An Trạch Thụy vốn định đẩy Sở Ngao Dư đi, nhưng Hoàng Phủ Tử Y đã giành trước một bước. Động tác đẩy xe lăn tự nhiên của cô như là đã sớm làm qua vô số lần.

Nhìn bóng dáng hai người ở bên nhau, An Trạch Thụy đẩy mắt kính, cảm thấy sự tồn tại của bản thân mình thật dư thừa. Chẳng lẽ mình đang làm cái bóng đèn đặc biệt trong truyền thuyết? Không tốt, không tốt.

"Thiếu gia, Hoàng Phủ tiểu thư. Tôi còn có việc muốn xử lí, không quấy rầy hai vị dùng cơm."

Sở Ngao Dư lạnh lùng liếc An Trạch Thụy một cái, hơi gật đầu. Trong ánh mắt hiện lên vài tia hài lòng mà Hoàng Phủ Tử Y cũng mỉm cười, không nói gì thêm.

Quầy tiếp khách có thiếu nữ rất đẹp, thân mặc một chiếc sườn xám Thanh Hoa, thập phần khí chất, cực kì giống tiểu thư khuê các cổ đại.

"Sở tiên sinh, ngài đã thật lâu không tới, đại thiếu gia đều nhớ nhung." Một trong hai thiếu nữ lên tiếng, nhìn Sở Ngao Dư cười nhạt. Hiển nhiên có quen biết với anh.

"Ừ." Sở Ngao Dư lãnh đạm nói. Thiếu nữ cũng không ngại, nhưng lại nhìn trộm anh cùng Hoàng Phủ Tử Y, mang chút thần sắc hâm mộ. Lúc này bỗng xuất hiện hai người, nhiệt tình hô: "Sở thiếu, hoan nghênh tới đây. Tôi chính là cố ý để lại cho ngài một bình rượu ngon, lần này nhất định phải uống ít nhất hai ly mới được."

Người đó cười ha ha nói xong, quét mắt nhìn Hoàng Phủ Tử Y, ánh mắt sáng lên nhưng biết điều che dấu, vẫn cười đánh giá: "Không hổ là Sở thiếu, mỹ nhân bên người đúng là cao cấp nhất."

Lời này miễn cưỡng có thể xem như một câu khen tặng, chỉ là với Hoàng Phủ Tử Y mà nói, có chút ý tứ hạ thấp. Bất quá, cô không quá để tâm nhưng Sở Ngao Dư lại đặc biệt không cao hứng.

Biểu cảm anh lúc ấy, cơ hồ là đóng băng. Ánh mắt nhìn người nọ tràn ngập hàn ý khiến hắn ta sợ tới mức toàn thân run rẩy, tươi cười lập tức ngừng lại.



“Sở, Sở thiếu...” Người nọ cũng có hiểu lời vừa rồi của chính mình. Thế nhưng dưới áp lực kia lại không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

“Cút!” Sở Ngao Dư rốt cuộc đã nói chuyện, chỉ là chứa đựng sự tức giận quát lớn khiến người kia chỉ có thể câm miệng chạy lấy người.

Anh ta vừa chạy đi, người còn lại đành phải phụ trách nốt công việc, “Nhị thiếu không có ý gì, Sở thiếu ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận. Đại thiếu gia đang sắp tới, nhất định sẽ cho ngài công đạo.”

“Ừ.” Sở Ngao Dư cũng lười đi so đo chấp nhặt chuyện ngu xuẩn như vậy. Nếu người nọ không bất kính với Tử Y thì anh cũng ngại mở miệng.

Hoảng Phủ Tử Y cùng Sở Ngao Dư được đưa tới phòng riêng, trà xanh cũng đã pha tốt, cùng thị nữ đẹp như hoa. Cổ kính trang hoàng làm lòng người có cảm giác tản mát hơi thở cổ xưa.

“Không tồi.” Hoảng Phủ Tử Y đánh giá đúng trọng tâm.

“Em thích? Về sau sẽ thường xuyên đến.” Tuy không phải khen anh nhưng tâm trạng Sở Ngao Dư tốt vô cùng. Nơi anh chọn, Tử Y hài lòng là tốt rồi.

“Tốt.”

Thực đơn nơi này là những lá mộc bài đặt trên khay. Thị nữ đứng bên cạnh bưng khay mộc bài được viết bằng cổ văn phồn thể, còn dùng bút lông viết. Tự nhiên so với chữ Khải càng làm người ta thoải mái.

“Muốn ăn cái gì?” Sở Ngao Dư hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện