Làm sao có thể?
Quyển sổ kia làm sao có thể rơi vào trong tay của Kỷ ủy?
Trong phòng, vẻ mặt Hà Phượng Hoa tỏ ra mê man cùng hoảng sợ.
Mê man là bởi vì hắn biết được quyển sổ kia được cất vào trong két bảo hiểm, két bảo hiểm này được mua từ M, không nói người thường, cho dù là tặc vương cũng chưa chắc mở được.
Hoảng sợ là bởi vì nếu quyển sổ này được đưa ra ngoài, Hà gia sẽ gặp chuyện gì.
“Reng..Reng”
Đột nhiên lúc này, điện thoại của hắn vang lên làm cho hắn bừng tỉnh từ trong kinh hãi.
-Bây giờ con đang ở đâu?
Điện thoại được chuyển, không đợi Hà Phượng Hoa mở miệng, trong điện thoại đã truyền ra giọng nói của cha hắn là Hà Thụy, ngữ khí phá lệ ngưng trọng.
-Con đang mời chú Hàn dùng cơm.
Theo bản năng Hà Phượng Hoa đáp, sau đó vội vàng hỏi:
-Cha, con nghe chú Hàn nói, quyển sổ kia đã rơi vào trong tay của Kỷ uy rồi sao?
-Ta gọi cho con chính là vì chuyện này.
Hà Thụy tràn đầy lo lắng nói.
-Con đã cất nó ở trong két bảo hiểm, két đó chỉ có con mới có thể mở ra ….
Hà Phượng Hoa tràn đầy kinh nghi giải thích.
-Nghe đây tiểu Hoa, ta đã xác định, đó là thật, rất nhiều quan chức có quan hệ với chúng ta đều bị bí mật mang đi, ngay cả đại bá của con.
Hà Thụy lên tiếng cắt ngang, ngữ khí ngưng trọng:
-Đây cũng chính là nói quyển sổ kia khẳng định đã bị người ta đánh cắp, hơn nữa còn giao cho Ban Kỷ Luật Thanh tra, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mặt trên sẽ động thủ với chúng ta.
-Cha, vậy làm sao bây giờ?
Hà Phượng Hoa có chút hoang mang lo sợ, chuyện này đã nằm ngoài phạm vi của hắn.
-Tiểu Hoa, con nghe đây, tính nghiêm trọng của chuyện này đã nằm ngoài sự tưởng tượng của con.
Đầu bên kia điện thoại, Hà Thụy đang ở biệt thự Hà gia, dường như lo lắng sẽ có người đến bắt hắn nên nhanh chóng dặn dò:
-Dựa vào tin tức ta thu được, mặt trên đã bắt cả Triệu thúc, vì vậy con cần phải nhờ Hàn Quốc Đống ra mặt, chỉ có hắn mới có thể làm chuyện này giảm đến mức thấp nhất.
Bên tai nghe cha mình nói thế, trán Hà Phượng Hoa đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì Triệu thúc trong miệng Hà Thụy chính là ngọn núi lớn mà mấy năm qua Hà gia dựa vào, hắn cũng giống như Hàn Quốc Đống, đều là những vị đại lão của quan trường Giang Nam.
Thân phận như vậy, địa vị như vậy mà còn bị bắt, đủ để biết chuyện này nghiêm trọng đến nhường nào.
“Két”
-Hà Thụy, chúng tôi có chứng cớ chứng minh ông nhiều lần đưa hối lộ cho các nhân viên công tác, vi phạm điều…., xin ông hãy đi theo chúng tôi.
Vài giây sau, coi như Hà Phượng Hoa đang muốn trả lời, thì đầu bên kia điện thoại, cảnh sát đi vào thư phòng, mang Hà Thụy đi.
Mơ hồ nghe được tiếng cảnh sát, Hà Phượng Hoa hoảng sợ đến mức thiếu chút nữa điện thoại rơi xuống.
-Chú…Chú Hàn.
Cúp điện thoại, Hà Phượng Hoa tràn đầy cầu xin nhìn Hàn Quốc Đống, hy vọng Hàn Quốc Đống có thể ra mặt cứu hắn cùng Hà gia.
Nhưng mà.
Không đợi Hà Phượng Hoa nói câu kế tiếp, Hàn Quốc Đống liền lạnh lùng ngắt lời hắn:
-Chuyện này cậu cũng đã rõ, chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không thể nào cứu được các cậu.
Có lẽ không ngờ Hàn Quốc Đống sẽ cự tuyệt, Hà Phượng Hoa không khỏi ngẩn ngơ.
-Cha, cha giúp anh ấy một chút đi.
Hàn Tĩnh nghe vậy, nóng nảy:
-Ít nhất là hãy bảo vệ anh ấy không có việc gì.
-So với hối lộ thì đưa hối lộ lại nhẹ hơn, thông thường sẽ dưới 5 năm, 5 năm sẽ qua rất nhanh.
Hàn Quốc Đống bất vi sở động, hắn có thể để con gái mình yêu Hà Phượng Hoa nhưng mà hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm phiêu lưu đi cứu Hà Phượng Hoa.
Huống chi cho dù hắn nguyện ý thì người sau lưng của hắn cũng sẽ không cho phép hắn làm.
-Cha….
Hàn Tĩnh nóng nảy, trực tiếp tiến lên nắm lấy cánh tay Hàn Quốc Đống, mà Hà Phượng Hoa giống như một con chó TQ tội nghiệp mà nhìn Hàn Quốc Đống, hi vọng Hàn Quốc Đống có thể ban ơn.
-Tiểu Tĩnh, đi theo ta.
Sắc mặt Hàn Quốc Đống xanh mét, trực tiếp đứng dậy, tính toán rời đi.
-Cha, con xin cha, chau mau cứu ánh ấy đi.
-Ta cứu như thế nào ? Ngay cả Triệu Hí Quỷ cũng bị mang đi, ta có thể cứu ?
Hàn Quốc Đống tức giận.
Ách.
Hàn Tĩnh há to mồm, không phản bác được, một mặt nàng chưa thấy bao giờ thấy Hàn Quốc Đống to tiếng với nàng, quan trọng hơn là nàng biết Triệu Hỉ Quý trong miệng Hàn Quốc Đống là ai, nếu Triệu Hỉ Quý cũng đã bị mang đi, như vậy tính chất nghiêm trọng của chuyện lần này đã vượt xa tưởng tượng của nàng.
-Đúng rồi, cậu có ghi chuyện cậu tặng 2 bình sứ cho ta vào quyển sổ kia không?
Mắt thấy Hàn Tĩnh không lên tiếng, Hàn Quốc Đống lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào Hà Phượng Hoa.
“Lộp bộp”
Trong lòng Hà Phượng Hoa chấn động, há miệng:
-Xin…Xin lỗi chú Hàn, cháu…
-Cậu…..
Hàn Quốc Đống thấy thế, tâm sáng như gương, biến sắc, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ nói với Hàn Tĩnh:
-Đi.
Dường như lúc này hắn không có hứng thú nói chuyện với Hà Phượng Hoa.
Hàn Tĩnh nghe vậy, vốn là ngẩn ngơ, sau đó cắn chặt môi, không hề động đậy mà nhìn vào Hà Phượng Hoa !
Nàng vốn nghĩ rằng Hà Phượng Hoa đến với nàng một phần là vì gia thế của nàng, nhưng quan trọng hơn là hắn thích nàng.
Mà hành động này của Hà Phượng Hoa đã nói lên, hắn đến với nàng chỉ là muốn mượn nhờ năng lực của cha nàng.
Trong lòng hiểu được tất cả chuyện này, Hàn Tĩnh chỉ cảm giác trái tim giống như bị người ta cầm dao đâm vào, đau đớn không thôi.
-Tiểu Tĩnh, anh…
Hà Phượng Hoa thấy thế, cố gắng giải thích, hắn biết rõ, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có Hàn Tĩnh ra mặt mới có thể thuyết phục Hàn Quốc Đống cứu hắn.
-Hà Phượng Hoa, ngươi khốn nạn.
Hàn Tĩnh mắng một tiếng, cầm lấy chén trà ném vào mặt Hà Phượng Hoa.
“Bốp”
Chén trà trúng vào trán Hà Phượng Hoa, máu tươi chảy ra nhuộm hồng cả khuôn mặt của Hà Phượng Hoa.
-Tiểu…Tiểu Tĩnh.
Có lẽ thật không ngờ Hàn Tĩnh ném vào mình, Hà Phượng Hoa trực tiếp hôn mê, sau đó thấy Hàn Tĩnh cùng Hàn Quốc Đống rời đi thì hắn liền giống như một con chó TQ, chạy lên nắm lấy cánh tay Hàn Tĩnh.
-Buông ra, từ nay về sau ta không biết ngươi.
Nghe những lời tuyệt tình như thế của Hàn Tĩnh, cả người Hà Phượng Hoa cứng đờ, tay phải buông ra.
-Hà Phượng Hoa, ta nhắc nhở cậu, có mấy lời không thể nói lung tung, nếu không cậu và cha cậu cũng không phải ngồi bóc lịch 5 năm đâu.
Hàn Quốc Đống thấy thế, lạnh lùng nói
Không trả lời, Hà Phượng Hoa thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, như là choáng váng hoàn toàn.
-Tại sao có thể như vậy?
Đợi 2 người Hàn Quốc Đống rời đi, cả người Hà Phượng Hoa gục xuống đất, tự lẩm bẩm.
-Tiên…tiên sinh, ngài có sao không?
Cửa phòng, nhân viên phục vụ thấy động tĩnh thì đi vào, thấy mặt mày Hà Phượng Hoa đầy màu ngồi ở dưới đất thì lên tiếng hỏi.
-Cút.
Hà Phượng Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, cầm lấy ghế ném về phía nhân viên phục vụ.
"A —— "
Người phục vụ sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng chạy ra.
“Bốp”
Ghế nện vào cửa phòng, phát ra một tiếng vang lớn.
-Sao có thể như vậy?
Trong phòng, Hà Phượng Hoa giống như bị điên, đập hết mọi thứ.
-Hà Phượng Hoa, chúng tôi có chứng cớ chứng minh chuyện cậu nhiều lần hối lộ nhân viên công tác, vi phạm điều…, xin hãy theo chúng tôi một chuyến.
5’ sau, vài tên cảnh sát đi vào phòng.
-Con mje mày mới hối lộ.
Hà Phượng Hoa chẳng những không có thúc thủ chịu trói, ngược lại còn nắm lấy một cái ghế rồi ném vào nhân viên cảnh sát kia, hắn giống một điều chó điên, hoàn toàn mất đi lý trí.
-Còng lại, mang đi.
Cảnh sát kia né được, tức giận đến mặt mày xanh mét, quát lạnh.
Mệnh lện vừa ra, mấy tên cảnh sát phía sau liền chạy lên ép Hà Phượng Hoa xuống đất, lấy còng còng vào tay Hà Phượng Hoa.
-Hà Phượng Hoa, cậu còn có một tội nữa là hành hung người thi hành công vụ.
Mắt thấy Hà Phượng Hoa bị chế ngự, đầu lĩnh cảnh sát lạnh lùng nói:
-Mang đi.
Rất nhanh, Hà Phượng Hoa đã bị cảnh sát áp giải ra khỏi quán cơm Thổ gia, đi tới xe cảnh sát.
Sau đó, lúc 2 gã cảnh sát giải Hà Phượng Hoa lên xe cảnh sát thì Hà Phượng Hoa thây được một đôi nam nữ đi xuống từ trong chiếc Mercedes-Benz.
Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh.
Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên Tô Vũ Hinh không có đi công ty, mà là dẫn Diệp Phàm đến Tây Hồ du ngoạn, tính toán cùng Diệp Phàm đến đây để dùng cơm.
Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh xuất hiện làm cho Hà Phượng Hoa càng thêm điên cuồng.
-Cẩu nam nữ.
Hà Phượng Hoa liền giãy lên, thoát khỏi tay của 2 tên cảnh sát, gầm thét xông về phía Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh.
Hả?
Nghe được tiếng giận dữ của Hà Phượng Hoa, mắt thấy hắn chạy về phía mình cùng Diệp Phàm thì Tô Vũ Hinh trực tiếp cả kinh sững sờ ngay tại chỗ
Mà Diệp Phàm thì bất động thanh sắc, tiến tới một bước, che ở trước mặt Tô Vũ Hinh.
-Trở lại đây.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm và người đi đường, Hà Phượng Hoa mới vừa lao lên được 2 bước thì bị 2 tên cảnh sát đè ngã xuống đất.
-Đi thôi.
Diệp Phàm thấy thế, cười cười, mang theo Tô Vũ Hinh đi vào.
-Cẩu nam nữ.
Mắt thấy Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh rời đi, Hà Phượng Hoa hoàn toàn không để ý đến tên cảnh sát đang túm tóc mình, mà là nổi điên, rít lên.
Không trả lời.
Diệp Phàm đem tiếng rít gào của Hà Phượng Hoa trở thành không khí, không nhìn thẳng.
Mà Tô Vũ Hinh tỏ ra bi ai nhìn Hà Phượng Hoa một cái.
Chẳng… Chẳng lẽ là bọn hắn làm?
Trong lòng Hà Phượng Hoa hơi động, ngây ngốc tại chỗ.
Không có đáp án, những lời nói hôm qua quanh quẩn lại bên tai của Hà Phượng Hoa.
-Tô Vũ Hinh, tôi không phải không thừa nhận, lần này cô làm rất đẹp. Bất quá, việc cuối cùng này của cô quả thật là vẽ rắn thêm chân, rất buồn cười.
-Diệp tiên sinh, cậu cảm thấy nếu tôi đem chuyện cậu đánh tôi là nói với cảnh sát, thì cảnh sát có bắt cậu không?
-Thủ đoạn như thế tôi không biết dùng, cũng không muốn dùng.
-Tôi chỉ muốn nhắc nhở Diệp tiên sinh, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có người nào dám đụng đến một đầu ngón tay của tôi.
Nghĩ như thế, Hà Phượng Hoa như bị sét đánh, xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Vũ nhục người khác, tất tự nhục !