Trần Minh Hạo nhìn Trần Minh Luân đang cười nham nhở, ung dung trên ghế, lại nhìn xung quanh thì sắc mặt không chỉ tái mét, còn âm trầm tới cực điểm!
Chỉ thấy, vốn là phòng hội nghị chỉ có mười mấy người, bây giờ lại đột nhiên, từ bên ngoài lẫn bên trong chạy ra hơn hai mười người... Mà những người này, người nào cũng trang bị súng ống chỉnh tề, vừa xuất hiện liền lập tức bao vây mấy người Trần Minh Hạo vào bên trong.
Lúc này đây, ngoại trừ Trần Minh Luân vẫn bình thản ra, thì không chỉ Trần Minh Hạo, mà những người kia cũng cực kì kinh sợ.
Thì ra Trần Minh Luân đều đã chuẩn bị từ trước... Nếu như lúc nãy, bọn họ còn phản đối ông ta thì không biết có kết cục như thế nào? - Minh Hạo, tao cho mày một cơ hội cuối cùng... Bây giờ, một là biến khỏi đây, hai là...để tao tiễn mày một đoạn?! Chọn cái nào?
Trần Minh Luân ra dáng là một người khoan dung, vị tha, không đuổi tận giết tuyệt! Nhưng nào có ai hay biết trong lòng ông ta có tính toán khác?
Nếu bây giờ ông ta cho thuộc hạ giết Trần Minh Hạo, thì chắc rằng sẽ có thương vong xảy ra...
Thương vong thì thương vong, với điều kiện những thuộc hạ đó là của ông ta... Nhưng cái vấn đề ở đây là: Những người đó điều là người của " người kia", nếu như "người kia biết người của anh bị mất mạng vì chuyện riêng của ông ta...thì liệu có tức giận mà hủy hết thỏa thuận ban đầu không?
Cho nên, ông ta không thể mạo hiểm được! Huống chi, ông ta không tin Trần Minh Hạo có thể làm được gì ông ta chứ?
Trần Minh Luân suy nghĩ sâu xa, kĩ càng. Nhưng...trên thực tế, cái suy nghĩ sâu xa của ông ta là vô cùng dư thừa! Bây giờ thả Trần Minh Hạo đi, thì khác nào thả hổ về rừng đâu chứ? Bởi vậy...Làm việc mà không dứt khoát, cứ sợ trước, lo sau...thì thử hỏi làm sao làm nên việc lớn?
Tóm lại, chỉ có thể nói, kẻ ngu ngốc, ấu trĩ thì có tự nhân mình thông minh, tài giỏi đến đâu, thì cũng chỉ là kẻ ngu ngốc, ấu trĩ...mà thôi!
Trần Minh Hạo không thể ngờ tới Trần Minh Luân đã chuẩn bị người trước như vậy! Hắn ta quan sát những người đang bao vây hắn lại thì âm thầm nghi hoặc: Từ khi nào mà Trần Minh Luân có được những người này?
Với kinh nghiệm và hiểu biết của hắn, thì hắn nhìn biết được những người đó không phải dễ trêu vào! Đối đầu với họ, người của hắn chắc chắn không có được thắng, hơn nữa, còn trên lệch với số lượng...
"Rừng còn sợ gì không có củi đốt", tính mạng quan trọng hơn...
Trần Minh Hạo tính toán trong lòng, đưa ra quyết định!
- Hừ, ông hãy đợi đó, tôi sẽ còn quay lại!
Trần Minh Hạo hừ lạnh, dẫn người rời đi. Trong lòng khẳng định, hắn sẽ sớm quay lại!
Nhưng Trần Minh Hạo lại không biết rằng...lần này ra khỏi cổng lớn Trần gia... Hắn sẽ không còn cơ hội trở lại nữa!
Trần Minh Luân cảm thấy trong lòng ông ta trở nên nhẹ nhõm hơn khi Trần Minh Hạo rời đi! Ông ta chỉ lo sợ hắn ta cứng đầu quyết sống mái một phen thì mới phiền phức.
Bỗng từ bên ngoài một người đàn ông đi vào, cước bộ có phần gấp gáp, đi lại bên Trần Minh Luân và nói nhỏ gì đó vào tai ông ta...
Chỉ thấy, Trần Minh Luân nghe xong thì ánh mắt sáng lên, bộ dáng cực kì vui vẻ.
- Được rồi, được rồi, đi làm việc của mấy người đi, có việc gì tôi sẽ gọi!
Trần Minh Luân phất phất tay, lên tiếng, xong liền nhanh chóng đi dậy rời đi.
Những người kia không biết có chuyện gì khiến cho Trần Minh Luân phải gấp gáp như vậy... Song, thấy ông ta rời đi, bọn họ cũng nhanh chóng ly khai.
...
Sau nhiều giờ chiếc máy bay tư nhân của Lãnh thị bay lượn trên bầu trời, cuối cùng nó cũng đáp xuống sân bay quốc tế tại Bắc Kinh.
Từ trên cabin, Lăng Lãnh Ngạo ôm eo Lãnh Hàn Quyên đi xuống... Cả hai đều không hẹn mà cùng trưng ra bộ mặt lạnh ngàn năm không đổi! Đồng thời, khí chất cao quý, vương gia trời sinh cũng biểu hiện ra ngoài không sót một tí nào.
Trên người Lăng Lãnh Ngạo không gì khác chính là một bộ âu phục đen sang trọng, được cắt may tinh tế...tôn lên dáng người hoàn hảo vô đối của anh!
Còn Lãnh Hàn Quyên, cô mặc trên người cũng chính là những bộ âu phục nữ quen thuộc của bản thân... Chỉ có điều, lần này còn có thêm một chiếc áo khoác dài bên ngoài, vừa vặn che đi cái bụng đã hơi nhô lên của cô.
Dáng đi của cô cũng cực kì bình thường, khỏe mạnh... Chẳng có dấu hiệu gì mệt mỏi sau một chuyến bay dài!
Vì vậy, nếu như Lãnh Hàn Quyên biết được, Lăng Lãnh Ngạo dùng lí do cô có thai, đi đường xa bất tiện để nói với ông nội Lăng, nhằm mục đích không cần đưa cô về Canada gặp ông nội Lăng. Thì...cô sẽ có cảm xúc gì nhỉ?
Lãnh Hàn Quyên có một phần phần đắc dĩ với cái áo khoác dài trên người! Thời tiết Bắc Kinh mùa này cũng khá lạnh, nên việc mặc áo khoác cũng chẳng có gì đặc biệt lắm...
Cái vấn đề ở đây là cô vốn là người yêu thích cái lạnh, lại ở Mỹ nhiều năm... Thì cái nhiệt độ ở đây chẳng ăn nhằm gì với cô! Thực tế, cô không cần mặc áo khoác, thật sự rất vướn víu...kể cả lúc này đang có thai cô cũng chẳng thấy lạnh.
Nhưng cô lại không thể không chìu theo ý của vị lão đại nào đó... Hơn nữa...
Lãnh Hàn Quyên không dấu vết liếc qua bụng mình một cái... Tuy cô chưa từng mang thai, nhưng một số điều cơ bản cô cũng biết...bụng cô so với cái thai hơn hai tháng có vẻ to hơn bình thường thì phải?
Xong việc lần này chắc phải khám thử mới được...
- Ha ha... Lăng lão đại, ngài đích thân tới đây đúng là quá vinh hạnh cho tôi rồi!
Một câu nói sang sảng vang lên, kèm theo là một giọng điệu a dua nịnh hót...thành công sánh gãy suy nghĩ của Lãnh Hàn Quyên.
Là Trần Minh Luân, ông ta mang bộ dáng chân chó dẫn người tới, cười không ngớt đến trước mặt Lăng Lãnh Ngạo.
- Làm rất tốt, xem ra tôi không có nhìn lầm người!
Lăng Lãnh Ngạo nhếch môi, vừa thẳng bước tiến ra ngoài sân bay, nói ra một câu. Nghe qua thì cảm thấy đó là một câu khen ngợi... Nhưng...chỉ cần để ý một chút là có thể nhận ra ngữ khí mỉa mai châm chọc trong đó! Rất tiếc, lúc này Trần Minh Luân đã vui quá hóa rồ, làm sao có thể nhận ra sự khác thường đó được?
- Không có gì, kẻ hèn này làm gì có chút tài cán nào?! Chẳng qua nhờ có Lăng lão đại ngài giúp đỡ tận tình mà thôi!
Trần Minh Luân cười tít cả mắt, ra sức dùng công phu vuốt móng ngựa.
Lăng Lãnh Ngạo cũng chả cần tốn thời gian cùng nước bọt đứng tiếp ở đó nói chuyện cùng Trần Minh Luân. Anh trực tiếp phớt lờ ông ta, dời ánh mắt lên người Lãnh Hàn Quyên.
Lãnh Hàn Quyên nhìn bộ dáng của Trần Minh Luân thì trong lòng âm thầm khinh bỉ... Rõ ràng cùng là người của Trần gia, nhưng tại sao lại có kẻ xảo quyệt, mưu trí... còn có kẻ lại ngu ngốc, dễ dụ như vậy chứ?
Trần Minh Luân bị phớt lờ bởi Lăng Lãnh Ngạo, chuyển tầm mắt theo anh thì trở nên ngạc nhiên... Nghe nói từ trước đến nay Lăng lão đại không gần nữ sắc, tất cả phụ nữ đều không thể đến gần anh trên mười mét! Vậy người phụ nữ bên cạnh anh ta là sao?
Trần Minh Luân ngu ngốc, nhưng cũng không đến nỗi tìm đường chết. Vì vậy mà cũng không có gan nhìn thẳng vào người phụ nữ đầu tiên xuất hiện bên vị Lăng lão đại trong truyền thuyết...
Nhưng...dù chỉ nhìn phớt qua Lãnh Hàn Quyên, cũng đủ khiến ông ta thất thần.
Thấy thế, Thế Phong liền hảo tâm nhắc nhở ông ta:
- Còn không mau dẫn đường!
Nghe vậy, Trần Minh Luân liền hồi phục tinh thần, nhanh chóng chui vào trong xe của ông ta... Dẫn đầu lái về đại bản doanh- nhà tổ Trần gia...
Chỉ thấy, vốn là phòng hội nghị chỉ có mười mấy người, bây giờ lại đột nhiên, từ bên ngoài lẫn bên trong chạy ra hơn hai mười người... Mà những người này, người nào cũng trang bị súng ống chỉnh tề, vừa xuất hiện liền lập tức bao vây mấy người Trần Minh Hạo vào bên trong.
Lúc này đây, ngoại trừ Trần Minh Luân vẫn bình thản ra, thì không chỉ Trần Minh Hạo, mà những người kia cũng cực kì kinh sợ.
Thì ra Trần Minh Luân đều đã chuẩn bị từ trước... Nếu như lúc nãy, bọn họ còn phản đối ông ta thì không biết có kết cục như thế nào? - Minh Hạo, tao cho mày một cơ hội cuối cùng... Bây giờ, một là biến khỏi đây, hai là...để tao tiễn mày một đoạn?! Chọn cái nào?
Trần Minh Luân ra dáng là một người khoan dung, vị tha, không đuổi tận giết tuyệt! Nhưng nào có ai hay biết trong lòng ông ta có tính toán khác?
Nếu bây giờ ông ta cho thuộc hạ giết Trần Minh Hạo, thì chắc rằng sẽ có thương vong xảy ra...
Thương vong thì thương vong, với điều kiện những thuộc hạ đó là của ông ta... Nhưng cái vấn đề ở đây là: Những người đó điều là người của " người kia", nếu như "người kia biết người của anh bị mất mạng vì chuyện riêng của ông ta...thì liệu có tức giận mà hủy hết thỏa thuận ban đầu không?
Cho nên, ông ta không thể mạo hiểm được! Huống chi, ông ta không tin Trần Minh Hạo có thể làm được gì ông ta chứ?
Trần Minh Luân suy nghĩ sâu xa, kĩ càng. Nhưng...trên thực tế, cái suy nghĩ sâu xa của ông ta là vô cùng dư thừa! Bây giờ thả Trần Minh Hạo đi, thì khác nào thả hổ về rừng đâu chứ? Bởi vậy...Làm việc mà không dứt khoát, cứ sợ trước, lo sau...thì thử hỏi làm sao làm nên việc lớn?
Tóm lại, chỉ có thể nói, kẻ ngu ngốc, ấu trĩ thì có tự nhân mình thông minh, tài giỏi đến đâu, thì cũng chỉ là kẻ ngu ngốc, ấu trĩ...mà thôi!
Trần Minh Hạo không thể ngờ tới Trần Minh Luân đã chuẩn bị người trước như vậy! Hắn ta quan sát những người đang bao vây hắn lại thì âm thầm nghi hoặc: Từ khi nào mà Trần Minh Luân có được những người này?
Với kinh nghiệm và hiểu biết của hắn, thì hắn nhìn biết được những người đó không phải dễ trêu vào! Đối đầu với họ, người của hắn chắc chắn không có được thắng, hơn nữa, còn trên lệch với số lượng...
"Rừng còn sợ gì không có củi đốt", tính mạng quan trọng hơn...
Trần Minh Hạo tính toán trong lòng, đưa ra quyết định!
- Hừ, ông hãy đợi đó, tôi sẽ còn quay lại!
Trần Minh Hạo hừ lạnh, dẫn người rời đi. Trong lòng khẳng định, hắn sẽ sớm quay lại!
Nhưng Trần Minh Hạo lại không biết rằng...lần này ra khỏi cổng lớn Trần gia... Hắn sẽ không còn cơ hội trở lại nữa!
Trần Minh Luân cảm thấy trong lòng ông ta trở nên nhẹ nhõm hơn khi Trần Minh Hạo rời đi! Ông ta chỉ lo sợ hắn ta cứng đầu quyết sống mái một phen thì mới phiền phức.
Bỗng từ bên ngoài một người đàn ông đi vào, cước bộ có phần gấp gáp, đi lại bên Trần Minh Luân và nói nhỏ gì đó vào tai ông ta...
Chỉ thấy, Trần Minh Luân nghe xong thì ánh mắt sáng lên, bộ dáng cực kì vui vẻ.
- Được rồi, được rồi, đi làm việc của mấy người đi, có việc gì tôi sẽ gọi!
Trần Minh Luân phất phất tay, lên tiếng, xong liền nhanh chóng đi dậy rời đi.
Những người kia không biết có chuyện gì khiến cho Trần Minh Luân phải gấp gáp như vậy... Song, thấy ông ta rời đi, bọn họ cũng nhanh chóng ly khai.
...
Sau nhiều giờ chiếc máy bay tư nhân của Lãnh thị bay lượn trên bầu trời, cuối cùng nó cũng đáp xuống sân bay quốc tế tại Bắc Kinh.
Từ trên cabin, Lăng Lãnh Ngạo ôm eo Lãnh Hàn Quyên đi xuống... Cả hai đều không hẹn mà cùng trưng ra bộ mặt lạnh ngàn năm không đổi! Đồng thời, khí chất cao quý, vương gia trời sinh cũng biểu hiện ra ngoài không sót một tí nào.
Trên người Lăng Lãnh Ngạo không gì khác chính là một bộ âu phục đen sang trọng, được cắt may tinh tế...tôn lên dáng người hoàn hảo vô đối của anh!
Còn Lãnh Hàn Quyên, cô mặc trên người cũng chính là những bộ âu phục nữ quen thuộc của bản thân... Chỉ có điều, lần này còn có thêm một chiếc áo khoác dài bên ngoài, vừa vặn che đi cái bụng đã hơi nhô lên của cô.
Dáng đi của cô cũng cực kì bình thường, khỏe mạnh... Chẳng có dấu hiệu gì mệt mỏi sau một chuyến bay dài!
Vì vậy, nếu như Lãnh Hàn Quyên biết được, Lăng Lãnh Ngạo dùng lí do cô có thai, đi đường xa bất tiện để nói với ông nội Lăng, nhằm mục đích không cần đưa cô về Canada gặp ông nội Lăng. Thì...cô sẽ có cảm xúc gì nhỉ?
Lãnh Hàn Quyên có một phần phần đắc dĩ với cái áo khoác dài trên người! Thời tiết Bắc Kinh mùa này cũng khá lạnh, nên việc mặc áo khoác cũng chẳng có gì đặc biệt lắm...
Cái vấn đề ở đây là cô vốn là người yêu thích cái lạnh, lại ở Mỹ nhiều năm... Thì cái nhiệt độ ở đây chẳng ăn nhằm gì với cô! Thực tế, cô không cần mặc áo khoác, thật sự rất vướn víu...kể cả lúc này đang có thai cô cũng chẳng thấy lạnh.
Nhưng cô lại không thể không chìu theo ý của vị lão đại nào đó... Hơn nữa...
Lãnh Hàn Quyên không dấu vết liếc qua bụng mình một cái... Tuy cô chưa từng mang thai, nhưng một số điều cơ bản cô cũng biết...bụng cô so với cái thai hơn hai tháng có vẻ to hơn bình thường thì phải?
Xong việc lần này chắc phải khám thử mới được...
- Ha ha... Lăng lão đại, ngài đích thân tới đây đúng là quá vinh hạnh cho tôi rồi!
Một câu nói sang sảng vang lên, kèm theo là một giọng điệu a dua nịnh hót...thành công sánh gãy suy nghĩ của Lãnh Hàn Quyên.
Là Trần Minh Luân, ông ta mang bộ dáng chân chó dẫn người tới, cười không ngớt đến trước mặt Lăng Lãnh Ngạo.
- Làm rất tốt, xem ra tôi không có nhìn lầm người!
Lăng Lãnh Ngạo nhếch môi, vừa thẳng bước tiến ra ngoài sân bay, nói ra một câu. Nghe qua thì cảm thấy đó là một câu khen ngợi... Nhưng...chỉ cần để ý một chút là có thể nhận ra ngữ khí mỉa mai châm chọc trong đó! Rất tiếc, lúc này Trần Minh Luân đã vui quá hóa rồ, làm sao có thể nhận ra sự khác thường đó được?
- Không có gì, kẻ hèn này làm gì có chút tài cán nào?! Chẳng qua nhờ có Lăng lão đại ngài giúp đỡ tận tình mà thôi!
Trần Minh Luân cười tít cả mắt, ra sức dùng công phu vuốt móng ngựa.
Lăng Lãnh Ngạo cũng chả cần tốn thời gian cùng nước bọt đứng tiếp ở đó nói chuyện cùng Trần Minh Luân. Anh trực tiếp phớt lờ ông ta, dời ánh mắt lên người Lãnh Hàn Quyên.
Lãnh Hàn Quyên nhìn bộ dáng của Trần Minh Luân thì trong lòng âm thầm khinh bỉ... Rõ ràng cùng là người của Trần gia, nhưng tại sao lại có kẻ xảo quyệt, mưu trí... còn có kẻ lại ngu ngốc, dễ dụ như vậy chứ?
Trần Minh Luân bị phớt lờ bởi Lăng Lãnh Ngạo, chuyển tầm mắt theo anh thì trở nên ngạc nhiên... Nghe nói từ trước đến nay Lăng lão đại không gần nữ sắc, tất cả phụ nữ đều không thể đến gần anh trên mười mét! Vậy người phụ nữ bên cạnh anh ta là sao?
Trần Minh Luân ngu ngốc, nhưng cũng không đến nỗi tìm đường chết. Vì vậy mà cũng không có gan nhìn thẳng vào người phụ nữ đầu tiên xuất hiện bên vị Lăng lão đại trong truyền thuyết...
Nhưng...dù chỉ nhìn phớt qua Lãnh Hàn Quyên, cũng đủ khiến ông ta thất thần.
Thấy thế, Thế Phong liền hảo tâm nhắc nhở ông ta:
- Còn không mau dẫn đường!
Nghe vậy, Trần Minh Luân liền hồi phục tinh thần, nhanh chóng chui vào trong xe của ông ta... Dẫn đầu lái về đại bản doanh- nhà tổ Trần gia...
Danh sách chương