''Vậy không được, mẫu thân của muội nói, người bị bệnh rất yếu đuối, cần phải chăm sóc tốt nhất''

''Lúc Trường Uyên và Trường Diễn bị cảm lạnh, mẫu thân của muội đều ở bên cạnh trắng đêm''

Tiểu Công chúa nũng nịu nói.

Nàng lại không biết những lời này như mũi dao đâm thẳng vào tâm khảm của Triệu Trường Diên.

Hắn không có mẫu thân, lại còn đã lớn như vậy, mẫu thân cũng chưa từng đường đường chính chính bầu bạn với hắn.

Mỗi lần bị bệnh, nàng chưa từng xuất hiện, chỉ có người loạn thất bát tao ù ù cạc cạc xuất hiện trước giường bệnh.

Ví dụ như trước kia sẽ là nhũ mẫu cô cô, về sau là người trong quân doanh, sau đó nữa trở lại trong cung, sẽ chỉ là cung nữ muốn trèo lên giường.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên mình cùng cung nữ, chính là nữ tử đó thừa dịp hắn sinh bệnh leo lên giường của hắn.

Chăm sóc tốt nhất sao? Haha! Nhiều năm như vậy, đã lớn vậy rồi, tất cả mọi người bên cạnh hắn không phải thật lòng thật dạ đối tốt với hắn, chỉ toàn có mưu đồ hoặc muốn giẫm lên hắn để trèo lên trên.

Chưa từng có ai chân chính quan tâm tới hắn, chưa hề!!

''Này, huynh sao vậy? Có phải huynh bệnh đến ngốc rồi không?''

Cảnh Châu duỗi cánh tay nhỏ ra định sờ trán hắn, Triệu Trường Diên toàn thân bất lực, muốn cản cũng không kịp.

Tay nhỏ mềm mềm núc ních ấm áp dán trên trán hắn, vậy mà hơi lạnh dễ chịu lạ thường, không hiểu sao, hắn thế mà không cự tuyệt.

''Ai da nóng như vậy, có phải rất khó chịu không?''

''Nhưng không sao, huynh nhìn xem muội mang gì tới cho huynh?''

Tiểu Công chúa Cảnh Châu rốt cuộc lấy cái tay nhỏ khác của mình ra, trong lòng bàn tay trắng nõn, một con hạc giấy nhăn nheo yên lặng nằm đó.

''Đây là Di An tỷ tỷ dạy muội xếp, nói là có thể bảo hộ bình an''

Cảnh Châu trịnh trọng đặt hạc giấy nhăn nheo ở bên cạnh gối đầu của Triệu Trường Diên.

''Nếu huynh cảm thấy nhàm chán thì có thể trò chuyện, hôn nay muội đã dặn nó phải bầu bạn với ca ca đó''

Tiểu Công chúa ngây thơ nói thao thao bất tuyệt, trong ánh mắt sáng ngời đều là thân tình và chân thiện mỹ.

Đáng tiếc Triệu Trường Diên không có thời gian diễn kịch với nàng.

Người ác độc như chuột chạy qua đường sao có thể cảm động vì một chút phế phẩm này!

Hắn nhắm chặt đôi mắt có chút chuyển động, đôi môi nhếch lên, hai tay nắm chặt, tất cả trong đầu đều là đủ loại ý nghĩ đáng sợ.

Ví dụ như, hắn còn sống là không có hy vọng, chi bằng chết sớm một chút, nhưng phải kéo theo một cái đệm lưng, Công chúa Cảnh Châu cũng không tệ, là nàng chủ động đưa tới cửa.

Lại ví dụ như, một dao đâm chết tiểu Công chúa, khiến Diệp phi cũng nếm thử tư vị đau đớn khi mất đi tất cả cốt nhục chí thân.

Lại ví dụ như, bắt tiểu Công chúa Cảnh Châu làm con tin, hắn có lẽ sẽ có được một số tiền lớn sau đó xuất cung, từ đây trời cao biển rộng rốt cuộc không ai quản hắn nữa.

Tưởng tượng rất nhiều ví dụ, cái nào cũng đều khiến hắn vui sướng.

Vừa nghĩ tới đến lúc đó Diệp phi khóc đến xấu xí khổ sở, hắn đã cảm thấy vô cùng suиɠ sướиɠ.

Chỉ cần ngươi thống khổ, ta cũng vui vẻ.

Sói đói trước mắt dần bộc lộ ra vẻ mặt hung ác, tiểu Công chúa Cảnh Châu vẫn không phát hiện, ngược lại là Di An nãy giờ ở bên cạnh không nói gì có chút không yên lòng.

''Hạc giấy đã đưa tới rồi, chúng ta phải đi thôi''

Di An cúi người ôm muội muội vào ngực, ở bên tai nàng lặng lẽ nói nhỏ vài tiếng.

Cảnh Châu vốn ầm ĩ đòi ở lại chơi một lát đột nhiên ngoan ngoãn, ghé vào vai tỷ tỷ không nói một lời, để cho tỷ tỷ đưa nàng rời đi.

Triệu Trường Diên định động thủ đành phải thu lại con dao trong chăn, giả mù sa mưa tiễn một đoàn người của Di An dần rời đi.

Trở lại Trường Ninh Cung.

Chuyện đầu tiên Di An làm chính là nói tin tức này cho mẫu phi.

''Triệu Trường Diên vẫn trước sau như một không có lòng tốt, hắn lại dám có chủ ý với Cảnh Châu, chẳng trách cung nữ thái giám bên cạnh không ưa hắn!''

Tố phi không khỏe, có vẻ bệnh tựa lên giường đọc sách.

Nghe thấy nữ nhi nói như vậy, nàng khép sách cười lạnh.

''Nó là ma quỷ, tâm địa sắt đá bất kể thế nào cũng không ấm nổi''

''Giờ con đã biết tại sao Diệp nương nương của con không để ý nó chưa?''

''Dạ, nữ nhi cũng nhớ rõ mẫu phi, về sau sẽ không đặt nửa bước chân vào Đức An Cung nữa''

Di An có chút hối hận.

Không nên vì để muội muội vui mà đưa nàng tới nơi đó.

''Tốt, không bị thương là tốt rồi!''

Tố phi từ ái vuốt vuốt tóc nữ nhi, căn dặn nàng sớm đưa Cảnh Châu và cảnh Nghiên về.

Di An đáp ứng, giúp mẫu phi kéo chăn sau đó quay người rời đi.

...

Hôm nay Cảnh châu rất vui.

Trường Ninh Cung vui, Đức An Cung vui, trở lại Trữ Tú Cung nhìn thấy điểm tâm tiểu Trù phòng mới làm cũng vui.

Diệp Tư Nhàn biết nữ nhi đi đâu.

Vốn định căn dặn nàng sau này không được đi nữa, nhưng nàng nhìn đôi mắt ngây thơ thanh tịnh của nữ nhi, bất kể thế nào cũng không mở miệng được.

Cho dù quan hệ của chúng có gay gắt đến đâu, cũng đều là quan hệ huynh muội máu mủ.

Càng nghĩ, Diệp Tư Nhàn quyết định không nói.

''Thêm vài năm nữa, đợi nó lớn hơn một chút cũng hiểu chuyện hơn rồi ta mới nói''

Thâm cung là một thùng nhuộm, nàng sao có thể đành lòng đưa nữ nhi vào thùng nhuộm này.

Gian ngoài, Cảnh Châu và Cảnh Nghiên hai tỷ muội chơi quên cả trời đất.

Các cung nữ thái giám nhũ mẫu cô cô vây quanh bên cạnh, vô cùng náo nhiệt, cười cười nói nói, có thể nói là rực rỡ gấm hoa.

Cùng lúc đó ở nơi khác.

Làm bạn bên cạnh Triệu Trường Diên vẫn là con hạc giấy nhăn nheo đáng thương kia.

Còn lại....

Đức An Cung to lớn chỉ sợ ngay cả một cung nữ thái giám cũng không tìm ra được.

''Haha? Sống như vậy để làm gì?''

Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, bất quá cũng chỉ có vậy.

''Khụ khụ''

Triệu Trường Diên ho khan ngồi dậy, lần nữa lấy con dao lạnh buốt ra.

Sau đó...kề lên mạch đập của mình.

''Phụ hoàng, đứa con trai này, về sau sẽ không khiến người mất mặt nữa''

...

Con dao đâm vào, máu đỏ tươi chảy ra.

Triệu Trường Diên lần nữa nằm lại giường chờ chết, ngẩng đầu, đập vào mắt chính là con hạc giấy kia.

Nó nhăn nhúm, nó còn mang theo mồ hôi của bàn tay nhỏ bé, nó vừa nhỏ vừa xấu, nhìn còn xếp không thuần thục.

Nó....

''Hahaha...''

''Sao ta có thể cảm động, tuyệt đối không thể, đây chính là gian kế của tiện phụ Diệp phi kia, đây chính là thủ đoạn đùa cợt của bà ta''

''Một tiện phụ cướp đi sủng ái của phụ hoàng, hại chết mẫu phi, từng bước bò lên, bà ta không phải dựa vào những gian kế này sao?''

''Còn cả tiểu tiện nhân kia của, ai là ca ca của nó? Đừng có nói tới tình cảm huynh muội gì''

''Miễn là lão tử còn có thể nhúc nhích, nhất định sẽ gϊếŧ chết nó đầu tiên!''

Sự ác độc trong mắt Triệu Trường Diên ngày càng đậm, tựa như chỉ có vậy mới có thể cân bằng cơn thịnh nộ trong đáy lòng hắn.

Máu càng chảy càng nhiều, toàn thân hắn ngày càng lạnh, mí mắt dần nặng nề.

Ngay lúc một đời ngắn ngủi của hắn sắp kết thúc, đột nhiên có người rít lên.

''A! Không ổn rồi, Điện hạ xảy ra chuyện!''

Người của Đức An Cung cuối cùng cũng chưa chết hết, Triệu Trường Diên rốt cuộc được cứu.

Các thái y bỏ ra một đêm, giúp hắn cầm máu băng bó.

Còn liên tục kê vài vị thuốc để bổ huyết ích khí, lúc mọi thứ đã xong, sắc trời đã sáng rõ.

Đức An Cung một đêm kinh khủng rốt cuộc cũng khôi phục bình thường như cũ!

Nhưng ai cũng biết, Hoàng thượng không đến, nhất định là long nhan nổi giận rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện