Nhưng thoát thân thế nào?
Vân Trân nhớ, xe ngựa ra khỏi cửa thành không bao lâu liền gặp xe kéo cỏ khô của thôn dân bị lật, nên phải dừng lại.
Có lẽ chính là lúc ấy, mẫu tử Tô trắc phi lợi dụng cỏ khô yểm hộ, theo cánh cửa bí mật dưới xe ngựa đi vào hầm ngầm sớm đã đào trước.
Chờ đoàn xe và người giám thị đi qua, họ mới ra ngoài, theo đường khác rời đi.
Nếu thật sự như vậy, điều đó chứng minh Tô trắc phi sớm đã có chuẩn bị hi sinh nhóm người này.
Mà Ngụy Thư Tĩnh, rất rõ ràng chính là người của Tô trắc phi.
Y bảo nàng đưa hắn tới Hối Châu thành, vậy ở Hối Châu thành chắc chắn có người liên lạc của họ.
Như vậy nàng đưa Ngụy Thư Tĩnh tới đó, chẳng phải tương đương chui đầu vô lưới sao?
...!
Hiện tại, xung quanh chỉ có nàng và Ngụy Thư Tĩnh đã hôn mê.
Nếu nàng muốn rời đi, đây là cơ hội tốt nhất.
Ngoại trừ Ngụy Thư Tĩnh, không ai biết nàng còn sống.
Cho dù nàng rời đi, người khác cũng cảm thấy nàng ngã xuống vách núi chết rồi.
Nàng chỉ là tỳ nữ nhỏ nhoi, sẽ không bị chú ý.
Đây là thời cơ thoát khỏi vận mệnh tốt nhất.
Nội tâm Vân Trân bắt đầu dao động.
Dù sao, nàng và thiếu niên trước mặt xưa nay không quen biết.
Nhưng một khi đưa y tới Hối Châu thành, hơn phân nửa nàng sẽ không đi được.
Có điều để y ở lại đây, hắn chắc chắn sẽ chết.
Cơ hội và lương tâm dày vò Vân Trân.
Cuối cùng, nàng vẫn quyết định giúp y trước.
Trơ mắt nhìn thiếu niên bỏ mạng, lương tâm của nàng không cho phép.
...!
Chỉ là, mãi đến khi cởi bỏ xiêm y trước ngực Ngụy Thư Tĩnh, Vân Trân mới biết hắn bị thương nghiêm trọng thế nào.
Y trọng thương như vậy, nhưng thời điểm đối thổ phỉ, một chút cũng không để lộ, cho đến khi thổ phỉ rời đi, y mới không nhịn nổi mà ngã xuống.
Nhiêu đây đủ để thấy y nghị lực thế nào.
Vân Trân thật sự kính nể, càng quyết tâm muốn cứu y.
Kiếp trước nàng làm trong tổ chức bảo vệ động vật, thường phải băng bó vết thương cho chúng.
Vì thế, vết thương trên người Ngụy Thư Tĩnh tuy rằng nhìn dọa người, nhưng nàng vẫn có thể giúp y băng bó ổn thỏa.
Ngụy Thư Tĩnh nói, đưa y tới Hối Châu thành.
Nhưng Hối Châu thành ở đâu?
"Ai da..."
Đúng lúc này, trong bụi cỏ cách đó khá xa truyền tới tiếng rên thống khổ.
Vân Trân cứng đờ.
Nàng nhìn Ngụy Thư Tĩnh nằm dưới đất, hít sâu một hơi, nhặt kiếm lên chậm rãi đi về phía bụi cỏ.
Tiếng rên rỉ, cho thấy có người còn sống.
Nếu là thổ phỉ, vậy nàng bắt buộc phải giết đối phương.
Nghĩ thế, Vân Trân hơi lo sợ.
Khi nàng đến bụi cỏ, phát hiện người nằm ở đó là một lão phụ nhân, chân của bà ấy hình như đã bị gãy.
Nếu nàng không nhớ lầm, đây là nhũ mẫu của Tô trắc phi Trương thị.
Trương ma ma cũng thấy nàng.
Đúng lúc này, thi thể bên cạnh hơi nhúc nhích.
Có nam hài khoảng bảy tám tuổi từ dưới tử thi bò ra.
Nam hài nhìn nàng, cũng ngây ra một lúc.
Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Điều này, Vân Trân biết mình hoàn toàn hết cơ hội đào tẩu..
Vân Trân nhớ, xe ngựa ra khỏi cửa thành không bao lâu liền gặp xe kéo cỏ khô của thôn dân bị lật, nên phải dừng lại.
Có lẽ chính là lúc ấy, mẫu tử Tô trắc phi lợi dụng cỏ khô yểm hộ, theo cánh cửa bí mật dưới xe ngựa đi vào hầm ngầm sớm đã đào trước.
Chờ đoàn xe và người giám thị đi qua, họ mới ra ngoài, theo đường khác rời đi.
Nếu thật sự như vậy, điều đó chứng minh Tô trắc phi sớm đã có chuẩn bị hi sinh nhóm người này.
Mà Ngụy Thư Tĩnh, rất rõ ràng chính là người của Tô trắc phi.
Y bảo nàng đưa hắn tới Hối Châu thành, vậy ở Hối Châu thành chắc chắn có người liên lạc của họ.
Như vậy nàng đưa Ngụy Thư Tĩnh tới đó, chẳng phải tương đương chui đầu vô lưới sao?
...!
Hiện tại, xung quanh chỉ có nàng và Ngụy Thư Tĩnh đã hôn mê.
Nếu nàng muốn rời đi, đây là cơ hội tốt nhất.
Ngoại trừ Ngụy Thư Tĩnh, không ai biết nàng còn sống.
Cho dù nàng rời đi, người khác cũng cảm thấy nàng ngã xuống vách núi chết rồi.
Nàng chỉ là tỳ nữ nhỏ nhoi, sẽ không bị chú ý.
Đây là thời cơ thoát khỏi vận mệnh tốt nhất.
Nội tâm Vân Trân bắt đầu dao động.
Dù sao, nàng và thiếu niên trước mặt xưa nay không quen biết.
Nhưng một khi đưa y tới Hối Châu thành, hơn phân nửa nàng sẽ không đi được.
Có điều để y ở lại đây, hắn chắc chắn sẽ chết.
Cơ hội và lương tâm dày vò Vân Trân.
Cuối cùng, nàng vẫn quyết định giúp y trước.
Trơ mắt nhìn thiếu niên bỏ mạng, lương tâm của nàng không cho phép.
...!
Chỉ là, mãi đến khi cởi bỏ xiêm y trước ngực Ngụy Thư Tĩnh, Vân Trân mới biết hắn bị thương nghiêm trọng thế nào.
Y trọng thương như vậy, nhưng thời điểm đối thổ phỉ, một chút cũng không để lộ, cho đến khi thổ phỉ rời đi, y mới không nhịn nổi mà ngã xuống.
Nhiêu đây đủ để thấy y nghị lực thế nào.
Vân Trân thật sự kính nể, càng quyết tâm muốn cứu y.
Kiếp trước nàng làm trong tổ chức bảo vệ động vật, thường phải băng bó vết thương cho chúng.
Vì thế, vết thương trên người Ngụy Thư Tĩnh tuy rằng nhìn dọa người, nhưng nàng vẫn có thể giúp y băng bó ổn thỏa.
Ngụy Thư Tĩnh nói, đưa y tới Hối Châu thành.
Nhưng Hối Châu thành ở đâu?
"Ai da..."
Đúng lúc này, trong bụi cỏ cách đó khá xa truyền tới tiếng rên thống khổ.
Vân Trân cứng đờ.
Nàng nhìn Ngụy Thư Tĩnh nằm dưới đất, hít sâu một hơi, nhặt kiếm lên chậm rãi đi về phía bụi cỏ.
Tiếng rên rỉ, cho thấy có người còn sống.
Nếu là thổ phỉ, vậy nàng bắt buộc phải giết đối phương.
Nghĩ thế, Vân Trân hơi lo sợ.
Khi nàng đến bụi cỏ, phát hiện người nằm ở đó là một lão phụ nhân, chân của bà ấy hình như đã bị gãy.
Nếu nàng không nhớ lầm, đây là nhũ mẫu của Tô trắc phi Trương thị.
Trương ma ma cũng thấy nàng.
Đúng lúc này, thi thể bên cạnh hơi nhúc nhích.
Có nam hài khoảng bảy tám tuổi từ dưới tử thi bò ra.
Nam hài nhìn nàng, cũng ngây ra một lúc.
Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Điều này, Vân Trân biết mình hoàn toàn hết cơ hội đào tẩu..
Danh sách chương