Lý Hồng Huyên ôm thật chặt lấy Tạ Hà, đáy mắt đều hiện lên sự lo lắng, chuyện gì thế này? Ngày hôm qua không phải vẫn còn rất tốt sao? Tại sao đột nhiên lại té xỉu như vậy? Y cẩn thận từng li từng tí đem Tạ Hà đặt tới trên giường, bắt đầu gọi điện thoại cho Tôn Trạch Dương, để cho gã mang theo bác sĩ tức tốc tới đây!

Tôn Trạch Dương chưa tới mười phút đã chạy tới, bác sĩ bởi vì ở xa, có thể phải mất nửa tiếng nữa mới tới nơi. Ai biết vừa mới chạy tới nhìn một chút, liền bị hình ảnh trước mặt chói tới mù mắt chó.

Lý Hồng Huyên trầm mặc đợi bên giường của Tạ Hà, trên mặt tràn đầy thần sắc lo lắng, cả người đều toát ra khí tràng vô cùng ngột ngạt, nội trong phạm vi mười dặm không có ngọn cỏ nào dám mọc!

Tôn Trạch Dương chưa từng thấy Lý Hồng Huyên lộ ra tâm tình như vậy, cho là đã xảy ra chuyện lớn, lại tới nhìn kĩ một chút, phát hiện Tạ Hà chẳng qua chỉ là đang phát sốt. Nguy hiểm thật... Gã còn tưởng rằng nháo ra mạng người gì chớ!

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tôn Trạch Dương thật cẩn thận mà hỏi.

Lý Hồng Huyên mím môi thành một đường thẳng, cả mặt đều căng như dây cung: "Thầy ấy bỗng nhiên té xỉu, hơn nữa còn phát sốt."

Tôn Trạch Dương quan sát từ đầu xuống chân Tạ Hà, hai mắt Tạ Hà nhắm nghiền, sắc mặt ửng đỏ, lông mày nhíu chặt lại với nhau, ở cổ còn lộ ra vài vệt ô mai khả nghi, đây là do gã mắt tinh mới có thể phát hiện được. Nhìn như là... Tôn Trạch Dương là tên công tử nhà giàu có vô số bạn giường, ở phương diện này đương nhiên có kinh nghiệm hơn hẳn Lý Hồng Huyên.

Tôn Trạch Dương lập tức liền nghĩ ra được nguyên do, gã hơi cân nhắc một chút, cẩn thận hỏi: "A Huyên, cậu ngày hôm qua có phải là cùng thầy ấy làm không?"

Lý Hồng Huyên thần sắc âm trầm gật đầu một cái.

Tôn Trạch Dương lại hỏi: "Cậu không mang bao đúng chứ."

Lý Hồng Huyên hơi dừng lại một chút, vẫn là gật đầu.

Tôn Trạch Dương tâm lý khẳng định, "Có phải là bắn hết vào trong hay không?"

Ánh mắt Lý Hồng Huyên nhìn về phía gã bắt đầu có chút nguy hiểm, Tôn Trạch Dương hiện tại lại có tâm trạng đi quan tâm vấn đề này? Hơn nữa chuyện của y và thầy, cũng là chuyện người khác có thể hỏi sao?!

Tôn Trạch Dương vừa nhìn thấy liền biết mình bị hiểu lầm, nhanh chóng lui về sau một bước, e sợ bị vô cớ giận chó đánh mèo, một hơi nói hết: "A Huyên a, cậu làm như vậy lại không tắm rửa sạch sẽ cho thầy ấy đương nhiên sẽ sinh ra bệnh rồi! Cậu không biết chuyện này còn bỏ đi, Thầy Tô khẳng định lại càng không biết! Thầy ấy cứ như vậy mà giằng co một ngày trời, phát sốt là chuyện rất bình thường, không phải chuyện gì lớn, cậu đừng có gấp!"

Lý Hồng Huyên biểu tình nhất thời cứng đờ, có chút khó chịu, nguyên lai... Là y làm cho thầy ấy bị sốt sao? Y từ trước tới nay đều chưa từng gặp qua tình huống như vậy bao giờ.

Gã cảm thấy toàn thân đều có chút không khoẻ cho lắm.

Bất quá cũng may là sự tình rốt cuộc cũng được làm rõ, lo lắng của Lý Hồng Huyên cũng dần tản bớt đi, thay vào đó chính là hổ thẹn, y trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi Tôn Trạch Dương: "Vậy bây giờ... Có phải là cần rửa sạch sẽ hay không?"

Tôn Trạch Dương gật gật đầu: "Đương nhiên."

"Tôi biết rồi." Lý Hồng Huyên ôm lấy Tạ Hà đứng lên, sau đó liền bỏ ra ngoài.

Tôn Trạch Dương vội vàng đuổi theo sau. "Cậu muốn đi đâu?"

"Đi khách sạn." Lý Hồng Huyên nói: "Nói bác sĩ chạy qua đó luôn đi." Nếu muốn thanh lí sạch sẽ, khẳng định không thể nào làm tại kí túc xá giáo viên được, vừa không tiện lại không an toàn tí nào.

Tôn Trạch Dương: "Ồ..."

.................

Tạ Hà mi mắt hơi rung động một chút, chậm chạp mở ra, phát hiện mình đang nằm ở trên giường khách sạn.

Lý Hồng Huyên thấy Tạ Hà tỉnh lại, lập tức cúi đầu tới gần cậu, ôn nhu nói, "Thầy à, thầy tỉnh rồi?"

Tạ Hà có chút sợ sệt Lý Hồng Huyên, tựa như chim cút mà rút lại ở một góc trên giường, con ngươi đen láy ướt đẫm nhìn y, tựa hồ có chút mờ mịt luống cuống.

Lý Hồng Huyên tâm lý tràn đầy thương tiếc, bị chính mình làm cho sốt thành cái dạng này, lấy tính cách của thầy ấy, khẳng định sẽ cảm thấy đây là chuyện rất xấu hổ đi? Trong lòng y hiếm thấy xuất hiện một tia hổ thẹn: "Thầy hôm qua bị ngất xỉu."

Tạ Hà giống như là nhớ lại tất cả những chuyện phát sinh ngày hôm qua, hai má đỏ lên, thấp giọng nói: "Cảm ơn, cảm ơn em... Ngày hôm qua đã giúp thầy..."

Lý Hồng Huyên nhìn bộ dáng thẹn thùng của Tạ Hà, tâm lý có chút mềm mại. Y khẽ cười, "Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi, mấy ngày nay thầy cứ ở lại đây dưỡng bệnh đi, không cần phải lên lớp."

Tạ Hà trong mắt nhất thời lộ ra thần sắc hoang mang, vội vàng nói: "Làm sao có thể như vậy được! Tôi không muốn nghỉ!" Hơn nữa ở lại nơi này... Lại làm cậu nhớ tới những chuyện mà trước đây Lý Hồng Huyên đối xử với mình, cậu không phải là trì độn... Bản năng liền muốn tránh né.

Lý Hồng Huyên nghe vậy hai hàng lông mày liền nhướn lên, thản nhiên nói, "Xem ra thầy bị sốt rồi nên không muốn thực hiện ước định kia đúng không, vậy Từ Văn Hạo bên kia..."

Tạ Hà thân mình đột nhiên cứng đờ, nhất thời nói liên thanh, "Thầy nghe em!"

Lý Hồng Huyên lúc này mới vừa lòng, xem ra không thể đối đãi ôn nhu với thầy ấy được, nếu không thầy ấy nhất định sẽ không nghe lời, muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay của y. Lý Hồng Huyên đáy mắt tràn ra ý cười thản nhiên, thật ra thầy cũng không phải thành thật như vậy.

【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 85】

Lo lắng Tạ Hà vẫn chưa hạ sốt, Lý Hồng Huyên lần này không đụng tới cậu nữa.

Lý Hồng Huyên sờ trán của Tạ Hà, đã tốt hơn rất nhiều, tâm tình của y cũng trầm tĩnh lại không ít, tuy rằng cực kì đau lòng cho thầy ấy, nhưng nếu thầy ấy biết mình thích thầy ấy, nhất định sẽ cầu xin mình buông tha thầy ấy đi? Tựa như ý đồ muốn rời đi khi nãy vậy... Chuyện như vậy đừng hòng xảy ra, Lý Hồng Huyên nghĩ tới đây, lộ ra biểu tình sắc bén, nói: "Nếu tỉnh rồi, vậy nói chuyện một chút đi, tuy rằng lần này thầy bị bệnh, nhưng ngày hôm qua dù sao vẫn là chưa có thực hiện ước định đó."

"Thầy... Thật xin lỗi." Tạ Hà thấp giọng nói.

"Ngày hôm qua thầy không tới, hơn nữa sinh bệnh lại còn làm chậm trễ thêm vài ngày, ước định của chúng ta phải kéo dài thành hai tháng." Lý Hồng Huyên thản nhiên nhìn cậu, "Nguyên tắc qua lại công bằng, điểm ấy thầy chắc hiểu được đúng chứ."

Tạ Hà sắc mặt trắng bệch, tuy rằng cực kì không tự nguyện, lại không biết nói thế nào để phản bác.

"Bất quá thầy cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần thầy ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không làm khó thầy." Lý Hồng Huyên mục đích đã đạt, cũng không hề gì mà cho kẹo ngọt, ngữ khí dịu lại một chút, "Thầy mấy ngày nay cứ ở đây dưỡng bệnh, trường học bên kia tôi sẽ giúp thầy xin phép."

Lý Hồng Huyên tự chủ trương sắp xếp hết tất thảy, căn bản không để cho Tạ Hà có cơ hội lựa chọn, Tạ Hà muốn mở miệng, lại bị tầm mắt sắc như dao của Lý Hồng Huyên doạ cho im bặt, vì thế, mọi chuyện cứ như thế mà làm.

Lý Hồng Huyên lộ ra một cái cười mỉm, nắm lấy cằm Tạ Hà mà hôn lên, sau này chỉ có mình y mới được bắt nạt thầy ấy, cũng chỉ có mình y có thể nhìn thấy biểu tình khóc lóc cầu xin của thầy.

Thầy ấy sẽ chỉ là của mình y.

【 Tạ Hà : nhóm học sinh của tôi đều là một lũ nói một đường nghĩ một nẻo, mỉm cười ~ ing】

【444: quả thật. . . . . . _(:зゝ∠)_】

【 Tạ Hà : mục đích đã đạt được, bệnh tình có thể nhanh chóng tốt lên, sau đó chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo . 】

【444: bước tiếp theo là gì vậy ạ? Sáng mắt ~ ing 】

【 Tạ Hà : tú ân ái, chọt mắt chó. 】

【444: . . . . . . 】 nga, này không giống với phong cách của kí chủ đại đại a. . . . . .

【 Tạ Hà : sau đó sẽ có người ghen tị tới phát điên : )】

444: nó sai rồi! Đây tuyệt đối là phong cách của kí chủ đại đại!

............................

Bất quá chỉ là một cơn sốt nhẹ, hai ngày sau Tạ Hà liền khỏi bệnh.

Lý Hồng Huyên vì không muốn làm Tạ Hà bị thương, không ngại hướng tới Tôn Trạch Dương học hỏi thêm nhiều hạng mục khác, đợi sau khi Tạ Hà khôi phục rồi lại đem cậu đặt ở trên giường làm cho đã, bất quá vô luận là hoang đường như thế nào đi nữa, sau đó y đều sẽ tự mình giúp Tạ Hà thanh lí sạch sẽ. Cho nên mặc dù có chút miệt mài quá độ, Tạ Hà cũng chưa từng phát sốt lần nào nữa.

Tạ Hà cũng đã từng có ý đồ phản kháng qua, nhưng phản kháng đều không có hiệu lực, cuối cùng đều bị Lý Hồng Huyên thích làm gì thì làm.

Hôm nay Lý Hồng Huyên làm xong chuyện liền ôm Tạ Hà nằm ì ở trên giường, Tạ Hà mím môi, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn y, nói: "Thầy, khi nào mới có thể trở về trường học..." Quay về trường học rồi Lý Hồng Huyên có thể thu liễm lại một chút không?

Lý Hồng Huyên lập tức đâm thủng tâm tư của Tạ Hà, nói là đâm thủng, nhưng thật ra chỉ là trầm ngâm quan sát cậu.

Tạ Hà rụt cổ lại, giải thích: "Bệnh của thầy cũng đã hết, xin nghỉ một thời gian dài như vậy sẽ bị trừ lương..."

Lý Hồng Huyên khoé môi cong lên, nửa ngày sau mới gật đầu một cái, "Được."

Y thương yêu mà hôn một cái lên trán của Tạ Hà, thầy ấy cho là trở về trường rồi là có thể thoát khỏi mình sao? Vẫn là ngây thơ đáng yêu như vậy a.

Tạ Hà được toại nguyện trở về kí túc xá giáo viên.

Lý Hồng Huyên đem cậu tiễn tới phòng sau đó liền trực tiếp trở về kí túc xá của mình, hoàn toàn không hề có ý muốn quấn lấy Tạ Hà nữa.

Tạ Hà cũng chẳng để ý lắm, trước đi tiêu khiển một chút, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị chương trình học cho ngày mai.

【444: kí chủ đại đại, chuyện này phát triển có chút không thích hợp a? Y làm sao lại bỏ đi rồi? 】

【 Tạ Hà : bảo bối, em kiên nhẫn một chút có được không? 】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà : nhóm học sinh của tôi a, không có một tên nào là thành thật cả, lại còn cực kì thích chơi trò mèo vờn chuột, tôi đương nhiên phải cực kì phối hợp với y rồi. Mỉm cười ~ ing】

Ngày hôm sau Tạ Hà theo thường lệ lên lớp, rất nhiều học sinh đều ân cần hỏi thăm cậu, hỏi cậu sốt có nặng lắm không? Tạ Hà nghĩ tới lí do sinh bệnh của mình, cảm thấy thẹn với sự nhiệt tình của nhóm học sinh, sắc mặt liền đỏ bừng xấu hổ không thôi.

Lý Hồng Huyên như trước ngồi ở dãy ghế cuối, chăm chú mà nhìn bộ dạng quẫn bách của Tạ Hà, khoé môi nhịn không được hơi giơ lên, đáy mắt hiện lên ý cười nhu hoà.

Alan ở một bên nhìn thấy một màn này, ánh mắt sắc bén, nhớ tới những tin đồn gần đây, cười nói: "A Huyên, làm sao vậy, đừng nói là cậu thật sự thích thầy Tô đấy nha?"

Lý Hồng Huyên nhìn hắn, ý cười bên môi liền biến mất, y cũng không quên Alan đã từng đối với Tạ Hà có cái ý nghĩ kia. Trước đó thì không sao cả, nhưng hiện tại y lại cực kì không thích, thầy của y, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể có cái suy nghĩ muốn nhúng chàm đó được. Y gật đầu, không chút do dự thừa nhận, lạnh lùng nói, "Phải, cho nên cậu không cần phải đánh chủ ý lên người thầy ấy nữa."

Alan lúc này có chút ngoài ý muốn, Lý Hồng Huyên là thật sự thích sao? Nếu thật là như vậy quả thật có chút không tốt cho lắm... Tuy rằng thời gian này hắn không ra tay với Tạ Hà nữa, nhưng cũng không có nghĩa là hắn bỏ qua Tạ Hà, hắn chỉ là đang chờ thời cơ thích hợp mà thôi. Hắn không tin với tính cách của Lý Hồng Huyên, sẽ nhung nhớ Tạ Hà trong bao lâu, tám phần mười là rất nhanh liền ném ra sau ót đi. Chỉ là bây giờ nhìn lại, sự tình lại phát triển với hướng ngược lại mà hắn nghĩ.

Alan chớp mắt, cũng không bắt chuyện với Lý Hồng Huyên nữa, giống như hoàn toàn đem cuộc đối thoại khi nãy coi như không có.

Tạ Hà bởi vì sợ gặp mặt Lý Hồng Huyên, cho nên vừa mới hết tiết liền nhanh chóng ôm lấy giáo án rời khỏi, đi đến chỗ ngoặt ở hành lang, Lý Hồng Huyên cũng không có đi theo, Tạ Hà mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Nhưng khi cậu quay người lại, biểu tình trên mặt liền cứng ngắc, bởi vì Alan đang đứng ở trước mặt cậu.

"Thầy Tô, đã lâu không gặp a." Alan mỉm cười nhìn cậu.

Tạ Hà đớp một ngụm khí lạnh, xoay người bỏ chạy, nhưng Alan làm sao có thể để cho cậu có cơ hội tẩu thoát được, một phát liền bắt được cánh tay cậu lôi trở về, trực tiếp dùng hai tay của mình kiềm Tạ Hà lại ở vách tường. Lưng bị va mạnh vào vách tường, Tạ Hà sắc mặt tái nhợt, lắp ba lắp bắp nói: "Em... Em muốn làm gì..."

Alan ôn nhu nhìn cậu, "Thầy sợ cái gì, em cũng đâu có làm gì quá đáng với thầy đâu chứ? Ngay cả Lý Hồng Huyên thô bạo như vậy thầy cũng có thể chịu được, em so với y đối xử với thầy còn ôn nhu hơn rất nhiều đó."

"Hay là nói, thầy thích thô bạo hơn một chút?" Alan cúi đầu, tới gần gương mặt của Tạ Hà, nụ cười sâu xa, "Sớm biết như vậy, em liền trực tiếp đem thầy áp rồi."

Khuôn mặt anh tuấn nho nhã, nói ra lời nói trần trụi thô lỗ.

Tạ Hà sợ hãi nhìn hắn, đáy mắt phảng phất vẻ thất vọng, mím chặt môi, nửa ngày mới thấp giọng nói: "Em đừng nên như vậy."

"Đừng nên thế nào?" Alan khoé môi hơi nhếch lên, ngón tay xoa nhẹ cổ Tạ Hà, nhẹ nhàng đẩy cổ áo của cậu ra, liền lộ ra một mảng xương quai xanh tràn đầy dấu hôn xanh tím, ánh mắt Alan nhất thời tối đi, hắn có xúc động khi con mồi của hắn bị người khác hưởng dụng qua... Cảm nhận được Tạ Hà dưới động tác của hắn rung động, khát vọng trong lòng lại lần nữa xông ra, Alan mỉm cười nhìn cậu, ngữ điệu mê hoặc, "Kỳ thật thứ mà Lý Hồng Huyên có thể cho thầy, em cũng có thể cho thầy, còn có thể cho nhiều hơn, hơn nữa còn ôn nhu đối đãi thầy hơn... Thầy cùng em ở một chỗ có được không?"

Tạ Hà nhấc mí mắt lên, con ngươi màu đen trong suốt kia tràn ngập hơi nước, bình tĩnh mà nhìn hắn, ngữ khí khổ sở, mang theo một chút nghẹn ngào, "Thầy tín nhiệm em nhiều như vậy... Cho nên, xin em đừng như vậy nữa được không."

Tại sao cứ phải sử dụng thủ đoạn ác liệt như vậy, ngôn ngữ bất kham như thế, huỷ diệt hình tượng của em trong lòng thầy chứ?

Alan ngẩn ra, bỗng nhiên có một loại cảm xúc cổ quái từ đáy lòng dâng lên, thầy ấy cư nhiên đã từng thật sự tín nhiệm hắn nhiều như vậy? Cho dù đến tận bây giờ vẫn đối với hắn ôm ấp hi vọng? Liền dễ dàng tin người như vậy, quả thật bị lừa gạt cũng là đáng... Thế nhưng trong lòng hắn lại có một giọng nói khác đang nói, nếu như hắn không có dùng những thủ đoạn ác liệt như vậy, ôn nhu chân thành mà đối đãi với thầy ấy, không biết chừng thầy ấy đã là của hắn rồi, là hắn sử dụng sai cách thức mới đưa tới hậu quả như ngày hôm nay.

Thậm chí có thể nói, là tự tay hắn đẩy thầy ấy về phía của Lý Hồng Huyên.

Hắn... bỗng nhiên có chút hối hận rồi.

【 đinh, Alan độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 85】

Thật sự là không cam lòng, cứ như vậy mà chắp tay dâng thầy ấy cho người khác, Alan chăm chú nhìn khuôn mặt của Tạ Hà, bộ dáng khiếp sợ kia, đôi mắt xinh đẹp chứa đựng nhiều loại cảm xúc phức tạp, tựa như không rõ vì cái gì học sinh mà mình ỷ lại tín nhiệm nhất, lại biến thành cái dạng này... Đơn độc tinh khiết vô tội như vậy.

Nếu có thể lần nữa được đôi mắt đơn thuần ấy dõi theo, hắn tình nguyện mãi mãi nguỵ trang như vậy cũng không phải là không thể, hắn lẽ ra nên kiên trì thêm một chút mới đúng.

Đáng tiếc hiện tại đã quá muộn...

Alan bỗng nhiên không muốn kìm nén chính mình nữa, hắn cúi xuống hôn lên hai cánh môi mềm mại kia, hắn đã từng ngắn ngủi hưởng thụ qua một lần, thời gian qua đi, lần thứ hai đụng chạm vào cặp môi kia, hắn mới phát hiện khát vọng của mình không có chút nào giảm bớt.

Tạ Hà khiếp sợ mà nhìn hắn, rất nhanh liền phản ứng lại được, dùng hai tay mạnh mẽ đẩy Alan ra, lần này rất dễ dàng liền tách ra, Alan cũng không cưỡng ép cậu, bên trong tròng mắt xanh lam ẩn chứa hàm ý sủng nịch ôn nhu. Tạ Hà hai má ửng hồng, thất vọng lại tức giận mà nhìn hắn, quay người muốn rời đi, kết quả lại nhìn thấy Lý Hồng Huyên đứng ở cách đó không xa, hai tay ôm lấy nhau để trước ngực, dựa vào trên tường hành lang, lạnh lẽo nhìn bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện