Đinh Hiểu Lan lạnh lùng cười: “Huynh không còn gì để nói nữa hay sao?”
Thật ra Cao Phong không còn gì để nói, cho dù một chữ cũng bằng thừa.
Lòng hắn rất minh bạch, nếu quả thật đem Hoa Hương Lăng thay vào chỗ Đinh Hiểu Lan, hắn sẽ lập tức đưa nàng xa chạy cao bay, ném bỏ sau lưng tất cả vinh hoa trần thế, kể cả danh tiếng võ lâm mà hắn trân quí hơn sinh mạng.
Hắn đột nhiên thấy mình quá ích kỷ, rất bỉ ổi, vô liêm sĩ, và rất đáng thương hại.
Khó nói bản tính mình rốt cuộc sẽ như thế nào.
Đinh Hiểu Lan ngước mắt nhìn hắn, nói: “Huynh không cần phải buồn bã, thật ra đây mới là mặt chân thật của con người, muội và huynh đều giống nhau, muội đối với huynh cũng giống như huynh đối với Hoa Hương Lăng, sự thật là vậy không ai có thể thay đổi được.
”
Cao Phong thở thật dài, nói: “Muội nói không sai, con người lập trường đã khác nhau thì cách cảm thụ cũng khác nhau, nhưng đến khi cùng chung một cảnh ngộ, kết quả của cách giải quyết và ý nghĩ dĩ nhiên sẽ không giống nhau.
Muội đối xử với ta tình thâm như thế, còn ta lại phụ lòng muội.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Do đó nói đi nói lại, cách thức duy nhất là đem muội gả cho Lưu Hàn Tùng.
”
Nàng tựa như cười nhưng không phải cười, tiếp tục nói: “Không sai, cách thức này sẽ giải quyết tất cả, nhưng kẻ đáng thương hại nhất vẫn là muội, ban đầu muội cho rằng mình sẽ có một đời sống thật hạnh phúc, nhưng nào ngờ chớp mắt nó lại biến thành một cuộc sống đầy phiền muộn ….
.
”
Lòng Cao Phong vừa cay đắng vừa đau khổ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói: “Muội chớ bi quan, nghĩa mẫu đã viết thư gửi cho sư phụ muội, sư phụ muội nếu biết sự tình nhất định sẽ nhanh chóng tới đây, ta nghĩ nghĩa mẫu sẽ hỏi ý kiến ông ta, biết đâu ông ta sẽ có giải pháp tốt, muội sẽ không nhất định phải gả cho Lưu Hàn Tùng.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Sư phụ tới thì có ích gì, tánh người thận trọng, hay nhìn về đại cuộc, sao lại vì việc cá nhân muội để rồi gây kết oán với phái Võ Lâm? Muội nghĩ nếu sư phụ có tới, thì người cũng giống như mẹ muội thôi, sẽ tán thành việc gả muội cho Lưu Hàn Tùng.
”
Trong lúc nói, tinh thần nàng quá xúc cảm, lệ châu tuôn đầm đìa.
Cao Phong giơ tay lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: “Hãy kiên cường một chút, chúng ta còn có thời gian, chỉ cần có thời gian là có biến hóa, sẽ có chuyển cơ.
”
Đinh Hiểu Lan đột nhiên như nghĩ tới điều gì, nắm chặt lấy tay hắn, nghiêm sắc mặt nói: “Muội hỏi huynh một câu, huynh nhất định phải trả lời muội.
”
Cao Phong nói: “Được, muội cứ nói.
”
Mắt Đinh Hiểu Lan như lóe hung quang: “Huynh thật lòng muốn hay không muốn muội gả cho Lưu Hàn Tùng?”
Cao Phong nói: “Không muốn.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Vậy tốt lắm, đêm nay huynh hãy mau sang nhà họ Lưu giết chết Lưu Hàn Tùng cho muội.
”
Cao Phong chấn động: “Muội nói gì? sao lại đem chuyện thương thiên hại lý ra làm trò đùa? Cho dù bản thân có oán giận do Lưu Hàn Tùng tạo ra, nhưng đó không phải lỗi của Lưu Hàn Tùng.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Huynh nói không sai, lỗi không phải từ Lưu Hàn Tùng, cũng khó nói từ muội, vậy lỗi là do Đinh gia muội phải không? Tại sao sự việc này lại xảy ra, sau khi xảy ra lại trút hết lên người muội?”
Nàng ngừng một lát, rồi tiếp: “Nếu huynh không chịu giết Lưu Hàn Tùng, việc này sẽ không thể xoay chuyển nổi, nói cho cùng huynh vẫn không muốn giúp muội!”
Cao Phong xịu mặt, nói: “Muội nên bỏ ngay ý nghĩ đó đi, đừng làm sự việc rối tung lên!” Hắn lại nghĩ: “Tính tình nha đầu này quá khích, lại có ý nghĩ quái đản, mình nên đề phòng mới được.
”
Nói xong, hắn xoay người ra khỏi phòng, vừa mới bước ra khỏi thì nghe trong phòng có tiếng “bình” vang lên, hắn nghĩ chắc Đinh đại tiểu thư trong cơn nóng giận đã hất mâm cơm xuống đất.
Cao Phong không quay đầu lại, bởi vì hắn biết nữ nhân khi đã nổi giận, cho dù có khuyên nhủ thế nào cũng vô ích, nhiều khi còn phản tác dụng đằng khác, như châm thêm dầu vào lửa.
Hết chương 30
Thật ra Cao Phong không còn gì để nói, cho dù một chữ cũng bằng thừa.
Lòng hắn rất minh bạch, nếu quả thật đem Hoa Hương Lăng thay vào chỗ Đinh Hiểu Lan, hắn sẽ lập tức đưa nàng xa chạy cao bay, ném bỏ sau lưng tất cả vinh hoa trần thế, kể cả danh tiếng võ lâm mà hắn trân quí hơn sinh mạng.
Hắn đột nhiên thấy mình quá ích kỷ, rất bỉ ổi, vô liêm sĩ, và rất đáng thương hại.
Khó nói bản tính mình rốt cuộc sẽ như thế nào.
Đinh Hiểu Lan ngước mắt nhìn hắn, nói: “Huynh không cần phải buồn bã, thật ra đây mới là mặt chân thật của con người, muội và huynh đều giống nhau, muội đối với huynh cũng giống như huynh đối với Hoa Hương Lăng, sự thật là vậy không ai có thể thay đổi được.
”
Cao Phong thở thật dài, nói: “Muội nói không sai, con người lập trường đã khác nhau thì cách cảm thụ cũng khác nhau, nhưng đến khi cùng chung một cảnh ngộ, kết quả của cách giải quyết và ý nghĩ dĩ nhiên sẽ không giống nhau.
Muội đối xử với ta tình thâm như thế, còn ta lại phụ lòng muội.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Do đó nói đi nói lại, cách thức duy nhất là đem muội gả cho Lưu Hàn Tùng.
”
Nàng tựa như cười nhưng không phải cười, tiếp tục nói: “Không sai, cách thức này sẽ giải quyết tất cả, nhưng kẻ đáng thương hại nhất vẫn là muội, ban đầu muội cho rằng mình sẽ có một đời sống thật hạnh phúc, nhưng nào ngờ chớp mắt nó lại biến thành một cuộc sống đầy phiền muộn ….
.
”
Lòng Cao Phong vừa cay đắng vừa đau khổ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói: “Muội chớ bi quan, nghĩa mẫu đã viết thư gửi cho sư phụ muội, sư phụ muội nếu biết sự tình nhất định sẽ nhanh chóng tới đây, ta nghĩ nghĩa mẫu sẽ hỏi ý kiến ông ta, biết đâu ông ta sẽ có giải pháp tốt, muội sẽ không nhất định phải gả cho Lưu Hàn Tùng.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Sư phụ tới thì có ích gì, tánh người thận trọng, hay nhìn về đại cuộc, sao lại vì việc cá nhân muội để rồi gây kết oán với phái Võ Lâm? Muội nghĩ nếu sư phụ có tới, thì người cũng giống như mẹ muội thôi, sẽ tán thành việc gả muội cho Lưu Hàn Tùng.
”
Trong lúc nói, tinh thần nàng quá xúc cảm, lệ châu tuôn đầm đìa.
Cao Phong giơ tay lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: “Hãy kiên cường một chút, chúng ta còn có thời gian, chỉ cần có thời gian là có biến hóa, sẽ có chuyển cơ.
”
Đinh Hiểu Lan đột nhiên như nghĩ tới điều gì, nắm chặt lấy tay hắn, nghiêm sắc mặt nói: “Muội hỏi huynh một câu, huynh nhất định phải trả lời muội.
”
Cao Phong nói: “Được, muội cứ nói.
”
Mắt Đinh Hiểu Lan như lóe hung quang: “Huynh thật lòng muốn hay không muốn muội gả cho Lưu Hàn Tùng?”
Cao Phong nói: “Không muốn.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Vậy tốt lắm, đêm nay huynh hãy mau sang nhà họ Lưu giết chết Lưu Hàn Tùng cho muội.
”
Cao Phong chấn động: “Muội nói gì? sao lại đem chuyện thương thiên hại lý ra làm trò đùa? Cho dù bản thân có oán giận do Lưu Hàn Tùng tạo ra, nhưng đó không phải lỗi của Lưu Hàn Tùng.
”
Đinh Hiểu Lan nói: “Huynh nói không sai, lỗi không phải từ Lưu Hàn Tùng, cũng khó nói từ muội, vậy lỗi là do Đinh gia muội phải không? Tại sao sự việc này lại xảy ra, sau khi xảy ra lại trút hết lên người muội?”
Nàng ngừng một lát, rồi tiếp: “Nếu huynh không chịu giết Lưu Hàn Tùng, việc này sẽ không thể xoay chuyển nổi, nói cho cùng huynh vẫn không muốn giúp muội!”
Cao Phong xịu mặt, nói: “Muội nên bỏ ngay ý nghĩ đó đi, đừng làm sự việc rối tung lên!” Hắn lại nghĩ: “Tính tình nha đầu này quá khích, lại có ý nghĩ quái đản, mình nên đề phòng mới được.
”
Nói xong, hắn xoay người ra khỏi phòng, vừa mới bước ra khỏi thì nghe trong phòng có tiếng “bình” vang lên, hắn nghĩ chắc Đinh đại tiểu thư trong cơn nóng giận đã hất mâm cơm xuống đất.
Cao Phong không quay đầu lại, bởi vì hắn biết nữ nhân khi đã nổi giận, cho dù có khuyên nhủ thế nào cũng vô ích, nhiều khi còn phản tác dụng đằng khác, như châm thêm dầu vào lửa.
Hết chương 30
Danh sách chương