Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, hoàng đế ăn đến thỏa mãn, cảm thấy xuân phong đắc ý.
Hôm sau cùng nghị sự với các trọng thần, vẫn còn mang sắc mặt hồng hào.
Từ sau khi chức vị Lại bộ thị lang bị bỏ trống, ngay cả Lại bộ thượng thư cũng bị Nhiếp Huyễn lôi xuống – y là quyết tâm muốn nắm toàn bộ nhân sự Lại bộ trong tay mình – hôm nay Lại bộ không người làm chủ, đang cấp bách chờ nghị định.
Chu Hi đứng đầu đám trọng thần, dốc hết sức tiến cử hiền tài Trương Tông Lượng nhậm chức Lại bộ thượng thư,
Nhiếp Huyễn lật lật trang giấy trước mặt, có chút cảm thấy thú vị.
Tức Mặc nhất đẳng đại sĩ tộc, Trương thị.
Trương Tông Lượng là thân tỷ phu của Chu Hi. (*Tỉ phu: anh rể)
Y nhìn nhìn, nói: "Trương Tông Lượng đang làm Ngự sử trung thừa rất tốt, nếu đột nhiên rời chức, tìm không được người thay thế."
Chu Hi giương mắt thoáng nhìn qua hoàng đế, hạ thấp người lại nói đại thần Trần Phong tài năng phẩm hạnh cũng là nổi bậc đương thời.
Tiền Đường nhất đẳng đại sĩ tộc, Trần thị.
Nhiếp Huyễn lại nhìn lướt qua trên bàn, nga, lần này là thê huynh của Chu Hi (*Thê huynh: anh vợ)
Các mối quan hệ trong thế gia đại tộc tựa như bộ rễ một cây đại thụ vậy, rắc rối khó gỡ, ngay cả Nhiếp Huyễn y, không cần rẽ tới rẽ lui cũng có thể dính líu tới Chu Hi.
Lan Lăng Chu thị, không chỉ có một phò mã.
Y cảm thấy có chút khó chịu, thái giám sau lưng bỗng nhiên bước lại, ghé bên tai y nói hai câu.
Quần thần chỉ thấy ánh mắt hoàng đế lập tức lạnh đến mức dọa người, ẩn hàm ba phần lệ khí, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng đế phân phó vài câu bên tai thái giám kia, thái giám vội vàng lui xuống.
Chu Hi lạnh mặt nhìn, lúc này lại hạ thấp người nói: "Dám hỏi bệ hạ, có chuyện gì quan trọng phải nói nhỏ giữa triều đường, không để quần thần biết đến?"
Hoàng đế đang trong tâm trạng nôn nóng, nhìn thừa tướng của y khi hạ thấp người để lộ đường eo cong, hận không thể ngay lập tức đặt hắn lên ngự án, thao khóc hắn trước mặt quần thần.
Vì thế cúi đầu uống ngụm trà hạ hỏa, khi giương mắt lên đã lại là một dáng vẻ nhẹ cười phong lưu ẩn tình, mỉm cười nói: "Không phải chuyện gì quan trọng, mèo trẫm nuôi chạy mất."
Dừng một chút lại nói: "Không phải Trần Phong am hiểu việc đồng áng thủy lợi sao, làm Nông tự khanh rất tốt, đi Lại bộ làm gì."
Chu Hi nhẹ nhướn mày: "Thứ thần ngu dốt, khẩn cầu bệ hạ cho hay, không biết bệ hạ nhắm vào người nào?"
"Thái thú Dự Chương, Tần Hiền thế nào?"
Xuất thân đệ tử hàn môn trải qua khoa cử, đồng bảng đồng niên với Chu Hi, làm người thanh chính, trị tài xuất chúng, lại vẫn phí hoài ở địa phương.
Chu Hi tụ tay không nói, tiếu ý tao nhã bên khóa môi tựa như mang theo ba phần trào phúng.
Lập tức có đại thần bên cạnh tiến lên tấu: "Bệ hạ, vạn vạn không thể! Tần Hiên tư lịch nông cạn, không thể làm thượng thư."
Nhiếp Huyễn cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ nhìn Chu Hi, chậm rãi hỏi: "Hắn có đủ tư cách hay không, chẳng lẽ lời của trẫm không tính hay sao?"
Chu Hi vẫn hạ thấp người như cũ, giọng nói thanh nhã ân cần khẩn thiết: "Kẻ độc tài có thể một mình chi phối mọi việc quốc sự, Thiên Tử không thể. Bệ hạ thánh minh, sẽ không như vậy."
Độc tài.
Năm đó Lương Huệ vương hỏi Mạnh Tử: Võ vương phạt Trụ cũng xem là thí quân? Mạnh Tử trả lời: "Văn phu nhất tru Trụ hĩ, vị Văn thí quân dã"
(* câu này diễn là: Văn giết một người tên Trụ, không nghe thấy giết vua.Ý Mạnh Tử nói Trụ chỉ là một kẻ bạo tàn, kẻ bạo tàn thì không phải là vua cho nên Văn chỉ giết một kẻ bạo tàn chứ không xem là giết vua. Nguyên văn: Tặc nhân giả vị chi tặc, tặc nghĩa giả vị chi tàn; tàn tặc chi nhân, vị chi nhất phu. Văn tru nhất phu Trụ hĩ, vị Văn thí quân dã.)
Đây là muốn so sánh y với Trụ vương sao?
Nhiếp Huyễn nheo mắt nghĩ, thừa tướng của y thực sự là tinh thông am hiểu, nói có sách mách có chứng, chưa nói đến tài học, một chậu nước bẩn to như thế, nói lôi xuống liền lôi xuống được.
Huống chi cho dù đích xác làm độc tài, thần tử có giết cũng không xem như là thí quân – đây coi như là uy hiếp trắng trợn.
Lại uống thêm một ngụm trà, thản nhiên nói: "Nếu thừa tướng đã nói như thế, vậy việc này trước buông xuống, mười ngày sao lại nghị."
Nói xong cũng không cho đám triều thần thời gian phản ứng, phất tay áo liền đi rồi.
Tai mắt vừa báo với y, Nhiếp Kỳ ngồi một chiếc xe ngựa không thu hút chút nào, lặng lẽ rời kinh, hình như đi Long Hổ sơn.
Chương 29
Tan triều được ước chừng nửa ngày, màn đêm sắp buông xuống, nha môn các nơi đều đã đóng cửa, Ôn Tử Nhiên vẫn ngồi trong đại đường Hộ bộ như cũ, một mình xem xét tiền lương quý này.
Có thái giám vội vã chạy tới, nói hoàng đế tuyên triệu.
Ngón tay đặt trên trang giấy của Ôn thượng thư trở nên cứng đờ, thoáng nhìn lên sắc trời nhá nhem, bên tai bỗng ửng đỏ, rũ mắt thấp giọng nói: "Không biết bệ hạ..có chuyện gì quan trọng sao..."
Thái giám ngoan ngoãn cúi người, nói: "Việc này nô tài cũng không biết, thỉnh cầu Ôn thượng thư mau một chút, bệ hạ đang chờ trong Noãn các."
Noãn các được chia thành hai tầng trên dưới, tầng dưới bày bàn ghế giá sách, thông thường hoàng đế sẽ gặp thần tử ở đây, bên trên là nơi nghỉ ngơi của hoàng đế, Ôn Tử Nhiên cũng chưa từng bước lên.
Thái giám kia lại thúc giục: "Ôn thượng thư, bệ hạ ở bên trên."
Ôn Tử Nhiên chần chờ nhìn cầu thang trước mắt, chân nặng đến không cất bước nổi.
Nhưng quân mệnh nan vi, đến cùng vẫn nhấc từng bước đi lên.
Tầng trên cũng bày bàn ghế, chỉ là không gian nhỏ hơn bên dưới chút, một bình phong bằng gấm chia không gian làm đôi, sau bình phong chính là giường mà hoàng đế nghỉ ngơi thường ngày, Ôn Tử Nhiên đảo mắt nhìn, không thấy người, lại nhìn ra sau bình phong.
Đã là giờ thắp đèn, ánh đèn bên trong chiếu ra hình bóng hai người lên bình phong – hai người.
Một người đứng bên giường, một người hình như đang quỳ trên giường.
Đầu óc Ôn Tử Nhiên có chút mờ mịt, đang muốn xưng tên, liền nghe thấy một tiếng rên rỉ hàm hồ triền miên cực.
Mặt lập tức đỏ, bối rối đến hận không thể nhảy ngay từ tầng hai Noãn các xuống dưới – hoàng đế cùng người khác làm bừa ngay trong Noãn các, hắn lại không phải Ngự sử, không nên xen vào, nhưng lúc như vậy lại cứ gọi hắn đến, là muốn làm cái gì?!
Lại nghe tiếng hoàng đế truyền đến từ sau tấm bình phong: "Ôn khanh đến? Chờ một chút.
Nói xong liền bước ra từ sau bình phong, áo mũ chỉnh tề không loạn một mảy may, không giống như đang cùng người vui đùa, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể cúi thấp đầu, cung kính hành lễ với hoàng đế.
Hoàng đế khoát tay ý bảo miễn lễ, chính mình đến sau bàn ngồi xuống, chỉ ghế dựa một bên, nói: "Ôn khanh ngồi đi."
Ôn Tử Nhiên nghe lời ngồi xuống, vẫn ngồi một nửa mặt ghế như cũ, khóe mắt không tự giác mà liếc nhìn chiếc bóng được ngọn đèn chiếu lên bình phong.
Nhiếp Huyễn cười tủm tỉm để mặc hắn nhìn một lát, mới chậm rãi nói: "Ôn khanh, người trên giường trẫm dễ nhìn không?"
Ôn Tử Nhiên sợ hãi cả kinh, trong lòng biết chính mình quá phận, vội vàng đứng dậy quỳ xuống, dập đầu xin lỗi.
Nhiếp Huyễn cũng không kêu hắn bình thân, tự mình đứng lên, mỉm cười thong thả đến bên cạnh hắn, cúi xuống kề vào tai hắn thổi khí nói: "Đừng nóng vội, sớm muộn gì cũng để ngươi lên nằm một lần."
Hơi thở nóng ướt lướt qua vành tai, khiến cho Ôn Tử Nhiên mềm nhũn cả eo, mặt đỏ tới tận cổ, càng thêm không dám ngẩng đầu.
Lúc này hoàng đế mới chơi đủ, nhớ đến chính sự, đổi một giọng điệu nghiêm túc: "Ôn khanh, trẫm hỏi ngươi, ngươi có muốn làm Lại bộ thương thư không?"
Ôn Tử Nhiên có chút không kịp phản ứng, mờ mịt ngẩng đầu lên.
Nhiếp Huyễn cúi đầu nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ: "Người được thừa tướng đề cử trẫm đều không thích, trẫm suy tính trước sau, có thể khiến cho hắn không còn lời nào để nói, trẫm tin rằng, chỉ có mình ngươi thôi. Ôn khanh, trẫm muốn dùng ngươi làm Lại bộ thượng thư, ngươi dám, hay không dám?"
Lần này không còn là ngươi muốn không nữa mà đã là dám không
Trong lòng Ôn Tử Nhiên lộp bộp một tiếng, cặp mắt phượng của Chu Hi lóe qua trong đầu, run rẩy, dập đầu, không nói một tiếng.
Hôm sau cùng nghị sự với các trọng thần, vẫn còn mang sắc mặt hồng hào.
Từ sau khi chức vị Lại bộ thị lang bị bỏ trống, ngay cả Lại bộ thượng thư cũng bị Nhiếp Huyễn lôi xuống – y là quyết tâm muốn nắm toàn bộ nhân sự Lại bộ trong tay mình – hôm nay Lại bộ không người làm chủ, đang cấp bách chờ nghị định.
Chu Hi đứng đầu đám trọng thần, dốc hết sức tiến cử hiền tài Trương Tông Lượng nhậm chức Lại bộ thượng thư,
Nhiếp Huyễn lật lật trang giấy trước mặt, có chút cảm thấy thú vị.
Tức Mặc nhất đẳng đại sĩ tộc, Trương thị.
Trương Tông Lượng là thân tỷ phu của Chu Hi. (*Tỉ phu: anh rể)
Y nhìn nhìn, nói: "Trương Tông Lượng đang làm Ngự sử trung thừa rất tốt, nếu đột nhiên rời chức, tìm không được người thay thế."
Chu Hi giương mắt thoáng nhìn qua hoàng đế, hạ thấp người lại nói đại thần Trần Phong tài năng phẩm hạnh cũng là nổi bậc đương thời.
Tiền Đường nhất đẳng đại sĩ tộc, Trần thị.
Nhiếp Huyễn lại nhìn lướt qua trên bàn, nga, lần này là thê huynh của Chu Hi (*Thê huynh: anh vợ)
Các mối quan hệ trong thế gia đại tộc tựa như bộ rễ một cây đại thụ vậy, rắc rối khó gỡ, ngay cả Nhiếp Huyễn y, không cần rẽ tới rẽ lui cũng có thể dính líu tới Chu Hi.
Lan Lăng Chu thị, không chỉ có một phò mã.
Y cảm thấy có chút khó chịu, thái giám sau lưng bỗng nhiên bước lại, ghé bên tai y nói hai câu.
Quần thần chỉ thấy ánh mắt hoàng đế lập tức lạnh đến mức dọa người, ẩn hàm ba phần lệ khí, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng đế phân phó vài câu bên tai thái giám kia, thái giám vội vàng lui xuống.
Chu Hi lạnh mặt nhìn, lúc này lại hạ thấp người nói: "Dám hỏi bệ hạ, có chuyện gì quan trọng phải nói nhỏ giữa triều đường, không để quần thần biết đến?"
Hoàng đế đang trong tâm trạng nôn nóng, nhìn thừa tướng của y khi hạ thấp người để lộ đường eo cong, hận không thể ngay lập tức đặt hắn lên ngự án, thao khóc hắn trước mặt quần thần.
Vì thế cúi đầu uống ngụm trà hạ hỏa, khi giương mắt lên đã lại là một dáng vẻ nhẹ cười phong lưu ẩn tình, mỉm cười nói: "Không phải chuyện gì quan trọng, mèo trẫm nuôi chạy mất."
Dừng một chút lại nói: "Không phải Trần Phong am hiểu việc đồng áng thủy lợi sao, làm Nông tự khanh rất tốt, đi Lại bộ làm gì."
Chu Hi nhẹ nhướn mày: "Thứ thần ngu dốt, khẩn cầu bệ hạ cho hay, không biết bệ hạ nhắm vào người nào?"
"Thái thú Dự Chương, Tần Hiền thế nào?"
Xuất thân đệ tử hàn môn trải qua khoa cử, đồng bảng đồng niên với Chu Hi, làm người thanh chính, trị tài xuất chúng, lại vẫn phí hoài ở địa phương.
Chu Hi tụ tay không nói, tiếu ý tao nhã bên khóa môi tựa như mang theo ba phần trào phúng.
Lập tức có đại thần bên cạnh tiến lên tấu: "Bệ hạ, vạn vạn không thể! Tần Hiên tư lịch nông cạn, không thể làm thượng thư."
Nhiếp Huyễn cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ nhìn Chu Hi, chậm rãi hỏi: "Hắn có đủ tư cách hay không, chẳng lẽ lời của trẫm không tính hay sao?"
Chu Hi vẫn hạ thấp người như cũ, giọng nói thanh nhã ân cần khẩn thiết: "Kẻ độc tài có thể một mình chi phối mọi việc quốc sự, Thiên Tử không thể. Bệ hạ thánh minh, sẽ không như vậy."
Độc tài.
Năm đó Lương Huệ vương hỏi Mạnh Tử: Võ vương phạt Trụ cũng xem là thí quân? Mạnh Tử trả lời: "Văn phu nhất tru Trụ hĩ, vị Văn thí quân dã"
(* câu này diễn là: Văn giết một người tên Trụ, không nghe thấy giết vua.Ý Mạnh Tử nói Trụ chỉ là một kẻ bạo tàn, kẻ bạo tàn thì không phải là vua cho nên Văn chỉ giết một kẻ bạo tàn chứ không xem là giết vua. Nguyên văn: Tặc nhân giả vị chi tặc, tặc nghĩa giả vị chi tàn; tàn tặc chi nhân, vị chi nhất phu. Văn tru nhất phu Trụ hĩ, vị Văn thí quân dã.)
Đây là muốn so sánh y với Trụ vương sao?
Nhiếp Huyễn nheo mắt nghĩ, thừa tướng của y thực sự là tinh thông am hiểu, nói có sách mách có chứng, chưa nói đến tài học, một chậu nước bẩn to như thế, nói lôi xuống liền lôi xuống được.
Huống chi cho dù đích xác làm độc tài, thần tử có giết cũng không xem như là thí quân – đây coi như là uy hiếp trắng trợn.
Lại uống thêm một ngụm trà, thản nhiên nói: "Nếu thừa tướng đã nói như thế, vậy việc này trước buông xuống, mười ngày sao lại nghị."
Nói xong cũng không cho đám triều thần thời gian phản ứng, phất tay áo liền đi rồi.
Tai mắt vừa báo với y, Nhiếp Kỳ ngồi một chiếc xe ngựa không thu hút chút nào, lặng lẽ rời kinh, hình như đi Long Hổ sơn.
Chương 29
Tan triều được ước chừng nửa ngày, màn đêm sắp buông xuống, nha môn các nơi đều đã đóng cửa, Ôn Tử Nhiên vẫn ngồi trong đại đường Hộ bộ như cũ, một mình xem xét tiền lương quý này.
Có thái giám vội vã chạy tới, nói hoàng đế tuyên triệu.
Ngón tay đặt trên trang giấy của Ôn thượng thư trở nên cứng đờ, thoáng nhìn lên sắc trời nhá nhem, bên tai bỗng ửng đỏ, rũ mắt thấp giọng nói: "Không biết bệ hạ..có chuyện gì quan trọng sao..."
Thái giám ngoan ngoãn cúi người, nói: "Việc này nô tài cũng không biết, thỉnh cầu Ôn thượng thư mau một chút, bệ hạ đang chờ trong Noãn các."
Noãn các được chia thành hai tầng trên dưới, tầng dưới bày bàn ghế giá sách, thông thường hoàng đế sẽ gặp thần tử ở đây, bên trên là nơi nghỉ ngơi của hoàng đế, Ôn Tử Nhiên cũng chưa từng bước lên.
Thái giám kia lại thúc giục: "Ôn thượng thư, bệ hạ ở bên trên."
Ôn Tử Nhiên chần chờ nhìn cầu thang trước mắt, chân nặng đến không cất bước nổi.
Nhưng quân mệnh nan vi, đến cùng vẫn nhấc từng bước đi lên.
Tầng trên cũng bày bàn ghế, chỉ là không gian nhỏ hơn bên dưới chút, một bình phong bằng gấm chia không gian làm đôi, sau bình phong chính là giường mà hoàng đế nghỉ ngơi thường ngày, Ôn Tử Nhiên đảo mắt nhìn, không thấy người, lại nhìn ra sau bình phong.
Đã là giờ thắp đèn, ánh đèn bên trong chiếu ra hình bóng hai người lên bình phong – hai người.
Một người đứng bên giường, một người hình như đang quỳ trên giường.
Đầu óc Ôn Tử Nhiên có chút mờ mịt, đang muốn xưng tên, liền nghe thấy một tiếng rên rỉ hàm hồ triền miên cực.
Mặt lập tức đỏ, bối rối đến hận không thể nhảy ngay từ tầng hai Noãn các xuống dưới – hoàng đế cùng người khác làm bừa ngay trong Noãn các, hắn lại không phải Ngự sử, không nên xen vào, nhưng lúc như vậy lại cứ gọi hắn đến, là muốn làm cái gì?!
Lại nghe tiếng hoàng đế truyền đến từ sau tấm bình phong: "Ôn khanh đến? Chờ một chút.
Nói xong liền bước ra từ sau bình phong, áo mũ chỉnh tề không loạn một mảy may, không giống như đang cùng người vui đùa, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể cúi thấp đầu, cung kính hành lễ với hoàng đế.
Hoàng đế khoát tay ý bảo miễn lễ, chính mình đến sau bàn ngồi xuống, chỉ ghế dựa một bên, nói: "Ôn khanh ngồi đi."
Ôn Tử Nhiên nghe lời ngồi xuống, vẫn ngồi một nửa mặt ghế như cũ, khóe mắt không tự giác mà liếc nhìn chiếc bóng được ngọn đèn chiếu lên bình phong.
Nhiếp Huyễn cười tủm tỉm để mặc hắn nhìn một lát, mới chậm rãi nói: "Ôn khanh, người trên giường trẫm dễ nhìn không?"
Ôn Tử Nhiên sợ hãi cả kinh, trong lòng biết chính mình quá phận, vội vàng đứng dậy quỳ xuống, dập đầu xin lỗi.
Nhiếp Huyễn cũng không kêu hắn bình thân, tự mình đứng lên, mỉm cười thong thả đến bên cạnh hắn, cúi xuống kề vào tai hắn thổi khí nói: "Đừng nóng vội, sớm muộn gì cũng để ngươi lên nằm một lần."
Hơi thở nóng ướt lướt qua vành tai, khiến cho Ôn Tử Nhiên mềm nhũn cả eo, mặt đỏ tới tận cổ, càng thêm không dám ngẩng đầu.
Lúc này hoàng đế mới chơi đủ, nhớ đến chính sự, đổi một giọng điệu nghiêm túc: "Ôn khanh, trẫm hỏi ngươi, ngươi có muốn làm Lại bộ thương thư không?"
Ôn Tử Nhiên có chút không kịp phản ứng, mờ mịt ngẩng đầu lên.
Nhiếp Huyễn cúi đầu nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ: "Người được thừa tướng đề cử trẫm đều không thích, trẫm suy tính trước sau, có thể khiến cho hắn không còn lời nào để nói, trẫm tin rằng, chỉ có mình ngươi thôi. Ôn khanh, trẫm muốn dùng ngươi làm Lại bộ thượng thư, ngươi dám, hay không dám?"
Lần này không còn là ngươi muốn không nữa mà đã là dám không
Trong lòng Ôn Tử Nhiên lộp bộp một tiếng, cặp mắt phượng của Chu Hi lóe qua trong đầu, run rẩy, dập đầu, không nói một tiếng.
Danh sách chương