Trăng sáng, sao dày đặc, gió đêm ấm áp mà trong lành.
Nhưng nếu như không có tên gia hỏa ‘làm người khác ghét’ kia trước mắt, đêm nay thật sự quá hoàn hảo.
“Đi đâu vậy? Bây giờ mới trở về?” Trước cửa điện Khải Vân, Vân Huyền Thiên khoanh 2 tay trước ngực, nghiêng người dựa vào cột gỗ bên cạnh, giọng điệu không tốt hỏi thăm, cảm giác đặc biệt giống như chất vấn ‘phu quân’ tối nay đi phong lưu ở đâu về muộn.
“Vân thái tử, để bản hoàng tử lần nữa nhắc nhở ngươi một câu, đây là hoàng cung Long Lân không phải là Sở Vân quốc của ngươi, Mạc Khuynh Cuồng ta là hoàng tử của Long Lân không phải là hoàng tử của Sở Vân, cho nên bản hoàng tử đi đâu? Lúc nào thì trở về, ngươi vẫn chưa đủ tư cách quản.” ngữ điệu trả lời của Khuynh Cuồng cũng không tốt giống như hắn, chân mày hơi nhăn lại, mỗi lần nhìn thấy hắn, tâm tình của nàng liền rất khó chịu.
Nghiệt duyên, nghiệt duyên a! Có lúc, nàng cũng sẽ nhịn không được bắt chước hòa thượng phật môn mà lắc đầu than thở, thật sự là nghiệt duyên a! Nếu như biết Vân Huyền Thiên này da mặt dày như vậy thật sự đuổi ‘giết’ đến Long Lân quốc, nàng lúc trước nhất định nhịn xuống cơn giận kia, không đi trêu chọc hắn, hối hận a! Biết vậy chẳng làm a!
4 năm trước, là đại thọ 50 của hoàng đế lão ba của nàng, các nước đều phái sứ thần đến chúc mừng, mà Sở Vân quốc thật sự nể mặt, người đến lại là thái tử một nước, biết hắn là ‘lai giả bất thiện’ ( người tới không có ý tốt ) nhưng không nghĩ đến hắn lại ở trong yến tiệc đại thọ của hoàng đế lão ba của nàng trực tiếp cùng nàng ‘đấu’, bên ngoài khen ngợi nhưng âm thầm chế giễu, nàng tức giận đến nỗi hận không thể tại chỗ liền bổ hắn ra, nhưng nể mặt hoàng đế lão ba của nàng, không muốn làm cho hai nước đều mất mặt, liền giả ngu giả ngốc cố gắng đem ‘trào phúng’ của hắn trở thành khen ngợi.
Sau yến tiệc, nàng liên tiếp thực hiện ‘lời hứa’ lúc trước đã hứa ở Nguyên Đô, tìm vài tên ‘mãnh nam’ vạm vỡ đến chăm sóc hắn, đương nhiên lấy thân thủ của hắn thì những tên ‘mãnh công’ kia cũng không thể chạm tới hắn được, điều này nàng cũng rất rõ ràng, chỉ là làm cho một đám ‘mãnh nam’ vạm vỡ quần áo không chỉnh tề từ trong phòng hắn chạy ra, những ánh mắt ái muội của các sứ thần quốc gia khác làm cho hắn dù da mặt dày có thể so với tường thành cũng phải xấu hổ đến nỗi mấy ngày không dám bước ra khỏi cửa phòng, ai kêu lúc trước vở kịch “nam nhi khỏa thân” từng trình diễn trước mặt hoàng tử vương gia các nước đây ! Danh tiếng ‘thái tử hồ ly tinh’ trên đại lục Phượng Thiên thế nhưng rất nổi tiếng nha!
Vốn cho là hắn sẽ xấu hổ đến nỗi trốn về nước, từ đó bọn họ liền xem là ‘hai bên kết thù’ nhưng mà nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ đến đây chỉ mới là bắt đầu nghiệt duyên của bọn họ.
Nàng sai rồi, sai ở quá mức coi thường tố chất làm ‘hồ ly tinh’ của hắn, da mặt của hắn quả thật là dày đến nỗi ngay cả súng máy cũng bắn không thủng, sau khi ‘phát sinh’ chuyện mất mặt như vậy hắn lại còn dám tìm cớ ở lại, nói cái gì ‘Dương thái phó là học sĩ nổi tiếng thiên hạ, hắn ngưỡng mộ đã lâu hi vọng có thể học tập Dương thái phó một chút’, hoàng đế lão ba mặc dù nghi ngờ hắn có mục đích riêng nhưng cũng không thể bỏ qua mặt mũi của hắn, đành phải đồng ý, chỉ là không ngờ được một lần hắn ‘học tập’ liền là 4 năm, quả thật đem Long Lân quốc trở thành nhà hắn, mà Sở Vân quốc ngược lại giống như ‘nhà mẹ đẻ’ của hắn, có chuyện thì trở về không có chuyện liền ở lại Long Lân không đi, ai kêu hai nước là hàng xóm của nhau đây!
4 năm này, quả thực là ác mộng của Mạc Khuynh Cuồng, nàng đi đến đâu, hắn liền đi theo đến đó, khắp nơi ‘tìm kiếm’, còn thường thường làm một vài hành động ái muội, điều chết người nhất chính là dùng bộ dạng ‘hồ ly tinh’ này của hắn lại thêm danh tiếng phong lưu của nàng, đặc biệt là hắn còn thường thường đi theo Tiêu Nhược Tịch đến thanh lâu ‘tróc gian’, làm cho gà bay chó chạy, hai người cứ như vậy mà thuận lý thành chương, vinh quang trở thành “cặp tình nhân đồng tính” trong miệng người dân,ngay cả hoàng đế lão ba của nàng cũng thường thường thở ngắn than dài với nàng, muốn nàng nhanh chóng cưới ‘hoàng tử phi’, làm một người ‘nam tử hán’ bình thường, trực tiếp đem nàng ngã từ trên ghế xuống.
Mà Vân Huyền Thiên ngược lại rất tốt, đối mặt với lời đồn như vậy, vung tay một cái, một câu ‘bản thái tử đi đường của mình, để bọn họ nói đi’, không chỉ không thu lại ngược lại ngày một tệ hơn, làm cho nàng rất nghi ngờ, hắn căn bản chính là đang vui mừng, báo thù, lộ liễu báo thù!
“Ai nói bản hoàng tử không đủ tư cách quản?” Vân Huyền Thiên gầm lên một tiếng tức giận, kéo lại suy nghĩ của Khuynh Cuồng, thấy hắn ta lại lạnh lùng nhìn mình, hất mái tóc lên, xinh đẹp cười một cái, ‘phong tình vạn chủng’ đi đến bên cạnh nàng, ngón tay thon dài nâng lên lọn tóc trước ngực nàng, mắt hoa đào chớp chớp bắn ra dòng điện cả trăm oát, khẽ thổi hơi nói: “Đừng quên, chúng ta nhưng là ‘tình nhân’, thân phận này hẳn là đủ tư cách quản ngươi đi! Tiểu Cuồng nhi….”
Lạnh quá nha! Khuynh Cuồng nhịn không được rùng mình một cái, bị ‘điện’ giật đến nỗi toàn thân nổi da gà lên, yêu nghiệt, yêu nghiệt a!
“Vân thái tử xin tự trọng.” Diệp Ảnh vẻ mặt tuấn tú, nghiêm nghị, trầm giọng nói, trong mắt che giấu vô cùng không vui và địch ý, mặc dù Vân Huyền Thiên này không biết ‘thân phận thật’ của lão đại, nhưng ánh mắt hắn ta nhìn lão đại vẫn làm cho hắn rất không thoải mái, đặc biệt là những lời đồn nhảm kia cùng với hắn ta luôn làm ra những hành động thân mật như vậy, càng làm cho hắn hận không thể một kiếm giết chết hắn ta.
“Bản thái tử cùng chủ nhân của ngươi nói chuyện, một thị vệ nho nhỏ như ngươi chen miệng vào làm gì?” Vân Huyền Thiên không vui liếc Diệp Ảnh một cái, chậm rãi nói, giọng nói không uy mà phẫn nộ, tự có một cỗ phong độ vương giả.
“Vân Huyền Thiên ít ở trong địa bàn của ta bày ra điệu bộ Vân thái tử, nói cho ngươi biết, nếu như muốn tiếp tục ở lại Long Lân quốc liền an phận chút cho bản hoàng tử, chăm chỉ học ‘thi từ ca phú’ của ngươi, không cần làm loạn trước mặt bản hoàng tử.” Không khách khí đem Vân Huyền Thiên đẩy ra, Khuynh Cuồng híp mắt lại, ánh sáng lạnh thấu xương bắn thẳng về phía hắn, trong ngữ điệu chứa đựng sự tức giận, nàng có thể tha thứ cho hắn ‘dính người’, nhưng nàng không cách nào tha thứ cho hắn ở trước mặt nàng đối xử với Diệp Ảnh như vậy.
Ánh sáng lạnh trong mắt Khuynh Cuồng khiến cho Vân Huyền Thiên không khỏi run lên, đôi môi mỏng bĩu một cái, đảo mắt một vòng, mang theo ý cười châm biếm ái muội nói: “Như thế nào? Đau lòng rồi? Qủa thật, thị vệ Diệp Ảnh mặc dù lớn lên không như bản thái tử nhưng cũng là thiếu niên anh tuấn hiếm thấy, phong lưu như Tam hoàng tử sao có thể bỏ qua đây! Đúng không?” Trong đôi mắt phượng xinh đẹp lại mang theo sự đố kị ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện được.
Ghét nhất chính là loại giọng điệu âm dương quái khí này, cười nhạo người khác cũng không quên đề cao chính mình, thật là không thể chịu nổi, Khuynh Cuồng hừ lạnh một tiếng nói: “Như vậy thì sao? Đây là việc riêng của bản hoàng tử, Vân thái tử nếu như ghen tị đừng ngại đầu thai lại lần nữa, chỉ cần bộ dạng khi lớn lên không ‘dạng quỷ’ như vậy nữa, bản hoàng tử có lẽ cũng sẽ ‘đau lòng’ ngươi, bây giờ, làm phiền lão nhân gia ngài nhường một chút bản hoàng tử và Ảnh Ảnh nhà ta phải đi ngủ rồi.” Nói xong, đẩy Vân Huyền Thiên ra kéo Diệp Ảnh đi về Cuồng các.
Diệp Ảnh hơi run run, đêm tối giấu đi gương mặt tuấn tú đỏ lên của hắn, để mặc Khuynh Cuồng kéo đi.
Nhìn thấy hai người càng đi càng xa, hai tay Vân Huyền Thiên nắm chặt, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu hình ảnh hai người nắm tay nhau mà đi, lóe lên ánh sáng phức tạp, đôi môi mỏng mím chặt, giống như muốn cắn chảy máu ra, mà trong lòng hắn đột nhiên trở nên đau nhói: Hắn rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ thật sự là kịch giả thành thật, yêu ‘hắn ta’ rồi? Không, không, không thể, ‘hắn ta’ là một nam nhân a, còn là một cái ‘hoàng tử tai nạn’ phong lưu hoang đường, Vân Huyền Thiên hắn sao có thể …nhưng là, cảm giác vừa đau vừa xót trong tim kia là có chuyện gì xảy ra?
Hình bóng một mình đứng dưới đêm tối mặc dù lưng đứng thẳng cứng cỏi, nhưng lại cô độc và tịch mịch như vậy.