Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào bên trong phòng, trên bệ cửa sổ dát lên một tầng màu bạc nhè nhẹ.
Nam Ức Tịch đẩy cửa sổ ra, lại thấy ánh trăng ngoài phòng vừa vặn, quang ảnh thăm thẳm, có một loại cảm giác đặc biệt yên tĩnh. Phủ thêm một cái áo khoác, Nam Ức Tịch nói với Tiểu Tuyết nàng muốn một mình ra ngoài đi dạo.
Một mình đi qua các con đườn nhỏ quanh co u, tắm ánh trăng, trong mắt Nam Ức Tịch khó lộ ra được mấy phần mừng rỡ, nàng đưa hai tay ra, dường như muốn tiếp được ánh trăng trong sáng này, tay áo đỏ lửa trên không trung khẽ bay, giống như hồ điệp đang nhảy múa.
Lạc Huyền Lăng ngồi ở trong lương đình, nghe có tiếng bước chân, đưa mắt nhìn lại, thấy chính là một bức họa như vậy. Ánh trăng đổ xuống trên xiêm áo đỏ tươi, chiết xạ ra hào quang, mặt nữ tử cong cong, tròng mắt đen trong suốt còn sáng hơn ánh trăng kia.
Không nhịn được ngưng mắt nhìn nữ tử trước mắt, Lạc Huyền Lăng yên lặng trong tròng mắt đen như có cái gì đang lóe lên, giống như đêm tối yên tĩnh đầy sao.
Cảm giác nhạy cảm khiến Nam Ức Tịch đã nhận ra Lạc Huyền Lăng tồn tại, nàng thu tay áo bào lại, nhanh chóng thu lại nụ cười chân thiết trong mắt, ngược lại đổi thành một loại cười như không cười, vẻ mặt giống như cách một tầng sương mù, từ từ cười nói, "Đã trễ thế này, Lạc thiếu chủ cũng không ngủ được sao?"
"Bóng đêm vừa đúng, dùng để ngủ thực đáng tiếc." Lạc Huyền Lăng không có một chút lúng túng, ánh mắt của hắn vẫn như cũ bình thản mà cao nhã, con ngươi đen nhánh bên trong mang theo ôn hòa rồi lại nhìn không thấu, hắn nhìn Nam Ức Tịch nhẹ nhàng cười nói, "Quỳnh Lạc, theo ta tiếp một ván cờ được không?"
Nam Ức Tịch khẽ ngơ ngẩn, giọng điệu Lạc Huyền Lăng là sao tự nhiên lại ôn hòa, giống như bọn họ không phải người mới quen biết, mà là đã biết lâu rồi. Kỳ quái hơn chính là, từ trong miệng hắn gọi ra tên của nàng, nàng lại cảm thấy có cảm giác thân cận.
Thật là buồn cười. Biết rất rõ ràng hắn là người lạ đến tiếp cận nàng, vì sao lại vô cớ sinh ra cảm giác thân cận? Có lẽ là ánh trăng tối nay sáng quá, lại chiếu lên hắn làm cho nàng có một chút cảm giác dịu dàng.
Lông mày hơi nhíu, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, Nam Ức Tịch tự nhiên nhẹ nhàng đi vào trong chòi nghỉ mát, ngồi đối diện Lạc Huyền Lăng, không chút để ý nói, "Vừa đúng lúc ta nhàn rỗi, không ngại tiếp ván kế tiếp."
Lạc Huyền Lăng tách quân cờ đen trắng ra, đưa quân trắng cho Nam Ức Tịch. Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn trên bàn cờ vốn là cuộc cờ, không khỏi ngạc nhiên nói, "Lạc thiếu chủ lúc nãy chính ngươi tự mình đánh cờ?"
"Ừ. Nếu không có đối thủ chân chính, không bằng tự mình chơi." Lạc Huyền Lăng làm như không để ý, giống như cái gì cũng không thể đả động tâm tình của hắn, hắn nhìn quân cờ màu trắng trong tay Nam Ức Tịch, ý bảo Nam Ức Tịch đi trước.
Nam Ức Tịch nhìn Lạc Huyền Lăng, người này nhìn như bình thản ôn hòa nhưng phía dưới ẩn giấu cô tịch lãnh ngạo? Nàng chợt hiểu cảm giác như đã từng quen biết từ đâu mà đến với Lạc Huyền Lăng, là bởi vì hắn sao? Rõ ràng là một thích màu đen, một thích màu trắng, một ôn nhã khiêm tốn giống như thần tiên, một lạnh lùng ngoan tuyệt giống như tu la, một được khen là công tử Vô song, một là sát thủ trên giang hồ nghe tin đã sợ mất mật.
Mặc kệ là ai, cũng sẽ không đặt Lạc Huyền Lăng và Các chủ Ám các liên quan tới nhau, nhưng vì sao, nàng cảm giác, vô luận bọn họ có bao nhiêu điểm không giống, nhưng tâm cô tịch lãnh ngạo, lại giống nhau như vậy?
Nhẹ nhàng cười một tiếng, làm như đang cười nhạo mình nghĩ không đâu, Nam Ức Tịch duỗi ngón tay ra, thong thả ung dung đặt xuống một quân cờ, từ từ cười nói, "Đã như vậy, có thể may mắn đánh cờ cùng Lạc thiếu chủ, là phúc khí của Quỳnh Lạc."
Lạc Huyền Lăng thấy Nam Ức Tịch hạ cờ, rất nhanh liền hạ xuống quân cờ của hắn, nhưng mà trên mặt lại cười như không có chuyện gì xảy ra, "Kỳ phùng địch thủ, là ta may mắn."
Hai người ngươi một câu ta một lời nói xong, từ trên văn - địa lý cho tới thế cục thiên hạ, trên bàn cờ cũng bày đầy con cờ, tốc độ hai người thả cờ cũng càng ngày chậm.
Trong lúc bất tri bất giác, bầu trời đang dần dần sáng. Vốn là một đêm tối yên tĩnh, trong nháy mắt liền được ánh sáng chiếu rọi, phía chân trời tràn ngập ráng hồng đỏ lửa, biểu thị mặt trời đang lên.
"Trời sắp sáng, ván cờ này sợ là không xong." Nam Ức Tịch nhìn trên bàn cờ đen trắng giằng co, thế cục khó phân thắng bại, cười nói.
Lạc Huyền Lăng cũng liếc mắt nhìn bàn cờ, trong mắt có ánh sáng thăm thẳm, nụ cười khóe môi trước sau như một ôn nhã, "Nếu ngươi không ngại, tối nay chính ta ở đây chờ ngươi."
"Được." Nam Ức Tịch đồng ý, dù sao kỳ phùng địch thủ, nhất là đối với cao thủ như bọn họ mà nói, xác thực không phải việc dễ dàng.
Lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, Nam Ức Tịch ngáp một cái, vốn là con ngươi màu đen sáng ngời thấu đáo giờ thêm một tầng hơi nước, lại thêm mấy phần đặc biệt, nàng nói với Lạc Huyền Lăng, "Không dừng lại thật không biết mệt, khi dừng lại liền không chịu được, Lạc thiếu chủ, xin thứ cho Quỳnh Lạc không tiếp được."
Lạc Huyền Lăng nhìn về phía Nam Ức Tịch khẽ vuốt cằm, đưa mắt nhìn bóng dáng màu đỏ của Nam Ức Tịch biến mất trong tầm mắt, thật lâu chưa dời mắt.
Kỳ phùng địch thủ. Bao lâu chưa từng sảng khoái vui vẻ như vậy rồi.
Mới đầu gọi nàng đánh cờ, cũng chỉ là thử ôm tâm trạng một lần, nhưng lại không có nghĩ đến, nàng quả nhiên không để cho hắn thất vọng. Một nữ tử giang hồ, lại có tài năng kinh thế như vậy? Cầm kỳ thư họa, ca múa thi từ, hình như không một người nào có thể vượt qua nàng.
Quỳnh Lạc, nàng rốt cuộc là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Ma Cung, ngắn ngủn bốn năm liền tiếp chưởng Ma Cung? Vì sao phải cố ý phát ra lời đồn kho báu Ma Cung, mượn cớ ở lại Doãn phủ, âm thầm lục soát tôn 18 cuốn hồ sơ, muốn phá hủy Nam Hải? Nàng rốt cuộc có thân phận như thế nào, nàng có dính líu gì tới Nam Hải?
Một ý niệm nổi lên trong đầu Lạc Huyền Lăng, Quỳnh Lạc có thể chính là Nam Ức Tịch?
Tâm Lạc Huyền Lăng không hiểu nổi lên ý niệm rối loạn. Vì sao trong lòng của hắn, lại hi vọng nàng chính là Nam Ức Tịch? Nhưng mà, Ức Tịch thiện lương như vậy nữ tử quật cường, thật sự sẽ biến thành người như vậy sao?
Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào bên trong phòng, trên bệ cửa sổ dát lên một tầng màu bạc nhè nhẹ.
Nam Ức Tịch đẩy cửa sổ ra, lại thấy ánh trăng ngoài phòng vừa vặn, quang ảnh thăm thẳm, có một loại cảm giác đặc biệt yên tĩnh. Phủ thêm một cái áo khoác, Nam Ức Tịch nói với Tiểu Tuyết nàng muốn một mình ra ngoài đi dạo.
Một mình đi qua các con đườn nhỏ quanh co u, tắm ánh trăng, trong mắt Nam Ức Tịch khó lộ ra được mấy phần mừng rỡ, nàng đưa hai tay ra, dường như muốn tiếp được ánh trăng trong sáng này, tay áo đỏ lửa trên không trung khẽ bay, giống như hồ điệp đang nhảy múa.
Lạc Huyền Lăng ngồi ở trong lương đình, nghe có tiếng bước chân, đưa mắt nhìn lại, thấy chính là một bức họa như vậy. Ánh trăng đổ xuống trên xiêm áo đỏ tươi, chiết xạ ra hào quang, mặt nữ tử cong cong, tròng mắt đen trong suốt còn sáng hơn ánh trăng kia.
Không nhịn được ngưng mắt nhìn nữ tử trước mắt, Lạc Huyền Lăng yên lặng trong tròng mắt đen như có cái gì đang lóe lên, giống như đêm tối yên tĩnh đầy sao.
Cảm giác nhạy cảm khiến Nam Ức Tịch đã nhận ra Lạc Huyền Lăng tồn tại, nàng thu tay áo bào lại, nhanh chóng thu lại nụ cười chân thiết trong mắt, ngược lại đổi thành một loại cười như không cười, vẻ mặt giống như cách một tầng sương mù, từ từ cười nói, "Đã trễ thế này, Lạc thiếu chủ cũng không ngủ được sao?"
"Bóng đêm vừa đúng, dùng để ngủ thực đáng tiếc." Lạc Huyền Lăng không có một chút lúng túng, ánh mắt của hắn vẫn như cũ bình thản mà cao nhã, con ngươi đen nhánh bên trong mang theo ôn hòa rồi lại nhìn không thấu, hắn nhìn Nam Ức Tịch nhẹ nhàng cười nói, "Quỳnh Lạc, theo ta tiếp một ván cờ được không?"
Nam Ức Tịch khẽ ngơ ngẩn, giọng điệu Lạc Huyền Lăng là sao tự nhiên lại ôn hòa, giống như bọn họ không phải người mới quen biết, mà là đã biết lâu rồi. Kỳ quái hơn chính là, từ trong miệng hắn gọi ra tên của nàng, nàng lại cảm thấy có cảm giác thân cận.
Thật là buồn cười. Biết rất rõ ràng hắn là người lạ đến tiếp cận nàng, vì sao lại vô cớ sinh ra cảm giác thân cận? Có lẽ là ánh trăng tối nay sáng quá, lại chiếu lên hắn làm cho nàng có một chút cảm giác dịu dàng.
Lông mày hơi nhíu, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, Nam Ức Tịch tự nhiên nhẹ nhàng đi vào trong chòi nghỉ mát, ngồi đối diện Lạc Huyền Lăng, không chút để ý nói, "Vừa đúng lúc ta nhàn rỗi, không ngại tiếp ván kế tiếp."
Lạc Huyền Lăng tách quân cờ đen trắng ra, đưa quân trắng cho Nam Ức Tịch. Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn trên bàn cờ vốn là cuộc cờ, không khỏi ngạc nhiên nói, "Lạc thiếu chủ lúc nãy chính ngươi tự mình đánh cờ?"
"Ừ. Nếu không có đối thủ chân chính, không bằng tự mình chơi." Lạc Huyền Lăng làm như không để ý, giống như cái gì cũng không thể đả động tâm tình của hắn, hắn nhìn quân cờ màu trắng trong tay Nam Ức Tịch, ý bảo Nam Ức Tịch đi trước.
Nam Ức Tịch nhìn Lạc Huyền Lăng, người này nhìn như bình thản ôn hòa nhưng phía dưới ẩn giấu cô tịch lãnh ngạo? Nàng chợt hiểu cảm giác như đã từng quen biết từ đâu mà đến với Lạc Huyền Lăng, là bởi vì hắn sao? Rõ ràng là một thích màu đen, một thích màu trắng, một ôn nhã khiêm tốn giống như thần tiên, một lạnh lùng ngoan tuyệt giống như tu la, một được khen là công tử Vô song, một là sát thủ trên giang hồ nghe tin đã sợ mất mật.
Mặc kệ là ai, cũng sẽ không đặt Lạc Huyền Lăng và Các chủ Ám các liên quan tới nhau, nhưng vì sao, nàng cảm giác, vô luận bọn họ có bao nhiêu điểm không giống, nhưng tâm cô tịch lãnh ngạo, lại giống nhau như vậy?
Nhẹ nhàng cười một tiếng, làm như đang cười nhạo mình nghĩ không đâu, Nam Ức Tịch duỗi ngón tay ra, thong thả ung dung đặt xuống một quân cờ, từ từ cười nói, "Đã như vậy, có thể may mắn đánh cờ cùng Lạc thiếu chủ, là phúc khí của Quỳnh Lạc."
Lạc Huyền Lăng thấy Nam Ức Tịch hạ cờ, rất nhanh liền hạ xuống quân cờ của hắn, nhưng mà trên mặt lại cười như không có chuyện gì xảy ra, "Kỳ phùng địch thủ, là ta may mắn."
Hai người ngươi một câu ta một lời nói xong, từ trên văn - địa lý cho tới thế cục thiên hạ, trên bàn cờ cũng bày đầy con cờ, tốc độ hai người thả cờ cũng càng ngày chậm.
Trong lúc bất tri bất giác, bầu trời đang dần dần sáng. Vốn là một đêm tối yên tĩnh, trong nháy mắt liền được ánh sáng chiếu rọi, phía chân trời tràn ngập ráng hồng đỏ lửa, biểu thị mặt trời đang lên.
"Trời sắp sáng, ván cờ này sợ là không xong." Nam Ức Tịch nhìn trên bàn cờ đen trắng giằng co, thế cục khó phân thắng bại, cười nói.
Lạc Huyền Lăng cũng liếc mắt nhìn bàn cờ, trong mắt có ánh sáng thăm thẳm, nụ cười khóe môi trước sau như một ôn nhã, "Nếu ngươi không ngại, tối nay chính ta ở đây chờ ngươi."
"Được." Nam Ức Tịch đồng ý, dù sao kỳ phùng địch thủ, nhất là đối với cao thủ như bọn họ mà nói, xác thực không phải việc dễ dàng.
Lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, Nam Ức Tịch ngáp một cái, vốn là con ngươi màu đen sáng ngời thấu đáo giờ thêm một tầng hơi nước, lại thêm mấy phần đặc biệt, nàng nói với Lạc Huyền Lăng, "Không dừng lại thật không biết mệt, khi dừng lại liền không chịu được, Lạc thiếu chủ, xin thứ cho Quỳnh Lạc không tiếp được."
Lạc Huyền Lăng nhìn về phía Nam Ức Tịch khẽ vuốt cằm, đưa mắt nhìn bóng dáng màu đỏ của Nam Ức Tịch biến mất trong tầm mắt, thật lâu chưa dời mắt.
Kỳ phùng địch thủ. Bao lâu chưa từng sảng khoái vui vẻ như vậy rồi.
Mới đầu gọi nàng đánh cờ, cũng chỉ là thử ôm tâm trạng một lần, nhưng lại không có nghĩ đến, nàng quả nhiên không để cho hắn thất vọng. Một nữ tử giang hồ, lại có tài năng kinh thế như vậy? Cầm kỳ thư họa, ca múa thi từ, hình như không một người nào có thể vượt qua nàng.
Quỳnh Lạc, nàng rốt cuộc là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Ma Cung, ngắn ngủn bốn năm liền tiếp chưởng Ma Cung? Vì sao phải cố ý phát ra lời đồn kho báu Ma Cung, mượn cớ ở lại Doãn phủ, âm thầm lục soát tôn 18 cuốn hồ sơ, muốn phá hủy Nam Hải? Nàng rốt cuộc có thân phận như thế nào, nàng có dính líu gì tới Nam Hải?
Một ý niệm nổi lên trong đầu Lạc Huyền Lăng, Quỳnh Lạc có thể chính là Nam Ức Tịch?
Tâm Lạc Huyền Lăng không hiểu nổi lên ý niệm rối loạn. Vì sao trong lòng của hắn, lại hi vọng nàng chính là Nam Ức Tịch? Nhưng mà, Ức Tịch thiện lương như vậy nữ tử quật cường, thật sự sẽ biến thành người như vậy sao?
Danh sách chương