Có thể nói nền kinh tế của Hoa kì là do Lãnh thị làm chủ, là nơi có trụ sở chính của tập đoàn. Thì tại Canada, nền kinh tế lại do Lăng thị chi phối...
Hơn nữa... Lăng gia tuy độ mạnh kinh tế kém Lãnh gia một chút... Nhưng cả giới Hắc đạo Âu-Mĩ đều do họ nắm giữ. Mà nói đúng hơn là nằm trong tay Lăng Lãnh Ngạo...
Vì vậy, từ nhà tổ Lăng gia, tới trụ sở Lăng thị, hay đại bản doanh của bang Hắc Ưng đều nằm trên đất nước có diện tích lớn thứ hai thế giới này.
Canada...
Nhà tổ Lăng gia...một toà biệt thự màu xám tro với kiến trúc mang phong cách châu Âu, vừa cổ kính vừa không kém phần trang nhã.
Tuy là nhà tổ, nhưng có rất ít người ở đây, ngay cả anh em Lăng Lãnh Ngạo và Lăng Lãnh Nam cũng rất ít trở về...
Từ rất lâu người Lăng gia đã định cư và phát triển ở đây, và đến thời ông nội Lăng thì càng vượt trội và đưa gia tộc lên tầm cao thế giới...
Để làm được điều đó, ông nội Lăng đã bỏ công bỏ sức, dù cả tuổi trẻ của mình để tập trung vào công việc...
Vì vậy...ông chỉ có duy nhất một đứa con trai là ba của Lăng Lãnh Ngạo và Lăng Lãnh Nam.
Đáng tiếc...đứa con này của ông ấy lại ỷ lại bản thân là con một và gia tộc hùng mạnh... Không lo học hỏi làm việc mà chỉ lo ăn chơi thành tính...và vô cùng lăng nhăng.
Ngay cả khi đã có vợ và hai đứa con trai, cha của Lăng Lãnh Ngạo cũng không bỏ thói cũ nên đã vô tình hại chết mẹ của Lăng Lãnh Ngạo...
Tính cách máu lạnh vô tình của Lăng Lãnh Ngạo cũng hình thành từ đó!
Cũng do sự việc đó, mà ông nội Lăng đã hoàn toàn hết huy vọng với đứa con trai duy nhất... Và sau này...khi về già ông đã trực tiếp giao hết quyền hành lại cho hai đứa cháu trai của mình rồi trở lại an dưỡng tuổi già...
- Tiểu tử kia...ta hỏi con một lần nữa, rốt cuộc có chịu đưa cháu dâu về ra mắt lão già này không? Trong thư phòng của mình, ông nội của Lăng Lãnh Ngạo- Lăng Túc Trí tức tối thở hỗn hển chỉ tay vào khuôn mặt Lăng Lãnh Ngạo qua màn hình laptop.
Hiển nhiên là ông nội Lăng đang nói chuyện với Lăng Lãnh Ngạo qua một cuộc gọi video call!
- Ông nội, con đã nói với ông là cô ấy đang mang thai, không tiện đi xa nhiều lần... Khi nào tới hôn lễ ông sẽ được gặp thôi!
Trên màn hình là Lăng Lãnh Ngạo với khuôn mặt sắc lạnh nghiêm nghị, anh không hề bày tỏ thái độ khi thấy ông nội mình tức tối, mà bình thản trả lời!
- Được, ta đồng ý với suy nghĩ của con! Nhưng phải để ta nói chuyện với cháu dâu một chút chứ nhỉ...
- Không thích... Ông nên hảo hảo dưỡng thân thể cho tốt là được!
Trái với thái độ ôn hòa, dịu nhẹ của ông nội Lăng, thì Lăng Lãnh Ngạo vẫn giữ bộ mặt lạnh ngàn năm mà tắt laptop...
Sau khi gặp laptop lại, Lăng Lãnh Ngạo ngồi vắt chéo chân trên ghế, lắc nhẹ ly rượu vang trên tay rồi uống một ngụm, khuôn mặt hơi trầm như có điều suy nghĩ.
Đến khi thấy Lãnh Hàn Quyên nhẹ nhàng mở cửa đi vào thì anh mới thay đổi sự chú ý, ánh mắt dịu xuống:
- Sao lại vào đây? Hay là không thấy anh một chút đã nhớ rồi?
Vừa nói, anh vừa đi tới ôm lấy cô cùng ngồi xuống. Cũng không quên buông lời trêu ghẹo.
- Ai mà thèm nhớ anh...Chỉ là cần tìm anh bàn chuyện với anh mộ chút!
Đã quen với tính cách khác của anh khi ở bên cô. Lãnh Hàn Quyên thuận thế dựa vào lòng Lăng Lãnh Ngạo nói.
Cũng không quan tâm, gận hỏi tới anh vừa làm những gì... Nếu anh muốn thì sẽ nói cho cô biết, không cần thiết phải hỏi!
...
Bên kia, ông nội Lăng bị Lăng Lãnh Ngạo ngang nhiên tất máy thì cũng không quá tức giận... Bởi lẽ...ông đã quá quen với tính cách và hành động của cháu trai.
Con trai không nên người, là điều khiến ông vô cùng hối tiếc... Cũng may là trước khi qua đời, con dâu ngoan của ông để lại cho ông hai đứa cháu không tệ, làm ông được an ủi phần nào!
Tuy rằng đứa cháu thứ hai của ông- Lăng Lãnh Nam cũng có tính đào hoa giống cha... Nhưng lại chuẩn chạc và có tài hơn rất nhiều... Ông tin rằng chắc chắn đứa đó xe không đi vào đường mòn của cha anh.
Còn đứa cháu lớn, cũng là đứa cháu làm ông cảm thấy tự hào và yêu thương nhất... Nhưng anh lại là người quá mức lạnh lùng, cao ngạo, đối với người làm ông nội như ông cũng chỉ hòa hoãn hơn một chút thôi!
Còn đang lo sợ cuộc đời của cháu ông sẽ cô độc bởi cái tính cách đáng sợ, không thích có sự hiện diện của phụ nữ bên cạnh... Vậy ấy mà...đùng một cái, liền được tin bên cạnh anh xuất hiện một người phụ nữ, còn là người phụ nữ ưu tú nhất...
Ấy ấy vậy đó, nhiều lần bảo nó đưa cháu dâu về cho ông gặp mặt, vậy mà cũng bao nhiêu lần thằng cháu quý hóa thẳng thừng từ chối...
- Hừ, anh không đưa cháu dâu về gặp tôi chứ gì? Vậy thì tôi tự tìm tới vậy!
Ông nội Lăng xoa xoa cầm, ánh mắt của người già tám mươi tuổi nhưng lại cực kì minh mẩn và sáng rực!
***
Đài Loan...
Lâm gia...
Sau khi hôn lễ của Lâm Thiên Nhi và Dương Gia Khiêm bị hủy, cùng với tin tức kia bị lộ ra, thì Lâm thị vốn đang không ổn đã nhanh chóng suy tàn bằng tốc độ cực nhanh... Mà nói chính xác là chỉ sau một đêm!
Lâm thị bắt buộc phải tuyên bố phá sản ngay trong ngày đó.... Nhưng như thế vẫn chưa xong, công ty phá sản, chỗ dựa thì biến thành kẻ địch, bản thân lại mang nợ nần chồng chất.
Đã mấy ngày trôi qua, ba người nhà họ Lâm hầu như chỉ chốn ở trong nhà không dám ra ngoài nửa bước...
- Ông à..h..ức...ông tính...hức...cái gì...huhu...đi chứ... Cứ chốn...thế này mãi cũng...đâu...phải cách tốt đâu...chứ?
Cố Liễu nước mắt ngắn, nước mắt dài, không ngừng dùng khăn lau nước mắt, vừa khóc vừa lắc cánh tay Lâm Khanh.
Lâm Khanh đang vô cùng đau đầu nhứt óc, hai tay ôm đầu ngồi đó nghĩ cách... Vậy mà còn bị Cố Liễu khóc lóc làm phiền, khiến ông ta càng điên tiết lên...
- Khóc... khóc cái gì? Ngoài khóc ra bà không làm được cái gì khác sao? Phiền chết đi được...
Lâm Khanh điên tiết lên, hất cách tay Cố Liễu ra...hung hăng trừng mắt bà ta một cái, liền quay phắt bỏ lên lầu...
Lâm Thiên Nhi ngồi một bên chứng kiến tất cả, hiện tại cô ta cũng còn đâu là dáng vẻ cao ngạo, sang trọng của một thiên kim tiểu thư... Mà bề ngoài lại trên nên vàng vọt xanh xao, khuôn mặt bơ phờ đỡ đẫn.
Thấy mẹ cô ta bị cha cô ta hất té xuống đất, cô ta cũng chẳng hề bận tâm tới đỡ... Chỉ hững hỡ nhìn thoáng qua một cái cũng bỏ về phòng.
Hơn nữa... Lăng gia tuy độ mạnh kinh tế kém Lãnh gia một chút... Nhưng cả giới Hắc đạo Âu-Mĩ đều do họ nắm giữ. Mà nói đúng hơn là nằm trong tay Lăng Lãnh Ngạo...
Vì vậy, từ nhà tổ Lăng gia, tới trụ sở Lăng thị, hay đại bản doanh của bang Hắc Ưng đều nằm trên đất nước có diện tích lớn thứ hai thế giới này.
Canada...
Nhà tổ Lăng gia...một toà biệt thự màu xám tro với kiến trúc mang phong cách châu Âu, vừa cổ kính vừa không kém phần trang nhã.
Tuy là nhà tổ, nhưng có rất ít người ở đây, ngay cả anh em Lăng Lãnh Ngạo và Lăng Lãnh Nam cũng rất ít trở về...
Từ rất lâu người Lăng gia đã định cư và phát triển ở đây, và đến thời ông nội Lăng thì càng vượt trội và đưa gia tộc lên tầm cao thế giới...
Để làm được điều đó, ông nội Lăng đã bỏ công bỏ sức, dù cả tuổi trẻ của mình để tập trung vào công việc...
Vì vậy...ông chỉ có duy nhất một đứa con trai là ba của Lăng Lãnh Ngạo và Lăng Lãnh Nam.
Đáng tiếc...đứa con này của ông ấy lại ỷ lại bản thân là con một và gia tộc hùng mạnh... Không lo học hỏi làm việc mà chỉ lo ăn chơi thành tính...và vô cùng lăng nhăng.
Ngay cả khi đã có vợ và hai đứa con trai, cha của Lăng Lãnh Ngạo cũng không bỏ thói cũ nên đã vô tình hại chết mẹ của Lăng Lãnh Ngạo...
Tính cách máu lạnh vô tình của Lăng Lãnh Ngạo cũng hình thành từ đó!
Cũng do sự việc đó, mà ông nội Lăng đã hoàn toàn hết huy vọng với đứa con trai duy nhất... Và sau này...khi về già ông đã trực tiếp giao hết quyền hành lại cho hai đứa cháu trai của mình rồi trở lại an dưỡng tuổi già...
- Tiểu tử kia...ta hỏi con một lần nữa, rốt cuộc có chịu đưa cháu dâu về ra mắt lão già này không? Trong thư phòng của mình, ông nội của Lăng Lãnh Ngạo- Lăng Túc Trí tức tối thở hỗn hển chỉ tay vào khuôn mặt Lăng Lãnh Ngạo qua màn hình laptop.
Hiển nhiên là ông nội Lăng đang nói chuyện với Lăng Lãnh Ngạo qua một cuộc gọi video call!
- Ông nội, con đã nói với ông là cô ấy đang mang thai, không tiện đi xa nhiều lần... Khi nào tới hôn lễ ông sẽ được gặp thôi!
Trên màn hình là Lăng Lãnh Ngạo với khuôn mặt sắc lạnh nghiêm nghị, anh không hề bày tỏ thái độ khi thấy ông nội mình tức tối, mà bình thản trả lời!
- Được, ta đồng ý với suy nghĩ của con! Nhưng phải để ta nói chuyện với cháu dâu một chút chứ nhỉ...
- Không thích... Ông nên hảo hảo dưỡng thân thể cho tốt là được!
Trái với thái độ ôn hòa, dịu nhẹ của ông nội Lăng, thì Lăng Lãnh Ngạo vẫn giữ bộ mặt lạnh ngàn năm mà tắt laptop...
Sau khi gặp laptop lại, Lăng Lãnh Ngạo ngồi vắt chéo chân trên ghế, lắc nhẹ ly rượu vang trên tay rồi uống một ngụm, khuôn mặt hơi trầm như có điều suy nghĩ.
Đến khi thấy Lãnh Hàn Quyên nhẹ nhàng mở cửa đi vào thì anh mới thay đổi sự chú ý, ánh mắt dịu xuống:
- Sao lại vào đây? Hay là không thấy anh một chút đã nhớ rồi?
Vừa nói, anh vừa đi tới ôm lấy cô cùng ngồi xuống. Cũng không quên buông lời trêu ghẹo.
- Ai mà thèm nhớ anh...Chỉ là cần tìm anh bàn chuyện với anh mộ chút!
Đã quen với tính cách khác của anh khi ở bên cô. Lãnh Hàn Quyên thuận thế dựa vào lòng Lăng Lãnh Ngạo nói.
Cũng không quan tâm, gận hỏi tới anh vừa làm những gì... Nếu anh muốn thì sẽ nói cho cô biết, không cần thiết phải hỏi!
...
Bên kia, ông nội Lăng bị Lăng Lãnh Ngạo ngang nhiên tất máy thì cũng không quá tức giận... Bởi lẽ...ông đã quá quen với tính cách và hành động của cháu trai.
Con trai không nên người, là điều khiến ông vô cùng hối tiếc... Cũng may là trước khi qua đời, con dâu ngoan của ông để lại cho ông hai đứa cháu không tệ, làm ông được an ủi phần nào!
Tuy rằng đứa cháu thứ hai của ông- Lăng Lãnh Nam cũng có tính đào hoa giống cha... Nhưng lại chuẩn chạc và có tài hơn rất nhiều... Ông tin rằng chắc chắn đứa đó xe không đi vào đường mòn của cha anh.
Còn đứa cháu lớn, cũng là đứa cháu làm ông cảm thấy tự hào và yêu thương nhất... Nhưng anh lại là người quá mức lạnh lùng, cao ngạo, đối với người làm ông nội như ông cũng chỉ hòa hoãn hơn một chút thôi!
Còn đang lo sợ cuộc đời của cháu ông sẽ cô độc bởi cái tính cách đáng sợ, không thích có sự hiện diện của phụ nữ bên cạnh... Vậy ấy mà...đùng một cái, liền được tin bên cạnh anh xuất hiện một người phụ nữ, còn là người phụ nữ ưu tú nhất...
Ấy ấy vậy đó, nhiều lần bảo nó đưa cháu dâu về cho ông gặp mặt, vậy mà cũng bao nhiêu lần thằng cháu quý hóa thẳng thừng từ chối...
- Hừ, anh không đưa cháu dâu về gặp tôi chứ gì? Vậy thì tôi tự tìm tới vậy!
Ông nội Lăng xoa xoa cầm, ánh mắt của người già tám mươi tuổi nhưng lại cực kì minh mẩn và sáng rực!
***
Đài Loan...
Lâm gia...
Sau khi hôn lễ của Lâm Thiên Nhi và Dương Gia Khiêm bị hủy, cùng với tin tức kia bị lộ ra, thì Lâm thị vốn đang không ổn đã nhanh chóng suy tàn bằng tốc độ cực nhanh... Mà nói chính xác là chỉ sau một đêm!
Lâm thị bắt buộc phải tuyên bố phá sản ngay trong ngày đó.... Nhưng như thế vẫn chưa xong, công ty phá sản, chỗ dựa thì biến thành kẻ địch, bản thân lại mang nợ nần chồng chất.
Đã mấy ngày trôi qua, ba người nhà họ Lâm hầu như chỉ chốn ở trong nhà không dám ra ngoài nửa bước...
- Ông à..h..ức...ông tính...hức...cái gì...huhu...đi chứ... Cứ chốn...thế này mãi cũng...đâu...phải cách tốt đâu...chứ?
Cố Liễu nước mắt ngắn, nước mắt dài, không ngừng dùng khăn lau nước mắt, vừa khóc vừa lắc cánh tay Lâm Khanh.
Lâm Khanh đang vô cùng đau đầu nhứt óc, hai tay ôm đầu ngồi đó nghĩ cách... Vậy mà còn bị Cố Liễu khóc lóc làm phiền, khiến ông ta càng điên tiết lên...
- Khóc... khóc cái gì? Ngoài khóc ra bà không làm được cái gì khác sao? Phiền chết đi được...
Lâm Khanh điên tiết lên, hất cách tay Cố Liễu ra...hung hăng trừng mắt bà ta một cái, liền quay phắt bỏ lên lầu...
Lâm Thiên Nhi ngồi một bên chứng kiến tất cả, hiện tại cô ta cũng còn đâu là dáng vẻ cao ngạo, sang trọng của một thiên kim tiểu thư... Mà bề ngoài lại trên nên vàng vọt xanh xao, khuôn mặt bơ phờ đỡ đẫn.
Thấy mẹ cô ta bị cha cô ta hất té xuống đất, cô ta cũng chẳng hề bận tâm tới đỡ... Chỉ hững hỡ nhìn thoáng qua một cái cũng bỏ về phòng.
Danh sách chương