Đinh Tương Long nói: “Lưu lão gia tử thử nghĩ xem, nếu hắn ta chỉ ngăn cản khách không thôi, Đinh Tương Long này có thể bỏ qua, nhưng sáng sớm hôm nay hắn chạy tới trước tửu lâu nhà tôi la lối khóc lóc om sòm, tuôn ra những lời lẽ thô tục, nói là tôi đã chiếm hết khách của Lưu gia.

Lưu lão gia tử nói xem, hắn đã dùng các thủ đoạn như vậy, làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của tửu lâu, thử hỏi Đinh Tương Long tôi không thể không can thiệp sao được?”
Nghe đến chỗ này, sắc mặt Lưu Hán Dương tái nhợt, hai hàng lông mi dựng đứng.

Đinh Tương Long nói: “Lúc Lưu A Phúc tới tửu lâu quấy rối, ban đầu tôi cũng chỉ tính đuổi đi thôi, nhưng không ngờ gã ra tay trước, lại còn chửi bới lăng nhục mẹ tôi, khiến Tương Long này nhịn hết nổi, nên mới ra tay đáp trả, còn về thương thế trầm trọng của gã, cũng thật là do Tương Long tôi nhất thời kích động, không chủ động được bản thân.


Đợi Đinh Tương Long nói xong, Lưu Hán Dương tức giận đến dựng cả râu tóc, quát: “Lưu A Phúc, đồ chó ngươi, ai mượn ngươi to gan đi làm chuyện bất lương?”
Lưu A Phúc sợ hãi quá đâm ngẩn người ra, gã ít khi nào thấy lão gia tử lại nổi giận lôi đình như thế, hai mắt gã đành nhìn Lưu Hàn Bách cầu cứu.

Lưu Hán Dương xem tình hình như vậy, cũng đoán biết đó là chủ chương của Lưu Hàn Bách, con trai lớn của lão: “Là chủ ý của Hàn Bách phải không?”
Lưu Hàn Bách không đợi Lưu A Phúc mở miệng, đã bước lên phía trước nói: “Lão gia, xin chớ nóng giận, đây là chủ ý của con.


Lưu Hán Dương giận quá không kềm nổi, giơ tay bạt tai gã.

Lưu Hàn Bách cũng không tránh né, lãnh đủ một tát của cha.


Lưu Hán Dương đưa tay định đánh nữa, nhưng thấy mặt con buồn bã, miệng ứa máu, khiến lòng lão đau nhói, hạ tay xuống, xoay người định bỏ đi.

Lưu Hàn Bách nói: “Lão gia, xin người khoan đi!”
Lưu Hán Dương quả nhiên đứng lại, trầm giọng: “Hàn Bách, ngươi đã mọc đủ lông đủ cánh, ta không thể dạy bảo ngươi, ngươi định làm gì, nói đi!”
Lưu Hàn Bách kiên cường nói: “Lão gia, A Phúc là cháu thân thích của cha, bất kể trước đây hắn đã làm chuyện sai trái gì, nhưng tất cả cũng đều vì Lưu gia chúng ta, Đinh Tương Long đã đánh hắn thành thương tật như vậy, sao có thể bỏ qua? Còn thể diện của Lưu gia chúng ta nữa? tục ngữ có nói đánh chó phải nể mặt chủ nhân, nay Đinh Tương Long đã đánh trọng thương Lưu A Phúc, chính là đã xúc phạm tới mặt mũi Võ Lâm thế gia họ Lưu ta, cho dù mặt mũi Lưu gia ta ở An Khánh thành này không quan trọng, nhưng lão gia lại là chính tông đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, thử hỏi danh dự của phái Thiếu Lâm ta có còn nữa hay không?”
Gã nói một hơi không nhanh không chậm, ăn nói đĩnh đạc, từng câu từng chữ như đập vào tim mọi người, Lưu Hán Dương nhất thời không biết phải làm sao.

Đinh lão phu nhân, Thiết Song Thanh và anh em Lâm Thị nghe vậy, người nào cũng thầm nghĩ: “Xem ra người khiêu khích vẫn là Lưu Hàn Bách, còn Lưu Hán Dương quả thực không biết chút gì tình hình, hôm nay sự việc đã như thế, có muốn giải hòa cũng không được, cứ nhìn khí thế của Lưu Hàn Bách cũng biết, khó có thể tránh khỏi cuộc diện đấu võ phân tài cao thấp.


Cao Phong thấy Lưu Hàn Bách cao ngạo ép người quá đáng, nóng mặt, nói: “Lưu Hàn Bách, rốt cuộc sự việc này ngươi tính sao cứ nói toẹt ra đi, đừng làm mất thời gian mọi người.

Lưu Hàn Bách uy nghiêm nói: “Từ cổ đến nay, thiếu nợ phải trả tiền, sát nhân phải đền mạng, ai đã đánh em họ A Phúc ta thành thế này, thì ta cũng sẽ đánh hắn thành thế đó, nếu Lưu Hàn Bách ta không làm được việc này, ta thề sẽ viết chữ Lưu lộn ngược lại!”
Cao Phong hừm thành tiếng, gật đầu nói: “Ngươi nói thiếu nợ phải trả tiền, sát nhân phải đền mạng, lời nói có lý, ta nghe nói Lưu A Phúc là quản gia quán ăn của Lưu gia ngươi?”
Lưu Hàn Bách nói: “Đúng vậy, không sai.


Cao Phong nói: “Gã còn là cháu ruột của Lưu lão gia tử, cũng là em họ của ngươi?”
Lưu Hàn Bách nói: “Cũng không sai.


Cao Phong nói: “Như vậy sự việc giải quyết rất ổn thỏa.


Lưu Hàn Bách nghi hoặc, nói: “Ổn thỏa là sao?”
Cao Phong không đáp lại lời gã, quay đầu về phía Đinh lão phu nhân sang sảng nói: “Đinh lão phu nhân, quán rượu của phu nhân có quản gia không?”
Đinh lão phu nhân nghe hắn hỏi bất ngờ như thế không khỏi bối rối, nhưng ngoài miệng bà vẫn đáp: “Có.


Cao Phong nói: “Không biết gan của người quản gia đó có lớn không, có dám tới quán ăn quán rượu người khác phá rối không?”
Đinh lão phu nhân nói: “Tôn quản gia quán rượu của ta không có gan lớn và không dám làm chuyện đó.



Cao Phong nói: “Không hề gì, gan của con lớn, lại thích đi gây sự phá đám người khác, hôm nay con xin được làm quản gia quán rượu của phu nhân có được không?”
Đinh lão phu nhân nói: “Có thể được.


Cao Phong nói: “Hay quá, Đinh lão phu nhân, bà đã có nghĩa tử (con nuôi) chưa?”
Đinh lão phu nhân nói: “Chưa có.


Cao Phong nói: “Nếu vậy con xin nhận bà làm nghĩa mẫu, bà có đồng ý nhận con làm nghĩa tử không?”
Đinh lão phu nhân dường như đã đoán được ý đồ của hắn, cười nói: “Đương nhiên, ta nhận.


Cao Phong quay người lại, tới trước mặt Đinh lão phu nhân, quỳ hai chân xuống, hành lễ: “Nghĩa mẫu, xin nhận hài nhi một lạy!”
Đinh lão phu nhân vội vàng nâng hắn dậy, vui mừng nói: “Hảo hài nhi, miễn lễ.


Cao Phong đứng dậy, quay người về phía Lưu Hàn Bách nói: “Ngươi chắc đã nghe rõ rồi chứ, ta bây giờ là nghĩa tử của Đinh lão phu nhân, lại là quản gia của Đinh Ký tửu lâu, cũng giống thân phận như quản gia Lưu A Phúc của Lưu gia ngươi.

Sát nhân phải thường mạng, thiếu nợ phải trả tiền là câu ngươi nói, ta đã thiếu nợ ngươi thì phải có bổn phận trả tiền cho hợp với lẽ công bình, sáng sớm ngày mai, ta sẽ tới quán ăn Lưu gia nhà ngươi gây náo loạn, ngươi lúc đó sẽ làm y như việc vừa rồi đánh cho ta trọng thương, nếu như ta may mắn, còn có thể đánh trả lại được một chiêu hai thức, có thể đánh cho ngươi té nhào, làm cho ngươi mang thương tích, lúc đó ta sẽ gây náo loạn lật tung quán ăn ngươi ra, ngươi xem ta tính như vậy có được không.


Cao Phong lúc thiếu thời vốn là một phần tử vô lại, về sau được Cổ Mộc đạo nhân thu nhận làm đệ tử, không ngừng giáo huấn kèm cặp ngày đêm nên mới thuần hóa được hắn, nhưng cái gọi là “Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời”, lúc này lại nổi lên, quả nhiên hắn không còn khiêm tốn như ngày nào nữa.


Đinh lão phu nhân nghe hắn nói như vậy, không ngăn được cười thầm trong lòng.

Đám ngươi Lưu gia nghe đến chỗ này, không khỏi lấy làm ngạc nhiên.

Lưu Hàn Bách sắc mặt vốn thâm trầm, lúc này bỗng nhiên bao phủ sát khí, khiến không ai dám nhìn.

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng dội, rồi lại thấy bóng nhân ảnh thoáng động, Lưu Hàn Bách dường như trong nháy mắt đã biến thành chim diều hâu, bổ nhào về phía Cao Phong, tốc độ cực nhanh, công kích chuẩn xác, một trảo ba thức, chính là thủ pháp “Đại Cầm Nã” chính tông của Thiếu Lâm.

Cao Phong thật không ngờ Lưu Hàn Bách lại đột nhiên ra tay như thế, hắn nghĩ rất nhanh, kiếm trong tay chưa xuất khỏi vỏ, đã đưa ngang ngăn cản, vô chiêu vô thức, lấy chậm đánh nhanh, mà phương vị công kích lại không ngăn chỗ đao đối thủ.

Lưu Hàn Bách bị bức bách bởi chiêu phòng ngự này, vội biến hóa chiêu, cùng xuất song trảo, chụp vào vai phải đối phương.

Tay trái Cao Phong cứu viện, nhanh chóng biến thành trảo chụp vào yếu huyệt ở bụng dưới gã, có thể xem đây là thủ pháp “Tiểu Cầm Nã” của phái Võ Đang.

Hết chương 23.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện