Editor: Trà sữa trà xanh
"Hừ! Vậy sao Thần Dật không đích thân tranh đoạt! Rõ ràng chính ngươi có lòng riêng!" Đường Thiên Thiên chua ngoa châm chọc nói, vừa ngước mắt nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật, lời nói khẩn thiết khuyên nhủ, "Thần Dật, nàng ta có rắp tâm khác đó! Ngươi đang bị nàng ta lợi dụng đó!"
Nạp Lan Thần Dật nghe Đường Thiên Thiên nói, trong con ngươi trơn bóng như ngọc đột nhiên có ý lạnh lướt qua, giống như chủy thủ được ngâm và mài dũa trong băng tuyết, lạnh lẽo chạy thẳng vào lòng d[d;;l[qd người, nhìn thấy Đường Thiên Thiên lùi lại một bước, Nạp Lan Thần Dật mới lạnh nhạt mở miệng nói, "Ức Tịnh là hạng người gì, ta rõ ràng nhất. Không cần người ngoài nói bàn tán vào ra. Vị trí Võ Lâm Minh Chủ, nếu như ngươi muốn, thì ngươi hãy dựa vào năng lực của mình đi, những chuyện khác không cần nhiều lời."
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói như thế, khóe môi không khỏi lộ ra nụ cười, lời nàng định phản bác lại Đường Thiên Thiên thu lại. Nếu Nạp Lan Thần Dật đã bảo vệ nàng đến trình độ này, nàng cần gì phải hùng hổ dọa người nữa chứ? Dù sao Đường Thiên Thiên cũng là nữ nhi của ân nhân của Nạp Lan Thần Dật, nàng không muốn làm khó Nạp Lan Thần Dật.
Đường Thiên Thiên thấy Nạp Lan Thần Dật lạnh nhạt với mình, nước mắt nhanh chóng đong đầy, giờ phút này khóe môi nụ cười của Nam Ức Tịnh càng giống gai nhọn đâm sâu vào lòng nàng hơn, nàng vừa uất ức vừa tức giận, nói với Nạp Lan Thần Dật, "Được! Lời này là ngươi nói, ngươi phải giúp nàng đoạt Võ Lâm Minh Chủ sao, vậy ta cố tình không cho ngươi đạt ý nguyện!"
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, chỉ là nhàn nhạt nhìn Đường Thiên Thiên, giọng nói ôn hoà, chậm rãi nói, "Đây không còn là vấn đề có nhường hay không nữa. Ngươi muốn làm gì thì làm, không muốn thì không làm."
Đường Thiên Thiên nghe vậy, chỉ cảm thấy trái tim như bị nghẹn, không có cách nào giải tỏa. Hắn thật sự không quan tâm nàng sao? Mặc kệ nàng nói gì làm cái gì, hắn vĩnh viễn đều có dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng vì sao khi hắn nhìn Nam Ức Tịnh, lại có thể dịu dàng cưng chiều như vậy đây?!
"Thần Dật, ngươi..." Đường Thiên Thiên cảm thấy trong lòng vừa uất ức vừa tức giận, nàng nhìn Nạp Lan Thần Dật hồi lâu không nói ra lời, xoay người nhìn về phía Nam Ức Tịnh, hung hãn nói, "Ngươi cười cái gì?! Cảm thấy ta đáng đời lắm sao?"
Nam Ức Tịnh bởi vì Nạp Lan Thần Dật bảo vệ mình mà cười thầm, lại nghe được giọng điệu Đường Thiên Thiên khiêu khích, nụ cười trên môi nàng đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn Đường Thiên Thiên một cái, làm như không chút để ý nói, "Đúng là người không yêu mình thì dây dưa không ngớt, còn giận lây sang người hắn yêu, không phải rất buồn cười sao?"
"Ngươi!" Đường Thiên Thiên bị lời nói của Nam Ức Tịnh càng thêm tức giận, nàng nhìn Nam Ức Tịnh, lại thấy Nam Ức Tịnh cười như không cười nhìn nàng, trong ánh mắt giống như vừa đùa cợt vừa thương hại, không khỏi tức giận đáy mắt toát ra oán độc, nàng lại nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, lại thấy Nạp Lan Thần Dật cưng chìu nhìn Nam Ức Tịnh, không khỏi tức giận hơn. Xoay người giận đùng đùng rời đi. Mạc Dạ đi theo sau lưng Đường Thiên Thiên liền gấp gáp đi theo.
Hách Liên Nghi Huyên nhìn Đường Thiên Thiên tức tối rời đi, trên mặt lộ ra lo lắng, nói với Nam Ức Tịnh, "Thủ đoạn của Đường Thiên Thiên rất bất thường, còn có công phu hạ độc xuất thần nhập hóa, Quỳnh Lạc muội muội phải cẩn thận một chút."
Nam Ức Tịnh đương nhiên biết thủ đoạn của Đường Thiên Thiên, ở Nam Hải, không phải nàng đã gặp qua sát thủ Đường Thiên Thiên phái tới sao? Chỉ là mặc dù thủ đoạn của Đường Thiên Thiên lợi hại, nhưng Nam Ức Tịnh nàng cũng không phải là ngồi không, nếu Đường Thiên Thiên thật dám xuống tay với nàng, nàng sẽ không mặc người chém giết!
"Ai yêu, bản lãnh của ngươi đã rất cao cường, còn có người có thể so sánh với ngươi sao?" Nam Ức Tịnh chuẩn bị trả lời Hách Liên Nghi Huyên, lại nghe được một giọng nói bất cần đời vang lên bên tai.
Theo hướng giọng nói, Nam Ức Tịnh thấy một nam tử trẻ tuổi. Nam tử mặc một bộ cẩm bào, mặt như ngọc, ngũ quan thanh tú, có vài phần hấp dẫn người. Trên khuôn mặt tinh xảo là một đôi ngươi sáng ngời, đang cười như không cười nhìn Hách Liên Nghi Huyên. Nhìn dáng dấp hắn nói câu kia hình như là đang nói Hách Liên Nghi Huyên.
Nam Ức Tịnh không khỏi khơi lòng hứng thú nhìn Hách Liên Nghi Huyên, lại thấy trên mặt Hách Liên Nghi Huyên có nét ngại ngùng thoáng qua, trong mắt nàng như có tức giận lại như đang thẹn thùng, trợn mắt nhìn nam tử kia một cái, nói, "Ta nói Thiên Thần này, cái này so với giả heo ăn thịt cọp, ai có thể hơn ngươi được!"
Thì ra nam tử trước mắt này chính là Bắc Mạc Thiên gia Thiếu chủ Thiên Thần. Tứ Quốc có Tứ Đại Gia Tộc, Nam Hải Doãn gia, Tây Nhạc Hách liên gia, Đông Lâm Lạc gia, Bắc Mạc Thiên gia. Thiếu chủ Tứ Đại Gia Tộc đều là nhân vật phong thái tuyệt diễm, đều rất nổi tiếng.
Nam Hải và Đông Lâm ngoài mặt là đồng minh, thật ra thì Nam Hải Đông Lâm quản chế, vì vậy Lạc gia và Doãn gia không thân thiết với nhau. Mà Tây Nhạc cùng Bắc Mạc lại là đồng minh thật sự, vì vậy Tây Nhạc Hách liên gia cùng Bắc Mạc Thiên gia khá thân thuộc.
Chỉ là nhìn quan hệ của Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần, hình như không đơn giản như mối quan hệ của hai nhà. Nhìn dáng vẻ hai người nói chuyện, nhất định quan hệ là cực tốt, nhất là vết đỏ ửng trên mặt Hách Liên Nghi Huyên, rất đáng nghi.
Thiên Thần như thói quen thích moi móc Hách Liên Nghi Huyên, cũng không thèm để ý xung quanh, nở nụ cười quỷ dị, vung áo bào lên, liền tự nhiên ngồi vào vị trí đối diện Hách Liên Nghi Huyên, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật một cái.
Khuôn mặt của hắn tinh xảo, giống như là hài đồng không lo âu, nhưng trong đôi mắt đen lại cất giấu nồng đậm ánh sáng, hắn chậm rãi nâng lên một cười, như có thâm ý nói, "Đây là Cung chủ Ma Cung và Các chủ Ám các sao?"
Một câu nói bình thản, lại làm con ngươi của Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đột nhiên trầm xuống. Đáy mắt Nam Ức Tịnh lóe lên một tia sáng, nụ cười ở khóe môi đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Thân phận Cung chủ Ma Cung của nàng bị Thiên Thần đoán được cũng không khó, nhưng Nạp Lan Thần Dật là Các chủ Ám các, Thiên Thần vừa từ đâu biết được? Vừa rồi mặc dù Đường Thiên Thiên nói chuyện với bọn họ rất cay nghiệt, nhưng vẫn rất lo lắng cho Nạp Lan Thần Dật, âm thanh đè nén cực thấp, Thiên Thần không thể nào nghe được.
Thiên Thần là Bắc Mạc Thiên gia Thiếu chủ, nếu hắn biết thân phận của Nạp Lan Thần Dật, như vậy thì nhất định Hạ Văn Cử cũng biết thân phận của Nạp Lan Thần Dật. Xem ra nhất định là bởi vì nàng gả cho Nạp Lan Thần Dật, khiến cho Hạ Văn Cử tốn tâm tư đi điều tra Nạp Lan Thần Dật.
Nam Ức Tịnh không khỏi ngước mắt nhìn về phía Hách Liên Nghi Huyên, lại thấy trong mắt nàng cũng không có vẻ khiếp sợ gì, nhớ tới mới vừa rồi lúc Đường Thiên Thiên nói chuyện, Hách Liên Nghi Huyên cũng ở một bên lắng nghe, cũng không có vẻ mặt giật mình gì. Chẳng lẽ nói Tây Nhạc cũng đã biết chuyện này? So với Nam Ức Tịnh nghi ngờ, Nạp Lan Thần Dật ngược lại có vẻ trấn định tự nhiên. Đông Lâm Thập Nhất hoàng tử, Đông Lâm Lạc gia Thiếu chủ, Ám các Các chủ. Ba thân phận này cũng quá hiển hách mà dễ thấy, lấy trí thông minh của Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh, nếu thật dụng tâm đi điều tra, có thể tra được cũng không kỳ quái.
Huống chi hôm nay Nam Ức Tịnh đã là nữ hoàng của Nam Hải, kế hoạch tranh đoạt của hắn cũng đã bắt đầu, những thực lực kia được ẩn núp cũng không cần thiết che giấu nữa.
"Thiên thiếu chủ kêu ta là Nạp Lan Thần Dật thôi." Nạp Lan Thần Dật ngước mắt nhìn Thiên Thần một cái, chỉ là nhàn nhạt thoáng nhìn, lại khiến lần đầu tiên trong đời Thiên Thần cảm thấy có áp lực.
Rõ ràng là lạnh nhạt ôn nhã như vậy, nhưng bên trong giống như hàm chứa vô biên thâm thúy, con ngươi đen nhánh kia giống như mây trắng phía chân trời bình thường cao nhã mà không thể leo lên. Hắn căn bản không cách nào từ trong đôi mắt đó thấy nửa phần cảm xúc, giống như đây là một đầm sâu không thấy đáy.
Chỉ là Thiên Thần là Thiếu chủ Thiên gia, sau khi hơi sững sờ, hắn liền tiếp tục gợi lên nụ cười bất cần đời, cười nói với Nạp Lan Thần Dật, "Nếu Nạp Lan huynh đã không ngại lời nói, Thiên Thần xin theo ý huynh vậy."
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, đối với lời nói thân thiện của Thiên Thần cũng chỉ tao nhã cười, giống như bất cứ chuyện gì cũng không làm lòng hắn dậy sóng, giọng nói của hắn trơn bóng như ngọc, lại làm cho người ta tự dưng cảm thấy thoải mái, "Bất quá là một tên gọi mà thôi, Thiên thiếu chủ tùy ý thôi."
Thiên Thần đối với thái độ không lạnh không nóng của Nạp Lan Thần Dật nhất thời có chút không nắm chặt được. Hắn vốn định cố ý vạch trần thân phận của Nạp Lan Thần Dật, ngắm nghía cẩn thận Nạp Lan Thần Dật sẽ có phản ứng gì, nhưng không nghĩ tới Nạp Lan Thần Dật lại bình thản như lúc ban đầu, thậm chí ngay cả một tia kinh ngạc cũng không có.
Mà hắn cố ý muốn thân cận Nạp Lan Thần Dật, muốn nhìn Nạp Lan Thần Dật có hay không bài xích tương giao với Bắc Mạc, nhưng thái độ của Nạp Lan Thần Dật vẫn ôn hoà như cũ, làm hắn nhìn không ra nửa phân đầu mối.
Hắn còn muốn nói, lại thấy sắc mặt của Hách Liên Nghi Huyên trầm xuống, làm như có chút tức giận nói, "Thiên Thần, ngươi đủ rồi. Bữa cơm đang rất vui vẻ, ngươi ở đâu lôi ra một đống câu hỏi vậy?"
Ở đây bốn người đều vô cùng thông minh, đương nhiên khi ai đó nói một câu huyền cơ gì đó, tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ là không nói thẳng ra mà thôi. Mà tính tình Hách Liên Nghi Huyên xưa nay thẳng thắn, hẳn là nói trúng tim đen rồi.
Thiên Thần bị Hách Liên Nghi Huyên nói như vậy, trên mặt cũng không thấy có lúng túng, chỉ là làm bộ như chuyện gì cũng không có xảy ra, trên mặt cười hì hì, mang theo vài phần hài hước nói với Hách Liên Nghi Huyên, "Ai yêu, Nghi Huyên muội tử đây là giận ta sao? Chê ta không nói chuyện với ngươi, lạnh nhạt ngươi sao?"
Hách Liên Nghi Huyên bị Thiên Thần nói như thế, gương mặt lập tức đỏ bừng. Từ nhỏ nàng đã rất tinh ranh, xảo trá vô cùng, mỗi ca ca bên cạnh đều bị nàng chỉnh, cả Hách Liên Sơn Trang, trừ Hách Liên Diệp Hoa, người nào thấy nàng đều sợ muốn chết, nhưng duy chỉ có khi đối mặt với Thiên Thần, tất cả xảo trá của nàng đều bị hắn nhìn thấu, mỗi lần đều bị hắn nói á khẩu không trả lời được.
Nhưng, cho dù biết rõ Thiên Thần đang trêu chọc nàng, nàng vẫn không nhịn được đỏ mặt, nhìn chằm chằm Thiên Thần tức giận nói, "Ngươi thật đúng là trong miệng chó không mọc ra ngà voi, không thể nói lời bình thường sao?"
Thiên Thần nghe Hách Liên Nghi Huyên nói, liền bày ra dáng vẻ đau khổ, giống như rất khó xử nói, "Ai, ta nói chánh sự thì ngươi lại chê ta gây nhiều chuyện như vậy, ta và ngươi nói đùa thì ngươi nói ta trong miệng chó không mọc ngà voi, Nghi Huyên muội tử, rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào đây?"
Thiên Thần nói chuyện rất hài hước làm tất cả mọi người không nhịn được bật cười, Nam Ức Tịnh che khóe môi nhìn Thiên Thần, chỉ cảm thấy tính tình của Thiếu chủ Thiên gia thật sự là kỳ quái, thật sự rất xứng đôi với Hách Liên Nghi Huyên "Xảo trá", lời nói này cũng thật là làm người buồn cười, không khí trầm muộn mới vừa rồi bởi vì Thiên Thần thử dò xét lập tức sinh động hẳn lên.
Nạp Lan Thần Dật cũng nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không biết đó là nụ cười thường lệ của hắn, hay là bị Thiên Thần chọc cười.
Chỉ có Hách Liên Nghi Huyên, bị Thiên Thần nói đến như vậy, trên mặt càng đỏ hơn, lôi kéo tay của Nam Ức Tịnh cầu cứu, "Quỳnh Lạc muội muội, ngươi nhìn tên gia hỏa Thiên Thần này không biết chừng mực này, ngươi phải giúp ta xử lí hắn đó."
Nam Ức Tịnh nghe Hách Liên Nghi Huyên nói, không khỏi cười, mang theo vài phần ranh mãnh nói, "Bình thường mồm miệng của Nghi Huyên tỷ tỷ rất lanh lợi sao, sao nhìn thấy Thiên thiếu chủ đã nói không nên lời rồi?"
Hách Liên Nghi Huyên nghe Nam Ức Tịnh nói, vết đỏ ửng trên mặt càng đậm, oán trách nhìn Nam Ức Tịnh một cái, nói: "Quỳnh Lạc muội muội đang là "khuỷu tay rẽ ra ngoài" sao?"
Thiên Thần nghe Nam Ức Tịnh nói, đáy mắt thoáng qua vẻ cưng chiều, nhìn Hách Liên Nghi Huyên, khóe môi vẫn treo nụ cười hài hước bất cần đời, tiếp tục nói, "Ai yêu, ta lại không biết Nghi Huyên muội tử thì ra đối đãi đặc biệt với ta? Có phải nhìn thấy Bổn Thiếu Chủ phong lưu phóng khoáng, phong hoa vô song, không nỡ nói Bổn Thiểu Chủ à?"
Hách Liên Nghi Huyên nghe được Thiên Thần ảo tưởng về bản thân hắn, rốt cuộc cũng không nhịn được, lật mặt xem thường châm chọc nói: "Cầu xin ngươi trước khi nói lời này phải xem người bên phải ngươi trước, ngươi dám nói ngươi phong hoa vô song sao?"
Thiên Thần nghe được Hách Liên Nghi Huyên nói, liếc mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật, lại thấy sắc mặt của hắn lạnh nhạt, không chút hả hê nào, trong lòng hắn không khỏi thở dài nói, Nạp Lan Thần Dật này thật sự là phong hoa vô song. Nhìn đôi mắt thâm thúy này của hắn, cũng đủ để biết người này mưu lược thâm sâu, chắc hẳn thái tử điện hạ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Bỏ qua sầu lo chợt lóe lên trong lòng, Thiên Thần vẫn như cũ bày ra dáng vẻ cười đùa, giống như ai oán nói, "Nghi Huyên muội tử bắt đầu ghét bỏ ta sao?"
"Lời nói này không đúng. Ta vốn ghét bỏ ngươi." Hách Liên Nghi Huyên làm như chộp được cơ hội, nhẫn tâm tiếp tục nói.
Trên mặt Thiên Thần lộ ra đau khổ, nhưng đáy mắt vẫn mang theo nụ cười như cũ, một câu rồi một câu với Hách Liên Nghi Huyên.
Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật chỉ ngồi ở một nghe bọn hắn nói, trong con ngươi Nam Ức Tịnh không khỏi lộ ra một chút ý cười. Không nghĩ tới Thiếu chủ Hách liên gia cùng Thiếu chủ Thiên gia nổi tiếng thiên hạ lại có tính tình trẻ con cãi vả với nhau.
Thật ra thì dù là người thông minh thế nào, khi đối mặt với người mình yêu mến, đều nguyện ý bày ra một mặt ngây thơ của mình. Vì vậy trước mặt người mình yêu, sẽ không có tính toán, sẽ buông bỏ tất cả. Đúng như bộ dáng Nạp Lan Thần Dật đối với nàng.
"Chàng cảm thấy Thiên Thần này như thế nào?" Trên đường đến Ngọc Vũ lầu, chân mày của Nam Ức Tịnh khẽ nhíu lại, nhìn Nạp Lan Thần Dật hỏi.
Nạp Lan Thần Dật nhìn thấu lo lắng nhàn nhạt trên trán Nam Ức Tịnh, đưa tay kéo tay Nam Ức Tịnh, nói, "Ức Tịnh là đang lo lắng cho Hách Liên cô nương sao? Thiên Thần này bụng dạ cực sâu, nhưng theo ta thấy, hắn thật lòng với Hách Liên cô nương."
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, chân mày không tự giác thả lỏng ra, hắn luôn nhìn thấu tâm tư của nàng, câu nói đầu tiên đã nói lên lo lắng của nàng.
Thật ra thì nàng cũng nhìn ra tình cảm giữa Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần, chỉ là nàng lo lắng lòng dạ của Thiên Thần quá sâu, mà Hách Liên Nghi Huyên và hắn là người của hai nước. Bắc Mạc cùng Tây Nhạc bây giờ mặc dù xem ra bang giao rất tốt, nhưng ai nào biết chuyện sau này đây?
Thế cục thiên hạ này nói thay đổi liền thay đổi ngay, huống chi hiện tại thế cục Tứ Quốc phức tạp như thế, nếu Bắc Mạc cùng Tây Nhạc quyết liệt, đến lúc đó Hách Liên Nghi Huyên cùng Thiên Thần sẽ như thế nào?
Hách Liên Nghi Huyên suy nghĩ cho nàng, nàng cũng đã coi Hách Liên Nghi Huyên là tỷ tỷ rồi, đương nhiên sẽ lo lắng cho Hách Liên Nghi Huyên. Nhưng mà Nạp Lan Thần Dật nói cũng đúng, chỉ cần bọn họ thật lòng với nhau, coi như sau này thế cục thật sự xoay chuyển, chắc hẳn cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ thôi.
Trong lúc bất tri bất giác đã chạy tới Ngọc Vũ lâu.
Ngọc Vũ lâu là khách điếm trải rộng khắp Tứ Quốc, mà chủ tử sau lưng Ngọc Vũ lâu chính là Hạ Văn Cử. Mà Ngọc Vũ lâu này coi như là tổng đà, nghe nói lão bản là một nữ tử trẻ tuổi.
Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật vào Ngọc Vũ lâu, liền có một vị nữ tử mặc hồng sa tới đón. Nữ tử có dung mạo diễm lệ, không thanh tú giống nữ tử bình thường, ngược lại có một cỗ hào khí. Một thân hồng sa ở trên người nàng có vẻ cực kỳ trương dương.
Nam Ức Tịnh hiếm khi nhìn thấy có nữ tử cũng thích màu đỏ chót diễm lệ, không khỏi nhìn nữ tử này thêm mấy lần, mà nữ tử này bị ánh nhìn chăm chú của Nam Ức Tịnh cũng không hoang mang, đợi đến khi Nam Ức Tịnh quan sát nàng xong, nàng mới cười nói, "Chắc hai vị là nữ hoàng Nam Hải cùng Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm. Ta đã chuẩn bị tốt phòng cho hai vị."
Nam Ức Tịnh nghe nữ tử gọi tên mình, đáy mắt thoáng qua một tia sáng. Nữ tử này không lấy thân phận giang hồ gọi nàng, mà là lấy thân phận hoàng thất, cái này nói cho họ biết, chủ tử sau lưng nàng chính là Hạ Văn Cử.
Chỉ là Hạ Văn Cử cũng là người biết chuyện, chuyện này cũng không thể gạt được ánh mắt của Nạp Lan Thần Dật, vì vậy không cần che giấu nữa, nói thẳng ra giống như Thiên Thần đã nói hôm nay.
Hạ Văn Cử nói cho Nạp Lan Thần Dật nghe bí mật của hắn, đồng thời lại để cho Nạp Lan Thần Dật biết hắn đã biết bí mật của Nạp Lan Thần Dật, đến tột cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ nói hắn muốn nói chuyện với Nạp Lan Thần Dật sao?
Đè nén nghi ngờ trong lòng, Nam Ức Tịnh cười một tiếng với nữ tử xinh đẹp trước mắt, nói với nàng, "Cô nương chính là lão bản của Ngọc Vũ lầu sao?"
"Vâng." Tống Tử Nguyệt nghe Nam Ức Tịnh hỏi, liền thoải mái thừa nhận, cười nói với Nam Ức Tịnh, "Ta là Tống Tử Nguyệt, là lão bản của Ngọc Vũ lầu. Xin mời Nữ hoàng cùng Thập Nhất hoàng tử."
Nam Ức Tịnh nghe Tống Tử Nguyệt nói, rõ ràng là có thâm ý khác, đang định tìm hiểu rõ, đã nghe giọng nói nhàn nhạt d[[dlqd của Nạp Lan Thần Dật vang lên bên tai, "Nếu thái tử Bắc Mạc có lòng mời khách, Ức Tịnh, chúng ta lên đó ngồi một chút đi."
"Hừ! Vậy sao Thần Dật không đích thân tranh đoạt! Rõ ràng chính ngươi có lòng riêng!" Đường Thiên Thiên chua ngoa châm chọc nói, vừa ngước mắt nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật, lời nói khẩn thiết khuyên nhủ, "Thần Dật, nàng ta có rắp tâm khác đó! Ngươi đang bị nàng ta lợi dụng đó!"
Nạp Lan Thần Dật nghe Đường Thiên Thiên nói, trong con ngươi trơn bóng như ngọc đột nhiên có ý lạnh lướt qua, giống như chủy thủ được ngâm và mài dũa trong băng tuyết, lạnh lẽo chạy thẳng vào lòng d[d;;l[qd người, nhìn thấy Đường Thiên Thiên lùi lại một bước, Nạp Lan Thần Dật mới lạnh nhạt mở miệng nói, "Ức Tịnh là hạng người gì, ta rõ ràng nhất. Không cần người ngoài nói bàn tán vào ra. Vị trí Võ Lâm Minh Chủ, nếu như ngươi muốn, thì ngươi hãy dựa vào năng lực của mình đi, những chuyện khác không cần nhiều lời."
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói như thế, khóe môi không khỏi lộ ra nụ cười, lời nàng định phản bác lại Đường Thiên Thiên thu lại. Nếu Nạp Lan Thần Dật đã bảo vệ nàng đến trình độ này, nàng cần gì phải hùng hổ dọa người nữa chứ? Dù sao Đường Thiên Thiên cũng là nữ nhi của ân nhân của Nạp Lan Thần Dật, nàng không muốn làm khó Nạp Lan Thần Dật.
Đường Thiên Thiên thấy Nạp Lan Thần Dật lạnh nhạt với mình, nước mắt nhanh chóng đong đầy, giờ phút này khóe môi nụ cười của Nam Ức Tịnh càng giống gai nhọn đâm sâu vào lòng nàng hơn, nàng vừa uất ức vừa tức giận, nói với Nạp Lan Thần Dật, "Được! Lời này là ngươi nói, ngươi phải giúp nàng đoạt Võ Lâm Minh Chủ sao, vậy ta cố tình không cho ngươi đạt ý nguyện!"
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, chỉ là nhàn nhạt nhìn Đường Thiên Thiên, giọng nói ôn hoà, chậm rãi nói, "Đây không còn là vấn đề có nhường hay không nữa. Ngươi muốn làm gì thì làm, không muốn thì không làm."
Đường Thiên Thiên nghe vậy, chỉ cảm thấy trái tim như bị nghẹn, không có cách nào giải tỏa. Hắn thật sự không quan tâm nàng sao? Mặc kệ nàng nói gì làm cái gì, hắn vĩnh viễn đều có dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng vì sao khi hắn nhìn Nam Ức Tịnh, lại có thể dịu dàng cưng chiều như vậy đây?!
"Thần Dật, ngươi..." Đường Thiên Thiên cảm thấy trong lòng vừa uất ức vừa tức giận, nàng nhìn Nạp Lan Thần Dật hồi lâu không nói ra lời, xoay người nhìn về phía Nam Ức Tịnh, hung hãn nói, "Ngươi cười cái gì?! Cảm thấy ta đáng đời lắm sao?"
Nam Ức Tịnh bởi vì Nạp Lan Thần Dật bảo vệ mình mà cười thầm, lại nghe được giọng điệu Đường Thiên Thiên khiêu khích, nụ cười trên môi nàng đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn Đường Thiên Thiên một cái, làm như không chút để ý nói, "Đúng là người không yêu mình thì dây dưa không ngớt, còn giận lây sang người hắn yêu, không phải rất buồn cười sao?"
"Ngươi!" Đường Thiên Thiên bị lời nói của Nam Ức Tịnh càng thêm tức giận, nàng nhìn Nam Ức Tịnh, lại thấy Nam Ức Tịnh cười như không cười nhìn nàng, trong ánh mắt giống như vừa đùa cợt vừa thương hại, không khỏi tức giận đáy mắt toát ra oán độc, nàng lại nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, lại thấy Nạp Lan Thần Dật cưng chìu nhìn Nam Ức Tịnh, không khỏi tức giận hơn. Xoay người giận đùng đùng rời đi. Mạc Dạ đi theo sau lưng Đường Thiên Thiên liền gấp gáp đi theo.
Hách Liên Nghi Huyên nhìn Đường Thiên Thiên tức tối rời đi, trên mặt lộ ra lo lắng, nói với Nam Ức Tịnh, "Thủ đoạn của Đường Thiên Thiên rất bất thường, còn có công phu hạ độc xuất thần nhập hóa, Quỳnh Lạc muội muội phải cẩn thận một chút."
Nam Ức Tịnh đương nhiên biết thủ đoạn của Đường Thiên Thiên, ở Nam Hải, không phải nàng đã gặp qua sát thủ Đường Thiên Thiên phái tới sao? Chỉ là mặc dù thủ đoạn của Đường Thiên Thiên lợi hại, nhưng Nam Ức Tịnh nàng cũng không phải là ngồi không, nếu Đường Thiên Thiên thật dám xuống tay với nàng, nàng sẽ không mặc người chém giết!
"Ai yêu, bản lãnh của ngươi đã rất cao cường, còn có người có thể so sánh với ngươi sao?" Nam Ức Tịnh chuẩn bị trả lời Hách Liên Nghi Huyên, lại nghe được một giọng nói bất cần đời vang lên bên tai.
Theo hướng giọng nói, Nam Ức Tịnh thấy một nam tử trẻ tuổi. Nam tử mặc một bộ cẩm bào, mặt như ngọc, ngũ quan thanh tú, có vài phần hấp dẫn người. Trên khuôn mặt tinh xảo là một đôi ngươi sáng ngời, đang cười như không cười nhìn Hách Liên Nghi Huyên. Nhìn dáng dấp hắn nói câu kia hình như là đang nói Hách Liên Nghi Huyên.
Nam Ức Tịnh không khỏi khơi lòng hứng thú nhìn Hách Liên Nghi Huyên, lại thấy trên mặt Hách Liên Nghi Huyên có nét ngại ngùng thoáng qua, trong mắt nàng như có tức giận lại như đang thẹn thùng, trợn mắt nhìn nam tử kia một cái, nói, "Ta nói Thiên Thần này, cái này so với giả heo ăn thịt cọp, ai có thể hơn ngươi được!"
Thì ra nam tử trước mắt này chính là Bắc Mạc Thiên gia Thiếu chủ Thiên Thần. Tứ Quốc có Tứ Đại Gia Tộc, Nam Hải Doãn gia, Tây Nhạc Hách liên gia, Đông Lâm Lạc gia, Bắc Mạc Thiên gia. Thiếu chủ Tứ Đại Gia Tộc đều là nhân vật phong thái tuyệt diễm, đều rất nổi tiếng.
Nam Hải và Đông Lâm ngoài mặt là đồng minh, thật ra thì Nam Hải Đông Lâm quản chế, vì vậy Lạc gia và Doãn gia không thân thiết với nhau. Mà Tây Nhạc cùng Bắc Mạc lại là đồng minh thật sự, vì vậy Tây Nhạc Hách liên gia cùng Bắc Mạc Thiên gia khá thân thuộc.
Chỉ là nhìn quan hệ của Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần, hình như không đơn giản như mối quan hệ của hai nhà. Nhìn dáng vẻ hai người nói chuyện, nhất định quan hệ là cực tốt, nhất là vết đỏ ửng trên mặt Hách Liên Nghi Huyên, rất đáng nghi.
Thiên Thần như thói quen thích moi móc Hách Liên Nghi Huyên, cũng không thèm để ý xung quanh, nở nụ cười quỷ dị, vung áo bào lên, liền tự nhiên ngồi vào vị trí đối diện Hách Liên Nghi Huyên, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật một cái.
Khuôn mặt của hắn tinh xảo, giống như là hài đồng không lo âu, nhưng trong đôi mắt đen lại cất giấu nồng đậm ánh sáng, hắn chậm rãi nâng lên một cười, như có thâm ý nói, "Đây là Cung chủ Ma Cung và Các chủ Ám các sao?"
Một câu nói bình thản, lại làm con ngươi của Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đột nhiên trầm xuống. Đáy mắt Nam Ức Tịnh lóe lên một tia sáng, nụ cười ở khóe môi đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Thân phận Cung chủ Ma Cung của nàng bị Thiên Thần đoán được cũng không khó, nhưng Nạp Lan Thần Dật là Các chủ Ám các, Thiên Thần vừa từ đâu biết được? Vừa rồi mặc dù Đường Thiên Thiên nói chuyện với bọn họ rất cay nghiệt, nhưng vẫn rất lo lắng cho Nạp Lan Thần Dật, âm thanh đè nén cực thấp, Thiên Thần không thể nào nghe được.
Thiên Thần là Bắc Mạc Thiên gia Thiếu chủ, nếu hắn biết thân phận của Nạp Lan Thần Dật, như vậy thì nhất định Hạ Văn Cử cũng biết thân phận của Nạp Lan Thần Dật. Xem ra nhất định là bởi vì nàng gả cho Nạp Lan Thần Dật, khiến cho Hạ Văn Cử tốn tâm tư đi điều tra Nạp Lan Thần Dật.
Nam Ức Tịnh không khỏi ngước mắt nhìn về phía Hách Liên Nghi Huyên, lại thấy trong mắt nàng cũng không có vẻ khiếp sợ gì, nhớ tới mới vừa rồi lúc Đường Thiên Thiên nói chuyện, Hách Liên Nghi Huyên cũng ở một bên lắng nghe, cũng không có vẻ mặt giật mình gì. Chẳng lẽ nói Tây Nhạc cũng đã biết chuyện này? So với Nam Ức Tịnh nghi ngờ, Nạp Lan Thần Dật ngược lại có vẻ trấn định tự nhiên. Đông Lâm Thập Nhất hoàng tử, Đông Lâm Lạc gia Thiếu chủ, Ám các Các chủ. Ba thân phận này cũng quá hiển hách mà dễ thấy, lấy trí thông minh của Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh, nếu thật dụng tâm đi điều tra, có thể tra được cũng không kỳ quái.
Huống chi hôm nay Nam Ức Tịnh đã là nữ hoàng của Nam Hải, kế hoạch tranh đoạt của hắn cũng đã bắt đầu, những thực lực kia được ẩn núp cũng không cần thiết che giấu nữa.
"Thiên thiếu chủ kêu ta là Nạp Lan Thần Dật thôi." Nạp Lan Thần Dật ngước mắt nhìn Thiên Thần một cái, chỉ là nhàn nhạt thoáng nhìn, lại khiến lần đầu tiên trong đời Thiên Thần cảm thấy có áp lực.
Rõ ràng là lạnh nhạt ôn nhã như vậy, nhưng bên trong giống như hàm chứa vô biên thâm thúy, con ngươi đen nhánh kia giống như mây trắng phía chân trời bình thường cao nhã mà không thể leo lên. Hắn căn bản không cách nào từ trong đôi mắt đó thấy nửa phần cảm xúc, giống như đây là một đầm sâu không thấy đáy.
Chỉ là Thiên Thần là Thiếu chủ Thiên gia, sau khi hơi sững sờ, hắn liền tiếp tục gợi lên nụ cười bất cần đời, cười nói với Nạp Lan Thần Dật, "Nếu Nạp Lan huynh đã không ngại lời nói, Thiên Thần xin theo ý huynh vậy."
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, đối với lời nói thân thiện của Thiên Thần cũng chỉ tao nhã cười, giống như bất cứ chuyện gì cũng không làm lòng hắn dậy sóng, giọng nói của hắn trơn bóng như ngọc, lại làm cho người ta tự dưng cảm thấy thoải mái, "Bất quá là một tên gọi mà thôi, Thiên thiếu chủ tùy ý thôi."
Thiên Thần đối với thái độ không lạnh không nóng của Nạp Lan Thần Dật nhất thời có chút không nắm chặt được. Hắn vốn định cố ý vạch trần thân phận của Nạp Lan Thần Dật, ngắm nghía cẩn thận Nạp Lan Thần Dật sẽ có phản ứng gì, nhưng không nghĩ tới Nạp Lan Thần Dật lại bình thản như lúc ban đầu, thậm chí ngay cả một tia kinh ngạc cũng không có.
Mà hắn cố ý muốn thân cận Nạp Lan Thần Dật, muốn nhìn Nạp Lan Thần Dật có hay không bài xích tương giao với Bắc Mạc, nhưng thái độ của Nạp Lan Thần Dật vẫn ôn hoà như cũ, làm hắn nhìn không ra nửa phân đầu mối.
Hắn còn muốn nói, lại thấy sắc mặt của Hách Liên Nghi Huyên trầm xuống, làm như có chút tức giận nói, "Thiên Thần, ngươi đủ rồi. Bữa cơm đang rất vui vẻ, ngươi ở đâu lôi ra một đống câu hỏi vậy?"
Ở đây bốn người đều vô cùng thông minh, đương nhiên khi ai đó nói một câu huyền cơ gì đó, tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ là không nói thẳng ra mà thôi. Mà tính tình Hách Liên Nghi Huyên xưa nay thẳng thắn, hẳn là nói trúng tim đen rồi.
Thiên Thần bị Hách Liên Nghi Huyên nói như vậy, trên mặt cũng không thấy có lúng túng, chỉ là làm bộ như chuyện gì cũng không có xảy ra, trên mặt cười hì hì, mang theo vài phần hài hước nói với Hách Liên Nghi Huyên, "Ai yêu, Nghi Huyên muội tử đây là giận ta sao? Chê ta không nói chuyện với ngươi, lạnh nhạt ngươi sao?"
Hách Liên Nghi Huyên bị Thiên Thần nói như thế, gương mặt lập tức đỏ bừng. Từ nhỏ nàng đã rất tinh ranh, xảo trá vô cùng, mỗi ca ca bên cạnh đều bị nàng chỉnh, cả Hách Liên Sơn Trang, trừ Hách Liên Diệp Hoa, người nào thấy nàng đều sợ muốn chết, nhưng duy chỉ có khi đối mặt với Thiên Thần, tất cả xảo trá của nàng đều bị hắn nhìn thấu, mỗi lần đều bị hắn nói á khẩu không trả lời được.
Nhưng, cho dù biết rõ Thiên Thần đang trêu chọc nàng, nàng vẫn không nhịn được đỏ mặt, nhìn chằm chằm Thiên Thần tức giận nói, "Ngươi thật đúng là trong miệng chó không mọc ra ngà voi, không thể nói lời bình thường sao?"
Thiên Thần nghe Hách Liên Nghi Huyên nói, liền bày ra dáng vẻ đau khổ, giống như rất khó xử nói, "Ai, ta nói chánh sự thì ngươi lại chê ta gây nhiều chuyện như vậy, ta và ngươi nói đùa thì ngươi nói ta trong miệng chó không mọc ngà voi, Nghi Huyên muội tử, rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào đây?"
Thiên Thần nói chuyện rất hài hước làm tất cả mọi người không nhịn được bật cười, Nam Ức Tịnh che khóe môi nhìn Thiên Thần, chỉ cảm thấy tính tình của Thiếu chủ Thiên gia thật sự là kỳ quái, thật sự rất xứng đôi với Hách Liên Nghi Huyên "Xảo trá", lời nói này cũng thật là làm người buồn cười, không khí trầm muộn mới vừa rồi bởi vì Thiên Thần thử dò xét lập tức sinh động hẳn lên.
Nạp Lan Thần Dật cũng nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không biết đó là nụ cười thường lệ của hắn, hay là bị Thiên Thần chọc cười.
Chỉ có Hách Liên Nghi Huyên, bị Thiên Thần nói đến như vậy, trên mặt càng đỏ hơn, lôi kéo tay của Nam Ức Tịnh cầu cứu, "Quỳnh Lạc muội muội, ngươi nhìn tên gia hỏa Thiên Thần này không biết chừng mực này, ngươi phải giúp ta xử lí hắn đó."
Nam Ức Tịnh nghe Hách Liên Nghi Huyên nói, không khỏi cười, mang theo vài phần ranh mãnh nói, "Bình thường mồm miệng của Nghi Huyên tỷ tỷ rất lanh lợi sao, sao nhìn thấy Thiên thiếu chủ đã nói không nên lời rồi?"
Hách Liên Nghi Huyên nghe Nam Ức Tịnh nói, vết đỏ ửng trên mặt càng đậm, oán trách nhìn Nam Ức Tịnh một cái, nói: "Quỳnh Lạc muội muội đang là "khuỷu tay rẽ ra ngoài" sao?"
Thiên Thần nghe Nam Ức Tịnh nói, đáy mắt thoáng qua vẻ cưng chiều, nhìn Hách Liên Nghi Huyên, khóe môi vẫn treo nụ cười hài hước bất cần đời, tiếp tục nói, "Ai yêu, ta lại không biết Nghi Huyên muội tử thì ra đối đãi đặc biệt với ta? Có phải nhìn thấy Bổn Thiếu Chủ phong lưu phóng khoáng, phong hoa vô song, không nỡ nói Bổn Thiểu Chủ à?"
Hách Liên Nghi Huyên nghe được Thiên Thần ảo tưởng về bản thân hắn, rốt cuộc cũng không nhịn được, lật mặt xem thường châm chọc nói: "Cầu xin ngươi trước khi nói lời này phải xem người bên phải ngươi trước, ngươi dám nói ngươi phong hoa vô song sao?"
Thiên Thần nghe được Hách Liên Nghi Huyên nói, liếc mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật, lại thấy sắc mặt của hắn lạnh nhạt, không chút hả hê nào, trong lòng hắn không khỏi thở dài nói, Nạp Lan Thần Dật này thật sự là phong hoa vô song. Nhìn đôi mắt thâm thúy này của hắn, cũng đủ để biết người này mưu lược thâm sâu, chắc hẳn thái tử điện hạ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Bỏ qua sầu lo chợt lóe lên trong lòng, Thiên Thần vẫn như cũ bày ra dáng vẻ cười đùa, giống như ai oán nói, "Nghi Huyên muội tử bắt đầu ghét bỏ ta sao?"
"Lời nói này không đúng. Ta vốn ghét bỏ ngươi." Hách Liên Nghi Huyên làm như chộp được cơ hội, nhẫn tâm tiếp tục nói.
Trên mặt Thiên Thần lộ ra đau khổ, nhưng đáy mắt vẫn mang theo nụ cười như cũ, một câu rồi một câu với Hách Liên Nghi Huyên.
Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật chỉ ngồi ở một nghe bọn hắn nói, trong con ngươi Nam Ức Tịnh không khỏi lộ ra một chút ý cười. Không nghĩ tới Thiếu chủ Hách liên gia cùng Thiếu chủ Thiên gia nổi tiếng thiên hạ lại có tính tình trẻ con cãi vả với nhau.
Thật ra thì dù là người thông minh thế nào, khi đối mặt với người mình yêu mến, đều nguyện ý bày ra một mặt ngây thơ của mình. Vì vậy trước mặt người mình yêu, sẽ không có tính toán, sẽ buông bỏ tất cả. Đúng như bộ dáng Nạp Lan Thần Dật đối với nàng.
"Chàng cảm thấy Thiên Thần này như thế nào?" Trên đường đến Ngọc Vũ lầu, chân mày của Nam Ức Tịnh khẽ nhíu lại, nhìn Nạp Lan Thần Dật hỏi.
Nạp Lan Thần Dật nhìn thấu lo lắng nhàn nhạt trên trán Nam Ức Tịnh, đưa tay kéo tay Nam Ức Tịnh, nói, "Ức Tịnh là đang lo lắng cho Hách Liên cô nương sao? Thiên Thần này bụng dạ cực sâu, nhưng theo ta thấy, hắn thật lòng với Hách Liên cô nương."
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, chân mày không tự giác thả lỏng ra, hắn luôn nhìn thấu tâm tư của nàng, câu nói đầu tiên đã nói lên lo lắng của nàng.
Thật ra thì nàng cũng nhìn ra tình cảm giữa Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần, chỉ là nàng lo lắng lòng dạ của Thiên Thần quá sâu, mà Hách Liên Nghi Huyên và hắn là người của hai nước. Bắc Mạc cùng Tây Nhạc bây giờ mặc dù xem ra bang giao rất tốt, nhưng ai nào biết chuyện sau này đây?
Thế cục thiên hạ này nói thay đổi liền thay đổi ngay, huống chi hiện tại thế cục Tứ Quốc phức tạp như thế, nếu Bắc Mạc cùng Tây Nhạc quyết liệt, đến lúc đó Hách Liên Nghi Huyên cùng Thiên Thần sẽ như thế nào?
Hách Liên Nghi Huyên suy nghĩ cho nàng, nàng cũng đã coi Hách Liên Nghi Huyên là tỷ tỷ rồi, đương nhiên sẽ lo lắng cho Hách Liên Nghi Huyên. Nhưng mà Nạp Lan Thần Dật nói cũng đúng, chỉ cần bọn họ thật lòng với nhau, coi như sau này thế cục thật sự xoay chuyển, chắc hẳn cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ thôi.
Trong lúc bất tri bất giác đã chạy tới Ngọc Vũ lâu.
Ngọc Vũ lâu là khách điếm trải rộng khắp Tứ Quốc, mà chủ tử sau lưng Ngọc Vũ lâu chính là Hạ Văn Cử. Mà Ngọc Vũ lâu này coi như là tổng đà, nghe nói lão bản là một nữ tử trẻ tuổi.
Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật vào Ngọc Vũ lâu, liền có một vị nữ tử mặc hồng sa tới đón. Nữ tử có dung mạo diễm lệ, không thanh tú giống nữ tử bình thường, ngược lại có một cỗ hào khí. Một thân hồng sa ở trên người nàng có vẻ cực kỳ trương dương.
Nam Ức Tịnh hiếm khi nhìn thấy có nữ tử cũng thích màu đỏ chót diễm lệ, không khỏi nhìn nữ tử này thêm mấy lần, mà nữ tử này bị ánh nhìn chăm chú của Nam Ức Tịnh cũng không hoang mang, đợi đến khi Nam Ức Tịnh quan sát nàng xong, nàng mới cười nói, "Chắc hai vị là nữ hoàng Nam Hải cùng Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm. Ta đã chuẩn bị tốt phòng cho hai vị."
Nam Ức Tịnh nghe nữ tử gọi tên mình, đáy mắt thoáng qua một tia sáng. Nữ tử này không lấy thân phận giang hồ gọi nàng, mà là lấy thân phận hoàng thất, cái này nói cho họ biết, chủ tử sau lưng nàng chính là Hạ Văn Cử.
Chỉ là Hạ Văn Cử cũng là người biết chuyện, chuyện này cũng không thể gạt được ánh mắt của Nạp Lan Thần Dật, vì vậy không cần che giấu nữa, nói thẳng ra giống như Thiên Thần đã nói hôm nay.
Hạ Văn Cử nói cho Nạp Lan Thần Dật nghe bí mật của hắn, đồng thời lại để cho Nạp Lan Thần Dật biết hắn đã biết bí mật của Nạp Lan Thần Dật, đến tột cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ nói hắn muốn nói chuyện với Nạp Lan Thần Dật sao?
Đè nén nghi ngờ trong lòng, Nam Ức Tịnh cười một tiếng với nữ tử xinh đẹp trước mắt, nói với nàng, "Cô nương chính là lão bản của Ngọc Vũ lầu sao?"
"Vâng." Tống Tử Nguyệt nghe Nam Ức Tịnh hỏi, liền thoải mái thừa nhận, cười nói với Nam Ức Tịnh, "Ta là Tống Tử Nguyệt, là lão bản của Ngọc Vũ lầu. Xin mời Nữ hoàng cùng Thập Nhất hoàng tử."
Nam Ức Tịnh nghe Tống Tử Nguyệt nói, rõ ràng là có thâm ý khác, đang định tìm hiểu rõ, đã nghe giọng nói nhàn nhạt d[[dlqd của Nạp Lan Thần Dật vang lên bên tai, "Nếu thái tử Bắc Mạc có lòng mời khách, Ức Tịnh, chúng ta lên đó ngồi một chút đi."
Danh sách chương