Tạ Hà đóng gói lại hành lý của mình, đồ đạc của cậu cũng không có gì nhiều, rất nhanh đã thu dọn xong. Sau buổi tối ngày hôm đó, Chu Diệc Triết lấy lí do 'để thuận tiện bất cứ lúc nào cũng có thể dùng thân thể cậu', yêu cầu Tạ Hà chuyển đến nhà y.

【 Tạ Hà : thật không dễ dàng, rốt cuộc cũng ở chung rồi. 】

【444: @[email protected] em cảm thấy ngài công lược người ta rất thuận lợi mà. . . . . . 】

【 Tạ Hà : có sao? Nhưng nếu so với lúc tôi làm đối tượng bị công lược, thì tôi cảm thấy Chu Diệc Triết hơi khó đó. 】

【444: . . . . . . Ngài cũng không dễ công lược đâu ạ, cám ơn. 】từ trước đến giờ chưa từng có ai có thể đạt được thành tựu 'kí chủ trăm người trảm', kể cả sau này cũng vậy!

【 Tạ Hà : tôi chính là một người vừa ôn nhu lại vừa đa tình : )】

444 nội tâm OS: đây có lẽ là ảo giác đi, tuy độ hảo cảm của ngài dễ dàng cọ lên 80, 90, nhưng mà... Vừa đến 99 lại giống như bị nguyền rủa mà rớt xuống 0 vậy, điều này khiến cho mấy kí chủ kia đều bị tổn thương đến không thể nào vực dậy nổi được tinh thần, không phải à? Nó thật sự rất đồng tình với bọn họ, nghe nói sau khi trở về, người nào người nấy đều muốn phát điên QAQ

Kể từ khi Tạ Hà chuyển đến nhà của Chu Diệc Triết, hai người bắt đầu trải qua những ngày tháng không biết xấu hổ.

Nhìn bề ngoài thì Chu Diệc Triết lạnh lùng thật đấy, nhưng khi ở trên giường, Tạ Hà lại cảm thấy y rất là nhiệt tình, thiên phú bẩm sinh, ít nhất lúc giữ vai trò là công thì 'đồ nghề' của y rất đủ tư cách. Thỉnh thoảng Tạ Hà còn lấy thời hoàng kim trước kia của mình ra so sánh với y, cực kì hoài niệm, về phần hiện tại, ừm, không thể nào so bì được.

Mặt khác, tuy tính cách của Chu Diệc Triết có hơi nghiêm khắc, nhưng lại vô cùng hào phóng với tình nhân, chi phí ăn mặc của Tạ Hà đều cực kì xa hoa, cậu đã xuyên qua một thời gian rồi nhưng đến bây giờ cuộc sống mới khôi phục lại chất lượng như trước đây, điều này không khỏi làm cậu cảm thấy rất hài lòng.

Chỉ có một chỗ hơi lúng túng, đó là... Thiết lập của nhân vật là bị cưỡng ép, mỗi lần bịch bịch cậu đều phải tỏ ra rất khó xử... Nhưng trên thực tế, cậu sảng khoái đến ngất ngây ấy chứ, không ngờ làm thụ lại sướng đến như vậy. Vả lại, thông qua 'vận động hài hoà', độ hảo cảm của Chu Diệc Triết cũng vững vàng tăng lên, hiện tại đã là 85 rồi.

【444: trừ bịch bịch, gần đây cũng không có gì xảy ra hết, sao độ hảo cảm vẫn có thể tăng lên ạ? 】

【 Tạ Hà : đời sống tềnh dục hài hòa cũng là yếu tố quan trọng trong hạnh phúc đó, yêu, là có thể làm được. 】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà : mỗi ngày đều được ăn uống no say, độ hảo cảm tăng lên cũng là chuyện bình thường thôi, em là hệ thống nên em sẽ không hiểu được điều này đâu. 】

【444: kí chủ đại đại! =口= em hiểu mà! Có phải giống như chuyện mỗi ngày em thu được rất nhiều kinh nghiệm thì em cũng sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, sau đó em sẽ thích người đã cho em một đống kinh nghiệm kia, có đúng không? 】

【 Tạ Hà: . . . . . . Đại loại vậy. 】

Tạ Hà rơi vào suy tư, độ hảo cảm 85 cũng đã bằng với lúc ban đầu của Chu Diệc An, điều này chứng tỏ Chu Diệc Triết cũng đã yêu cậu rồi, có điều là vẫn còn chưa đủ mà thôi, chỉ cần công lược đúng cách, muốn đột phá cũng không phải chuyện khó. Cậu cần thêm một mồi lửa nữa, cho nên cứ ngồi không ở nhà là không được.

Đến tối Chu Diệc Triết theo thường lệ đè Tạ Hà lên giường làm mấy hiệp, Tạ Hà cuộn người lại đưa lưng về phía y, trên lưng tràn đầy dấu vết sau hoan ái, mong manh yếu đuối khiến người khác càng muốn ngược đãi hơn.

Trong khoảng thời gian này, Tạ Hà đều ngoan ngoãn nghe lời Chu Diệc Triết, khiến y rất vừa lòng, bởi vậy y cũng có hơi thương hoa tiếc ngọc, suy cho cùng có thể tìm được một tình nhân phù hợp với y ở trên giường như vậy, cũng đủ để y đối xử tốt rồi.

Chu Diệc Triết cúi đầu hôn lên cổ đối phương, cảm nhận người dưới thân run lên nhè nhẹ, trên mặt y lộ ra ý cười, động tác dịu dàng lật đối phương lại.

........................................

Tạ Hà nằm xụi lơ ở trên giường, trong đầu trống rỗng, mê man nhìn người đàn ông đối diện mình, tại sao y lại làm vậy...

Chu Diệc Triết liếm khoé môi mình, giữa đôi mắt phượng hẹp dài lóe qua một tia sáng, y ôm cậu vào lòng, ngón tay lướt qua chóp mũi rồi xuống đến môi cậu, thanh âm trầm thấp vang lên: "Thích không?"

Tạ Hà quay đầu sang chỗ khác, xấu hổ và giận dữ khiến hai má cậu đỏ bừng.

【 Tạ Hà : tôi đã sớm &**%¥# muốn đem %¥## nhét vào %¥ của y #%¥# 】

【444: . . . . . . Kí chủ đại đại, có phải ngài nói gì đó vi phạm lệnh cấm ngữ không ạ? 】

【 Tạ Hà : không, tôi chỉ muốn nói là rất thích: )】

Cho dù cậu thanh niên này đã hầu hạ y không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu ấy vẫn luôn ngại ngùng e thẹn như cũ, giống như việc làʍ ŧìиɦ hiển nhiên của con người là một loại sỉ nhục nào đó đối với cậu ấy. Không... Có thể là do cậu ấy không thích y mà thôi, không biết lúc ở dưới thân Chu Diệc An, có phải cậu ấy sẽ bày ra một biểu cảm khác hay không, thật là muốn nhìn thấy quá đi mất...

Ánh mắt của Chu Diệc Triết tối đi, y hôn môi cậu, mỉm cười: "Hôm nay tôi rất vui, có thể thoả mãn một yêu cầu của cậu."

Lông mi của Tạ Hà run lên, cậu rũ đôi mắt xuống, sau một hồi mới cẩn thận nói: "Tôi... Tôi có thể đi làm lại không? Buổi tối tôi... Sẽ về đúng giờ..." Cậu nói xong câu cuối, trên mặt đã hiện lên vẻ khuất nhục, âm điệu cũng nhỏ dần, vế sau cũng không còn nghe rõ. Nhưng cậu... Thật sự không muốn bị nhốt ở nơi này nữa.

Chu Diệc Triết nhìn chằm chằm gương mặt của cậu, không buông tha bất kỳ một chi tiết nhỏ nào, thật đáng yêu, còn tưởng rằng cậu ấy sẽ luôn nhẫn nhịn như vậy mãi chứ.

"Thế nhưng tôi đã giúp cậu thôi việc rồi." Chu Diệc Triết thản nhiên mở miệng, bên môi lộ ra vẻ bỡn cợt.

"Anh ——" Tạ Hà gần như không nhịn được mà bộc lộ sự phẫn hận trong mắt mình, sao người này có thể làm vậy chứ! Dựa vào cái gì lại xen vào cuộc sống của cậu! Biến cậu ra nông nỗi này còn chưa đủ hay sao? Lại dỗi nữa, thật là, chẳng học được cách che dấu tâm tình của mình một chút nào. Nhưng điều này lại càng khiến cho người ta muốn bắt nạt cậu hơn, Chu Diệc Triết mỉm cười: "Cậu là người của tôi, lại đi làm công cho người khác thì mặt mũi của tôi biết ném cho ai đây?"

Viền mắt của Tạ Hà đỏ lên, tựa như đang âm thầm lên án y.

Người đàn ông này nói cái gì mà thích cậu chứ, thật ra cũng chỉ coi cậu là một món đồ chơi thôi, đúng như những gì mà Chu Diệc An đã nói vậy...

Mắt thấy Tạ Hà như sắp khóc đến nơi, Chu Diệc Triết hiếm thấy mà mềm lòng một chút: "Nhưng tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc khác, ngày mai là cậu có thể đi làm luôn."

Còn về công việc khác là gì, ngày hôm sau cậu liền biết, cậu mặc một bộ Âu phục mà Chu Diệc Triết kêu người chuẩn bị riêng cho cậu, vốn đã là một người thanh tú, bây giờ còn được trau chuốt tỉ mỉ, giờ phút này trông cậu thật xinh đẹp và sắc xảo đến động lòng.

Tạ Hà không được tự nhiên đứng trước mặt Chu Diệc Triết, cậu nói: "Tôi, tôi sợ là mình không thể đảm nhiệm được công việc này."

Chu Diệc Triết vừa lòng đánh giá cậu: "Chỉ là làm thư ký cho tôi thôi, tôi cảm thấy cậu có thể làm được."

Rất tốt, rất ra dáng bá đạo tổng tài.

Sau khi Tạ Hà giả bộ đưa đẩy một hồi, thì cũng ngoan ngoãn đi theo Chu Diệc Triết đến công ty.

Tạ Hà làm giám đốc cũng đã mười mấy năm, nhưng làm thư ký thì lại là lần đầu, cậu cảm thấy cực kì mới mẻ, thậm chí còn có tâm trạng đi đánh giá nơi nơi, âm thầm so sánh với công ty trước kia của mình.

Nhưng mà Triệu Thanh cũng chỉ là một cậu sinh viên tốt nghiệp đại học với bằng cấp trung bình, đừng nói là bước vào tổng bộ của tập đoàn Chu thị, cho dù là chi nhánh nhỏ của Chu thị, cũng không chấp nhận bằng cấp này, vậy mà giờ còn được thăng lên làm thư ký chủ tịch, làm việc ở trên tầng cao nhất, bỗng dưng cậu có một loại cảm giác xấu hổ không thể nói nên lời, ánh mắt của Tạ Hà dán chặt vào sàn nhà... Cố gắng nhập tâm làm tròn vai diễn Triệu Thanh, biểu hiện bản thân đang vô cùng khẩn trương.

Khi ở công ty Chu Diệc Triết hoàn toàn khác hẳn với lúc còn ở nhà, trên mặt y cực kỳ nghiêm túc, đưa ra mệnh lệnh có trật tự rõ ràng, sắp xếp hạng mục đâu ra đó, bận rộn đến mức không có thời gian để nhìn Tạ Hà.

Tạ Hà cũng nhận ra Chu Diệc Triết không để ý đến cậu, cậu ngồi chờ ở một góc trong văn phòng của y, tạo điều kiện cho quần chúng vây xem.

Hơn mười giờ, một người phụ nữ nhìn rất tri thức, ăn mặc hơi đứng tuổi vội vàng đi đến chỗ cậu, nhét vào tay cậu một quyển sổ và một cây bút ghi âm, cẩn thận nói: "Thư ký Triệu, Chu tổng đang mở cuộc họp, mời cậu qua đó ghi lại nội dung trong cuộc họp."

"A, được, được..." Tạ Hà vội vàng nhận lấy, dưới sự dẫn dắt của đối phương mà đi vào phòng họp.

Tạ Hà trực tiếp đẩy cửa phòng họp ra, trong nháy mắt tất cả thanh âm đang nói chuyện ở bên trong đều ngừng lại, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu, sắc mặt cậu lập tức tái mét, một bộ dáng bị dọa sợ, vào lúc mà cậu đang chần chừ không biết có nên đi vào không thì Chu Diệc Triết ngồi bên kia bàn tròn trầm giọng nói: "Qua đây."

Trước mặt bao nhiêu người, người đàn ông vốn dĩ là ác ma trong lòng cậu, giờ phút này lại làm cậu cảm thấy an tâm đến lạ thường. Tạ Hà cắn môi, dựa theo mệnh lệnh của Chu Diệc Triết, ngồi xuống vị trí bên cạnh y.

Cậu mở sổ ghi chép ra, bắt đầu ghi lại thông tin, lại sực nhớ đến người phụ nữ kia còn đưa cho cậu thêm một cây bút ghi âm, cậu cũng thuận tiện mở nó ra luôn, nhưng cậu chưa từng dùng qua loại bút ghi âm này, cho nên không biết cách mở chốt, khẩn trương đến mặt mày đều đỏ bừng.

Vào lúc mà cậu đang vô cùng căng thẳng, một bàn tay thon dài nương theo bàn tay cậu cầm lấy bút ghi âm, rất nhanh đã mở ra, sau đó lại đặt ở trước mặt cậu một lần nữa.

Tạ Hà kinh ngạc nhìn Chu Diệc Triết.

Chu Diệc Triết cũng nhìn cậu, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra ý cười nhàn nhạt, ôn nhu nói: "Đừng gấp, cứ từ từ thôi."

Trái tim của Tạ Hà chợt nảy lên một cái, trên mặt đột nhiên hiện lên một tầng mây đỏ thắm, vội vàng cúi đầu xuống.

Một màn này đều lọt vào trong mắt của nhóm quản lí cấp cao, mọi người bắt đầu trao đổi ánh mắt với nhau, đều lộ ra ý cười khác thường, ánh mắt nhìn về phía Tạ Hà cũng sâu xa không rõ. Ai mà chẳng biết tính tình của Chu tổng, có người nào là chưa từng bị giáo huấn qua đâu? Lúc nào thì dùng giọng điệu ôn nhu để nói chuyện với cấp dưới như vậy chứ? Tuy cậu trai trẻ này phạm vào một sai lầm rất ngớ ngẩn, vậy mà chẳng những bình yên không sứt mẻ ngồi bên cạnh Chu tổng, còn được y an ủi dịu dàng đến thế, đãi ngộ kiểu này... Chậc chậc, thư ký cái gì? Rõ ràng là tình nhân ~ tất cả mọi người đều hiểu mà!

Trong đám người này, chỉ có duy nhất một ánh mắt là lạnh lẽo, còn ẩn ẩn mang theo một loại hận ý nồng đậm.

Nhưng cũng bởi vì căng thẳng, mà Tạ Hà luôn duy trì bộ dáng cúi đầu, cho nên không phát hiện ra Chu Diệc An cũng đang ngồi trong phòng họp.

Chu Diệc An nhìn Tạ Hà chòng chọc, ánh mắt đau nhói như bị kim châm.

Người thanh niên nhu thuận ngồi bên cạnh Chu Diệc Triết, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sạch sẽ trong veo, trên người là bộ đồ tây được cắt may khéo léo, cả người đều tản ra một vẻ đẹp thanh lệ mà từ trước nay chưa từng có. Giờ phút này cậu đang nhẹ nhàng cắn ngòi bút, lông mày hơi nhíu lại, đây là động tác nhỏ mà mỗi khi cậu phiền não sẽ làm ra, có lẽ là do có chỗ nào đấy không hiểu... Cũng đúng, trước kia cậu chưa từng tiếp xúc với loại công việc này, cho nên không thể theo kịp là một chuyện đương nhiên, nhưng mà cậu ấy vẫn không hề từ bỏ, vẫn luôn cố gắng hết sức để hoàn thành trách nhiệm của mình.

Ngày đó sau khi Chu Diệc An rời đi, việc đầu tiên mà hắn làm chính là đi tìm Chu Diệc Triết, kế đó là tìm mọi cách để trở về công ty, cho nên chậm trễ mãi vẫn chưa quay về nhà, hơn nữa hắn cũng không biết phải đối mặt với Tạ Hà như thế nào. Chờ hắn chuẩn bị xong hết rồi thì trong nhà đã không còn một ai, hắn biết Triệu Thanh hiện giờ đang say đắm Chu Diệc Triết muốn từ bỏ hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lo lắng, muốn biết cậu đi nơi nào, vì sao không để ý tới hắn nữa, sống có tốt hay không.

Hiện tại hắn rốt cuộc cũng có đáp án rồi, Triệu Thanh sống tốt lắm, rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện