Khi Chu Diệc Triết vừa mới về nhà, đã trông thấy Chu Diệc An đứng trước cửa đợi mình.

Đứa em trai này của y cũng không thân thiết gì với y lắm, cho nên hành vi xuất hiện ở trước cửa nhà y vào lúc nửa hôm khuya khoắt như thế này là một điều vô cùng khác thường, mà cái gì khác thường đều sẽ có nguyên nhân của nó.

Chu Diệc Triết cho rằng mình đã đoán được đại khái nguyên nhân là tại sao, à không, vốn chỉ có mỗi lý do này mà thôi.

"Muốn vào trong ngồi không?" Chu Diệc Triết mở cửa ra, thản nhiên nói.

Sắc mặt của Chu Diệc An âm trầm nhìn chằm chằm y, trong mắt cũng không hề che giấu sự thù hận, hắn không nói không rằng đi theo y vào nhà.

Chu Diệc Triết cởϊ áσ khoác ra, tùy tiện vắt trên sô pha, y vừa nới lỏng cà vạt vừa nói: "Anh sẽ không mời cậu uống trà, có việc gì thì cứ nói thẳng."

"Em đến đây chỉ muốn hỏi anh một vấn đề." Chu Diệc An nhìn chằm chằm y, trong mắt đè nén lửa giận: "Em ấy... Là tự nguyện, hay là bị anh ép buộc."

Chu Diệc An không nói tên người kia, nhưng Chu Diệc Triết lại biết rõ hắn đang ám chỉ ai, cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Bây giờ y có hai sự lựa chọn, một là giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Chu Diệc An biết, lấy tình cảm của Chu Diệc An đối với Triệu Thanh, rất có thể sẽ tha thứ cho Triệu Thanh tất cả, hai người sẽ tốt đẹp trở lại. Hai là chỉ nói đến kết quả, không giải thích nguyên nhân, như vậy... Bọn họ sẽ kết thúc, Triệu Thanh trở thành vật vô chủ.

Hai sự lựa chọn này chỉ đấu đá với nhau trong chớp nhoáng ở trong đầu Chu Diệc Triết.

Chu Diệc Triết chậm rãi nhếch khoé miệng lên, dùng giọng điệu hờ hững khinh khỉnh: "Ý cậu là Triệu Thanh ư?" Trên mặt y lộ ra nụ cười châm chọc, thong thả nói: "Cậu ta có cái gì đáng để anh phải ép buộc chứ, đương nhiên là tự nguyện rồi." Quả thật lần đầu là như vậy, y cũng không tính là nói dối.

Hai mắt Chu Diệc An lập tức đỏ ngầu! Nghiến răng nghiến lợi siết chặt nắm đấm đánh tới!

Khoảnh khắc ấy, trong đầu của hắn ngoại trừ muốn đấm vỡ khuôn mặt đáng giận kia ra thì không còn bất cứ điều gì khác nữa! Để y không thể dùng giọng điệu cười cợt đó sỉ nhục tình yêu của hắn!

Chu Diệc Triết cũng đoán trước được kết quả sẽ như vậy, y lập tức nghiêng người tránh khỏi cú đấm đó, đồng thời giơ tay lên bắt lấy cổ áo của Chu Diệc An quật ngã hắn xuống sàn, sau đó y mỉm cười nói: "Cậu tức giận cái gì?"

"Tôi muốn gϊếŧ chết anh!" Giọng của Chu Diệc An nhuốm đầy căm hận và phẫn nộ.

"Cậu không thể chăm sóc tốt cho cậu ấy, không thể cho cậu ấy một cuộc sống như mong muốn, cậu không thể cho cậu ấy cái gì cả." Nụ cười của Chu Diệc Triết lạnh xuống: "Mà tôi tình nguyện cho cậu ấy thì cậu bất mãn cái gì chứ?"

.....................

Tạ Hà thật sự rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, kể từ ngày Chu Diệc An rời đi, cậu cũng khóa cửa lại nhốt bản thân ở bên trong luôn.

Sau đó bắt đầu thỏa thích xem phim và ăn uống thả ga.

Mỹ thực trong cửa hàng hệ thống hoàn toàn khác hẳn với mỹ thực bình thường! Từ những món đặc biệt trên thiên đình, tới trùng thú của tinh tế, người địa cầu ăn, người ngoài hành tinh ăn, thần tiên ăn, yêu quái ăn... Chỉ có bạn mua không nổi, chứ không có thứ mà bạn không nghĩ tới. Lúc này Tạ Hà mới sâu sắc cảm nhận được bản thân mình có bao nhiêu bần cùng, cậu cảm thấy khi ấy lừa chủ hệ thống quá ít. Nhưng cho dù là vậy, thì cửa hàng hệ thống không gì là không làm được này vẫn khiến cậu vô cùng thích thú.

Khi còn ở thế giới ban đầu cậu đã đứng ở trên đỉnh nhân sinh rồi, tiền nhiều xài cả đời cũng không hết, nhưng cũng chính vì điều này đã khiến cho cậu hừng hực ý chí phấn đấu thêm lần nữa.

Chỉ có điều mới có mấy ngày thôi mà cậu đã ăn hết 3.000 kinh nghiệm rồi, xem ra vẫn phải tiết kiệm lại một chút...

Đến ngày thứ sáu, rốt cuộc cũng có người đến gõ cửa.

【 Tạ Hà : ai tới vậy? 】

【444: là Chu Diệc Triết ạ! 】

【Tạ Hà : mau đổi cho tôi một cái biểu cảm "Tâm như tro tàn" đi! 】Mấy ngày nay Tạ Hà ở nhà hết ăn lại uống, nghỉ ngơi vô cùng sảng khoái, sắc mặt hồng hào đến chói mắt, cho dù cậu có diễn tốt đến đâu đi nữa thì cũng không thể phối hợp được.

【444: vâng ạ! Biểu cảm "Tâm như tro tàn" giá trị 300 kinh nghiệm, đã đổi xong! 】

Dùng mắt thường có thể thấy được sự thay đổi ở trên gương mặt cậu, chẳng mấy chốc vẻ mặt cậu đã xám như tro, cả người nhìn qua rất tiều tuỵ xuống tinh thần.

'Cốc cốc cốc' tiếng gõ cửa lại vang lên, sau ba tiếng thì ngừng lại.

Tạ Hà nằm trên sô pha không nhúc nhích, vào lúc mà cậu tưởng rằng người bên ngoài đã bỏ đi thì lại bất ngờ nghe thấy ba tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên lần nữa, tiết tấu hoàn toàn giống như trước đó, không nhiều hơn một nhịp cũng không ít đi một tiếng, người có thể gõ như vậy chắc chắn là một người rất có kiên nhẫn.

Mãi đến khi bên ngoài vang lên lần gõ cửa thứ ba, cặp mắt của Tạ Hà mới chậm rãi động đậy, cậu chậm chạp đứng lên, lảo đảo bước đến mở cửa, nhưng vừa mới nhìn thấy rõ người đứng bên ngoài là ai, đồng tử cậu lập tức co rụt, lật đật đóng cửa lại! Nhưng Chu Diệc Triết làm sao sẽ cho cậu có cơ hội làm như vậy chứ, cánh tay y hơi dùng sức, trực tiếp hất cửa ra! Tạ Hà cũng theo quán tính nghiêng ngả lùi về sau.

Trong mắt cậu loé lên một tia không cam lòng, sau đó cậu rũ mắt xuống, làm như không nhìn thấy Chu Diệc Triết, lại quay trở về sô pha nằm lên một lần nữa, đã vậy còn nâng tay lên che hai mắt của mình lại.

Chu Diệc Triết chưa từng thấy một Triệu Thanh như vậy bao giờ.

Giờ phút này, làn da nhẵn nhụi mà trước kia đã khiến y yêu thích không muốn buông tay lại mất đi vẻ lộng lẫy của nó, còn có cặp mắt trong suốt lại bướng bỉnh kia hiện tại cũng chỉ còn lại âm u và vắng lặng, đã từng là đôi môi mềm mại ướŧ áŧ bây giờ lại trở nên thật khô cằn nứt nẻ, toàn thân cậu ấy như một bông hoa xinh đẹp bởi vì mất đi hơi nước mà trở nên héo rũ.

Hoặc chính xác hơn là... Một cái xác không hồn.

Một Triệu Thanh như vậy cũng không phải không đẹp, chỉ có điều giống như một thứ đồ yếu ớt chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan, nhưng lại ngoài ý muốn... Khiến trái tim của Chu Diệc Triết đập nhanh một cái trong chớp mắt.

Một cái chớp mắt này khiến y có chút nghi ngờ đối với quyết định của mình —— Làm như vậy, thật sự là đúng sao? Nhưng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, ngay sau đó ánh mắt của y lại bị rét lạnh bao phủ lấy lần nữa, y chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình.

Động tác của Chu Diệc Triết rất tự nhiên, y rót một ly nước sau đó đi đến chỗ Tạ Hà, nâng cậu dậy: "Uống nước đi."

Tạ Hà nhắm mắt lại, không phản kháng, cũng không trả lời, thật giống như đang ngủ, nhưng hàng mi khẽ run lên kia lại chứng minh cậu không hề bình tĩnh như bên ngoài.

Chu Diệc Triết không giỏi dỗ dành người khác, y càng thích dùng hành động thực tế hơn, ví dụ như hiện tại, y rất muốn làm dịu đi đôi môi khô nứt này, cho nên y tự nhấp một ngụm nước sau đó trực tiếp hôn lên đôi môi cậu, dòng nước thuận theo nơi gắn bó giữa hai người mà chảy xuống... Chu Diệc Triết cạy khớp hàm của cậu truyền ngụm nước ấy qua cho cậu, cuối cùng liếm hai cánh môi của cậu, y cứ vậy mà liếm sạch những vết nứt trên môi cậu, mãi đến khi đôi môi đó trở nên ướŧ áŧ một lần nữa, nở rộ ra hệt như một bông hoa trà mới vừa lòng rời đi.

Tạ Hà bị hôn thì khẽ động đậy một cái, không thể tiếp tục giả bộ ngủ được nữa, cậu chậm chạp mở mắt ra, dùng ánh mắt tĩnh lặng nhìn Chu Diệc Triết, một hồi sau mới dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: "Có phải anh thích tôi không?"

Cho dù Triệu Thanh có đần độn đến đâu đi nữa thì bây giờ cũng đã nhận ra rồi.

Chu Diệc Triết hơi híp mắt lại, trầm mặc vài giây mới nói: "Phải."

Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, "Tôi chỉ yêu Chu Diệc An."

Chu Diệc Triết nở nụ cười, cũng không tức giận vì bị từ chối, y cúi đầu nhìn cậu chăm chú: "Tôi biết, cậu ta cũng rất yêu cậu."

Những lời này càng khiến cho sắc mặt của Tạ Hà thêm tái nhợt, trắng đến gần như trong suốt, cậu bấu chặt sô pha ở phía dưới, dùng ánh mắt kiên định nhìn Chu Diệc Triết: "Cho nên, mời anh đi giùm cho."

"Cậu chắc chứ?" Chu Diệc Triết cười hỏi lại.

Tạ Hà há miệng, đang chuẩn bị nói chuyện thì Chu Diệc Triết lại cất tiếng lên cắt ngang lời cậu: "Đừng trả lời vội, cậu không muốn biết hiện tại Chu Diệc An ra sao ư? Cậu không muốn biết vì sao cậu ta lại không trở về tìm cậu à? Cậu không muốn... Nhìn thấy cậu ta nữa sao?"

Không muốn... Sao? Không, cậu muốn, mỗi một giây một phút cậu đều muốn, từ khoảnh khắc Chu Diệc An rời đi... Cậu thậm chí còn không thể nhắm mắt được, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, cậu sẽ nhìn thấy Chu Diệc An, Chu Diệc An cười dịu dàng với cậu, Chu Diệc An ngọt ngào với cậu, Chu Diệc An đấu võ mồm với cậu... Ngay cả ánh mắt chán ghét và khinh thường của Chu Diệc An đối với cậu nữa, cậu không sao quên được những thứ ấy.

Cậu rất muốn, muốn đến phát điên.

Trên mặt cậu tràn ngập những cảm xúc vô cùng phức tạp.

Đôi môi của Tạ Hà run lên, phải mất một hồi lâu mới phun ra được hai từ: "Đê tiện."

"Cảm ơn vì đã khen." Chu Diệc Triết ngả ngớn nắm lấy cằm Tạ Hà: "Hay là cậu hôn tôi một cái đi, tôi sẽ nói cho cậu nghe."

Tạ Hà bĩnh tĩnh nhìn y, trên mặt dần lộ ra nụ cười chua xót, ngay khi Chu Diệc Triết nghĩ rằng cậu sẽ khuất phục y giống như những lần trước, thì ánh mắt của Tạ Hà lại đột nhiên bắn ra một tia dữ tợn, hệt như đang nhìn kẻ thù! Khàn giọng nói: "Anh! Đừng! Hòng!"

Tươi cười trên mặt Chu Diệc Triết chợt biến mất, y đứng lên, từ trên cao nhìn Tạ Hà, "Thật là ngang bướng, như vậy không có lợi cho cậu đâu."

Tạ Hà đáp trả vấn đề ấy bằng một nụ cười lạnh.

Chu Diệc Triết nhếch khóe môi lên: "Mà thôi, hôm nay tâm tình của tôi không tệ, cho nên tình nguyện nói cho cậu nghe một chút vậy, yên tâm không có mất phí đâu mà sợ. Chu Diệc An cho rằng cậu chủ động quyến rũ tôi, nên bây giờ cậu ta vô cùng chán ghét cậu, đương nhiên sẽ không trở về tìm cậu. À đúng rồi... Mấy ngày trước cậu ta còn chạy về nhà, xin cha tôi cho cậu ta vào công ty, cha tôi đồng ý, vì thế ngày mai cậu ta sẽ bắt đầu bước vào tập đoàn. Tống Như Di dùng mười năm cũng không thể làm cậu ta thay đổi suy nghĩ, còn cậu thì làm dễ như ăn cháo vậy, cậu khiến cậu ta từ bỏ giấc mơ của mình, từ bỏ chấp niệm của chính mình, chủ động trở về ngôi nhà mà cậu ta chán ghét nhất, vì muốn trèo lên cành cao mà khúm núm không từ mọi thủ đoạn, biến thành loại người mà cậu ta cực kỳ khinh thường. Đối với chuyện này, tôi quả thật có hơi bội phục cậu đấy."

Lớp phòng vệ trong mắt của Tạ Hà lập tức bị đánh cho tan tác, trên mặt tràn ngập vẻ bi ai.

"Chỉ tiếc là cậu ta tỉnh ngộ có hơi muộn, bây giờ mới bắt đầu đấu với tôi, quả là không biết tự lượng sức mình. Nếu cậu ta chịu yên ổn, thì Chu gia vốn dĩ cũng có một phần thuộc về cậu ta, nhưng hiện tại cậu ta lại phụ lòng tốt của người khác, muốn đối nghịch với tôi... Đã vậy tôi đây còn là một người không vao giờ nhân nhượng với kẻ thù." Chu Diệc Triết dừng một chút, mỉm cười: "Cậu nói xem, nếu tôi biến cậu ta trở lại thành cát bụi một lần nữa, khiến cậu ta trắng tay thì cậu ta có phát điên không? Sau đó thuận tiện đá luôn cả người mẹ mà cậu ta chán ghét ra khỏi nhà luôn... Cậu ta mất cậu, lại mất đi quyền lực và tiền tài, thậm chí ngay cả thân phận cuối cùng cũng không còn, như vậy... Mới là tính là tuyệt vọng nhỉ? Chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt của cậu ta khi đó, tôi đã cảm thấy hết sức hưng phấn."

Tạ Hà kinh hãi nhìn y, giống như Chu Diệc Triết là một tên ác ma đáng sợ nào đó vậy.

"Anh ấy... Anh ấy là em trai của anh... Sao anh có thể làm như vậy chứ?" Tạ Hà không dám tin nhìn y, tại sao trên đời lại có một người nhẫn tâm như thế này? "Đúng vậy. Nhưng thật không may, cậu ta lại là con của một kẻ thứ ba, còn khiến mẹ tôi tức đến sinh bệnh mà qua đời, sau đó thành công bước vào nhà của tôi trước mắt tôi." Chu Diệc Triết ảm đạm cười.

"Anh ——" Ánh mắt của Tạ Hà hết sức phức tạp nhưng vẫn cố gắng thanh minh: "Nhưng anh ấy và mẹ anh ấy không giống nhau... Anh ấy chưa từng nghĩ đến chuyện hãm hại anh, càng không nghĩ tới tranh giành bất cứ thứ gì cả, anh ấy vẫn luôn tôn trọng anh."

"Đó là trước kia." Chu Diệc Triết cười khinh miệt: "Trước kia tôi cũng đâu có xuống tay với cậu ta, không phải cậu ta vẫn sống rất thoải mái sao?"

"Anh..." Tạ Hà không còn lời gì để nói, cậu nhắm mắt lại, một lát sau mới chậm rãi mở miệng: "Tôi đáp ứng anh." Cậu nói những lời này, giống như đã dùng hết sức lực của bản thân để nói vậy.

Bên môi Diệc Triết lộ ra ý cười châm chọc: "Đáp ứng cái gì?"

Tạ Hà cam chịu nhắm mắt lại, không phản kháng mà chỉ có tuân mệnh: "Hôn anh."

Thật sự là khờ dại đến làm người khác muốn bắt nạt, Chu Diệc Triết cười khẽ một tiếng: "Tôi nghĩ hình như cậu đã nhầm lẫn ở đâu rồi thì phải, cái đó chỉ là thù lao cho câu trả lời của tôi mà thôi, tôi cũng đã không thu phí mà nói cho cậu nghe rồi mà. Nếu cậu muốn biết nhiều hơn thì phải trả một cái giá khác nữa, đây chính là nguyên tắc bình đẳng trong mua bán."

Tạ Hà không hề dao động, ngay cả nội dung cũng không hỏi, không hề do dự mở miệng: "Tôi đều đáp ứng anh."

Nghe thấy cậu nói như vậy, vẻ mặt của Chu Diệc Triết chợt lạnh xuống, Tạ Hà trả lời rất dứt khoát, không để cho y có cơ hội nói thêm điều gì, đây là lần đầu tiên y bị động như vậy khi đứng trước mặt cậu thanh niên này. Rõ ràng y mới là người nắm trong tay tất cả, rõ ràng y mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng cậu thanh niên yếu ớt ở đối diện lại có thể dùng một loại chấp nhất không một chút do dự, sẵn sàng trả giá cho mọi thứ, đập nồi dìm thuyền từng bước ép sát y!

Đây là lần đầu tiên có thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của y!

Y nhớ rõ ánh mắt của cậu ấy khi nhìn về phía Chu Diệc An hoàn toàn khắc hẳn với lúc nhìn về phía y, sự yêu thương dịu dàng trong cặp mắt ấy không có chỗ dành cho y. Giờ phút này, y mới ý thức được phần tình cảm đó đã sâu đậm đến mức vượt qua cả tưởng tượng của mình, nhưng cũng bởi vì nhận ra được điều này mà... Y lại có chút đố kỵ.

Nếu đôi mắt tràn ngập yêu thương đó nhìn về phía y, thì đó sẽ là cảm nhận tuyệt vời đến cỡ nào...

【 đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +5, trước mắt độ hảo cảm là 80】

Giọng điệu của Chu Diệc Triết lạnh lẽo không một chút độ ấm: "Cậu có biết mình vừa đáp ứng cái gì không?"

"Cái gì cũng được." Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, "Chỉ cần anh hứa với tôi là không được làm gì anh ấy hết."

"Đừng tự cho rằng bản thân mình quan trọng, cậu không đáng để tôi phải buông tha lợi ích của mình đâu." Đuôi lông mày của Chu Diệc Triết nhướng lên: "Tôi chỉ có thể đáp ứng với cậu, nếu cậu nghe lời làm tôi vui thì tôi có thể sẽ khoan hồng cho Chu Diệc An hơn một chút, đương nhiên, còn phải xem cậu ta có biết điều hay không nữa. Như vậy, cậu vẫn đáp ứng ư?"

Tạ Hà siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, cậu rất muốn chửi ầm lên, nhưng cậu không thể. Cậu đã đánh mất Chu Diệc An, làm sao có thể đánh mất luôn cả cơ hội cuối cùng làm gì đó vì hắn chứ? Cậu vô dụng như vậy, thứ duy nhất có thể lấy ra, chính là trái tim không tiếc bất cứ thứ gì này mà thôi.

"Tôi đáp ứng." Tạ Hà gằn từng chữ từng nói.

Tuy mục đích đã đạt được, nhưng Chu Diệc Triết lại không có nửa phần đắc ý như trong dự đoán của mình, y nhìn chăm chằm cậu thanh niên, lạnh lùng ra lệnh: "Lên giường."

Hàm ý bên trong câu nói này quá rõ ràng, hai tay của Tạ Hà siết chặt lại, đó là chiếc giường của cậu và Chu Diệc An!

"Làm sao? Mới đây đã hối hận rồi à?" Chu Diệc Triết cười cợt nói: "Tình yêu của cậu cũng chỉ có đến thế mà thôi."

Không... Cậu không hối hận.

Tạ Hà chậm rãi vịn sô pha đứng dậy, thân thể bây giờ của cậu rất suy yếu, đột ngột đứng lên như vậy làm cậu có hơi xây xẩm mặt mày, cậu lảo đảo một cái rồi xoay người đi về hướng phòng ngủ... Mỗi một bước chân, linh hồn cậu đều như muốn rời xa hơn nữa.

Tạ Hà bị đẩy ngã lên chiếc giường của cậu và Chu Diệc An, tại chiếc giường nhỏ này, bọn họ đã từng cùng rúc vào nhau cả ngày lẫn đêm, Chu Diệc An sẽ ôm cậu vào lòng, nói những thứ khiến người khác phải xấu hổ, sau đó hai người sẽ vui đùa ầm ĩ một hồi lâu, cuối cùng ôm chặt lấy đối phương cho đến bình minh.

Nơi này... Đều tràn ngập hơi thở của Chu Diệc An.

Nơi này... Là khu vườn bí mật của bọn họ.

Mà hiện tại, đè ở trên người cậu chính là một người đàn ông có gương mặt lạnh lùng, y mạnh mẽ xâm phạm cậu, hệt như một cơn lốc xoáy càn quét hết tất cả mọi thứ, ngay cả những kí ức tốt đẹp nhất của cậu cũng đều bị thổi tung.

Lúc bị tiến vào, cậu mờ mịt trợn tròn mắt, nỗi đau như bị xé làm đôi ấy cũng không thể làm cậu quên đi bản thân mình dơ bẩn đến cỡ nào, mà ngược lại nó càng nhắc nhở cậu rõ ràng hơn, rằng cậu đang làm cái gì vào giây phút này.

Không biết có phải là do nôn nóng hay không mà Chu Diệc Triết lại có hơi mất kiên nhẫn, y không làm chuẩn bị mà đã vội vã tiến vào luôn, điều này làm cho người dưới thân đau đến co giật cả người, trên mặt tràn ngập sự đau đớn.

Bình thường ở trên giường y cũng không phải là một người thô bạo như vậy, nhưng hôm nay y lại rất muốn bắt nạt người dưới thân mình, làm cậu phải bật khóc cầu xin y, khiến cậu chỉ có thể nhìn mỗi mình y, chiếm lấy cậu hoàn toàn, đồng thời khiến cậu phải khuất phục dưới chân y.

.............................

"Thích không?" Chu Diệc Triết liếm vành tai cậu, phát ra một tiếng cười khẽ.

Không thích... Tạ Hà mím môi, yết hầu tràn ra những tiếng rêи ɾỉ, ánh mắt trống rỗng.

"Thân thể của cậu nói cậu rất thích tôi." Chu Diệc Triết nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, "Chỉ cần cái này là đủ rồi, bởi vì tôi cũng chỉ thích mỗi thân thể cậu."

Đúng vậy, ngay từ đầu, thứ mà y nhớ mãi không quên chính là cơ thể này mà thôi.

【 đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +2, trước mắt độ hảo cảm là 82】

【444: QAQ】

【Tạ Hà : đây là chuyện tốt mà, em khóc cái gì chứ?】

【444: thật ngược. . . . . . 】

【 Tạ Hà : . . . . . . 】 có chút không muốn nói chuyện với đứa ngốc.

【444: em khóc không ngừng đến nổi sưng hết cả mắt lên luôn rồi.】

【 Tạ Hà : bảo bối, em còn nhớ chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ không đó? Y mà không ức hiếp tôi thì làm sao tôi có thể ở bên cạnh y được? Trừ phi tôi có thể OOC trên 80%. 】

【 Tạ Hà : tôi có thất bại cũng chẳng sao, cùng lắm là trừ một vạn điểm kinh nghiệm thôi, còn em chỉ là hệ thống cấp 1, lại bị trừ kinh nghiệm thì có khi nào rớt xuống âm luôn không? Vốn đã ngốc rồi, không lẽ còn muốn ngốc hơn nữa à? 】

【444: . . . . . . 】 nó không muốn nói chuyện với kí chủ đại đại nữa !

【 Tạ Hà : lúc này chỉ mới có 82 thôi, cách mạng vẫn còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng hết sức. Y tốt nhất là đừng ngừng ăn hiếp tôi : )】

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện