Thường Hiên đã có ý tưởng, lập tức nói làm là làm. Đầu tiên là vào phủ tìm cha hỏi chuyện giúp đỡ, Thường quản sự nghe xong chủ ý này cũng rất đồng ý, lập tức đem thuộc hạ làm việc chắc chắn nhất là Tô Tam thúc cho hắn mượn dùng. Tô Tam thúc này Thường Hiên cũng quen biết, biết ông ấy làm việc ổn thỏa làm người cực thỏa đáng, lập tức rất cao hứng. Ngoại trừ nhân lực, Thường quản sự còn cố ý đưa tạm tiền qua cho Thường Hiên dùng, nói để hắn làm hợp đồng cửa hàng, cái hợp đồng cửa hàng kia cũng phải duy trì tiếp.

Một lần nữa trở lại cửa hàng, hắn rất nhanh cùng Tô Tam thúc tìm thợ thêu phụ cận tới, thương lượng chuyện may xiêm y và chăn. Thợ thêu và nhóm may đem chỗ lụa có tỳ vết kia nhìn nửa ngày, rốt cục cảm thấy chỗ vải này vẫn có thể may xiêm y, chẳng qua là phí chút công phu thôi.

Thường Hiên lập tức để Tiên sinh phòng thu chi tính ra giá cả may thành xiêm y, Tiên sinh phòng thu chi gẩy bàn tính lập tức vui vẻ, nói kỳ thật lúc chúng ta mua số lụa này giá tiền so với bình thường thấp hơn, cho dù phí chút công phu may thành xiêm y, cũng có thể kiếm lời.

Thường Hiên nghe xong trong lòng cực kì vui vẻ, bất quá trên mặt vẫn làm ra vẻ cẩn thận, gật đầu nói: "Điều này tự nhiên là đúng."

Bởi vì cửa hàng có biến hóa, những người đứng xem cửa hàng có rơi đài hay không lại thấy được hy vọng, vì thế ý định tiếp tục ở lại hiện ra trong đầu. Mà Tôn Hoài Đan sau đó lại tiến lên từ biệt với Thường Hiên, nói là chính mình tuổi lớn thân mình xương cốt không tốt, không muốn tiếp tục làm nữa.

Thường Hiên kỳ thật đã nhờ bạn bè của Mạc thị vệ hỗ trợ tìm hiểu, trong lòng hiểu được việc này tám phần thoát không được liên can tới Tôn Hoài Đan, bất quá hiện thời cũng không có chứng cớ, hắn cũng không muốn đem mọi chuyện làm cho đoạn tuyệt, vẫn dựa theo lệ thường cho Tôn Hoài Đan tiền nghỉ việc.

Tôn Hoài Đan cũng có chút băn khoăn, ông ta biết cửa hàng nay buôn bán khó khăn, ông ta ngượng ngùng nhận bạc. Thường Hiên lại nở nụ cười, giống như không có việc gì nói với ông ta, sau này chăm sóc tốt thân mình hơn, vẫn hoan nghênh ông ta đến đây hỗ trợ.

Tôn Hoài Đan càng thêm ngại, bất quá cũng không nhiều lời, lập tức ảo não rời đi.

Sau khi Tôn Hoài Đan đi rồi, Nhậm Vinh bên cạnh chính là một đám hồ bằng cẩu hữu vô tích sự lại đến, Thường Hiên xem như yên tâm, mặc kệ Nhậm Vinh ông ta náo như thế nào, đơn giản chỉ là cười nhạo một phen, lại mắng a a một phen, ông ta có thể làm gì được đâu? Về phần châm chọc khiêu khích này, Thường Hiên hạ quyết tâm sẽ không để trong lòng, hắn cũng chỉ coi như một con chó sủa thôi.

Kỳ thật hắn cũng nghe nói Nhậm Vinh chạy đến chỗ phu nhân Tôn đại quản gia cáo trạng, mà phu nhân Tôn đại quản gia một mạch đi tìm lão phu nhân, kết quả bị Tôn đại quản gia sai người cản lại. Mà lão phu nhân trong nhà cùng các vị thiếu phu nhân, thế nhưng cũng không hỏi đến chuyện này. Bản thân Thường Hiên trong lòng cân nhắc, chuyện này tóm lại là Tôn đại quản gia và cha mình giúp mình ở chỗ gia chủ nói đỡ cho.

Mấy ngày nay Thường Hiên làm việc hôn thiên ám địa, cơ bản về nhà đều đã khuya, thế cho nên sau khi về vợ chồng hai người cũng chưa có thời gian nói chút chuyện bên gối. Rốt cục đến một ngày, Thường Hiên cảm thấy tất cả đều làm theo tuần tự, một đám vải dệt bày ở cửa hàng bày bán, mà nữ công phụ trách chế tác xiêm y, chăn áo gối và đồ dùng đều đã vào chỗ, nay việc duy nhất cần cân nhắc cũng chính là rốt cuộc may ra kiểu dáng gì để có thể bán giá tốt.

Thường Hiên cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngày hôm nay nghĩ muốn bồi thường cho A Phúc, nên trời còn chưa tối đã trở về, về nhà, nha hoàn Tế Vân đang ở trong phòng bếp bận rộn, nhìn thấy hắn trở về lập tức chào hỏi. Hắn đi thẳng vào nhà, vào nhà đã thấy A Phúc nhíu mày ngồi ở một chỗ xuất thần.

Thường Hiên cười hớ hớ tiến đến, phóng ra âm giọng êm nhu hỏi: "Tiểu nương tử của ta ngồi ở trước cửa sổ suy nghĩ gì đó?"

A Phúc liếc mắt nhìn hắn: "Vượng phu nhân đã sinh rồi, chàng biết không?"

Thường Hiên chợt nhíu mi, nhớ lại: "Nàng ấy đủ mười tháng rồi sao?"

A Phúc lắc đầu, đem cái lược mộc đào bỏ vào hộp trang điểm, thản nhiên nói: "Là sinh non."

Thường Hiên vừa nghe, rất kinh ngạc: "Sao lại sinh non, chuyện xảy ra khi nào? Không phải xảy ra chuyện gì chứ?" Bởi vì Nhạc phu nhân dạy, hắn biết sinh non không phải là chuyện tốt, đối với thân mình người phụ nữ ảnh hưởng khá lớn, làm không tốt sẽ là mẹ con đều mất, nay nghe đến chuyện sinh non lại nghĩ đến A Phúc nhà mình, vì thế trong lòng khó tránh khỏi thỏ tử hồ bi*.

(*) thỏ chết cáo buồn = nước mắt cá sấu đó

A Phúc lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Không có xảy ra chuyện lớn gì, sinh một bé gái, mẹ con bình an."

Thường Hiên thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi."

A Phúc ánh mắt đã có chút u oán, nâng mắt nhìn hắn: "Chàng có biết ngày nàng ấy sinh con?"

Thường Hiên mấy ngày nay công việc bận đến độ phương hướng cũng không biết, nào biết chuyện này đâu, lập tức hỏi: "Là ngày nào?"

A Phúc nhẹ giọng nói: "Chính là ngày sau khi nói chuyện với chàng."

Thường Hiên vừa nghe, quả thực là ngũ lôi oanh đỉnh, tiến lên nắm giữ tay A Phúc: "Sao lại có liên can tới ta? Nàng ấy sinh non, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"

A Phúc liếc trắng mắt: "Người ta nói chuyện với chàng mấy câu, trong lòng có khi quá cao hứng, cao hứng quá, nên ngay cả con cũng sinh luôn."

Thường Hiên nghe nàng cưỡng từ đoạt lý thế này quả thực là dở khóc dở cười, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ vạn phần oan khuất, lôi kéo quần áo A Phúc tội nghiệp nói: "Ta nói vài câu với nàng ấy như vậy, đều đã bào cáo với nàng hết, ta bất kể cái gì cũng chưa làm!"

A Phúc nhấp nhấp đôi môi hồng nhuận, phun ra một câu: "Thôi, quả thật không quan hệ tới chàng."

Thường Hiên lại cảm thấy trong miệng nàng nói không quan hệ mà trong lòng vẫn cảm thấy có quan hệ, lập tức ôm nàng làm nũng một trận, còn nói rất nhiều lời hay, cuối cùng cũng dỗ A Phúc vui vẻ, lấy ngón tay chỉ vào mi tâm hắn nói: "Xem chàng ở nhà giống như trẻ nhỏ chưa lớn, chẳng lẽ chàng ở cửa hàng cũng cứ như vậy làm chưởng quầy sao!"

=====

A Phúc nếu đã nghe nói chuyện của Vượng phu nhân, thì chuẩn bị vào phủ đi thăm hỏi, vì thế cầm bạc ra đường cùng Nhạc phu nhân, hiện giờ mua một ít thuốc bổ. Mua về còn hỏi Thường Hiên như vậy có được hay không, có thể mất mặt hay không. Thường Hiên lại thấy không cần, trên thực tế hắn hiện giờ nhắc tới Vượng phu nhân đều đau đầu, chỉ bắt tay vào làm nói: "Ta cảm thấy chuyện này nàng vẫn là về hầu phủ hỏi cha một chút đi."

A Phúc cảm thấy hắn nói cũng có lý, nên dẫn theo Tế Vân, cầm theo vài thứ vào phủ. Vào phủ, trở lại tiểu viện vốn dĩ là nhà mình kia, Thường quản sự không ở nhà, nàng trước hết bỏ chút thời gian đến chỗ Lâm ma ma, nàng cố ý đem mấy món điểm tâm cho Lâm ma ma.

Từ chỗ Lâm ma ma đi ra, Thường quản sự đã về nhà, phía sau dẫn theo gã sai vặt, gã sai vặt cầm theo một cái làn, bên trong đều là một ít đồ quý báu bổ dưỡng. A Phúc nhất thời cảm thấy mình trước tiên tìm đến cha chồng quả nhiên là đúng, bằng không mình cầm mấy thứ linh tinh này đi qua, lập tức mất mặt xấu hổ.

Thường quản sự dặn A Phúc đi tìm Phu nhân Lục Các cùng đi đến viện của Tôn đại quản gia, A Phúc ngẫm lại cũng đúng, lập tức đồng ý. A Phúc còn nói lát sau tính đến chỗ nhị thiếu phu nhân thăm, Thường quản sự nhìn trong rổ, nói vừa vặn, con ở bên trong chọn một ít đồ quý đưa cho nhị thiếu phu nhân. Người tuy rằng cũng không thiếu, nhưng rốt cuộc cũng là tâm ý của con.

Thường quản sự giao phó xong rồi, đứng dậy muốn đi, bất quá đi đến một nửa lại dừng lại, nhìn A Phúc ôn nhu nói: "Nếu có nghe được người khác nói cái gì, con cũng đừng để trong lòng. Đứa nhỏ Thường Hiên này thật sự là vô ý, căn bản không có nghĩ gì nhiều."

A Phúc biết cha chồng muốn nói chuyện Vượng phu nhân sinh non, lập tức nở nụ cười gật đầu nói: "Cha, con đã biết, cha cứ yên tâm."

Thường quản sự thấy nàng hiểu chuyện, thế này mới vừa lòng gật gật đầu, thẳng đi ra cửa.

A Phúc lập tức tìm Phu nhân Lục Các, hai người đều tự dẫn theo nha hoàn, cùng nhau đi thăm Vượng phu nhân. Tiến đến viện Tôn đại quản gia, đã thấy không khí ở đây hiển nhiên không tốt lắm, A Phúc và Phu nhân Lục Các nhìn nhau một cái, đều làm bộ như không thấy.

Phu nhân Tôn đại quản gia đang ở đây, thấy bọn họ vào, lập tức mời bọn họ vào phòng, dâng trà, nói chuyện một hồi. Lại nói đến chuyện con dâu sinh non, phu nhân Tôn đại quản gia có chút bất mãn: "Vốn dĩ nghĩ dù thế nào cũng sẽ là cháu đích tôn, nay thế nhưng ra lại là một nha hoàn, ta thật đúng là không có phúc."

Phu nhân Lục Các và A Phúc đều là vãn bối, lập tức cũng khó mà nói gì, chỉ bồi cười nói: "Vượng bọn họ cũng còn trẻ, sau này ngày tháng còn dài, thẩm là người đại phúc, khẳng định sẽ có thể ôm cháu đích tôn."

Phu nhân Tôn đại quản gia lại không cho là đúng, quệt miệng nói: "Lần này sinh non, gắng sức hồi lâu, cuối cùng còn mời cả đại phu tới. Đại phu đều nói, lần này sinh bé gái bị tổn thương nguyên khí, sợ là phải tu dưỡng lâu mới hồi phục được. Ta trước khi chết có thể ôm cháu đích tôn hay không, thật sự rất khó nói."

Trong giọng nói của bà đối Vượng phu nhân có chút bất mãn, Phu nhân Lục Các và A Phúc đều nghe ra, hai người lại hai mặt nhìn nhau, đành phải cố gắng cười khuyên nhủ: "Đều còn trẻ mà, chuyện này cũng không nói chính xác được."

Phu nhân Tôn đại quản gia lại không có tâm tư nghe các nàng khuyên nhủ, lấy ánh mắt ngắm ngắm bụng A Phúc: "Nương tử của Thường Hiên, ta xem con hẳn là con trai đó."

A Phúc không ngờ đề tài lập tức chuyển tới trên người mình, đành phải bồi cười nói: "Chuyện này cũng không thể chắc chắn, bé trai hay bé gái đều như nhau thôi."

Phu nhân Tôn đại quản gia cũng không cho là vậy: "Ta vẫn thích ôm cháu trai mập mạp, cháu gái tuy rằng cũng tốt, nhưng lại là người nhà của người khác."

Nói đến đây, phu nhân Tôn đại quản gia lại thở dài rằng mình mạng khổ, nói là anh em nhà mẹ đẻ không tốt cũng thôi đi, con trai cũng không tốt luôn, ở nhà không có tiền đồ gì, cha thì cố tình không cho con trai mình chút tiền đồ, một lòng muốn thay người khác chùi đít che tai họa.

Thốt ra lời này, A Phúc tự nhiên biết bà đang chỉ chuyện chỗ vải kia của Thường Hiên, lập tức cúi đầu cũng không nói nhiều.

Phu nhân Tôn đại quản gia trong lòng nghẹn một hơi, khó tránh khỏi nói nhiều hơn, vì thế bắt đầu nói liên miên cằn nhằn đông kéo tây xả, nói trong nói ngoài đều có ẩn ý, chỉ thương hai vãn bối ở đây đều đã hít thở không thông.

Hai người ở trong này nói nửa ngày với phu nhân quản gia, cuối cùng có thể từ trong phòng đi ra, được nha hoàn dẫn đến phòng của Vượng phu nhân. Mà nha hoàn này, vừa vặn là người quen biết, cũng chính là Liễu nhi.

A Phúc mới gặp Liễu nhi không ngờ là ở đây lập tức cảm thấy khó hiểu, Liễu nhi lại biết vâng lời nhỏ giọng giải thích nói: "Nhị thiếu phu nhân phái muội qua bên này, bảo muội hầu hạ cho tốt, cố ý ban muội qua đây hầu hạ Vượng phu nhân."

Trong lòng A Phúc không rõ nhị thiếu phu nhân vì sao an bài như vậy, nhưng trên mặt cũng không lộ ra, chỉ cười nói: "Đó hẳn cũng là có ý tốt, muội thường ngày hợp ý với Vượng phu nhân, nay qua bên này, coi như là được đền bù mong muốn."

Bất quá Liễu nhi nghe xong lời này, trên mặt cũng không có ý mừng, chỉ cúi đầu không nói lời nào. A Phúc ở bên cạnh nhìn nàng ấy, đã thấy trên mặt nàng ấy thiếu đi phần đơn thuần ngày xưa, trên khuôn mặt kia tràn đầy trầm lặng, lại như một tang phu quả phụ, lập tức càng thở dài trong lòng, nghĩ chắc nàng ấy trong khoảng thời gian này hiển nhiên là không tốt.

Lập tức A Phúc và Phu nhân Lục Các theo Liễu nhi vào phòng, đã ngửi thấy một mùi nồng nặc, đó là mùi vị đặc trưng của phụ nữ vừa sinh con xong. Lúc hai người đi vào, Vượng phu nhân đang ôm đứa nhỏ uống sữa. Kỳ thật Vượng và mẹ hắn vốn dĩ đang muốn tìm bà vú, nhưng không đúng dịp là bà vú kia trong nhà xảy ra chuyện, hơn nữa Vượng phu nhân lại đột nhiên sinh non, bà vú nhất thời nửa khắc cũng tìm không thấy, đành phải để Vượng phu nhân tự mình cho bú.

Vượng phu nhân thấy bọn họ hai người tiến vào, thì ngừng cho bú, đem đứa nhỏ giao cho nha hoàn bên cạnh. Đứa nhỏ kia đang ăn vui vẻ, bỗng nhiên không có, lập tức mếu máo khóc lớn. Vượng phu nhân trên mặt cũng khó coi, trong miệng nhỏ giọng oán giận nói: "Đứa nhỏ này, từ khi sinh ra đến giờ đều náo loạn, không sống yên ổn được một chút."

A Phúc và Phu nhân Lục Các thấy đứa nhỏ vì không đủ tháng, gầy như chú khỉ nhỏ, nay lại bị đói, khóc tê thanh liệt phế, lập tức trên mặt đều có chút thương hại, đành phải nói tốt khuyên Vượng phu nhân.

Vượng phu nhân hiện nay tính tình cũng không tốt, nhắc tới con gái cơn tức lại lớn lên, ba câu có một câu là thầm oán, nói là người đàn ông của mình không có bản lĩnh, mẹ chồng của mình tính tình kém, cố tình đến bụng cũng không chịu thua kém.

A Phúc so với lúc ở chỗ phu nhân Tôn đại quản gia còn muốn xấu hổ hơn, chuyện Vượng phu nhân sinh non, kỳ thật đối với Thường Hiên cũng không có nhiều liên can lắm, nhưng lại cố tình ngay ngày ấy Thường Hiên cùng với Vượng phu nhân nói nói mấy câu, chuyện này thật sự là không đúng dịp.

Lập tức Vượng phu nhân mắng a a, mà cách vách trong nhà chính vị phu nhân Tôn đại quản gia kia hiển nhiên cũng nghe được, vì thế phu nhân Tôn đại quản gia ở bên kia cũng đẩy chậu đập chén trà, làm ầm ĩ ra, chỉ có thể nói A Phúc và Phu nhân Lục Các phải thật cẩn thận, nói không được mấy câu đã lấy cớ sợ Vượng phu nhân mệt mỏi, vội cáo từ chạy lấy người.

Đi ra khỏi viện của bọn họ, Phu nhân Lục Các thè lưỡi, cười khổ lặng lẽ nói với A Phúc: "Hai người họ tính tình đều mạnh mẽ, nay đụng phải nhau, ta thật thấy đáng thương cho cha con kia."

A Phúc ngẫm lại vị Nhậm Vinh trong cửa hàng kia, biết đây đều là phu nhân Tôn đại quản gia thổi gió bên gối, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Cũng phải, bất quá cũng thực là ấm nào bồi bát đó, sao lại khéo như vậy hai cha con tìm khắp nơi lại được ngay nương tử dũng mãnh như thế."

Phu nhân Lục Các nhớ tới Vượng phu nhân, cũng nở nụ cười: "Nàng ấy dũng mãnh như thế, ta xem nàng ấy cũng không có vài ngày đắc ý đâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện