Mắt như hàn tinh, lãnh liệt tựa đao.
An Tử Nhiên tuy đã sớm có chuẩn bị trước về tâm lý, da đầu cũng nhịn không được mà tê rần, hắn sớm phát hiện được, mùi máu trên người nam nhân này là nồng hơn cả so với mọi người trong đại sảnh, nghĩ thầm y hẳn là Phó Vô Thiên chủ nhân hiện tại của Phó Vương phủ.
Phó Vô Thiên thống lĩnh mấy chục vạn đại quân khí thế không thể xem thường, thực không thẹn với tên của y, nhìn qua ánh mắt, quả nhiên là đủ vô pháp vô thiên; trên người y là một cỗ sát khí khiến người ta vô pháp xem nhẹ, tuy bản thân y đã hết sức áp chế, nhưng vẫn có thể cảm thấy được, so với tưởng tượng của hắn cũng không khác biệt bao nhiêu.
Nam nhân thân thể cao lớn tựa một cây bạch dương, chỉ đứng giữa đại sảnh cũng làm người ta không thể không chú ý đến y, ngũ quan anh tuấn cương nghị, đôi mày kiếm anh khí bừng bừng, chỉnh thể không có lấy một đường cong nhu hòa nào, bả vai rộng lớn như có thể chống cả một khoảng trời, quả thật là hình tượng anh hùng trong tưởng tượng của mọi người, nếu dưới chân y không dẫm lên một huyết nhân thì sẽ càng giống hơn.
An Tử Nhiên nghĩ bụng, để An Vu Chi nhìn thấy hình ảnh này, không biết nàng còn có thể nguyện ý gả cho Phó Vô Thiên hay không.
Hắn không đoán được tâm tư nữ hài tử, An Vu Chi tuy bề ngoài là một bộ dáng ôn nhu yếu đuối, nhưng nội tâm một người thì không thể dựa vào bề ngoài mà phán đoán, đây là kinh nghiệm của hắn.
Không cẩn thận thiên mã hành không một hồi, An Tử Nhiên rất nhanh phản ứng lại, trong nháy mắt phát hiện Phó Vô Thiên và thủ hạ đều đang nhìn hắn, đa số đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên, như thể nhìn đến điều gì bất khả tư nghị (không thể hiểu được), hắn hơi nhíu hạ mi, lập tức bĩnh tĩnh lại, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Nam nhân tại chính giữa đại sảnh mặt không đổi sắc nhìn hắn một hồi, đột nhiên nói với nam tử đứng cạnh:”Đem người kéo xuống.”
Tô quản gia run run một chút, còn tưởng nam nhân đang nói bọn họ.
An Tử Nhiên sợ ông ngã sấp xuống, liền vỗ vỗ bờ vai ông trấn an.
Nam nhân cũng không buồn liếc họ một cái, lấp tức có hai người nhanh nhẹn đem huyết nhân rời khỏi đại sảnh, những người khác đơn giản xử lý một chút vết máu, sau đó liền lui xuống.
Mùi máu tươi trong đại sảnh cuối cùng cũng nhạt đi đôi chút.
Nam nhân xoay người ngồi lên chủ vị, bưng lên tách trà nóng được hạ nhân chuẩn bị từ trước không nhanh không chậm uống, tuyệt không có bộ dáng sốt ruột, vô hình chung làm cho người khác cảm thấy áp lực cùng bất an.
An Tử Nhiên không có cảm giác gì, trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tô quản gia thì không, biểu tình trên mặt tiết lộ nội tâm kinh hoàng của ông, dù sao tuổi tác cũng đã lớn, hơn nữa đối phương cũng không phải là một vị Vương gia bình thường, ông chưa bỏ chạy chối chết đã là có dũng khí cực lớn rồi, nếu biết trước bên trong là loại tình cảnh này, hắn đã để ông chờ bên ngoài rồi.
Đang suy tư, âm thanh nam nhân đột nhiên vang lên trong đại sảnh.
“Ngọc bội ở đâu?”
An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, phát hiện nam nhân đang chăm chú nhìn hắn, ánh mắt tối đen không có một tí gợn sóng, quá mức bình tĩnh, hắn không thể nhìn ra điều gì từ trong mắt người này, điều này làm cho hắn vốn có thói quen quan sát biểu tình người đối diện để có biện pháp ứng phó lần đầu tiên không biết phải xuống tay thế nào.
Hắn không có thói quen dong dài, từ trong ngực xuất ra một khối ngọc bội, dao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh gọn) nói:”Vương gia có nhận ra khối ngọc bội này?”
Phó Vô Thiên thấy hắn không chút sợ hãi, ánh mắt sâu thẳm tạm dừng trên người hắn một thoáng, rồi khôi phục thong dong chuyển qua ngọc bội, liếc mặt một cái, y liền nhận ra kia đích xác là ngọc bội uyên ương tổ truyền mà tổ mẫu để lại.
Ngọc bội uyên ương là dùng nhuyễn ngọc trung cực phẩm dương chi bạch ngọc điêu khắc thành, loại ngọc này vô cùng hiếm gặp, chỉ Hoàng thất mới có, người làm nên khối ngọc này là một vị điêu khắc sư danh tiếng, bất quá người này đã qua đời mấy năm trước, vì vậy ngọc bội uyên ương từ đó biến thành trân bảo độc nhất vô nhị, không ai có thể giả mạo được.
“Các ngươi thật to gan, dám lấy cắp ngọc bội của Vương phủ.”
Tiếng thét phẫn nộ chợt vang lên, trái tim An Tử Nhiên đập mạnh một cái, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt Phó Vô Thiên ám trầm nhìn hắn, một cỗ áp bức ập đến, lấy lại bình tĩnh, hắn nói:”Vương gia, khối ngọc này là do lão Vương gia mười năm trước tặng cho An gia làm tín vật định thân, nếu ngài không tin, có thể đi hỏi lão Vương gia, ta tin tưởng ngài sẽ có đáp án thực vừa lòng.”
Vừa dứt lời đã thấy Phó Vô Thiên khóe miệng thoáng cong lên, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, sau đó chợt nghe âm thanh hùng hậu của hắn vang lên trong đại sảnh.
“Nếu An công tử đã muốn đối chất, mau đi mời lão Vương gia đến!”
Bên ngoài lập tức có âm thanh tuân lệnh của Lý quản gia, tiếng bước chân xa dần.
An Tử Nhiên thấy hắn sảng khoái như vậy, trong lòng thấy nghi hoặc, dáng vẻ của y dường như là không biết chuyện tình về ngọc bội, chẳng lẽ Phó lão Vương gia không cho y biết chuyện này? Không đợi hắn nghĩ thông suốt, bên ngoài đại sảnh đã vang lên tiếng bước chân ầm ĩ, tiếp sau là một thanh âm vang dội truyền vào.
“Tôn tử tìm ta làm cái gì vậy?”
An Tử Nhiên xoay người, nhìn thấy một lão nhân mập mạp từ bên ngoài đi tới, ưỡn ngực ngẩng đầu, tướng mạo thập phần uy nghiêm, uy phong lẫm lẫm, nhưng cước bộ lắc phải nghiêng trái lại làm người ta không nhịn được cười, rõ ràng là cái lão ngoan đồng sắc mặt hồng nhuận tính cách nhanh nhẹn (Lão ngoan đồng – người lớn tuổi mà tính cách như trẻ con).
Người này chính là Phó lão Vương gia? Phó lão Vương gia vừa vào cửa, tròng mắt tinh quái lướt qua tôn tử nhà mình, đột nhiên dừng lại trên người An Tử Nhiên, lập tức chạy tới, khoan khoái nắm tay hắn, ánh mắt láo liên mở lớn, bỗng nhiên nói:”Tôn tử, ngươi tìm tổ phụ có chuyện gì?”
An Tử Nhiên:”…”
Tô quản gia đã muốn té xỉu.
An Tử Nhiên tuy đã sớm có chuẩn bị trước về tâm lý, da đầu cũng nhịn không được mà tê rần, hắn sớm phát hiện được, mùi máu trên người nam nhân này là nồng hơn cả so với mọi người trong đại sảnh, nghĩ thầm y hẳn là Phó Vô Thiên chủ nhân hiện tại của Phó Vương phủ.
Phó Vô Thiên thống lĩnh mấy chục vạn đại quân khí thế không thể xem thường, thực không thẹn với tên của y, nhìn qua ánh mắt, quả nhiên là đủ vô pháp vô thiên; trên người y là một cỗ sát khí khiến người ta vô pháp xem nhẹ, tuy bản thân y đã hết sức áp chế, nhưng vẫn có thể cảm thấy được, so với tưởng tượng của hắn cũng không khác biệt bao nhiêu.
Nam nhân thân thể cao lớn tựa một cây bạch dương, chỉ đứng giữa đại sảnh cũng làm người ta không thể không chú ý đến y, ngũ quan anh tuấn cương nghị, đôi mày kiếm anh khí bừng bừng, chỉnh thể không có lấy một đường cong nhu hòa nào, bả vai rộng lớn như có thể chống cả một khoảng trời, quả thật là hình tượng anh hùng trong tưởng tượng của mọi người, nếu dưới chân y không dẫm lên một huyết nhân thì sẽ càng giống hơn.
An Tử Nhiên nghĩ bụng, để An Vu Chi nhìn thấy hình ảnh này, không biết nàng còn có thể nguyện ý gả cho Phó Vô Thiên hay không.
Hắn không đoán được tâm tư nữ hài tử, An Vu Chi tuy bề ngoài là một bộ dáng ôn nhu yếu đuối, nhưng nội tâm một người thì không thể dựa vào bề ngoài mà phán đoán, đây là kinh nghiệm của hắn.
Không cẩn thận thiên mã hành không một hồi, An Tử Nhiên rất nhanh phản ứng lại, trong nháy mắt phát hiện Phó Vô Thiên và thủ hạ đều đang nhìn hắn, đa số đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên, như thể nhìn đến điều gì bất khả tư nghị (không thể hiểu được), hắn hơi nhíu hạ mi, lập tức bĩnh tĩnh lại, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Nam nhân tại chính giữa đại sảnh mặt không đổi sắc nhìn hắn một hồi, đột nhiên nói với nam tử đứng cạnh:”Đem người kéo xuống.”
Tô quản gia run run một chút, còn tưởng nam nhân đang nói bọn họ.
An Tử Nhiên sợ ông ngã sấp xuống, liền vỗ vỗ bờ vai ông trấn an.
Nam nhân cũng không buồn liếc họ một cái, lấp tức có hai người nhanh nhẹn đem huyết nhân rời khỏi đại sảnh, những người khác đơn giản xử lý một chút vết máu, sau đó liền lui xuống.
Mùi máu tươi trong đại sảnh cuối cùng cũng nhạt đi đôi chút.
Nam nhân xoay người ngồi lên chủ vị, bưng lên tách trà nóng được hạ nhân chuẩn bị từ trước không nhanh không chậm uống, tuyệt không có bộ dáng sốt ruột, vô hình chung làm cho người khác cảm thấy áp lực cùng bất an.
An Tử Nhiên không có cảm giác gì, trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tô quản gia thì không, biểu tình trên mặt tiết lộ nội tâm kinh hoàng của ông, dù sao tuổi tác cũng đã lớn, hơn nữa đối phương cũng không phải là một vị Vương gia bình thường, ông chưa bỏ chạy chối chết đã là có dũng khí cực lớn rồi, nếu biết trước bên trong là loại tình cảnh này, hắn đã để ông chờ bên ngoài rồi.
Đang suy tư, âm thanh nam nhân đột nhiên vang lên trong đại sảnh.
“Ngọc bội ở đâu?”
An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, phát hiện nam nhân đang chăm chú nhìn hắn, ánh mắt tối đen không có một tí gợn sóng, quá mức bình tĩnh, hắn không thể nhìn ra điều gì từ trong mắt người này, điều này làm cho hắn vốn có thói quen quan sát biểu tình người đối diện để có biện pháp ứng phó lần đầu tiên không biết phải xuống tay thế nào.
Hắn không có thói quen dong dài, từ trong ngực xuất ra một khối ngọc bội, dao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh gọn) nói:”Vương gia có nhận ra khối ngọc bội này?”
Phó Vô Thiên thấy hắn không chút sợ hãi, ánh mắt sâu thẳm tạm dừng trên người hắn một thoáng, rồi khôi phục thong dong chuyển qua ngọc bội, liếc mặt một cái, y liền nhận ra kia đích xác là ngọc bội uyên ương tổ truyền mà tổ mẫu để lại.
Ngọc bội uyên ương là dùng nhuyễn ngọc trung cực phẩm dương chi bạch ngọc điêu khắc thành, loại ngọc này vô cùng hiếm gặp, chỉ Hoàng thất mới có, người làm nên khối ngọc này là một vị điêu khắc sư danh tiếng, bất quá người này đã qua đời mấy năm trước, vì vậy ngọc bội uyên ương từ đó biến thành trân bảo độc nhất vô nhị, không ai có thể giả mạo được.
“Các ngươi thật to gan, dám lấy cắp ngọc bội của Vương phủ.”
Tiếng thét phẫn nộ chợt vang lên, trái tim An Tử Nhiên đập mạnh một cái, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt Phó Vô Thiên ám trầm nhìn hắn, một cỗ áp bức ập đến, lấy lại bình tĩnh, hắn nói:”Vương gia, khối ngọc này là do lão Vương gia mười năm trước tặng cho An gia làm tín vật định thân, nếu ngài không tin, có thể đi hỏi lão Vương gia, ta tin tưởng ngài sẽ có đáp án thực vừa lòng.”
Vừa dứt lời đã thấy Phó Vô Thiên khóe miệng thoáng cong lên, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, sau đó chợt nghe âm thanh hùng hậu của hắn vang lên trong đại sảnh.
“Nếu An công tử đã muốn đối chất, mau đi mời lão Vương gia đến!”
Bên ngoài lập tức có âm thanh tuân lệnh của Lý quản gia, tiếng bước chân xa dần.
An Tử Nhiên thấy hắn sảng khoái như vậy, trong lòng thấy nghi hoặc, dáng vẻ của y dường như là không biết chuyện tình về ngọc bội, chẳng lẽ Phó lão Vương gia không cho y biết chuyện này? Không đợi hắn nghĩ thông suốt, bên ngoài đại sảnh đã vang lên tiếng bước chân ầm ĩ, tiếp sau là một thanh âm vang dội truyền vào.
“Tôn tử tìm ta làm cái gì vậy?”
An Tử Nhiên xoay người, nhìn thấy một lão nhân mập mạp từ bên ngoài đi tới, ưỡn ngực ngẩng đầu, tướng mạo thập phần uy nghiêm, uy phong lẫm lẫm, nhưng cước bộ lắc phải nghiêng trái lại làm người ta không nhịn được cười, rõ ràng là cái lão ngoan đồng sắc mặt hồng nhuận tính cách nhanh nhẹn (Lão ngoan đồng – người lớn tuổi mà tính cách như trẻ con).
Người này chính là Phó lão Vương gia? Phó lão Vương gia vừa vào cửa, tròng mắt tinh quái lướt qua tôn tử nhà mình, đột nhiên dừng lại trên người An Tử Nhiên, lập tức chạy tới, khoan khoái nắm tay hắn, ánh mắt láo liên mở lớn, bỗng nhiên nói:”Tôn tử, ngươi tìm tổ phụ có chuyện gì?”
An Tử Nhiên:”…”
Tô quản gia đã muốn té xỉu.
Danh sách chương