Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
"Văn Cẩn, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi xem ta là hạng người như vậy sao?" Tiếu Kỳ nói ra lời này, mặt không đỏ tim không đập, đường hoàng, trịnh trọng.
Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong thì liếc hắn một cái, mi mắt thấp xuống khẽ cười một tiếng.
Sắc mặt Tiếu Kỳ trở nên ngượng ngùng, chậm rãi lại gần nhỏ giọng nói "Văn Cẩn, ngươi giận sao?"
"Văn Cẩn nào dám, nếu trêu tức điện hạ, một ít hoa quả này sao có thể xua tan."
Vừa rồi không lên tiếng cũng là muốn để lại chút mặt mũi cho Tiếu Kỳ, nhưng Nguyệt Vân Sinh cũng đang ngầm có ý muốn đòi lại lẽ phải cho thị vệ của mình. Tiếu Kỳ không hiểu "Văn Cẩn, không phải cuối cùng ta còn thưởng à?"
Nguyệt Vân Sinh hờ hững với hắn.
"Văn Cẩn~"
"Văn Cẩn a..."
"Văn Cẩn, Văn Cẩn, Văn Cẩn...."
Mặc dù người kia bên cạnh lúc ẩn lúc hiện, Nguyệt Vân Sinh vẫn ngồi yên bất động, nâng chén trà nhẹ nhàng đặt lên môi thưởng thức.
"Văn Cẩn, ta sai rồi." Tiếu Kỳ bày ra một bộ dạng đáng thương, cực kì vô tội nhìn y "Ngươi nếu muốn vui vẻ, vậy ta gọt cho ngưoi giỏ quả này chịu tội, ngươi thấy sao?"
"Điện hạ đâu có làm sai chỗ nào? Văn Cẩn nào dám để điện hạ chịu tội."
"Văn Cẩn, Văn Cẩn, Văn Cẩn, Văn Cẩn,..." Tiếu Kỳ còn thiếu chút nữa là mọc một cái đuôi lớn lúc lắc sau mông.
Nguyệt Vân Sinh khẽ khẽ thở dài, đặt chén trà trong xuống, đưa mắt lên nhìn thẳng Tiếu Kỳ, "A Kỳ, ta biết ngươi lo lắng cái gì. Mặc dù ta và ngươi ma xui quỷ khiến thế nào sắp kết thành phu thế, nhưng không lâu sau khi chúng ta ở chung, không nghi ngờ là sẽ xảy ra chuyện ân ái lưỡng tình. Văn Cẩn từ Vệ quốc xa xôi đến Trường An, ở đây có thể nói là không quen, bởi vậy, ánh sáng ngầm ở bên người nhất định là có rất nhiều (R9: Ta đoán là lắm thủ hạ ấy mà ~ chỉ là không chắc lắm). Có lẽ sau đó ta sẽ tự nói với ngươi." Nguyệt Vân Sinh thấy Tiếu Kỳ nghiêm túc nghe thì nghiêm mặt nói "Ta dư chỉ ảnh hệ nhân gian, làm sao có thể đồng sinh đồng tử? Văn Cẩn nếu đã chủ động đến Trường An, thì nhất định sẽ cùng ngươi có vinh hưởng vinh, có nhục cùng nhục. Mặc dù mỗi người đều có tâm, tâm mỗi người đều thấy được, nhưng có nhiều chuyện không thể giải thích cho ngươi. Dù có một chút cũng không thay đổi, Văn Cẩn nếu đã nói gả thì cả đời này sẽ theo ngươi tận mưu, tận lực, cống hiến hết thảy."
"Văn Cẩn...." Tiếu Kỳ sau khi nghe xong, thần sắc đại biến.
"Tiếu Kỳ..." Nguyệt Vân Sinh hít một hơi thật sâu, chậm rãi thốt từng chữ "Chỉ nguyện... Quân tâm tựa lòng ta, đồng nguyện ta tựa tinh (ánh sao), quân như nguyệt, hàng đêm cùng toả sáng." Nguyệt Vân Sinh nói xong thì chậm rãi đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tiếu Kỳ "Văn Cẩn sinh tại Vệ quốc, cũng không giống như nữ tử trong cung, nếu có lời nào không đúng, có chỗ thât lễ thì xin điện hạ bỏ qua."
Không đợi Nguyệt Vân Sinh quỳ xuống, Tiếu Kỳ đã đưa tay lên đỡ lấy y. Sau đó, trong lúc Nguyệt Vân Sinh thở nhẹ một hơi, Tiếu Kỳ đã đem người này ôm chặt chẽ trong lòng.
"Văn Cẩn." Thanh âm trần thấp của hắn ở bên tai Nguyệt Vân Sinh "Tất cả điều ngươi nói đều đúng, mà có một vài chuyện ta không dám gật bừa..."
"Tiếu Kỳ?"
Tiếu Kỳ chỉ lắc đầu, ôm y không nói lời nào. Khí tức nóng rực hoà giữa hai người trong khung cảnh ám muội, Nguyệt Vân Sinh không thể đẩy hắn ra, nhưng không cách nào làm hắn buông tay, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, ánh mắt hiện lên tâm tư thanh thuần (không chút tạp niệm). Tiếu Kỳ phát hiện tai t đỏ hơn một tấc thì không nhịn được cười, dùng sức ôm chặt y.
Nguyệt Vân Sinh, có rất nhiều chuyện ngươi nói đúng.
Tiếu Kỳ chậm rãi buông lỏng y, đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay nguội lạnh của Nguyệt Vân Sinh.
"Văn Cẩn, chính lời ngươi nói, quá khứ của chúng ta đều là những người xa lạ, vì vậy mới đối với đối phương sinh những nghi vấn, mà con đường phía sau dài như vậy, chúng ta vẫn có đủ thời gian để hiểu thêm về đối phương. Ta cũng bởi vì chuyện tứ hôn này mà tranh chấp cùng phụ hoàng, mà những ngày gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, ngươi có lẽ không biết ta có bao nhiêu cảm kích." Tiếu Kỳ bất đắc dĩ nhún nhún vai, giả vờ nói vô cùng dễ dàng "Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện vô luận có nỗ lực thế nào chúng ta cũng không có cách thay đổi, chỉ có thể im lặng tiếp thu. Ta cũng biết, ta không thể cho ngươi quá nhiều thứ nhưng bất kể có như thế nào, ta cũng sẽ tiếp bước với ngươi. Hoàng cung Bách Việt này, nói là lớn thực ra cũng không lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, mà có lúc lại lớn đến mức khiến người ta sợ. Ta nghĩ, từ từ sống ở trong này, hai người đồng hành với nhau vẫn hơn đi một mình, sung sướng vui vẻ hơn rất nhiều."
"A Kỳ...."
"Văn Cẩn, ngươi biết không? Bên ngoài có rất nhiều người nói sống trong cung rất tốt, cũng có người nói sống trong cung rất khổ." Tiếu Kỳ nhìn y cong cong môi "Mà không quản chuyện đó thế nào, hoàng cung là nhà ta? Mà ta...." Hắn do dự chốc lát cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Nam Bạch, cho y dựa vào lồng ngực mình, sau đó tựa cằm lên đỉnh đầu "... Ta hi vọng nơi này sẽ trở thành nhà của ngươi."
"...."
Lúc này, Nguyệt Vân Sinh cũng không còn cách nào nghĩ đến bất cứ chuyện gì, chỉ có thể dựa vào hắn, co người vào lồng ngực ấm áp.
Đời trước của Đỗ Hành, người kia ôn tồn, ấm áp không tiếc lao thân mình vào lửa cuối cùng đi đến kết cục bi thảm.
Đời này Vệ Nam Bạch hay nói là Nguyệt Vân Sinh, ở Vệ quốc ước mơ có được một gia đình. Mà cũng bởi vậy y đối với quyết định đến Trường An dao động bao lần, hối hận bao lần. Y cũng từng cho là, đối với Tiếu Kỳ là do lòng y hổ thẹn, nhưng ngay sau đó y mới nghĩ rằng mọi thứ đều thay đổi quỹ tích của nó. Cho nên bất kể là giả gái, chịu tội khi quân, không quản là xảy ra chuyện gì, vì câu nói này của Tiếu Kỳ, y đều sẽ vui vẻ chịu đựng, không hề lo sợ cái gì.
(R9: Xin thưa tác giả là em edit đoạn này x3 rồi đó 😑)
Một lúc sau, Nguyệt Vân Sinh mới tìm lại thanh âm của mình, y nhẹ nhàng kéo tay áo Tiếu Kỳ ra.
"Văn Cẩn?"
Nguyệt Vân Sinh khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng hắn "Tiếu Kỳ, ta không có cách nào cam kết quá nhiều với ngươi, thế nhưng...." Nguyệt Vân Sinh cắn cắn môi, thanh âm nhẹ xuống, mà Tiếu Kỳ nghe vẫn không sót một chữ, sau đó môi của hắn nhịn không được tràn ra một nụ cười.
Bởi vậy hắn nói "Ngươi nếu không hối hận, ta cũng không rời đi."
Tiếu Kỳ cười cười, câu nói này bọn họ đã nói với nhau trên vách đá cheo leo, hắn cũng đã nói với người kia như thế. Lần thứ hai hắn cũng nói lại mang theo mấy phần tuyệt ý đầy hàm xúc. Hắn từng cho là, giấc mộng vốn là nữ thần cuộc đời hắn, mà không biết khi nào có bóng người bất tri bất giác tiến nhập vào lòng hắn. Có lẽ giống như người khác nói, khi một người đối với một người khác sinh ra tò mò, có rất nhiều điều không thể ngăn lại.
Mà giờ đây...
Hai tay nắm lấy tay y thật chặt, giống như tham lam hưởng lấy mùi thơm trên người y.
Cây tương tư người nói tương tư, nhớ ngươi hận ngươi ngươi lại không biết.
Đưa mắt trông ra nơi ánh nắng ngoài cửa thật rực rỡ, dương quang ấm áp.
Hoàn chương 74
Biên tập: Red9
"Văn Cẩn, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi xem ta là hạng người như vậy sao?" Tiếu Kỳ nói ra lời này, mặt không đỏ tim không đập, đường hoàng, trịnh trọng.
Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong thì liếc hắn một cái, mi mắt thấp xuống khẽ cười một tiếng.
Sắc mặt Tiếu Kỳ trở nên ngượng ngùng, chậm rãi lại gần nhỏ giọng nói "Văn Cẩn, ngươi giận sao?"
"Văn Cẩn nào dám, nếu trêu tức điện hạ, một ít hoa quả này sao có thể xua tan."
Vừa rồi không lên tiếng cũng là muốn để lại chút mặt mũi cho Tiếu Kỳ, nhưng Nguyệt Vân Sinh cũng đang ngầm có ý muốn đòi lại lẽ phải cho thị vệ của mình. Tiếu Kỳ không hiểu "Văn Cẩn, không phải cuối cùng ta còn thưởng à?"
Nguyệt Vân Sinh hờ hững với hắn.
"Văn Cẩn~"
"Văn Cẩn a..."
"Văn Cẩn, Văn Cẩn, Văn Cẩn...."
Mặc dù người kia bên cạnh lúc ẩn lúc hiện, Nguyệt Vân Sinh vẫn ngồi yên bất động, nâng chén trà nhẹ nhàng đặt lên môi thưởng thức.
"Văn Cẩn, ta sai rồi." Tiếu Kỳ bày ra một bộ dạng đáng thương, cực kì vô tội nhìn y "Ngươi nếu muốn vui vẻ, vậy ta gọt cho ngưoi giỏ quả này chịu tội, ngươi thấy sao?"
"Điện hạ đâu có làm sai chỗ nào? Văn Cẩn nào dám để điện hạ chịu tội."
"Văn Cẩn, Văn Cẩn, Văn Cẩn, Văn Cẩn,..." Tiếu Kỳ còn thiếu chút nữa là mọc một cái đuôi lớn lúc lắc sau mông.
Nguyệt Vân Sinh khẽ khẽ thở dài, đặt chén trà trong xuống, đưa mắt lên nhìn thẳng Tiếu Kỳ, "A Kỳ, ta biết ngươi lo lắng cái gì. Mặc dù ta và ngươi ma xui quỷ khiến thế nào sắp kết thành phu thế, nhưng không lâu sau khi chúng ta ở chung, không nghi ngờ là sẽ xảy ra chuyện ân ái lưỡng tình. Văn Cẩn từ Vệ quốc xa xôi đến Trường An, ở đây có thể nói là không quen, bởi vậy, ánh sáng ngầm ở bên người nhất định là có rất nhiều (R9: Ta đoán là lắm thủ hạ ấy mà ~ chỉ là không chắc lắm). Có lẽ sau đó ta sẽ tự nói với ngươi." Nguyệt Vân Sinh thấy Tiếu Kỳ nghiêm túc nghe thì nghiêm mặt nói "Ta dư chỉ ảnh hệ nhân gian, làm sao có thể đồng sinh đồng tử? Văn Cẩn nếu đã chủ động đến Trường An, thì nhất định sẽ cùng ngươi có vinh hưởng vinh, có nhục cùng nhục. Mặc dù mỗi người đều có tâm, tâm mỗi người đều thấy được, nhưng có nhiều chuyện không thể giải thích cho ngươi. Dù có một chút cũng không thay đổi, Văn Cẩn nếu đã nói gả thì cả đời này sẽ theo ngươi tận mưu, tận lực, cống hiến hết thảy."
"Văn Cẩn...." Tiếu Kỳ sau khi nghe xong, thần sắc đại biến.
"Tiếu Kỳ..." Nguyệt Vân Sinh hít một hơi thật sâu, chậm rãi thốt từng chữ "Chỉ nguyện... Quân tâm tựa lòng ta, đồng nguyện ta tựa tinh (ánh sao), quân như nguyệt, hàng đêm cùng toả sáng." Nguyệt Vân Sinh nói xong thì chậm rãi đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tiếu Kỳ "Văn Cẩn sinh tại Vệ quốc, cũng không giống như nữ tử trong cung, nếu có lời nào không đúng, có chỗ thât lễ thì xin điện hạ bỏ qua."
Không đợi Nguyệt Vân Sinh quỳ xuống, Tiếu Kỳ đã đưa tay lên đỡ lấy y. Sau đó, trong lúc Nguyệt Vân Sinh thở nhẹ một hơi, Tiếu Kỳ đã đem người này ôm chặt chẽ trong lòng.
"Văn Cẩn." Thanh âm trần thấp của hắn ở bên tai Nguyệt Vân Sinh "Tất cả điều ngươi nói đều đúng, mà có một vài chuyện ta không dám gật bừa..."
"Tiếu Kỳ?"
Tiếu Kỳ chỉ lắc đầu, ôm y không nói lời nào. Khí tức nóng rực hoà giữa hai người trong khung cảnh ám muội, Nguyệt Vân Sinh không thể đẩy hắn ra, nhưng không cách nào làm hắn buông tay, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, ánh mắt hiện lên tâm tư thanh thuần (không chút tạp niệm). Tiếu Kỳ phát hiện tai t đỏ hơn một tấc thì không nhịn được cười, dùng sức ôm chặt y.
Nguyệt Vân Sinh, có rất nhiều chuyện ngươi nói đúng.
Tiếu Kỳ chậm rãi buông lỏng y, đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay nguội lạnh của Nguyệt Vân Sinh.
"Văn Cẩn, chính lời ngươi nói, quá khứ của chúng ta đều là những người xa lạ, vì vậy mới đối với đối phương sinh những nghi vấn, mà con đường phía sau dài như vậy, chúng ta vẫn có đủ thời gian để hiểu thêm về đối phương. Ta cũng bởi vì chuyện tứ hôn này mà tranh chấp cùng phụ hoàng, mà những ngày gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, ngươi có lẽ không biết ta có bao nhiêu cảm kích." Tiếu Kỳ bất đắc dĩ nhún nhún vai, giả vờ nói vô cùng dễ dàng "Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện vô luận có nỗ lực thế nào chúng ta cũng không có cách thay đổi, chỉ có thể im lặng tiếp thu. Ta cũng biết, ta không thể cho ngươi quá nhiều thứ nhưng bất kể có như thế nào, ta cũng sẽ tiếp bước với ngươi. Hoàng cung Bách Việt này, nói là lớn thực ra cũng không lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, mà có lúc lại lớn đến mức khiến người ta sợ. Ta nghĩ, từ từ sống ở trong này, hai người đồng hành với nhau vẫn hơn đi một mình, sung sướng vui vẻ hơn rất nhiều."
"A Kỳ...."
"Văn Cẩn, ngươi biết không? Bên ngoài có rất nhiều người nói sống trong cung rất tốt, cũng có người nói sống trong cung rất khổ." Tiếu Kỳ nhìn y cong cong môi "Mà không quản chuyện đó thế nào, hoàng cung là nhà ta? Mà ta...." Hắn do dự chốc lát cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Nam Bạch, cho y dựa vào lồng ngực mình, sau đó tựa cằm lên đỉnh đầu "... Ta hi vọng nơi này sẽ trở thành nhà của ngươi."
"...."
Lúc này, Nguyệt Vân Sinh cũng không còn cách nào nghĩ đến bất cứ chuyện gì, chỉ có thể dựa vào hắn, co người vào lồng ngực ấm áp.
Đời trước của Đỗ Hành, người kia ôn tồn, ấm áp không tiếc lao thân mình vào lửa cuối cùng đi đến kết cục bi thảm.
Đời này Vệ Nam Bạch hay nói là Nguyệt Vân Sinh, ở Vệ quốc ước mơ có được một gia đình. Mà cũng bởi vậy y đối với quyết định đến Trường An dao động bao lần, hối hận bao lần. Y cũng từng cho là, đối với Tiếu Kỳ là do lòng y hổ thẹn, nhưng ngay sau đó y mới nghĩ rằng mọi thứ đều thay đổi quỹ tích của nó. Cho nên bất kể là giả gái, chịu tội khi quân, không quản là xảy ra chuyện gì, vì câu nói này của Tiếu Kỳ, y đều sẽ vui vẻ chịu đựng, không hề lo sợ cái gì.
(R9: Xin thưa tác giả là em edit đoạn này x3 rồi đó 😑)
Một lúc sau, Nguyệt Vân Sinh mới tìm lại thanh âm của mình, y nhẹ nhàng kéo tay áo Tiếu Kỳ ra.
"Văn Cẩn?"
Nguyệt Vân Sinh khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng hắn "Tiếu Kỳ, ta không có cách nào cam kết quá nhiều với ngươi, thế nhưng...." Nguyệt Vân Sinh cắn cắn môi, thanh âm nhẹ xuống, mà Tiếu Kỳ nghe vẫn không sót một chữ, sau đó môi của hắn nhịn không được tràn ra một nụ cười.
Bởi vậy hắn nói "Ngươi nếu không hối hận, ta cũng không rời đi."
Tiếu Kỳ cười cười, câu nói này bọn họ đã nói với nhau trên vách đá cheo leo, hắn cũng đã nói với người kia như thế. Lần thứ hai hắn cũng nói lại mang theo mấy phần tuyệt ý đầy hàm xúc. Hắn từng cho là, giấc mộng vốn là nữ thần cuộc đời hắn, mà không biết khi nào có bóng người bất tri bất giác tiến nhập vào lòng hắn. Có lẽ giống như người khác nói, khi một người đối với một người khác sinh ra tò mò, có rất nhiều điều không thể ngăn lại.
Mà giờ đây...
Hai tay nắm lấy tay y thật chặt, giống như tham lam hưởng lấy mùi thơm trên người y.
Cây tương tư người nói tương tư, nhớ ngươi hận ngươi ngươi lại không biết.
Đưa mắt trông ra nơi ánh nắng ngoài cửa thật rực rỡ, dương quang ấm áp.
Hoàn chương 74
Danh sách chương