Tạ Hà bước chân nhất thời cứng ngắc tại chỗ, lộ ra thần sắc hoảng loạn.
Alan thật ra sớm đã phát hiện ra Lý Hồng Huyên, nụ hôn vừa rồi, ngoại trừ vì chính hắn, kỳ thật cũng là để cho Lý Hồng Huyên thấy. Hắn nở nụ cười, giống như là mới phát hiện ra Lý Hồng Huyên, nói: "A Huyên, cậu tới từ lúc nào vậy?"
Lý Hồng Huyên buông xuống hai tay, từng bước một đi tới, bỗng nhiên không nói tiếng nào liền vung một đấm về phía Alan!
Alan cũng không phải người bình thường, hắn vô cùng hiểu rõ tính tình của Lý Hồng Huyên, đúng lúc tránh ra, nắm đấm ác liệt mang theo trận gió sượt qua má hắn, con mắt hắn nheo lại, thần sắc lạnh lùng, "Cậu muốn đụng tay đụng chân đúng không?"
Lý Hồng Huyên hai mắt sắc như dao nhìn hắn, lạnh giọng nói: "Đây là nhắc nhở."
Alan nhún vai, khoé miệng mang theo ý cười: "Há, cậu lấy quyền gì mà nhắc nhở tôi, hai người là cái quan hệ gì chứ?" Đôi mắt hắn không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm Lý Hồng Huyên, chậm rãi nói, ý tứ sâu xa: "Cậu đừng nói với tôi, các người là người yêu nha."
Câu nói này, là bao hàm cả thâm ý.
Đối với những người như bọn họ, chơi quá phận cũng không sao cả, thế nhưng muốn xác định quan hệ, vẫn phải là được gia tộc cho phép mới được tồn tại. Nói cách khác, bất kể là hắn hay là Lý Hồng Huyên, kỳ thật cũng không thể cho thầy ấy một cái danh phận gì, hắn biết, Lý Hồng Huyên sẽ không có cách nào trả lời vấn đề này... Như vậy, thầy ấy cũng sẽ hiểu, rằng Lý Hồng Huyên bất quá cũng chỉ là đùa giỡn thầy ấy mà thôi, cùng hắn căn bản là cá mè một lứa, không có gì khác biệt.
Như vậy, hắn mới có thể thừa nước đục thả câu được.
"Rốt cuộc có phải hay không a, nếu không trả lời, tôi cũng có quyền theo đuổi thầy mà, lần này tôi chân chính muốn theo đuổi, không phải cưỡng ép." Alan hờ hững nhún vai một cái, mặt mày hiền lành, "Tôi theo đuổi ai, cậu cũng đâu có quyền gì xen vào?"
Lý Hồng Huyên mím môi, lạnh lùng nhìn hắn, sau một hồi, mới mở miệng nói: "Bất kể có phải hay không, đều không tới phiên cậu nhúng tay, bằng không nếu có lần sau, sẽ không chỉ nhắc nhở đơn giản vậy thôi đâu." Y nói, ánh mắt đều lộ ra sự nguy hiểm.
Alan nhất thời rùng mình một cái, dùng tính cách tàn nhẫn của Lý Hồng Huyên, cái gì cũng có thể làm được. Ngược lại, mục đích của hắn ngày hôm nay cũng đã đạt được, ngày sau còn dài, một ngày nào đó thầy ấy sẽ trở thành người của mình, Alan khinh bỉ cười một tiếng, "Sợ quá đấy, tôi thật sự rất sợ."
Hắn quay đầu về phía Tạ Hà lộ ra một cái mỉm cười thân sĩ: "Thầy à, em sẽ rất nhớ thầy đó nha."
Nói xong liền thản nhiên quay người rời đi.
Lý Hồng Huyên mắt nhìn thấy Alan rời đi, quay đầu nhìn về phía Tạ Hà.
Tạ Hà bị cái nhìn lạnh lùng nghiêm nghị của hắn bắn tới, không nhịn được run một cái, như cành cây nhỏ đung đưa trong gió cực kì đáng thương nói, "Thật... xin lỗi, thầy không nghĩ em ấy lại..."
Lý Hồng Huyên không có nổi giận, y chỉ là dùng một loại ánh mắt thâm trầm chăm chú mà nhìn Tạ Hà, nửa ngày sau mới nói: "Thầy không tức giận sao?"
Tạ Hà sửng sốt một chút, tựa hồ không hiểu tại sao y lại hỏi như vậy? Biểu tình của Lý Hồng Huyên lạnh đi một chút, tựa hồ là mất kiên nhẫn, nhưng vẫn là nói: "Vừa rồi tôi không thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, thầy có tức giận không?"
Thì ra là chuyện này sao? Tạ Hà dùng ánh mắt cẩn thận nhìn y một cái, "Thầy không có, chúng ta vốn dĩ cũng đâu có quan hệ gì..."
Lý Hồng Huyên đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, y châm biếm nở nụ cười. "Thầy nói đúng, chúng ta không có quan hệ gì hết, chỉ là một hồi giao dịch mà thôi."
Thầy căn bản không biết, vừa nãy y phải bỏ ra bao nhiêu khí lực mới khắc chế bản thân không nhào tới đánh chết tên khốn Alan kia.
Nhưng đúng như Alan nói, bọn họ không phải là người yêu, từ lúc mới bắt đầu là do y sử dụng thủ đoạn không quang minh mà cưỡng ép giữ lại thấy ấy ở bên cạnh, cùng tên Alan kia khác nhau ở chỗ nào chứ... Cho nên y không có cách nào trả lời loại vấn đề kia. Quan trọng nhất là, y không muốn doạ thầy ấy sợ, thầy ấy đã đủ nhát gan rồi, nếu còn cho thầy ấy thấy thêm một mặt khốc liệt của y, sợ rằng thầy ấy lại càng thêm muốn trốn tránh y đi?
Tuy rằng tâm lý hiểu rõ những điều đó, nhưng Lý Hồng Huyên vẫn như cũ cảm thấy ngực như bị đè nặng, tiến cũng không được, ra cũng không xong, nếu như thầy ấy cũng thích mình thì tốt rồi, nếu là vậy... Dù cho sau này có đối mặt với nhiều khó khăn đi chăng nữa, y sợ rằng bản thân cũng sẽ liều lĩnh bất chấp hết.
"Em, em không sao chứ..." Tạ Hà có chút sợ sệt nhìn Lý Hồng Huyên, "Sắc mặt của em không quá tốt..."
Lý Hồng Huyên cụp mắt lạnh lùng nhìn cậu.
"Thầy không tức giận, cho nên em cũng đừng có khó chịu có được không? Thầy không nghĩ Alan sẽ làm như vậy..." Tạ Hà nhỏ giọng nói.
Lý Hồng Huyên nghĩ tới đây lại càng khó chịu, thầy ấy căn bản một tí tự giác đều không có, lẽ nào không nhìn ra Alan đối với thầy ấy có ý đồ sao? Thầy ấy tựa như một ngọn đuốc vậy, không ngừng hấp dẫn những tên lang thang trong bóng tối như bọn họ lao đầu về phía đó, căn bản là không biết bản thân có bao nhiêu sức hấp dẫn đối với bọn họ! Y hận không thể đem thầy ấy nhốt lại, để cho người khác cũng không thể nào nhòm ngó tới thầy ấy!
Lý Hồng Huyên cưỡng ép cơn giận xuống, một phát bắt lấy cánh tay của Tạ Hà, nhìn cậu một cái: "Chúng ta trở lại thôi."
Tạ Hà bị Lý Hồng Huyên lôi kéo trở về kí túc xá giáo viên, biểu tình vô cùng thấp thỏm, dáng dấp của Lý Hồng Huyên hiện tại thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên lên gϊếŧ người...
Lý Hồng Huyên một cước đem cửa đá văng, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Hà, nói: "Tuy rằng chúng ta không phải là mối quan hệ đó, nhưng giao dịch là có thật, thầy mà để cho thằng khác chạm vào, nhất định tôi sẽ trừng phạt thầy."
Tạ Hà sắc mặt hơi trắng bệch, giống như là nhớ tới hồi ức đáng sợ nào đó, cắn môi, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lý Hồng Huyên.
Lý Hồng Huyên lần này không chút nào nhẹ dạ, tầm mắt của y lướt qua, liền nhìn thấy trên bàn sách bày ra một tập thơ, tập thơ này hiển nhiên là thứ mà thầy yêu thích, đặt ở ngay vị trí bắt mắt nhất, bởi vì thường xuyên xem, viền sách đều bị cong cả lên, bên trong còn có những chỗ ghi chép cùng đánh dấu.
Lý Hồng Huyên trực tiếp cầm lên, khoé môi hơi nhếch lên, nếu như có thể từ cái miệng nhỏ nhắn của thầy ấy truyền ra thanh âm đọc diễn cảm, nhất định sẽ rất êm tai đi, y nói, "Trừng phạt lần này, ngày hôm nay thầy phải tự mình đọc cuốn sách này cho tôi nghe."
Tạ Hà nhất thời lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, không nghĩ tới cứ thế mà dễ dàng qua ải như vậy, cậu e sợ Lý Hồng Huyên sẽ thay đổi quyết định, vội vã gật đầu, "Được."
Lý Hồng Huyên nhìn về phía Tạ Hà, tầm mắt còn mang theo châm chọc, khoé miệng hơi nhếch lên, âm thanh lạnh lẽo như hàn băng: "Vậy hiện tại, lại đây."
Tạ Hà nhìn biểu tình của Lý Hồng Huyên bỗng nhiên có cảm giác bất an, cậu có chút không hiểu y rốt cuộc là muốn làm gì.
"Làm sao? Thầy muốn phản kháng?" Lý Hồng Huyên ngữ điệu giương cao, nhìn Tạ Hà như đang quan sát một con mồi không có chỗ trốn, phảng phất còn đang cực kì mong đợi sự phản kháng từ cậu, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận mà dùng thủ đoạn nghiêm khắc hơn trừng trị cậu.
Tạ Hà run rẩy một cái, chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc cắn răng đi qua, tình huống như vậy thật sự làm cậu rất bất an, cậu nhấc hai mí mắt lên luống cuống mà nhìn Lý Hồng Huyên.
Lý Hồng Huyên ung dung ngồi xuống cái ghế duy nhất ở trước bàn đọc sách, hướng về Tạ Hà nói: "Lại gần hơn một chút."
Tạ Hà ngập ngừng nói, "Như vậy là được rồi..."
Lý Hồng Huyên cười lạnh một tiếng, duỗi tay ra phía sau gáy của cậu kéo đầu cậu đến trước mặt y, dùng ngữ điệu không cho phản bác nói: "Thầy nếu như không nguyện ý, tôi cũng có thể đổi cách trừng phạt khác, chỉ là sợ thầy không có khả năng chịu nổi thôi."
Tạ Hà sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhất thời không dám nói gì nữa.
Lý Hồng Huyên khẽ mỉm cười, trực tiếp ôm lấy Tạ Hà để cậu ngồi lên đùi mình.
Bị học sinh của mình ôm như vậy, Tạ Hà cảm thấy cực kì xấu hổ cùng lúng túng, thiếu chút nữa còn cả kinh mà kêu lên, nhưng cậu nhớ tới kí túc xá ở đây cách âm không được tốt, trên hành lang còn có người hay lui tới, liền vội vàng cắn môi, mới không cho âm thanh của mình phát ra, hai tay cậu bất an nắm hờ ở góc bàn, muốn thoát khỏi hoàn cảnh quẫn bách này, thế nhưng Lý Hồng Huyên căn bản không cho cậu tránh né.
Lý Hồng Huyên một tay ôm trụ lấy Tạ Hà, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười thoả mãn, tay phải tuỳ ý lật sách, hướng về phía cậu nói: "Hiện tại có thể bắt đầu."
Tạ Hà mím chặt môi, xoay người muốn nhúc nhích một chút, tựa hồ là muốn tránh đi, thế nhưng lại rất nhanh phát hiện ra cậu không thể nào trốn được, oan ức tới viền mắt cùng ửng hồng, không thể không cúi đầu nhìn về phía trang sách, âm thanh mềm nhũn còn hơi run rẩy mãi cũng không hoàn chỉnh thành câu.
Lý Hồng Huyên chỉ cảm thấy âm thanh phảng phất như ở trong lòng y đốt lên một ngọn lửa, làm cho y không màng tới bất kì thứ gì nữa mà trực tiếp ở đây làm thầy ấy, thế nhưng y không quên mục đích của chính mình, âm thanh lạnh ngắt không kiên nhẫn, "Nhanh chút, kiên nhẫn của tôi có hạn."
Tạ Hà tựa như ý thức được ngày hôm nay chạy trời không khỏi nắng, rốt cuộc mới bình ổn lại, buông lỏng đôi môi đã bị cắn đỏ ra, chậm rãi đọc lên.
"Trong mắt ngươi có ẩn tình sức mạnh bình loạn,
Linh hồn ta cuồng bạo cảm xúc cực mãnh liệt,
Lời nói ngươi ôn nhu, là một giọt tích
Nhỏ vào, cuộc sống này chén đắng rượu thơm..." Một bài thơ ngắn ngủi, lần đầu tiên cậu đọc lại tốn nhiều thời gian đến vậy, mới đọc xong một đoạn...
Mà đây, chỉ là mới bắt đầu, Lý Hồng Huyên tựa hồ rất hưởng thụ trò chơi này, ôm Tạ Hà để cậu đọc hết những câu thơ êm tai mỹ miều đó.
Phảng phất một câu nói ẩn tình có thể động viên tới cảm xúc đang cuồng bạo trong trái tim y.
Lý Hồng Huyên một tay lật sách, cảm thấy thoả mãn, liền để cho Tạ Hà đọc tiếp một bài khác, rất nhanh cả quyển sách chỉ còn lại một nửa, sau đó y nhìn thấy một đoạn văn được miếng kẹp giấy xinh đẹp kẹp lại, ánh mắt khẽ động, nói với Tạ Hà: "Cái này... Dạy cho tôi đi."
Tạ Hà trên mặt hiện lên màu hồng phấn thẹn thùng, ở trước mặt của Lý Hồng Huyên đã không còn có thể phản kháng, ngoan ngoãn thuận theo tầm mắt của y, hơi mở miệng, âm thanh dễ nghe bắt đầu ngân lên, "Trong mắt ta chỉ còn lại ái tình, thật sự mà nói, chỉ có duy nhất mình ngươi... Tồn tại ở trong linh hồn phản quang của ta..."
Lý Hồng Huyên ánh mắt nhu hoà xuống trông thấy, tinh tế mà thưởng thức, sau đó để sát vào lỗ tai của Tạ Hà, dùng chất giọng khàn khàn lặp lại lần nữa, "Trong mắt tôi chỉ còn lại ái tình, thật sự mà nói, chỉ có duy nhất mình em... Tồn tại ở trong linh hồn phản quang của tôi..."
Tạ Hà tựa như có chút thất thần, biểu tình mê man nhìn y.
Mà Lý Hồng Huyên lại cảm thấy cực kì yêu thích dáng dấp hiện giờ của Tạ Hà, câu nói này có nói bao nhiêu lần cũng không đủ, vì vậy bắt Tạ Hà đọc đi đọc lại, Tạ Hà mỗi lần đọc, y liền dùng âm thanh chân thành ở bên tai cậu lặp lại một lần.
Trong mắt tôi chỉ còn lại ái tình, thật sự mà nói, chỉ có duy nhất mình em... Tồn tại ở trong linh hồn phản quang của tôi.
【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm +5, trước mặt độ hảo cảm là 90】
Rất nhanh, quyển sách cứ thế liền lật tới trang cuối cùng, trên bìa sách còn viết một câu nói: Nếu như ngươi quá phận trân ái con chim của chính mình, không để nó phải chịu tổn thương dù chỉ một chút nhỏ, như vậy ngươi đã đem hai cánh của nó bẻ đi, vĩnh viễn không thể bay lượn trên bầu trời được nữa.
Lý Hồng Huyên ánh mắt càng thêm nhu hoà, y nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Tạ Hà, lưu luyến mà xẹt qua cặp lông mi dài kia, chóp mũi cao thẳng tắp, bờ môi phấn nộn, sau đó y nâng cằm Tạ Hà lên, nhẹ nhàng hôn xuống.
Nụ hôn tựa hồ khiến Tạ Hà lần nữa tìm về một chút ý thức, cậu trợn to mắt nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc kia, tầm mắt rơi vào con ngươi thâm trầm như biển rộng, hai tròng mắt kia đang phản chiếu lại ảnh ngược của chính cậu.
Ôn nhu như vậy, thâm tình chân thành như thế.
"A..." Tạ Hà phát ra một tiếng nhẹ nhàng, nụ hôn này thật lâu, lâu tới mức khiến cậu nghẹt thở, lại làm cậu như muốn sa vào nó không có lối thoát.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên liền vang lên tiếng gõ cửa.
"Thầy Tô, thầy có ở trong không?" Bên ngoài vang lên âm thanh dò hỏi.
Thân thể Tạ Hà cứng đờ, trong đôi mắt toát lên sự sợ hãi tới cực điểm, cậu đang không biết liêm sỉ mà ngồi trên đùi học sinh của chính mình, mà cửa, lại không có khoá.