Bên ngoài một trận âm thanh ồn ào, một đám người vạch đám đông tiến vào, hai người đi đầu, một phong độ tuấn nhã ôn thuận như ngọc, một mi mục phát triển dung sắc đoan hoa, Cao Dực nhìn xem- - nga, hiện giờ nên gọi y là Nhiếp Huyễn- - trong lòng phấn khởi, đầu cũng bớt đau hẳn.

Bất quá hiện giờ không phải là lúc ngắm mỹ nhân.

Y cau mày suy nghĩ, tìm kiếm hai người kia từ trong trí nhớ của nguyên chủ.

Phong độ xuất chúng phiên phiên như ngọc, mặc quan phục trọng thần màu tím, là thừa tướng Chu Hi – cánh tay đắc lực của y, theo ấn tượng của tiền thân, tài năng xuất chúng trung với nước nhà, sẽ vì quân thượng phân ưu, là lương thần chăm chỉ đệ nhất đẳng.

Chính là loại hình mà y thích nhất, nghĩ tới ngón trỏ lại ngứa ngáy.

Mi mục như họa biếng nhác cao quý, mặt quý phục thân vương, là Thành vương Nhiếp Kỳ - tiểu thúc của y, tuổi tác không lớn hơn y bao nhiêu, còn chưa tới ba mươi, tựa như còn trẻ hơn Chu Hi, thường ngày cũng cùng y thân cận, chưa từng nghe nói có bất cứ hạnh kiểm xấu gì.

Tiểu thúc thúc này bộ dáng thật sự đẹp, y không nhịn được nheo mắt nhìn ngắm, đối với thân thể mới tiếp quản này cũng thêm vài phần chờ mong.

Nhưng lòng Nhiếp Huyễn nhanh chóng trầm xuống.

Nguyên chủ tuổi trẻ đã có ba nhi tử bảy khuê nữ, còn có tiền đồ hơn y năm xưa, trưởng tử năm nay cũng đã năm tuổi.

Nhưng hiện tại bệnh đến sắp chết, trước mặt nhìn không thấy một hoàng tử nào, mà là tiểu hoàng thúc cùng chủ trì – không, mà là thừa tướng nắm giữ chính sách quan trọng của quốc quân cùng chắn trước cửa.

Kiếp trước y đã làm hoàng đế gần ba mươi năm, hiểu nhân tâm thần tâm hơn chính chủ nhiều lắm.

Đây rõ ràng là chờ nguyên chủ nhắm mắt, giả mạo chỉ dụ soán ngôi đoạt vi! Qua loa nhớ lại sở tác sở vi của nguyên chủ sau khi đăng cơ, càng thêm tiếc rèn sắt không thành thép, trong lòng nhủ thầm nếu đây mà là nhi tử của trẫm, sớm liền một kiếm chém chết tích đức cho tổ tông.

Đây là để lại cục diện rối rắm gì.

Y càng khổ tâm, đầu đau càng thêm lợi hại, rầm rì nói: "Là thừa tướng cùng hoàng thúc a...trẫm đau đầu không xong...muốn thanh tĩnh thanh tĩnh, đừng nhiều người như vậy ở trong này, đều lui ra đi."

Thành vương bất động thanh sắc, ngược lại Chu Hi tiến lên hai bước, ánh mắt mang theo lệ quang, nắm lấy tay hắn nói: "Thân mình bệ hạ đại hảo, là ân sủng trời đất, thần thật sự là...thật sự là..."

Giọng nói thanh nhã, hệt như vẻ ngoài, mang theo ý vị nghẹn ngào đủ để người lầm tưởng, làm cho tâm Nhiếp Huyễn ngứa đến càng thêm lợi hại, tay bị hắn nắm, cảm thụ được từng ngón tay thon dài mềm mại, nheo mắt hài lòng.

Đối với lời mà hắn nói lại là một chữ cũng không tin.

Ngừng một lát, y mới nói thêm: "Trẫm hiểu được trung tâm của ái khanh, trẫm ghi nhớ." Dừng một chút lại hỏi "Tuấn nhi đâu? Quân phụ bệnh nặng, hắn thân là hoàng trưởng tử, sao không ở trước giường thăm bệnh?"

Nghe thấy hoàng thượng nhắc tới hoàng trưởng tử Nhiếp Tuấn, tất cả mọi người bỗng nhiên im lặng.

Mặc dù trong lời nói của hoàng đế mang theo nộ ý, nhưng không ai cho rằng y thật sự sinh khí vì nhi tử không ở trước mặt.

Thảnh vương nheo mắt, tay nắm của Chu Hi cũng không tự giác mà cương một chút, trong lòng Nhiếp Huyễn cười lạnh, bất động thanh sắc, liền nghe Chu Hi nhanh chóng nhẹ giọng nói:"Đại hoàng tử hiếu thuận, chỉ là còn nhỏ tuổi, chúng thần sợ thân thể hắn chịu không nổi, đã khuyên hồi cung nghỉ ngơi."

Nhiếp Huyễn nhắm mặt lại ân một tiếng, nói: "Trẫm biết."

Dừng một chút, khoát tay - bất động thanh sắc buông tay của Chu Hi – nói: "Được rồi, đều lui ra đi."

"Trẫm cũng cảm thấy khỏe nhiều, ngủ một giấc, nói không chừng liền có thể vào triều."

Chương bốn

Bệnh của hoàng đế cứ như thế khỏi hẳn.

Không chỉ khỏi bệnh, thân thể xương cốt cũng tốt lên nhiều, đáng mừng hơn là tính tình thay đổi, trở nên cần chính.

Quần thần truyền miệng nhau, nói là thiên hữu Đại Yến, nhưng một nhóm người chân chính cầm quyền lại không một ai cảm thấy cao hứng.

Thành vương lại lui về phủ luyện đan tu tiên, tựa như chưa từng phát sinh bất cứ quan hệ gì với những người từng bôn tẩu trước kia.

Thừa tướng Chu Hi dạo gần đây sau khi hồi phủ bao giờ cũng là trầm mặt, hệt như có người thiếu hắn bạc triệu, còn đốt cháy tàng thư trong phủ hắn vậy.

Hoàng đế bị bệnh một hồi, tựa như thay đổi thành người khác, lúc trước những khi hiếm hoi hỏi đến chính sự đều hận không thể sớm kết thúc, hiện nay cư nhiên thò tay hỏi hắn muốn xem ghi chép chiến sự, chính sự, lương thảo, tài kế trong suốt bốn năm này. Chu Hi độc chưởng chính sách quan trọng lâu nay, làm việc cũng khó tránh khỏi có đôi lúc làm càn chút, lúc đầu vẫn cảm thấy không có chuyện gì, cư nhiên lại bị hoàng đế nhìn ra vài nơi không ổn, hung hăng xử lý mấy vị thủ hạ đắc lực của hắn.

Do dự thì do dự, cũng không dám trêu chọc, chỉ có thê triệu tập phụ tá, từng chữ từng chữ dò sửa văn thư.

Không biết có phải hoàng đế lúc sắp chết gặp phải tiên duyên gì, thiên bẩm nhanh nhạy, có vài việc lão quan mười mấy năm cũng nhìn không ra, hắn liếc một cái cũng có thể moi ra được, căn bản không phải là bộ dáng bốn năm không nhìn đến chính sự.

Hàng đêm áp lực đến khuya, ban ngày lại thêm triều chính bận rộn, hoàng đế muốn cầm quyền, Chu Hi không chịu buông, ngoài miệng nói rất dễ nghe, cứng rắn chặn nói không muốn hoàng đế vất vả, ngươi tới ta đi, thể xác tinh thần đều mệt mỏi, về nhà lại phải xem vài tên phụ tá không nên thân kia sửa đổi văn tự. Nói là quân tử như ngọc, đến cùng người lại không thể làm bằng ngọc, sau nửa tháng đã trở nên tiều tụy không ít.

Hôm nay đi ra khỏi nơi hoàng đế hỏi chính – Thùy Củng điện, không biết vì sao lòng bàn chân lắc lư, được người đỡ, một thanh âm nhu hòa êm dịu: "Chu tướng làm sao vậy? Cần hạ quan đi gọi ngự y sao?"

Giương mắt vừa thấy, là đồng liêu kiêm đồng niên, Hộ bộ thượng thư Ôn Tử Nhiên.

Ôn Tử Nhiên cùng hắn và thứ tướng Dung Hàm Chi hiện còn ở tiền tuyến là tiến sĩ đồng bảng, hắn và Dung Hàm Chi lần lượt là Bảng Nhãn và Trạng Nguyên, Ôn Tử Nhiên lại là nhị giáp đếm ngược, nhưng cũng là Tiến Sĩ đồng bảng, qua nhiều năm như vậy, làm đến Hộ bộ thượng thư, coi như cũng không tệ.

Lúc hắn cầm giữ triều chính vẫn luôn âm thầm hận vị đồng nghiệp nhát gan này, cẩn thận đến không bình thường, lúc trước xử lý Hộ bộ đến cẩn thận, khiến hắn một ngón tay cũng không chen vào được, hiện giờ ngược lại cảm thấy có chút may mắn, nếu không thật không biết phải làm sao điền vào mấy lỗ thủng của Hộ bộ để đối phó với vị hoàng đế bỗng nhiên trở nên anh minh thần võ này đây.

Liền đứng thẳng cười nói: "Đa tạ Thiện Chi, bổn tướng không sao." Dừng một chút lại nói: "Bệ hạ triệu kiến? Vậy Thiện Chi mau vào đi thôi, đừng để bệ hạ chờ."

Phong nghi vô song của đệ tử thế gia thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người hắn, từ ngữ điệu đến động tác không chút gì có thể chỉ trích.

Trong lòng Ôn Tử Nhiên thở dài, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ chắp tay: "Vậy, Chu tướng cũng bảo trọng chính mình, bệ hạ không rời được Chu tướng a."

Chu Hi mạnh mẽ áp xuống mới không cười lạnh ra tiếng, gật đầu rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện