Thường Hiên ngay cả nhà cũng không về, trực tiếp đi ra cửa hàng, xảy ra chuyện như vậy, trong cửa hàng lòng người đều hoảng sợ, hắn phải đi trấn an. Trên thực tế lúc hắn đi vào cửa hàng, đã thấy người ở bên trong đều là dáng vẻ vô tâm làm việc, thấy hắn đến, ánh mắt đều nhìn qua đây, ý trong đó chính là muốn hỏi, cửa hàng này có phải đóng cửa hay không, an trí chúng ta như thế nào.
Thường Hiên giận tái mặt, trịnh trọng ‘Khụ’ một tiếng, nhìn lướt qua mọi người, mọi người bị hắn nhìn như vậy, nên làm cái gì thì làm ngay.
Thường Hiên gọi tiên sinh phòng thu chi đến, hỏi hiện giờ trong sổ có bao nhiêu bạc, chuyện buôn bán vẫn phải làm, còn phải lấy bạc nhập hàng nữa. Tiên sinh phòng thu chi thở dài một tiếng, gẩy bàn tính, cuối cùng vẻ mặt đau khổ nói: "Hiện nay trong sổ bạc có thể dùng thật sự không nhiều lắm, e rằng nhập hàng cũng là vấn đề."
Thường Hiên nhíu mày suy nghĩ: "Trong cửa hàng còn hàng tồn, có thể chống đỡ vài ngày."
Tiên sinh phòng thu chi gật đầu, bất quá vẫn nhíu mày khó hiểu: "Nhưng sau đó thì sao? Mấy ngày sau không có cái gì bán, chẳng lẽ ta phải đóng cửa."
Thường Hiên bỗng nhiên cảm thấy Tiên sinh phòng thu chi trước mặt này thật sự là trở nên ủ rũ, lập tức nghiêm mặt nói: "Cố tiên sinh, nếu ông cảm thấy cửa hàng mặt tiền này của ta lập tức phải đóng cửa sợ chậm trễ đến ông, thì ngay bây giờ ông có thể tìm đường khác đi."
Tiên sinh phòng thu chi nghe Thường Hiên nói như vậy lập tức sửng sốt, vội vàng giải thích nói: "Lão hiện giờ trong đầu vạn lần không có ý muốn đến chỗ khác đâu!" Kỳ thật cửa hàng này cho tiền công so với nhà khác cao hơn một phần, chỉ cần nơi này không ngã, ông vẫn không nghĩ đến thay lòng.
Thường Hiên thấy ông nói thành khẩn, thế này mới gật đầu: "Ông yên tâm, chỉ cần Thường Hiên ta ở đây, thì tuyệt đối không để cho cửa hàng này ngã xuống đâu. Chỉ là gần nhất sợ là có chút gian nan, muốn Cố tiên sinh tốn nhiều tâm tư hơn."
Tiên sinh phòng thu chi lấy ánh mắt đánh giá Thường Hiên một phen, thấy chưởng quầy trẻ tuổi còn nét non nớt trên mặt hiện giờ là ý chí kiên quyết, lại nghe hắn nói rất mạnh mẽ, trong lòng cũng nhiều phần an tâm, vội vàng biểu hiện lòng trung thành: "Thường chưởng quầy ngài yên tâm, lão ở trong này đã nhiều năm, tuy nói không có bản lĩnh gì, nhưng chuyện trái lương tâm cũng không dám làm. Nếu chưởng quầy muốn đem chuyện mua bán trong cửa hàng làm tốt, lão tự nhiên sẽ làm hết sức."
Thường Hiên cũng tin tưởng những lời này của Tiên sinh phòng thu chi, phải biết rằng Nhậm Vinh ở cửa hàng xưng bá vài năm, một Tiên sinh phòng thu chi có thể không thông đồng làm bậy, nghĩ đến hẳn đã là làm việc vẫn có vài phần lương tâm rồi. Lập tức hắn lại trấn an với Tiên sinh phòng thu chi một phen, ít nhiều nói về tính toán sau này, thế này mới để cho Tiên sinh phòng thu chi lui ra.
Nhìn Tiên sinh phòng thu chi rời đi, Thường Hiên một lần nữa rơi vào trầm tư, lúc này hắn bắt đầu nghĩ đến mình rơi vào cạm bẫy này rốt cuộc là vì cái gì. Càng nghĩ, hắn nhớ tới nơi tung ra tin tức, cũng nhớ tới biểu hiện của Trần Hoài Đan lúc kiểm nghiệm hàng hóa ngày đó, còn có lí do thoái thác của Nhậm Vinh, hắn cười khổ, nói là đã đề phòng, nhưng rốt cuộc vẫn không phòng được.
Thường Hiên biết chuyện đã đến tình huống này, nếu chỉ đoán người khác hãm hại mình thì không có cơ sở, làm việc đều cần chứng cớ, nhưng cái vị gọi là thương khách phía nam kia sớm đã không thấy tung tích, lúc này e chỉ là một vụ án chưa giải quyết.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, rốt cục cảm thấy việc này nên bắt đầu từ số lụa kia đi. Số lụa đó hiển nhiên là hàng phía nam, từ phía nam vận chuyển đến đây cũng không dễ dàng, chân tướng chắc hẳn có thể tra ra.
Thường Hiên có chủ ý này, lại có chút hối hận, kỳ thật lẽ ra nên sớm nhớ tới, chuyện này thuận tiện có thể tìm Mạc thị vệ hỗ trợ. Mạc thị vệ nghe nói trước kia từng ở trên giang hồ tung hoành, phỏng chừng quen biết nhiều người.
Lập tức hắn nghĩ, ngày mai còn phải đi một chuyến đến hầu phủ, tìm Mạc thị vệ nói việc này. Bất quá hiện giờ quan trọng nhất vẫn là vấn đề bạc của cửa hàng, phải biết rằng qua vài ngày nữa cửa hàng có khả năng phải ngừng buôn bán.
Thường Hiên ở trong phòng buồn bã cúi đầu một phen, trong lòng vẫn trầm trọng, nếu mở miệng vay tiền với Tôn đại quản gia và cha dĩ nhiên là không thành vấn đề, nhưng một đống lụa trước mắt này, nói chung cũng không thể cứ như vậy mà ném đi, quá là đáng tiếc.
Hắn có lòng muốn bán, nhưng chỉ sợ có đưa tới giá thấp nhất cũng không có người cần. Kỳ thật lụa đều là người phú quý dùng, nhà thường dân ngại nó không bền, làm sao tình nguyện tiêu phí bạc mua chứ, nhưng nếu là người phú quý, cho dù keo kiệt cũng không thể dùng loại lụa có vấn đề này may quần áo.
Thường Hiên trong lòng khó chịu, dứt khoát ra khỏi phòng, rời viện phóng ngựa đi tới kho hàng. Đến kho hàng, hắn lại đem chỗ lụa kia lục tung ra, một đám xem xét, nghĩ đến đem chỗ vải này chia thành vài thước lớn nhỏ, những chỗ tỳ vết thì xóa đi. Nhưng xem trên xem dưới, nếu thực sự muốn cắt chỗ tỳ vết đi, e là chỗ vải này cũng không có người muốn.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ vải kia nửa ngày, không thể tìm ra manh mối, cuối cùng ngưng mi mắt về nhà.
Về nhà, còn chưa vào cửa chợt nghe trong phòng có tiếng nói, ban đầu hắn còn tưởng là Nhạc phu nhân qua đây giúp đỡ, ai ngờ nghe giọng không giống, âm giọng kia còn trẻ, cười đến giòn giã. Thường Hiên vào phòng, tiếng cười kia lập tức ngừng lại, một tiểu nha hoàn rụt rè nhìn hắn.
A Phúc dựa cửa đi ra, cười giải thích: "Đây là người hôm nay cha đưa tới, gọi là Tế Vân, nói là ta nay thân mình không tiện, nên nhờ muội ấy chăm sóc trong nhà."
Thường Hiên cảm thấy khó hiểu, nghĩ cha trước kia cũng không cấp, sao nay lại đi tặng một nha hoàn đến đây hầu hạ, bất quá hắn lập tức cũng không nghĩ nhiều, vội vào nhà.
Vốn dĩ trong nhà có ba phòng, một gian phòng chính hai gian phòng ngủ, nay tiểu nha hoàn đến đây, tiểu nha hoàn lập tức công khai chiếm một gian phòng ở. Hai người trở về phòng, A Phúc nhớ tới việc này nở nụ cười: "Chúng ta nay trong tình cảnh này, thế nhưng còn mời một nha hoàn đến hầu hạ."
Thường Hiên nhưng thật ra lại cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất lúc hắn không ở nhà A Phúc cũng có bạn.
A Phúc nói xong chuyện nha hoàn kia, lại xem xét Thường Hiên, sáng sớm lúc Thường Hiên đi ra ngoài, trong lòng nàng hẳn nhiên là bất an, sợ hắn ở bên ngoài bị người răn dạy khinh bỉ. Nhưng nay nhìn qua, tuy rằng chân mày vẫn không mở, nhưng sắc mặt cũng đã như thường, điều này làm cho trong lòng nàng thả lỏng một ít.
Thường Hiên nhớ tới tình cảnh lúc mình sáng sớm ra cửa, cũng cười, tiến đến ôm lấy thắt lưng A Phúc: "Sáng sớm ngủ thế nào? Trong lòng có phải nhớ ta hay không?"
A Phúc xoay mình: "Cũng không phải, chàng vào phủ gặp cha, cha nói thế nào?"
Thường Hiên ôm chặt nàng, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Tất cả đều rất tốt."
A Phúc bất mãn, rất tốt là có ý gì, nàng cũng muốn biết cụ thể nói thế nào.
Thường Hiên thấy nàng như thế, đành phải giúp đỡ nàng ngồi lên giường đất, đem tình cảnh trong phủ nói lại một lần. Phút cuối cùng thở dài nói: "Ta nhất định phải làm thật tốt, không thể phụ lòng kỳ vọng của họ."
A Phúc gật gật đầu, Thường Hiên vào trong phủ có thể có kết quả như vậy, quả thật là ngoài dự kiến của nàng, nghĩ chỉ cần xử lý chỗ lụa này thật tốt, chuyện cũng coi như trôi qua. Mà Thường Hiên ngã một lần, sau này làm việc sẽ càng thêm ổn thỏa.
Bất quá nàng nghe Thường Hiên nói những lời này, cũng có chút nghi hoặc: "Sao cha chồng còn cố ý hỏi chàng chuyện của Vượng phu nhân?" Nói xong A Phúc lấy mắt liếc nhìn Thường Hiên, nàng cảm thấy cha chồng không phải một người nhiều chuyện, nếu cha chồng cố ý hỏi, khẳng định là có chuyện gì.
Thường Hiên nhất thời cảm thấy oan uổng, vì thế vốn dĩ trong lòng bởi vì chỗ lụa kia mà trầm trọng nay tán đi không ít, hắn ôm A Phúc đáng thương hề hề làm nũng: "Ta chỉ nói ba câu thôi, tổng cộng chỉ có ba câu, hơn nữa bên cạnh còn có một vú già!" Làm sao có thể chỉ vì vậy mà hoài nghi hắn chứ? A Phúc dĩ nhiên là tin hắn, bất quá nhớ tới chuyện lúc trước mình bị người hãm hại, trong lòng cũng rất nhanh lại khó chịu, lại kéo dài giọng nói: "Hiện giờ, trên sổ nợ kia của chúng ta, một canh giờ cũng không có đâu..."
Thường Hiên vừa nghe, trên mặt tràn đầy cẩn thận phòng bị: "Sẽ không phải vì một câu này lại gió mưa vần vũ, sẽ cho ta thêm một canh giờ chứ?" Hắn thực là rất cố gắng rất chăm chỉ rất ra sức mới khiến cho hơn hai mươi canh giờ kia từng chút một bị xóa bỏ đó.
A Phúc cười lắc đầu, nhẹ xoa bả vai hắn nói: "Thôi, trước tiên bỏ qua đi, sau này hãy nói, nhưng cũng đừng làm cho ta lại vì vậy mà cảm thấy không thoải mái."
Thường Hiên tất nhiên là ngàn ân vạn tạ, tạ tạ đem A Phúc ôm vào trong ngực hôn một trận.
Hai vợ chồng thân thiết một phen, Thường Hiên cuối cùng cố kỵ A Phúc thân mình không tiện, chỉ ôm A Phúc nằm trong ổ chăn thở gấp phì phò nói chuyện, hắn lại đem kế hoạch của mình nói lại cho A Phúc nghe một lần.
A Phúc gối đầu trên cánh tay có lực của hắn, cẩn thận nghe, nghe đến cuối cùng lại nhíu mi: "Chỗ lụa đó nên xử trí như thế nào, chàng có ý tưởng gì không?"
Nhắc tới cái này, Thường Hiên lại nhăn mi: "Bây giờ còn chưa có ý tưởng gì." Vừa nói, một bên cẩn thận vuốt ve cái bụng của A Phúc.
A Phúc thoải mái mà hừ hừ, trong đầu lại nhớ tới mấy ngày nay khi ngẫu nhiên theo Nhạc phu nhân đi dạo phố đã thấy cảnh tượng nơi đó, cũng hỏi: "Nếu bán vải không được, sao không may thành xiêm y hoặc là chăn mềm đi bán?"
Thường Hiên bất đắc dĩ thở dài: "Đều có vết lỗi hết, làm sao ——" hắn nói đến một nửa, lập tức dừng lại.
Bởi vì hắn nhớ tới chủ ý ban ngày của mình, nếu chỉ đơn thuần là bán vải khẳng định sẽ bị ghét bỏ do có vết lỗi, nhưng nếu đem chỗ lụa này may thành quần áo hoặc là ruột chăn, đem những vết lỗi này hơi che giấu đi, làm gì lại sợ bán không được?
A Phúc lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Thường Hiên xoa bóp thật sự rất thoải mái, nay lại bỗng nhiên dừng lại làm cho nàng bất mãn, vì thế lắc lắc thân mình thúc giục Thường Hiên tiếp tục.
Thường Hiên nghĩ tới chủ ý này, nhất thời vọt đứng lên, vỗ đệm chăn, thoải mái cười nói: "A Phúc, nàng rất giỏi! Sao ta không nghĩ tới ý này kìa?"
A Phúc mờ mịt khó hiểu nhìn hắn một cái: "Chàng làm sao vậy?"
Thường Hiên vui đến hỏng rồi, cúi đầu hung hăng hôn A Phúc một ngụm, trong miệng nói đâu đâu: " A Phúc của ta thật sự là rất giỏi, vừa thông minh lại xinh đẹp, ta thích nhất A Phúc !" Nói xong lại là hung hăng hôn một cái.
A Phúc bị hắn hôn đến yêu thích trên mặt đều dính đầy nước miếng, nhưng lại tránh không khỏi, đành phải cười mắng: "Bên ngoài phòng ở còn có người, chàng có thể chú ý một chút không, đừng có cứ đến tối lại nổi điên, cẩn thận dọa cho đứa nhỏ sợ đó!"
Thường Hiên giận tái mặt, trịnh trọng ‘Khụ’ một tiếng, nhìn lướt qua mọi người, mọi người bị hắn nhìn như vậy, nên làm cái gì thì làm ngay.
Thường Hiên gọi tiên sinh phòng thu chi đến, hỏi hiện giờ trong sổ có bao nhiêu bạc, chuyện buôn bán vẫn phải làm, còn phải lấy bạc nhập hàng nữa. Tiên sinh phòng thu chi thở dài một tiếng, gẩy bàn tính, cuối cùng vẻ mặt đau khổ nói: "Hiện nay trong sổ bạc có thể dùng thật sự không nhiều lắm, e rằng nhập hàng cũng là vấn đề."
Thường Hiên nhíu mày suy nghĩ: "Trong cửa hàng còn hàng tồn, có thể chống đỡ vài ngày."
Tiên sinh phòng thu chi gật đầu, bất quá vẫn nhíu mày khó hiểu: "Nhưng sau đó thì sao? Mấy ngày sau không có cái gì bán, chẳng lẽ ta phải đóng cửa."
Thường Hiên bỗng nhiên cảm thấy Tiên sinh phòng thu chi trước mặt này thật sự là trở nên ủ rũ, lập tức nghiêm mặt nói: "Cố tiên sinh, nếu ông cảm thấy cửa hàng mặt tiền này của ta lập tức phải đóng cửa sợ chậm trễ đến ông, thì ngay bây giờ ông có thể tìm đường khác đi."
Tiên sinh phòng thu chi nghe Thường Hiên nói như vậy lập tức sửng sốt, vội vàng giải thích nói: "Lão hiện giờ trong đầu vạn lần không có ý muốn đến chỗ khác đâu!" Kỳ thật cửa hàng này cho tiền công so với nhà khác cao hơn một phần, chỉ cần nơi này không ngã, ông vẫn không nghĩ đến thay lòng.
Thường Hiên thấy ông nói thành khẩn, thế này mới gật đầu: "Ông yên tâm, chỉ cần Thường Hiên ta ở đây, thì tuyệt đối không để cho cửa hàng này ngã xuống đâu. Chỉ là gần nhất sợ là có chút gian nan, muốn Cố tiên sinh tốn nhiều tâm tư hơn."
Tiên sinh phòng thu chi lấy ánh mắt đánh giá Thường Hiên một phen, thấy chưởng quầy trẻ tuổi còn nét non nớt trên mặt hiện giờ là ý chí kiên quyết, lại nghe hắn nói rất mạnh mẽ, trong lòng cũng nhiều phần an tâm, vội vàng biểu hiện lòng trung thành: "Thường chưởng quầy ngài yên tâm, lão ở trong này đã nhiều năm, tuy nói không có bản lĩnh gì, nhưng chuyện trái lương tâm cũng không dám làm. Nếu chưởng quầy muốn đem chuyện mua bán trong cửa hàng làm tốt, lão tự nhiên sẽ làm hết sức."
Thường Hiên cũng tin tưởng những lời này của Tiên sinh phòng thu chi, phải biết rằng Nhậm Vinh ở cửa hàng xưng bá vài năm, một Tiên sinh phòng thu chi có thể không thông đồng làm bậy, nghĩ đến hẳn đã là làm việc vẫn có vài phần lương tâm rồi. Lập tức hắn lại trấn an với Tiên sinh phòng thu chi một phen, ít nhiều nói về tính toán sau này, thế này mới để cho Tiên sinh phòng thu chi lui ra.
Nhìn Tiên sinh phòng thu chi rời đi, Thường Hiên một lần nữa rơi vào trầm tư, lúc này hắn bắt đầu nghĩ đến mình rơi vào cạm bẫy này rốt cuộc là vì cái gì. Càng nghĩ, hắn nhớ tới nơi tung ra tin tức, cũng nhớ tới biểu hiện của Trần Hoài Đan lúc kiểm nghiệm hàng hóa ngày đó, còn có lí do thoái thác của Nhậm Vinh, hắn cười khổ, nói là đã đề phòng, nhưng rốt cuộc vẫn không phòng được.
Thường Hiên biết chuyện đã đến tình huống này, nếu chỉ đoán người khác hãm hại mình thì không có cơ sở, làm việc đều cần chứng cớ, nhưng cái vị gọi là thương khách phía nam kia sớm đã không thấy tung tích, lúc này e chỉ là một vụ án chưa giải quyết.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, rốt cục cảm thấy việc này nên bắt đầu từ số lụa kia đi. Số lụa đó hiển nhiên là hàng phía nam, từ phía nam vận chuyển đến đây cũng không dễ dàng, chân tướng chắc hẳn có thể tra ra.
Thường Hiên có chủ ý này, lại có chút hối hận, kỳ thật lẽ ra nên sớm nhớ tới, chuyện này thuận tiện có thể tìm Mạc thị vệ hỗ trợ. Mạc thị vệ nghe nói trước kia từng ở trên giang hồ tung hoành, phỏng chừng quen biết nhiều người.
Lập tức hắn nghĩ, ngày mai còn phải đi một chuyến đến hầu phủ, tìm Mạc thị vệ nói việc này. Bất quá hiện giờ quan trọng nhất vẫn là vấn đề bạc của cửa hàng, phải biết rằng qua vài ngày nữa cửa hàng có khả năng phải ngừng buôn bán.
Thường Hiên ở trong phòng buồn bã cúi đầu một phen, trong lòng vẫn trầm trọng, nếu mở miệng vay tiền với Tôn đại quản gia và cha dĩ nhiên là không thành vấn đề, nhưng một đống lụa trước mắt này, nói chung cũng không thể cứ như vậy mà ném đi, quá là đáng tiếc.
Hắn có lòng muốn bán, nhưng chỉ sợ có đưa tới giá thấp nhất cũng không có người cần. Kỳ thật lụa đều là người phú quý dùng, nhà thường dân ngại nó không bền, làm sao tình nguyện tiêu phí bạc mua chứ, nhưng nếu là người phú quý, cho dù keo kiệt cũng không thể dùng loại lụa có vấn đề này may quần áo.
Thường Hiên trong lòng khó chịu, dứt khoát ra khỏi phòng, rời viện phóng ngựa đi tới kho hàng. Đến kho hàng, hắn lại đem chỗ lụa kia lục tung ra, một đám xem xét, nghĩ đến đem chỗ vải này chia thành vài thước lớn nhỏ, những chỗ tỳ vết thì xóa đi. Nhưng xem trên xem dưới, nếu thực sự muốn cắt chỗ tỳ vết đi, e là chỗ vải này cũng không có người muốn.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ vải kia nửa ngày, không thể tìm ra manh mối, cuối cùng ngưng mi mắt về nhà.
Về nhà, còn chưa vào cửa chợt nghe trong phòng có tiếng nói, ban đầu hắn còn tưởng là Nhạc phu nhân qua đây giúp đỡ, ai ngờ nghe giọng không giống, âm giọng kia còn trẻ, cười đến giòn giã. Thường Hiên vào phòng, tiếng cười kia lập tức ngừng lại, một tiểu nha hoàn rụt rè nhìn hắn.
A Phúc dựa cửa đi ra, cười giải thích: "Đây là người hôm nay cha đưa tới, gọi là Tế Vân, nói là ta nay thân mình không tiện, nên nhờ muội ấy chăm sóc trong nhà."
Thường Hiên cảm thấy khó hiểu, nghĩ cha trước kia cũng không cấp, sao nay lại đi tặng một nha hoàn đến đây hầu hạ, bất quá hắn lập tức cũng không nghĩ nhiều, vội vào nhà.
Vốn dĩ trong nhà có ba phòng, một gian phòng chính hai gian phòng ngủ, nay tiểu nha hoàn đến đây, tiểu nha hoàn lập tức công khai chiếm một gian phòng ở. Hai người trở về phòng, A Phúc nhớ tới việc này nở nụ cười: "Chúng ta nay trong tình cảnh này, thế nhưng còn mời một nha hoàn đến hầu hạ."
Thường Hiên nhưng thật ra lại cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất lúc hắn không ở nhà A Phúc cũng có bạn.
A Phúc nói xong chuyện nha hoàn kia, lại xem xét Thường Hiên, sáng sớm lúc Thường Hiên đi ra ngoài, trong lòng nàng hẳn nhiên là bất an, sợ hắn ở bên ngoài bị người răn dạy khinh bỉ. Nhưng nay nhìn qua, tuy rằng chân mày vẫn không mở, nhưng sắc mặt cũng đã như thường, điều này làm cho trong lòng nàng thả lỏng một ít.
Thường Hiên nhớ tới tình cảnh lúc mình sáng sớm ra cửa, cũng cười, tiến đến ôm lấy thắt lưng A Phúc: "Sáng sớm ngủ thế nào? Trong lòng có phải nhớ ta hay không?"
A Phúc xoay mình: "Cũng không phải, chàng vào phủ gặp cha, cha nói thế nào?"
Thường Hiên ôm chặt nàng, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Tất cả đều rất tốt."
A Phúc bất mãn, rất tốt là có ý gì, nàng cũng muốn biết cụ thể nói thế nào.
Thường Hiên thấy nàng như thế, đành phải giúp đỡ nàng ngồi lên giường đất, đem tình cảnh trong phủ nói lại một lần. Phút cuối cùng thở dài nói: "Ta nhất định phải làm thật tốt, không thể phụ lòng kỳ vọng của họ."
A Phúc gật gật đầu, Thường Hiên vào trong phủ có thể có kết quả như vậy, quả thật là ngoài dự kiến của nàng, nghĩ chỉ cần xử lý chỗ lụa này thật tốt, chuyện cũng coi như trôi qua. Mà Thường Hiên ngã một lần, sau này làm việc sẽ càng thêm ổn thỏa.
Bất quá nàng nghe Thường Hiên nói những lời này, cũng có chút nghi hoặc: "Sao cha chồng còn cố ý hỏi chàng chuyện của Vượng phu nhân?" Nói xong A Phúc lấy mắt liếc nhìn Thường Hiên, nàng cảm thấy cha chồng không phải một người nhiều chuyện, nếu cha chồng cố ý hỏi, khẳng định là có chuyện gì.
Thường Hiên nhất thời cảm thấy oan uổng, vì thế vốn dĩ trong lòng bởi vì chỗ lụa kia mà trầm trọng nay tán đi không ít, hắn ôm A Phúc đáng thương hề hề làm nũng: "Ta chỉ nói ba câu thôi, tổng cộng chỉ có ba câu, hơn nữa bên cạnh còn có một vú già!" Làm sao có thể chỉ vì vậy mà hoài nghi hắn chứ? A Phúc dĩ nhiên là tin hắn, bất quá nhớ tới chuyện lúc trước mình bị người hãm hại, trong lòng cũng rất nhanh lại khó chịu, lại kéo dài giọng nói: "Hiện giờ, trên sổ nợ kia của chúng ta, một canh giờ cũng không có đâu..."
Thường Hiên vừa nghe, trên mặt tràn đầy cẩn thận phòng bị: "Sẽ không phải vì một câu này lại gió mưa vần vũ, sẽ cho ta thêm một canh giờ chứ?" Hắn thực là rất cố gắng rất chăm chỉ rất ra sức mới khiến cho hơn hai mươi canh giờ kia từng chút một bị xóa bỏ đó.
A Phúc cười lắc đầu, nhẹ xoa bả vai hắn nói: "Thôi, trước tiên bỏ qua đi, sau này hãy nói, nhưng cũng đừng làm cho ta lại vì vậy mà cảm thấy không thoải mái."
Thường Hiên tất nhiên là ngàn ân vạn tạ, tạ tạ đem A Phúc ôm vào trong ngực hôn một trận.
Hai vợ chồng thân thiết một phen, Thường Hiên cuối cùng cố kỵ A Phúc thân mình không tiện, chỉ ôm A Phúc nằm trong ổ chăn thở gấp phì phò nói chuyện, hắn lại đem kế hoạch của mình nói lại cho A Phúc nghe một lần.
A Phúc gối đầu trên cánh tay có lực của hắn, cẩn thận nghe, nghe đến cuối cùng lại nhíu mi: "Chỗ lụa đó nên xử trí như thế nào, chàng có ý tưởng gì không?"
Nhắc tới cái này, Thường Hiên lại nhăn mi: "Bây giờ còn chưa có ý tưởng gì." Vừa nói, một bên cẩn thận vuốt ve cái bụng của A Phúc.
A Phúc thoải mái mà hừ hừ, trong đầu lại nhớ tới mấy ngày nay khi ngẫu nhiên theo Nhạc phu nhân đi dạo phố đã thấy cảnh tượng nơi đó, cũng hỏi: "Nếu bán vải không được, sao không may thành xiêm y hoặc là chăn mềm đi bán?"
Thường Hiên bất đắc dĩ thở dài: "Đều có vết lỗi hết, làm sao ——" hắn nói đến một nửa, lập tức dừng lại.
Bởi vì hắn nhớ tới chủ ý ban ngày của mình, nếu chỉ đơn thuần là bán vải khẳng định sẽ bị ghét bỏ do có vết lỗi, nhưng nếu đem chỗ lụa này may thành quần áo hoặc là ruột chăn, đem những vết lỗi này hơi che giấu đi, làm gì lại sợ bán không được?
A Phúc lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Thường Hiên xoa bóp thật sự rất thoải mái, nay lại bỗng nhiên dừng lại làm cho nàng bất mãn, vì thế lắc lắc thân mình thúc giục Thường Hiên tiếp tục.
Thường Hiên nghĩ tới chủ ý này, nhất thời vọt đứng lên, vỗ đệm chăn, thoải mái cười nói: "A Phúc, nàng rất giỏi! Sao ta không nghĩ tới ý này kìa?"
A Phúc mờ mịt khó hiểu nhìn hắn một cái: "Chàng làm sao vậy?"
Thường Hiên vui đến hỏng rồi, cúi đầu hung hăng hôn A Phúc một ngụm, trong miệng nói đâu đâu: " A Phúc của ta thật sự là rất giỏi, vừa thông minh lại xinh đẹp, ta thích nhất A Phúc !" Nói xong lại là hung hăng hôn một cái.
A Phúc bị hắn hôn đến yêu thích trên mặt đều dính đầy nước miếng, nhưng lại tránh không khỏi, đành phải cười mắng: "Bên ngoài phòng ở còn có người, chàng có thể chú ý một chút không, đừng có cứ đến tối lại nổi điên, cẩn thận dọa cho đứa nhỏ sợ đó!"
Danh sách chương