Sáng sớm hôm sau Khuynh Cuồng cũng khó có dịp rời giường sớm như vậy , ngược lại làm cho những cung nữ đi vào hầu hạ nàng bị dọa nhảy dựng lên, vị tiểu tổ tông này của các nàng bình thường dính giường nhất, hôm nay sao lại thức giận sớm như vậy đây?

“Các vị tỷ tỷ, còn chờ cái gì nữa?” Khuynh Cuồng đã tự mình chuẩn bị xong đang đứng ở trước gương đồng để chỉnh cổ áo, cũng không quay đầu lại cong miệng cười nói, thiếu niên tuấn mĩ trong gương đồng cũng nở rộ một nụ cười tuyệt mỹ, tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu xuống tạo nên một tầng ánh sáng trắng huyền ảo, chỉ tùy ý đứng như vậy liền phát ra hào quang khiếp người.

Cung nữ đi vào hầu hạ nhanh chóng hóa đá, ngây ngốc nhìn chủ tử phong thái mê người, hai mắt hình hoa đào: Tam hoàng tử rất anh tuấn nha!

“Sao còn đứng ở đó vậy? Còn không nhanh…” Thúy Nhi, nha hoàn thân cận của Sở Vân Yên, bây giờ là Thúy ma ma nhìn thấy toàn bộ cung nữ chắn tại cửa, vừa đi vào vừa quát, nhưng một khắc đó khi nhìn thấy Khuynh Cuồng, cũng không thể không ngây ngốc: Hôm nay tiểu chủ tử làm sao lại…đoạt hồn người như vậy.

“Tiểu chủ tử, hôm nay thức dậy thật sự sớm.” Thần trí bừng tỉnh, Thúy Nhi một bên gọi cung nữ rửa mặt chải đầu cho Khuynh Cuồng, một bên pha trò nói, nàng nhìn thấy Khuynh Cuồng từ nhỏ lớn lên, tất nhiên là vô cùng thân thiết.

“Không sớm không kịp vào triều.” Xoay người, Khuynh Cuồng khẽ cười trả lời, lên triều sớm, thật sự không phải là công việc của mọi người, may mắn nàng chỉ đi lần này, nếu là muốn nàng ngày ngày thức dậy sớm như vậy lên cái gì triều, còn không bằng trực tiếp giết nàng.

Chậm mất nửa nhịp, Thúy Nhi mới phản ứng lại: “A! Tiểu chủ tử, người, người vừa nói cái gì, người muốn…lên triều sớm?” Rất nghi ngờ chính mình vừa rồi là nghe nhầm, cái này sao có thể, tiểu chủ tử muốn lên triều sớm?

Sớm đã đoán được bọn họ sẽ có phản ứng này, Khuynh Cuồng cười cười, cầm chiếc quạt xếp mang theo bên người, tiêu sái mà phất phất tay liền đi ra ngoài.

“A! Tiểu chủ tử, người không thể mặc như vậy lên triều, tiểu chủ tử…” Thúy Nhi đuổi theo ra ngoài cũng đã không nhìn thấy bóng dáng Khuynh Cuồng, vội vàng cất bước chạy đi tìm Sở Vân Yên bẩm báo: Hôm nay tiểu chủ tử không bình thường.

‘Đông đông đông’ ba tiếng vang lên, bắt đầu buổi triều sớm, bá quan theo phẩm cấp đi vào Điện Long Cực, lại bị một bóng người màu trắng đứng ở trong điện làm giật mình, không ngừng dụi mắt chính mình, bọn họ sẽ không nhìn lầm chứ! Kia là…Tam hoàng tử, Tam hoàng tử lên triều sớm?

Mặc dù Long Lân quốc trước giờ có quy định, hoàng tử tròn 15 tuổi liền phải theo bá quan lên triều sớm, tham dự quốc sự nhưng vị ‘tiểu hoàng tử’ này của bọn họ lại ỷ vào sự sủng ái của hoàng đế chưa từng lên triều sớm, ngược lại ngày ngày đến thanh lâu, sòng bạc báo danh, hơn nữa thậm chí còn nuôi dưỡng ‘nam sủng’, mười phần là ‘hoàng tử du đãng’, bùn loãng không trát được tường.

Thế nhưng, hôm nay là ngọn gió nào thổi hay là do mặt trời mọc ở phía tây, hắn lại xuất hiện tại đại điện trang nghiêm này? Còn thật sự có vị đại thần thò đầu ra ngoài nhìn xem có phải mặt trời mọc ở phía đông thật hay không, thật muốn hôn mê!

Khuynh Cuồng vẫn theo thói quen cũ mà cong lên một nụ cười vui vẻ không rõ, quét mắt nhìn thấy đều là đủ loại quan lại với thái độ là ‘kỳ lạ”, đương nhiên, ngoại trừ Tịnh Kiên Vương Mạc Trắc kia đều đồng dạng cười tới rất cao thâm.

“Tam hoàng đệ, hiếm gặp, hiếm gặp !” Nhị hoàng tử Mạc Khuynh Đình đi đến bên người Khuynh Cuồng, cười như không cười nói, ẩn ý trong đó rất rõ ràng.

“Đúng vậy! Tam hoàng đệ đã lâu không gặp, nghe nói đệ càng lớn càng ‘tiêu sái’, thật sự khiến cho vi huynh rất hâm mộ nha!” Đại hoàng tử Mạc Khuynh Kiền vừa mới từ biên giới trở về càng châm chọc nói, nhìn hắn ta cả người phong độ thoải mái, trong mắt cháy lên ngọn lửa hừng hực.

Từ lúc Khuynh Cuồng một tuổi, hai người đã kết mối thù không thể giải, Mạc Khuynh Kiền liền khắp nơi trong tối ngoài sáng ‘bắt nạt’ nàng, đáng tiếc lần nào cũng là chính mình tức giận gần chết, may mắn, sau khi Khuynh Cuồng chín tuổi, hắn vào quân đội, ít khi về kinh, nếu không nhất định ‘bạc đầu sớm’.

“Chẳng lẽ Đại hoàng huynh đang trêu đùa tiểu đệ, tiểu đệ có tiêu diêu hơn nữa sao sánh được với đại hoàng huynh, Đại hoàng tẩu thế nhưng là tuyệt sắc mỹ nữ của Long Lân chúng ta, ngày ngày có mỹ nhân làm bạn Đại hoàng huynh chẳng phải vui vẻ như thần tiên.” Khuynh Cuồng mở quạt, thái độ ái muội nháy mắt nói.

Lời này vừa nói ra, đủ loại quan lại ở trong đại điện đề hít một ngụm khí lạnh, các loại sắc mặt khác nhau, thái độ phía theo đảng của Nhị hoàng tử là vẻ mặt đang xem kịch vui, thái độ phía theo đảng của Đại hoàng tử sắc mặt tái mét, không dám thở mạnh nhìn Đại hoàng tử mặt đen thui, người nào không biết, Đại hoàng tử phi lúc trước khi chưa gả cho Đại hoàng tử từng bị Tam hoàng tử ‘trêu ghẹo’, từ đó tâm hồn thiếu nữ liền đánh mất trên người Tam hoàng tử lúc đó chỉ mới mười lăm tuổi, sống chết không chịu gả cho Đại hoàng tử, ầm ĩ đến nỗi cả thành xôn xao, cuối cùng vẫn một đạo thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng mới dẹp yên sóng gió.

Đứng ở sau lưng Khuynh Kiền là thái úy Vũ Trung đã sải bước bước lên trước một bước , ngoài cười nhưng trong không cười thay đổi chủ đề nói: “Tam hoàng tử chịu tiến bộ, vào triều nghe báo cáo tin rằng trên là hoàng thượng dưới là bá quan đều sẽ rất cao hứng, chỉ là một thân y phục này…a, Tam hoàng tử giống như quên nên mặc triều phục phải không ?” Hoàng tử có triều phục của hoàng tử, lên triều không mặc triều phục là bất kính với hoàng đế, cái này có thể là tội lớn chém đầu.

“Triều phục? Bản hoàng tử không thích liền không mặc, có vấn đề sao?” Không quan tâm phẩy phẩy tay, Khuynh Cuồng liếc xéo Vũ Trung một cái, nói một cách thờ ơ.

Bị thái độ đương nhiên của nàng làm cho đơ người ra, rõ ràng là vấn đề rất lớn nhưng được nàng nói ra thờ ơ như vậy giống như thật sự không có vấn đề, không thích thì không mặc rất bình thường a!

“Hoàng thượng giá lâm…” Một âm thanh bén nhọn vang lên, chủ đề ‘triều phục’ cuối cũng kết thúc, bá quan đi về vị trí của mình.

“Tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Bá quan đồng loạt qùy xuống cao giọng hô, âm thanh vang khắp đại điện, Khuynh Cuồng cũng quỳ xuống theo, nàng cả người kiêu ngạo trên không quỳ trời dưới không quỳ đất, hôm nay nàng quỳ là phụ thân thương yêu nhất của nàng mà không phải hoàng đế.

Bên trái đại điện, Mạc Long Khải một thân long bào bước đi trầm ổn đi về phía ghế rồng ngồi xuống, liếc mắt một cái, rất nhanh liền phát hiện trong đám quan văn một thân ảnh màu trắng vô cùng nổi bật, Khuynh Cuồng có thói quen cả người cẩm y màu trắng đứng giữa bá quan giống như  hạc đứng giữa đàn gà.

Mạc Long Khải đầu tiên là không thể tin mở to hai mắt, sau đó không thể che giấu kích động thân thể hơi run, cố gắng ổn định giọng nói run run cao giọng nói: “Bình thân.”

Khuynh Cuồng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế ngồi trên ghế rồng, trong lòng mãnh liệt run lên, đôi mắt đen nhánh sâu sắc cuộn trào sóng lớn, nàng nhìn thấy hoàng đế lão ba anh minh thần vũ của nàng chỉ vì nàng đứng ở nơi này mà kích động thành như vậy, đôi mắt sáng như sao có thần nổi lên hơi nước, tận lực kìm nén âm thanh run rẩy, tất cả nói lên hắn thân là một người cha đối với sự ‘vươn lên’ của ‘nhi tử’ yêu thương nhất cảm thấy vui mừng không gì sánh được.

“Có việc dâng tấu, không việc bãi triều.” Thái giám tổng quản theo thường lệ dùng giọng nói bén nhọn cao giọng nói.

Sau ba giờ các loại tấu sớ cơ bản hoàn thành, trong lúc này Khuynh Cuồng đều là bộ dạng buồn ngủ, không phải nàng muốn như vậy, những chuyện vặt vãnh kia thật sự là khiến cho nàng không nổi lên được chút hứng thú nào, lên triều thật sự quá nhàm chán.

Cuối cùng, bá quan hoàn thành việc bẩm tấu, Mạc Long Khải từ trong tay thái giám tổng quản lấy đến một bản tấu sớ nói: “Đây là tấu chương Chu tướng quân dâng lên, hôm qua hắn đột nhiên bị bệnh, không thể áp giải vật tư quân dụng đến biên giới phía bắc, trẫm đã đồng ý cho hắn nghỉ ngơi, các vị ái khanh cho là nên phái ai thay Chu tướng quân đi đến biên giới phía bắc?”

Bá quan lập tức nghị luận sôi nổi lại không có ai đi ra khỏi hàng ‘xung phong’, dù sao biên giới phía bắc khắc nghiệt như vậy, ai đồng ý đi ‘tìm chết’ chứ!

“Như thế nào? Không có ai có thể phái đi?” Ánh mắt lạnh thấu xương của Mạc Long Khải quét một vòng, giọng nói trầm thấp không giận mà tự uy.

“Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý san sẻ với phụ hoàng, đi đến biên giới phía bắc.” Khuynh Cuồng đang buồn ngủ đột nhiên đứng ra, ngẩng đầu cao giọng nói, nàng đang chờ chính là thời khắc này.

Nhất thời toàn bộ mọi người đều bị nàng làm cho kinh sợ, Mạc Long Khải càng là thật lâu cũng không có phản ứng được: Đây là đứa con yêu dấu ‘không nên thân’ kia của hắn? Lúc nào thì hiểu chuyện như vậy?

“Khởi bẩm hoàng thượng, Tam hoàng tử dùng thân phận hoàng tử cao quý đến biên giới phía bắc nhất định có thể khiến cho quân dân ở biên giới phía bắc cảm nhận được long ân mênh mông của ngô hoàng, vi thần cho là để Tam hoàng tử đi đến biên giới phía bắc lời đề nghị này…” Binh bộ thượng thư đi ra khỏi hàng nói, hai chữ ‘rất tốt’ còn chưa nói ra liền bị tiếng quát uy nghiêm của hoàng đế ngắt lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện