''Đến lúc nào rồi, người còn nghĩ như vậy'' Viên Nguyệt lại đưa tới một bát canh gà ác hầm nhân sâm.

''Nương nương uống cả cái này nữa''

Diệp Tư Nhàn vuốt cái bụng lạnh buốt của mình, nén nôn mửa và đau nhức kịch liệt, từng muỗng canh đưa vào miệng.

Uống canh xong, ốm yếu nằm trên giường dài, vốn cho rằng sẽ khá hơn một chút, không ngờ chưa đến nửa canh giờ đã ói đến rối tinh rối mù.

Thực sự quá đau.

Nàng có lòng muốn kiên trì quỳ linh Hoàng hậu gì gì đó, cũng coi như đã quen biết nhiều năm.

Thế nhưng thân thể thật sự không cho phép.

Mùng ba tháng tám mới ra tháng, chưa đến tháng chín đã có kinh nguyệt, còn hung hăng như vậy nữa, đúng là có lòng mà không có sức.

''Thôi, ta tận lực rồi, không đến thì không đến thôi''

''Vậy mới phải, thân thể người là quan trọng nhất''

Diệp Tư Nhàn cứ thế nghỉ ngơi không ra ngoài.

Nhoáng cái đến đến giữa tháng chín, linh cữu của Hoàng hậu từ cung Tê Phượng chuyến tới Hoàng Lăng an táng.

Trong lúc đó có dòng họ hoàng thất và Cáo mệnh các phủ đến phúng viếng, còn có Thủy lục đạo trường* mà Đế vương mời làm cho phát thê của mình.

*Nghi thức giải phóng nước và đất trong Phật giáo TQ.

Các cung phi mỗi ngày đều quỳ túc trực bên linh cữu.

Duy chỉ có Diệp Tư Nhàn gần như không hề lộ mặt.

Lẽ ra sau khi hết kinh nguyệt nàng nên quỳ linh theo quy củ giữ đạo hiếu.

Nhưng mấy trận mưa thu trút xuống, Trường Uyên và Trường Diễn bị lạnh, một đứa chảy nước mũi, một đứa phát sốt nhẹ.

Hai hài tử mỗi ngày đều khóc đến kinh thiên động địa, trong Trữ Tú Cung rối loạn, các nhũ mẫu cô cô thu dọn không nổi, Diệp Tư Nhàn cũng không nở bỏ rơi hài tử.

Dứt khoát không ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà làm bạn với bọn nhỏ.

Triệu Nguyên Cấp đương nhiên không có ý kiến gì.

Mặc dù không nói rõ không hạ thánh chỉ cho nàng không nhất định phải tới, nhưng cũng mỗi ngày đều sai nô tài truyền lời, cho nàng ở Trữ Tú Cung không được đi lung tung.

Diệp Tư Nhàn nghe xong khóe miệng co giật.

''Hoàng thượng mỗi ngày một thân áo trắng xử lý triều chính, thỉnh thoảng còn lộ ra bộ dạng vô cùng thương tâm cho đám đại thần thấy''

''Có ai mà biết trong lòng Hoàng thượng lo nghĩ lại là một người khác hoàn toàn''

Viên Nguyệt thì khuyên.

''Nếu Hoàng hậu nương nương qua đời, Hoàng thượng không chút thương tâm thì đám đại nhân không phải sẽ thất vọng đau khổ lắm sao?''

Thê tử chí thân qua đời cũng lạnh lẽo như vậy, huống chi là người khác.

Diệp Tư Nhàn gật đầu: ''Vậy cho nên Hoàng thượng trải qua nhiều năm như vậy, thật sự là không dễ dàng''

...

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, mấy trận mưa thu đổ xuống, trời Kinh thành đã mang vài phần khí lạnh.

Sau khi tang nghi của Hoàng hậu kết thúc, dựa theo quy củ, dòng họ hoàng thấy cần giữ đạo hiếu nửa năm, bách tính phải giữ đạo hiếu ba tháng, lấy đó làm tưởng nhớ.

Trong thời gian này hoàng thất không được yến ẩm ca múa, dân gian không được cưới gả rước dâu.

Cứ vậy ngày tháng trong thâm cung càng đơn điệu.

Cũng may Trữ Tú Cung nhiều trẻ con, đừng nói là đơn điệu, Diệp Tư Nhàn chỉ cầu đừng có mỗi ngày đều gà bay chó chạy.

Bữa sáng hôm đó, Diệp Tư Nhàn cùng Cảnh Châu và Cảnh Nghiên dùng bữa ở ngoài.

Bỗng Lộ Bảo vội vàng đến truyền tin tức: ''Nương nương, Đức An Cung truyền tin đến, nói Đại hoàng tử nhiễm phong hàn, bệnh nặng''

''Đại hoàng tử?''

Diệp Tư Nhàn đã sắp quên đi sự tồn tại của người này.

Phải rồi, ban đầu hắn và Hoàng hậu cấu kết cùng nhau mưu hại mình, Hoàng hậu qua đời, hắn không có chỗ dựa, rơi vào kết cục như thế là bình thường.

Diệp Tư Nhàn chưa từng hoài nghi năng lực thượng đội hạ đạp của bọn cung nữ thái giám.

Một khi có người thất thế, chỉ riêng những kẻ này đã có thể giẫm chết người ta.

''Ta biết rồi'' Diệp Tư Nhàn cầm khăn lụa lau lau khóe môi.

''Mẫu phi, Đại ca ca sẽ chết sao?'' Cảnh Châu ngước khuôn mặt nhỏ ngây thơ lên.

Trẻ con bốn năm tuổi trí nhớ kém, nàng đã sớm quên kẻ gọi là Đại ca ca đó đã tung tin đồn nhảm phỉ báng hại nàng trước mặt nàng thế nào, đã từng đánh nhau với nàng ra sao.

Sau khi chuyện qua đi, tiểu Công chúa vẫn yêu thích ca ca.

Diệp Tư Nhàn trìu mến sờ lên tóc nữ nhi, dịu dàng nói với nàng: ''Sẽ không đâu, phong hàn thôi, uống thuốc sẽ khỏe, Cảnh Châu không cần phải lo lắng''

''Dạ''

Tiểu Công chúa cầm chén cháo ăn hết, ra dáng lau miệng, lanh lợi xuống khỏi bàn ăn.

''Di An tỷ tỷ nói hôm nay muốn dạy con gấp giấy, con đi nha mẫu phi?''

''Được'' Diệp Tư Nhàn ôn nhu cười.

Tiểu Công chúa Cảnh Châu vui vẻ rời đi, vừa đi còn vừa lẩm bẩm nói: ''Đại ca ca bị bệnh, vậy xếp một con tiên hạc đưa cho huynh ấy đi, mong huynh ấy mau khỏe, thuốc đắng lắm''

Cảnh Châu vừa đi, Cảnh Nghiên cũng ngồi không yên, lẩm bẩm gọi nhũ mẫu bế nàng đuổi theo tỷ tỷ.

Nhìn bóng lưng hai tỷ muội tay trong tay rời đi, nụ cười của Diệp Tư Nhàn từ đầu đến cuối không thay đổi, mãi đến khi bóng lưng biến mất, nàng mới chậm rãi thu lại nụ cười.

''Bị phong hàn thì phải đi chứ, bảo Thái y viện tới xem một chút, có thể trị thì trị còn không thể trị thì dẹp!''

Diệp Tư Nhàn hững hờ nhấp trà.

''Từ nhỏ đến lớn, mạng người mà nó đả thương không trên trăm thì cũng có mười mấy người, buộc tiểu thái giám đi đào băng vào mùa đông, mùa hè thì phơi nắng gắt câu cá, buộc bọn hắn làm đủ chuyện mất mạng''

''Nếu quả thật có thể chỉ vì bị phong hàn mà mất mạng, vậy xem như tạo hóa của nó''

Diệp Tư Nhàn có chút hất cằm lên, trên mặt đầy vẻ châm chọc.

''Loại người này nếu trưởng thành, không biết sẽ lại có bao nhiêu người mất mạng''

''Nương nương nói cũng đúng, chúng ta làm hết sức mình nghe theo ý trời, xem đi, không cần quá quan tâm''

Diệp Tư Nhàn gật đầu, không nói thêm gì.

Đức An Cung lúc này.

Triệu Trường Diên nằm trên giường bệnh, sắc mặt xám trắng hai mắt nhắm chặt.

Thái y ở bên cạnh bắt mạch, nhưng sau lưng thái y, ngay cả người vấn mạch cũng không có.

Sống hay chết, bệnh tình nặng hay nhẹ căn bản không ai hỏi tới.

''Haiz!''

''Đại hoàng tử, Đại hoàng tử?''

Thở dài, thái y định đánh thức Triệu Trường Diên.

Người trên giường bệnh dường như không còn chút ý thức, mơ màng mở mắt ra.

''Sao rồi? Bệnh của ta thế nào?''

''Bệnh của Điện hạ không sao, ngươi nhiễm phong hàn cộng thêm sốt cao, vi thần kê cho người một thang thuốc thanh nhiệt giải độc, người uống nhiều nước một chút, mười ngày nửa tháng là có thể hồi phục''

Thái y cho Triệu Trường Diên yên tâm, hắn lần nữa nhắm mắt lại hữu khí vô lực.

''Đi kê thuốc đi''

''Dạ, Điện hạ, vi thần cáo lui''

Sau khi thái y rời đi, Đức An cung lớn như vậy không còn một ai.

Triệu Trường Diên miệng đắng lưỡi khô phải nuốt nước bọt, kêu nửa ngày không có ai hỏi han, cuối cùng hắn chỉ có thể lê tấm thân mỏi mệt xoay người xuống giường.

Tự rót cho mình một chén trà sớm đã nguội lạnh.

Lúc uống trà xong trở lại giường, Đức An Cung vắng ngắt bỗng có rất nhiều tiếng bước chân.

Có lớn có nhỏ, có dài có ngắn.

Không giống cung nữ và thái giám, Triệu Trường Diên mơ hồ.

''Ai đó?''

''Đại ca ca, là muội!''

Tiểu Công chúa Cảnh Châu từ ngoài cửa thò cái đầu nhỏ vào.

''Đại ca ca, nghe nói huynh bị bệnh, muội và Di An tỷ tỷ tới thăm huynh''

Triệu Trường Diên vô thức định tránh, hắn không muốn tiểu tiện nhân này trông thấy bộ dạng sa sút của mình, tiện nhân mẹ của nàng nhất định sẽ chế giễu chết mình.

Còn chưa mở miệng cự tuyệt, Cảnh Châu đã tới trước mặt hắn, đôi tay nhỏ giấu phía sau, giống như đang cất giấu bí mật gì đó.

''Đại ca ca, huynh đoán xem muội mang gì tới cho huynh?'' Tiểu Công chúa cực kỳ hưng phấn.

Triệu Trường Diên lại không có kiên nhẫn.

''Không muốn đoán, cũng không thèm, dẫn tỷ muội của ngươi cút đi nhanh lên''

Rõ ràng rất khó nghe, Cảnh Châu lại như không nghe thấy, thân thể bụ bẫm nhỏ nhắn trực tiếp ghé vào mép giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện