Quyển 3 –
Vân khốn đốn, Phi hỗn loạn, hận không có sức
Lúc Phi Tâm đang rối loạn suy tính, chợt bóng người thoắt hiện, khiến cô bấu chặt lấy Thường Phúc. Bỗng nghe âm thanh non nớt: “Mợ à, tôi dẫn mợ chạy trốn! ”
Phi Tâm định thần, là Liên Bằng! Thân hình nó nhỏ nhắn nên đã chui lọt vào trong, chẳng có tâm tư nhìn cảnh tượng mới mẻ trong này, chỉ nhìn Phi Tâm, vẻ mặt hào hùng: “Đại gia bảo tôi đưa người chạy trước! ” Nó vừa nói xong, chợt nghe tiếng Vân Hi hét bên ngoài: “Đừng thờ ra đó, nhanh lên! ”
Liên Bằng đưa tay kéo lấy Phi Tâm, lúc đó cô cũng không câu nệ, bất chấp mọi thứ chui ra ngoài theo Liên Bằng. Vừa đi ra đã thấy đèn đuốc trước mắt lung lay, người đứng đầy, náo loạn cả lên, chẳng thể phân biệt nổi ai là Bàng Tín, ai là Uông Thành Hải.
Trước cảnh tượng hoa cả mắt ấy, lại còn vang lên những tiếng tõm tõm, có người la hét, có người gào lên, bỗng dưng có kẻ hô to: “Kéo người đàn bà đó lại! ” Khi ấy, Phi Tâm chỉ thấy bóng người nhảy loạn xạ trước mặt, có một bàn tay tóm lấy cô.
Phi Tâm sợ hãi hét lên, Vân Hi ở ngay bên cạnh túp lều, chỉ chốc lát đã vồ đến gần tên đó, một đấm thoi vào sống mũi hắn, rắc một tiếng, và một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên đó ngã xuống. Vân Hi túm lấy Liên Bằng: “Đàn ông nói phải giữ lời! ” Y nói xong, đưa mắt nhìn Phi Tâm, thấy cô đã sợ đến hồn bay phách lạc, chợt vỗ vỗ cô: “Không sao, đừng sợ!” Lực vỗ của y mạnh, khiến Phi Tâm suýt ngã. Cô ngẩng đầu nhìn y, vừa định mở miệng, y đã xô cô đi, cô bị Liên Bằng loạng choạng kéo đi. Bất kể có gặp trắc trở hay không, cô đều hiểu, lúc này là lúc liên lụy người khác nhất, dẫu không chạy thì cũng chỉ trở thành gánh nặng, không giúp ích được gì. Cô nghiến chặt răng, để Liên Bằng lôi sang trái chui sang phải, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, chỉ nghe tiếng la ó bên tai, lan tỏa khắp thung lũng. Thường Phúc đi bên cạnh đỡ đường cho cô, lảo đảo nép người chạy theo Liên Bằng.
Chủ đích của bọn này vốn không phải là làm náo loạn nơi này, chẳng qua chỉ muốn nhân đêm hôm mời họ đến thương thuyết. Ngờ đâu để lộ thân phận, kẻ cầm đầu lại bị Bàng Tín đánh đến dở sống dở chết, bọn phía dưới thường ngày đều ngang tàng như trộm cướp, nhất thời chẳng màng mưu sách, hô hào xông lên, ỷ đông hiếp yếu, muốn bắt người tại trận! Bàng Tín theo cha đi khắp nơi từ lúc 10 tuổi, đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời. Y là đệ nhất cao thủ đại nội, võ công tự khắc không cần nói, hai tên thủ hạ cũng không phải hạng xoàng. Nếu địa thế rộng rãi, bọn này không phải là đối thủ, chỉ tiếc nơi này đất hẹp bất lợi, tiến thoái lưỡng nan. Nhất thời bị bọn chúng bao vây tứ phía, đánh loạn xạ trong mớ hỗn độn, nhưng vừa hạ gục một toán, toán khác lại xông lên, túm tay ôm đùi dùng đủ mọi chiêu thức, hại bọn họ phải chiến đấu vất vả.
Liên Gia Trang phân bố khắp vùng, dưới sườn núi cũng có người ở, nhưng rõ ràng đã bị hà hiếp quá nên nhát gan, tiếng động to như thế mà chẳng có nửa người bước ra can thiệp. Ngay đến Liên Hoa cũng bị mẹ con bé bụm miệng dùng sức lôi về nhà, rồi tiếp tục đi tìm Liên Bằng đã đi đâu mất dạng.
Uông Thành Hải luôn ở cạnh Vân Hi không rời nửa bước, Vân Hi thấy bọn này coi trời bằng vung, dám trắng trợn to gan như thế, lửa giận nguôi ngút, gan hùm lồ lộ, ra tay cũng rất thâm độc.
Uông Thành Hải từ bé đã trưởng thành cùng Vân Hi, cũng có một ít võ công, nhưng lúc đó hắn không dám rời hoàng thượng để chăm lo Quý Phi, dẫu Vân Hi đá hắn mấy cái mà hắn vẫn không chịu đi. Trong lòng hắn hiểu rằng từ khía cạnh lớn mà nói, Quý Phi dù quan trọng thì cũng không quan trọng bằng Hoàng Thượng. Nếu hoàng thượng có mất mát gì, những kẻ đi theo đừng hòng sống sót. Từ khía cạnh bé mà nói, hắn luôn không rời Vân Hi bước nào, không những chăm lo chu đáo ổn thỏa mọi sinh hoạt của Vân Hi, đồng thời cũng nảy sinh tình cảm nồng hậu với Vân Hi. Giây phút này dẫu Vân Hi giết hắn tại chỗ thì hắn cũng phải lo cho an toàn của Vân Hi trước.
Vân Hi vừa dõi theo hướng Phi Tâm chạy, vừa thay cô chống đỡ những kẻ cản đường để cô mau chóng thoát thân. Vì thế, mọi người bị phân tán tứ tung, thực ra y có thể kéo Phi Tâm chạy theo hướng bờ sông. Nhưng lòng y hiểu rõ, y mới là mục tiêu. Mọi cử động của y đều trở thành đích nhắm của mọi người, tới khi đó cả đám người đuổi theo, không chắc là có thể đảm bảo an toàn cho Phi Tâm.
Do đó, y đành cược một ván, cứ để Phi Tâm trốn đến nơi an toàn, bản thân ở đây kéo dài thời gian, bọn người đó cũng chỉ nhắm thẳng hướng y mà xông lên, khoảnh khắc ấy y vừa tức vừa giận vừa hối hận. Lúc này y cũng không rõ cảm xúc trong lòng, chỉ mong rằng Phi Tâm có thể nhanh chóng tìm được nơi ẩn náu an toàn, đừng để bị thương!
Trong khi đó, không biết ngọn đuốc của kẻ nào đã ném vào túp lều, lều cỏ cháy bùng lên, lửa khói khắp nơi, bốn bề sáng rực lên. Vân Hi liếc nhìn, người đầy cả ra, vây thành một khối. Tối đó Phi Tâm đã thay một chiếc váy trắng, bóng dáng xa xa đó cực kỳ bắt mắt, đã có người dằn co muốn chen lên đó, hòng bắt phụ nữ làm con tin. Thường Phúc không biết từ nơi nào tìm ra một chiếc sào, giọng điệu ẻo lả vừa la hét vừa đánh đập loạn xạ. Liên Bằng túm chặt tay Phi Tâm không rời, nó biết Phi Tâm chạy chậm nhưng không ngờ cô lại có thể chạy chậm đến như thế! Nếu chỉ một mình nó thì đã sớm chạy ra được khu núi này rồi.
Nhưng nó lỡ nhận lời với người ta, một bụng nghĩa khí, cảm thấy bản thân có thể được người khác tin cậy nên trở nên vô cùng tích cực. Phi Tâm gần như bị nó lôi đi, lại bị Thường Phúc đẩy tới, đôi chân nặng nề như mang giày sắc. Không phải cô không muốn chạy mà là cơ thể cô hoàn toàn không còn sức lực. Cô hoàn toàn không dám nhìn phía sau, chỉ nghe tiếng hét la, pha lẫn tiếng đấm đá, miệng cô chốc chốc đã cắn đến chảy máu, chạy theo Liên Bằng nhờ ý chí đó. Sau đó, cô cảm thấy cơ thể đã không thuộc về cô rồi, không còn cảm thấy đau nữa, chỉ thấy tim đập điên cuồng. Liên Bằng lôi cô mãi ra bờ sông, tự mình lội xuống nói: “Mợ à, cố lên, qua khỏi núi này chính là hồ Thanh Dương rồi! ”
Phi Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, núi vốn không cao, nói là núi nhưng thực ra chỉ là một gò đất cao, nhưng với sức cô thì làm sao trèo nổi? Lại bị Liên Bằng kéo qua sông, nước sông ngâm đến người sắp rã rời. Cô chẳng nói gì, Thường Phúc ở phía sau đẩy cô đi, phía trước thì bị Liên Bằng kéo tới. Đồi núi này có những cây ăn quả, nhưng dẫu sao cũng ít người có thể mua nổi hạt giống cây trồng, nên đa số là cây dại. Phía bên này là đáy cốc, rất ít người qua kẻ lại, chỉ có vài ngôi nhà nhưng đèn đuốc tối om không biết có người hay không.
Liên Bằng biết lúc đó dù có kêu la cầu cứu cũng vô dụng, không phải họ nhẫn tâm mà là họ không lo xuể. Nó đã qua sông, trốn trốn nấp nấp kéo Phi Tâm vào khu rừng. Núi này không dốc nhưng đối với Phi Tâm thì nó là một ngọn núi hiểm trở khó vượt. Thường Phúc không màng tất cả, cõng Phi Tâm trên lưng, chạy theo Liên Bằng. m thanh phía sau trở nên nhỏ dần, hắn không dám nhìn. Hắn không phải Uông Thành Hải, chủ nhân của hắn là Phi Tâm, mạng của Phi Tâm chính là mạng của hắn, nếu Phi Tâm có mệnh hệ gì, dẫu hoàng thượng an toàn thì cũng sẽ lấy hắn ra trút giận. Vì thế lúc này hắn hận không thể mọc đôi cánh, chân đạp khóm mây, đành cố gắng hết sức mọn của mình.
Chui rúc theo Liên Bằng một lúc thì đến gần đỉnh núi. Chân Thường Phúc cũng bắt đầu run rẩy. Tuy ban đầu vào cung hắn cũng từng làm sai vặt vài năm nhưng sau đó trở thành tổng quản Cúc Tuệ Cung nên cũng trở nên kiêu kỳ hơn. Dù thường hay bị sai bảo nhưng bình thường cũng chỉ cần hô hào đám tiểu thái giám hầu hạ. Núi này dẫu không dốc nhưng cõng thêm một người, lúc nãy còn dồn hết sức chạy, bây giờ bắt đầu mất sức. Bắt đầu lên núi còn nói vài câu an ủi, sau đó chỉ nghe thấy tiếng cắn chặt răng ken két. Hắn thở dốc như trâu, âm thanh nghe vang dội hơn trong vùng núi hoang dã này.
“Thả ta xuống. ” Phi Tâm đột nhiên nói, âm thanh của cô nghe thật yếu ớt nhưng lại rất kiên định.
“Chủ nhân, đàng sau….không, không biết bao giờ…..” Thường Phúc thở hì hục, chỉ cắn răng nói những từ sau “hồ, hồ, lên thuyền rồi nói. ” Nếu bên ngoài đã là bờ đông hồ Thanh Dương thì chắc chắn phải có bến thuyền. Đến lúc ấy sẽ ra đó trước, Kinh Biện Doanh hai ngày nay sẽ đến, có lẽ đã đến nơi rồi. Họ chắc chắn sẽ phong tỏa ven sông, dù không có thuyền thì cũng có thể men theo bờ sông tìm người.
“Trèo lên rồi lại lội xuống, tới lúc đó chết cả làng ở đây! ” Phi Tâm đột nhiên vùng vẫy, cất tiếng: “Liên Bằng, ta nhờ ngươi gửi một lá thư, khi nào về ta sẽ tạ ơn! ”
Thường Phúc đưa mắt liếc nhìn con đường phía trước, chân run rẩy dữ dội, trong giây phút ấy không đỡ nổi sự vùng vẫy của Phi Tâm, cơ thể nghiêng xuống, Phi Tâm suýt ngã nhào, may nhờ tiểu Liên Bằng bên cạnh kéo lên nên mới đứng vững.
Phi Tâm thẳng thừ tháo bỏ chiếc vòng đeo tay trao cho Thường Phúc: “Lúc trước khi đi, ta bảo ngươi đọc thuộc bản đồ đó. Nơi này là bờ đông hồ Thanh Dương, ngươi biết nên tìm ở đâu rồi chứ! Không cần biết gặp ai, chỉ cần gọi tổng quản ra nói chuyện, bảo họ đưa người đến cứu đại gia! ” Phi Tâm cắn chặt răng, gắng gượng chống đỡ bằng chút ý chí đó. Nói xong, cũng không kịp nhìn THường Phúc, kéo Liên Bằng tới, rút một vật từ thắt lưng xuống: “Ngươi rành đường nhất, lại nhanh nhẹn, biết bơi lội. Ngươi đi về phía hồ, men bờ tây mà đi. Nếu gặp người nào có đeo bảng tên trên đai lưng màu xanh dương thì đưa cái này cho người đó, bảo họ nhanh chóng đến đây. ”
Thường Phúc rít một hơi, túi ngầm giữa thắt lưng của Phi Tâm chứa ngọc bội bất ly thân của cô! Thứ này không thể tùy tiện cho trẻ con, lại còn mới quen biết, thật quá mạo hểm! Nếu nhỡ nó tham lam, bỏ chạy thì chẳng khác nào…..
Liên Bằng sờ vật trong tay, ngẩng lên nhìn Phi Tâm: “Mợ, có thật đại gia làm quan không? ”
“Đại gia tin ngươi, bảo ngươi đưa ta chạy trốn, chính là vì biết ngươi là kẻ có trách nhiệm, thứ này ngươi tuyệt đối không được tùy tiện đưa cho người khác. Nhớ kỹ, nhất định chỉ có thể đưa cho người nào đeo bảng tên hình chim ưng bay lượn trên đai lưng màu xanh! ” Phi Tâm nhìn nó, “Ngươi giúp ta lần này, ta sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi suốt đời! ”
“Tôi hiểu rồi, mợ cứ yên tâm! ” Nói xong, bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng chạy ào đi, thân hình dẻo dai linh hoạt như thỏ.
Thường Phúc không kéo nó lại, quay sang nhìn Phi Tâm, gương mặt nhăn nhúm lại bắt đầu gào khóc: “Chủ nhân, nô tài thật là một tên vô dụng, để chủ nhân phải cược như thế! ”
“Đại gia mới là quan trọng nhất, ngươi phải nhớ lấy điều này, đừng vì ta mà làm hỏng việc, nơi này cách vườn trà không xa, ngươi không có ta sẽ nhanh một chút. Tới khi đó bảo họ đưa người tới cứu, ta chắc chắn không chạy nổi rồi, đành ẩn nấp nơi này, bọn chúng cũng khó mà lục soát tới. Chỉ cần bên Liên Bằng thành công thì sẽ giải được vòng vây này, tới lúc đó ngươi đến tìm ta là được! ” Phi Tâm nói, dùng sức xô hắn đi, “Đừng để ta la mắng ngươi, nuôi ngươi bao nhiêu năm, lúc này không vâng lời à? ”
Thường Phúc khóc lên, lau nước mắt mồ hôi trên mặt: “Nô tài đi thật đây. Chủ nhân nấp kỹ vào, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì! ” Phi Tâm tựa vào gốc cây, mệt mỏi gật đầu.
Nói xong lời đó, cô chẳng nói từ nào nữa. Áo gấm mỹ vị đã nuôi cô ra bộ dạng này, cũng chỉ có thể sống mãi nơi tù ngục vàng ngọc, cô chịu chạy theo Liên Bằng tới đây, tất nhiên không phải vì an toàn của bản thân.
Vân khốn đốn, Phi hỗn loạn, hận không có sức
Lúc Phi Tâm đang rối loạn suy tính, chợt bóng người thoắt hiện, khiến cô bấu chặt lấy Thường Phúc. Bỗng nghe âm thanh non nớt: “Mợ à, tôi dẫn mợ chạy trốn! ”
Phi Tâm định thần, là Liên Bằng! Thân hình nó nhỏ nhắn nên đã chui lọt vào trong, chẳng có tâm tư nhìn cảnh tượng mới mẻ trong này, chỉ nhìn Phi Tâm, vẻ mặt hào hùng: “Đại gia bảo tôi đưa người chạy trước! ” Nó vừa nói xong, chợt nghe tiếng Vân Hi hét bên ngoài: “Đừng thờ ra đó, nhanh lên! ”
Liên Bằng đưa tay kéo lấy Phi Tâm, lúc đó cô cũng không câu nệ, bất chấp mọi thứ chui ra ngoài theo Liên Bằng. Vừa đi ra đã thấy đèn đuốc trước mắt lung lay, người đứng đầy, náo loạn cả lên, chẳng thể phân biệt nổi ai là Bàng Tín, ai là Uông Thành Hải.
Trước cảnh tượng hoa cả mắt ấy, lại còn vang lên những tiếng tõm tõm, có người la hét, có người gào lên, bỗng dưng có kẻ hô to: “Kéo người đàn bà đó lại! ” Khi ấy, Phi Tâm chỉ thấy bóng người nhảy loạn xạ trước mặt, có một bàn tay tóm lấy cô.
Phi Tâm sợ hãi hét lên, Vân Hi ở ngay bên cạnh túp lều, chỉ chốc lát đã vồ đến gần tên đó, một đấm thoi vào sống mũi hắn, rắc một tiếng, và một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên đó ngã xuống. Vân Hi túm lấy Liên Bằng: “Đàn ông nói phải giữ lời! ” Y nói xong, đưa mắt nhìn Phi Tâm, thấy cô đã sợ đến hồn bay phách lạc, chợt vỗ vỗ cô: “Không sao, đừng sợ!” Lực vỗ của y mạnh, khiến Phi Tâm suýt ngã. Cô ngẩng đầu nhìn y, vừa định mở miệng, y đã xô cô đi, cô bị Liên Bằng loạng choạng kéo đi. Bất kể có gặp trắc trở hay không, cô đều hiểu, lúc này là lúc liên lụy người khác nhất, dẫu không chạy thì cũng chỉ trở thành gánh nặng, không giúp ích được gì. Cô nghiến chặt răng, để Liên Bằng lôi sang trái chui sang phải, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, chỉ nghe tiếng la ó bên tai, lan tỏa khắp thung lũng. Thường Phúc đi bên cạnh đỡ đường cho cô, lảo đảo nép người chạy theo Liên Bằng.
Chủ đích của bọn này vốn không phải là làm náo loạn nơi này, chẳng qua chỉ muốn nhân đêm hôm mời họ đến thương thuyết. Ngờ đâu để lộ thân phận, kẻ cầm đầu lại bị Bàng Tín đánh đến dở sống dở chết, bọn phía dưới thường ngày đều ngang tàng như trộm cướp, nhất thời chẳng màng mưu sách, hô hào xông lên, ỷ đông hiếp yếu, muốn bắt người tại trận! Bàng Tín theo cha đi khắp nơi từ lúc 10 tuổi, đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời. Y là đệ nhất cao thủ đại nội, võ công tự khắc không cần nói, hai tên thủ hạ cũng không phải hạng xoàng. Nếu địa thế rộng rãi, bọn này không phải là đối thủ, chỉ tiếc nơi này đất hẹp bất lợi, tiến thoái lưỡng nan. Nhất thời bị bọn chúng bao vây tứ phía, đánh loạn xạ trong mớ hỗn độn, nhưng vừa hạ gục một toán, toán khác lại xông lên, túm tay ôm đùi dùng đủ mọi chiêu thức, hại bọn họ phải chiến đấu vất vả.
Liên Gia Trang phân bố khắp vùng, dưới sườn núi cũng có người ở, nhưng rõ ràng đã bị hà hiếp quá nên nhát gan, tiếng động to như thế mà chẳng có nửa người bước ra can thiệp. Ngay đến Liên Hoa cũng bị mẹ con bé bụm miệng dùng sức lôi về nhà, rồi tiếp tục đi tìm Liên Bằng đã đi đâu mất dạng.
Uông Thành Hải luôn ở cạnh Vân Hi không rời nửa bước, Vân Hi thấy bọn này coi trời bằng vung, dám trắng trợn to gan như thế, lửa giận nguôi ngút, gan hùm lồ lộ, ra tay cũng rất thâm độc.
Uông Thành Hải từ bé đã trưởng thành cùng Vân Hi, cũng có một ít võ công, nhưng lúc đó hắn không dám rời hoàng thượng để chăm lo Quý Phi, dẫu Vân Hi đá hắn mấy cái mà hắn vẫn không chịu đi. Trong lòng hắn hiểu rằng từ khía cạnh lớn mà nói, Quý Phi dù quan trọng thì cũng không quan trọng bằng Hoàng Thượng. Nếu hoàng thượng có mất mát gì, những kẻ đi theo đừng hòng sống sót. Từ khía cạnh bé mà nói, hắn luôn không rời Vân Hi bước nào, không những chăm lo chu đáo ổn thỏa mọi sinh hoạt của Vân Hi, đồng thời cũng nảy sinh tình cảm nồng hậu với Vân Hi. Giây phút này dẫu Vân Hi giết hắn tại chỗ thì hắn cũng phải lo cho an toàn của Vân Hi trước.
Vân Hi vừa dõi theo hướng Phi Tâm chạy, vừa thay cô chống đỡ những kẻ cản đường để cô mau chóng thoát thân. Vì thế, mọi người bị phân tán tứ tung, thực ra y có thể kéo Phi Tâm chạy theo hướng bờ sông. Nhưng lòng y hiểu rõ, y mới là mục tiêu. Mọi cử động của y đều trở thành đích nhắm của mọi người, tới khi đó cả đám người đuổi theo, không chắc là có thể đảm bảo an toàn cho Phi Tâm.
Do đó, y đành cược một ván, cứ để Phi Tâm trốn đến nơi an toàn, bản thân ở đây kéo dài thời gian, bọn người đó cũng chỉ nhắm thẳng hướng y mà xông lên, khoảnh khắc ấy y vừa tức vừa giận vừa hối hận. Lúc này y cũng không rõ cảm xúc trong lòng, chỉ mong rằng Phi Tâm có thể nhanh chóng tìm được nơi ẩn náu an toàn, đừng để bị thương!
Trong khi đó, không biết ngọn đuốc của kẻ nào đã ném vào túp lều, lều cỏ cháy bùng lên, lửa khói khắp nơi, bốn bề sáng rực lên. Vân Hi liếc nhìn, người đầy cả ra, vây thành một khối. Tối đó Phi Tâm đã thay một chiếc váy trắng, bóng dáng xa xa đó cực kỳ bắt mắt, đã có người dằn co muốn chen lên đó, hòng bắt phụ nữ làm con tin. Thường Phúc không biết từ nơi nào tìm ra một chiếc sào, giọng điệu ẻo lả vừa la hét vừa đánh đập loạn xạ. Liên Bằng túm chặt tay Phi Tâm không rời, nó biết Phi Tâm chạy chậm nhưng không ngờ cô lại có thể chạy chậm đến như thế! Nếu chỉ một mình nó thì đã sớm chạy ra được khu núi này rồi.
Nhưng nó lỡ nhận lời với người ta, một bụng nghĩa khí, cảm thấy bản thân có thể được người khác tin cậy nên trở nên vô cùng tích cực. Phi Tâm gần như bị nó lôi đi, lại bị Thường Phúc đẩy tới, đôi chân nặng nề như mang giày sắc. Không phải cô không muốn chạy mà là cơ thể cô hoàn toàn không còn sức lực. Cô hoàn toàn không dám nhìn phía sau, chỉ nghe tiếng hét la, pha lẫn tiếng đấm đá, miệng cô chốc chốc đã cắn đến chảy máu, chạy theo Liên Bằng nhờ ý chí đó. Sau đó, cô cảm thấy cơ thể đã không thuộc về cô rồi, không còn cảm thấy đau nữa, chỉ thấy tim đập điên cuồng. Liên Bằng lôi cô mãi ra bờ sông, tự mình lội xuống nói: “Mợ à, cố lên, qua khỏi núi này chính là hồ Thanh Dương rồi! ”
Phi Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, núi vốn không cao, nói là núi nhưng thực ra chỉ là một gò đất cao, nhưng với sức cô thì làm sao trèo nổi? Lại bị Liên Bằng kéo qua sông, nước sông ngâm đến người sắp rã rời. Cô chẳng nói gì, Thường Phúc ở phía sau đẩy cô đi, phía trước thì bị Liên Bằng kéo tới. Đồi núi này có những cây ăn quả, nhưng dẫu sao cũng ít người có thể mua nổi hạt giống cây trồng, nên đa số là cây dại. Phía bên này là đáy cốc, rất ít người qua kẻ lại, chỉ có vài ngôi nhà nhưng đèn đuốc tối om không biết có người hay không.
Liên Bằng biết lúc đó dù có kêu la cầu cứu cũng vô dụng, không phải họ nhẫn tâm mà là họ không lo xuể. Nó đã qua sông, trốn trốn nấp nấp kéo Phi Tâm vào khu rừng. Núi này không dốc nhưng đối với Phi Tâm thì nó là một ngọn núi hiểm trở khó vượt. Thường Phúc không màng tất cả, cõng Phi Tâm trên lưng, chạy theo Liên Bằng. m thanh phía sau trở nên nhỏ dần, hắn không dám nhìn. Hắn không phải Uông Thành Hải, chủ nhân của hắn là Phi Tâm, mạng của Phi Tâm chính là mạng của hắn, nếu Phi Tâm có mệnh hệ gì, dẫu hoàng thượng an toàn thì cũng sẽ lấy hắn ra trút giận. Vì thế lúc này hắn hận không thể mọc đôi cánh, chân đạp khóm mây, đành cố gắng hết sức mọn của mình.
Chui rúc theo Liên Bằng một lúc thì đến gần đỉnh núi. Chân Thường Phúc cũng bắt đầu run rẩy. Tuy ban đầu vào cung hắn cũng từng làm sai vặt vài năm nhưng sau đó trở thành tổng quản Cúc Tuệ Cung nên cũng trở nên kiêu kỳ hơn. Dù thường hay bị sai bảo nhưng bình thường cũng chỉ cần hô hào đám tiểu thái giám hầu hạ. Núi này dẫu không dốc nhưng cõng thêm một người, lúc nãy còn dồn hết sức chạy, bây giờ bắt đầu mất sức. Bắt đầu lên núi còn nói vài câu an ủi, sau đó chỉ nghe thấy tiếng cắn chặt răng ken két. Hắn thở dốc như trâu, âm thanh nghe vang dội hơn trong vùng núi hoang dã này.
“Thả ta xuống. ” Phi Tâm đột nhiên nói, âm thanh của cô nghe thật yếu ớt nhưng lại rất kiên định.
“Chủ nhân, đàng sau….không, không biết bao giờ…..” Thường Phúc thở hì hục, chỉ cắn răng nói những từ sau “hồ, hồ, lên thuyền rồi nói. ” Nếu bên ngoài đã là bờ đông hồ Thanh Dương thì chắc chắn phải có bến thuyền. Đến lúc ấy sẽ ra đó trước, Kinh Biện Doanh hai ngày nay sẽ đến, có lẽ đã đến nơi rồi. Họ chắc chắn sẽ phong tỏa ven sông, dù không có thuyền thì cũng có thể men theo bờ sông tìm người.
“Trèo lên rồi lại lội xuống, tới lúc đó chết cả làng ở đây! ” Phi Tâm đột nhiên vùng vẫy, cất tiếng: “Liên Bằng, ta nhờ ngươi gửi một lá thư, khi nào về ta sẽ tạ ơn! ”
Thường Phúc đưa mắt liếc nhìn con đường phía trước, chân run rẩy dữ dội, trong giây phút ấy không đỡ nổi sự vùng vẫy của Phi Tâm, cơ thể nghiêng xuống, Phi Tâm suýt ngã nhào, may nhờ tiểu Liên Bằng bên cạnh kéo lên nên mới đứng vững.
Phi Tâm thẳng thừ tháo bỏ chiếc vòng đeo tay trao cho Thường Phúc: “Lúc trước khi đi, ta bảo ngươi đọc thuộc bản đồ đó. Nơi này là bờ đông hồ Thanh Dương, ngươi biết nên tìm ở đâu rồi chứ! Không cần biết gặp ai, chỉ cần gọi tổng quản ra nói chuyện, bảo họ đưa người đến cứu đại gia! ” Phi Tâm cắn chặt răng, gắng gượng chống đỡ bằng chút ý chí đó. Nói xong, cũng không kịp nhìn THường Phúc, kéo Liên Bằng tới, rút một vật từ thắt lưng xuống: “Ngươi rành đường nhất, lại nhanh nhẹn, biết bơi lội. Ngươi đi về phía hồ, men bờ tây mà đi. Nếu gặp người nào có đeo bảng tên trên đai lưng màu xanh dương thì đưa cái này cho người đó, bảo họ nhanh chóng đến đây. ”
Thường Phúc rít một hơi, túi ngầm giữa thắt lưng của Phi Tâm chứa ngọc bội bất ly thân của cô! Thứ này không thể tùy tiện cho trẻ con, lại còn mới quen biết, thật quá mạo hểm! Nếu nhỡ nó tham lam, bỏ chạy thì chẳng khác nào…..
Liên Bằng sờ vật trong tay, ngẩng lên nhìn Phi Tâm: “Mợ, có thật đại gia làm quan không? ”
“Đại gia tin ngươi, bảo ngươi đưa ta chạy trốn, chính là vì biết ngươi là kẻ có trách nhiệm, thứ này ngươi tuyệt đối không được tùy tiện đưa cho người khác. Nhớ kỹ, nhất định chỉ có thể đưa cho người nào đeo bảng tên hình chim ưng bay lượn trên đai lưng màu xanh! ” Phi Tâm nhìn nó, “Ngươi giúp ta lần này, ta sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi suốt đời! ”
“Tôi hiểu rồi, mợ cứ yên tâm! ” Nói xong, bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng chạy ào đi, thân hình dẻo dai linh hoạt như thỏ.
Thường Phúc không kéo nó lại, quay sang nhìn Phi Tâm, gương mặt nhăn nhúm lại bắt đầu gào khóc: “Chủ nhân, nô tài thật là một tên vô dụng, để chủ nhân phải cược như thế! ”
“Đại gia mới là quan trọng nhất, ngươi phải nhớ lấy điều này, đừng vì ta mà làm hỏng việc, nơi này cách vườn trà không xa, ngươi không có ta sẽ nhanh một chút. Tới khi đó bảo họ đưa người tới cứu, ta chắc chắn không chạy nổi rồi, đành ẩn nấp nơi này, bọn chúng cũng khó mà lục soát tới. Chỉ cần bên Liên Bằng thành công thì sẽ giải được vòng vây này, tới lúc đó ngươi đến tìm ta là được! ” Phi Tâm nói, dùng sức xô hắn đi, “Đừng để ta la mắng ngươi, nuôi ngươi bao nhiêu năm, lúc này không vâng lời à? ”
Thường Phúc khóc lên, lau nước mắt mồ hôi trên mặt: “Nô tài đi thật đây. Chủ nhân nấp kỹ vào, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì! ” Phi Tâm tựa vào gốc cây, mệt mỏi gật đầu.
Nói xong lời đó, cô chẳng nói từ nào nữa. Áo gấm mỹ vị đã nuôi cô ra bộ dạng này, cũng chỉ có thể sống mãi nơi tù ngục vàng ngọc, cô chịu chạy theo Liên Bằng tới đây, tất nhiên không phải vì an toàn của bản thân.
Danh sách chương