Cố Thanh Trần, kiến trúc sư 28 tuổi. Nàng tốt nghiệp Thạc sĩ, lăn lộn trong nghề 3 năm, trong ngành cũng có chút danh tiếng, nói cho đúng thì cũng được xếp vào hàng ngự tỷ trong giới. Thật ra trong cuộc sống ở thời cổ đại xa lạ này, Cố Thanh Trần vẫn luôn miễn cưỡng nhắc đến cái tên của mình, nỗ lực quên đi quá khứ cùng cái tên ấy. Nàng tự gọi mình Thanh Sanh, vốn là không dám nhắc tới cái tên Thanh Trần. Cái tên này gợi nàng nhớ lại thế giới nàng từng thuộc về, người thân của nàng, bằng hữu của nàng, nhắc nhở nàng sẽ không còn được gặp lại họ nữa, cũng nhắc nàng về những ký ức đau đớn kia.

Nàng vẫn luôn nhớ khi nàng còn trẻ, nữ sinh kia vừa khóc vừa gào, tỏ tình với nàng: "Thanh Trần, tại sao cậu không cho chính mình một cơ hội, tôi biết cậu thích tôi, nhưng tại sao cậu lại hèn nhát như vậy, rốt cuộc cũng chỉ biết tránh né, không dám đối mặt với tôi, càng không biết đối diện với sự thật rằng cậu thích tôi!"

Thanh Trần khi đó cái gì cũng không nói, nàng nhất quyết giữ im lặng mà rời đi, nói là rời đi, nhưng âm thầm lặng lẽ tựa như trốn đi vậy. Thanh Trần, nàng lý trí, lạnh lùng, quyết đoán, nàng cũng hèn yếu nữa. Thực tế quá tàn khốc, yêu đương khi đó phải đối diện với quá nhiều chỉ trích, thậm chí cũng không thể quang minh chính đại nắm tay người mình yêu. Nhận lời yêu, cũng là chấp nhận cả đời nói dối cùng lừa gạt, ai chắc rằng cả hai đều trụ được cho đến cuối cùng? Một đoạn tình cảm không có kết quả, nàng nghĩ, vậy thì tốt hơn không nên bắt đầu.

Từ đó Thanh Trần không hề nghe máy những cuộc gọi từ nàng kia, không quan tâm đến tin tức của nàng. Chỉ một câu nói duy nhất Thanh Trần nghe được từ nàng ấy kể từ khi nàng rời đi: "Thanh Trần, cậu thật lãnh khốc, thật tàn nhẫn a..." Không lâu sau đó, Thanh Trần nghe tin nàng kết hôn.

Nhìn đi, bất quá cũng chỉ là mối tình đầu non trẻ mà thôi, người đã từng thề nếu không phải ngươi sẽ không động tâm, những lời thề như vậy, cũng sẽ dần dần tiêu tán như cát trong tay mà thôi...

Nhìn đi, người vừa nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi cả đời, đảo mắt cũng liền ngã vào vòng tay người khác...

Thanh Trần tự nói với mình như vậy, cười cười, nhưng nơi khoé miệng lại mang theo nét khổ sở phảng phất.

Thời gian luôn lạnh lùng như vậy, có thể dễ dàng mà thổi bay cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm.

Một chiều kia Thanh Trần uống đến say mèm, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh nàng mỗi lần nhìn mình mà cười đến vô cùng ôn nhu, hình ảnh nàng thản nhiên mà đan tay vào với mình, hình ảnh mỗi khi nàng kêu lạnh, sẽ chui vào vòng tay mình, sẽ đưa tay lên miệng cố gắng thổi thổi hơi sưởi ấm, còn có hình ảnh nàng mỗi khi qua đường sẽ quay lại kéo tay mình... Khi đó, Thanh Trần vẫn đơn thuần nghĩ hai người sẽ cứ như vậy, là bạn tốt cả đời. Nhưng sau đó nàng lại không biết vì sao khi nghe tin nàng kết hôn, trong lòng lại đau như dao cắt. Nghĩ lại, đây không phải là điều mình luôn muốn hay sao, như vậy, ít nhất nàng cũng đang hạnh phúc.

Mãi tới khi trời khuya, Thanh Trần khi ấy say bí tỉ mới rời quầy rượu. Sang đường, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng xe phanh gấp cùng những tiếng hét chói tai, mà khi đó trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh đêm đó nàng ở cửa ký túc xá cùng nam sinh kia. Nam sinh kia đưa nàng về, nắm tay nàng thật chặt. Đáp lại cậu ta, chỉ là khuôn mặt vô hồn của nàng.

"Nếu như ta chết đi, có phải người sẽ vì thương tâm mà rơi lệ?" Thời khắc đó, Thanh Sanh nhắm chặt mắt, đó là điều cuối cùng nàng nghĩ khi còn ở thế giới hiện đại.

Đúng là ta vẫn còn ích kỷ, vẫn còn muốn người nhớ đến ta.

Thanh Sanh từ trong dòng kí ức tỉnh lại, bất giác trên mặt đã ướt đẫm nước mắt. Bận rộn đến thế vẫn là chạy không thoái khỏi dòng hồi tưởng, giờ đây lại không kìm nén được khổ sở. Tựa như tất cả những uỷ khuất lúc trước đều bộc phát lúc này, nước mắt như vỡ đê, nhưng lại cúi đầu cố trốn tránh giấu giếm. Dư quang bắt gặp thân ảnh nguyệt sắc, nàng sâu kín than thở, cố gắng bình tâm ngăn dòng nước mắt.

"Nô tỳ thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an. Nô tỳ thân thể khó chịu, xin cáo lui trước", nói giọng mũi, sau đó nhanh chóng xoay người muốn rời đi.

Đoan Hậu tinh ý thấy hai mắt nàng đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lãnh đạm bây giờ lại lộ ra mệt mỏi, vài giọt nước mắt vẫn đọng trên má. Nàng hiện tại mất đi vẻ lạnh nhạt ngày thường, lại them vài phần điềm đạm đáng yêu, bộ dạng chật vật chạy trốn.

"Theo bổn cung ngồi một lát". Thanh Sanh mặt lộ vẻ khó khăn ngồi xuống trong đình viện, cúi đầu buồn bực không lên tiếng, khí chất bi thương tự nhiên mà toả ra, nước mắt giọt to giọt nhỏ không kiềm chế được mà rơi xuống, lại tuỳ tiện dùng tay áo lau đi.

Bên cạnh truyền đến một tiếng than nhẹ, cơ hồ không nghe rõ, bàn tay trắng nõn đưa tới một khan tay gấm màu trắng, hương hoa lê phảng phất theo khan tay xông vào mũi. Tay người kia vẫn không thu hồi, rơi trên lung Thanh Sanh mà nhẹ nhàng vỗ. Tâm tình Thanh Sanh dịu đi, dần dần bằng phẳng.

"Vạn vật tuỳ duyên, buồn vui tự tại."

Nàng đưa mắt nhìn về phương xa, bỏ lại lời vừa nói, nhẹ nhàng đứng dậy mà đi. Một lúc xuất thần, Thanh Sanh mới trở về thực tại, sửng sốt, Đoan Hậu cao cao tại thượng vừa mới an ủi mình đấy sao?! Thanh Sanh đi tới phòng bếp, bắt gặp Thanh Trúc từ phía bên trong đi ra. Thanh Trúc nhìn thấy nàng, ngây người, hỏi:

"Thanh tỷ tỷ, tại sao muội thấy mắt tỷ hồng hồng a..."

"Ân, là ta nhớ nhà."

"Nhớ nhà..." Thanh Trúc bỗng nhẹ giọng, thanh âm nặng nề lo lắng, lại lên tiếng:

"Thanh tỷ tỷ, tỷ còn nhớ chứ, nhà ngươi, mọi người đều đã mất rồi..." vừa nói ra, long Thanh Sanh đã lại loạn nhịp, nói quanh nói co:

"Chuyện trước kia ta đã không nhớ rõ, ban nãy chẳng biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên thấy bi thương, phỏng chừng là do nhớ nhà." Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt có chút nghi ngờ, lại có chút dò tìm.

"Tỷ tỷ trước kia đã nói, năm đó ngoài thành có nạn đói, trong nhà mẫu thân, đệ đệ, muội muội đều vì đói mà qua đời, phụ thân tỷ mang theo tỷ một đường vào kinh thành xin ăn cho qua đại nạn. Ngay khi tỷ hấp hối ven đường, một vị công công nhìn thấy tỷ đáng thương, lại thuận mắt, liền dẫn tỷ nhập cung làm cung nữ."

Thanh Sanh đưa tay xoa xoa đầu Thanh Trúc, nói: "Có thể thấy trước kia ta hẳn đã rất yêu thương muội, ngay cả chuyện gia môn đều đã kể hết."

Thanh Trúc gật đầu, "Muội vào cung khi còn đang nhỏ, không hiểu quy củ, thường phạm sai lầm dẫn đến bị trách phạt. Có lần còn chọc giận chủ tử, liền bị điều tới Trường Trữ cung nơi đây, nói rằng để cho kẻ ngu si như muội đi hầu hạ những chủ tử điên khùng nơi đây mới xứng. Nơi này u ám, nửa đêm lại thường có chủ tử điên la hét, khi đó muội đã rất sợ hãi, chỉ biết lén lút khóc mà thôi. Khi đó tỷ lại xuất hiện, đưa muội đi nhà bếp cho muội ăn ngon, ban đêm còn dỗ cho muội ngủ. Tỷ đã nói chúng ta là đồng hương, đã nói muội rất giống muội muội mà tỷ yêu thương nhất, còn nói tỷ cũng muốn nhận muội làm em gái. Mẫu thân muội khi ấy vẫn gọi muội là Tiểu Hoa, sau khi bà chết, muội cũng không được ai đặt tên nữa. Tỷ liền gọi ta Thanh Trúc, nói rằng hoa mặc dù kiều diễm nhưng lại không chịu được mưa rơi gió thổi, mà Trúc Tử lại có cương có nhu, có đủ độ bền bỉ, theo gió đưa mà không gãy, đây cũng là đạo sinh tử trong cung cấm".

Thanh Trúc ngừng một lát, nhìn Thanh Sanh lại tiếp tục:

"Tỷ tỷ mặc dù rất kiệm lời, nhưng muội thấy tỷ cũng không phải là loại đầu gỗ như người ta vẫn nói. Tỷ cũng đã nói, ở Trường Trữ cung tốt nhất nên an thân an phận, nếu không sẽ khó bảo toàn tính mạng", nói xong, Thanh Trúc trầm mặc một hồi lâu, hồ như lâm vào hồi tưởng, sau đó ngiêm túc nói tiếp:

"Mặc dù tỷ tỷ không giống như trước kiệm lời, muội biết, tỷ cũng không còn là Thanh tỷ tỷ trước kia. Trước kia, Thanh tỷ tỷ ngàn lần vạn lần cũng chỉ là cầu an thân, mà hiện tại, tỷ có rất nhiều suy nghĩ muội không thể hiểu được, muội cảm thấy tỷ có rất nhiều chuyện để trong lòng. Hơn nữa, tỷ không những đang thay đổi chính mình, mà còn đang thay đổi những người trong Trường Trữ cung đây", trong mắt Thanh Trúc hiện lên nét kiên nghị hiếm thấy.

"Trước kia không dám nói, nhưng nếu muội đã có thể cảm giác được rằng Thanh tỷ tỷ trước kia đã mất, nếu muội còn có thể tin tưởng ta, vô luận là ta hiện tại hay Thanh tỷ tỷ trước kia, ta đối với muội vẫn chân thành như vậy."

Thanh Sanh yên lặng lắng nghe, thở dài. Vì sinh tồn nơi hoàng cung, hài tử nhỏ như vậy cũng đã hiểu được những điều như vậy, đã biết nhìn mặt lựa lời. Thoạt nhìn còn tưởng là một đứa trẻ dễ lừa gạt, nhưng rõ ràng, cô bé vô cùng nhạy cảm. Cũng không thể nói rằng ta là một người tới từ một thế giới khác a... Chỉ có thể tiếp tục lừa gạt, Thanh Sanh nhẹ nhàng ôm Thanh Trúc, nói:

"Chuyện trước kia ta đã không nhớ rõ, trong đầu hiện tại còn có rất nhiều suy nghĩ lộn xộn. Có thể là tính tình vì chấn động mà thay đổi rồi. Nhưng vô luận như thế nào muội vẫn là muội muội của ta, tất nhiên là ta luôn luôn chiếu cố ngươi". Thanh Trúc thả lỏng dựa vào trong ngực Thanh Sanh, buồn buồn nói:

"Ân, Thanh Trúc cũng sẽ luôn là muội muội tốt của tỷ tỷ."

---Hết chương 6---

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện