Lời vừa nói ra, đại sảnh một mảnh yên tĩnh.
An Tử Nhiên hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy rớt hai tay lão Vương gia, không rớt, hắn nhẫn nại nói:”Lão Vương gia, ngài nhận sai người rồi, ta không phải là tôn tử của ngài.” Tôn tử chân chính của ngài đang đứng bên cạnh mặt không đổi sắc nhìn ngài kìa.
Phó lão Vương gia không nghe hắn nói, ngược lại mân mê miệng, vẻ mặt ủ rũ nói:”Tôn tử, ngươi là không thích tổ phụ (ông nội=gia gia) phải không? Ngươi không thích điểm nào thì nói đi, ta sẽ sửa mà.”
An Tử Nhiên nhất thời có chút đau đầu, xem ra lão Vương gia đầu óc có chút vấn đề, ngay cả cháu của mình mà cũng nhận sai, hắn có thể trông cậy lão Vương gia nhớ được sự tình mười năm trước sao? Khó trách Phó Vô Thiên để người mang tổ phụ y lại đây, chính là chắc chắn lão Vương gia không nói được cái gì đi, hắn không cho rằng lão Vương gia đang diễn trò, điều đó là không cần thiết.
An Tử Nhiên nhìn về phía Phó Vô Thiên, châm chước nói:”Vương gia, Phó lão Vương gia là không nhớ nổi chuyện?”
Phó Vô Thiên nhìn mặt hắn nói:”Sáu năm trước sinh một hồi bệnh nặng, tỉnh lại liền biến thành như vậy, ký ức lúc có lúc không, ánh mắt cực kỳ kém, thường xuyên nhận sai người.”
Chứng mất trí nhớ gián đoạn!
An Tử Nhiên lập tức cho ra kết luận này, loại chứng bệnh này còn gọi là đãng trí, người già hay bị mắc chứng bệnh này, cơ hồ không có biện pháp chữa trị, muốn lão Vương gia nhớ lại chuyện tình mười năm trước cùng lão Vương gia ước định thì chỉ có thể trông chờ vào vận khí.
Phó Vô Thiên dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn hắn, ánh mắt sáng như sao, y đang chờ xem hắn muốn chứng minh như thế nào.
An Tử Nhiên nghĩ nghĩ, vẫn quyết định thử một lần, vì thế hắn đem ngọc bội để trước mặt Phó Chính Phong:”Lão Vương gia, ngài còn nhớ khối ngọc bội này hay không, nó là do ngài mười năm trước đưa cho gia gia ta, tín vật định thân ước định hai nhà kết thành thông gia, gia gia ta là tri kỉ của ngài, hai người đã từng kết bái làm huynh đệ, có nhớ hay không?”
Phó lão Vương gia nghiêng đầu một hồi, đột nhiên kinh hỷ nắm lấy ngọc bội, giọng chắc chắn:”Ta nhớ rõ!”
An Tử Nhiên vui vẻ.
Phó lão Vương gia nói tiếp:”Nó là ngọc bội của Đan Tuyết, như thế nào lại chỉ có một khối?”
An Tử Nhiên biểu tình cứng lại rồi.
Đan Tuyết là ai? Phó Vô Thiên nhìn gương mặt quẫn bách của hắn, như thể gặp được điều gì thú vị, trong mắt lóe sáng:”Đan Tuyết là tổ mẫu của bổn Vương.” (bà nội)
Nhìn bộ dáng này của Phó lão Vương gia, phỏng chừng cả Tô quản gia cũng không nhớ ra được, muốn lão Vương gia nhớ lại ước định mười năm trước chỉ sợ không có hy vọng, nhưng muốn hắn như vậy rời đi là không có khả năng, thật vất vả tới đây, không có chuyện tay không trở về.
Tô quản gia từng nói với hắn, Phó lão Vương gia là một người hào sảng, có tài hoa, nhưng không giống văn nhân, ngược lại mang theo tính cách của võ tướng, nói một không hai, là người nặng tình, lúc trước muốn cùng An gia kết thân không phải chỉ là xúc động nhất thời, nguyên bản hắn còn nghĩ nếu Phó Vô Thiên không chịu thừa nhận hôn sự này, hắn có thể trông vào lão Vương gia để đạt được mục đích, chính là hắn lại không tính tới điểm này.
Kế hoạch gián đoạn, kế tiếp ván cờ liền khó đi.
An Tử Nhiên nhíu nhíu mày, thoáng nhìn lão Vương gia yêu thích khối ngọc không buông tay, trong đầu chợt lóe lên một đạo ánh sáng, hơi hơi sửng sốt, hắn thế nhưng chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt, vấn đề rõ ràng không phải như vậy.
“Vương gia, kỳ thực ngài đã sớm biết về hôn ước phải không?”
Phó Vô Thiên thấy hắn một bộ dáng đã định liệu trước, ánh mắt kiên định nhìn thẳng y, hoàn toàn không giống những người khác khi đối diện y thì hết nhìn trái lại nhìn phải, phi thường rõ ràng nói:”Đúng.”
An Tử Nhiên hô hấp nặng một chút, hắn nên sớm đoán được.
Phó lão vương gia sáu năm trước mới sinh bệnh, có thời gian bốn năm lão Vương gia không có khả năng lừa gạt tôn tử mình, hơn nữa người bình thường ngay khi về nhà khẳng định sẽ cùng người thân nói chuyện hôn ước, lão Vương gia lại là người nghiêm túc giữ chữ tín, không có khả năng giấu diếm chuyện này.
“Vương gia hẳn biết được mục đích ta tới nơi này, tín vật không có khả năng là giả, thỉnh ngài thực hiện ước định năm đó của lão Vương gia và gia gia ta.” An Tử Nhiên phát hiện khi đối phó với loại người như Phó Vô Thiên, suy xét càng nhiều thì lại càng dễ bị đối phương đùa giỡn trong tay.
Phó Vô Thiên nhìn hắn biểu tình trấn định:”Ngươi muốn bản Vương thực hiện như thế nào?”
An Tử Nhiên nói:”Lấy muội muội của ta.”
“Tiểu thiếp?”
“Chính thê.”
An gia chỉ là địa chủ của một tiểu thị trấn, Phó Vô Thiên tương lai nếu muốn thú thê nạp thiếp, muội muội của hắn nhất định sẽ vì thân phận nhi nữ nhà thương nhân mà bị khinh thường, chỉ có địa vị Vương phi mới đảm bảo cho nàng không bị người khi dễ, hắn cũng chỉ có thể vì An Vu Chi tranh thủ điểm này mà thôi.
Đại sảnh lâm vào không khí trầm mặc.
Tô quản gia khẩn trương nhìn hai người, tuy ông cũng hy vọng Tam tiểu thư gả cho Vương gia làm Vương phi, nhưng ông vẫn cảm thấy đó chỉ là mơ tưởng, từ chênh lệch thân phận của hai nhà, An gia là đang trèo cao.
Phó Vô Thiên bình tĩnh nói:”Muội muội của ngươi muốn gả vào Vương phủ chỉ có thể làm tiểu thiếp.”
An Tử Nhiên sắc mặt âm tình bất định đứng lên, tuy y không nói rõ ràng, nhưng hắn biết trong lời y nói còn có một tầng ý tứ khác, Hoàng gia không thể cưới nhi nữ nhà địa chủ làm Vương phi, nếu không sẽ bị người trong thiên hạ giễu cợt. Tuy cảm thấy thực buồn cười, nhưng cổ nhân vốn chú trọng mặt mũi.
Phó Vô Thiên đã thuyết minh thái độ của hắn, An Tử Nhiên dù kiên trì nữa cũng không có kết quả, nếu Phó lão Vương gia không mắc bệnh thì tốt, nhưng cố tình lại như vậy.
An Tử Nhiên cầm lại ngọc bội từ tay lão Vương gia, cùng Tô quản gia ly khai Vương phủ.
An Tử Nhiên hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy rớt hai tay lão Vương gia, không rớt, hắn nhẫn nại nói:”Lão Vương gia, ngài nhận sai người rồi, ta không phải là tôn tử của ngài.” Tôn tử chân chính của ngài đang đứng bên cạnh mặt không đổi sắc nhìn ngài kìa.
Phó lão Vương gia không nghe hắn nói, ngược lại mân mê miệng, vẻ mặt ủ rũ nói:”Tôn tử, ngươi là không thích tổ phụ (ông nội=gia gia) phải không? Ngươi không thích điểm nào thì nói đi, ta sẽ sửa mà.”
An Tử Nhiên nhất thời có chút đau đầu, xem ra lão Vương gia đầu óc có chút vấn đề, ngay cả cháu của mình mà cũng nhận sai, hắn có thể trông cậy lão Vương gia nhớ được sự tình mười năm trước sao? Khó trách Phó Vô Thiên để người mang tổ phụ y lại đây, chính là chắc chắn lão Vương gia không nói được cái gì đi, hắn không cho rằng lão Vương gia đang diễn trò, điều đó là không cần thiết.
An Tử Nhiên nhìn về phía Phó Vô Thiên, châm chước nói:”Vương gia, Phó lão Vương gia là không nhớ nổi chuyện?”
Phó Vô Thiên nhìn mặt hắn nói:”Sáu năm trước sinh một hồi bệnh nặng, tỉnh lại liền biến thành như vậy, ký ức lúc có lúc không, ánh mắt cực kỳ kém, thường xuyên nhận sai người.”
Chứng mất trí nhớ gián đoạn!
An Tử Nhiên lập tức cho ra kết luận này, loại chứng bệnh này còn gọi là đãng trí, người già hay bị mắc chứng bệnh này, cơ hồ không có biện pháp chữa trị, muốn lão Vương gia nhớ lại chuyện tình mười năm trước cùng lão Vương gia ước định thì chỉ có thể trông chờ vào vận khí.
Phó Vô Thiên dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn hắn, ánh mắt sáng như sao, y đang chờ xem hắn muốn chứng minh như thế nào.
An Tử Nhiên nghĩ nghĩ, vẫn quyết định thử một lần, vì thế hắn đem ngọc bội để trước mặt Phó Chính Phong:”Lão Vương gia, ngài còn nhớ khối ngọc bội này hay không, nó là do ngài mười năm trước đưa cho gia gia ta, tín vật định thân ước định hai nhà kết thành thông gia, gia gia ta là tri kỉ của ngài, hai người đã từng kết bái làm huynh đệ, có nhớ hay không?”
Phó lão Vương gia nghiêng đầu một hồi, đột nhiên kinh hỷ nắm lấy ngọc bội, giọng chắc chắn:”Ta nhớ rõ!”
An Tử Nhiên vui vẻ.
Phó lão Vương gia nói tiếp:”Nó là ngọc bội của Đan Tuyết, như thế nào lại chỉ có một khối?”
An Tử Nhiên biểu tình cứng lại rồi.
Đan Tuyết là ai? Phó Vô Thiên nhìn gương mặt quẫn bách của hắn, như thể gặp được điều gì thú vị, trong mắt lóe sáng:”Đan Tuyết là tổ mẫu của bổn Vương.” (bà nội)
Nhìn bộ dáng này của Phó lão Vương gia, phỏng chừng cả Tô quản gia cũng không nhớ ra được, muốn lão Vương gia nhớ lại ước định mười năm trước chỉ sợ không có hy vọng, nhưng muốn hắn như vậy rời đi là không có khả năng, thật vất vả tới đây, không có chuyện tay không trở về.
Tô quản gia từng nói với hắn, Phó lão Vương gia là một người hào sảng, có tài hoa, nhưng không giống văn nhân, ngược lại mang theo tính cách của võ tướng, nói một không hai, là người nặng tình, lúc trước muốn cùng An gia kết thân không phải chỉ là xúc động nhất thời, nguyên bản hắn còn nghĩ nếu Phó Vô Thiên không chịu thừa nhận hôn sự này, hắn có thể trông vào lão Vương gia để đạt được mục đích, chính là hắn lại không tính tới điểm này.
Kế hoạch gián đoạn, kế tiếp ván cờ liền khó đi.
An Tử Nhiên nhíu nhíu mày, thoáng nhìn lão Vương gia yêu thích khối ngọc không buông tay, trong đầu chợt lóe lên một đạo ánh sáng, hơi hơi sửng sốt, hắn thế nhưng chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt, vấn đề rõ ràng không phải như vậy.
“Vương gia, kỳ thực ngài đã sớm biết về hôn ước phải không?”
Phó Vô Thiên thấy hắn một bộ dáng đã định liệu trước, ánh mắt kiên định nhìn thẳng y, hoàn toàn không giống những người khác khi đối diện y thì hết nhìn trái lại nhìn phải, phi thường rõ ràng nói:”Đúng.”
An Tử Nhiên hô hấp nặng một chút, hắn nên sớm đoán được.
Phó lão vương gia sáu năm trước mới sinh bệnh, có thời gian bốn năm lão Vương gia không có khả năng lừa gạt tôn tử mình, hơn nữa người bình thường ngay khi về nhà khẳng định sẽ cùng người thân nói chuyện hôn ước, lão Vương gia lại là người nghiêm túc giữ chữ tín, không có khả năng giấu diếm chuyện này.
“Vương gia hẳn biết được mục đích ta tới nơi này, tín vật không có khả năng là giả, thỉnh ngài thực hiện ước định năm đó của lão Vương gia và gia gia ta.” An Tử Nhiên phát hiện khi đối phó với loại người như Phó Vô Thiên, suy xét càng nhiều thì lại càng dễ bị đối phương đùa giỡn trong tay.
Phó Vô Thiên nhìn hắn biểu tình trấn định:”Ngươi muốn bản Vương thực hiện như thế nào?”
An Tử Nhiên nói:”Lấy muội muội của ta.”
“Tiểu thiếp?”
“Chính thê.”
An gia chỉ là địa chủ của một tiểu thị trấn, Phó Vô Thiên tương lai nếu muốn thú thê nạp thiếp, muội muội của hắn nhất định sẽ vì thân phận nhi nữ nhà thương nhân mà bị khinh thường, chỉ có địa vị Vương phi mới đảm bảo cho nàng không bị người khi dễ, hắn cũng chỉ có thể vì An Vu Chi tranh thủ điểm này mà thôi.
Đại sảnh lâm vào không khí trầm mặc.
Tô quản gia khẩn trương nhìn hai người, tuy ông cũng hy vọng Tam tiểu thư gả cho Vương gia làm Vương phi, nhưng ông vẫn cảm thấy đó chỉ là mơ tưởng, từ chênh lệch thân phận của hai nhà, An gia là đang trèo cao.
Phó Vô Thiên bình tĩnh nói:”Muội muội của ngươi muốn gả vào Vương phủ chỉ có thể làm tiểu thiếp.”
An Tử Nhiên sắc mặt âm tình bất định đứng lên, tuy y không nói rõ ràng, nhưng hắn biết trong lời y nói còn có một tầng ý tứ khác, Hoàng gia không thể cưới nhi nữ nhà địa chủ làm Vương phi, nếu không sẽ bị người trong thiên hạ giễu cợt. Tuy cảm thấy thực buồn cười, nhưng cổ nhân vốn chú trọng mặt mũi.
Phó Vô Thiên đã thuyết minh thái độ của hắn, An Tử Nhiên dù kiên trì nữa cũng không có kết quả, nếu Phó lão Vương gia không mắc bệnh thì tốt, nhưng cố tình lại như vậy.
An Tử Nhiên cầm lại ngọc bội từ tay lão Vương gia, cùng Tô quản gia ly khai Vương phủ.
Danh sách chương