Thiếu niên thoạt nhìn khoảng mười hai mười ba tuổi, dáng người đĩnh bạt, gương mặt tuấn lãng, hàng lông mày sắc bén như đao kiếm.
Không, chính xác hơn là, cả người thiếu niên đều như kiếm ra khỏi vỏ, toát ra hàn khí.
Thiếu niên không trả lời câu hỏi của thổ phỉ.
Tên đầu lĩnh nhíu mày, trực tiếp hạ lệnh: "Giết!"
Vừa dứt lời, đám thổ phỉ lập tức bao vây, đại đao không chút lưu tình mà chém tới.
Vân Trân trốn sau tảng đá, sợ hãi quan sát.
...!
Đối mặt với sự tấn công của hơn hai mươi tên thổ phỉ, thiếu niên cũng không khiếp sợ.
Y xuyên qua đám ác bá, trong nháy mắt, chúng đã ngã xuống hơn nửa.
"Rút, để đó cho ta!" Tên thổ phỉ đầu lĩnh mặt thẹo to tiếng, cầm theo đại đao nhảy vào đám người.
Cho dù không biết võ công, nhưng Vân Trân cũng nhìn ra được chiêu thức của tên đầu lĩnh này tiến thoái có trật tự, bước chân không hề hỗn loạn, tay công kích cũng không hàm hồ, hiển nhiên mạnh hơn đám thổ phỉ trước đó rất nhiều.
Vân Trân ở bên dưới nhìn, không nhịn được mà đổ mồ hôi thay thiếu niên.
May mà, thiếu niên tuy tuổi nhỏ, nhưng võ nghệ lại vô cùng cao cường.
Chỉ sau nửa nén hương, một kiếm của thiếu niên đã lấy được đầu tên đầu lĩnh.
Đám thổ phỉ còn lại như rắn mất đầu, lập tức hoảng sợ bỏ trốn.
Nhìn đến đây, Vân Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay thời điểm nàng do dự không biết có nên tiến lên hay không, thiếu niên hắc y kia lảo đảo một cái, ngã xuống.
Gì vậy?
Vân Trân sửng sốt.
.
||||| Truyện đề cử: Cua Lại Vợ Yêu! |||||
Nàng nhìn bốn phía, cắn môi, từ sau tảng đá đi ra.
Theo đường núi bò lên, bị thi thể đầy đất dọa tới sắc mặt tái nhợt, nàng cố nhịn cơn buồn nôn, chậm chạp đến bên thiếu niên.
...!
Thiếu niên vẫn không nhúc nhích quỳ rạp dưới đất.
Nghĩ đến dáng vẻ kiêu dũng của y trước đó, Vân Trân hít sâu một hơi, cẩn thận đến gần: "Ngươi...!Không sao chứ..."
Xẹt!
Nàng còn chưa nói hết, một thanh kiếm sắc bén đã đâm về phía nàng.
Cho dù Vân Trân sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị dọa không nhẹ, nàng lui hai bước, mông ngồi xuống nền tuyết.
Nếu không phải thiếu niên trọng thương, chỉ sợ nàng đã mất mạng.
"Ưm..."
Thiếu niên chống kiếm ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, chau mày, ánh mắt sắc bén lại thống khổ nhìn nàng, giống như quan sát độ nguy hiểm của Vân Trân.
Cuối cùng, có lẽ gương mặt non nớt kia của Vân Trân cho y thông tin an toàn.
Y hít sâu một hơi, nén đau lấy một bình sứ từ trong lòng ra, ném cho nàng: "Băng bó cho ta...!Sau khi băng bó...!Đưa ta đi...!Đi Hối Châu thành."
Thiếu niên nói xong, nhẹ buông tay, ngã xuống đất.
Vân Trân nắm chặt bình sứ, mắt thấy y sắp ngất đi, vội hỏi: "Hối Châu thành? Ngươi là ai?"
Thiếu niên cố hết sức mở mắt: "Ngụy Thư Tĩnh."
Dứt lời, hai mắt nhắm lại, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
...!
Ngụy Thư Tĩnh.
Vân Trân nhìn người bất tỉnh nằm dưới đất, lòng vô cùng giãy giụa.
Hiển nhiên, đây là vụ ám sát có tính toán.
Thổ phỉ bình thường, đa phần chỉ cướp tiền không giết người.
Nhưng đám thổ phỉ này vừa xuất hiện, không hỏi tiền, trực tiếp gặp người liền giết, căn bản không giống thổ phỉ thật sự.
Lại nhắc đến mẫu tử Tô trắc phi, nàng rõ ràng tận mắt thấy bọn họ lên xe ngựa.
Nhưng thời điểm "thổ phỉ" đánh tới, trong xe lại không thấy bóng người.
Điều này chứng minh, bọn họ sớm đã biết sẽ có ám sát, cho nên ở trên đường đã xuống xe trước..
Không, chính xác hơn là, cả người thiếu niên đều như kiếm ra khỏi vỏ, toát ra hàn khí.
Thiếu niên không trả lời câu hỏi của thổ phỉ.
Tên đầu lĩnh nhíu mày, trực tiếp hạ lệnh: "Giết!"
Vừa dứt lời, đám thổ phỉ lập tức bao vây, đại đao không chút lưu tình mà chém tới.
Vân Trân trốn sau tảng đá, sợ hãi quan sát.
...!
Đối mặt với sự tấn công của hơn hai mươi tên thổ phỉ, thiếu niên cũng không khiếp sợ.
Y xuyên qua đám ác bá, trong nháy mắt, chúng đã ngã xuống hơn nửa.
"Rút, để đó cho ta!" Tên thổ phỉ đầu lĩnh mặt thẹo to tiếng, cầm theo đại đao nhảy vào đám người.
Cho dù không biết võ công, nhưng Vân Trân cũng nhìn ra được chiêu thức của tên đầu lĩnh này tiến thoái có trật tự, bước chân không hề hỗn loạn, tay công kích cũng không hàm hồ, hiển nhiên mạnh hơn đám thổ phỉ trước đó rất nhiều.
Vân Trân ở bên dưới nhìn, không nhịn được mà đổ mồ hôi thay thiếu niên.
May mà, thiếu niên tuy tuổi nhỏ, nhưng võ nghệ lại vô cùng cao cường.
Chỉ sau nửa nén hương, một kiếm của thiếu niên đã lấy được đầu tên đầu lĩnh.
Đám thổ phỉ còn lại như rắn mất đầu, lập tức hoảng sợ bỏ trốn.
Nhìn đến đây, Vân Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay thời điểm nàng do dự không biết có nên tiến lên hay không, thiếu niên hắc y kia lảo đảo một cái, ngã xuống.
Gì vậy?
Vân Trân sửng sốt.
.
||||| Truyện đề cử: Cua Lại Vợ Yêu! |||||
Nàng nhìn bốn phía, cắn môi, từ sau tảng đá đi ra.
Theo đường núi bò lên, bị thi thể đầy đất dọa tới sắc mặt tái nhợt, nàng cố nhịn cơn buồn nôn, chậm chạp đến bên thiếu niên.
...!
Thiếu niên vẫn không nhúc nhích quỳ rạp dưới đất.
Nghĩ đến dáng vẻ kiêu dũng của y trước đó, Vân Trân hít sâu một hơi, cẩn thận đến gần: "Ngươi...!Không sao chứ..."
Xẹt!
Nàng còn chưa nói hết, một thanh kiếm sắc bén đã đâm về phía nàng.
Cho dù Vân Trân sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị dọa không nhẹ, nàng lui hai bước, mông ngồi xuống nền tuyết.
Nếu không phải thiếu niên trọng thương, chỉ sợ nàng đã mất mạng.
"Ưm..."
Thiếu niên chống kiếm ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, chau mày, ánh mắt sắc bén lại thống khổ nhìn nàng, giống như quan sát độ nguy hiểm của Vân Trân.
Cuối cùng, có lẽ gương mặt non nớt kia của Vân Trân cho y thông tin an toàn.
Y hít sâu một hơi, nén đau lấy một bình sứ từ trong lòng ra, ném cho nàng: "Băng bó cho ta...!Sau khi băng bó...!Đưa ta đi...!Đi Hối Châu thành."
Thiếu niên nói xong, nhẹ buông tay, ngã xuống đất.
Vân Trân nắm chặt bình sứ, mắt thấy y sắp ngất đi, vội hỏi: "Hối Châu thành? Ngươi là ai?"
Thiếu niên cố hết sức mở mắt: "Ngụy Thư Tĩnh."
Dứt lời, hai mắt nhắm lại, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
...!
Ngụy Thư Tĩnh.
Vân Trân nhìn người bất tỉnh nằm dưới đất, lòng vô cùng giãy giụa.
Hiển nhiên, đây là vụ ám sát có tính toán.
Thổ phỉ bình thường, đa phần chỉ cướp tiền không giết người.
Nhưng đám thổ phỉ này vừa xuất hiện, không hỏi tiền, trực tiếp gặp người liền giết, căn bản không giống thổ phỉ thật sự.
Lại nhắc đến mẫu tử Tô trắc phi, nàng rõ ràng tận mắt thấy bọn họ lên xe ngựa.
Nhưng thời điểm "thổ phỉ" đánh tới, trong xe lại không thấy bóng người.
Điều này chứng minh, bọn họ sớm đã biết sẽ có ám sát, cho nên ở trên đường đã xuống xe trước..
Danh sách chương