- Ngạo, anh...ưm...
Lãnh Hàn Quyên bị Lăng Lãnh Ngạo đè lên đầu giường, chưa kịp nói được gì đã bị anh hung hăng dùng môi chặn lại. Đầu lưỡi ấm nóng không xương lại thừa dịp cô mất cảnh giác mà xông thẳng vào trong miệng cô, điên cuồng càng quét hết mật ngọt thuộc về riêng cô...
Lãnh Hàn Quyên bị Lăng Lãnh Ngạo làm cho cả người mềm nhũng, liền mặc kệ để anh muốn làm gì thì làm. Nhưng Lăng Lãnh Ngạo cũng không có làm thêm chuyện gì khác nữa, ngoài một nụ hôn nóng bỏng triền miên.
Nụ hôn kéo dài mấy phút, Lăng Lãnh Ngạo mới buông tha cho đôi môi của Lãnh Hàn Quyên bấy giờ đã sưng đỏ cả lên. Anh cũng nằm nghiêng xuống giường ngay bên cạnh Lãnh Hàn Quyên, ngón tay thon dài miết nhẹ trên môi cô... Động tác tuy diệu dàng, nhưng ánh mắt anh lại sâu thẳm không thấy đáy!
- Anh sao vậy? Nắm lấy bàn tay to trước mặt, Lãnh Hàn Quyên nghi hoặc quay sang nhìn thấy vào mắt anh.
Nghĩ cũng thật lạ, sau khi từ ngoại ô trở về, anh lại luôn luôn trầm mặt, không nói bất cứ tiếng nào, hay có hành động nào... Vậy nhưng khi xe vừa về tới liền không hề báo trước, ôm cô ra khỏi ra khỏi xe, một đường đi thẳng về phòng...
Còn chuyện tiếp theo là như bây giờ đây!
- Hàn Quyên, em là của anh, là của riêng một mình anh! Anh không cho phép bất cứ ai có ý đồ với em!
Sau vài giây mím môi, Lăng Lãnh Ngạo ôm chặt Lãnh Hàn Quyên, tuyên bố, ngữ điệu cũng cực kì quyết liệt.
Lãnh Hàn Quyên thoáng sững sờ, những lời này từ miệng của anh không phải chỗ chưa từng nghe... Nhưng lần này thái độ của anh có vẻ hơi lạ!
Đột nhiên nhớ lại một chuyện, trong lòng Lãnh Hàn Quyên liền sáng tỏa.
Chắc là do anh nghĩ tới chuyện đó rồi!
Lãnh Hàn Quyên cười cười, chủ động ôm lại anh thật chật, nhỏ giọng:
- Em biết!
- Chúng ta không chơi nữa, nhanh chống diệt Trần gia và Trần Minh Hải được không?
Vẫn là tông giọng trầm ấm dành riêng cho Lãnh Hàn Quyên, nhưng lúc này này âm thanh còn thêm chút hơi khàn.
Lúc này anh hận không thể lập tức phanh thay, lột da, rút gân lão già ghê tởm đó ngay lập tức!
Lãnh Hàn Quyên ngẩng đầu lên nhìn vào mắt ánh anh, cô thấy rõ trong đó ẩn hiện tia sắc lạnh, chết chóc rõ ràng... Cô làm sao không biết trong lòng anh đang nghĩ gì và có cảm giác gì được chứ?
- Ừ!
***
Để cho người đàn ông nào đó hết lo lắng, buồn bực, Lãnh Hàn Quyên đồng ý cùng anh nhanh chóng xử lí hết những chuyện cần thiết trước mắt... Dù sao thì, hai tuần nữa là đến hôn lễ của hai người, không thể để có vật ngán chân tồn tại được!
Ông nội Lăng biết hai người bận việc quan trọng, vì vậy ông cũng không kì kèo mặc cả thêm nhiều. Tâm nguyện gặp mặt cháu dâu cũng hoàn thành nên sau hai ngày ở lại, sáng ngày thứ ba liền lên chuyên cơ của Lăng gia về Canada...
- Làm cái gì cũng phải cẩn thận, chú ý đến bản thân là trên hết, hai đứa biết chưa?
Trước khi vào phi cơ, ông nội Lăng còn không quên quay đầu lại dận dò Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo.
- Tụi con biết rồi, ông về giữ gìn sức khỏe!
Lăng Lãnh Ngạo thì không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, còn Lãnh Hàn Quyên cười yếu ớt đáp lại.
Chuyện xích mích lúc trước của ông nội Lăng và ông nội cô, cô điều đã biết hết qua lời kể của Lăng Lãnh Ngạo. Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, biết thì biết thế, cô cũng không mấy để tâm!
Chỉ là có thêm một phần hiểu biết về ông nội Lăng mà thôi!
Nhìn chiếc phi cơ trước mặt bay vút lên trên cao, Lăng Lãnh Ngạo ôm eo Lãnh Hàn Quyên, ôn nhu lên tiếng:
- Chúng ta cũng đi thôi!
- Ừ!
Lãnh Hàn Quyên gật đầu, cùng anh đi về phía chiếc máy bay tư nhân đậu cách đó không xa... Thế Phong và một số thuộc hạ nghiêm chỉnh đi theo sau!
Vài phút sau, chiếc máy bay tư nhân có kí hiệu của Lãnh thị cất cánh bay thẳng lên bầu trời bao la... Hướng bay đến không phải nơi nào khác, chính là Trung Quốc- nơi đặt đại bản doanh của Trần gia.
...
Nhà tổ Trần gia, phòng nghị sự.
Cái ghế ở đầu bàn vốn là vị trí của gia chủ Trần gia- tức Trần Minh Hải... Nhưng lúc này người ngồi trên chiếc ghế đó không phải là ông ta, mà lại chính là Trần Minh Luân.
Trần Minh Luân ngạo nghễ ngồi trên ghế, ánh mắt không che dấu được sự đắc ý, không để ai vào mắt. Nhìn lướt một vòng những người có mặt trong phòng lúc này, giọng điệu ông ta cất lên đầy hách dịch:
- Sao hả, bây giờ có ai trong số các vị có ý kiến về việc tôi ngồi lên vị trí này nữa không?
Những người ngồi trong phòng lúc này điều là những người đã làm việc dưới trướng Trần gia lâu năm, đều có địa vị không nhỏ ở Trần gia.
Có thể làm lâu ở gia tộc như vậy, còn có thể nắm giữ các chức vụ cao thì những người này không phải cáo già, thì cũng chính là hồ ly đã biến hóa.
Nghe đến Trần Minh Luân nói như vậy, những người này đều không hẹn mà cùng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi...cuối cùng là im lặng, coi như đồng ý!
Lúc trước, trong mắt bọn họ, Trần Minh Luân chẳng qua chỉ là một tên mạnh miệng, còn thật ra chỉ là một con thỏ đế chính hiệu, bọn họ chẳng thèm để vào trong mắt... Vậy mà...không biết vì sao, mấy tháng trước Trần Minh Luân bỗng nhiên vựt dậy, hơn nữa còn có thế lực vô cùng lớn mạnh!
Chỉ ngắn ngủi mấy tháng, trong lúc Trần gia đang vô cùng yếu thế, chật vật vì phải chịu đựng một lượt tấn công dồn dập cả hắc, lẫn bạch đạo. Thì Trần Minh Luân đã nhanh chóng thâu tóm hết thế lực còn sót lại của Trần gia...
Bọn họ thật sự không biết rằng vì sao Trần Minh Luân có thể làm được như vậy... Là do ông ta thâm tàng bất lộ, hay...là có người giúp đỡ?
Nếu có người giúp đỡ, thì thế lực kia chắn chắc không phải tầm thường, có lẽ...nếu bọn họ theo Trần Minh Luân không trừng sẽ giữ được địa vị của mình.
Cái bọn họ xem trọng, chẳng phải là cái gì trung thành, cái gì nghĩa khí... Đối với họ, tiền tài, lợi ích là quan trọng nhất...
Vì vậy ai cho bọn họ nhiều lời ích, thì họ sẽ theo người đó... Cho nên lúc này thuận theo Trần Minh Luân có thể coi như là quyết định đúng đắn nhất!
Còn Trần Minh Hải, hiện tại tính mạng ông ta còn lo không xong, thì họ có thể trông chờ được gì đây?
Quan sát sắc mặt của mấy người trước mặt, Trần Minh Luân nhịn không được, vỗ bàn cười to:
- Ha ha ha...như vậy mới tốt, im lặng là đồng ý! Kẻ thất thời chính là trang tuấn kiệt, mấy người đi theo tôi...tuyệt đối không chịu thiệt đâu!
Lúc nấy giờ, những người kia đều lộ ra tươi cười lấy lòng, ra sức vuốt mông ngựa...
Trong lúc Trần Minh Luân kkoái trí nhất, hưởng thụ nhất, thì...
Rầm...
- Trần Minh Luân, ông thật to gan, dám làm ra những chuyện như vậy!
Trần Minh Hạo tông cửa đi vào, chĩa súng vào Trần Minh Luân mắng to... Sau lưng hắn ta còn có thêm mười mấy thuộc hạ đều đồng lọt một động tác...giơ súng.
- Minh Hạo...bình tĩnh...
- Đúng đó...cậu đừng làm liều, như vậy không tốt...
Nhìn thấy hành động của Trần Minh Luân, mấy người trong phòng quýnh lên, nhanh chống mở miệng khuyên ngăn.
Xét về năn lực, có thể Trần Minh Hảo hơn hẳn Trần Minh Luân! Có điều...cậu ta còn quá trẻ, lại không có thế lực trong tay...bọn họ không thể tin tưởng được!
- Hừ... Trần Minh Hạo, mày có tư cách gì mà dám lên tiếng ở đây? Tao nể tình chú cháu, không tính toán lời nói và hành động của mày... Cút về chăm sóc cho cha mày đi!
Trần Minh Luân ra vẻ độ lượng, không thèm để ý tới mười mấy họng súng đang chĩa vào ông ta, nói.
Trần Minh Luân mới nói lại, nhưng đành phải ngậm miệng lại ngay lập tức, sắc mặt cũng trở nên tái mét, không thể tin nổi...
Lãnh Hàn Quyên bị Lăng Lãnh Ngạo đè lên đầu giường, chưa kịp nói được gì đã bị anh hung hăng dùng môi chặn lại. Đầu lưỡi ấm nóng không xương lại thừa dịp cô mất cảnh giác mà xông thẳng vào trong miệng cô, điên cuồng càng quét hết mật ngọt thuộc về riêng cô...
Lãnh Hàn Quyên bị Lăng Lãnh Ngạo làm cho cả người mềm nhũng, liền mặc kệ để anh muốn làm gì thì làm. Nhưng Lăng Lãnh Ngạo cũng không có làm thêm chuyện gì khác nữa, ngoài một nụ hôn nóng bỏng triền miên.
Nụ hôn kéo dài mấy phút, Lăng Lãnh Ngạo mới buông tha cho đôi môi của Lãnh Hàn Quyên bấy giờ đã sưng đỏ cả lên. Anh cũng nằm nghiêng xuống giường ngay bên cạnh Lãnh Hàn Quyên, ngón tay thon dài miết nhẹ trên môi cô... Động tác tuy diệu dàng, nhưng ánh mắt anh lại sâu thẳm không thấy đáy!
- Anh sao vậy? Nắm lấy bàn tay to trước mặt, Lãnh Hàn Quyên nghi hoặc quay sang nhìn thấy vào mắt anh.
Nghĩ cũng thật lạ, sau khi từ ngoại ô trở về, anh lại luôn luôn trầm mặt, không nói bất cứ tiếng nào, hay có hành động nào... Vậy nhưng khi xe vừa về tới liền không hề báo trước, ôm cô ra khỏi ra khỏi xe, một đường đi thẳng về phòng...
Còn chuyện tiếp theo là như bây giờ đây!
- Hàn Quyên, em là của anh, là của riêng một mình anh! Anh không cho phép bất cứ ai có ý đồ với em!
Sau vài giây mím môi, Lăng Lãnh Ngạo ôm chặt Lãnh Hàn Quyên, tuyên bố, ngữ điệu cũng cực kì quyết liệt.
Lãnh Hàn Quyên thoáng sững sờ, những lời này từ miệng của anh không phải chỗ chưa từng nghe... Nhưng lần này thái độ của anh có vẻ hơi lạ!
Đột nhiên nhớ lại một chuyện, trong lòng Lãnh Hàn Quyên liền sáng tỏa.
Chắc là do anh nghĩ tới chuyện đó rồi!
Lãnh Hàn Quyên cười cười, chủ động ôm lại anh thật chật, nhỏ giọng:
- Em biết!
- Chúng ta không chơi nữa, nhanh chống diệt Trần gia và Trần Minh Hải được không?
Vẫn là tông giọng trầm ấm dành riêng cho Lãnh Hàn Quyên, nhưng lúc này này âm thanh còn thêm chút hơi khàn.
Lúc này anh hận không thể lập tức phanh thay, lột da, rút gân lão già ghê tởm đó ngay lập tức!
Lãnh Hàn Quyên ngẩng đầu lên nhìn vào mắt ánh anh, cô thấy rõ trong đó ẩn hiện tia sắc lạnh, chết chóc rõ ràng... Cô làm sao không biết trong lòng anh đang nghĩ gì và có cảm giác gì được chứ?
- Ừ!
***
Để cho người đàn ông nào đó hết lo lắng, buồn bực, Lãnh Hàn Quyên đồng ý cùng anh nhanh chóng xử lí hết những chuyện cần thiết trước mắt... Dù sao thì, hai tuần nữa là đến hôn lễ của hai người, không thể để có vật ngán chân tồn tại được!
Ông nội Lăng biết hai người bận việc quan trọng, vì vậy ông cũng không kì kèo mặc cả thêm nhiều. Tâm nguyện gặp mặt cháu dâu cũng hoàn thành nên sau hai ngày ở lại, sáng ngày thứ ba liền lên chuyên cơ của Lăng gia về Canada...
- Làm cái gì cũng phải cẩn thận, chú ý đến bản thân là trên hết, hai đứa biết chưa?
Trước khi vào phi cơ, ông nội Lăng còn không quên quay đầu lại dận dò Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo.
- Tụi con biết rồi, ông về giữ gìn sức khỏe!
Lăng Lãnh Ngạo thì không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, còn Lãnh Hàn Quyên cười yếu ớt đáp lại.
Chuyện xích mích lúc trước của ông nội Lăng và ông nội cô, cô điều đã biết hết qua lời kể của Lăng Lãnh Ngạo. Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, biết thì biết thế, cô cũng không mấy để tâm!
Chỉ là có thêm một phần hiểu biết về ông nội Lăng mà thôi!
Nhìn chiếc phi cơ trước mặt bay vút lên trên cao, Lăng Lãnh Ngạo ôm eo Lãnh Hàn Quyên, ôn nhu lên tiếng:
- Chúng ta cũng đi thôi!
- Ừ!
Lãnh Hàn Quyên gật đầu, cùng anh đi về phía chiếc máy bay tư nhân đậu cách đó không xa... Thế Phong và một số thuộc hạ nghiêm chỉnh đi theo sau!
Vài phút sau, chiếc máy bay tư nhân có kí hiệu của Lãnh thị cất cánh bay thẳng lên bầu trời bao la... Hướng bay đến không phải nơi nào khác, chính là Trung Quốc- nơi đặt đại bản doanh của Trần gia.
...
Nhà tổ Trần gia, phòng nghị sự.
Cái ghế ở đầu bàn vốn là vị trí của gia chủ Trần gia- tức Trần Minh Hải... Nhưng lúc này người ngồi trên chiếc ghế đó không phải là ông ta, mà lại chính là Trần Minh Luân.
Trần Minh Luân ngạo nghễ ngồi trên ghế, ánh mắt không che dấu được sự đắc ý, không để ai vào mắt. Nhìn lướt một vòng những người có mặt trong phòng lúc này, giọng điệu ông ta cất lên đầy hách dịch:
- Sao hả, bây giờ có ai trong số các vị có ý kiến về việc tôi ngồi lên vị trí này nữa không?
Những người ngồi trong phòng lúc này điều là những người đã làm việc dưới trướng Trần gia lâu năm, đều có địa vị không nhỏ ở Trần gia.
Có thể làm lâu ở gia tộc như vậy, còn có thể nắm giữ các chức vụ cao thì những người này không phải cáo già, thì cũng chính là hồ ly đã biến hóa.
Nghe đến Trần Minh Luân nói như vậy, những người này đều không hẹn mà cùng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi...cuối cùng là im lặng, coi như đồng ý!
Lúc trước, trong mắt bọn họ, Trần Minh Luân chẳng qua chỉ là một tên mạnh miệng, còn thật ra chỉ là một con thỏ đế chính hiệu, bọn họ chẳng thèm để vào trong mắt... Vậy mà...không biết vì sao, mấy tháng trước Trần Minh Luân bỗng nhiên vựt dậy, hơn nữa còn có thế lực vô cùng lớn mạnh!
Chỉ ngắn ngủi mấy tháng, trong lúc Trần gia đang vô cùng yếu thế, chật vật vì phải chịu đựng một lượt tấn công dồn dập cả hắc, lẫn bạch đạo. Thì Trần Minh Luân đã nhanh chóng thâu tóm hết thế lực còn sót lại của Trần gia...
Bọn họ thật sự không biết rằng vì sao Trần Minh Luân có thể làm được như vậy... Là do ông ta thâm tàng bất lộ, hay...là có người giúp đỡ?
Nếu có người giúp đỡ, thì thế lực kia chắn chắc không phải tầm thường, có lẽ...nếu bọn họ theo Trần Minh Luân không trừng sẽ giữ được địa vị của mình.
Cái bọn họ xem trọng, chẳng phải là cái gì trung thành, cái gì nghĩa khí... Đối với họ, tiền tài, lợi ích là quan trọng nhất...
Vì vậy ai cho bọn họ nhiều lời ích, thì họ sẽ theo người đó... Cho nên lúc này thuận theo Trần Minh Luân có thể coi như là quyết định đúng đắn nhất!
Còn Trần Minh Hải, hiện tại tính mạng ông ta còn lo không xong, thì họ có thể trông chờ được gì đây?
Quan sát sắc mặt của mấy người trước mặt, Trần Minh Luân nhịn không được, vỗ bàn cười to:
- Ha ha ha...như vậy mới tốt, im lặng là đồng ý! Kẻ thất thời chính là trang tuấn kiệt, mấy người đi theo tôi...tuyệt đối không chịu thiệt đâu!
Lúc nấy giờ, những người kia đều lộ ra tươi cười lấy lòng, ra sức vuốt mông ngựa...
Trong lúc Trần Minh Luân kkoái trí nhất, hưởng thụ nhất, thì...
Rầm...
- Trần Minh Luân, ông thật to gan, dám làm ra những chuyện như vậy!
Trần Minh Hạo tông cửa đi vào, chĩa súng vào Trần Minh Luân mắng to... Sau lưng hắn ta còn có thêm mười mấy thuộc hạ đều đồng lọt một động tác...giơ súng.
- Minh Hạo...bình tĩnh...
- Đúng đó...cậu đừng làm liều, như vậy không tốt...
Nhìn thấy hành động của Trần Minh Luân, mấy người trong phòng quýnh lên, nhanh chống mở miệng khuyên ngăn.
Xét về năn lực, có thể Trần Minh Hảo hơn hẳn Trần Minh Luân! Có điều...cậu ta còn quá trẻ, lại không có thế lực trong tay...bọn họ không thể tin tưởng được!
- Hừ... Trần Minh Hạo, mày có tư cách gì mà dám lên tiếng ở đây? Tao nể tình chú cháu, không tính toán lời nói và hành động của mày... Cút về chăm sóc cho cha mày đi!
Trần Minh Luân ra vẻ độ lượng, không thèm để ý tới mười mấy họng súng đang chĩa vào ông ta, nói.
Trần Minh Luân mới nói lại, nhưng đành phải ngậm miệng lại ngay lập tức, sắc mặt cũng trở nên tái mét, không thể tin nổi...
Danh sách chương