3 ngày sau, rốt cuộc cũng đến ngày mở thầu của dự án Tân Hà khu nhất kỳ.
Hôm nay, Diệp Phàm vẫn dậy sớm như thường, thay quần áo thể thao để đi tập thể dục, vừa xuống lầu 1 thì thấy Tô Vũ Hinh đã đi qua đi lại trong phòng khách.
-Diệp thần y.
Thấy Diệp Phàm đi xuống, Tô Vũ Hinh dừng bước lại, chủ động chào hỏi.
-Khẩn trương đến không ngủ được sao?
Diệp Phàm thấy vẻ mặt Tô Vũ Hinh tỏ ra mỏi mệt, vành mắt hơi thâm đen, trong lòng liền hiểu được tối qua Tô Vũ Hinh không ngủ được yên giấc.
Tô Vũ Hinh gật gật đầu, lại lắc đầu, cười khổ nói:
-Đúng là ngủ không ngon, bất quá không phải là do khẩn trương, mà là kích động.
-Cái gì nên tới thì sẽ tới, kích động cũng không được gì.
Diệp Phàm cười cười, lại nghĩ tới vụ đánh cược ngày đó giữa Tô Vũ Hinh và Hà Phượng Hoa, có chút tiếc hận nói:
-Bất quá lại nói, cô đã lãng phí một cơ hội để giết dê béo rồi.
-Cũng không tính là lãng phí, dù sao cũng chỉ là đánh đố mà thôi, cũng không giống như hợp đồng, không được luật pháp bảo vệ, nếu Hà Phượng Hoa muốn quỵt nợ thì căn bản sẽ không có biện pháp gì.
Tô Vũ Hinh giải thích.
-Oh, vậy à, đối với cái này thì tôi cũng không biết.
Diệp Phàm nói xong, đột nhiên vừa chuyển:
-Bất quá coi như là không thể làm hắn đau đớn, cô cũng không thể dùng lần đầu của mình để đổi lấy lời xin lỗi a, tiền đặt cược giữa 2 bên cũng không ngang nhau, không có lời rồi.
-Lúc ấy thấy Hà Phượng Hoa uy hiếp anh, tôi rất tức giận, chỉ muốn hắn xin lỗi anh, đâu có nghĩ nhiều.
Tô Vũ Hinh nói, sau đó ý thức mình đã nói ra tiếng lòng của mình, vội vàng bổ sung:
-Dù sao chúng ta cũng thắng chắc rồi, sợ cái gì.
Nói xong, Tô Vũ Hinh cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, không dám nhìn vào ánh mắt của Diệp Phàm.
-Á đìu.
Nghe được tiếng lòng của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm nghẹn lời, chỉ cảm thấy ấm lòng, đồng thời cũng cảm giác mình giúp Tô Vũ Hinh là đáng giá.
….
Khi Diệp Phàm luyện công trở về thì Tô Vũ Hinh đã thay quần áo xong, chờ Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy thế, cũng biết Tô Vũ Hinh nóng vội, nhưng cũng không nói gì, vọt nhanh vào tắm một cái rồi đi ra phòng khách:
-Đi thôi.
-Anh còn chưa ăn sáng mà.
Tuy rằng hận không thể lập tức đến chỗ đấu thầu nhưng Tô Vũ Hinh biết sau khi luyện công buổi sáng xong Diệp Phàm sẽ ăn sáng, lúc này thấy Diệp Phàm không ăn sáng, nàng cũng tỏ vẻ không vội.
-Diệp thần y, bữa sáng đã làm xong rồi, 2 người vào ăn đi.
Lúc này, Tô mẫu từ phòng bếp đi ra, mỉm cười nói với Diệp Phàm.
Mặc dù trong vài ngày qua, bởi vì Tô mẫu cảm kích Diệp Phàm cho nên rất quan tâm đến Diệp Phàm, nhưng chẳng biết tại sao, mắt thấy 2 mẹ con Tô Vũ Hinh làm cơm ình ăn, trong lòng Diệp Phàm lại có một cảm giác khác thường.
Cảm giác này, chỉ có 2 người là Chử Huyền Cơ cùng Sở Cơ mang đến cho hắn.
Ăn sáng xong, Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh đến chỗ đấu thầu.
Lúc này, Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh, mỗi người đều đi riêng 1 xe.
Đây là ý của Tô Vũ Hinh.
Nàng không sợ những lời đồn trong công ty, nhưng nàng lo lắng những lời đồn ấy sẽ khiến Diệp Phàm cảm thấy khó chịu.
….
Cùng lúc đó, Từ Vĩ Trạch cùng với hơn 10 người của công ty đang đứng đợi ở bãi đậu xe nơi diễn ra đấu thầu.
Trong đám người, Từ Vĩ Trạch trò chuyện với những nhân viên tham dự vào buổi đầu thầu lần này, lời nói vui vẻ, khiến cho những nhân viên làm trong phòng quan hệ xã hội cười híp mắt, có vài cô em còn dán sát vào người Tô Vũ Hinh, cảm giác kia giống như hận không thể giang 2 chân ra để Tô Vũ Hinh quất vào.
Phó phòng kinh doanh tên là Trương Thiết Quân, hắn cũng đứng ở trong đám người, mặc dù hắn không nói chuyện nhưng cũng không hề ngăn cản.
Duy chỉ có 1 người không đứng trong đó, đó chính là Dương Miêu Miêu.
Mặc dù 3 ngày trước đã niêm phong giá báo thầu, nhưng mà nhìn qua Dương Miêu Miêu lại hết sức mỏi mệt, sắc mặt vàng như nến, 2 mắt giống như là gấu mèo.
Nàng ngồi một mình trong xe, thỉnh thoảng quay ra nhìn Tô Vũ Hinh, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
Bởi vì nàng sợ Từ Vĩ Trạch phát hiện nên chỉ nhìn lướt qua mà thôi.
30’ sau, Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh đã đến, trong đó Diệp Phàm lái một chiếc Audi A6L, mà Tô Vũ Hinh thì lái chiếc Mercedes-Benz.
-Tô tổng.
Mắt thấy Tô Vũ Hinh từ trong xe bước xuống, mọi người đều bước lên chào hỏi, sau đó nhìn sang chiếc Audi A6L thì thấy Diệp Phàm giống như là khách du lịch, từ từ bước xuống xe.
Thấy một màn như vậy, trừ Từ Vĩ Trạch và Dương Miêu Miêu biết thân phận thật sự của Diệp Phàm ra, sắc mặt những người còn lại đều tỏ ra khó coi.
Sau khi tin Diệp Phàm chơi game trong giờ làm việc truyền ra, mặc dù mọi người trong công ty đều đồng rằng Diệp Phàm là zai bao của Tô Vũ Hinh, nhưng cũng chỉ là tin đồn mà thôi, không ai tin tưởng một người như Tô Vũ Hinh sẽ tìm zai bao.
Phần lớn mọi người đều cho rằng Diệp Phàm đi cửa sau, dựa vào quan hệ để tiến vào công ty, hơn nữa quan hệ lại rất cứng, nếu không hắn cũng không ở dưới mí mắt của Tô Vũ Hinh mà chơi game.
Cho nên mọi người trong công ty đều khinh thường Diệp Phàm, cho rằng Diệp Phàm là sâu mọt của công ty, cầm tiền lương nhiều hơn người khác nhưng việc thì lại không làm.
So ra mà nói, mấy ngày trước đây vì giá thầu mà mọi người đã làm việc rất cố gắng, trong đó phần lớn đều phải làm thêm giờ, mệt như con chó chết.
Hiện giờ, bọn hắn chuẩn bị chờ đến lúc xem thành quả của mình thì Diệp Phàm lại xuất hiện.
Điều này làm cho bọn hắn cảm thấy Diệp Phàm đến đây là để hưởng thành quả thắng lợi của bọn hắn.
Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ, xem thường của mọi người, Diệp Phàm vẫn tỏ ra bình thản, rất tự nhiên đi đến bên cạnh Tô Vũ Hinh.
Mọi người thấy thế, giống như thấy một con vi rút vậy, đều là đứng ở một bên.
-Trợ lý Dương, cô mang Tiểu Lưu, Tiểu Lý đi kiểm tra lại giá đấu thầu, bảo đảm không có xuất hiện sai lầm gì.
Thấy được mọi người chán ghét, xem thường Diệp Phàm, trong lòng Tô Vũ Hinh có chút không thoải mái nhưng nàng cũng biết chưa đến lúc để nói ra chân tướng.
-Vâng, Tô tổng.
Dương Miêu Miêu liền lĩnh mệnh, trong lòng cảm thấy Diệp Phàm bị oan, nàng là người biết rõ mọi chuyện, nếu không có Diệp Phàm thì mọi cố gắng của mọi người sẽ biến thành công cốc.
Dường như hiểu được ý trong ánh mắt Dương Miêu Miêu, Diệp Phàm cười cười.
Đối với hắn mà nói, hắn không để ý đến cái nhìn của đám người Trương Thiết Quân.
Sau đó, Tô Vũ Hinh không nói lời vô ích, dẫn mọi người đi lên phòng đấu thầu.
5’ sau, Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh đi thang máy lên lầu 13, chuẩn bị đi vào phòng đấu thầu số 1.
-Tô tổng, các vị đi trước, tôi đi vệ sinh một lát.
Sắp đến phòng đấu thầu, Từ Vĩ Trạch có chút lúng túng nói với Tô Vũ Hinh.
"Hả..."
Nghe Từ Vĩ Trạch nói thế, nhìn bộ dạng lúng túng của Từ Vĩ Trạch, đám người Trương Thiết Quân đều tỏ ra cồ quái. Mà Tô Vũ Hinh biết được Từ Vĩ Trạch muốn làm cái gì nhưng mà nàng cũng không nói gì, chỉ hơi vuốt cầm.
Từ Vĩ Trạch cười xấu hổ, xoay người bước đi vào phòng WC.
-Hà thiếu, giá thầu bên này không đổi.
Đi vào WC, Từ Vĩ Trạch liền khóa cửa lại, lấy sim mới thay vào điện thoại rồi nhắn tin cho Hà Phượng Hoa.
Thấy tin nhắn đã gởi đi, hắn liền tháo sim ra rồi bỏ vào buồng cầu.
Cùng lúc đó, trên một chiếc Bentley, Hà Phượng Hoa lấy điện thoại ra, thấy nội dung tin nhắn, khóe miệng nở ra nụ cười thắng lợi.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn Lục Kiếm, trêu ghẹo:
-Lục Kiếm a, nghe nói Tô Vũ Hinh vẫn còn là xử nữ, buổi tối không được thì liền uống thuốc a.
-Hà thiếu, cho dù Tô Vũ Hinh có là đàn bà đi chăng nữa, ngay cả bệnh liệt dương cũng sẽ biến mất, mà ngóc đầu để tăng sức chiến đấu a.
Vẻ mặt Lục Kiếm tỏ ra dâm đãng, nói:
-Sợ là đến lúc đó cô ấy sẽ quịt nợ a.
-Quịt nợ?
Hà Phượng Hoa nở ra nụ cười âm lãnh:
-Cho dù nàng quịt nợ thì chỉ tránh được nhất thời, không tránh được một đời. Chờ ta giẫm nát Tô gia dưới chân, không chỉ để cậu phét nàng, cho dù ta bán nàng vào clb đêm thì cũng không phải là việc khó chứ?
-Đó là đương nhiên !
Cảm nhận được vẻ hận ý trong lời nói của Hà Phượng Hoa, Lục Kiếm biết rõ, hành động ngày đó của Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh đã chọc giận Hà Phượng Hoa.
Dùng lời nói của Hà Phượng Hoa:
-Tên họ Diệp kia thì tính là cái gì? Kêu ta xin lỗi hắn, hắn xứng sao?