Sáng sớm ngày hôm sau.
Trời quang đãng.
Ở hậu viện luyện võ sảnh.
Cao Phong như thường lệ đem Kinh Long kiếm pháp ra tập dợt, tập đến kiếm chiêu thứ mười hai, bất giác hắn nghĩ tới chiêu “Địa Ngục Kiếp Sát”, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chiêu này vô cùng khéo léo, tinh diệu vô song, chỉ tiếc rằng nó là chiêu sát thủ, hễ ra chiêu là giết, không có thế thâu hồi, nếu phối hợp nó với các kiếm chiêu khác, thì có thể làm tăng thêm uy lực cho các chiêu đó.
Hắn suy nghĩ đến nỗi quên cả hoàn cảnh chung quanh, không kềm được giơ tay múa may theo chiêu thức, nhưng ngay lập tức trong đầu óc lại hiện ra hình ảnh của sư phụ trước lúc lâm chung đã nhắc nhở không được sử dụng chiêu thức này, tự nhiên người hắn thoát mồ hôi lạnh, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần.
Chính vào lúc này ở bên ngoài cửa viện có tiếng bước chân đi tới, Cao Phong quay đầu lại nhìn, người tới là Đinh Tương Long.
Đinh Tương Long mỉn cười: “Cao Phong, ngươi luyện cho tới khi thành thiên hạ đệ nhất thì mới chịu ngừng tay phải không?”
Cao Phong nói: “Chỉ là thói quen thôi, nếu ta rảnh mà không luyện qua một chút, người làm như bị thiếu cái gì.
”
Hắn hít một hơi không khí, rồi hỏi: “Hiểu Lan thế nào rồi, cô ta khỏe chứ?”
Đinh Tương Long nói: “Không có chuyện gì, ta có nghe gia nhân báo sáng nay tiểu muội có rời khỏi gường, ăn chút điểm tâm, còn thay quần áo mới nữa.
”
Cao Phong cười: “Vậy tốt rồi, tánh tình cô ta quá ngang bướng, có lúc làm cho người khác phải lo lắng.
”
Đinh Tương Long nói: “Nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ khổ cái tánh tình ….
.
”
Đột nhiên có tiếng lanh lảnh vang lên: “Ai nói đó, ai nói xấu tôi sau lưng đó!”
Ở cửa sau viện có thấp thoáng bóng người, quần áo mầu đỏ tươi, nụ cười như hoa có má lúm đồng tiền, dáng xinh đẹp xuất trần, đó là Đinh Hiểu Lan.
Cao Phong không ngăn được cười khổ: “Hiểu Lan, muội đấy à.
”
Đinh Tương Long nói: “Tiểu muội, tinh thần muội hôm nay xem khá lắm.
”
Đinh Hiểu Lan bỉu môi, nói: “Muội đã nghĩ thông rồi, và biết mình phải làm gì, muội đã khôn lớn, không nên để cho mọi người phải lo lắng vì muội, nhất là mẹ, tuổi tác đã cao, muội sợ nhất thời mẹ nóng giận dễ phát sinh bịnh tình.
”
Đinh Tương Long trong lòng khoan khoái, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Muội hiểu chuyện như thế, khiến đại ca này rất an tâm.
”
Đinh Hiểu Lan làm như nghĩ tới chuyện gì, nói: “Đúng rồi, đại ca, muội vừa mới ở chỗ mẹ, người có tìm kiếm huynh, huynh hãy mau lại gặp mẹ đi.
”
Đinh Tương Long nghe nói mẫu thân có việc cần tìm, không dám nán lại, vội chào Cao Phong rồi quay người chạy đi.
Nhìn bóng đại ca mất hẳn, Đinh Hiểu Lan lắc đầu mỉn cười.
Cao Phong không ngăn được thắc mắc: “Muội cười chuyện gì?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Không cười chuyện gì cả.
”
Cao Phong nói: “Nghĩa mẫu tìm đại ca muội có việc gì?”
Đinh Hiểu Lan nháy mắt cười: “Muội làm sao biết có việc gì, sáng sớm từ lúc muội rời khỏi gường cho tới bây giờ, chưa từng gặp qua mẹ muội.
”
Cao Phong ngơ ngác, nói: “Muội không có việc để làm hay sao mà lừa dối đại ca muội?”
Đinh Hiểu Lan ngưng cười: “Không làm gì cả, chẳng qua là muội muốn cùng huynh trò chuyện, không thích bị người khác quấy rầy.
”
Cao Phong hơi cau mày: “Muội ….
.
muội sau này đừng làm kiểu đó, Đinh Tương Long dù sao cũng là đại ca muội.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Bởi vì huynh ấy là đại ca muội nên muội mới lừa huynh ấy, từ lúc nhỏ cho tới lớn, bất kể muội có tinh nghịch cỡ nào, huynh ấy đều không trách cứ muội.
”
Cao Phong cười khổ: “Nếu ta là đại ca muội, có lúc sẽ bị muội làm cho tức chết.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Huynh là huynh, đại ca là đại ca, huynh tâm cao khí ngạo, nhân nghĩa ngay thẳng, còn đại ca tính tình hòa nhã, vui vẻ với mọi người, cả hai dứt khoát là hai loại người khác nhau.
”
Cao Phong nói: “Cho nên Đinh Tương Long phải gánh chịu tính ngang bướng của muội.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ai biểu huynh ấy làm đại ca, đã làm đại ca thì phải gánh chịu.
”
Cao Phong lại cười khổ, không biết phải đối đáp với nha đầu này làm sao.
Hết chương 31
Trời quang đãng.
Ở hậu viện luyện võ sảnh.
Cao Phong như thường lệ đem Kinh Long kiếm pháp ra tập dợt, tập đến kiếm chiêu thứ mười hai, bất giác hắn nghĩ tới chiêu “Địa Ngục Kiếp Sát”, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chiêu này vô cùng khéo léo, tinh diệu vô song, chỉ tiếc rằng nó là chiêu sát thủ, hễ ra chiêu là giết, không có thế thâu hồi, nếu phối hợp nó với các kiếm chiêu khác, thì có thể làm tăng thêm uy lực cho các chiêu đó.
Hắn suy nghĩ đến nỗi quên cả hoàn cảnh chung quanh, không kềm được giơ tay múa may theo chiêu thức, nhưng ngay lập tức trong đầu óc lại hiện ra hình ảnh của sư phụ trước lúc lâm chung đã nhắc nhở không được sử dụng chiêu thức này, tự nhiên người hắn thoát mồ hôi lạnh, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần.
Chính vào lúc này ở bên ngoài cửa viện có tiếng bước chân đi tới, Cao Phong quay đầu lại nhìn, người tới là Đinh Tương Long.
Đinh Tương Long mỉn cười: “Cao Phong, ngươi luyện cho tới khi thành thiên hạ đệ nhất thì mới chịu ngừng tay phải không?”
Cao Phong nói: “Chỉ là thói quen thôi, nếu ta rảnh mà không luyện qua một chút, người làm như bị thiếu cái gì.
”
Hắn hít một hơi không khí, rồi hỏi: “Hiểu Lan thế nào rồi, cô ta khỏe chứ?”
Đinh Tương Long nói: “Không có chuyện gì, ta có nghe gia nhân báo sáng nay tiểu muội có rời khỏi gường, ăn chút điểm tâm, còn thay quần áo mới nữa.
”
Cao Phong cười: “Vậy tốt rồi, tánh tình cô ta quá ngang bướng, có lúc làm cho người khác phải lo lắng.
”
Đinh Tương Long nói: “Nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ khổ cái tánh tình ….
.
”
Đột nhiên có tiếng lanh lảnh vang lên: “Ai nói đó, ai nói xấu tôi sau lưng đó!”
Ở cửa sau viện có thấp thoáng bóng người, quần áo mầu đỏ tươi, nụ cười như hoa có má lúm đồng tiền, dáng xinh đẹp xuất trần, đó là Đinh Hiểu Lan.
Cao Phong không ngăn được cười khổ: “Hiểu Lan, muội đấy à.
”
Đinh Tương Long nói: “Tiểu muội, tinh thần muội hôm nay xem khá lắm.
”
Đinh Hiểu Lan bỉu môi, nói: “Muội đã nghĩ thông rồi, và biết mình phải làm gì, muội đã khôn lớn, không nên để cho mọi người phải lo lắng vì muội, nhất là mẹ, tuổi tác đã cao, muội sợ nhất thời mẹ nóng giận dễ phát sinh bịnh tình.
”
Đinh Tương Long trong lòng khoan khoái, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Muội hiểu chuyện như thế, khiến đại ca này rất an tâm.
”
Đinh Hiểu Lan làm như nghĩ tới chuyện gì, nói: “Đúng rồi, đại ca, muội vừa mới ở chỗ mẹ, người có tìm kiếm huynh, huynh hãy mau lại gặp mẹ đi.
”
Đinh Tương Long nghe nói mẫu thân có việc cần tìm, không dám nán lại, vội chào Cao Phong rồi quay người chạy đi.
Nhìn bóng đại ca mất hẳn, Đinh Hiểu Lan lắc đầu mỉn cười.
Cao Phong không ngăn được thắc mắc: “Muội cười chuyện gì?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Không cười chuyện gì cả.
”
Cao Phong nói: “Nghĩa mẫu tìm đại ca muội có việc gì?”
Đinh Hiểu Lan nháy mắt cười: “Muội làm sao biết có việc gì, sáng sớm từ lúc muội rời khỏi gường cho tới bây giờ, chưa từng gặp qua mẹ muội.
”
Cao Phong ngơ ngác, nói: “Muội không có việc để làm hay sao mà lừa dối đại ca muội?”
Đinh Hiểu Lan ngưng cười: “Không làm gì cả, chẳng qua là muội muốn cùng huynh trò chuyện, không thích bị người khác quấy rầy.
”
Cao Phong hơi cau mày: “Muội ….
.
muội sau này đừng làm kiểu đó, Đinh Tương Long dù sao cũng là đại ca muội.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Bởi vì huynh ấy là đại ca muội nên muội mới lừa huynh ấy, từ lúc nhỏ cho tới lớn, bất kể muội có tinh nghịch cỡ nào, huynh ấy đều không trách cứ muội.
”
Cao Phong cười khổ: “Nếu ta là đại ca muội, có lúc sẽ bị muội làm cho tức chết.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Huynh là huynh, đại ca là đại ca, huynh tâm cao khí ngạo, nhân nghĩa ngay thẳng, còn đại ca tính tình hòa nhã, vui vẻ với mọi người, cả hai dứt khoát là hai loại người khác nhau.
”
Cao Phong nói: “Cho nên Đinh Tương Long phải gánh chịu tính ngang bướng của muội.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ai biểu huynh ấy làm đại ca, đã làm đại ca thì phải gánh chịu.
”
Cao Phong lại cười khổ, không biết phải đối đáp với nha đầu này làm sao.
Hết chương 31
Danh sách chương