.
Lúc gã buông tay, lòng bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, cảm giác giống như hồi còn bé được mẹ ẵm trong tay.
Gã đột nhiên quay người, nói với Lưu Hàn Bách: “Đại ca, chúng ta về nhà thôi.
”
Lưu Hàn Bách hơi ngạc nhiên: “Được rồi.
” y bước lại gần, đưa tay dìu Lưu Hàn Tùng về nhà.
Cao Phong đưa mắt nhìn theo Lưu Hàn Tùng cho tới khi mất hẳn, lòng thầm nghĩ, tình yêu mang lại cho con người vui vẻ và hạnh phúc, nhưng đồng thời nó cũng tạo cho con người đau thương và thù hận.
******
Thật vậy, tình yêu đã mang lại cho Đinh Hiểu Lan vui vẻ và hạnh phúc, cho dù có dùng hết các hoa từ tốt đẹp trên đời này cũng khó mà miêu tả nổi.
Quần áo cưới cô dâu đỏ rực lộng lẫy, tha thướt khoan thai, càng làm tăng thêm vẻ đẹp kiều diễm của nàng.
Chu Bình đứng bên cạnh giúp nàng trang điểm đầu tóc, nàng ta cũng cảm nhận được nỗi vui sướng của nàng.
Nhìn qua kính đồng, như chợt phát hiện điều gì, Chu Bình không ngăn được cười, nói: “Lan tỷ tỷ, con người khi có chuyện vui mừng thì đều biểu lộ hết ra mặt, tỷ tỷ không những mặt mày tươi thắm thêm, mà giữa chân mày cũng có biến hóa.
”
Đinh Hiểu Lan cười nói: “Muội chỉ khéo vớ vẩn.
”
Chu Bình liền chỉ tay vào chân mày trái của Đinh Hiểu Lan, nói: “Tỷ xem có phải ở đây đã xuất hiện một điểm hồng nho nhỏ, tỷ đã nhìn thấy nó chưa?”
Đinh Hiểu Lan cũng cảm thấy kỳ lạ, ồ lên một tiếng rồi nói: “Quả nhiên là nó, tỷ không biết nó đã có từ bao giờ.
”
Chu Bình nói: “Ngay cả bản thân mình mà cũng không biết nữa, nhưng điểm hồng này không hiển thị gần chỗ mắt, vị trí của nó càng làm tăng thêm vẻ đẹp của mỹ nhân, thật là khéo léo vô cùng.
”
Đinh Hiểu Lan kéo lấy tay nàng ta nói: “Xem miệng lưỡi muội ngọt ngào như vậy, chắc mới ăn mật ong phải không?”
Chu Bình cười nói: “Ai nói là không ăn, muội từ khi bước chân vào Đinh gia trang đã bị bầu không khí vui vẻ làm cho miệng lưỡi ngọt ngào rồi, và cũng không biết đã ăn bao nhiêu mật ong nữa?”
Đinh Hiểu Lan bị nàng ta trêu chọc, nàng làm bộ giận, rồi lắc đầu cười ngặt nghẽo.
Một lát sau, bỗng Chu Bình hỏi: “Lan tỷ tỷ, tỷ yêu Cao Phong sâu đậm như vậy, không biết tỷ đã yêu huynh ấy ở điểm nào?”
Đinh Hiểu Lan bị hỏi một câu làm cho ngây người ra, nàng trầm ngâm nói: “Tỷ thích huynh ấy ở tính kiên cường, thành thực, thẳng thắn và đối xử với người có trung nghĩa.
”
Chu Bình nghe xong, có vẻ tư lự, nói: “Ồ, nếu một nam nhân có đầy đủ nhân cách như vậy, thật đáng khâm phục.
”
Đinh Hiểu Lan cười nói: “Nếu muội thích thì gả cho huynh ấy, làm thứ thiếp cũng được mà?”
Chu Bình lập tức đỏ hồng hai má, nói: “Chỉ sợ hai chị em mình bằng lòng, nhưng huynh ấy lại không đồng ý?”
Trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, thì bỗng nhiên ở bên ngoài cửa sổ có tiếng đốt pháo, rồi có tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ lên, thì ra là trẻ con của các gia đình quen biết chung quanh đang rủ nhau kéo tới để xem mặt cô dâu.
Chu Bình vội hốt một nắm kẹo điểm tâm, đem ra phân phát cho đám trẻ.
Nàng đang phát kẹo điểm tâm thì thấy ở phía sau đám trẻ, Đinh Tương Ngọc đang dẫn hai thiếu nữ xinh đẹp đi vào phòng.
Đinh Tương Ngọc mỉn cười nói: “Chu sư muội, thật khổ cho muội.
”
Chu Bình lên tiếng đáp lại, trong lòng hơi có bất ngờ, nàng đưa mắt nhìn hai thiếu nữ.
Hai người đó chính là thất muội Đường San San và bát muội Đường Đình Đình của Đường gia.
Đinh Tương Ngọc vội nói: “Hai vị này là khách xa từ Đường gia tới, tiểu muội đã hay biết chưa?”
Chu Bình nói: “Muội bây giờ mới biết.
”
Bốn người cùng bước vào phòng Đinh Hiểu Lan.
”
Đinh Hiểu Lan lúc đó ở trong phòng đã nghe được, vừa thấy mọi người bước vào, lập tức đứng lên nói: “Nhị ca, là huynh mới tới đó à.
”
Đinh Tương Ngọc chưa kịp mở miệng giới thiệu, thì đã nghe một trong hai thiếu nữ đó cười nói: “Cô dâu xinh đẹp thật!”
Đinh Hiểu Lan đỏ mặt, liền chắp tay hành lễ.
Danh sách chương