''Không phải nô tài không đi thông báo, thật sự là Hoàng thượng đang thương nghị quốc sự với các đại nhân, nô tài không dám quấy rầy''

Phùng An Hoài đàng hoàng trịnh trọng nói, hắn cũng không có nói dối mà không phải sao?

Kỳ thật hắn biết, cứ cho là Hoàng thượng đã xong việc rồi, cũng không có khả năng đi gặp nàng ta.

''Vậy khi nào thì Hoàng thượng xong?'' Dư Tĩnh Dao chưa từ bỏ ý định.

Phùng An Hoài rốt cuộc bất đắc dĩ.

''Hoàng thượng mới vừa hạ triều chưa lâu, chỉ sợ mất một hồi nữa cũng không rảnh, Thải nữ vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi''

''Nghỉ ngơi?''

Dư Tĩnh Dao bỗng nhiên bò dậy từ dưới đất, từng bước đi về phía Phùng An Hoài, đôi mắt sắc bén nhìn hắn chằm chằm.

''Ngươi nói thì nghe đơn giản dễ dàng lắm, Nghi Tỉnh Cư hở, mư dột lại còn để lọt tuyết, ta nghỉ kiểu gì? Hoàng thượng tuyển ta vào cung chẳng lẽ là để tra tấn ta sao?''

Phùng An Hoài cuối cùng vẫn là người đã trải sự đời, hắn vững vàng đứng tại chỗ, vẫn chỉ khách khí như cũ.

''Chuyện này không liên quan gì tới nô tài, tiểu chủ nếu ở thấy không thoải mái, có thể tới Nội vụ phủ tìm người qua tu sửa''

''Nội vụ phủ?''

Dư Tĩnh Dao cười lạnh còn định ép về phía trước, bỗng nhiên có mấy tiểu thái giám tiến lên ngăn cản.

Bọn hắn cũng không nhiều lời, chỉ gắt gao ngăn trước mặt.

Dù cho Dư Tĩnh Dao quyền đấm cước đá tay tát nhục mạ, cũng không động khẩu động thủ.

Rốt cuộc, Dư Tĩnh Dao tức giận đến mức lệ rơi đầy mặt.

''Được, Hoàng thượng bận đúng không? Vậy tối ta lại tới!''

Nàng hung dữ trừng Phùng An Hoài, quay người nghênh ngang rời đi.

Nhưng nàng vừa đi không bao lâu, còn chưa có quẹo qua góc, đã thấy Diệp phi tự mình bế tiểu Công chúa, hai mẹ con bước xuống kiệu, trực tiếp đi vào cửa lớn Chiêu Dương Cung.

Ma xui quỷ khiến, Dư Tĩnh Dao lén lút quẹo lại.

Lúc trở lại Chiêu Dương Cung lần nữa, nhìn quanh vào trong cổng chính, vừa vặn trông thấy Phùng An Hoài và đám tiểu thái giám vừa rồi, đang nhẹ nhàng cười vây quanh mẹ con Diệp phi đi vào.

Thân thể Dư Tĩnh Dao run lên, suýt chút té xỉu, may có Lan Nhược đỡ nàng.

''Không cam tâm! Lan Nhược, ta không cam tâm!''

Một đôi tay thon dài trắng trẻo bám chặt lên thành cung, Dư Tĩnh Dao đầy vẻ dữ tợn.

''Tiểu chủ, chúng ta về trước đi, việc cấp bách là cho Nội vụ phủ phái người tới Nghi Tĩnh Cư một chuyến''

Dư Tĩnh Dao vẫn gắt gao tiếp cận cửa đại điện Chiêu Dương Cung đã sớm không bóng người, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm, không biết qua bao lâu, rốt cuộc hừ lạnh, quay người bước nhanh rời đi.

...

Người của Nội vụ phủ vẫn là vẻ mặt đó, nhất là Tiêu tổng quản gì đó, mũi vểnh lên trời.

Dư Tĩnh Dao đúng lúc đang nhịn một bụng tức giận không có chỗ xả, vừa dịp cho nàng tìm cớ, giương bàn tay trắng nõn lên, tự quay tát Tiêu tổng quản mấy cái.

''Ngươi là cái thá gì, còn dám ở trước mặt ta ra vẻ đại gia!''

Thịt mỡ trên bụng Tiêu tổng quản không ngừng run lên, hắn đưa tay lau đi vệt máu trên khóe miệng, quay mặt lại vẫn âm dương quái khí y nguyên.

''Người có đánh chết nô tài đi nữa thì nhân thủ trong cung này cũng không có điều ra đâu''

Có người chứ, rất nhiều tiểu thái giám đều nhàn rỗi, hắn chỉ là không vui khi phải hầu hạ cái thứ này thôi.

Rõ ràng là một Cửu phẩm Thải nữ, phân vị còn không cao hơn con kiến, cũng không thấy Hoàng thượng triệu hạnh, khiến nàng ta phát điên nhảy dựng.

Nếu không cho nàng ta nếm chút khổ sở, thật đúng là xem bản thân như cọng hành.

Lúc Dư Tĩnh Dao lần nữa giơ tay định đánh, Tổng quản Nội vụ phủ vẫn không tránh, nhưng nàng ngơ ngẩn dừng nắm tay của mình ở giữa không trung.

''Được!''

''Tiêu tổng quản đúng không, các ngươi cứ chờ đó!''

Dư Tĩnh Dao lại rủa vài câu rồi rời đi.

Tiêu tổng quản liền ưỡn cái bụng to đứng ở cửa chính Nội vụ phủ, cười lạnh nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, có tiểu đồ đệ bên cạnh đưa trà nóng và lò sưởi tay, ân cần nói.

''Sư phụ, dù sao bà ta cũng có chút địa vị, chúng ta đắc tội bà ta...''

Tiêu tổng quản vừa nhận lấy vừa châm chọc khiêu khích

''Đị vị cái chó gì, chỉ là hù người khác thôi''

''Ngay cả Diệp phi nương nương còn phải khách khách khí khí với tạp gia, cô ta thì là cái gì, cũng chẳng trách Hoàng thượng không thích cô ta''

''Nghe nói Nghi Tĩnh Cư kia không phải chỗ dành cho người ở, bà ta cũng thật là xui xẻo, sư phụ vẫn nên cẩn thận chút, lỡ đâu nữ nhân này nổi điên lên''

Tiểu đồ đệ vẫn có chút lo lắng, Tiêu tổng quản suy nghĩ một chút, ung dung nhấp một ngụm trà, vuốt ve cái bụng ưỡn đến căng tròn của mình.

''Thôi, vậy cứ để cô ta bị đông lạnh ba ngày đi, ba ngày sau ngươi dẫn người qua đó tu sửa''

''Rõ!''

Tiểu đồ đệ cung kính, Tiêu tổng quản vỗ vỗ đầu đồ đệ.

''Ranh con nhà ngươi, cũng rất không minh''

...

Cửa sổ của Nghi Tĩnh Cư sập, giữa mùa đông không có cửa sổ, gió lạnh gần như lật tung nóc nhà, bất kể thế nào người cũng không ở được.

''Đám người Chiêu Dương Cung đó, còn cái tên Tổng quản mập của Nội vụ phủ, chính là mắt chó coi thường người khác'' Lan Nhược không nhịn được nữa.

Dư Tĩnh Dao lại yên lặng tìm cửa sổ, tự tay đưa cửa sổ về lại trong khung cửa sổ, dọa đến Lan Nhược vội vàng tiếp lấy.

''Tiểu thư, sao người có thể làm loại việc nặng này được?''

Dư Tĩnh Dao lại như không sá gì, lắc đầu: ''Bọn hắn chính là muốn nhìn ta nổi điên, nhưng ta thì không, ta phải nhịn, ta vẫn không tin;

''Chờ có một ngày...''

Trong mắt Dư Tĩnh Dao bốc lên từng luồng hàn quang.

...

Tất cả mọi người trong hậu cung đang nhìn trò cười của Dư Tĩnh Dao, chó chê mèo lắm lông.

Chiêu Dương Cung lại vô cùng ấm áp.

Trong thiên điện, Diệp Tư Nhàn vừa ăn điểm tâm vừa dỗ nữ nhi.

''Đợi phụ hoàng xong việc, để phụ hoàng nặn cho Cảnh Châu một con người tuyết có được không? Còn đẹp hơn so với con mà sáng nay mẫu phi nặn nữa''

Tiểu Công chúa Cảnh Châu rưng rưng nước mắt: ''Không muốn, con muốn...mẫu phi''

Lúc ném tuyết, Diệp Tư Nhàn dự tính không thể chơi quá lâu, nên nặn một người tuyết thật đẹp cho nữ nhi cầm trong tay, dỗ dàng tới Chiêu Dương Cung tìm phụ hoàng.

Nhưng nơi này quá ấm áp, tiểu người tuyết chưa được một lúc đã tan ra, Cảnh Châu thương tâm khóc cả buổi, làm thế nào cũng không dỗ được.

''Cảnh Châu, con nhìn xem trong viện còn có tuyết như vậy, tiểu người tuyết nhất định sẽ quay lại'' Diệp Tư Nhàn bế nữ nhi đến bên cửa sổ.

''Thật sao?'' nữ nhi bảo bối rưng rưng nước mắt.

Diệp Tư Nhàn bình tĩnh gật đầu, cuối cùng dỗ đến nữ nhi mặt mày hớn hở.

Buổi trưa qua đi, rốt cuộc Triệu Nguyên Cấp cũng xong, Cảnh Châu cũng ăn xong ngủ thiếp đi, chỉ có Diệp Tư Nhàn bồi Đế vương dùng bữa trưa.

Hai người vừa ăn thức nhắm tinh xảo ngon miệng, vừa đàm luận chuyện của Cảnh Châu.

Đang cười cười nói nói, Diệp Tư Nhàn như nhớ ra gì đó, liền hỏi Phùng An Hoài đang hầu hạ bên cạnh.

''Lúc ta tới hình như thấy có người vừa đi, là ai vậy?''

Ngoại trừ mình, hậu cung hình như không có ai dám đến Chiêu Dương Cung quấy rầy Hoàng đế, chẳng lẽ người mới tới đều ngông cuồng như vậy?

Phùng An Hoài nhìn thoáng qua Hoàng đế, thấy Đế vương cũng đầy vẻ tìm tòi, liền dứt khoát ăn ngay nói thật.

''Là Dư thải nữ ở Nghi Tĩnh Cư đến làm loạn một trận...''

Diệp Tư Nhàn nghe xong, ánh mắt xa xôi hướng qua Hoàng đế cười một tiếng.

''Ồ, người này có chút rất nóng nảy ha''

Mặt Triệu Nguyên Cấp tối sầm, hướng Phùng An Hoài phân phó: ''Đi phái người để mắt tới nàng ấy, đừng để nàng hồ nháo, cũng đừng để người khác bạc đãi nàng ấy''

''Dạ''

Phùng An Hoài quay người lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Đế phi, Triệu Nguyên Cấp múc một muỗng canh đưa đến bên môi Diệp Tư Nhàn.

''Trẫm tuyệt đối sẽ không thích nàng ấy nữa, nhưng chung quy cũng là một đoạn tình cảm, trẫm cũng sẽ không để người khác vũ nhục nàng ấy, Nhàn Nhàn, mong nàng có thể hiểu''

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện