Lãnh Hàn Quyên cũng không nhớ được bản thân cô đã thay đổi thành như thế từ lúc nào... Nhưng nguyên nhân, chắc cô nghĩ là mình biết? Lãnh Hàn Quyên bất ngờ xoay người lại ôm chặt vòng eo rắn chắc của Lăng Lãnh Ngạo, áp tai lên ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập hữu lực, mạnh mẽ...

Nguyên nhân khiến cô thay đổi tính cách một chút như thế này không ít thì nhiều cũng là do anh thôi...

Lúc trước cô luôn sống trong cô đơn, dần cũng trở nên vô tâm vô phế, cô có thể bất chấp tất cả để đạt được điều mình muốn...mặc kệ có ảnh hưởng tới ai đi nữa!

Cụm từ" người vô tội" cũng chỉ mới xuất hiện trong đầu cô trong thời gian gần đây...

Bởi vì sao...?

Bởi vì cô đã cảm nhận được tình yêu, có người đàn ông thật lòng yêu cô... Anh cũng chẳng phải người lương thiện gì, cũng chẳng giản giải đạo lý, phép tắc gì... Anh cũng chỉ là người đàn ông bá đạo, độc đoán...đặc biệt, còn rất chủ nghĩa đàn ông! Nhưng cô thì sao...cái cô yêu cũng chính là những thứ như vậy từ anh... Còn anh, anh cũng chưa từng cho ai nét mặt tốt, ấy vậy mà cô lại luôn ôn nhu, diệu dàng với cô... Làm cô càng ngày càng lún sâu, không thể thoát ra được!

Cũng bởi vì có anh, cô không còn cô đơn, cũng biết đến cái gọi là hạnh phúc...nên cô mới biết nghĩ đến người khác chăng?!

Lăng Lãnh Ngạo thấy Lãnh Hàn Quyên chẳng nói gì mà lại lâm vào trầm tư suy nghĩ... Rồi lại đột nhiên ôm anh như thế, mới đầu thì anh hơi cảm thấy bất ngờ...sau cũng phản ứng ôm chặt cô vào lòng.

- Đừng suy nghĩ nữa, em có thay đổi ra sao thì vẫn là em thôi?! Không phải sao?

Vừa nói, tay anh vừa dịu dàng vỗ nhè nhẹ lên lưng cô...

Dù là một Lãnh Hàn Quyên lạnh lùng, toàn nhẫn, vô tâm vô phế...hay là một Lãnh Hàn Quyên biết quan tâm, biết suy nghĩ đến người khác.

... Thì dù cô có ra sao...vẫn là Lãnh Hàn Quyên của anh, là người phụ nữ cả đời Lăng Lãnh Ngạo này yêu nhất!

Nhưng nói gì thì nói...cô thay đổi như thế anh cũng không thấy có gì không tốt! Mà thật sự nếu có gì không tốt cũng chẳng sao, bởi nó chẳng ảnh hưởng gì đến tình yêu anh dành cho cô cả... Chỉ cần là cô, như thế nào anh cũng yêu!

Lãnh Hàn Quyên tiếp tục vùi mặt vào lòng anh, tay càng siết chặt eo anh... Trên đôi môi cô cong lên một nụ cười hạnh phúc!

Ý anh là gì, sao cô có thể không hiểu chứ? Dù anh không nói ra cũng vậy...

Những người đàn ông khi yêu mà ít nói những lời ngọt ngào, hứa hẹn... Thì chỉ có thể hiểu rằng họ không biết thể hiện tình cảm qua lời nói!

Nhưng trái lại, hình động của họ lại chân thật...và rõ ràng hơn tất cả!

Và cô, đã và đang cảm nhận được!

Lăng Lãnh Ngạo cảm nhận thấy vòng tay Lãnh Hàn Quyên vẫn luôn siết chặt eo anh từ nãy đến giờ bỗng nhiên thả lỏng ra... Mà cô cũng chẳng lên tiếng gì?

Thấy lạ, anh liền thử đẩy cô ra...lập tức anh liền cảm thấy giở khóc giở cười... Bởi vì Lãnh Hàn Quyên đã nằm trong lòng anh mà ngủ mất tự bao giờ!

Ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo đầy chìu mến cùng yêu thương nhìn say đắm vào khuôn mặt bình yên chìm vào giấc ngủ của cô...

Bàn tay to nhẹ nhàng vén những sợ tóc mai vươn trên mặt cô, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, không có góc chết của cô...

Lăng Lãnh Ngạo ngắm thì ngắm nhưng cũng không quên nhẹ nhàng nhất có thể không làm cho cô phải thức giấc, đặt cô xuống giường.

Chắc là do vừa phải ngồi máy bay một thời gian dài, sau liền đến Trần gia...rồi lại làm việc nhiều giờ liên tiếp nên cô mới ngủ quên đây!

Anh biết rất rõ, với thân phận và địa vị của cô, trước đây những lần làm việc liên tiếp như vậy không phải không có! Có khi còn hơn ấy chứ?

Cô lại có thể ngủ quên như vậy còn không phải một phần do mang thai sao?

Nghĩ tới đó, ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo không tự giác chuyển hướng tới bụng cô, bàn tay đặt lên vuốt ve nhè nhẹ.

Theo như anh biết được từ trong sách thì cái bụng bầu gần ba tháng này của cô có vẻ lớn hơn bình thường thì phải?

Có khi nào...?

Như nghĩ ra điều gì, ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo có phần sáng lên... Trong lòng âm thầm quyết định ngày mai phải bỏ hết mấy chuyện linh tinh kia mà làm một chuyện quan trọng khác mới được!

Vẫn giữ nguyên tâm tình có phần vui vẻ, Lăng Lãnh Ngạo cũng không chần chừ nữa mà nằm xuống bên cạnh Lãnh Hàn Quyên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng...

Còn Lãnh Hàn Quyên, trước giờ khi ngủ cô chẳng bao giờ ngủ say, chỉ cần một tiếng động...hay một va chạm nhẹ cô cũng tỉnh ngủ.

Còn như lúc này, khi ở bên cạnh Lăng Lãnh Ngạo, bao nhiêu gánh nặng, muộn phiền, suy tư điều biến mất, nên cô mới ngủ say như vậy! Mà mặc dù ngủ say, nhưng hình như là cô cảm nhận được hơi ấm quen thuộc...cơ thể lập tức theo phản xạ tự nhiên, dựa sát vào người Lăng Lãnh Ngạo, tìm kiếm tư thế ngủ thoải mái nhất!

Lăng Lãnh Ngạo nhìn Lãnh Hàn Quyên hai mắt vẫn nhắm nghiền, lại y như chú mèo nhỏ cuộn vào lòng anh thì khóe miệng cười càng tươi... Vòng tay ôm chặt cơ thể mềm mại, hôn lên trán cô một nụ hôn đầy yêu thương, anh cũng nhắm mắt lại.

Cảm giác cô phụ thuộc vào anh như thế này, thật sự rất tốt!

...

Sáng hôm sau, Lăng Lãnh Ngạo vẫn như thường, là một âu phục phẳng phiu gọn gàng, là hình dáng chuẩn bị ra ngoài. Lãnh Hàn Quyên nhìn anh như vậy cũng thấy rất bình, nghĩ là anh lại ra ngoài xử lí những chuyện kia. 

Nhưng...

- Anh không đi ra ngoài xử lí công việc sao?

Sau khi ăn sáng, theo lí mà nói Lăng Lãnh Ngạo phải ra ngoài mới đúng... Thế mà Lãnh Hàn Quyên lại thấy anh cứ ngồi nhìn cô chằm chằm mãi, không có dấu hiệu rời đi liền lên tiếng hỏi.

Nếu anh ra ngoài sẽ càng thuận tiện để cô làm việc, không phải nhìn vẻ mặt khó chịu cau có của anh... Nhưng, sao cô cứ thấy hình như anh không có ý rời đi nhỉ? Mà cũng không đúng, anh ăn mặc thế kia cơ mà?!

- Có chứ, nhưng trước hết em phải cùng anh tới một chỗ!

Ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo đong đầy ý cười, nhìn Lãnh Hàn Quyên không chớp mắt, từ tốn trả lời câu hỏi của cô.

Anh thật mong kết quả giống như anh nghĩ, có như thế, sau này đỡ tốn thì giờ...

Lãnh Hàn Quyên dùng khăn giấy lau miệng, nghe anh nói thế thì ngạc nhiên.

- Đi đâu chứ?

Không phải hôm qua cô muốn đi cùng anh thì nhất quyết không cho sao? Vậy mà bây giờ lại muốn cùng cô đi, rốt cuộc là trong hồ lô của anh đang chứa cái gì?

- Tới nơi em sẽ biết!

...

- Sau lại tới đây?

Mặc dù cô có đồng ý đi hay không thì cuối cùng cũng phải đi... Và hiện tại, Lãnh Hàn Quyên cùng Lăng Lãnh Ngạo đang đi vào bệnh viện phụ sản lớn nhất Bắc Kinh.

- Tất nhiên là đi khám thai rồi!

Lăng Lãnh Ngạo tự nhiên trả lời, cảm thấy Hàn Quyên của anh sau khi mang thai thì có một chút "ngốc" và đáng yêu hơn thì phải!

Tới bệnh viện phụ sản thì tất nhiên là đến khám thai rồi?

Lãnh Hàn Quyên nhìn vào mắt anh, tuy không hiểu hết anh nghĩ gì, có điều cũng nắm chắc tám phần... Cô nhăn mày nói:

- Ý em không phải thế... Ý em là chúng ta có thể về New York khám mà? Sao phải khám ở đây?

Cô đã định sẵn, đợi vài ngày nữa việc ở đây ổn định sẽ về  New York khám, xong sẽ ở lại đó chuẩn bị một chút hôn lễ của hai người... Dù rằng cô biết anh đã lo xong hết rồi!

Với lại, sao tự nhiên anh lại có quyết định đột ngột như vậy... Không phải đã thống nhất trước đó rồi sao?

- Anh biết...

Lăng Lãnh Ngạo mỉm cười, không nói gì thêm. Lãnh Hàn Quyên thấy thế cũng im lặng đi theo anh... thôi thì đành vậy!

Với thân phận của Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo, tất nhiên chỉ cần thông báo một tiếng sẽ được ưu tiên hàng đầu... Nhưng Lãnh Hàn Quyên cũng không nhịn mà nhìn người đàn ông bên cạnh vài lần, rõ ràng là anh có chuẩn bị trước hết mà lại không nói gì cho cô biết, thật là...

....

Cuối cùng thì khi nhìn vao kết quả khám thai, Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo cũng không quá bất ngờ. Bởi vì nó giống như hai người nghĩ... Lãnh Hàn Quyên là mang song thai, bởi cái thai mới hơn hai tháng, nên cũng chưa rõ giới tính của chúng.

Dù chỉ là thế, cũng làm cho vị Lăng lão đại mặt lạnh ngàn năm nào đó cả ngày mặt tươi như hoa, dọa cho người làm, thuộc hạ sợ chết khiếp... Lãnh Hàn Quyên thấy tình cảnh như vậy cũng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán.

Haizzz... Cô đã nói hết lời mà anh cũng chẳng chịu đi làm, từ khi biết kết quả và về từ bệnh viện thì anh cứ như thế mà bám cô riết. Vừa làm cô thấy phiền, lại vừa chậm trễ công việc của cả hai...

Cũng chỉ là nhiều hơn một đưa so với dự kiến...anh có cần phải như thế không chứ?

Nhưng trên thực tế, Lãnh Hàn Quyên chẳng biết người đàn ông của cô nào phải vui vì có một lần hai đứa con! Mà trong lòng anh đang có một suy tính, một cái suy tính chắc chắn cô biết sẽ liếc mắt xem thường anh cho xem...

Lăng Lãnh Ngạo cũng không có giữ khuôn mặt" dọa người" đó lâu hơn. Chỉ qua ngày hôm sau là đã trở lại chính là anh, nghiêm túc đi xử lí một đống rắc rối ngoài kia... Riêng Lãnh Hàn Quyên, cô cũng không rảnh rỗi, tranh thủ lúc Lăng Lãnh Ngạo không có ở biết thự liền làm việc xuyên suốt, tránh những lúc Lăng Lãnh Ngạo trở về lại làm mặt lạnh cho cô xem.

... Chẳng có việc gì mà làm mãi không xong, đến ngày thứ tư...tức là còn mười ngày nữa là tới hôn lễ hai người cũng xong hết mọi việc. Cùng lên máy bay trở về Mĩ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện