- Hàn Quyên, còn về phần Dương gia xử lí như thế nào sẽ do em quyết định... Anh sẽ không xen vào, nhưng cần anh làm gì cứ nói! Mà... phải nhanh chóng một chút...bởi anh không muốn đợi lâu nữa!
Cảm thụ thân thể mềm mại trong lòng, cùng hương thơm tự nhiên chỉ thuộc về riêng cô làm lòng Lăng Lãnh Ngạo xao xuyến...
Tuy rằng sống như thế này anh và cô vẫn có thể gần gũi, yêu thương mọi ngày... Nhưng mà nó không làm anh cảm thấy đủ, anh muốn ở bên cạnh cô với tư cách là chồng cô, muốn cho cả thế giới biết Lãnh Hàn Quyên là vợ của Lăng Lãnh Ngạo, là của riêng anh...
Nghe giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của anh. Lãnh Hàn Quyên ngẩng đầu lên, vòng tay ôm lấy cổ anh... Khi nhìn vào ánh mắt anh cô thấy được trong đó là dạt dào ôn nhu.. thâm tình...
Bỏ ý định muốn đùa giỡn anh xuống, nở nụ cười dịu dàng, bàn tay mềm mại đưa lên phác họa theo từng đường nét khuôn mặt anh, thâm tình nói:
- Sẽ không lâu nữa đâu mà!
Sẽ không lâu nữa, bởi cô biết rõ tấm chân tình của anh, biết anh dù không muốn nhưng vẫn đợi chờ cô vô điều kiện...
Làm sao mà cô có thể nỡ lòng để anh chờ lâu hơn nữa chứ? ...
Buổi trưa, Lãnh Hàn Quyên cùng Lăng Lãnh Ngạo xuống phòng ăn dùng bữa...
Nhưng chỉ mới vừa ngồi xuống bàn ăn Lãnh Hàn Quyên đã đột nhiên đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh...
Lăng Lãnh Ngạo bị bất ngờ, anh cũng nhanh chóng rời bàn chạy theo cô.
- Em bị sao vậy?
Vào tới nhà vệ sinh, cái Lăng Lãnh Ngạo nhìn thấy chính là Lãnh Hàn Quyên đang nôn đến xanh cả mặt...
Anh lập tức cuống cuồng lên lo lắng hỏi... Nhưng Lãnh Hàn Quyên làm gì còn hơi sức mà trả lời anh.
Sau khi nôn đến không thể nôn tiếp được nữa, Lãnh Hàn Quyên suy yếu dựa vào người Lăng Lãnh Ngạo.
- Em không sao chứ?
Lăng Lãnh Ngạo kiên nhẫn hỏi lại một lần, dìu cô đi ra ngoài...
- Em không sao!
Lãnh Hàn Quyên lắc đầu.
- Xanh xao thế này mà bảo là không sao...
Lăng Lãnh Ngạo nhíu mày nói, xong lấy điện thoại ra...
- Tôi biết rõ cậu còn ở Đài Loan, tới chỗ tôi ngay lập tức!
Nói xong, Lăng Lãnh Ngạo không không kịp để cho bên kia nói gì đã tắt điện thoại...
Lãnh Hàn Quyên cũng không để ý Lăng Lãnh Ngạo làm gì...
Cô vô thức mà nhìn xuống chiếc bụng vẫn còn vô cùng bằng phẵng của cô...
Trước giờ sức khỏe của cô vô cùng tốt, làm việc cả ngày không thấy mệt... Vậy mà dạo gần đây chỉ cần làm việc một chút là cảm thấy mệt mỏi rồi. Vừa nãy khi vừa ngửi thấy mùi thức ăn thì cô đã cảm thấy dạ dày khó chịu, muốn nôn... Hơn nữa...kinh nguyệt của cô đã trễ hơn một tháng rồi...
Tổng kết hết mấy chuyện này...thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất thôi!
Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng cô tự dưng dâng lên cảm giác phức tạp...
Lãnh Hàn Quyên được Lăng Lãnh Ngạo đưa lên phòng khách ngồi...
Theo ý Lăng Lãnh Ngạo là muốn đưa cô lên phòng nằm nghĩ nhưng cô nhất quyết không chịu, anh chỉ đành chiều ý cô!
Lãnh Hàn Quyên dựa vào lòng Lăng Lãnh Ngạo, nhìn vẻ mặt khẩn trương nôn nóng của anh mà trong lòng một trận vui vẻ.
Khoảng một lát sau thì ngoài sân vang lên tiếng phanh của xe ôtô. Tiếp theo là một bóng dáng cao ráo xuất hiện cùng chiếc cặp táp...
- Này, gọi tôi làm gì?
Vừa bước vô, Collins Khải Vương gật đầu với Lãnh Hàn Quyên xem chào hỏi, liền cao giọng hỏi Lăng Lãnh Ngạo... Chỉ có điều chưa để người ta trả lời, anh ta đã đột nhiên la lên rồi nói tiếp.
- A, tôi biết rồi...tôi là bác sĩ, cậu gọi tôi tới đây chắc là cậu có bệnh rồi! Nhìn xem, nhìn xem, cái mặt này là bị bệnh khó nói đúng không? Cậu cứ yên, nói ra nghe xem tôi có trị được không?
Collins Khải Vương vẫn không hề thay đổi, vẫn nói nhiều như mọi khi. Anh ta cứ thao thao bất duyệt, ánh mắt còn sáng rực nhìn chằm chằm Lăng Lãnh Ngạo như vừa phát hiện ra điều bí mật từ anh.
Lăng Lãnh Ngạo lại một lần nữa đen mặt, khóe miệng giật giật... Anh tự hỏi không biết bản thân anh làm sao có thể làm bạn được với tên mặt bao năm qua?
- Collins Khải Vương, tôi không muốn đùa với cậu... Hàn Quyên không được khỏe, cậu mau kiểm tra cho cô ấy đi!
Quyết định không thèm tính toán, so đo với Collins Khải Vương, Lăng Lãnh Ngạo tay vuốt mái tóc mềm mượt của Lãnh Hàn Quyên nói.
- Uy, sẽ không phải là do cậu đòi hỏi quá mức nên cô ấy mới mệt mỏi đó chứ? Này, cậu cũng phải biết kiềm chế chứ, nhìn cô ấy mỏng manh yếu đuối thế này làm sao chịu được cậu...
Ừ thì... "mỏng manh" ừ thì" yếu đuối"...
Tuy miệng vẫn nói không nghỉ, nhưng Collins Khải Vương vẫn rất chuyên nghiệp lấy dừng cụ ra kiểm tra cho Lãnh Hàn Quyên...
Trong quá trình đó, Lăng Lãnh Ngạo vẫn khư khư ôm chặt Lãnh Hàn Quyên, giống như chỉ cần anh buông tay thì cô sẽ biến mất vậy...
- Kết quả thế nào?
Lăng Lãnh Ngạo khẩn trương hỏi khi thấy Collins Khải Vương kiểm tra cho Lãnh Hàn Quyên xong thì nét mặt trở nên phức tạp, lại nhăn nhó đến khó coi.
Lãnh Hàn Quyên nhìn thấy nét mặt anh ta như vậy thì nhíu mày... Chẳng lẽ không phải như cô nghĩ?
Chậm rãi bỏ ống nghe ra khỏi tai, Collins Khải Vương lên tiếng hỏi Lãnh Hàn Quyên...
- Em có bị trễ kinh nguyệt không?
- Có!
Có chút sửng sốt với câu hỏi của Collins Khải Vương, nhưng Lãnh Hàn Quyên cũng nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Đối với Lãnh Hàn Quyên cô còn kiên nhẫn chờ câu tiếp của Collins Khải Vương, nhưng Lăng Lãnh Ngạo thì không:
- Rốt cuộc thì cô ấy bị làm sao hả? Cậu mau nói thẳng ra đi!
Giây phút này anh thật sự ghét cái tính nói nhiều, vòng vo của anh ta vô cùng.
- Cậu gấp cái gì? Cô ấy bị như vậy còn không phải do cậu gây ra sao?
Collins Khải Vương không khách sáo trừng mắt với Lăng Lãnh Ngạo.
Lăng lão đại nghe vậy thì khó hiểu vô cùng...Tại anh? Nhưng anh có làm gì tổn hại đến cô sao? Sao có thể...anh yêu thương cô còn không không hết thì làm gì có chuyện gây hại đến cô?
Nhưng Lăng Lãnh Ngạo nào nghĩ tới, do anh" yêu thương" Lãnh Hàn Quyên quá, nên cô mới bị mệt mỏi!
- Tại sao lại do tôi?
- Còn không phải do cậu "gieo giống" của cậu vào người cô ấy sao? Chẳng lẽ không phải của cậu chắc?
Collins Khải Vương vắt chéo chân, vẻ mặt không cam lòng. Anh không chịu, vì sao tên đầu gỗ đó lại có "tiểu Ngạo con" trước anh chứ? Còn với một người phụ nữ hoàn hảo như vậy!
Không được, anh cũng phãi nhanh chóng tìm một nửa còn lại của mình để có "tiểu Vương con" mới được!
Vẻ mặt Lăng Lãnh Ngạo đơ đơ, " gieo giống" là sao chứ?
Lăng Lãnh Ngạo không hiểu, nhưng Lãnh Hàn Quyên thì hiểu... Cô bỏ xuống nỗi lo không đáng có.
Hóa ra suy đoán của cô là đúng!
- Ngạo, ở đây có kết tinh tình yêu của chúng ta!
Mỉm cười dịu dàng, Lãnh Hàn Quyên nắm lấy bàn tay của người đàn ông nào đó vẫn ngu ngơ không hiểu đặt ngay bụng cô
- Ý...ý em là em có thai...
Lăng lão đại mở to mắt, nhìn xuống bụng của Lãnh Hàn Quyên xác định lại...
Và cái anh nhận được là một cái gật đầu chắc chắn từ cô...
Cảm thụ thân thể mềm mại trong lòng, cùng hương thơm tự nhiên chỉ thuộc về riêng cô làm lòng Lăng Lãnh Ngạo xao xuyến...
Tuy rằng sống như thế này anh và cô vẫn có thể gần gũi, yêu thương mọi ngày... Nhưng mà nó không làm anh cảm thấy đủ, anh muốn ở bên cạnh cô với tư cách là chồng cô, muốn cho cả thế giới biết Lãnh Hàn Quyên là vợ của Lăng Lãnh Ngạo, là của riêng anh...
Nghe giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của anh. Lãnh Hàn Quyên ngẩng đầu lên, vòng tay ôm lấy cổ anh... Khi nhìn vào ánh mắt anh cô thấy được trong đó là dạt dào ôn nhu.. thâm tình...
Bỏ ý định muốn đùa giỡn anh xuống, nở nụ cười dịu dàng, bàn tay mềm mại đưa lên phác họa theo từng đường nét khuôn mặt anh, thâm tình nói:
- Sẽ không lâu nữa đâu mà!
Sẽ không lâu nữa, bởi cô biết rõ tấm chân tình của anh, biết anh dù không muốn nhưng vẫn đợi chờ cô vô điều kiện...
Làm sao mà cô có thể nỡ lòng để anh chờ lâu hơn nữa chứ? ...
Buổi trưa, Lãnh Hàn Quyên cùng Lăng Lãnh Ngạo xuống phòng ăn dùng bữa...
Nhưng chỉ mới vừa ngồi xuống bàn ăn Lãnh Hàn Quyên đã đột nhiên đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh...
Lăng Lãnh Ngạo bị bất ngờ, anh cũng nhanh chóng rời bàn chạy theo cô.
- Em bị sao vậy?
Vào tới nhà vệ sinh, cái Lăng Lãnh Ngạo nhìn thấy chính là Lãnh Hàn Quyên đang nôn đến xanh cả mặt...
Anh lập tức cuống cuồng lên lo lắng hỏi... Nhưng Lãnh Hàn Quyên làm gì còn hơi sức mà trả lời anh.
Sau khi nôn đến không thể nôn tiếp được nữa, Lãnh Hàn Quyên suy yếu dựa vào người Lăng Lãnh Ngạo.
- Em không sao chứ?
Lăng Lãnh Ngạo kiên nhẫn hỏi lại một lần, dìu cô đi ra ngoài...
- Em không sao!
Lãnh Hàn Quyên lắc đầu.
- Xanh xao thế này mà bảo là không sao...
Lăng Lãnh Ngạo nhíu mày nói, xong lấy điện thoại ra...
- Tôi biết rõ cậu còn ở Đài Loan, tới chỗ tôi ngay lập tức!
Nói xong, Lăng Lãnh Ngạo không không kịp để cho bên kia nói gì đã tắt điện thoại...
Lãnh Hàn Quyên cũng không để ý Lăng Lãnh Ngạo làm gì...
Cô vô thức mà nhìn xuống chiếc bụng vẫn còn vô cùng bằng phẵng của cô...
Trước giờ sức khỏe của cô vô cùng tốt, làm việc cả ngày không thấy mệt... Vậy mà dạo gần đây chỉ cần làm việc một chút là cảm thấy mệt mỏi rồi. Vừa nãy khi vừa ngửi thấy mùi thức ăn thì cô đã cảm thấy dạ dày khó chịu, muốn nôn... Hơn nữa...kinh nguyệt của cô đã trễ hơn một tháng rồi...
Tổng kết hết mấy chuyện này...thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất thôi!
Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng cô tự dưng dâng lên cảm giác phức tạp...
Lãnh Hàn Quyên được Lăng Lãnh Ngạo đưa lên phòng khách ngồi...
Theo ý Lăng Lãnh Ngạo là muốn đưa cô lên phòng nằm nghĩ nhưng cô nhất quyết không chịu, anh chỉ đành chiều ý cô!
Lãnh Hàn Quyên dựa vào lòng Lăng Lãnh Ngạo, nhìn vẻ mặt khẩn trương nôn nóng của anh mà trong lòng một trận vui vẻ.
Khoảng một lát sau thì ngoài sân vang lên tiếng phanh của xe ôtô. Tiếp theo là một bóng dáng cao ráo xuất hiện cùng chiếc cặp táp...
- Này, gọi tôi làm gì?
Vừa bước vô, Collins Khải Vương gật đầu với Lãnh Hàn Quyên xem chào hỏi, liền cao giọng hỏi Lăng Lãnh Ngạo... Chỉ có điều chưa để người ta trả lời, anh ta đã đột nhiên la lên rồi nói tiếp.
- A, tôi biết rồi...tôi là bác sĩ, cậu gọi tôi tới đây chắc là cậu có bệnh rồi! Nhìn xem, nhìn xem, cái mặt này là bị bệnh khó nói đúng không? Cậu cứ yên, nói ra nghe xem tôi có trị được không?
Collins Khải Vương vẫn không hề thay đổi, vẫn nói nhiều như mọi khi. Anh ta cứ thao thao bất duyệt, ánh mắt còn sáng rực nhìn chằm chằm Lăng Lãnh Ngạo như vừa phát hiện ra điều bí mật từ anh.
Lăng Lãnh Ngạo lại một lần nữa đen mặt, khóe miệng giật giật... Anh tự hỏi không biết bản thân anh làm sao có thể làm bạn được với tên mặt bao năm qua?
- Collins Khải Vương, tôi không muốn đùa với cậu... Hàn Quyên không được khỏe, cậu mau kiểm tra cho cô ấy đi!
Quyết định không thèm tính toán, so đo với Collins Khải Vương, Lăng Lãnh Ngạo tay vuốt mái tóc mềm mượt của Lãnh Hàn Quyên nói.
- Uy, sẽ không phải là do cậu đòi hỏi quá mức nên cô ấy mới mệt mỏi đó chứ? Này, cậu cũng phải biết kiềm chế chứ, nhìn cô ấy mỏng manh yếu đuối thế này làm sao chịu được cậu...
Ừ thì... "mỏng manh" ừ thì" yếu đuối"...
Tuy miệng vẫn nói không nghỉ, nhưng Collins Khải Vương vẫn rất chuyên nghiệp lấy dừng cụ ra kiểm tra cho Lãnh Hàn Quyên...
Trong quá trình đó, Lăng Lãnh Ngạo vẫn khư khư ôm chặt Lãnh Hàn Quyên, giống như chỉ cần anh buông tay thì cô sẽ biến mất vậy...
- Kết quả thế nào?
Lăng Lãnh Ngạo khẩn trương hỏi khi thấy Collins Khải Vương kiểm tra cho Lãnh Hàn Quyên xong thì nét mặt trở nên phức tạp, lại nhăn nhó đến khó coi.
Lãnh Hàn Quyên nhìn thấy nét mặt anh ta như vậy thì nhíu mày... Chẳng lẽ không phải như cô nghĩ?
Chậm rãi bỏ ống nghe ra khỏi tai, Collins Khải Vương lên tiếng hỏi Lãnh Hàn Quyên...
- Em có bị trễ kinh nguyệt không?
- Có!
Có chút sửng sốt với câu hỏi của Collins Khải Vương, nhưng Lãnh Hàn Quyên cũng nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Đối với Lãnh Hàn Quyên cô còn kiên nhẫn chờ câu tiếp của Collins Khải Vương, nhưng Lăng Lãnh Ngạo thì không:
- Rốt cuộc thì cô ấy bị làm sao hả? Cậu mau nói thẳng ra đi!
Giây phút này anh thật sự ghét cái tính nói nhiều, vòng vo của anh ta vô cùng.
- Cậu gấp cái gì? Cô ấy bị như vậy còn không phải do cậu gây ra sao?
Collins Khải Vương không khách sáo trừng mắt với Lăng Lãnh Ngạo.
Lăng lão đại nghe vậy thì khó hiểu vô cùng...Tại anh? Nhưng anh có làm gì tổn hại đến cô sao? Sao có thể...anh yêu thương cô còn không không hết thì làm gì có chuyện gây hại đến cô?
Nhưng Lăng Lãnh Ngạo nào nghĩ tới, do anh" yêu thương" Lãnh Hàn Quyên quá, nên cô mới bị mệt mỏi!
- Tại sao lại do tôi?
- Còn không phải do cậu "gieo giống" của cậu vào người cô ấy sao? Chẳng lẽ không phải của cậu chắc?
Collins Khải Vương vắt chéo chân, vẻ mặt không cam lòng. Anh không chịu, vì sao tên đầu gỗ đó lại có "tiểu Ngạo con" trước anh chứ? Còn với một người phụ nữ hoàn hảo như vậy!
Không được, anh cũng phãi nhanh chóng tìm một nửa còn lại của mình để có "tiểu Vương con" mới được!
Vẻ mặt Lăng Lãnh Ngạo đơ đơ, " gieo giống" là sao chứ?
Lăng Lãnh Ngạo không hiểu, nhưng Lãnh Hàn Quyên thì hiểu... Cô bỏ xuống nỗi lo không đáng có.
Hóa ra suy đoán của cô là đúng!
- Ngạo, ở đây có kết tinh tình yêu của chúng ta!
Mỉm cười dịu dàng, Lãnh Hàn Quyên nắm lấy bàn tay của người đàn ông nào đó vẫn ngu ngơ không hiểu đặt ngay bụng cô
- Ý...ý em là em có thai...
Lăng lão đại mở to mắt, nhìn xuống bụng của Lãnh Hàn Quyên xác định lại...
Và cái anh nhận được là một cái gật đầu chắc chắn từ cô...
Danh sách chương