Anh không có nghe lầm, là cô có thai, cô đang mang trong người giọt máu của anh, là con của anh và cô...
- Này, anh sao thế? Thấy nét mặt Lăng Lãnh Ngạo cứ ngu ngơ, mắt sáng ngực nhìn chằm bụng cô... Lãnh Hàn Quyên đành lên tiếng kéo anh về thực tại.
- Không có gì...chỉ là anh quá vui thôi...
Hồi phục tinh thần, Lăng Lãnh Ngạo ôm chặt Lãnh Hàn Quyên vào lòng kích động nói.
- Này...hai người kia, ở đây còn một người độc thân đấy nhé! Hừ hừ... Cũng đừng quá vội vui mừng...không chừng là tôi chuẩn đoán sai cũng nên! Để chắc chắn nên đến bệnh viện kiểm tra lại đi!
Mặc dù không muốn nói ra, nhưng ông đây là đang ghen tỵ đấy nhé! Trước mặt người độc thân mà lại tình tứ như vậy...thật sự quá đáng, quá mức quá đáng mà!
Lăng Lãnh Ngạo lấy lại vẻ cao ngạo lạnh lùng ngày thường, nhưng ẩn trong ánh mắt là nét ôn nhu không che giấu. Một tay ôm eo Lãnh Hàn Quyên, một tay gác lên thành ghế, nhếch nhếch khóe môi:
- Cảm ơn cậu đã nhắc nhỡ, giờ thì cậu đi được rồi!
Lăng Lãnh Ngạo rất là không khách sáo trực tiếp đuổi khách.
- Đồ chết bầm, đồ đầu gỗ, cậu nhớ đấy nhé... Có việc thì bất chấp gọi tôi tới. Xong rồi lại trắng trợn đuổi tôi. Hay...hay lắm, lần sau cậu sắp chết tôi cũng không thèm cứu đâu!
Mặt Collins Khải Vương đen như không thể đen được nữa, xách cặp táp đứng dậy bỏ đi. Còn không quên bỏ lại vài câu.
Đáng lẽ ra từ hơn một tháng trước anh đã rời Đài Loan... Nhưng vì do ham vui nên mới ở lại tới bây giờ...
Mới khiến cho tên Lăng Lãnh Ngạo chết tiệt kia có cơ hội sai bảo anh...
A...như dù sao anh cũng thấy được vẻ mặt thất thố của tên đầu gỗ nặt lạnh vạn năm nga~... Trên đời này mấy ai thấy được? Cũng không uổng công a...
Lăng Lãnh Ngạo nheo mắt nhìn Collins Khải Vương bỏ đi với khuôn lúc thì giận giữ, lúc thì vui vẻ... Lắc lắc đầu, anh cũng không so đo mấy câu nói của anh ta, mà thật chất là do tâm trạng anh đang vui thôi!
Nếu lúc này anh không vui thì đã xử cậu ta tội nói vòng vo làm anh lo lắng rồi... Bây giờ đuổi đi xem là nể mặt đi.
Nhưng anh nào biết, sẽ rất nhanh anh không vui nổi...
Sau đó Lăng Lãnh Ngạo sai người làm một vài món ăn nhẹ không có dầu mỡ cho Lãnh Hàn Quyên dùng...
Cũng chắc do có lẽ thể chất của Lãnh Hàn Quyên rất tốt nên trừ ra một vài thức ăn có dầu mỡ và có mùi tanh thì cô đều ăn được.
Mặc dù là rất tin tưởng vào tay nghề của Collins Khải Vương, nhưng cũng cho chắc chắn Lăng Lãnh Ngạo cũng đưa Lãnh Hàn Quyên tới bệnh viện để kiểm tra lại...
Kết quả cho thấy Lãnh Hàn Quyên thật sự đã mang thai đã được 5 tuần.
...
Lăng Lãnh Ngạo khoác áo choàng ngủ ngồi dựa lưng vào đầu giường đọc sách. Khụ...là sách nói về cách chăm sóc thai phụ.
Một người đàn ông cao lớn, khí chất cao quý hơn người lại đi đọc loại sách đó thật sự chẳng phù hợp tí nào! Đặc biệt ở đây người đàn ông này còn là kẻ lạnh lùng, vô cùng ngạo mạn...
Nhưng Lăng Lãnh Ngạo làm gì để ý xem có hợp hay không? Cái anh cần làm sao để chăm sóc cho Lãnh Hàn Quyên cùng con anh bằng cách tốt nhất thôi!
Tuy chăm chú vào quyển sách, Lăng Lãnh Ngạo không không quên thường xuyên nhìn sang cửa phòng tắm...
Khi vừa nghe tiếng mở cửa phát ra, anh liền đặt quyển sách xuống, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất tới bên cạnh cửa...
- Em sao rồi, có thấy chỗ nào không được khỏe, chỗ nào không thoải mái không?
Lăng Lãnh Ngạo khẩn trương hỏi, vừa đỡ Lãnh Hàn Quyên tới bên giường...
- Anh nhớ xem em là ai? Em đâu có yếu đuối như vậy?
Lãnh Hàn Quyên dở khóc dở cười nhìn Lăng Lãnh Ngạo xem trước xem sao trên người cô...
Tuy thấy anh quan tâm cô như vậy thì cô rất vui... Nhưng nhìn anh khẩn trương, lo trước lo sao cô thật sự không quen. Cô vẫn thấy thích hình ảnh một Lăng Lãnh Ngạo cao ngạo, lạnh lùng hơn mặc dù như thế này cũng không tệ!
- Thì em là vợ anh, là mẹ của con anh chứ ai!
Một câu trả lời hoàn toàn sai vấn đề. Lãnh Hàn Quyên cũng không tính toán với anh...
- Cái gì đây?
Đột nhiên Lãnh Hàn Quyên đảo mắt một vòng liền nhìn thấy quyển sách lúc nãy Lăng Lãnh Ngạo vừa mới xem để một bên...
Cầm lên xem, ánh mắt cô hiếu kì nhìn Lăng Lãnh Ngạo.
- Ừ thì...anh xem cho biết cách để chăm sóc em!
Có phần bối rối khi bị phát hiện ra mình xem sách đó, Lăng lão đại cao cao tại thượng có lúc phải lúng túng trả lời...
Lãnh Hàn Quyên trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn dòng nước ấm chảy qua...
Một người đàn ông cao ngạo như anh lại có thể vì cô mà làm được những việc này... Thử hỏi còn có gì hạnh phúc hơn chứ?
Không báo trước, đột nhiên Lãnh Hàn Quyên choàng người lên, hai tay ôm lấy cổ Lăng Lãnh Ngạo kéo xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy...
Một nụ hôn vừa nồng cháy, vừa ngọt ngào lại dịu dàng...
Hôn xong, Lãnh Hàn Quyên ôm cô Lăng Lãnh Ngạo, ánh mắt dịu dàng như nước...
- Ngạo, em rất yêu anh!
Trong đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh của Lãnh Hàn Quyên rất nhẹ... Nhưng lại có một chút gì đó du dương, say đắm...
Âm thanh đó như là một chất kích thích tột cùng với Lăng Lãnh Ngạo... Ba từ" em yêu anh" từ cô anh không phải chưa từng nghe qua. Nhưng lúc này đây lại êm ái đến vậy, dịu dàng đến vậy...
- Anh cũng rất rất là yêu em...
Trầm thấp lên tiếng, sau đó anh liền áp môi mình vào môi cô, nhẹ nhàng đẩy ngã cô xuống giường...
Đến khi bàn tay Lăng Lãnh Ngạo một một lần nữa quen đường chui vào trong váy ngủ của Lãnh Hàn Quyên chiếm trọn một bên ngực cô mà xoa nắn...
Lúc này đây, cô bị cảm giác kích thích bất ngờ làm thanh tỉnh lại...còn chút mê loạn, Lãnh Hàn Quyên bất lấy bàn tay Lăng Lãnh Ngạo lắc đầu...
- Anh...không thể...
Lúc nãy do tình cảm áp chế lí trí nên cô quên mất một việc quan trọng...
- Sao lại không chứ?
Ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo lúc này đã lu mờ vì dục vọng, giọng nói cũng trở nên trầm đục...
- Ba tháng đầu không thể...sẽ tổn hại đến con!
Lãnh Hàn Quyên không dám nhìn thẳng vào anh nói... Cô cảm nhận được bên dưới của anh đã sưng to từ lúc nào đang chóng lên bụng cô...
- Chết tiệt!
Lăng Lãnh Ngạo gầm gừ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm. Điều này anh đã biết trước, nhưng lúc này cũng cảm thấy không chấp nhận được! Hiện tại cái thai của cô mới hơn một tháng, có nghĩa là anh phải nhịn gần hai tháng nữa? Biết vậy lúc trước dùng biện pháp an toàn thì bây giờ đâu phải sớm chịu cảnh " dục cầu bất mãn"* như thế này?
* Dục cầu bất mãn: nhu cầu dục vọng chưa được thỏa mãn
- Này, anh sao thế? Thấy nét mặt Lăng Lãnh Ngạo cứ ngu ngơ, mắt sáng ngực nhìn chằm bụng cô... Lãnh Hàn Quyên đành lên tiếng kéo anh về thực tại.
- Không có gì...chỉ là anh quá vui thôi...
Hồi phục tinh thần, Lăng Lãnh Ngạo ôm chặt Lãnh Hàn Quyên vào lòng kích động nói.
- Này...hai người kia, ở đây còn một người độc thân đấy nhé! Hừ hừ... Cũng đừng quá vội vui mừng...không chừng là tôi chuẩn đoán sai cũng nên! Để chắc chắn nên đến bệnh viện kiểm tra lại đi!
Mặc dù không muốn nói ra, nhưng ông đây là đang ghen tỵ đấy nhé! Trước mặt người độc thân mà lại tình tứ như vậy...thật sự quá đáng, quá mức quá đáng mà!
Lăng Lãnh Ngạo lấy lại vẻ cao ngạo lạnh lùng ngày thường, nhưng ẩn trong ánh mắt là nét ôn nhu không che giấu. Một tay ôm eo Lãnh Hàn Quyên, một tay gác lên thành ghế, nhếch nhếch khóe môi:
- Cảm ơn cậu đã nhắc nhỡ, giờ thì cậu đi được rồi!
Lăng Lãnh Ngạo rất là không khách sáo trực tiếp đuổi khách.
- Đồ chết bầm, đồ đầu gỗ, cậu nhớ đấy nhé... Có việc thì bất chấp gọi tôi tới. Xong rồi lại trắng trợn đuổi tôi. Hay...hay lắm, lần sau cậu sắp chết tôi cũng không thèm cứu đâu!
Mặt Collins Khải Vương đen như không thể đen được nữa, xách cặp táp đứng dậy bỏ đi. Còn không quên bỏ lại vài câu.
Đáng lẽ ra từ hơn một tháng trước anh đã rời Đài Loan... Nhưng vì do ham vui nên mới ở lại tới bây giờ...
Mới khiến cho tên Lăng Lãnh Ngạo chết tiệt kia có cơ hội sai bảo anh...
A...như dù sao anh cũng thấy được vẻ mặt thất thố của tên đầu gỗ nặt lạnh vạn năm nga~... Trên đời này mấy ai thấy được? Cũng không uổng công a...
Lăng Lãnh Ngạo nheo mắt nhìn Collins Khải Vương bỏ đi với khuôn lúc thì giận giữ, lúc thì vui vẻ... Lắc lắc đầu, anh cũng không so đo mấy câu nói của anh ta, mà thật chất là do tâm trạng anh đang vui thôi!
Nếu lúc này anh không vui thì đã xử cậu ta tội nói vòng vo làm anh lo lắng rồi... Bây giờ đuổi đi xem là nể mặt đi.
Nhưng anh nào biết, sẽ rất nhanh anh không vui nổi...
Sau đó Lăng Lãnh Ngạo sai người làm một vài món ăn nhẹ không có dầu mỡ cho Lãnh Hàn Quyên dùng...
Cũng chắc do có lẽ thể chất của Lãnh Hàn Quyên rất tốt nên trừ ra một vài thức ăn có dầu mỡ và có mùi tanh thì cô đều ăn được.
Mặc dù là rất tin tưởng vào tay nghề của Collins Khải Vương, nhưng cũng cho chắc chắn Lăng Lãnh Ngạo cũng đưa Lãnh Hàn Quyên tới bệnh viện để kiểm tra lại...
Kết quả cho thấy Lãnh Hàn Quyên thật sự đã mang thai đã được 5 tuần.
...
Lăng Lãnh Ngạo khoác áo choàng ngủ ngồi dựa lưng vào đầu giường đọc sách. Khụ...là sách nói về cách chăm sóc thai phụ.
Một người đàn ông cao lớn, khí chất cao quý hơn người lại đi đọc loại sách đó thật sự chẳng phù hợp tí nào! Đặc biệt ở đây người đàn ông này còn là kẻ lạnh lùng, vô cùng ngạo mạn...
Nhưng Lăng Lãnh Ngạo làm gì để ý xem có hợp hay không? Cái anh cần làm sao để chăm sóc cho Lãnh Hàn Quyên cùng con anh bằng cách tốt nhất thôi!
Tuy chăm chú vào quyển sách, Lăng Lãnh Ngạo không không quên thường xuyên nhìn sang cửa phòng tắm...
Khi vừa nghe tiếng mở cửa phát ra, anh liền đặt quyển sách xuống, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất tới bên cạnh cửa...
- Em sao rồi, có thấy chỗ nào không được khỏe, chỗ nào không thoải mái không?
Lăng Lãnh Ngạo khẩn trương hỏi, vừa đỡ Lãnh Hàn Quyên tới bên giường...
- Anh nhớ xem em là ai? Em đâu có yếu đuối như vậy?
Lãnh Hàn Quyên dở khóc dở cười nhìn Lăng Lãnh Ngạo xem trước xem sao trên người cô...
Tuy thấy anh quan tâm cô như vậy thì cô rất vui... Nhưng nhìn anh khẩn trương, lo trước lo sao cô thật sự không quen. Cô vẫn thấy thích hình ảnh một Lăng Lãnh Ngạo cao ngạo, lạnh lùng hơn mặc dù như thế này cũng không tệ!
- Thì em là vợ anh, là mẹ của con anh chứ ai!
Một câu trả lời hoàn toàn sai vấn đề. Lãnh Hàn Quyên cũng không tính toán với anh...
- Cái gì đây?
Đột nhiên Lãnh Hàn Quyên đảo mắt một vòng liền nhìn thấy quyển sách lúc nãy Lăng Lãnh Ngạo vừa mới xem để một bên...
Cầm lên xem, ánh mắt cô hiếu kì nhìn Lăng Lãnh Ngạo.
- Ừ thì...anh xem cho biết cách để chăm sóc em!
Có phần bối rối khi bị phát hiện ra mình xem sách đó, Lăng lão đại cao cao tại thượng có lúc phải lúng túng trả lời...
Lãnh Hàn Quyên trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn dòng nước ấm chảy qua...
Một người đàn ông cao ngạo như anh lại có thể vì cô mà làm được những việc này... Thử hỏi còn có gì hạnh phúc hơn chứ?
Không báo trước, đột nhiên Lãnh Hàn Quyên choàng người lên, hai tay ôm lấy cổ Lăng Lãnh Ngạo kéo xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy...
Một nụ hôn vừa nồng cháy, vừa ngọt ngào lại dịu dàng...
Hôn xong, Lãnh Hàn Quyên ôm cô Lăng Lãnh Ngạo, ánh mắt dịu dàng như nước...
- Ngạo, em rất yêu anh!
Trong đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh của Lãnh Hàn Quyên rất nhẹ... Nhưng lại có một chút gì đó du dương, say đắm...
Âm thanh đó như là một chất kích thích tột cùng với Lăng Lãnh Ngạo... Ba từ" em yêu anh" từ cô anh không phải chưa từng nghe qua. Nhưng lúc này đây lại êm ái đến vậy, dịu dàng đến vậy...
- Anh cũng rất rất là yêu em...
Trầm thấp lên tiếng, sau đó anh liền áp môi mình vào môi cô, nhẹ nhàng đẩy ngã cô xuống giường...
Đến khi bàn tay Lăng Lãnh Ngạo một một lần nữa quen đường chui vào trong váy ngủ của Lãnh Hàn Quyên chiếm trọn một bên ngực cô mà xoa nắn...
Lúc này đây, cô bị cảm giác kích thích bất ngờ làm thanh tỉnh lại...còn chút mê loạn, Lãnh Hàn Quyên bất lấy bàn tay Lăng Lãnh Ngạo lắc đầu...
- Anh...không thể...
Lúc nãy do tình cảm áp chế lí trí nên cô quên mất một việc quan trọng...
- Sao lại không chứ?
Ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo lúc này đã lu mờ vì dục vọng, giọng nói cũng trở nên trầm đục...
- Ba tháng đầu không thể...sẽ tổn hại đến con!
Lãnh Hàn Quyên không dám nhìn thẳng vào anh nói... Cô cảm nhận được bên dưới của anh đã sưng to từ lúc nào đang chóng lên bụng cô...
- Chết tiệt!
Lăng Lãnh Ngạo gầm gừ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm. Điều này anh đã biết trước, nhưng lúc này cũng cảm thấy không chấp nhận được! Hiện tại cái thai của cô mới hơn một tháng, có nghĩa là anh phải nhịn gần hai tháng nữa? Biết vậy lúc trước dùng biện pháp an toàn thì bây giờ đâu phải sớm chịu cảnh " dục cầu bất mãn"* như thế này?
* Dục cầu bất mãn: nhu cầu dục vọng chưa được thỏa mãn
Danh sách chương